TruyenHHH.com

Hoa Sơn Tái Khởi(921-1120)

Chapter 1087. Kiếp trước ta đã gây ra tội gì kia chứ. (2)

Kayei_Hakyo

Chapter 1087. Kiếp trước ta đã gây ra tội gì kia chứ. (2)
Huyền Tông cúi xuống rồi lại ngẩng đầu lên, các đệ tử Hoa Sơn liền dập đầu xuống đất như tia sét.
'Nhìn vào mắt ngài ấy là chết chắc.' 'Không đùa được đâu, chết thật đấy.' 'Ngài ấy vừa nhìn ai thế kia?'
Các đệ tử Hoa Sơn toát cả mồ hôi lạnh. Cho đến bây giờ, họ đã thấy Huyền Tông nổi giận nhiều lần, nhưng hoàn toàn không giống lần này.
'Thà cho ta đánh lũ Ma Giáo còn tốt hơn.'
'Làm ơn cứu mạng với!'

Đột nhiên tiếng thở dài vọt ra từ miệng Huyền Tông, đôi mắt ông ta đã dịu bớt sát khí đằng đằng.
"Ta...."
".........."
"Kiếp trước đã gây ra tội tình gì kia chứ....?"
Vân Kiếm và Bạch Thiên cúi đầu mỗi lúc càng thấp hơn.
"Kh-hưm."
Huyền Tông gõ tay lên đầu. Thật tình ông ta đang muốn lộn tiết lên, nhưng nghĩ tới bọn họ đã chịu đựng vất vả, khổ sở ra sao để quay về bình an thế này, ông ta không thể nào nổi giận được nữa.
Thẳng thắn mà nói, bọn họ đáng bị mắng chỗ nào chứ? Nếu ở môn phái khác, họ đã được xem là những vị anh

hùng vừa lập công lao to lớn đáng để tổ chức tiệc ăn mừng long trọng khắp cả thị trấn rồi. Nhưng mà những anh hùng đó....
".........."
Các đệ tử cúi đầu thật thấp tránh ánh mắt Huyền Tông bằng mọi cách, lúc đó Thanh Minh nhìn bọn họ như thể muốn nói 'Có cần làm quá lên vậy không chứ?'....
"Khực....."
Đường Tiểu Tiểu đột nhiên cảm giác sau gáy đông cứng lại. Mặc dù đang kê đơn thuốc để sắc, nàng cũng chỉ dám ngồi co ro trong một góc. Cuối cùng, Huyền Tông thở dài một hơi.
"Tất cả đều là lỗi của ta. Đúng vậy, là lỗi của ta...." ".........."
"Tất cả...."
Huyền Tông khẽ cắn môi.

"Dẫu sao thì cũng may thật. Tất cả các con đều lành lặn quay về."
"Mà, cũng phải cho tụi con bỏ tay xuống rồi nói chuyện chứ ạ...."
"A, im miệng đi!"
"Tiểu Tiểu à! Châm đâu rồi! Phi châm vào mồm tiểu tử thối kia đi!"
"Đệ đi chết đi, thật là!"
Các đệ tử đảo mắt nhìn chằm chằm Thanh Minh. Nếu tên khốn đó bớt nói nhảm một câu thì khả năng bị mắng nhất định sẽ giảm đi một nửa.
Huyền Tông thở dài một hơi.
"Được rồi, tất cả bỏ tay xuống đi." "Hehe."
"Còn con tiếp tục giơ tay cho ta."

".... Sao chỉ có mình con?" "Thì cứ làm vậy đi."
Thanh Minh trợn tròn mắt. Hắn nhấc cánh tay lên, vẻ mặt đầy bất mãn.
Tất cả lén hạ tay xuống.
Nhìn bộ dạng bọn họ, Huyền Tông thầm tự trách trong lòng.
'Thật đáng hổ thẹn mà.'
Ông ta không tức giận vì đã đưa ra quyết định như thế. Thứ thật sự làm Huyền Tông giận dữ chính là phải nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của những đứa trẻ trước mặt.
Quần áo rách rưới, thậm chí còn loang lổ vết máu khô. Nhìn những mảnh da thịt bị rách cũng khiến Huyền Tông đoán được họ đã trải qua trận kịch chiến kinh khủng đến mức nào.
Khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh thê thảm đó, trong lòng ông ta như có từng nhát dao cắt ngang qua.

Đương nhiên là ông ta cảm thấy vô cùng tự hào. Ông ta biết rõ tại sao họ lại đến Giang Nam. Huyền Tông không thể nào không biết ý nghĩa những thứ mà họ đã bảo vệ cũng như tầm quan trọng của hiệp nghĩa mà họ đang theo đuổi.
Thế nhưng Huyền Tông vẫn cảm thấy tức giận.
Cho dù có đặt đại nghĩa lên hàng đầu đi chăng nữa, nhưng làm gì có phụ mẫu nào lại muốn con cái của mình xông pha ngoài chiến trường nguy hiểm như vậy chứ? Vậy mà ông ta lại bất đắc dĩ phải nhìn đám trẻ đó xuất chiến đến nơi hiểm nguy trùng trùng như vậy.
Huyền Tông im lặng cúi đầu.
"Đa tạ.... các con."
Nghe câu nói đó, mọi người ai nấy đều bối rối.
"Ch, Chưởng Môn Nhân!"
"A, không, người sao vậy ạ? Chúng con sai rồi."

"Cầu xin đi, tên khốn này! Mau cầu xin đi!"
Huyền Tông ngẩng đầu nhìn các đệ tử đang lúng ta lúng túng không biết phải làm sao.
"Ta không cảm kích vì những gì các con đã làm." ".........."
"Các con đã cứu nguy cho tình hình ở Trung Nguyên và nâng cao địa vị của Hoa Sơn. Và các con đã cho nhân sĩ võ lâm biết rằng hiệp nghĩa vẫn còn tồn tại trên thế gian."
"Chưởng Môn Nhân...."
Huyền Tông nhìn các đệ tử với ánh mắt âm trầm.
"Thế nhưng ta lại không cảm thấy có chút cảm kích nào cả."
".........."
"Ta chỉ thấy biết ơn các con một điều thôi."

Ông ta lại cúi đầu lần nữa.
"Đó chính là các con đã trở về đây bình an vô sự.... thật sự ta cảm thấy vô cùng biết ơn."
Các đệ tử Hoa Sơn đều cúi đầu.
Họ cảm nhận được sự lo lắng lẫn tình yêu thương mà Huyền Tông dành cho họ lớn đến nhường nào. Nghĩ lại, họ chỉ thấy lo lắng cho an nguy của bản thân trong lúc chiến đấu, nhưng lại không nghĩ đến tâm trạng của những người ở hậu phương. Vậy nên chỉ có chuyện đơn giản như liên lạc với nhau họ cũng quên béng đi mất.
Cảm giác tội lỗi bỗng chốc dâng trào. Các đệ tử Hoa Sơn liên tục thở dài.
"Xin người thứ lỗi, Chưởng Môn Nhân." "Xin Chưởng Môn Nhân thứ lỗi ạ."
"Vậy con bỏ tay xuống được chưa?" "Chưa được."

"Trời ạ, thật là."
Thanh Minh cứ lải nhải không ngừng, thế nhưng giọng nói của hắn không lọt vào tai ai cả.
"Phù."
Huyền Tông lại buông tiếng thở dài, cuối cùng Huyền Linh bên cạnh liền tặc lưỡi.
"Thật tình, lúc bọn trẻ giao chiến cũng phải phạm lỗi chứ. Đó là lẽ đương nhiên mà."
"Cái gì, tên này?"
"Nhưng mà chẳng phải càng lớn tuổi Chưởng Môn sư huynh càng trẻ con ra sao?"
Huyền Thương đứng cạnh quan sát liền lén ngăn Huyền Linh lại.

"Không phải là Chưởng Môn Nhân lo lắng nên mới như vậy sao?"
"Có ai ở đây không thấy lo sao? Nếu bọn trẻ đã trở về bình an thì phải tán dương chúng đã chứ. Cái người Chưởng Môn Nhân này cũng thật là!"
"Khư, hưm...."
Huyền Tông bất lực quay đầu đi. Huyền Linh tặc lưỡi rồi nhìn bọn trẻ.
"Từ lần sau hãy biết nghĩ cho những người đang sốt ruột chờ đợi các con. Ta còn tưởng là Chưởng Môn Nhân lo đến hết hơi rồi đấy."
"Chúng con đã rõ, thưa Trưởng lão." "Chúng con nhất định sẽ làm vậy ạ." Huyền Linh gật đầu.

"Được rồi. Chưởng Môn Nhân đại khái đã nguôi giận rồi, vậy giờ các con thuật lại mọi chuyện bọn ta nghe xem nào. Đã có chuyện gì xảy ra?"
Mọi người quay đầu lại nhìn Bạch Thiên. Tựa hồ muốn hắn đại diện thưa chuyện.
Bạch Thiên ho khan rồi lên tiếng. "Đầu tiên...."
Sự tình ở Giang Nam bắt đầu từ từ được tả lại chi tiết rõ ràng.
"Ưm."
Nghe câu chuyện không quá dài cũng chẳng quá ngắn như vậy, Huyền Tông liền thở hắt một hơi. Tất cả mọi người đều hướng về phía Huyền Tông. Bởi vì họ tò mò không biết ông ta sẽ nói điều gì.
"Vân Kiếm."

"Vâng, Chưởng Môn Nhân."
"Người mẹ và đứa trẻ mà các con cứu ở Hàng Châu bây giờ đang ở đâu?"
Nghe câu hỏi đó, các đệ tử Hoa Sơn đều nở nụ cười. Bởi vì đây chính là thái độ quen thuộc của Huyền Tông mà họ biết.
"Nàng ta và đứa trẻ đang nghỉ ngơi trong phòng rồi ạ." Vân Kiếm bình tĩnh đáp lời.
"Mặc dù cơ thể không có vết thương, nhưng họ đang bị suy nhược không ít. Đối với nữ nhân bình thường thì việc vượt sông như vậy cũng khá khó khăn ạ."
"Đúng, đúng vậy."
"Vậy nên, trước tiên con nghĩ nên để họ được nghỉ ngơi ở một nên thoải mái. Con cũng đã nhờ sự giúp sức của các y sư Đường Môn nên không có vấn đề gì đâu ạ."
"Được rồi. Còn đứa bé có khỏe không?"

"Vâng, Chưởng Môn Nhân. Người đừng quá lo lắng ạ." "Vậy thì may rồi."
Mãi đến lúc đó, Huyền Tông mới thở phào nhẹ nhõm.
Sự lộng hành của Ma Giáo cùng với việc Tà Bá Liên nhất thống. Nếu so hai sự việc lớn đã đẩy giang hồ vào tình thế hỗn loạn thì sự an nguy của hai mẹ con kia cũng không tính là hệ trọng.
Thế nhưng, trong tất cả những thứ đó, Huyền Tông lại nhắc đến an nguy của hai người đầu tiên. Tấm lòng đó đã thể hiện rõ sự khác biệt của người tên Huyền Tông này.
Lúc đó, Đường Tiểu Tiểu khẽ lên tiếng.
"Hình như tỷ ấy có vẻ lo lắng lắm ạ. Tỷ ấy buộc phải tha hương, không một người thân thích nào...."
"Đúng là vậy. Đương nhiên là vậy rồi."
Huyền Tông nhìn Huyền Linh tựa hồ không muốn nghĩ ngợi nhiều.

"Huyền Linh."
"Vâng, Chưởng Môn Nhân."
"Đệ hãy để mắt tới đứa bé và người mẹ, sắp xếp cho họ sống ổn định một chút rồi tìm một nơi cho họ an cư. Hoa Âm thì Hoa Âm, ở đây cũng tốt. Hoặc là Tứ Xuyên đều được. Hãy giúp đỡ họ để họ có được một nơi ở thật an toàn và thoải mái là được."
"Đệ đã hiểu rồi, Chưởng Môn Nhân."
Huyền Tông gật đầu với tâm trạng nặng nề.
Rõ là vẫn còn người sống sót, có thể cứu họ là một niềm vui. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, điều này đồng nghĩa, chỉ có hai người còn sót lại trên mảnh đất Hàng Châu kia.
Đương nhiên chắc sẽ có người đã trốn đi nơi khác, dù không phải tất đã bỏ mạng, nhưng sự thật là có nhiều người phải hy sinh oan uổng.
"Ma Giáo...."

Ma Giáo - hai từ này qua lời kể của họ xem ra còn đáng sợ và khủng khiếp hơn cả những gì mà Huyền Tông nghĩ. Điều này càng đúng hơn bởi Huyền Tông hiểu rõ bọn họ đã giảm bớt tình tiết vì nỗi lo lắng trong lòng ông.
"Thanh Minh à."
".........."
"Thanh Minh."
Ngay cả khi Huyền Tông gọi đến lần thứ hai, Thanh Minh vẫn không đáp. Huyền Tông khẽ nhíu mày.
Ánh mắt cứng rắn của Huyền Tông nhìn chằm chằm vào Thanh Minh đang bĩu môi.
".... Bỏ tay xuống đi."
"Vâng, Chưởng Môn Nhân. Đệ tử xin nghe người hạ vấn ạ."
Nghe câu trả lời cung kính đó, Huyền Tông nhắm chặt mắt lại.
'Tiểu tử này rốt cuộc....'

Nếu là người khác, trải qua mấy ngày đó có lẽ đã thay đổi tính nết, nhưng con người sao có thể nhất quán như vậy chứ?
"Con...."
Huyền Tông định nói gì đó liền thở dài một hơi. Ông ta nhìn Thanh Minh với vẻ mặt bức bối và không mấy vui vẻ, một hồi sau, ông ta mới chỉnh lại giọng một chút.
"Ta sẽ không hỏi con tại sao lại hiểu rõ Ma Giáo như vậy."
"A, chuyện đó hả? Chuyện đó...."
"Được rồi."
Lúc Thanh Minh mở miệng định nói gì đó, Huyền Tông liền dứt khoát ngắt lời hắn ta. Nếu lại là lời nói vòng vo vô ích thì Huyền Tông thà không nghe còn hơn.
"Chuyện đó sau này con muốn thì hãy nói cho ta hay."
Đương nhiên, Huyền Tông không phải không tò mò về xuất thân của Thanh Minh. Thế nhưng, không phải cứ

biết nhiều về nhau sẽ trở nên thân thiết hơn, đương nhiên cũng không phải vì không rõ nhau mà trở nên xa cách.
Dù cớ sự có ra sao, đối với Huyền Tông, Thanh Minh vẫn là Thanh Minh.
Rõ ràng phải có nguyên do gì đó nên đứa trẻ này mới không trải lòng về hoàn cảnh của mình. Việc Huyền Tông cần làm không phải là đòi hỏi mà là chờ đợi.
Huyền Tông liếc mắt với những người xung quanh. Dường như ý muốn nói rằng họ cũng không nên bày tỏ thái độ gì cả.
Ông ta cau mày rồi lên tiếng.
"Trong số bọn họ, có vẻ con là người hiểu rõ lũ Ma Giáo nhất nên ta mới hỏi. Như Bạch Thiên nói, Ma Giáo lần này xuất hiện ở Hàng Châu dường như chỉ là một phần nhỏ trong số chúng. Ta nghĩ đúng rồi chứ?"

"Vâng. Chắc là vậy ạ."
"Nếu vậy.... Nếu tính cả sức mạnh của những kẻ không đến Trung Nguyên lần này, con nghĩ sức mạnh của lũ Ma Giáo phải đến mức độ nào?"
Thanh Minh thoáng cau mày. Hắn duỗi ngón tay ra, rồi gập lại, tựa hồ đang tính toán suy nghĩ. Một chốc sau, hắn liền nhìn Huyền Tông với gương mặt cứng đờ.
"...... Ý Chưởng Môn Nhân là sức mạnh của chúng nếu không tính cả Thiên Ma đúng không ạ?"
"Đúng vậy."
"Nếu thế...."
Thanh Minh ngậm chặt miệng. Hắn im lặng như đang nghĩ ngợi gì đó, tất cả mọi người đều căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt khô khốc. Sau đó Thanh Minh lên tiếng.

"Tính sơ qua chắc là gấp mười.... không.... có thể còn hơn thế nữa."
Một luồng khí lạnh lẽo bỗng chốc tràn vào trong căn phòng đang đóng kín.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com