Chapter 1064. Làm như thế này đúng không? (4)
Chapter 1064. Làm như thế này đúng không? (4)
"Rừ rừ.........rừ rừ........."
Bọt máu liên tục trào ra từ miệng Đoạn Tự Cường. Cơ thể hắn co giật trong nỗi đau vô tận ngoài sức tưởng tượng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng này. Không thể hiểu nổi cũng chẳng thể nào chấp nhận được. Cho dù hắn đang ở trạng thái không bình thường vì dính đòn từ Thanh Minh nhưng Đoạn Tự Cường vẫn là Đoạn Tự Cường. Hắn là người đã có thể dồn ép Thanh Minh và Trường Nhất Tiếu đến trước ngưỡng cửa của cái chết. Vậy thì mà làm sao có thể hiểu và chấp nhận một việc một kẻ như thế lại bị áp chế chỉ bằng nhất kích kia chứ?
"Làm......làm thế nào mà........."
Cứ mỗi lần Đoạn Tự Cường cử động miệng, những âm thanh máu òng ọc lại xuất hiện. Nếu như không lắng nghe thật kỹ, thật khó có thể hiểu được rốt cuộc hắn đang nói cái gì. Vậy nhưng người nam nhân mặc trường sam bạch sắc - Thiên Sát Ma Đế (天殺魔帝) lại mỉm cười như thể hắn ta hiểu được Đoạn Tự Cường đang muốn nói gì. Hình ảnh đưa bàn tay vào cơ thể con người rồi mỉm cười của hắn ta khiến những kẻ chứng kiến không thể nào không cảm thấy ghê sợ thất kinh.
"Nhà ngươi muốn hỏi làm thế nào bổn đế lại ở đây ư?" "Khừ....khừ......"
Thiên Sát nhẹ nhàng lắc đầu và thở dài như thể đang cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
"Chậc chậc" ".........."
"Làm sao ngươi lại không biết điều đó được chỉ? Nghi ngờ giáo lý rồi nghi ngờ cả Thiên Ma. Vậy mà tại sao ngươi lại chẳng hề nghi ngờ những lời nói hiển nhiên đó vậy?"
"Thiên Ma chưa từng nói với chúng ta là không được hướng về Trung Nguyên. Ngài ấy ngay từ đầu không phải là người nói ra những lời đó. Con người có thể cho kiến ăn nhưng không ra lệnh cho kiến. Phải không nào?"
Cơ thể Đoạn Tự Cường bắt đầu run rẩy một cách dữ dội hơn. Hai mắt không còn chút huyết quang nào của hắn vô thức hướng về phía Thanh Minh.
Sau khi nhìn chằm chằm vào Thanh Minh hồi lâu, từ miệng Đoạn Tự Cường lại bắt đầu thốt ra những âm thanh run rẩy. "Vậy, vậy thì......vậy thì tại sao......."
"Chậc chậc. Đó là lý do vì sao không nên phong một tên nhãi ranh không đủ tư cách lên chức vị (位) Giáo Chủ. Đại Giáo Chủ không hiểu sao lại vội vàng như vậy"
"......"
Thiên Sát cười nhạt.
"Chúng ta không cần nguyên lý để phụng sự ngài ấy. Điều mà chúng ta mong muốn là được phục tùng, không phải là phần thưởng. Nhà ngươi có hiểu không?"
"Chuyện đó......."
Đoạn Tự Cường giữ chặt lấy bàn tay của Thiên Sát đang đục thủng ngực của bản thân.
"Khự......khự ư ư ư....!"
Hắn tự tay xé cơ thể của bản thân ra để có thể rút được bàn tay của Thiên Sát ra ngoài. Bằng phương pháp khủng khiếp đó, cuối cùng hắn đã có thể thoát ra khỏi bàn tay của Thiên Sát rồi ngã úp mặt xuống mặt đất.
"Ô hô?"
Thiên Sát nhìn dáng vẻ đó và cười lớn. "Quả nhiên. Dù chỉ là một tên nhãi ranh nhưng ngươi cũng có tư cách đạt được cái chức vị Giáo Chủ nhỉ?"
Đoạn Tự Cường đang rên rỉ dưới đất cố gắng ngẩng đầu lên. Hắn nhìn Thiên Sát bằng đôi mắt chứa đầy oán hận.
"Nếu vậy thì......"
Đoạn Tự Cường hét lên một cách thảm thiết với đôi mắt đỏ ngầu.
"Vậy thì chúng ta rốt cuộc là vì điều gì chứ? Rốt cuộc vì điều gì mà phải trải qua quãng thời gian đó? Nhị Giáo Chủ! Hãy trả lời đi! Chúng ta......Nếu như đó không phải là mệnh lệnh của Thiên Ma thì tại sao chúng ta phải lãng phí cuộc sống vì những giáo lý không cần phải tuân thủ? Tại sao? Mau trả lời ta đi!!!"
"Hừm"
"Trả lời điiiiiiii"
Ngay cả nghe thấy những lời nói thống thiết đó, ánh mắt Thiên Sát vẫn không hề lay động. Ngược lại nó ngày càng trầm lắng và lạnh lùng hơn.
"Tại sao bổn đế lại phải giải thích điều đó cho ngươi?" "......."
"Một tên Bội Giáo Tử dơ bẩn" Đoạn Tự Cường trưng ra biểu cảm ngơ ngác.
"Bội Giáo Tử ư?"
Tựa như vừa nghe được những lời nói cực kỳ phi lý, hắn ta tiếp tục nói như kẻ mất hồn.
"......Ta là Bội Giáo Tử ư? Ta ư....?"
"Ngươi không biết à?"
Thiên Sát cười lớn.
"Nghi ngờ lời dạy của Thiên Ma, nghi ngờ sự thần thánh của ngài ấy, đi trái lại giáo lý và dẫn các giáo đồ đến Trung Nguyên. Nếu như ngươi không phải là Bội Giáo Tử thì trên thế gian này còn ai nữa chứ?"
"Đó là những lời dạy dối trá!"
"Ai nói vậy với ngươi?"
Đoạn Tự Cường không thể trả lời.
"Ai nói với ngươi tất cả những lời dạy đó là dối trá? Ngươi đã trực tiếp gặp Thiên Ma chưa?"
"Ngươi.........ngươi........." Cơ thể Đoạn Tự Cường không ngừng run rẩy khi nghe thấy những lời ngụy biện không một chút giá trị đó. Thiên Sát thong thả bước thêm một bước về phía hắn ta.
"Nhãi con. Nhà ngươi không bao giờ hiểu được đâu"
Lại thêm một bước nữa.
"Bởi vì ngươi đã mãi mãi mất đi cơ hội đó. Một kẻ đã được nhìn thấy thần bằng hai mắt và một kẻ không thì không thể nói chuyện với nhau được. Nhà ngươi đã mãi mãi mất đi cơ hội được nhìn thấy thần bằng chính đôi mắt của bản thân rồi"
"Ta......"
Cơ thể Đoạn Tự Cường sụp đổ không còn chút sức lực nào. So với nỗi đau nhục thân thì nỗi đau mang lại từ hai từ 'Bội Giáo' còn lớn hơn gấp nhiều lần.
"Ta! Ta không bội giáo! Ta không từ bỏ lòng tin. Ngươi không đại diện cho Thiên Ma. Lòng tin nơi ta vẫn nguyên vẹn....!"
"Im mồm!!!" Thiên Sát cắt ngang lời nói của Đoạn Tự Cường như thể hắn đã chán ngấy việc nghe những lời này. Cùng lúc đó, một ngọn hắc diễm rất nhỏ được phát ra từ đầu ngón tay của hắn ta bay lên như một đốm lửa và rơi ngay trên trán của Đoạn Tự Cường.
Sượtttttt
Ngay sau đó, ngọn hắc diễm dày đặc bắt đầu bao xung quanh toàn bộ cơ thể của Đoạn Tự Cường.
"Aaaaaaaaaaaaaa!"
Một tiếng la hét thảm thiết vang lên trên mảnh đất hoang tàn hầu như không còn lại sự sống.
"Chỉ có một cái chết được ban cho Bội Giáo Tử mà thôi"
Một giọng nói vô cảm phát ra từ miệng của Thiên Sát.
"Hãy cảm nhận nỗi đau tột cùng và đi chết đi. Linh hồn sau khi chết của ngươi sẽ mãi mãi không bao giờ nhận được sự cứu rỗi. Ngươi mãi mãi, mãi mãi sẽ chỉ quẩn quanh nơi địa ngục và hối hận về những gì bản thân đã gây ra"
Hình phạt dành cho kẻ luyện Ma Công - Nghiệp Hỏa (業火). "Aaaaaaaaaaaaa!"
Ma Công phản phệ và thiêu rụi tất cả mọi thứ của hắn ta. Ngay cả đến một cường nhân như Đoạn Tự Cường cũng phải lăn lộn và gào thét trên nền đất trước nỗi đau khủng khiếp đó. Hắn la hét, khóc lóc như một đứa trẻ và quằn quại không ngừng.
Không ai mở miệng nói ra bất cứ điều gì. Ngay cả các đệ tử Hoa Sơn - những người không có cảm xúc nào khác ngoài sự căm ghét dành cho Đoạn Tự Cường cũng không thể nhìn cảnh tượng đó mà quay mặt đi chỗ khác.
Vậy nhưng tất cả cảm xúc trong đôi mắt của Thiên Sát lúc này chỉ là ác ý (惡意) mà thôi. Đối Ma Giáo, những kẻ vô thần nhất định phải bị giết chết và loại bỏ. Nhưng Bội Giáo Tử còn là đối tượng được xem là dơ bẩn hơn gấp nhiều lần.
"Aaaaaaaaaaaaa! Ta, ta.........aaaaaaaaaaa!!!"
Những tiếng la hét đau đớn liên tục phát ra từ miệng của Đoạn Tự Cường đang bị bao phủ bởi ngọn hắc diễm.
Trải qua nỗi đau khủng khiếp như vậy nhưng hắn vẫn chưa chết. Chính vì không thể chết nên hình phạt này mới đáng sợ như địa ngục như vậy. Và đây chính là hình phạt mà Ma Giáo sử dụng dùng dành cho những Bội Giáo Tử.
"Ta......"
Nhục thể Đoạn Tự Cường từ từ sụp đổ. "Ta.........không......không phải là....Bội Giáo....Tử......Ta......." Giọng nói hắn ta khàn đặc như rên rỉ. "Hỡi.......hỡi Đấng Thiên Ma......tại sao......tại sao......" "Chậc"
"Tại sao......tiếng gào thét của ta......."
Roác!!!
Đầu của Đoạn Tự Cường hầu như đã cháy rụi. Thiên Sát giẫm đạp rồi nghiền nát nó không thương tiếc. Sau đó hắn khẽ cau mày khó chịu như thể chân bản thân vừa dẫm vào một thứ gì đó bẩn thỉu.
"Thật ghê tởm khi phải nghe thêm" Đoạn Tự Cường
Giáo Chủ Ma Giáo - kẻ đã biến Hàng Châu thành địa ngục, kẻ đã dồn ép Thanh Minh và Trường Nhất Tiếu nổi danh thiên hạ đến trước ranh giới sinh tử nay đã chết. Một cái chết bi thảm đến mức không thể tin được.
Và Thiên Sát - kẻ mang lại cái chết ghê tởm đó lập tức rời mắt khỏi Đoạn Tự Cường như thể không còn gì đáng để xem nữa. Ngay sau đó hắn hướng ánh nhìn về một nơi khác.
Những giáo đồ Ma Giáo đứng trước ánh nhìn lạnh lùng của hắn ta ngay lập tức phủ phục dập đầu xuống đất. Tất cả đều run lên lẩy bẩy như cầy sấy như thể bọn chúng vừa gặp được Diêm Vương ở thế giới bên kia. Thiên Sát nhăn mặt không hài lòng. Xích Nhất - kẻ phủ phục ở phía trước từ từ bò lại gần.
"Chấp Pháp Sứ Giả Xích Nhất tham kiến Nhị Giáo Chủ"
Đó là một giọng nói không giấu nổi sự khẩn thiết. Sự khẩn thiết này còn mạnh mẽ hơn nỗi đau khi mất đi Đoạn Tự Cường và nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với Thiên Sát.
"Tất cả chuyện này đều là trách nhiệm của thuộc hạ khi đã không thể phụng sự Giáo Chủ đúng cách. Xin Giáo Chủ hãy trừng phạt tội lỗi đó bằng việc lấy đi sinh mạng của thuộc hạ và tha cho bọn họ bằng tấm lòng rộng lượng như biển cả. Kẻ hèn hạ này cả gan van xin người!"
Rầm! Rầm! Rầm!
Xích Nhất liên tục dập đầu xuống đất. Vậy nhưng Thiên Sát chỉ nhìn cảnh tượng đó bằng ánh mắt hoàn toàn vô cảm.
".......Trách nhiệm ư?"
Thiên Sát cười khẩy. Đó chỉ là một hành động cực kỳ nhỏ nhưng Xích Nhất vẫn run lên lẩy bẩy như thể bị sét đánh.
"Đúng là giao giáo khu cho một kẻ không có tư cách có khác. Bộ dạng của các ngươi thật lộn xộn. Chấp Pháp Sứ Giả mà cũng dám thảo luận về trách nhiệm kia đấy?!" Xích Nhất không biết phải nói gì. Vì vậy mà hắn chỉ nín thở như một xác chết.
"Không có ai đi trừng phạt một bàn tay chỉ vì bàn tay đó phạm sai lầm. Đặc biệt việc trừng phạt một Chấp Pháp Sứ Giả thậm chí chẳng có giá trị bằng một bàn tay càng vô nghĩa hơn"
"......"
"Sẽ không có chuyện các giáo đồ phải trả giá cho những việc mà Giáo Chủ đã gây ra. Chấp Pháp Sứ Giả cũng không thể làm trái lệnh của Giáo Chủ được"
"Xin, xin cảm tạ...."
"Có điều"
Thiên Sát tiếp tục nói bằng giọng nói không chút cảm xúc.
"Chẳng phải ngươi nên trả giá cho việc một Chấp Pháp Sứ Giả nhỏ nhoi không biết thân phận mà nói về trách nhiệm sao?"
Đồng tử Xích Nhất run rẩy. Khó khăn lắm hắn mới có thể ngẩng đầu lên và nhìn vào khuôn mặt đang cười nhạt của Thiên Sát. Sau đó hắn ngay lập tức nhận ra việc mà bản thân cần phải làm.
"Thiên......Thiên Ma......." Hắn cắn chặt môi và hét lớn như muốn nổ cổ họng. "Thiên Ma Tái Lâm! Vạn Ma Ngưỡng Phục!"
Bangg!
Ngay sau đó, Xích Nhất tự đưa tay lên và tụ chưởng vỗ vỡ đầu của bản thân.
Bịch
Hắn nhanh chóng biến thành một thi thể không đầu và ngã quỵ trên mặt đất.
Thiên Sát nhìn bộ dạng đó bằng đôi mắt không hài lòng rồi chuyển hướng nhìn sang các giáo đồ đang phủ phục.
"Mau quay về bổn giáo!" "Thiên, Thiên Ma Tái Lâm......" "Im mồm!"
"Mặc dù các ngươi không có trách nhiệm về việc này về mặt giáo lý. Nhưng tội dám đi theo Bội Giáo Tử thì vẫn còn đó. Trong khoảng thời gian mặt trời mọc và lặn 33 lần, hãy im lặng và nhìn lại lỗi lầm của bản thân đi!"
Rầm! Rầm! Rầm! Các giáo đồ không dám chống lại lời nói đó mà chỉ im lặng dập đầu xuống đất. Sau đó bọn chúng đồng loạt đứng lên và bắt đầu di chuyển về cùng một hướng.
Thiên Sát nhìn cảnh tượng đó với ánh mặt lạnh lùng rồi chuyển hướng nhìn về phía mặt đất dưới chân.
"Hừm"
Đoạn Tự Cường bây giờ chỉ còn lại một nắm tro đen. Một biểu cảm kỳ lạ khẽ sượt qua khuôn mặt của Thiên Sát. Sau đó hắn ném ánh mắt về phía các đệ tử Hoa Sơn đang trong trạng thái căng thẳng tột độ.
"Có vẻ như......"
Một giọng nói không giấu nổi sự cảm thán vang lên.
"Trung Nguyên là một nơi rất thú vị. Mặc dù chỉ là một tên nhãi ranh đần độn mà thôi....nhưng lại có thể khiến một Giáo Chủ thành ra cái bộ dạng này" Hắn ta vui vẻ nhìn về phía Thanh Minh và Trường Nhất Tiếu.
Vậy nhưng ánh mắt vốn dĩ không có địch ý gì đặc biệt đó bỗng nhiên thay đổi khi hắn nhìn vào Thanh Minh.
"Nhà ngươi......?"
Địch ý và sát khí lập tức dâng lên trong đôi mắt Thiên Sát sau khi hắn xác nhận được Thanh Minh và đám người đang bảo vệ xung quanh hắn ta.
Két
Âm thanh nghiến răng vang vọng.
"Hoa Sơn? Các ngươi là cái môn phái đáng nguyền rủa đó ư?"
Giọng nói gầm gừ như một con thú của Thiên Sát khiến cả thiên không cũng phải ngưng trọng.
"Rừ rừ.........rừ rừ........."
Bọt máu liên tục trào ra từ miệng Đoạn Tự Cường. Cơ thể hắn co giật trong nỗi đau vô tận ngoài sức tưởng tượng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng này. Không thể hiểu nổi cũng chẳng thể nào chấp nhận được. Cho dù hắn đang ở trạng thái không bình thường vì dính đòn từ Thanh Minh nhưng Đoạn Tự Cường vẫn là Đoạn Tự Cường. Hắn là người đã có thể dồn ép Thanh Minh và Trường Nhất Tiếu đến trước ngưỡng cửa của cái chết. Vậy thì mà làm sao có thể hiểu và chấp nhận một việc một kẻ như thế lại bị áp chế chỉ bằng nhất kích kia chứ?
"Làm......làm thế nào mà........."
Cứ mỗi lần Đoạn Tự Cường cử động miệng, những âm thanh máu òng ọc lại xuất hiện. Nếu như không lắng nghe thật kỹ, thật khó có thể hiểu được rốt cuộc hắn đang nói cái gì. Vậy nhưng người nam nhân mặc trường sam bạch sắc - Thiên Sát Ma Đế (天殺魔帝) lại mỉm cười như thể hắn ta hiểu được Đoạn Tự Cường đang muốn nói gì. Hình ảnh đưa bàn tay vào cơ thể con người rồi mỉm cười của hắn ta khiến những kẻ chứng kiến không thể nào không cảm thấy ghê sợ thất kinh.
"Nhà ngươi muốn hỏi làm thế nào bổn đế lại ở đây ư?" "Khừ....khừ......"
Thiên Sát nhẹ nhàng lắc đầu và thở dài như thể đang cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
"Chậc chậc" ".........."
"Làm sao ngươi lại không biết điều đó được chỉ? Nghi ngờ giáo lý rồi nghi ngờ cả Thiên Ma. Vậy mà tại sao ngươi lại chẳng hề nghi ngờ những lời nói hiển nhiên đó vậy?"
"Thiên Ma chưa từng nói với chúng ta là không được hướng về Trung Nguyên. Ngài ấy ngay từ đầu không phải là người nói ra những lời đó. Con người có thể cho kiến ăn nhưng không ra lệnh cho kiến. Phải không nào?"
Cơ thể Đoạn Tự Cường bắt đầu run rẩy một cách dữ dội hơn. Hai mắt không còn chút huyết quang nào của hắn vô thức hướng về phía Thanh Minh.
Sau khi nhìn chằm chằm vào Thanh Minh hồi lâu, từ miệng Đoạn Tự Cường lại bắt đầu thốt ra những âm thanh run rẩy. "Vậy, vậy thì......vậy thì tại sao......."
"Chậc chậc. Đó là lý do vì sao không nên phong một tên nhãi ranh không đủ tư cách lên chức vị (位) Giáo Chủ. Đại Giáo Chủ không hiểu sao lại vội vàng như vậy"
"......"
Thiên Sát cười nhạt.
"Chúng ta không cần nguyên lý để phụng sự ngài ấy. Điều mà chúng ta mong muốn là được phục tùng, không phải là phần thưởng. Nhà ngươi có hiểu không?"
"Chuyện đó......."
Đoạn Tự Cường giữ chặt lấy bàn tay của Thiên Sát đang đục thủng ngực của bản thân.
"Khự......khự ư ư ư....!"
Hắn tự tay xé cơ thể của bản thân ra để có thể rút được bàn tay của Thiên Sát ra ngoài. Bằng phương pháp khủng khiếp đó, cuối cùng hắn đã có thể thoát ra khỏi bàn tay của Thiên Sát rồi ngã úp mặt xuống mặt đất.
"Ô hô?"
Thiên Sát nhìn dáng vẻ đó và cười lớn. "Quả nhiên. Dù chỉ là một tên nhãi ranh nhưng ngươi cũng có tư cách đạt được cái chức vị Giáo Chủ nhỉ?"
Đoạn Tự Cường đang rên rỉ dưới đất cố gắng ngẩng đầu lên. Hắn nhìn Thiên Sát bằng đôi mắt chứa đầy oán hận.
"Nếu vậy thì......"
Đoạn Tự Cường hét lên một cách thảm thiết với đôi mắt đỏ ngầu.
"Vậy thì chúng ta rốt cuộc là vì điều gì chứ? Rốt cuộc vì điều gì mà phải trải qua quãng thời gian đó? Nhị Giáo Chủ! Hãy trả lời đi! Chúng ta......Nếu như đó không phải là mệnh lệnh của Thiên Ma thì tại sao chúng ta phải lãng phí cuộc sống vì những giáo lý không cần phải tuân thủ? Tại sao? Mau trả lời ta đi!!!"
"Hừm"
"Trả lời điiiiiiii"
Ngay cả nghe thấy những lời nói thống thiết đó, ánh mắt Thiên Sát vẫn không hề lay động. Ngược lại nó ngày càng trầm lắng và lạnh lùng hơn.
"Tại sao bổn đế lại phải giải thích điều đó cho ngươi?" "......."
"Một tên Bội Giáo Tử dơ bẩn" Đoạn Tự Cường trưng ra biểu cảm ngơ ngác.
"Bội Giáo Tử ư?"
Tựa như vừa nghe được những lời nói cực kỳ phi lý, hắn ta tiếp tục nói như kẻ mất hồn.
"......Ta là Bội Giáo Tử ư? Ta ư....?"
"Ngươi không biết à?"
Thiên Sát cười lớn.
"Nghi ngờ lời dạy của Thiên Ma, nghi ngờ sự thần thánh của ngài ấy, đi trái lại giáo lý và dẫn các giáo đồ đến Trung Nguyên. Nếu như ngươi không phải là Bội Giáo Tử thì trên thế gian này còn ai nữa chứ?"
"Đó là những lời dạy dối trá!"
"Ai nói vậy với ngươi?"
Đoạn Tự Cường không thể trả lời.
"Ai nói với ngươi tất cả những lời dạy đó là dối trá? Ngươi đã trực tiếp gặp Thiên Ma chưa?"
"Ngươi.........ngươi........." Cơ thể Đoạn Tự Cường không ngừng run rẩy khi nghe thấy những lời ngụy biện không một chút giá trị đó. Thiên Sát thong thả bước thêm một bước về phía hắn ta.
"Nhãi con. Nhà ngươi không bao giờ hiểu được đâu"
Lại thêm một bước nữa.
"Bởi vì ngươi đã mãi mãi mất đi cơ hội đó. Một kẻ đã được nhìn thấy thần bằng hai mắt và một kẻ không thì không thể nói chuyện với nhau được. Nhà ngươi đã mãi mãi mất đi cơ hội được nhìn thấy thần bằng chính đôi mắt của bản thân rồi"
"Ta......"
Cơ thể Đoạn Tự Cường sụp đổ không còn chút sức lực nào. So với nỗi đau nhục thân thì nỗi đau mang lại từ hai từ 'Bội Giáo' còn lớn hơn gấp nhiều lần.
"Ta! Ta không bội giáo! Ta không từ bỏ lòng tin. Ngươi không đại diện cho Thiên Ma. Lòng tin nơi ta vẫn nguyên vẹn....!"
"Im mồm!!!" Thiên Sát cắt ngang lời nói của Đoạn Tự Cường như thể hắn đã chán ngấy việc nghe những lời này. Cùng lúc đó, một ngọn hắc diễm rất nhỏ được phát ra từ đầu ngón tay của hắn ta bay lên như một đốm lửa và rơi ngay trên trán của Đoạn Tự Cường.
Sượtttttt
Ngay sau đó, ngọn hắc diễm dày đặc bắt đầu bao xung quanh toàn bộ cơ thể của Đoạn Tự Cường.
"Aaaaaaaaaaaaaa!"
Một tiếng la hét thảm thiết vang lên trên mảnh đất hoang tàn hầu như không còn lại sự sống.
"Chỉ có một cái chết được ban cho Bội Giáo Tử mà thôi"
Một giọng nói vô cảm phát ra từ miệng của Thiên Sát.
"Hãy cảm nhận nỗi đau tột cùng và đi chết đi. Linh hồn sau khi chết của ngươi sẽ mãi mãi không bao giờ nhận được sự cứu rỗi. Ngươi mãi mãi, mãi mãi sẽ chỉ quẩn quanh nơi địa ngục và hối hận về những gì bản thân đã gây ra"
Hình phạt dành cho kẻ luyện Ma Công - Nghiệp Hỏa (業火). "Aaaaaaaaaaaaa!"
Ma Công phản phệ và thiêu rụi tất cả mọi thứ của hắn ta. Ngay cả đến một cường nhân như Đoạn Tự Cường cũng phải lăn lộn và gào thét trên nền đất trước nỗi đau khủng khiếp đó. Hắn la hét, khóc lóc như một đứa trẻ và quằn quại không ngừng.
Không ai mở miệng nói ra bất cứ điều gì. Ngay cả các đệ tử Hoa Sơn - những người không có cảm xúc nào khác ngoài sự căm ghét dành cho Đoạn Tự Cường cũng không thể nhìn cảnh tượng đó mà quay mặt đi chỗ khác.
Vậy nhưng tất cả cảm xúc trong đôi mắt của Thiên Sát lúc này chỉ là ác ý (惡意) mà thôi. Đối Ma Giáo, những kẻ vô thần nhất định phải bị giết chết và loại bỏ. Nhưng Bội Giáo Tử còn là đối tượng được xem là dơ bẩn hơn gấp nhiều lần.
"Aaaaaaaaaaaaa! Ta, ta.........aaaaaaaaaaa!!!"
Những tiếng la hét đau đớn liên tục phát ra từ miệng của Đoạn Tự Cường đang bị bao phủ bởi ngọn hắc diễm.
Trải qua nỗi đau khủng khiếp như vậy nhưng hắn vẫn chưa chết. Chính vì không thể chết nên hình phạt này mới đáng sợ như địa ngục như vậy. Và đây chính là hình phạt mà Ma Giáo sử dụng dùng dành cho những Bội Giáo Tử.
"Ta......"
Nhục thể Đoạn Tự Cường từ từ sụp đổ. "Ta.........không......không phải là....Bội Giáo....Tử......Ta......." Giọng nói hắn ta khàn đặc như rên rỉ. "Hỡi.......hỡi Đấng Thiên Ma......tại sao......tại sao......" "Chậc"
"Tại sao......tiếng gào thét của ta......."
Roác!!!
Đầu của Đoạn Tự Cường hầu như đã cháy rụi. Thiên Sát giẫm đạp rồi nghiền nát nó không thương tiếc. Sau đó hắn khẽ cau mày khó chịu như thể chân bản thân vừa dẫm vào một thứ gì đó bẩn thỉu.
"Thật ghê tởm khi phải nghe thêm" Đoạn Tự Cường
Giáo Chủ Ma Giáo - kẻ đã biến Hàng Châu thành địa ngục, kẻ đã dồn ép Thanh Minh và Trường Nhất Tiếu nổi danh thiên hạ đến trước ranh giới sinh tử nay đã chết. Một cái chết bi thảm đến mức không thể tin được.
Và Thiên Sát - kẻ mang lại cái chết ghê tởm đó lập tức rời mắt khỏi Đoạn Tự Cường như thể không còn gì đáng để xem nữa. Ngay sau đó hắn hướng ánh nhìn về một nơi khác.
Những giáo đồ Ma Giáo đứng trước ánh nhìn lạnh lùng của hắn ta ngay lập tức phủ phục dập đầu xuống đất. Tất cả đều run lên lẩy bẩy như cầy sấy như thể bọn chúng vừa gặp được Diêm Vương ở thế giới bên kia. Thiên Sát nhăn mặt không hài lòng. Xích Nhất - kẻ phủ phục ở phía trước từ từ bò lại gần.
"Chấp Pháp Sứ Giả Xích Nhất tham kiến Nhị Giáo Chủ"
Đó là một giọng nói không giấu nổi sự khẩn thiết. Sự khẩn thiết này còn mạnh mẽ hơn nỗi đau khi mất đi Đoạn Tự Cường và nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với Thiên Sát.
"Tất cả chuyện này đều là trách nhiệm của thuộc hạ khi đã không thể phụng sự Giáo Chủ đúng cách. Xin Giáo Chủ hãy trừng phạt tội lỗi đó bằng việc lấy đi sinh mạng của thuộc hạ và tha cho bọn họ bằng tấm lòng rộng lượng như biển cả. Kẻ hèn hạ này cả gan van xin người!"
Rầm! Rầm! Rầm!
Xích Nhất liên tục dập đầu xuống đất. Vậy nhưng Thiên Sát chỉ nhìn cảnh tượng đó bằng ánh mắt hoàn toàn vô cảm.
".......Trách nhiệm ư?"
Thiên Sát cười khẩy. Đó chỉ là một hành động cực kỳ nhỏ nhưng Xích Nhất vẫn run lên lẩy bẩy như thể bị sét đánh.
"Đúng là giao giáo khu cho một kẻ không có tư cách có khác. Bộ dạng của các ngươi thật lộn xộn. Chấp Pháp Sứ Giả mà cũng dám thảo luận về trách nhiệm kia đấy?!" Xích Nhất không biết phải nói gì. Vì vậy mà hắn chỉ nín thở như một xác chết.
"Không có ai đi trừng phạt một bàn tay chỉ vì bàn tay đó phạm sai lầm. Đặc biệt việc trừng phạt một Chấp Pháp Sứ Giả thậm chí chẳng có giá trị bằng một bàn tay càng vô nghĩa hơn"
"......"
"Sẽ không có chuyện các giáo đồ phải trả giá cho những việc mà Giáo Chủ đã gây ra. Chấp Pháp Sứ Giả cũng không thể làm trái lệnh của Giáo Chủ được"
"Xin, xin cảm tạ...."
"Có điều"
Thiên Sát tiếp tục nói bằng giọng nói không chút cảm xúc.
"Chẳng phải ngươi nên trả giá cho việc một Chấp Pháp Sứ Giả nhỏ nhoi không biết thân phận mà nói về trách nhiệm sao?"
Đồng tử Xích Nhất run rẩy. Khó khăn lắm hắn mới có thể ngẩng đầu lên và nhìn vào khuôn mặt đang cười nhạt của Thiên Sát. Sau đó hắn ngay lập tức nhận ra việc mà bản thân cần phải làm.
"Thiên......Thiên Ma......." Hắn cắn chặt môi và hét lớn như muốn nổ cổ họng. "Thiên Ma Tái Lâm! Vạn Ma Ngưỡng Phục!"
Bangg!
Ngay sau đó, Xích Nhất tự đưa tay lên và tụ chưởng vỗ vỡ đầu của bản thân.
Bịch
Hắn nhanh chóng biến thành một thi thể không đầu và ngã quỵ trên mặt đất.
Thiên Sát nhìn bộ dạng đó bằng đôi mắt không hài lòng rồi chuyển hướng nhìn sang các giáo đồ đang phủ phục.
"Mau quay về bổn giáo!" "Thiên, Thiên Ma Tái Lâm......" "Im mồm!"
"Mặc dù các ngươi không có trách nhiệm về việc này về mặt giáo lý. Nhưng tội dám đi theo Bội Giáo Tử thì vẫn còn đó. Trong khoảng thời gian mặt trời mọc và lặn 33 lần, hãy im lặng và nhìn lại lỗi lầm của bản thân đi!"
Rầm! Rầm! Rầm! Các giáo đồ không dám chống lại lời nói đó mà chỉ im lặng dập đầu xuống đất. Sau đó bọn chúng đồng loạt đứng lên và bắt đầu di chuyển về cùng một hướng.
Thiên Sát nhìn cảnh tượng đó với ánh mặt lạnh lùng rồi chuyển hướng nhìn về phía mặt đất dưới chân.
"Hừm"
Đoạn Tự Cường bây giờ chỉ còn lại một nắm tro đen. Một biểu cảm kỳ lạ khẽ sượt qua khuôn mặt của Thiên Sát. Sau đó hắn ném ánh mắt về phía các đệ tử Hoa Sơn đang trong trạng thái căng thẳng tột độ.
"Có vẻ như......"
Một giọng nói không giấu nổi sự cảm thán vang lên.
"Trung Nguyên là một nơi rất thú vị. Mặc dù chỉ là một tên nhãi ranh đần độn mà thôi....nhưng lại có thể khiến một Giáo Chủ thành ra cái bộ dạng này" Hắn ta vui vẻ nhìn về phía Thanh Minh và Trường Nhất Tiếu.
Vậy nhưng ánh mắt vốn dĩ không có địch ý gì đặc biệt đó bỗng nhiên thay đổi khi hắn nhìn vào Thanh Minh.
"Nhà ngươi......?"
Địch ý và sát khí lập tức dâng lên trong đôi mắt Thiên Sát sau khi hắn xác nhận được Thanh Minh và đám người đang bảo vệ xung quanh hắn ta.
Két
Âm thanh nghiến răng vang vọng.
"Hoa Sơn? Các ngươi là cái môn phái đáng nguyền rủa đó ư?"
Giọng nói gầm gừ như một con thú của Thiên Sát khiến cả thiên không cũng phải ngưng trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com