TruyenHHH.com

Hoa Son Tai Khoi 921 1120

Chapter 1040. Các người sẽ sớm hiểu thôi. (5)
Phắttttt
Bạch Thiên lao mình băng băng cùng mặt trời đang lặn xuống phía chân trời.
Mỗi lần đạp đất cơ thể của hắn ta lại bay đi hơn ba trượng như một phi hổ. Tốc độ của hắn làm người khác liên tưởng đến thiểm điện.
Nhưng đó chẳng phải là việc gì đặc biệt cả. Bởi vì những kẻ xung quanh hắn cũng đang chạy với tốc độ tương tự như vậy.
Bạch Thiên nhìn sang bên cạnh.
Vân Kiếm đang chạy với khuôn mặt hoàn toàn vô cảm. Không hề nhìn thấy một chút khí sắc mệt mỏi nào. Bạch Thiên nhẹ nhõm quay lại nhìn về phía sau. Tất cả mọi người đều không bị tụt lại mà vẫn đang bám sát sau lưng hắn ta.

Ngũ Kiếm thường xuyên phải di chuyển với tốc độ này nên không có gì phải lo lắng cả. Nhưng hắn thực sự lo lắng cho Nam Cung Độ Huy và Lâm Tố Bính.
Nhưng có vẻ như sự lo lắng của hắn khá là ngớ ngẩn, Lâm Tố Bính trông có vẻ yếu đuối bệnh tật lại đang chạy với một khuôn mặt vô cùng thản nhiên. Bên cạnh đó Nam Cung Độ Huy cũng không bị tụt lại phía sau mà vẫn đang bám theo rất tốt.
'Thật đáng nể'
Hoa Sơn vốn là một môn phái xem trọng nền tảng cơ bản. Đương nhiên cho đến bây giờ thì tên tiểu tử Thanh Minh kia không chỉ để tâm đến căn bản mà còn cả khả năng di chuyển của toàn bộ môn phái. Nhưng mà....
Có vẻ như Lâm Tố Bính và Nam Cung Độ Huy không hề cảm thấy bất tiện trước tốc độ mà Hoa Sơn đã tích lũy từ căn bản này. Từ đó có thể dễ dàng đoán được nội lực của bọn họ phải thâm hậu đến nhường nào.
'Bây giờ không phải lúc lo lắng cho người khác'
Hơi thở của Bạch Thiên ngày càng trở nên gấp gáp hơn.
Hắn ta không phải người sẽ cảm thấy mệt mỏi khi sử dụng khinh công ở mức độ như thế này. Nếu là bình thường thì cho dù phải duy trì tốc độ lớn hơn như thế này nửa phần thì hắn cũng sẽ chẳng có một chút biểu cảm nào.

Nhưng có một lý do khiến Bạch Thiên bây giờ cảm thấy vô cùng nặng nề.
Đó là vì các võ giả với sát khí đằng đằng đang bao vây xung quanh bọn họ.
Khác với khí thế chỉnh tề của Chính Phái, những kẻ có thể bùng nổ thú tính bất cứ lúc nào đang chạy xung quanh như thể bao vây các đệ tử Hoa Sơn.
Khuôn mặt Bạch Thiên dần trở nên cứng ngắc.
Hắn biết bọn chúng không có ác ý gì. Nhưng hắn không thể không cảm thấy gánh nặng được. Mới cách đây không lâu bọn chúng còn kề kiếm vào cổ Hoa Sơn kia mà.
'Vạn Nhân Phòng......'
Bọn chúng là quân tinh nhuệ mặc bạch hồng bào (白紅袍) của Vạn Nhân Phòng.
'Hồng Thiên (紅天)'
Ban đầu những người này có một tên gọi khác. Đó là một cái tên khá hợp với bọn chúng. Nhưng không biết từ khi nào, giang hồ bắt đầu gọi bọn chúng là Hồng Thiên.
Xích Khuyển.

Những con chó một lòng trung thành vì chủ nhân của chúng - Trường Nhất Tiếu.
Đó là tang xưng (喪稱) được pha trộn giữa nỗi sợ hãi về Trường Nhất Tiếu và cả sự thấp kém của những kẻ đi theo hắn ta. Vậy nhưng những đương sự ngược lại cảm thấy rất vui sướng với cái tên đó. Bọn chúng tự xưng bản thân là Hồng Thiên và phô trương lòng trung thành mù quáng đối với Trường Nhất Tiếu.
Vì vậy mà Giang Hồ gọi bọn chúng là chó trong một tâm thế vô cùng sợ hãi.
Những kẻ mặc Bạch Hồng Bào đặc trưng luôn hộ tống xung quanh Trường Nhất Tiếu. Bọn chúng giẫm đạp lên kẻ thù của Trường Nhất Tiếu tựa như tay chân của hắn ta vậy.
'Vạn Nhân Phòng mạnh đến vậy ư?'
Mặc dù vẫn chưa dốc toàn lực để chạy nhưng nhóm người Hoa Sơn lúc này luôn tự hào rằng khinh công của bọn họ bây giờ không thua kém bất kỳ môn phái nào trong thiên hạ.
Vậy nhưng số lượng Hồng Thiên bám theo bọn họ với tốc độ này lên đến hàng trăm người.
Hắn đã có kinh nghiệm đối phó với Xích Xà Đài và đánh bại nhóm người Vạn Nhân Phòng khi bọn chúng tấn công Hoa Sơn. Vì vậy mà trong thâm tâm hắn luôn tự tin rằng bản thân có thể đối đầu với ít nhất một tên Vạn Nhân Phòng bất cứ lúc nào.

Bạch Thiên cắn chặt môi. 'Cũng phải thôi'
Vì vậy mà Vạn Nhân Phòng mới có thể ngồi vào cái ghế thủ lĩnh của Tứ Bá Liên. Cho dù Trường Nhất Tiếu có là kẻ tài giỏi như thế nào chăng nữa nếu như thế lực của hắn không có sức mạnh thì hắn không thể nào vượt lên trên được những kẻ xuất chúng đó.
Phắt!
Bạch Thiên theo bản năng dồn sức mạnh vào đôi chân đạp đất.
'Bọn chúng là quân địch'
Hắn biết rõ điều đó. Chính vì vậy nên hắn không thể lơi là cảnh giác. Nhưng bây giờ ngay tại giây phút này, bọn họ có chung một kẻ thù và đang trở thành đồng đội của nhau.
Cảm giác bất an và vững chắc. Gượng gạo lẫn kỳ vọng. Tất cả những cảm xúc đó trộn lẫn vào nhau thật kỳ lạ. Ngay lúc đó, giọng nói của Nhuận Tông vang lên.
"Sư thúc. Bao giờ thì đến nơi vậy?" "Sắp rồi"
Từ Cửu Giang đến Hàng Châu là 1000 lý. Nếu như là một người bình thường thì sẽ mất 10 ngày đi bộ. Nhưng đối với

bọn họ, đó là một khoảng cách có thể di chuyển được trong vòng nửa ngày.
Bọn họ đã chạy không ngừng nghỉ từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn. Vì vậy mà sẽ sớm đến được Hàng Châu thôi.
"...................Nếu vậy thì chúng ta sẽ sớm nhìn thấy kẻ đó rồi'
Đối tượng không được chỉ đích danh. Nhưng tất cả mọi người đều biết kẻ đó mà Nhuận Tông đang nói đến là ai.
Ma Giáo, trong đầu Bạch Thiên hiện lên hai chữ đó rồi tự động nhìn về phía trước. Dẫn đầu đoàn người.
Hai kẻ đang chạy phía trước.
Trong giây lát, dường như hắn cảm thấy nghẹt thở.
Bóng lưng mặc hắc y của Thanh Minh và trường bào huyết sắc của Trường Nhất Tiếu hiện lên rõ ràng trong mắt hắn ta.

'Trong cuộc đời ta....không ngờ lại được chứng kiến cảnh tượng hai người bọn họ chạy song song như thế này'
Người mà các đệ tử Hoa Sơn có thể dựa vào nhất là Thanh Minh. Mặc dù lúc bình thường hắn là một kẻ không đáng tin nhất nhưng Thanh Minh khi đứng trên chiến trường lại là người đáng tin hơn bất kỳ ai.
Người mà các đệ tử Hoa Sơn sợ nhất không phải ai khác mà chính là Trường Nhất Tiếu. Tại Hoa Sơn, Trường Nhất Tiếu vừa là biểu tượng của sự căm ghét vừa là biểu tượng của nỗi sợ hãi.
Và hai người bọn họ bây giờ đang dẫn dắt những kẻ đằng sau đi đánh Ma Giáo.
Một cảnh tượng mà hắn chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra. Không, vốn dĩ cũng chẳng có lý do gì mà lại đi tưởng tượng ra cảnh tượng này cả. Vì vậy mà dị cảm này của Bạch Thiên cũng là lẽ đương nhiên mà thôi.
Nhưng cùng với đó là....
'Ta đúng là mất trí khi có những suy nghĩ này....'
Hắn lén lút nhìn lại phía sau như thể lo sợ các đệ tử khác đọc được nội tâm của bản thân.
'Nhưng nhìn hai người bọn họ, ta lại cảm thấy rằng trận chiến này sẽ không thua'

Có lẽ các đệ tử Hoa Sơn khác cũng đang có cùng suy nghĩ với hắn ta.
Ngay lúc đó, giọng nói thư thái của Trường Nhất Tiếu vang lên.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp, trông nhà ngươi có vẻ căng thẳng"
Thanh Minh không trả lời câu hỏi của Trường Nhất Tiếu. Hắn vẫn tiếp tục chạy với ánh mắt cố định về phía trước. Nhưng Trường Nhất Tiếu chỉ cười một cách xảo quyệt như thể hắn đã dự đoán được phản ứng đó từ Thanh Minh.
"Không có gì quá căng thẳng đâu. Bởi vì không có nhiều việc để ngươi làm. Ngươi chỉ cần kết thúc đúng lúc là được. Nếu như phụ thuộc vào một tên nhãi ranh như ngươi thì bổn quân chẳng phải trông sẽ rất xấu xa hay sao?"
Trong khoảnh khắc đó, Thanh Minh quay sang nhìn Trường Nhất Tiếu đang chạy bên cạnh rồi khẽ nhếch khóe miệng. Đó là một nụ cười rõ ràng đến mức ngay cả Bạch Thiên đang chạy phía sau cũng có thể nhìn thấy.
"Hửm?"
Trường Nhất Tiếu hỏi với khuôn mặt kỳ lạ. "Tại sao ngươi lại cười?"
"Tiếp tục đi. Hãy cứ lảm nhảm khi còn có thể. Bởi vì sự tự tại sẽ sớm biến mất khỏi khuôn mặt đó thôi"

".........Ồ hô?"
Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm vào Thanh Minh như thể cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Ngươi nghĩ rằng bổn quân đang đánh giá quá thấp năng lực của lũ người đó ư?"
"Không. Loại người như ngươi sẽ không làm ra hành động ngu ngốc như vậy"
"Vậy thì?"
Đôi mắt Thanh Minh trầm xuống.
"Các ngươi sẽ sớm biết thôi"
"......."
"Loại tồn tại mà thế gian này không thể nào cân đong đo đếm được"
Thanh Minh không giải thích gì thêm.
Hắn chỉ quay đầu lại nhìn về phía sau và xác nhận nhóm người Hoa Sơn.
Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt và cả Đường Tiểu Tiểu.

Chỉ có những người đã từng đối đầu với Ma Giáo ở Bắc Hải mới biến sắc trước lời nói của Thanh Minh. Bọn họ biết. Lời nói của Thanh Minh bây giờ có nghĩa là như thế nào.
"Có lẽ các ngươi sẽ được chứng kiến thứ mà các ngươi chưa từng tưởng tượng đến"
Ngay khi Thanh Minh nói xong, Trường Nhất Tiếu nhìn hắn bằng đôi mắt kỳ lạ.
"Chuyện đó...."
Khóe miệng hắn dần cong lên. "Thật đáng mong đợi"
Trường Nhất Tiếu vẫy nhẹ tay, Hỗ Gia Danh đang chạy cách đó không xa nhanh chóng bám sát hắn ta. Trường Nhất Tiếu đưa ra chỉ thị bằng một tông giọng nhỏ nhẹ.
Hỗ Gia Danh nhanh chóng gật đầu, giảm tốc độ rồi hòa vào dòng Hồng Thiên.
Hai mắt Thanh Minh đã nhanh chóng bắt được toàn bộ quá trình đó.
Dường như Trường Nhất Tiếu đã cảm nhận được ánh mắt đó, hắn quay lại mỉm cười đối diện với Thanh Minh.
"Làm sao? Nhà ngươi tò mò à?"

"......Ngươi đã đưa ra chỉ thị gì vậy?"
"Bổn quân chỉ bảo bọn chúng cho dù nhìn thấy cảnh tượng gì thì cũng đừng ngạc nhiên mà thôi"
"...."
"Mặc dù không biết ngươi nói đúng hay sai nhưng nếu không phòng hờ được những điều có thể phòng hờ thì quả là một hành động ngớ ngẩn. Ngươi đã hào phóng cho bổn quân lời khuyên thì tội gì không nhận lấy lời khuyên đó phải không nào?"
Thanh Minh cười khẩy.
Trong quá khứ, ngay cả đến những tên Chính Phái cùng phe cũng không nghe theo lời khuyên của hắn ta. Vậy mà một tên Tà Phái như Trường Nhất Tiếu lời tiếp nhận lời nói của hắn một cách nghiêm túc như thế này.
Đối với hắn ta không tồn tại sự phân biệt giữa Chính và Tà. Hắn chỉ phân biệt giữa những thứ có thể sử dụng và không mà thôi.
Đột nhiên Thanh Minh lại có suy nghĩ như thế này.
Thanh Minh và Thiên Ma là những tồn tại vượt qua quy luật của thế gian này. Nếu những kẻ như bọn họ không xuất hiện thì giang hồ sẽ như thế nào đây?

Chắc có lẽ bọn họ sẽ bị chơi đùa một cách tùy tiện trong lòng bàn tay của tên khốn này mất.
Dưới góc nhìn đó thì kẻ bị thiệt hại nhất trước tồn tại của Thanh Minh và Thiên Ma không phải ai khác mà chính là Trường Nhất Tiếu.
"Ánh mắt đó khiến bổn quân khó chịu....một cách kỳ lạ"
Trường Nhất Tiếu khẽ vặn vẹo khóe miệng đỏ như máu. Đồ trang sức trên cơ thể hắn phát ra những âm thanh ầm ĩ.
"Đừng nhìn bổn quân bằng ánh mắt đó. Ngươi là đang muốn bổn quân móc đôi mắt đó ra đúng không?"
"Tên điên"
Lời nói thì tàn nhẫn nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng. Thanh Minh quay đầu sang phía đối diện với vẻ mặt chán ghét.
Dù thế nào thì Trường Nhất Tiếu và hắn ta từ lúc sinh ra thì tương tính đã không hợp rồi. Hắn sẽ chỉ bắt tay với tên khốn này một lần này mà thôi.
Ngay lúc đó. "Đằng kia!"
Bạch Thiên cao giọng như thể đã phát hiện ra điều gì đó. Ánh mắt của Thanh Minh theo bản năng hướng về phía trước.

"......."
Cùng với đó, bước chân bận rộn di chuyển của hắn bắt đầu chậm lại.
Những bước chạy cứ chậm dần rồi nhanh chóng trở thành những bước chân chậm chạp. Sau đó thì dừng hẳn lại.
Tất cả mọi người vốn chạy nhanh như gió cũng dừng lại ngay tại vị trí đó.
Không ai mở miệng nói bất cứ một lời nào. Thậm chí âm thanh của hơi thở cũng không hề xuất hiện.
Những gì bọn họ có thể nhìn thấy là....đất và thi thể.
Những thi thể không nguyên vẹn một cách thảm khốc rải rác khắp nơi trên mảnh đất khô cằn và đẫm máu. Bọn họ biết. Vì bọn họ đang băng qua rất nhiều trận chiến nên chỉ cần nhìn vào quang cảnh còn lại cũng đủ để hiểu ra. Đây không phải là vết tích của chiến tranh. Những kẻ ôm ác ý rắp tâm đánh chém, giết chết lẫn nhau tuyệt đối sẽ không để lại những dấu vết này.

Nơi này....đã bị quét sạch bởi một cuộc thảm sát. "Ọe!"
Đường Tiểu Tiểu bịt miệng lại và cúi lưng xuống. Lưu Lê Tuyết ở bên cạnh đã nắm chặt lấy vai của nàng ta.
"Làm thế nào...."
Những thi thể nằm rải rác như thể kéo dài đến vô tận.
Bọn họ thậm chí không thể nào tưởng tượng được việc một người lại có thể làm ra được một chuyện như thế này. Nếu như hắn còn tỉnh táo thì không lý nào lại giết tất cả đến tận cùng đến mức không còn nổi một con kiến sống sót như thế này được.
Ngay lúc đó, Trường Nhất Tiếu bước một bước về phía trước. "Thì ra đây chính là...."
Hắn ta chậm rãi liếm bờ môi đỏ mọng của bản thân trước mảnh đất bởi nhuộm màu chết chóc. Một nụ cười hung ác trên khuôn mặt ngập tràn quỷ khí của hắn ta.
"Ma Giáo"
Sát tâm bắt đầu trỗi dậy trong đôi mắt nhạt màu của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com