TruyenHHH.com

Hoa Sơn Tái Khởi(521-720)

Chapter 645. Nhờ thế mà ta đã lĩnh giáo được rất nhiều. (5)

Kayei_Hakyo

Chapter 645. Nhờ thế mà ta đã lĩnh giáo được rất nhiều. (5)

"Cái gì?!"

Tống Thái Nhạc trợn tròn mắt, vô thức hét lên.

"Thắng rồi ư?"

"Vâng!"

"Ai thắng ai?"

"Hoa Sơn thắng Võ Đang!"

"......Cái gì?"

Vậy là tai ông ta vẫn hoàn toàn bình thường. Bởi làm gì có lý nào ông ta lại nghe nhầm cùng một câu đến vài lần cơ chứ.

Thế nhưng, kết quả đúng là ngoài sức tưởng tượng, nên ông ta cứ liên tục hỏi đi hỏi lại.

"Hoa Sơn thắng Võ Đang á?"

"Đúng vậy ạ!"

"Ngươi, ngươi hãy nói rõ hơn đi! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!"

Trước lời thúc giục của Tống Thái Nhạc, vị tổng quản đưa bức thư trong tay cho ông ta mà chẳng cần nhiều lời. Trong lúc ngấu nghiến đọc thư, miệng của Tống Thái Nhạc cứ dần dần há hốc ra.

"Th, th, thắng trưởng lão. trưởng lão Võ Đang ư? Hoa. Hoa Sơn Thần Long á?"

Tống Thái Nhạc dụi mắt mấy lần, đọc đi đọc lại, thế nhưng, nội dung bức thư vẫn chẳng có gì thay đổi.

"Nội, nội dung này chắc chắn đúng đấy chứ?"

"Ngài đã thấy bức kim thiệp nào đưa nội dung sai chưa ạ?"

"Đúng rồi. Đúng, đúng rồi nhỉ."

Thông tin là sinh mạng của một thương nhân. Hơn nữa, kim thiệp đã tới tay ông ta trong thời gian ngắn như vậy thì làm gì có thời gian để ai đó kịp thay đổi nội dung.

"Không thể nào Tuy rằng thỉnh thoảng trên đời này cũng có chuyện sói đuổi cọp, nhưng"

Sói đuổi cọp cũng chẳng thể so sánh với việc Hoa Sơn thắng Võ Đang. Sự việc lần này giống một con thỏ nhỏ đá vào cằm của con cọp rồi dùng hai chân trước nhổ nanh cọp hơn.

"Ôi trời ơi"

Nếu một việc vô lý như vậy có thể xảy ra, thì nguyên nhân cũng rất rõ ràng. Bởi cọp không phải là cọp, và thỏ cũng không phải là thỏ. Và khi mà chẳng có lý do nào Võ Đang không phải cọp, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Hoa Sơn vượt trội hơn ông ta nghĩ.

"Ai, aigu!"

Tống Thái Nhạc gấp gáp ôm đầu.

Phải đến lúc này ông ta mới nhận ra sai lầm của bản thân. Nếu như có thể tính đến việc Hoa Sơn thắng Võ Đang, thì ông ta đã không ngồi ở thương đoàn. Mà lắc lư mang hoa lên võ đài rồi.

"Chết, chết tiệt, sao ta có thể mắc phải sai lầm nh!"

Ông ta dùng bàn tay to lớn đập bôm bốp vào đầu mình, rồi quay qua nhìn thuộc hạ với ánh mắt đỏ ngầu.

"Bây, bây giờ các đạo trưởng Hoa Sơn đang ở đâu!"

"Có lẽ họ đang trên đường quay trở về thương đoàn. Ngay khi trận đấu kết thúc, thuộc hạ đã quay về báo tin ngay nên"

"Cái gì? Họ đang trên đường quay về sao?"

"Vâng. Đúng, đúng vậy!"

"Mới, mới đó mà đã?"

Tống Thái Nhạc bất ngờ. Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong một tích tắc. Ông ta là thương nhân đứng đầu cả một đại thương đoàn. Nếu ông ta đần độn đến mức không biết bây giờ mình phải làm gì thì đã không thể kiếm được số tiền khổng lồ như vậy rồi.

"Còn đứng đấy làm gì! Mau chuẩn bị yến tiệc mừng chiến thắng đi! Rượu! Hãy chuẩn bị thật nhiều rượu và thức ăn!"

"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi ạ!"

"Hoành tráng vào! Huy động hết những gì có thể huy động, hãy tổ chức một cách hoành tráng nhất có thể! Phải cho họ thấy Tống Thái Nhạc ta và Kim Thuyền Thương Đoàn đang cảm thấy vô cùng vui mừng trước chiến thắng của Hoa Sơn!"

"Rõ!"

Tống Thái Nhạc khẽ hít một hơi khi thấy các thuộc hạ chạy đôn chạy đáo, tất bật chuẩn bị.

'Bây giờ ta phải làm sao đây?'

Lý do ông ta bỏ Võ Đang và hợp tác với Hoa Sơn không phải vì Hoa Sơn thắng Võ Đang.

Về căn bản, đầu tư là phải tính đến tương lai, chứ không phải nhìn vào hiện tại.

Ông ta vốn thực hiện dự tính này sau khi nhận định được tốc độ phát triển của Hoa Sơn nhanh hơn Võ Đang.

Thế nhưng mọi chuyện đã tiến triển đến mức này

'Đúng là đại thành công!'

Nếu thực lực và khí thế của Hoa Sơn còn vượt qua cả những gì ông ta đã dự đoán, thì có khi, ông ta sẽ thu hồi lại gấp mấy lần số tiền ông ta đã đầu tư.

"Giấc mơ này cũng đẹp đấy! Nhưng đây không phải là lúc để ta mơ!"

Thái Tống Nhạc không thể cứ giao hết mọi chuyện cho thuộc hạ, ông ta phải đích thân đứng ra tổ chức yến tiệc. Bây giờ Hoa Sơn đã hoàn tất mọi việc của họ ở Vũ Hán rồi, nên họ sẽ nhanh chóng quay về Thiểm Tây. Đến trước lúc đó, Tống Thái Nhạc nhất định phải khắc sâu tên mình và Kim Thuyền Thương Đoàn vào đầu các đệ tử Hoa Sơn.

"Ta, ta phải bắt đầu từ đâu đây? Trước tiên"

Đúng lúc ấy.

"Thương đoàn chủ!"

"Sao? Có chuyện gì?"

"Các, các vị đạo sĩ Hoa Sơn đã quay về rồi ạ!"

Tống Thái Nhạc giật mình nhảy bật lên.

"Sao, sao có thể nhanh đến thế được! Không kịp chuẩn bị rồi! Ch, chuyện này!"

Tống Thái Nhạc vội vã bước về phía chính môn.

"Mở cổng! Chúng ta phải hoan nghênh chào đón các vị anh hùng đã thắng trận trở về! Mau mở cổng!"

"Vâng!"

Chẳng biết các thành viên thương đoàn có hiểu được tính quan trọng của việc này hay không, mà họ đã nhanh chóng chạy ra mở cổng. Tống Thái Nhạc hổn hển chạy ra ngoài đại môn, nhìn về phía trước.

"Họ, họ đi từ phía đó hả?"

"Có lẽ là vậy ạ."

"Hộc! Hộc!"

"Ngài hãy bình tĩnh trước đi"

"Ta biết! Nhưng đâu phải chuyện nào cũng như ta muốn!"

Tống Thái Nhạc bực bội trả lời.

'Chẳng lẽ không có ai cảm nhận được chuyện này quan trọng tới mức nào à?'

Hoa Sơn đã chiến thắng ngay tại Vũ Hán, rốt cuộc chuyện này có ý nghĩa đến mức nào kia chứ.

Điều này có thể thay đổi cục diện trên giang hồ, theo đúng nghĩa đen.

Sao ông ta không căng thẳng được kia chứ?

"Thương đoàn chủ!"

"Đã bảo ta biết rồi mà!"

"Không phải chuyện đó! Ở kia, ở kia kìa! Các vị đạo sĩ Hoa Sơn đang tới!"

Câu nói ấy vừa kết thúc, cổ của Tống Thái Nhạc liền nghiêng hẳn về một hướng.

Và ông ta đã thấy một nhóm người đang từ xa tiến lại.

Ực.

Tống Thái Nhạc nuốt khan, mở to mắt nhìn nhóm người đang tiến tới. Và đương nhiên, bọn họ chính là các đệ tử của phái Hoa Sơn.

Thế nhưng

'Hình như có gì đó khang khác thì phải?'

Rõ ràng bọn họ là đệ tử Hoa Sơn mà ông ta biết. Chẳng có lý nào ông ta lại nhầm lẫn khi đã tận mắt nhìn thấy họ tiến tới trận tỉ võ sáng nay.

Thế nhưng, Tống Thái Nhạc lại cảm thấy các đệ tử Hoa Sơn đang tiến về phía này có gì đó khác hẳn với chính bản thân họ của sáng nay.

Phải nói sao đây?

Rõ ràng là cùng một người, nhưng dường như trên người họ đang tỏa ra khí thế trước nay chưa từng có.

'Hay là do biết họ đã thắng Võ Đang nên ta mới cảm thấy như vậy?'

Đáng tiếc là không phải như vậy.

Tuy thương nhân phải nhìn vào dòng tiền, nhưng trước đó, họ phải biết nhìn người. Cũng chính vì vậy, Tống Thái Nhạc phải luôn duy trì cái nhìn khách quan, bất kể đối phương là ai, làm gì.

'Chắc chắn khí thế của họ đã thay đổi.'

Nếu suy ngẫm kỹ thì việc này cũng chẳng có gì khó hiểu.

Tuy võ giả có thể trưởng thành thông qua tu luyện, nhưng họ cũng có thể trưởng thành dựa trên nền tảng từ những gì họ đã đạt được.

Chiến thắng Võ Đang trong trận tỉ võ đã cho họ lý do để có thể tự tin vào bản thân mình. Nếu như những người có năng lực được tiếp thêm tự tin, thì việc khí thế của họ thay đổi trong một sớm một chiều cũng chẳng có gì lạ.

Thậm chí ngay cả các đệ tử Hoa Sơn đang bước đi cũng cảm nhận được một cảm giác trước đây chưa từng có.

Tống Thái Nhạc nổi da gà dọc sống lưng. Ông ta siết chặt nắm đấm.

Mặc dù ông ta không phải võ giả, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh những người đang bước đi kia trưởng thành, bước thẳng về phía mục tiêu của mình, là ông ta cũng cảm thấy bồi hồi thay. Ai mà không như vậy chứ.

Tống Thái Nhạc cố gắng đè nén lồng ngực đang phập phồng, hét lớn trong lúc chờ đợi các môn đồ của Hoa Sơn bước tới.

"Chúc mừng chiến thắng! Các vị anh hùng Hoa Sơn!"

Thấy thế, Huyền Thương dẫn đầu mỉm cười đáp lời.

"Ta cảm thấy niềm vui nhân đôi khi được đích thân Thương đoàn chủ ra đón thế này đấy."

"Tất nhiên là ta phải đích thân ra chúc mừng các ngài rồi! Trên đời này làm gì có phước lành nào hơn thế này nữa! Các vị đã giành chiến thắng trước Võ Đang kia mà!"

"Hahaha. Đa tạ."

"Trái tim ta rạo rực hết cả rồi đây này. Thực lòng chúc mừng các vị!"

Huyền Thương nhẹ nhàng gật đầu. Còn Tống Thái Nhạc lại cảm thấy thật đúng đắn khi chọn Hoa Sơn thay cho Võ Đang.

Đúng lúc ấy, một giọng nói cộc cằn quen thuộc lọt vào tai ông ta.

"Hình như lời chúc mừng này hơi quá trớn đối với một người đã ở đây suốt nhỉ."

""

Tống Thái Nhạc khẽ lướt sang bên nhìn. Thanh Minh dạng chân, nghiêng đầu. Ánh mắt hắn sưng sỉa.

"Ấy kìa Ta lúc nào cũng"

"Cái vị chuẩn bị hợp tác với Hoa Sơn mà vừa thấy lũ Võ Đang đến đã cong mông trốn về phía sau vậy mà bây giờ lại đến nói cái gì cơ, hả? Chúc mừng á?"

"Ha Hahaha"

Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán Tống Thái Nhạc.

'Ta biết kiểu gì cũng thế mà!'

Thực lòng mà nói thì Tống Thái Nhạc có chút sợ hãi. Bởi vì ông ta không thể ngờ được rằng Võ Đang lại nhanh chóng tới đây với mục đích đánh bại Hoa Sơn giữ thể diện như vậy.

"Làm sao? Bây giờ thấy bọn ta thắng rồi nên lão thay lòng đổi dạ đấy à?"

"Làm, làm gì có chuyện đó chứ, đạo trưởng. Ngay từ đầu lòng ta vẫn luôn hướng về Hoa Sơn mà."

"Lão có bôi sáp lên miệng không vậy."

""

Thanh Minh liếc nhìn ông ta với ánh mắt tràn đầy bất mãn. Như thể Tống Thái Nhạc thật sự đáng chết.

"Đạo đạo trưởng. Chuyện đó"

Thấy thế, Huyền Linh ra tay cứu giúp Tống Thái Nhạc.

"Thanh Minh. Con đừng dồn ép ngài ấy quá. Thương đoàn chủ cũng có ẩn tình riêng mà?"

"Xì."

Thanh Minh cau có chậc lưỡi. Thế nhưng, hắn vẫn lùi lại một bước như thể hắn rất nghe lời Huyền Linh.

Huyền Linh mỉm cười quay sang nhìn Tống Thái Nhạc.

"Thương đoàn chủ, ngài đừng bận tâm quá. Ta hiểu cả mà."

"Đa, đa tạ ngài, trưởng lão."

"Chỉ có điều."

"........Vâng?"

Huyền Linh vuốt cằm, nở một nụ cười ôn hòa.

"Giao dịch là chuyện vốn phải được xây dựng dựa trên sự tin tưởng nhau. Và niềm tin thay đổi theo hoàn cảnh sao có thể là niềm tin được đặt đúng chỗ đây?"

"........Đúng vậy."

"Đây là lần đầu tiên Kim Thuyền Thương Đoàn và Hoa Sơn giao dịch với nhau, vậy nên có lẽ, hai bên đều sẽ có sai sót. Chúng ta nên cố gắng để sau này không phạm phải sai lầm nữa."

"Ta xin ghi nhớ."

Tống Thái Nhạc nhanh chóng đáp lời, rồi khẽ nuốt khan.

Nếu như Thanh Minh trực tiếp bộc lộ cơn phẫn nộ của mình, thì Huyền Linh lại giấu nó vào trong những lời nói hoa mĩ.

Điều này chẳng khác nào một lời cảnh báo rằng nếu sau này Thái Tống Nhạc còn có thái độ mơ hồ như vậy nữa thì họ tuyệt đối sẽ không để ông ta yên. Chính vì vậy Tống Thái Nhạc cũng phải cho họ thấy thái độ tương ứng.

"Các vị mau vào trong đi! Đã chiến thắng thì phải có một bữa yến tiệc thịnh soạn chứ. Ta sẽ chuẩn bị một bữa tiệc chúc mừng thật hoành tráng."

"Haha. Tới mức đó thì có hơi"

"Sao ngài lại ủ rũ thế! Kim Thuyền Thương Đoàn và Hoa Sơn cũng có phải người lạ đâu, nên đương nhiên, ta phải chúc mừng các ngài rồi. Nào, chúng ta mau vào trong thôi!"

Tống Thái Nhạc vừa hét lên, Huyền Linh cũng giả bộ không thể từ chối nữa, bắt đầu bước đi. Thấy thế, các đệ tử Hoa Sơn cũng nối gót ông ta bước vào trong.
Thấy các đệ tử Hoa Sơn đã vào trong hết, Tống Thái Nhạc lén lút lau mồ hôi trên trán, khẽ thở dài.

'Xém chút nữa là lớn chuyện rồi.'

Nếu để Võ Đang chèn ép tới mức hủy bỏ giao dịch với Hoa Sơn, thì Kim Thuyền Thương Đoàn sẽ không thể quay đầu. Không ngờ chính sức chịu đựng bền bỉ này, cuối cùng lại cứu ông ta một mạng.

Tuy nhiên.

"Chậc."

""

"Chậccccc."

""

Đáng tiếc, trên đời này vẫn còn một kẻ có thể quên ân huệ, nhưng chẳng bao giờ quên ai oán. Trong khi các đệ tử khác đã đi hết vào trong, tên ác quỷ đó vẫn ở lại lườm nguýt Tống Thái Nhạc. Tống Thái Nhạc đổ mồ hôi lạnh, nói.

"......Tiểu đạo trưởng. Ta. ta"

"Ta."

".......Vâng."

Thấy Thanh Minh vừa mở miệng, hai tay Tống Thái Nhạc đã ngoan ngoãn đặt trước bụng.

Ông ta nên nói gì với kẻ vừa đánh bại trưởng lão Võ Đang đây? Dẫu sao ông ta cũng là người có tội.

"Trưởng lão đã nói thế, ta sẽ bỏ qua cho lão lần này."

".......Vâng."

"Nếu chiến tranh xảy ra, thì kẻ đi trên dây sẽ là kẻ bị nhắm đến đầu tiên. Lão hiểu chứ?"

"Hiểu. Đương nhiên là ta hiểu."

"Chậc."

Thanh Minh tặc lưỡi.

"Ta sẽ nói lại chuyện này sau khi xem lão tiếp đãi bọn ta tới mức nào."

"Đạo trưởng không cần lo đâu! Ta tuyệt đối sẽ"

"Tới."

""

"Mức."


""

"Nào."

""

"Ta tin là lão nghe hiểu được."

Thanh Minh liếc nhìn Tống Thái Nhạc lần cuối, rồi ngúng nguẩy bước vào trong. Vị tổng quản ở bên cạnh chứng kiến từ đầu đến cuối, lén lút bước đến bên cạnh Tống Thái Nhạc.

"........Chúng ta nên làm gì đây ạ?"

Tống Thái Nhạc im lặng nhìn lên bầu trời, rồi lôi một thứ gì đó trong tay áo ra đưa cho tổng quản.

"Mở kim khố ra."

"Tất. tất cả sao ạ?"

".......Cứ dùng cho bữa yến tiệc đi."

"Vâng."

"Và mang toàn bộ số tiền còn lại tới phòng của tên khốn khiếp đó."

""

Những giọt lệ trong vắt đọng lại trên khóe mắt của Tống Thái Nhạc, người đã bị vắt cạn đến những đồng xu lẻ cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com