TruyenHHH.com

Hoa Sơn Tái Khởi(521-720)

Chapter 623. Ta sẽ chém bay nó cùng với cả sự tự phụ của ngươi. (3)

Kayei_Hakyo

Chapter 623. Ta sẽ chém bay nó cùng với cả sự tự phụ của ngươi. (3)
Trên đài tỷ võ, tâm trạng của Bạch Thiên không mấy thoải mái khi nhìn thấy Vô Ngộ.

Phải! Vô Ngộ cũng là một cao thủ.

Nhìn vào biểu cảm không có chút gì là vui mừng trên gương mặt hắn cùng bầu không khí kỳ lạ mà Võ Đang đang thể hiện thì không khó để có thể đoán ra lý do vì sao hắn lại phải thượng đấu như thế này.
'Vô Ngộ thực sự sẽ ra trận ư?'
Bây giờ Bạch Thiên đã hiểu được những gì Thanh Minh đã nói trước khi hắn bước lên đài tỷ võ.
"Ta là đệ tử đời thứ nhất Vô Ngộ"
Bạch Thiên không trả lời ngay lập tức mà chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.

Ngay sau đó, Vô Ngộ không thể đối diện với ánh mắt đó nữa mà lén lút né tránh.
Thà rằng Vô Ngộ cứ đường đường chính chính thì Bạch Thiên còn có thể chửi rủa.

Nhưng xét theo thực tế thì Vô Ngộ không làm gì sai cả. Bởi vì xét cho cùng thì hắn cũng chỉ là người bị hại.
Nếu như nói về chuyện ai đó có tội ở đây thì...
Ánh mắt của Bạch Thiên chuyển sang phía Hư Tán Tử đang nhìn chằm chằm vào sàn tỷ võ.
'Chắc chắn là cái vị đằng kia rồi'
Đường đường chính chính.
Không giống như các đệ tử Võ Đang khác không thể nhìn thẳng vào Bạch Thiên và cố gắng né tránh ánh mắt của hắn.

Hư Tán Tử vẫn ngẩng cao đầu một cách đường hoàng như không hề cảm thấy một chút xấu hổ nào.
Sự khác biệt trong phản ứng của ông ta và các đệ tử phía sau khiến Bạch Thiên chỉ biết thở dài.
Bạch Thiên dù gì cũng đã ở độ tuổi đủ để hiểu được sự tàn nhẫn trên giang hồ. Vì vậy mà cho dù sự lựa chọn của vị trưởng

lão kia là sai trái thì hắn cũng không có ý định chỉ trích.
Vậy nhưng, một câu hỏi đã xuất hiện trong đầu hắn.
'Nếu là trưởng lão của Hoa Sơn, liệu bọn họ sẽ làm như thế nào?'
Huyền Thương và Huyền Linh liệu có yêu cầu hắn chịu đựng sự hổ thẹn vì vinh quang của sư môn mà đi theo luân lý giang hồ tàn khốc hay không?
'Không. Chắc chắn bọn họ sẽ không làm như vậy.'
Đương nhiên đó rất có thể là một hành động thiếu kiên quyết. Nếu loại trừ các yếu tố về mặt tình cảm thì quyết định của Võ Đang quả thật rất có lợi cho bọn họ.
Vậy nhưng...
Bạch Thiên mở lời với đôi mắt sâu thẳm.
"Ta là Bạch Thiên - đệ tử đời hai phái Hoa Sơn"
Hắn chắp hai tay lại tạo thế bao quyền.

Tình hình có chút thay đổi nhưng hắn vẫn không thể mất đi lễ nghĩa được.
Xoẹt.
Sau khi chào hỏi, hai người đồng loạt rút kiếm ra.
Khác với Vô Ngộ - người rút kiếm ra một cách gấp gáp thì Bạch Thiên lại rút kiếm ra một cách từ từ và thong thả rồi tạo trung đoạn thế.
Vô Ngộ khẽ liếc nhìn Bạch Thiên.
Một khi rút kiếm ra thì vốn sẽ không cần phải nói thêm lời nào nữa.
Nhưng Bạch Thiên đã nhận ra rằng đối phương đang muốn nói gì đó trong sắc mặt của hắn.
"Các hạ cứ nói đi"
Khi được Bạch Thiên gợi chuyện, Vô Ngộ do dự một chút rồi thở dài.
"Đó không phải ý của ta"
"...Ta hiểu"

Danh tiếng của sư môn còn nặng hơn Thái Sơn. Những kẻ đã sống với cái tên Võ Đang đương nhiên sẽ không thể khước từ.
"Nhưng..."
Bạch Thiên lạnh lùng bổ sung thêm một câu.
"Cho dù kết quả của trận đấu ngày hôm nay có như thế nào thì ta cũng có thể thẳng vai mà bước xuống"
Vô Ngộ không thể trả lời. Hắn chỉ có thể cúi đầu với khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng.
'Câu nói đó có ý nghĩa gì đây?'
Danh tiếng khiến các đệ tử không thể đứng thẳng, danh dự khiến các đệ tử đỏ mặt, nhưng chiến thắng không thể tự hào rốt cuộc có ý nghĩa gì đây?
Đúng vậy! Lựa chọn đó không biết chừng lại đúng đắn.
Vậy nhưng, ít nhất Bạch Thiên cũng không muốn có được danh tiếng bằng những việc làm không đứng đắn. Đó không chỉ là ý chí

của Bạch Thiên mà là ý chí của toàn thể các đệ tử Hoa Sơn.
'ít nhất là trong khoảnh khắc này là như vậy'
Bạch Thiên giương cao thanh kiếm lên.
'Danh Môn Chính Phái như Võ Đang thật đáng thương!'
Sau đó hắn lại tạo trung đoạn thế và nói.
"Hãy nhìn cho kỹ đây!!!"
Ánh mắt Vô Ngộ nhìn hắn ta không giấu nổi nghi hoặc. Và tất cả sự chú ý của các đệ tử Võ Đang cũng dán chặt lên người hắn.
'Nhuận Tông đã hoàn thành vai trò của bản thân'
Sư điệt của hắn là người phải trở thành tồn tại đem lại hy vọng cho các đời đệ tử tiếp theo.
Vậy thì vai trò của hắn là gì đây? Thứ mà Bạch Thiên phải đạt được tại Hoa Sơn là gì đây?

Giọng nói đanh thép và nặng nề của Bạch Thiên vang lên.
"Bất kể kết quả trận tỷ thí này hay toàn bộ cuộc tỷ võ có ra sao thì cuộc cạnh tranh giữa Hoa Sơn và Võ Đang vẫn sẽ tiếp tục! Thanh kiếm này vẫn sẽ luôn đuổi theo các người! Vì vậy hãy nhìn cho rõ đây!!!"
Những lời nói xấc xược và vô lễ đó thực sự đã khiến cho khuôn mặt của các đệ tử Võ Đang trở nên cứng đờ.
Và thêm một điều khiến bọn chúng tức giận đó là ngay khi phải nghe những điều đó thì bọn chúng cũng không thể mở miệng chỉ trích.
"Đây chính là Hoa Sơn"
Đôi mắt Bạch Thiên tỏa sáng, hắn hít thở thật sâu.
"Woa! Nhìn Đồng Long của chúng ta kìa!"
Thanh Minh ở bên dưới đài tỷ võ ngước lên nhìn Bạch Thiên cười khúc khích đầy vui vẻ.
'Không thể ngăn nổi rồi'

Chẳng phải là quá thích hợp hay sao? Đến mức bản thân hắn cũng phải cảm thán nữa là.
Nếu như là Thanh Minh thì hắn không thể làm như vậy được.

Hắn sẽ chỉ trích thất sách của Võ Đang và khiến chúng nôn ra máu cho mà xem.

Nhưng hắn lại không thể làm bọn chúng nóng mặt chỉ bằng một đòn chí mạng như Bạch Thiên đã làm.
'Kết quả quan trọng ư?'
Tên tiểu tử ngu ngốc.
Thanh Minh đã nhìn thấu Hư Tán Tử từ lâu rồi.
ừ thì cũng có thể như vậy lắm chứ. Danh tiếng là thứ một khi đã đánh mất nếu muốn xây dựng lại như ban đầu sẽ phải nỗ lực gấp mấy lần.
Nhưng Thanh Minh bây giờ đã hiểu ra rồi. Nếu như là Thanh Minh trong quá khứ hắn sẽ vì hai chữ chiến thắng mà bất chấp mọi

thứ.
Giờ thì hắn đã hiểu ra rằng thắng thì cũng có dăm ba kiểu thắng.
Việc chiến thắng trong cuộc tỷ võ lần này không phải là tất cả.
Điều quan trọng hơn là việc Hoa Sơn đã bắt kịp và vượt qua Võ Đang.
Nhờ sự lựa chọn của Hư Tán Tử mà các đệ tử Hoa Sơn sẽ ghi nhớ sự thật rằng các đệ tử đời nhất của Võ Đang đã trốn tránh việc phải phân tranh cao thấp sòng phẳng với Hoa Sơn.
Ngược lại, các đệ tử đời nhất Võ Đang cũng sẽ khắc sâu sự thật này trong tâm trí.
Miệng thì khoe khoang vậy thôi nhưng các đệ tử Hoa Sơn vẫn luôn xem các đệ tử Võ Đang là một ngọn núi cao.

Đó không phải là nơi mà con người không dám leo lên mà chỉ vì núi cao quá nên không có dũng khí để leo lên mà thôi.
Nhưng bây giờ thì bọn họ đã nhận ra rằng ngọn núi đó không cao như những gì họ

vẫn tưởng. Dù đó có phải sự thật hay không.
Và bây giờ, Bạch Thiên sẽ chứng minh sự thật đó.
Soạt.
Thanh kiếm của Bạch Thiên nhẹ nhàng giương lên không trung.
Bạch Thiên thi triển khởi thủ thức đặc trưng của Hoa Sơn và nhìn Vô Ngộ một cách điềm tĩnh. Nhưng chỉ bằng một động tác đơn giản đó Vô Ngộ đã dần co rúm lại.
'Tại sao vậy nhỉ?'
Đối phương là một đệ tử đời hai.
Mặc dù Bạch Thiên có danh tiếng cao hơn Vô Ngộ và hắn cũng là một trong những kỳ tài đếm trên đầu ngón tay trên thiên hạ.

Nhưng thời gian tu luyện và cả khoảng cách bối phận giữa bọn họ là khác nhau.
'Nhưng tại sao hắn lại co rúm lại thế này?'
'Chỉ vì chuyện xảy ra trước đó ư?'

Liệu có phải việc không thể đứng một cách đường hoàng đã ảnh hưởng đến khí thế của hắn?
Không, không phải như vậy.
Vô Ngộ nhìn Bạch Thiên bằng đôi mắt mới lạ.
Người này có cái gì đó rất khác so với các đệ tử Hoa Sơn đã đứng ra tỷ võ trước đó.
Cảm giác uy hiếp và áp lực đè nặng lên Vô Ngộ. Đối thủ của hắn lúc này mang cảm giác như đang đứng trước một 'cự nhân'
'Giống như đang phải đối mặt với sư huynh vậy'
Mặc dù có hơi khác một chút. Nhưng đó là một áp lực đến mức vô lý khiến hắn nhớ đến lúc phải đối luyện cùng Vô Chấn.

Hắn lại cảm thấy áp lực trước một người kém hơn hắn tận 10 tuổi ư? Chuyện này sao có thể kia chứ?
Nhưng thường thức là thường thức, hiện tại là hiện tại. Bây giờ Vô Ngộ rõ ràng là

đang co rúm lại trước đối thủ trước mặt.
'Thì ra bản thân ta mới là người phải thử thách'
Vô Ngộ cắn chặt môi.
Bộ dạng của hắn lúc này không ổn tẹo nào nhưng dù sao hắn vẫn là đệ tử đời thứ nhất của Võ Đang. Việc thua cuộc trong tỷ thí là chuyện không thể xảy ra.
Vô Ngộ sau khi vực dậy tinh thần ngay lập tức hét lớn lấy khí thế rồi tỏa ra kiếm khí.
Soạt!
Để thăm dò, hắn phóng một luồng kiếm khí tựa như bán nguyệt lao về phía Bạch Thiên.
Vậy nhưng.
Keng!
Mai Hoa Kiếm được vung lên một cách nhẹ nhàng dễ dàng đánh bật luồng kiếm khí lao đến.
Đó là một chuyển động đầy thong thả như thể luồng kiếm khí đó không hề có chút uy

hiếp nào.
Vô Ngộ vô thức mở to mắt như không thể tin vào cảnh tượng đó.
'Nhẹ nhàng như vậy sao?'
Mặc dù đó là luồng kiếm khí ngắn đứt đoạn nhưng nội lực mà hắn dồn vào đó cũng không hề ít. Nhưng nó lại bị đánh bay đi một cách nhẹ nhàng như vậy ư?
Điều này chứng tỏ rằng thực lực của Bạch Thiên còn mạnh hơn gấp vài lần so với hắn dự đoán.
Bạch Thiên - người dùng ánh mắt ngạo mạn lướt qua Vô Ngộ bắt đầu từ từ tiến lại gần. Những bước chân của hắn không hề nhanh nhưng áp lực mà nó tạo ra lại không hề nhỏ.

"Yaaaaa!"
Vô Ngộ cắn chặt môi một lần nữa hét lớn rồi lao về phía Bạch Thiên.
'Các sư huynh của ta đã bị thua khi cố nới rộng khoảng cách'

Vốn dĩ, kiếm pháp của Võ Đang sẽ có thể phát huy uy lực tốt nhất ở khoảng cách tầm trung.

Nhưng khi các sư huynh của hắn để cho đối phương có khoảng cách thì lại khiến sự hoa lệ trong kiếm pháp của Hoa Sơn có được ưu thế và giành được chiến thắng.
Nếu vậy thì, có lẽ trong quá trình đó đã xuất hiện vấn đề.
'Phải giành được chiến thắng trước khi đối phương có thể thi triển được Mai Hoa Kiếm Pháp'
Phán đoán của Vô Ngộ không sai. Thậm chí có thể nói rằng hắn đã nắm bắt được kiếm pháp của Hoa Sơn và đưa ra một đối sách thông minh.
Chỉ có một vấn đề nhỏ...đó chính là đối thủ của hắn không phải ai khác mà chính là Bạch Thiên.
"Hấppppppp!"
Thanh kiếm mang nội lực mạnh mẽ càn quét tứ phía xung quanh Bạch Thiên.

Keng! Keng!
Nhưng trước khi thanh kiếm đó có thể chạm đến Bạch Thiên thì nó đã bị chặn lại bởi Mai Hoa Kiếm.
Rắc.
Vô Ngộ cau mày trước chấn động ập đến gần như muốn làm gãy cổ tay hắn. Ngay khi kiếm chạm kiếm, lực phản chấn không thể tin nổi đã được đẩy vào bên trong thanh kiếm của đối phương.
Thanh kiếm của Chiêu Kiệt rất nhanh. Còn thanh kiếm của Nhuận Tông thì rất gãy gọn.
Nhưng thanh kiếm này thì?
'Thật cường đại'
Ngay khoảnh khắc va chạm, thanh kiếm của hắn đã bị sức mạnh và nội lực...không, dường như toàn thân Vô Ngộ đang bị đè xuống.
'Đây mà là kiếm pháp của một đệ tử đời hai ư?'
Kiếm pháp là thứ sẽ dần có được sức

mạnh, độ nhuần nhuyễn theo thời gian. Hắn không thể nào hiểu được một kẻ mới chỉ là đệ tử đời hai lại có thể thi triển được kiếm pháp như vậy.
"Hấppppppp!"
Vô Ngộ hét lớn. Sau khi chém vào Mai Hoa Kiếm hắn lại vung kiếm lên một lần nữa.
'Ta là đệ tử Võ Đang'
Cho dù đối phương có mạnh như thế nào thì hắn vẫn luôn mang trong mình lòng tự phụ là một đệ tử của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Phái. Hắn không thể để thiên hạ này nhìn thấy hình ảnh xấu xí của bản thân! Tuyệt đối không được!
Ngay sau đó, thanh kiếm của hắn tỏa ra kiếm khí tựa như dòng nước đầy mạnh mẽ. Đó chính là luồng kiếm khí Miên Miên Bất Tuyệt của Võ Đang.
'Ta sẽ không để ngươi có cơ hội đâu'
Bằng bản năng hắn có thể biết được.

Thời khắc đối thủ trước mắt hắn có thể sử dụng Mai Hoa Kiếm Pháp hoa lệ đó thì

cũng sẽ là lúc hắn sẽ phải chuốc lấy thất bại.

Nhưng nếu như không cho đối thủ cơ hội mà dồn ép liên tục thì vẫn có cơ hội để hắn giành chiến thắng.
'Kiếm của ta sẽ không đứt đoạn...'
Ngay lúc đó.
Sượttttt
Thanh kiếm của Bạch Thiên nhẹ nhàng vẽ ra một ký hiệu và xuyên vào sâu bên trong luồng kiếm khí của Vô Ngộ.
'Cái gì?'
Không phải ngăn cản mà là xuyên sâu vào ư? Điều đó có nghĩa là Bạch Thiên hoàn toàn tự tin có thể chém được kiếm khí của Vô Ngộ.
Vô Ngộ tặc lưỡi trong thâm tâm.
'Một hành động ngu ngốc....!'
Xoẹtttt!

Nhưng ngay lúc đó, thanh kiếm của Bạch Thiên đã chém kiếm khí liên hồi như dòng nước của Vô Ngộ làm đôi.
'Cái gì?'
Vô Ngộ quá sốc vô thức há hốc miệng.
Miên Miên Bất Tuyệt.
Kiếm khí liên hồi và xuyên suốt của Võ Đang đã bị chém đứt chỉ trong nhất kích duy nhất. Tựa như một dòng thác bị cắt ngang giữa chừng.
Và rồi thanh Mai Hoa Kiếm đã chém đôi dòng kiếm khí đó tiếp tục đột phá về phía trước.

Bạch Thiên dùng phần cán kiếm đánh vào phần ngực đang trống rỗng đầy sơ hở của Vô Ngộ.
Hự!
Vô Ngộ gục ngã khi chưa kịp nắm bắt được chuyện gì đã xảy ra.
Hắn nằm gục trên sàn nhưng không cảm nhận được bất kỳ nỗi đau nào.

Bộ ngực của hắn lĩnh trọn một đòn nhưng hắn cũng không thấy đau đớn.
Bởi vì hắn cho đến lúc này vẫn bị sốc khi kiếm khí của bản thân lại bị chém đứt chỉ bởi nhất kích.
Sau đó, Bạch Thiên ngồi xuống sàn nhìn chằm chằm vào Vô Ngộ rồi nói.
"Kẻ quan sát kiếm pháp của đối phương không chỉ có mình ngươi đâu"
"Kiếm khí đó...."
Một nụ cười được vẽ ra trên khuôn mặt của Bạch Thiên.
"Ta sẽ chém bay nó cùng với cả sự tự phụ của ngươi."
Khuôn mặt Vô Ngộ lúc này đã méo mó một cách thảm khốc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com