Chapter 527. Không được cúi đầu. (2)
Chapter 527. Không được cúi đầu. (2)
Một ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào không gian trống rỗng nơi lẽ ra phải có hữu thủ của chấp pháp sứ giả ở đó.
Giáo Chủ nhìn bờ vai đen thui của chấp pháp sứ giả rồi lại quay qua nhìn chiếc hộp mà hắn đang cầm trên tay.
"Giáo Chủ giá đáo!"
Chấp pháp sứ giả nhìn Giáo Chủ bằng gương mặt cương quyết rồi mở lời.
"Thuộc hạ đã không thể thu hồi băng tinh theo mệnh lệnh của Giáo Chủ. Nhưng thật may thay, thuộc hạ đã tìm được hai viên băng tinh mà Tuyết Xuyên Thượng cố tình giấu diếm"
Hàng lông mày của Giáo Chủ co lại.
Hắn không nói gì hồi lâu như đang suy nghĩ về điều gì đó rồi mới chầm chầm mở lời. "Chúng ta đã mất một nửa số giáo đồ"
"...."
"Dường như nhà ngươi cũng đã rất khó khăn mới tha được cái mạng về đây"
"Thuộc hạ có tội"
Giáo Chủ nhìn dáng vẻ chấp pháp sứ giả đang cúi đầu rồi từ từ gật đầu.
"Thật là giỏi giang"
Chấp pháp sứ giả ngẩng đầu lên bởi câu nói không thể ngờ tới đó.
"Rõ ràng đã có chuyện không thể lường trước xảy ra. Mặc dù vậy ngươi vẫn hoàn thành nhiệm vụ được giao và quay trở về. Chẳng phải là quá giỏi giang hay sao?!"
Chấp pháp sứ giả bắt đầu run rẩy. Hắn nhắm mắt lại như đang tận hưởng những cảm xúc mãnh liệt.
Từng lời từng lời của Giáo Chủ giống như một phần thưởng đối với hắn.
"Mang băng tinh lại đây cho ta"
"..."
Mặc dù mệnh lệnh đã được đưa ra nhưng chiếc hộp nằm trên tay chấp pháp sứ giả vẫn không hề nhúc nhích.
Giáo Chủ cau mày.
"Nhà ngươi làm vậy là ý gì chứ?"
"Giáo Chủ!"
Chấp pháp sứ giả dập đầu xuống dưới đất. Đó là một hành động vô cùng khẩn thiết. "Xin Giáo Chủ đừng quay lưng lại với kẻ đã cược cả mạng sống để mang băng tinh về đây"
"......"
Khuôn mặt của Giáo Chủ dần trở nên méo mó khi nghe lời thỉnh cầu đó. Hắn nhìn chấp pháp sứ giả bằng ánh mắt không hề hài lòng rồi từ từ mở lời.
"Chẳng lẽ nhà ngươi không biết không có chuyện gì được ưu tiên hơn việc hồi sinh đấng Thiên Ma vĩ đại hay sao?"
Giọng nói của hắn ta đằng đằng sát khí đáng sợ. Rõ ràng hắn không hề hài lòng với câu trả lời của chấp pháp sứ giả và từ trong giọng nói của hắn có thể dễ dàng nhận ra ý chí muốn lao tới và cắt đi cái cổ đó ngay tức khắc.
Vậy nhưng, chấp pháp sứ giả vẫn hết sức bình tĩnh đón nhận khí thế đó.
"Chuyện đó chỉ có thể thực hiện khi có Giáo Chủ mà thôi"
"....."
"Thiên Ma Tái Lâm. Vạn Ma Ngưỡng Phục. Nhưng thưa Giáo Chủ, xin người đừng quay lưng lại với 1 thỉnh cầu nhỏ của kẻ đã thấm nhuần ý chí đó"
Giáo Chủ nhìn chấp pháp sứ giả bằng ánh mắt không hài lòng. Cuối cùng hắn đành phải thở dài.
"Thật ngu ngốc"Giáo Chủ bắt đầu cởi y phục ra.
Chấp pháp sứ giả ngước mắt lên nhìn vào phần ngực của Giáo Chủ đã hoàn toàn cởi bỏ y phục rồi cắn chặt môi.
Một khối băng với ánh sáng lam sắc mang nguyên khí kỳ quái hơn là tinh khiết trải dài từ ngực phải đến hông trái của hắn ta.
Đó là một cảnh tượng kỳ lạ khiến cho bất cứ ai chứng kiến cũng phải kinh ngạc. "Mang lại đây"
"Vâng"
Chấp pháp sứ giả lôi hai viên Băng Tinh trong hộp ra rồi dâng lên một cách khiêm tốn. Ngay sau đó, Giáo Chủ đã nhặt lấy một trong hai viên rồi đặt nó vào khối băng trên ngực"
Ọc! ọc!
Băng tinh đi sâu vào trong khối băng. Cùng lúc đó, khối băng bạch sắc bắt đầu chuyển dần sang lam sắc.
"Hừm"
Một tiếng rên rỉ phát ra từ miệng của Giáo Chủ. Dường như viên băng tinh đó đã khiến hắn đau đớn và lạnh lẽo. Ngược lại, sắc mặt nhợt nhạt của hắn bắt đầu trở nên tràn đầy sinh lực.
"Được chưa?"
Đứng trước câu hỏi của của Giáo Chủ, chấp pháp sứ giả nắm lấy viên băng tinh còn lại.
Mặc dù sự tiếc nuối vẫn chưa biến mất hoàn toàn trong đôi mắt của chấp pháp sứ giả nhưng hơn ai hết, hắn biết mình nên rút lui tại đây.
Hắn quỳ gối xuống, bỏ viên băng tinh đang cầm vào trong hộp rồi cung kính dâng chiếc hộp đó cho Giáo Chủ.
"Đây ạ!"
Những ngón tay của Giáo Chủ run rẩy khi nhận lấy viên băng tinh.
'Cuối cùng thì....'
Đôi tay của hắn nắm chặt lấy chiếc hộp.
Cuối cùng thì hắn cũng đã đạt được điều
Ma vĩ đại. Đã đến lúc toàn thể thiên hạ
đại hồi sinh.
Nhưng....
Khi Giáo Chủ muốn chạy đi thực hiện nghi thức ngay lập tức thì hắn bỗng khựng lại khi nhìn thấy chấp pháp sứ giả vẫn ở nguyên vị trí không hề nhúc nhích.
"Giáo Chủ"
Chấp pháp sứ giả mỉm cười với khuôn mặt nhợt nhạt cất lời bằng giọng nói yếu ớt. "Thiên Ma Tái Lâm. Vạn Ma Ngưỡng Phục. Hồi sinh đấng Thiên Ma vĩ đại là nguyện vọng và sứ mệnh của toàn thể giáo đồ"
"...."
"Nhưng xin Giáo Chủ đừng quên rằng cho dù là nguyện vọng gì đi chăng nữa thì nó chỉ có ý nghĩa khi Giáo Chủ bình an vô sự"
"Vô lễ..."
Mặc dù bị la mắng nhưng chấp pháp sứ giả vẫn nở một nụ cười.
"Thiên...Ma...Tái Lâm. Vạn Ma...."
Sau đó, hắn từ từ cúi đầu xuống.
"Chúng...ta...sẽ hoàn thành..đại sự..."
Hự.
Ngay sau đó, tất cả chuyển động hoàn toàn dừng lại. Giáo Chủ nhìn chấp pháp sứ giả đã hoàn toàn tắt thở rồi từ từ nhắm mắt lại.
kiện cuối cùng cho nghi thức hồi sinh Thiên
này phải mở to mắt chứng kiến Thiên Ma vĩViệc hắn sử dụng đến cả tiên thiên chân khí và cầm cự cho đến tận lúc này đã là quá tài giỏi rồi. Với ý chí phải tự tay đưa lại băng tinh cho Giáo Chủ, hắn đã lết cái thân xác đáng lẽ đã chết về đến tận nơi này.
"Nhà ngươi đã làm rất tốt"
Giáo Chủ lẩm bẩm rồi khoát tay vào không trung.
Ngay sau đó, một ngọn bạch hỏa bùng cháy từ cơ thể chấp pháp sứ giả đã chết trong trạng thái an tọa. Ngọn lửa bắt đầu bùng cháy dữ dội và nhanh chóng nuốt chửng thi thể của chấp pháp sứ giả.
Giáo Chủ nhìn cảnh tượng đó một lát, sau đó hắn xoay người bước về nơi
động huyệt.
'Có vẻ như lũ người Trung Nguyên mạnh hơn những gì ta tưởng'
Chấp pháp sứ giả đã phải dùng đến cả tiên thiên chân khí để có thể giữ
sống quay trở về.
Đây là việc mà lũ ô hợp Băng Cung tuyệt đối không thể làm được.
'Trung Nguyên'
Giáo Chủ vô thức nắm chặt lấy tảng băng đang bao phủ phần ngực của bản thân.
'Lũ người Trung Nguyên gian ác....'
Nếu không phải do vết thương này, hắn đã ngay lập tức ra khỏi nơi này và giết chết tất cả những kẻ bất tin đã làm ô uế mảnh đất nơi đấng Thiên Ma vĩ đại sẽ tái lâm. Vết sẹo để lại trong cuộc chiến tranh khốc liệt đã cướp đi tất cả mọi thứ của Ma Giáo và cũng chính nó đã khiến hắn không thể ra khỏi vùng đất lạnh lẽo nhất của Bắc Hải này.
Nhói buốt.
Vết thương đang buốt nhói thấu xương thấu thịt.
Giáo Chủ cắn chặt môi. Khuôn mặt của hắn tràn ngập oán hận và phẫn nộ.
Dù hắn có nhắm mắt lại đi chăng nữa, hình ảnh người nam nhân tựa như ác quỷ chém vào ngực của Thiên Ma vẫn hiện lên rõ mồn một.
'Lẽ ra ta đã phải chết ở đó'
Hắn không thể chết. Hắn phải bỏ chạy, phải tìm đường sống. Vậy nên hắn đã không thể nhìn thấy thanh kiếm của tên ác quỷ đó chạm vào Thiên Ma ư?
Một trăm năm đã trôi qua. Cảnh tượng đó vẫn khắc sâu trong tâm trí hắn và khiến hắn đau khổ từng ngày.
Vậy nhưng...
"Những cơn ác mộng bây giờ cũng đã kết thúc"
Giáo Chủ bước những bước chân kiên quyết. Cuối cùng hắn cũng đến được nơi sâu nhất trong hang động. Một không động rộng lớn và bức tranh A Tu la to lớn được treo ở đó dần hiện ra trong mắt hắn ta.
Giáo chủ nắm chặt lấy băng tinh trong tay cùng khuôn mặt mang niềm vui không nói nên lời.
"Thiên Ma Tái Lâm. Vạn Ma Ngưỡng Phục"
Thiên hạ này sẽ sớm biết thôi. Rằng nỗi sợ hại thực sự là như thế nào?
***
"Đây! Ta đã mang tất cả số tuyết băng đan còn lại đến đến rồi đây"
"Mỗi người hãy ăn một viên đi. Dược hiệu của loại linh đan này rất tốt. Ô, ta cũng có phần này?"
"Đối với vết thương thì chỉ cần bôi cái này lên là được! Đây là kim thanh dược tốt nhất ở Băng Cung đấy!"
"Ô, cái này thơm quá nhỉ? Hàng thượng phẩm! Thượng phẩm đấy!"
"Trước khi xuất phát các vị cứ xem như đây là nhà và nghỉ ngơi thật thoải mái nhé. Ta sẽ cố gắng chuẩn bị bàn ăn thịnh soạn nhất có thể"
sâu nhất của
được mạng"Không có thêm rượu nữa hả?"
Bạch Thiên mỉm cười méo mó khi nhìn thấy Thanh Minh liên mồm đòi hỏi sau mỗi câu nói của Tuyết Duy Bạch.
"Thanh Minh à?"
"Hả?"
"....Không phải là chúng ta đang rất gấp gáp hay sao?"
"Gấp chứ?"
"Nhưng trông con không có vẻ gì là vội vàng cả"
"Ầy. Sao sư thúc lại nói như vậy chứ? Ta đang rất gấp đấy. Đến mức ruột gan rối bời luôn đây này"
"Đó là do con uống rượu như nước lã nên mới bị như vậy đấy chứ cái tên tiểu tử này!" Ngay khi Bạch Thiên tức sùi bọt mép và định xông vào Thanh Minh thì Nhuận Tông và Chiêu Kiệt ngay lập tức giữ chặt lấy hai tay của hắn ngăn lại.
"Sư thúc bình tĩnh đã nào. Chuyện này cũng đâu phải mới một hai lần đâu kia chứ. Sao lần nào sư thúc cũng như vậy chứ?"
"Bởi vậy mới nói. Ta đã bảo bao nhiêu lần rồi chứ!"
"Cung chủ đang ở đây đấy ạ"
"Hừm"
Cung chủ?
Cái đó mới là vấn đề đấy!
Bạch Thiên quay sang nhìn Tuyết Duy Bạch với ánh mắt không thể nào hiểu được.
Đêm qua, từ sau khi Bạch Thiên nói ra ý định hợp lực để đánh đuổi lũ Ma Giáo thì Tuyết Duy Bạch liền bám dính lấy Thanh Minh như thể hắn đã trở thành một môn đồ của Hoa Sơn vậy.
Ừm thì như vậy cũng tốt thôi. Cũng có thể là như vậy lắm chứ.
Nhưng mà...
"Không có thêm rượu nữa hả?"
"Bây giờ ta sẽ cho người mang đến ngay!"
"Khà. Tên nhóc này biết ủ rượu phết đấy.
toàn như vậy nhỉ? Rượu cứ phải gọi là ấm
"Chết tiệt! Tên bại hoại nhà ngươi!!!"
"Áaa"
Bạch Thiên không thể nghe thêm được nữa,
Thanh Minh. Vậy nhưng Thanh Minh chỉ nhẹ
cách hoàn hảo.
Rầm!
Chiêu Kiệt bị ném vào tường rồi ngã thẳng xuống dưới.
Thanh Minh nhìn thấy dáng vẻ đó chỉ tặc lưỡi chẹp chẹp.
"Sao sư thúc lại ném huynh ấy như vậy chứ? Nếu huynh ấy sai sư thúc chỉ cần giáo huấn bằng lời nói là được rồi mà. Sư thúc, bạo lực không thể giải quyết được vấn đề đâu."
"Hự....vết thương...."
"Bình tĩnh đi sư thúc. Sư thúc như vậy nên mới bị thương đấy"
"...Tên tiểu tử thối kia...Đừng có mà uống rượu nữa..."
Nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Tuyết Duy Bạch liên tục đổ mồ hôi nhễ nhại. Hắn không thể tin được những kẻ đã đánh lui Ma Giáo và những người đang ở trước mặt mình là giống nhau.
'Chắc là những người ở Hoa Sơn không như thế này hết đâu nhỉ?'
Tuyết Duy Bạch đã ôm một hy vọng vô ích rồi.
"A di đà Phật. Bạch Thiên thí chủ hãy bình tĩnh lại đi"
Hay là mấy đứa nhỏ sống ở vùng đất giá lạnh
nóng. Đổ vào miệng thì chẹp chẹp..."
hắn tóm lấy Chiêu Kiệt rồi ném về phía
nhàng xoay người một cái đã né được một"...Tiểu sư phụ"
Tuệ Nhiên đang im lặng bỗng nở một nụ cười ấm áp và mở lời.
"Tiểu tăng hiểu thí chủ đang cảm thấy rất gấp gáp. Nhưng đây không phải là việc mà nếu như chúng ta gấp gáp là có thể giải quyết được. Sẽ mất khoảng 1 ngày để những người bị thương chữa trị và những người còn lại chuẩn bị để chiến đấu với Ma Giáo" Bạch Thiên thở dài bởi trong lòng hắn vẫn còn cảm thấy vô cùng bức bối.
"Ta biết rõ điều đó. Nhưng mà..."
Ta thực sự cảm thấy rất gấp gáp. Không, từ gấp gáp cũng không thể thể hiện được cảm giác của ta lúc này.
Hồi sinh Thiên Ma.
Làm gì có ai không biết được sức nặng của câu nói đó kia chứ?
Vậy nhưng sức nặng của câu
Có hai lý do cho việc này.
Thứ nhất, ngay khoảng khắc
cũng là lúc họ bắt đầu cảm
Ma là một tồn tại kinh khủng đến nhường nào.
Và lý do thứ hai là...
'Những kẻ như vậy lên kế hoạch hồi sinh Thiên Ma hẳn không phải là việc hoang đường hay khoác lác'
Người chết sống lại.
Ban đầu, hắn đã nghi ngờ về tính khả thi của chuyện này.
Nhưng bây giờ hắn có thể chắc chắn rồi. Nhìn vào cách bọn chúng điên cuồng như thế kia chắc chắn là bọn chúng đã tìm ra cách nào đó.
Nhưng làm thế nào để có thể giữ được bình tĩnh đây?
"Nếu cứ kéo dài thời gian không biết chừng mọi chuyện sẽ tệ hơn đấy? Không phải là chúng ta phải nhanh lên hay sao?"
Khi Bạch Thiên hỏi bằng khuôn mặt nghiêm trọng, Thanh Minh đặt bình rượu đang ngậm trong miệng xuống và nhún vai.
"Phải nhanh chứ"
"Đúng vậy!"
"Nhưng! Việc đó không phải là việc mà chúng ta có thể quyết định"
"....Hả?"
Thanh Minh nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía Tuyết Duy Bạch.
"Bắt một mình tên chấp pháp sứ giả và đẩy lùi được một số tên giáo đồ đã phải hy sinh nhiều như vậy rồi. Nhưng nơi đó còn có cả Giáo Chủ của bọn chúng nữa đấy?" "....."
"Dĩ nhiên hắn không phải là Giáo Chủ đúng nghĩa. Nhưng vị trí Giáo Chủ trong Ma Giáo có ý nghĩa vô cùng lớn. Hầu hết tất cả mọi người đều không đủ tư cách làm Giáo Chủ. Vì vậy...hắn có lẽ sẽ là một con quái vật"
Ngay khi đó, giữa các môn đồ Hoa Sơn xuất hiện một bầu không khí nặng nề. Họ nhìn Thanh Minh và nín thở.
Cho đến bây giờ, Thanh Minh chưa từng đánh giá cao một kẻ nào đó một cách đặc biệt. Hắn chẳng phải luôn nhìn tất cả những tồn tại trên thế gian này với ánh mắt của kẻ bề trên hay sao?
Thậm chí đến cả Phương trượng Thiếu Lâm cũng chưa từng nhận được đánh giá cao như vậy.
"Nếu như chuẩn bị không đến nơi đến chốn, chúng ta sẽ toàn hoàn bị tiêu diệt. Vì vậy mà sư thúc, bình tĩnh lại đi. Càng những lúc nguy cấp càng phải lạnh lùng"
Sự đông cứng trên vai Bạch Thiên dần được nới lỏng.
Thanh Minh cười khúc khích ném cho các môn đồ Hoa Sơn mỗi người một viên Tuyết Băng
nói đó cũng đã thay đổi rất nhiều so với vài ngày trước.
bọn họ biết được lũ giáo đồ Ma Giáo mạnh và mất trí, thì nhận được kẻ mà lũ giáo đồ đó tôn sùng như thần - ThiênĐan mà Tuyết Duy Bạch đem đến.
"Ăn cái này rồi vận khí đi. Khi mở mắt ra chúng ta sẽ tiếp tục phải chém giết nữa đấy"
"...Ta biết rồi"
Sau khi kiểm soát tâm trạng của bản thân, các môn đồ Hoa Sơn cho viên Tuyết Băng Đan vào trong miệng rồi ngồi thiền ngay tại chỗ. Cho đến khi Tuệ Nhiên cũng bắt đầu vận khí, toàn bộ căn phòng trở nên yên tĩnh.
Thanh Minh chỉ ngồi đó chăm chú quan sát bọn họ.
Từ khi nào mà mấy đứa nhãi này đã lớn vậy rồi nhỉ? Những chú gà con ngày nào nay đã trưởng thành đến mức đủ để dẫn dắt một môn phái khác.
'Cảm giác này là ta đang 'tự hào' hay sao?'
Thanh Minh gãi gãi gáy rồi quay sang nhìn Tuyết Duy Bạch và cất lời.
"Nhà ngươi cũng đi ngủ một chút đi"
"Ta không sao cả"
"Từ hôm qua đến giờ ngươi cũng có ngủ tí nào
trường kỳ nên đừng cố chấp nữa mà đi ngủ đi.
là một đức tính mà một thủ lĩnh cần phải có"
"....Vâng"
Tuyết Duy Bạch không từ chối nữa, hắn tìm một góc phòng rồi an vị tại đó. Và chỉ sau đó vài tiếng thở, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nghe những tiếng thở hổn hển của Tuyết Duy Bạch, Thanh Minh cảm thấy vô cùng xót xa. Nghĩ đến việc vì những việc tiền nhân không thể giải quyết mà hậu nhân phải chịu khổ, trong lòng hắn chỉ muốn kết bạn với ad le thanh chu dùng kiếm mổ xẻ hết tất cả lũ Ma Giáo kinh tởm đó.
'Nếu như ta có thể mạnh hơn một chút thì chuyện như thế này đã không xảy ra rồi' Sau khi ăn Tuyết Băng Đan, nội lực của hắn đã mạnh hơn được một chút. Nhưng cảm giác trong quá khứ của hắn vẫn chưa thể đồng hóa hoàn toàn cùng với nhục thân này.
Nếu như không có sự bất hòa hợp này, có lẽ hắn đã không để tên chấp pháp sứ giả chạy thoát rồi.
'Ta phải mạnh hơn nữa mới được'
Phải nhanh chóng tìm lại được cảnh giới võ công như trong quá khứ. Để không một ai bị thương và tổn thương nữa.
'Hồi sinh?'
Thật nực cười.
Thanh Minh nghiến răng nắm chặt nắm đấm trong tay.
'Ta sẽ kết thúc chuyện này một cách gọn gàng để không bao giờ chuyện như vậy xảy ra một lần nào nữa'
Và hắn nhắm mắt lại.
Thậm chí hắn không cần phải vận khí để kiểm soát nội thương.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Cốc cốc
Thanh Minh từ từ mở mắt ra bởi tiếng gõ cửa.
"Vào đi"
Kétttt
Cánh cửa mở ra, một người với khuôn mặt cứng đờ bước vào.
"Đã chuẩn bị xong rồi ạ"
"Hừm"
Thanh Minh không trả lời mà chỉ nhìn về phía sau.
Từ khi các các môn đồ Hoa Sơn và Tuệ Nhiên đã hoàn thành xong việc vận khí và đang nhìn hắn ta bằng ánh mắt đa dạng.
đâu. Chúng ta sẽ còn phải chiến đấu
Bảo toàn tốt sức khỏe của bản thân cũngKhông còn vẻ cấp bách hay lo lắng nữa. Ánh mắt của tất cả bọn họ giờ đây đã tràn đầy ý chí kiên quyết.
Thanh Minh mỉm cười.
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Đương nhiên rồi"
Thanh Minh gật đầu trước câu trả lời của Bạch Thiên.
"Được rồi. Đi thôi. Đi đập vỡ đầu lũ Ma Giáo nào!"
Khóe miệng hắn bắt đầu cong lên đầy đáng sợ.
Một ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào không gian trống rỗng nơi lẽ ra phải có hữu thủ của chấp pháp sứ giả ở đó.
Giáo Chủ nhìn bờ vai đen thui của chấp pháp sứ giả rồi lại quay qua nhìn chiếc hộp mà hắn đang cầm trên tay.
"Giáo Chủ giá đáo!"
Chấp pháp sứ giả nhìn Giáo Chủ bằng gương mặt cương quyết rồi mở lời.
"Thuộc hạ đã không thể thu hồi băng tinh theo mệnh lệnh của Giáo Chủ. Nhưng thật may thay, thuộc hạ đã tìm được hai viên băng tinh mà Tuyết Xuyên Thượng cố tình giấu diếm"
Hàng lông mày của Giáo Chủ co lại.
Hắn không nói gì hồi lâu như đang suy nghĩ về điều gì đó rồi mới chầm chầm mở lời. "Chúng ta đã mất một nửa số giáo đồ"
"...."
"Dường như nhà ngươi cũng đã rất khó khăn mới tha được cái mạng về đây"
"Thuộc hạ có tội"
Giáo Chủ nhìn dáng vẻ chấp pháp sứ giả đang cúi đầu rồi từ từ gật đầu.
"Thật là giỏi giang"
Chấp pháp sứ giả ngẩng đầu lên bởi câu nói không thể ngờ tới đó.
"Rõ ràng đã có chuyện không thể lường trước xảy ra. Mặc dù vậy ngươi vẫn hoàn thành nhiệm vụ được giao và quay trở về. Chẳng phải là quá giỏi giang hay sao?!"
Chấp pháp sứ giả bắt đầu run rẩy. Hắn nhắm mắt lại như đang tận hưởng những cảm xúc mãnh liệt.
Từng lời từng lời của Giáo Chủ giống như một phần thưởng đối với hắn.
"Mang băng tinh lại đây cho ta"
"..."
Mặc dù mệnh lệnh đã được đưa ra nhưng chiếc hộp nằm trên tay chấp pháp sứ giả vẫn không hề nhúc nhích.
Giáo Chủ cau mày.
"Nhà ngươi làm vậy là ý gì chứ?"
"Giáo Chủ!"
Chấp pháp sứ giả dập đầu xuống dưới đất. Đó là một hành động vô cùng khẩn thiết. "Xin Giáo Chủ đừng quay lưng lại với kẻ đã cược cả mạng sống để mang băng tinh về đây"
"......"
Khuôn mặt của Giáo Chủ dần trở nên méo mó khi nghe lời thỉnh cầu đó. Hắn nhìn chấp pháp sứ giả bằng ánh mắt không hề hài lòng rồi từ từ mở lời.
"Chẳng lẽ nhà ngươi không biết không có chuyện gì được ưu tiên hơn việc hồi sinh đấng Thiên Ma vĩ đại hay sao?"
Giọng nói của hắn ta đằng đằng sát khí đáng sợ. Rõ ràng hắn không hề hài lòng với câu trả lời của chấp pháp sứ giả và từ trong giọng nói của hắn có thể dễ dàng nhận ra ý chí muốn lao tới và cắt đi cái cổ đó ngay tức khắc.
Vậy nhưng, chấp pháp sứ giả vẫn hết sức bình tĩnh đón nhận khí thế đó.
"Chuyện đó chỉ có thể thực hiện khi có Giáo Chủ mà thôi"
"....."
"Thiên Ma Tái Lâm. Vạn Ma Ngưỡng Phục. Nhưng thưa Giáo Chủ, xin người đừng quay lưng lại với 1 thỉnh cầu nhỏ của kẻ đã thấm nhuần ý chí đó"
Giáo Chủ nhìn chấp pháp sứ giả bằng ánh mắt không hài lòng. Cuối cùng hắn đành phải thở dài.
"Thật ngu ngốc"Giáo Chủ bắt đầu cởi y phục ra.
Chấp pháp sứ giả ngước mắt lên nhìn vào phần ngực của Giáo Chủ đã hoàn toàn cởi bỏ y phục rồi cắn chặt môi.
Một khối băng với ánh sáng lam sắc mang nguyên khí kỳ quái hơn là tinh khiết trải dài từ ngực phải đến hông trái của hắn ta.
Đó là một cảnh tượng kỳ lạ khiến cho bất cứ ai chứng kiến cũng phải kinh ngạc. "Mang lại đây"
"Vâng"
Chấp pháp sứ giả lôi hai viên Băng Tinh trong hộp ra rồi dâng lên một cách khiêm tốn. Ngay sau đó, Giáo Chủ đã nhặt lấy một trong hai viên rồi đặt nó vào khối băng trên ngực"
Ọc! ọc!
Băng tinh đi sâu vào trong khối băng. Cùng lúc đó, khối băng bạch sắc bắt đầu chuyển dần sang lam sắc.
"Hừm"
Một tiếng rên rỉ phát ra từ miệng của Giáo Chủ. Dường như viên băng tinh đó đã khiến hắn đau đớn và lạnh lẽo. Ngược lại, sắc mặt nhợt nhạt của hắn bắt đầu trở nên tràn đầy sinh lực.
"Được chưa?"
Đứng trước câu hỏi của của Giáo Chủ, chấp pháp sứ giả nắm lấy viên băng tinh còn lại.
Mặc dù sự tiếc nuối vẫn chưa biến mất hoàn toàn trong đôi mắt của chấp pháp sứ giả nhưng hơn ai hết, hắn biết mình nên rút lui tại đây.
Hắn quỳ gối xuống, bỏ viên băng tinh đang cầm vào trong hộp rồi cung kính dâng chiếc hộp đó cho Giáo Chủ.
"Đây ạ!"
Những ngón tay của Giáo Chủ run rẩy khi nhận lấy viên băng tinh.
'Cuối cùng thì....'
Đôi tay của hắn nắm chặt lấy chiếc hộp.
Cuối cùng thì hắn cũng đã đạt được điều
Ma vĩ đại. Đã đến lúc toàn thể thiên hạ
đại hồi sinh.
Nhưng....
Khi Giáo Chủ muốn chạy đi thực hiện nghi thức ngay lập tức thì hắn bỗng khựng lại khi nhìn thấy chấp pháp sứ giả vẫn ở nguyên vị trí không hề nhúc nhích.
"Giáo Chủ"
Chấp pháp sứ giả mỉm cười với khuôn mặt nhợt nhạt cất lời bằng giọng nói yếu ớt. "Thiên Ma Tái Lâm. Vạn Ma Ngưỡng Phục. Hồi sinh đấng Thiên Ma vĩ đại là nguyện vọng và sứ mệnh của toàn thể giáo đồ"
"...."
"Nhưng xin Giáo Chủ đừng quên rằng cho dù là nguyện vọng gì đi chăng nữa thì nó chỉ có ý nghĩa khi Giáo Chủ bình an vô sự"
"Vô lễ..."
Mặc dù bị la mắng nhưng chấp pháp sứ giả vẫn nở một nụ cười.
"Thiên...Ma...Tái Lâm. Vạn Ma...."
Sau đó, hắn từ từ cúi đầu xuống.
"Chúng...ta...sẽ hoàn thành..đại sự..."
Hự.
Ngay sau đó, tất cả chuyển động hoàn toàn dừng lại. Giáo Chủ nhìn chấp pháp sứ giả đã hoàn toàn tắt thở rồi từ từ nhắm mắt lại.
kiện cuối cùng cho nghi thức hồi sinh Thiên
này phải mở to mắt chứng kiến Thiên Ma vĩViệc hắn sử dụng đến cả tiên thiên chân khí và cầm cự cho đến tận lúc này đã là quá tài giỏi rồi. Với ý chí phải tự tay đưa lại băng tinh cho Giáo Chủ, hắn đã lết cái thân xác đáng lẽ đã chết về đến tận nơi này.
"Nhà ngươi đã làm rất tốt"
Giáo Chủ lẩm bẩm rồi khoát tay vào không trung.
Ngay sau đó, một ngọn bạch hỏa bùng cháy từ cơ thể chấp pháp sứ giả đã chết trong trạng thái an tọa. Ngọn lửa bắt đầu bùng cháy dữ dội và nhanh chóng nuốt chửng thi thể của chấp pháp sứ giả.
Giáo Chủ nhìn cảnh tượng đó một lát, sau đó hắn xoay người bước về nơi
động huyệt.
'Có vẻ như lũ người Trung Nguyên mạnh hơn những gì ta tưởng'
Chấp pháp sứ giả đã phải dùng đến cả tiên thiên chân khí để có thể giữ
sống quay trở về.
Đây là việc mà lũ ô hợp Băng Cung tuyệt đối không thể làm được.
'Trung Nguyên'
Giáo Chủ vô thức nắm chặt lấy tảng băng đang bao phủ phần ngực của bản thân.
'Lũ người Trung Nguyên gian ác....'
Nếu không phải do vết thương này, hắn đã ngay lập tức ra khỏi nơi này và giết chết tất cả những kẻ bất tin đã làm ô uế mảnh đất nơi đấng Thiên Ma vĩ đại sẽ tái lâm. Vết sẹo để lại trong cuộc chiến tranh khốc liệt đã cướp đi tất cả mọi thứ của Ma Giáo và cũng chính nó đã khiến hắn không thể ra khỏi vùng đất lạnh lẽo nhất của Bắc Hải này.
Nhói buốt.
Vết thương đang buốt nhói thấu xương thấu thịt.
Giáo Chủ cắn chặt môi. Khuôn mặt của hắn tràn ngập oán hận và phẫn nộ.
Dù hắn có nhắm mắt lại đi chăng nữa, hình ảnh người nam nhân tựa như ác quỷ chém vào ngực của Thiên Ma vẫn hiện lên rõ mồn một.
'Lẽ ra ta đã phải chết ở đó'
Hắn không thể chết. Hắn phải bỏ chạy, phải tìm đường sống. Vậy nên hắn đã không thể nhìn thấy thanh kiếm của tên ác quỷ đó chạm vào Thiên Ma ư?
Một trăm năm đã trôi qua. Cảnh tượng đó vẫn khắc sâu trong tâm trí hắn và khiến hắn đau khổ từng ngày.
Vậy nhưng...
"Những cơn ác mộng bây giờ cũng đã kết thúc"
Giáo Chủ bước những bước chân kiên quyết. Cuối cùng hắn cũng đến được nơi sâu nhất trong hang động. Một không động rộng lớn và bức tranh A Tu la to lớn được treo ở đó dần hiện ra trong mắt hắn ta.
Giáo chủ nắm chặt lấy băng tinh trong tay cùng khuôn mặt mang niềm vui không nói nên lời.
"Thiên Ma Tái Lâm. Vạn Ma Ngưỡng Phục"
Thiên hạ này sẽ sớm biết thôi. Rằng nỗi sợ hại thực sự là như thế nào?
***
"Đây! Ta đã mang tất cả số tuyết băng đan còn lại đến đến rồi đây"
"Mỗi người hãy ăn một viên đi. Dược hiệu của loại linh đan này rất tốt. Ô, ta cũng có phần này?"
"Đối với vết thương thì chỉ cần bôi cái này lên là được! Đây là kim thanh dược tốt nhất ở Băng Cung đấy!"
"Ô, cái này thơm quá nhỉ? Hàng thượng phẩm! Thượng phẩm đấy!"
"Trước khi xuất phát các vị cứ xem như đây là nhà và nghỉ ngơi thật thoải mái nhé. Ta sẽ cố gắng chuẩn bị bàn ăn thịnh soạn nhất có thể"
sâu nhất của
được mạng"Không có thêm rượu nữa hả?"
Bạch Thiên mỉm cười méo mó khi nhìn thấy Thanh Minh liên mồm đòi hỏi sau mỗi câu nói của Tuyết Duy Bạch.
"Thanh Minh à?"
"Hả?"
"....Không phải là chúng ta đang rất gấp gáp hay sao?"
"Gấp chứ?"
"Nhưng trông con không có vẻ gì là vội vàng cả"
"Ầy. Sao sư thúc lại nói như vậy chứ? Ta đang rất gấp đấy. Đến mức ruột gan rối bời luôn đây này"
"Đó là do con uống rượu như nước lã nên mới bị như vậy đấy chứ cái tên tiểu tử này!" Ngay khi Bạch Thiên tức sùi bọt mép và định xông vào Thanh Minh thì Nhuận Tông và Chiêu Kiệt ngay lập tức giữ chặt lấy hai tay của hắn ngăn lại.
"Sư thúc bình tĩnh đã nào. Chuyện này cũng đâu phải mới một hai lần đâu kia chứ. Sao lần nào sư thúc cũng như vậy chứ?"
"Bởi vậy mới nói. Ta đã bảo bao nhiêu lần rồi chứ!"
"Cung chủ đang ở đây đấy ạ"
"Hừm"
Cung chủ?
Cái đó mới là vấn đề đấy!
Bạch Thiên quay sang nhìn Tuyết Duy Bạch với ánh mắt không thể nào hiểu được.
Đêm qua, từ sau khi Bạch Thiên nói ra ý định hợp lực để đánh đuổi lũ Ma Giáo thì Tuyết Duy Bạch liền bám dính lấy Thanh Minh như thể hắn đã trở thành một môn đồ của Hoa Sơn vậy.
Ừm thì như vậy cũng tốt thôi. Cũng có thể là như vậy lắm chứ.
Nhưng mà...
"Không có thêm rượu nữa hả?"
"Bây giờ ta sẽ cho người mang đến ngay!"
"Khà. Tên nhóc này biết ủ rượu phết đấy.
toàn như vậy nhỉ? Rượu cứ phải gọi là ấm
"Chết tiệt! Tên bại hoại nhà ngươi!!!"
"Áaa"
Bạch Thiên không thể nghe thêm được nữa,
Thanh Minh. Vậy nhưng Thanh Minh chỉ nhẹ
cách hoàn hảo.
Rầm!
Chiêu Kiệt bị ném vào tường rồi ngã thẳng xuống dưới.
Thanh Minh nhìn thấy dáng vẻ đó chỉ tặc lưỡi chẹp chẹp.
"Sao sư thúc lại ném huynh ấy như vậy chứ? Nếu huynh ấy sai sư thúc chỉ cần giáo huấn bằng lời nói là được rồi mà. Sư thúc, bạo lực không thể giải quyết được vấn đề đâu."
"Hự....vết thương...."
"Bình tĩnh đi sư thúc. Sư thúc như vậy nên mới bị thương đấy"
"...Tên tiểu tử thối kia...Đừng có mà uống rượu nữa..."
Nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Tuyết Duy Bạch liên tục đổ mồ hôi nhễ nhại. Hắn không thể tin được những kẻ đã đánh lui Ma Giáo và những người đang ở trước mặt mình là giống nhau.
'Chắc là những người ở Hoa Sơn không như thế này hết đâu nhỉ?'
Tuyết Duy Bạch đã ôm một hy vọng vô ích rồi.
"A di đà Phật. Bạch Thiên thí chủ hãy bình tĩnh lại đi"
Hay là mấy đứa nhỏ sống ở vùng đất giá lạnh
nóng. Đổ vào miệng thì chẹp chẹp..."
hắn tóm lấy Chiêu Kiệt rồi ném về phía
nhàng xoay người một cái đã né được một"...Tiểu sư phụ"
Tuệ Nhiên đang im lặng bỗng nở một nụ cười ấm áp và mở lời.
"Tiểu tăng hiểu thí chủ đang cảm thấy rất gấp gáp. Nhưng đây không phải là việc mà nếu như chúng ta gấp gáp là có thể giải quyết được. Sẽ mất khoảng 1 ngày để những người bị thương chữa trị và những người còn lại chuẩn bị để chiến đấu với Ma Giáo" Bạch Thiên thở dài bởi trong lòng hắn vẫn còn cảm thấy vô cùng bức bối.
"Ta biết rõ điều đó. Nhưng mà..."
Ta thực sự cảm thấy rất gấp gáp. Không, từ gấp gáp cũng không thể thể hiện được cảm giác của ta lúc này.
Hồi sinh Thiên Ma.
Làm gì có ai không biết được sức nặng của câu nói đó kia chứ?
Vậy nhưng sức nặng của câu
Có hai lý do cho việc này.
Thứ nhất, ngay khoảng khắc
cũng là lúc họ bắt đầu cảm
Ma là một tồn tại kinh khủng đến nhường nào.
Và lý do thứ hai là...
'Những kẻ như vậy lên kế hoạch hồi sinh Thiên Ma hẳn không phải là việc hoang đường hay khoác lác'
Người chết sống lại.
Ban đầu, hắn đã nghi ngờ về tính khả thi của chuyện này.
Nhưng bây giờ hắn có thể chắc chắn rồi. Nhìn vào cách bọn chúng điên cuồng như thế kia chắc chắn là bọn chúng đã tìm ra cách nào đó.
Nhưng làm thế nào để có thể giữ được bình tĩnh đây?
"Nếu cứ kéo dài thời gian không biết chừng mọi chuyện sẽ tệ hơn đấy? Không phải là chúng ta phải nhanh lên hay sao?"
Khi Bạch Thiên hỏi bằng khuôn mặt nghiêm trọng, Thanh Minh đặt bình rượu đang ngậm trong miệng xuống và nhún vai.
"Phải nhanh chứ"
"Đúng vậy!"
"Nhưng! Việc đó không phải là việc mà chúng ta có thể quyết định"
"....Hả?"
Thanh Minh nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía Tuyết Duy Bạch.
"Bắt một mình tên chấp pháp sứ giả và đẩy lùi được một số tên giáo đồ đã phải hy sinh nhiều như vậy rồi. Nhưng nơi đó còn có cả Giáo Chủ của bọn chúng nữa đấy?" "....."
"Dĩ nhiên hắn không phải là Giáo Chủ đúng nghĩa. Nhưng vị trí Giáo Chủ trong Ma Giáo có ý nghĩa vô cùng lớn. Hầu hết tất cả mọi người đều không đủ tư cách làm Giáo Chủ. Vì vậy...hắn có lẽ sẽ là một con quái vật"
Ngay khi đó, giữa các môn đồ Hoa Sơn xuất hiện một bầu không khí nặng nề. Họ nhìn Thanh Minh và nín thở.
Cho đến bây giờ, Thanh Minh chưa từng đánh giá cao một kẻ nào đó một cách đặc biệt. Hắn chẳng phải luôn nhìn tất cả những tồn tại trên thế gian này với ánh mắt của kẻ bề trên hay sao?
Thậm chí đến cả Phương trượng Thiếu Lâm cũng chưa từng nhận được đánh giá cao như vậy.
"Nếu như chuẩn bị không đến nơi đến chốn, chúng ta sẽ toàn hoàn bị tiêu diệt. Vì vậy mà sư thúc, bình tĩnh lại đi. Càng những lúc nguy cấp càng phải lạnh lùng"
Sự đông cứng trên vai Bạch Thiên dần được nới lỏng.
Thanh Minh cười khúc khích ném cho các môn đồ Hoa Sơn mỗi người một viên Tuyết Băng
nói đó cũng đã thay đổi rất nhiều so với vài ngày trước.
bọn họ biết được lũ giáo đồ Ma Giáo mạnh và mất trí, thì nhận được kẻ mà lũ giáo đồ đó tôn sùng như thần - ThiênĐan mà Tuyết Duy Bạch đem đến.
"Ăn cái này rồi vận khí đi. Khi mở mắt ra chúng ta sẽ tiếp tục phải chém giết nữa đấy"
"...Ta biết rồi"
Sau khi kiểm soát tâm trạng của bản thân, các môn đồ Hoa Sơn cho viên Tuyết Băng Đan vào trong miệng rồi ngồi thiền ngay tại chỗ. Cho đến khi Tuệ Nhiên cũng bắt đầu vận khí, toàn bộ căn phòng trở nên yên tĩnh.
Thanh Minh chỉ ngồi đó chăm chú quan sát bọn họ.
Từ khi nào mà mấy đứa nhãi này đã lớn vậy rồi nhỉ? Những chú gà con ngày nào nay đã trưởng thành đến mức đủ để dẫn dắt một môn phái khác.
'Cảm giác này là ta đang 'tự hào' hay sao?'
Thanh Minh gãi gãi gáy rồi quay sang nhìn Tuyết Duy Bạch và cất lời.
"Nhà ngươi cũng đi ngủ một chút đi"
"Ta không sao cả"
"Từ hôm qua đến giờ ngươi cũng có ngủ tí nào
trường kỳ nên đừng cố chấp nữa mà đi ngủ đi.
là một đức tính mà một thủ lĩnh cần phải có"
"....Vâng"
Tuyết Duy Bạch không từ chối nữa, hắn tìm một góc phòng rồi an vị tại đó. Và chỉ sau đó vài tiếng thở, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nghe những tiếng thở hổn hển của Tuyết Duy Bạch, Thanh Minh cảm thấy vô cùng xót xa. Nghĩ đến việc vì những việc tiền nhân không thể giải quyết mà hậu nhân phải chịu khổ, trong lòng hắn chỉ muốn kết bạn với ad le thanh chu dùng kiếm mổ xẻ hết tất cả lũ Ma Giáo kinh tởm đó.
'Nếu như ta có thể mạnh hơn một chút thì chuyện như thế này đã không xảy ra rồi' Sau khi ăn Tuyết Băng Đan, nội lực của hắn đã mạnh hơn được một chút. Nhưng cảm giác trong quá khứ của hắn vẫn chưa thể đồng hóa hoàn toàn cùng với nhục thân này.
Nếu như không có sự bất hòa hợp này, có lẽ hắn đã không để tên chấp pháp sứ giả chạy thoát rồi.
'Ta phải mạnh hơn nữa mới được'
Phải nhanh chóng tìm lại được cảnh giới võ công như trong quá khứ. Để không một ai bị thương và tổn thương nữa.
'Hồi sinh?'
Thật nực cười.
Thanh Minh nghiến răng nắm chặt nắm đấm trong tay.
'Ta sẽ kết thúc chuyện này một cách gọn gàng để không bao giờ chuyện như vậy xảy ra một lần nào nữa'
Và hắn nhắm mắt lại.
Thậm chí hắn không cần phải vận khí để kiểm soát nội thương.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Cốc cốc
Thanh Minh từ từ mở mắt ra bởi tiếng gõ cửa.
"Vào đi"
Kétttt
Cánh cửa mở ra, một người với khuôn mặt cứng đờ bước vào.
"Đã chuẩn bị xong rồi ạ"
"Hừm"
Thanh Minh không trả lời mà chỉ nhìn về phía sau.
Từ khi các các môn đồ Hoa Sơn và Tuệ Nhiên đã hoàn thành xong việc vận khí và đang nhìn hắn ta bằng ánh mắt đa dạng.
đâu. Chúng ta sẽ còn phải chiến đấu
Bảo toàn tốt sức khỏe của bản thân cũngKhông còn vẻ cấp bách hay lo lắng nữa. Ánh mắt của tất cả bọn họ giờ đây đã tràn đầy ý chí kiên quyết.
Thanh Minh mỉm cười.
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Đương nhiên rồi"
Thanh Minh gật đầu trước câu trả lời của Bạch Thiên.
"Được rồi. Đi thôi. Đi đập vỡ đầu lũ Ma Giáo nào!"
Khóe miệng hắn bắt đầu cong lên đầy đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com