TruyenHHH.com

Hoa Son Tai Khoi 321 521

Chapter 501. Bọn tiểu tử nhà ta có hơi dữ tợn đấy! (1)
Biển trời Bắc Hải luôn u ám, tối tăm vì thời tiết xấu, hôm nay lại trong xanh và tươi sáng đến kỳ lạ. Ánh mặt trời soi sáng mặt đất.
Bộppppppp!
Dưới tiết trời trong xanh ấy, các môn đồ Hoa Sơn đang đạp lên lớp tuyết dày mà chạy.
Khoảng cách càng được thu hẹp, bức tường thành cũng thấp thoáng hiện ra. Bạch Thiên dẫn đầu với gương mặt cứng nhắc.
"Thanh Minh!"
"Ờ."
"Phía trên? Hay thành môn?"
"Nói vớ vẩn cái gì đấy? Phải leo lên trên chứ!"
"Tới đây!"
Bạch Thiên giữ nguyên tốc độ lao thẳng về phía bức tường thành. Và rồi.
Bộpppppp!
Sau khi đạp đất nhảy lên, hắn bắt đầu leo lên, trơn tru như đang chạy trên mặt đất. Các môn đồ Hoa Sơn ở phía sau cũng bắt đầu leo lên tường thành của Băng Cung hệt như những con sóc bay.
"Đó là...?"
"Ôi trời ơi!"
Các võ giả Bắc Hải chạy theo sau há hốc miệng kinh ngạc trước cảnh tượng khó tin ấy. Mùa đông ở Bắc Hải rất khắc nghiệt, nên hầu như lúc nào cũng có tuyết.
Cũng chính vì vậy mà bề mặt của bức tường thành luôn bị phủ tuyết kia đã đông cứng và biến thành một bức tường băng. Ấy vậy mà các môn đồ Hoa Sơn lại đang trèo lên rất dễ dàng, chẳng có chút gì gọi là trơn trượt cả.
Nhữ Tư Côn vội vàng xốc lại tinh thần, hét lên.
"Phải trèo lên tường thành! Không được để tụt lại phía sau họ!"
Thế nhưng phàm là sự việc trên đời này, không phải cứ muốn là sẽ làm được. Các võ giả Bắc Hải tràn đầy khí thế trèo lên bức tường thành nối gót các môn đồ Hoa Sơn, nhưng lại bị trượt chân ngã xuống tạo thành một cảnh tượng khó coi.
"Áaa!"
"Hự! Cẩn, cẩn thận! Trơn lắm đấy!"
Một số người cố gắng leo lên lại, nhưng cũng chẳng leo thêm được chút nào, bọn họ hầu như chỉ dính chặt vào bức tường băng.
Ngẩng đầu lên, họ thấy các môn đồ Hoa Sơn đã leo được một nửa bức tường thành. 'Sao họ có thể làm được nhỉ?'
Đúng là quá vô lý mà.

Mặc dù các cựu trưởng lão của Băng Cung đang rất thuận lợi leo lên, nhưng ngay cả bọn họ cũng không thể leo nhanh và dễ dàng như các võ giả trẻ tuổi của Trung Nguyên kia.
Cho dù các môn đồ Hoa Sơn có mạnh đi chăng nữa, thì với độ tuổi đó, bọn họ không thể mạnh bằng các cựu trưởng lão của Băng Cung mới đúng. Rốt cuộc đây là kỳ sự gì vậy?
"Đừng để ý mấy chuyện vớ vẩn nữa, tập trung leo lên đi!"
"Đằng, đằng kia! Chỗ băng đã bị nứt vỡ do chân của các võ giả Trung Nguyên đạp lên! Qua bên đó đi!"
Các võ giả Bắc Hải xóa bỏ mọi tạp niệm, bắt đầu leo lên bức tường băng. Dù sao họ cũng là võ giả, nếu cứ từ từ leo lên thì cũng không phải là không được.
Chỉ có điều...
"Cái tên lừa trọc chết tiệt này, sao ngươi còn ở đây! Còn không nhanh lên?"
"Thí, thí chủ. Tại, tại băng trơn quá nên!"
"Thiếu Lâm đúng là một lũ lề mề!"
"A di đà Phật! A di đà Phật!"
"Suốt ngày chỉ biết a di đà Phật, cái tên khốn này!"
Những người khác không thể ngừng hoang mang khi thấy Thanh Minh đá vào mông của người mặc hoàng phổ trong lúc hắn đang trèo lên bức tường thành.
'Rốt cuộc bọn họ đang làm cái quái gì vậy?' Bịch bịch bịch!
Thế nhưng, các môn đồ Hoa Sơn vẫn trèo thẳng lên bức tường thành. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng ấy giống hệt như có người nào đó đang đứng ở phía trên kéo họ lên.
"Tiểu Tiểu! Cẩn thận đấy!"
"Sư thúc, người không cần để ý đến con đâu, người cứ nhanh chóng leo lên đi ạ!" "Được!"
Khóe miệng Bạch Thiên khẽ vén lên.
Dù là tường băng, hay vách đá, thì các môn đồ Hoa Sơn cũng chẳng ngán ngại. Mặc dù nó hơi trơn thật, nhưng nếu so với vách núi dựng đứng, nhiều khe nứt của Hoa Sơn thì nhiêu đây chẳng đáng là gì.
Bịch bịch bịch!
Chỉ trong nháy mắt, Chiêu Kiệt luôn ở phía sau Bạch Thiên đã bắt đầu tăng tốc trèo lên phía trước.
"Để con đi trước mở đường cho, sư thúc!"
"Tiểu Kiệt! Con đừng khinh suất!"
"Cỡ này thì có nhằm nhò gì đâu ạ!"
Chiêu Kiệt tự tin đầy mình, leo thoăn thoắt lên trên. Chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn thấy điểm cuối của bức tường thành.
Trước tiên hắn sẽ leo lên trên... Đúng lúc ấy.

'Hửm?'
Một toán võ giả đứng ở trên bức tường thành cao chọc trời ló đầu ra. Giống như từ nãy tới giờ bọn họ vẫn luôn quan sát những người đang từ dưới leo lên.
"Được rồi, để ta xem..."
Hửm?
Chiêu Kiệt đang dương dương tự đắc lẩm nhẩm thì bất giác cau mày.
Bọn chúng đẩy một thứ gì đó dài dài ra rồi nhắm xuống phía dưới. Những cái cây dài được vót đầu nhọn...
"Mũi tên ư?"
"Bắnnnnnnn!"
Vúttttttttttt! Vúttttttttttt!
Các mũi tên đồng loạt được bắn xuống phía dưới. Chiêu Kiệt há hốc miệng nhìn mưa tên lao thẳng về phía mình.
"A, điên mất thôi! Võ giả kiểu quái gì mà dùng cung tên đánh nhau chứ?! Á á á á!" Chiêu Kiệt nhanh chóng dùng Mai Hoa Kiếm gạt các mũi tên đi.
Những mũi tên chứa đầy nội công của các võ giả mang một sức mạnh khủng khiếp, khác hẳn với bình thường.
Cho dù hắn có quen với việc trèo lên vách đá đi chăng nữa, thì hắn cũng chẳng thể dễ dàng đánh bay tất cả các mũi tên trút xuống khi đang ở trên bức tường băng trơn trượt này được.
"Chuyện...!"
Đúng lúc Chiêu Kiệt đạp mạnh vào tường định vung kiếm.
Trượt.
"Ơ?"
Hắn đạp trượt nên một chân bị sượt xuống dưới. Cũng chính vì tư thế khập khiễng ấy mà hắn không thể thẳng tay đánh bay các mũi tên ra.
Sau khi chặn xong hai mũi tên suýt nữa thì găm vào mặt và vai, hắn mất thăng bằng ngã nhào xuống dưới.
"Á á á á á á á! Chết tiệttttttttttttt!"
"Tiểu Kiệt!"
"Chiêu Kiệt!"
Chiêu Kiệt hét ầm lên, rồi bất ngờ dừng lại giữa không trung. "...Hửm?"
Thấy mặt mình suýt chút nữa chạm đất, hắn từ từ quay đầu lại nhìn lên trên.
Thanh Minh vừa nắm lấy cổ chân hắn, vừa nhìn hắn bằng một gương mặt của ác quỷ địa ngục.
Phải đến lúc ấy Chiêu Kiệt mới ý thức được bản thân mình vừa làm gì, mặt mũi bắt đầu xám ngoét.
"...Th, Thanh Minh, không phải..."

"Huynh cứ đợi đến lúc trận chiến này kết thúc đi."
Thanh Minh ném Chiêu Kiệt dính vào tường rồi nhìn lên phía trên.
"Sư thúc!"
"Được, ta tới đây!"
Bạch Thiên leo lên nhanh như một tia chớp.
"Bắn!"
"Vútttttt! Vúttttttttttt! Vútttt!
Mưa tên vô tình không ngừng trút xuống, Bạch Thiên vẫn lạnh lùng vung kiếm, xử gọn những mũi tên ấy. Lưu Lê Tuyết cũng dễ dàng loại bỏ mưa tên.
Thế nhưng.
"Á á á á á!?
"Mũi, mũi tên!"
Những người ở phía dưới không kịp đối ứng với màn mưa tên.
Nhuận Tông đơ mặt khi nhìn thấy một vài người bên dưới bị mũi tên bắn trúng. "Ta phải đứng ra giúp chặn tên lại..."
"Cứ kệ nó mà leo lên đi! So với việc chặn mấy mũi tên này thì xử lý bọn chúng sẽ nhanh hơn đấy!"
"Ta hiểu rồi!"
Nhuận Tông lập tức tăng tốc theo mệnh lệnh của Thanh Minh.
Thấy các môn đồ Hoa Sơn chẳng có chút xây xát nào dù mưa tên đang trút xuống, gã chỉ huy đứng trên tường thành lớn tiếng hét.
"Bắn đi! Bắn! Tập trung bắn về phía trước! Hạ gục bọn chúng trước!" "Rõ!"
"Dầu! Dầu hỏa đâu! Mang dầu hỏa lại đây ngay cho ta!"
"Đến ngay đây ạ!"
Bạch Thiên cau mày khi nghe thấy những tiếng oang oang vang lên bên tai. 'Đây là cuộc chiến về số lượng.'
Mặc dù hắn đã nghĩ cuộc chiến với Băng Cung cũng giống như trận chiến với Vạn Nhân Phòng, nhưng hắn lại không ngờ đến chuyện, vừa mới bắt đầu đã có một trận chiến công thành như thế này.
Nếu như bọn họ không quen với những vách đá, thì có lẽ khi trèo lên bức tường thành này, họ đã phải đối mặt với một thiệt hại khủng khiếp rồi.
Keng! Keng!
Mũi tên đổ dồn về phía Bạch Thiên. Bước chân của hắn dần chậm lại do phải truyền nội lực vào cổ tay để đối phó với sức mạnh khủng khiếp của các mũi tên. Đến cả Bạch Thiên cũng phải rất khó khăn mới có thể vừa leo lên tường băng vừa đánh bay các mũi tên đang phi xuống như vũ bão.
"Bắnnnnnnn!" "Tên khốn đó!"

Đúng lúc Bạch Thiên nghiến răng, định tiến tới.
"Sư huynh. Vai."
"Hửm?"
Vừa dứt lời, Lưu Lê Tuyết ở ngay phía sau đã đạp lên vai Bạch Thiên phóng cơ thể mình lên.
"Sư muội!"
Lưu Lê Tuyết bay lên không trung, khẽ xoay người. Rồi lợi dụng chuyển động ấy phi kiếm lên phía trên bức tường thành.
Vèoooo!
Thanh kiếm xoay một vòng rồi lao về phía những kẻ đang ló mình ra bắn tên.
"Mau tránh đi!"
"Nằm xuống!"
Vútttttttt!
Bọn chúng vội vã co rúm người lại khi thấy thanh kiếm sượt trên đầu mình với một khí thế đáng sợ.
Mặc dù không chém trúng ai. Nhưng chỉ với khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Bạch Thiên cũng được giảm đi phần nào gánh nặng.
"Hâyyyyyyyyy!"
Không bỏ qua cơ hội, Bạch Thiên lập tức dùng hết sức bình sinh lao lên. Sau khi lấy lại kiếm, Lưu Lê Tuyết không chút tiếc nuối ngã xuống.
"Đỡ ta."
"Trời ơi! Mấy cái đứa chết tiệt này!"
Thanh Minh vừa chửi, vừa bay ra đỡ lấy nàng rồi ném nàng lên bức tường thành. Sau đó, hắn đạp chân thi triển thượng không bộ trên hư không rồi quay lại bám chặt vào tường.
"Sao ngươi dám làm chuyện đó hả!"
"Tại con có thể đỡ được ta."
Giọng nói điềm tĩnh ấy càng khiến hắn tức giận hơn. "Tức chết mất thôi!"
Thanh Minh nghiến răng ken két nhìn lên trên. "Khừ!"
Cơ thể của Bạch Thiên đang dao động.
Đó cũng là chuyện đương nhiên thôi. Bởi vì càng đến gần kẻ bắn cung, thì sức mà kẻ thù dồn vào trong mũi tên càng mạnh. Bạch Thiên trượt chân khi phải đối đầu với hàng chục mũi tên cùng một lúc.
Bộp!
Thế nhưng Nhuận Tông đã kịp thời dùng tay đỡ lấy chân hắn trước khi hắn mất thăng bằng.
"Sư thúc cứ đạp rồi leo lên đi ạ!"

"Được!"
Bạch Thiên nghiến răng nhìn lên. Thế nhưng, đây không phải việc hắn cứ muốn là có thể làm được. Đánh bay hàng chục mũi tên trút xuống trong khi đang trèo lên bức tường băng trơn trượt này đâu phải là chuyện dễ dàng?
'Có gì đó...'
Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc lướt qua bên tai Bạch Thiên.
"Này, lừa trọc."
"Vâng, thí chủ!"
"Ngươi hãy trả tiền cơm đi."
"Dạ?"
Bạch Thiên nhất thời nhìn xuống dưới theo phản xạ.
Thanh Minh đang bám chặt trên tường thành bỗng đạp cái bốp, rồi từ từ tụt xuống về phía Tuệ Nhiên.
Tuệ Nhiên gật đầu như thể hiểu ý Thanh Minh. Sau khi cố định hai chân vào hai cái lỗ được tạo thành do băng bị vỡ, hắn giật người tạo thế vuông góc với bức tường.
Vừa tạo xong tư thế bán chưởng, tay phải đặt vào eo, cơ thể hắn bắt đầu tỏa ra kim quang bức người.
"Không lẽ?"
Tên điên đó?
Thanh Minh khẽ co người vươn chân về phía Tuệ Nhiên.
Tay phải của Tuệ Nhiên phát ra với một tốc độ nhanh như chớp, đánh thẳng vào bàn chân của Thanh Minh.
Uỳnhhhhhhh!
Kim Quyền của Tuệ Nhiên phát ra giống hệt như một con kim long đưa Thanh Minh bay vút lên bầu trời, bay cao hơn hẳn bức tường thành.
"Cái gì!"
"Cái, cái gì?"
Lũ võ giả Băng Cung giật mình ngẩng đầu lên.
"Tên đ70133iên đó!"
"Oa... Đúng là điên thật."
Các môn đồ Hoa Sơn cũng trợn mắt kinh ngạc.
Mặt trời rực rỡ trên bầu trời trong xanh.
Và Thanh Minh thì ngược nắng.
Hắn rơi xuống hướng đến bức tường thành như một con diều hâu mạnh mẽ đang nhắm đến con mồi.
"Ng, ngăn...!"
Đúng lúc ấy.
Lũ võ giả giật mình hét lên. Thanh Minh đối mắt với chúng.

Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo vô tình của Thanh Minh, toàn bộ cơ thể chúng lạnh cóng như thể đã bị rút cạn máu.
Xoẹtttttttt!
Thanh Minh xoay người nhẹ nhàng vung kiếm rồi đáp xuống. Hắn cúi người, thong dong đặt chân xuống sàn như thể chẳng có gì phải vội vã.
Và.
Phụttttttt!
Máu từ cổ của những tên đứng chặn trước mặt hắn bắt đầu phun ra như thác. Bọn chúng lảo đảo rồi ngã phịch xuống đất.
Sự lạnh lẽo bao trùm trên tường thành.
Soạt!
Thanh Minh nhẹ nhàng vung kiếm giũ máu, nói bằng một gương mặt vô cảm. "Bắt đầu đồ sát thôi."
Các Mai Hoa Kiếm Tu bắt đầu thu hẹp khoảng cách với lũ võ giả mặc bạch y.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com