TruyenHHH.com

Hoa Son Tai Khoi 321 521

Chapter 492. Chúng ta sớm đã đi quá xa rồi. (2)
"Tốt lắm."
Hai mắt Thanh Minh lấp lánh đến mức khiến người khác cảm thấy bất an.
Nếu đã quyết định thì điều quan trọng hàng đầu bây giờ là phải nhanh chóng di chuyển. Có lẽ bây giờ tin tức họ đào được Băng Tinh đã truyền đến Băng Cung rồi.
'Chắc chắn sớm muộn gì bọn Ma Giáo cũng nắm bắt thông tin này thôi.'
Bây giờ hắn lúc nào cũng phải giả định bản thân đang ở trong tình huống tồi tệ nhất. Thanh Minh giải phong ấn xong xuôi rồi gật đầu. Trước hết thì việc đảm bảo an toàn cho Tuyết Duy Bạch là ưu tiên hàng đầu.
"Đi thôi, Bạch Thiên! Đi tìm Tuyết Duy Bạch thôi!"
"Tên của Bạch Nhi không phải là Bạch Thiên mà là Bách Chiến, tên tiểu tử chết tiệt!" "Ây ya, ta là bảo sư thúc xuất phát đó. Không phải nói Bạch Nhi."
"Tên khốn tiểu tử nhà ngươi lại ngứa đòn hay gì hả?!"
Ngay khi Bạch Thiên định trừng mắt lao tới thì Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đã nhanh nhẹn giữ chặt lấy cánh tay của hắn.
"Xin người bình tĩnh đi ạ, sư thúc."
"Bây giờ không phải lúc bận tâm tới chuyện đó!"
"Sao các con lại đối xử với ta như thế chứ? Ngay từ đầu là do tên tiểu tử đó.....!"
"Nó là Thanh Minh còn gì."
"......"
Bạch Thiên dần dần rơi vào im lặng. Hắn cảm buồn bã vì bản thân lại bị thuyết phục chỉ với một lời đó.
"Hừm!"
Bạch Thiên hắng giọng thật lớn, quay sang nhìn các môn đồ Hoa Sơn rồi nói.
"Tất cả nghe rõ đây. Tình hình hiện tại không được suôn sẻ lắm."
"Vâng. Thưa sư thúc!"
"Vậy nên chúng ta phải di chuyển thật nhanh."
"Chúng con biết rồi ạ!"
Nói như vậy thôi, nhưng thâm tâm họ lại đang mang những suy nghĩ phức tạp giống nhau.
Trong đầu họ không ngừng bị khuấy động bởi nghi vấn liệu chuyện này có khả năng hay không,... hay lo lắng liệu cầm Băng Tinh rồi chạy trốn về Trung Nguyên có tốt hơn không. Ngoài ra, bọn họ còn lo lắng cả việc... liệu có thể tìm thấy Tuyết Duy Bạch ở Bắc Hải rộng lớn khắc nghiệt này không.
Nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ ở trong đầu, không ai dám mở miệng nói ra những suy nghĩ như vậy.
Thanh Minh không lý nào lại không nhìn ra những lo lắng đó. Vì khi rơi vào khủng hoảng, hắn là kẻ động não nhanh nhất và nhìn nhận cục diện một cách chu toàn.
Mặc dù bọn họ lo lắng rất nhiều cho đến khi đưa ra quyết định, nhưng một khi đã đưa ra quyết định thì sẽ luôn tin tưởng và ủng hộ một cách dứt khoát. Đó chính là phong cách của Hoa Sơn.
"Xuất phát được chưa?"
"Hừm."
Nghe câu hỏi của Bạch Thiên, Thanh Minh đanh mặt lặng lẽ nhìn lên trên thung lũng. "Phải xuất phát chứ. Nhưng trước đó......."

Ánh mắt của Thanh Minh chậm rãi di chuyển xuống dưới rồi cố định trên người Nhữ Tư Côn.
Khóe môi hắn nhếch lên.
"Ngươi có muốn giải tỏa cơn phẫn nộ không?"
"......Hửm?"
~.~.~.~
Ánh mắt của Phòng Phiêu bén như dao liên tục nhìn lên phía miệng thung lũng.
"Vẫn chưa có tin tức gì từ Băng Cung sao?"
"Vâng. Vẫn chưa......"
"Trễ quá rồi."
Phòng Phiêu đã đại khái ước lượng thời gian nhưng vẫn chưa nhận được tin tức gì nên bồn chồn nắm chặt tay rồi đi đi lại lại.
'Đáng lẽ giờ này phải đến rồi chứ.'
Rõ ràng Cung chủ đang cố đối phó với thứ gì đó.
Và dù Cung chủ có đang đối phó với thứ gì đi chăng nữa, thì rõ ràng đó cũng không phải tin tức tốt cho mấy tên Trung Nguyên kiêu ngạo ở dưới kia.
Khóe môi hắn nhếch lên tạo nên một nụ cười nham hiểm.
"Nhưng mà thật sự mọi chuyện sẽ ổn chứ ạ?"
"Ý ngươi là gì?"
"......Vì mấy tên bên dưới là dư đảng của tiền nhiệm Cung chủ. Nếu bọn chúng nói mấy lời bậy bạ thì......"
"Vậy thì sẽ có gì khác đi à?"
"......Vâng?"
Phòng Phiêu nhẹ nhàng vẫy vẫy tay. Cử chỉ tỏ vẻ chuyện đó không có gì hệ trọng cả. "Những người sống trên thế gian này không phải ngồi yên vì không biết. Ngay cả khi họ muốn đạt được điều gì đó nếu không có sức mạnh thì biết có ích lợi gì chứ."
Thuộc hạ của hắn khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu được ý của hắn. Phòng Phiêu bật cười. "Một đám tiểu tử từ Trung Nguyên chân ướt chân ráo mò đến Bắc Hải cùng một đám dư đảng thảm hại bắt tay với nhau thì làm nên trò trống gì chứ? Đến mạng sống còn khó giữ được nữa là."
Người đời nói rằng tất cả họa (禍) đều do lơ là bất cẩn mà ra, nhưng cảnh giác chúng quá mức cũng không phải việc làm của kẻ khôn ngoan.
"Suy cho cùng cũng chỉ là chuột chạy cùng sào. Nhưng dù thế nào thì cũng không được lơ là mà hãy canh gác cho cẩn thận vào đó!"
"Vâng!"
Sau đó hắn nhìn chăm chú lên thung lũng một lúc rồi quay người rời đi.
(. ....**.*.... *.. Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM. . ......**..*.. *.. )
Nhưng đáng tiếc thay hắn vừa bước được vài bước thì
"Hình như bên dưới có âm thanh gì đó nhỉ?"
Tiếng thì thầm lẫn nhau giữa những tên đứng canh giữ hàng đầu truyền đến bên tai hắn.
"Tiếng gió lớn như vậy không lý nào lại nghe được âm thanh khác chứ?"
"Thuộc hạ cũng không rõ nữa. Thuộc hạ sẽ đi xác nhận xem sao."
"Cẩn thận đừng để ngã đấy."

"Vâng."
Một trong những tên đã thì thầm to nhỏ với nhau đến bên mép thung lũng rồi thò đầu nhìn xuống dưới.
"Thế nào?"
"Hình như không có gì đặc biệt c......."
Ngay lúc đó.
Bụp!
Một bàn tay đột ngột thò ra từ dưới thung lũng rồi cứ như thế nắm cổ tên cung đồ của Băng Cung đang thò đầu ra đó.
"Cái,cái gì?!"
Hắn không kịp nắm bắt tình hình thì đã bay một vòng lên hư không rồi bị ném xuống dưới thung lũng như cục đá.
"Ư A A A A A A A A A A A !"
Tiếng hét mang theo cả sự bối rối và kinh hãi tột độ vang vọng trong thung lũng, ngày một nhỏ dần rồi sau đó biến mất.
"Gì vậy!"
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Những tên cung đồ đứng ở nhiều nơi khác nhau kinh hãi lao tới khi nhìn thấy cảnh tượng không thể tin nổi đó.
Một lúc sau.
Bộp!
Cánh tay đã ném bay tên cung đồ Băng Cung xuống thung lũng bám vào nền băng. Và ngay sau đó, một người toàn thân trùm da gấu bò lên từ vách đá.
"Ái chà chà!"
Thanh Minh đã nhẹ nhàng trèo lên trên thung lũng rồi bật cười nhìn đám người đang bao vây xung quanh.
"Lại gặp nhau nữa nè?"
".......Tên, tên khốn nhà ngươi!"
"Lão phản ứng cũng nhanh phết đó."
Phòng Phiêu đã định rời đi nhưng nhìn thấy một màn ngoạn mục đó đã cứng đờ mặt bước nhanh về hướng Thanh Minh.
"Tránh ra!"
Bị chặn bởi mấy tên đứng bao vây phía trước, hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh rồi nói như đay nghiến.
"Rốt cuộc tên khốn nhà ngươi đã giở trò gì hả?"
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó, Thanh Minh chỉ thản nhiên nhún vai.
"Có gì đâu chứ, lão nhìn mà không hiểu sao."
"......Không thể nào hiểu được."
Phòng Phiêu nheo mắt.
"Chậc...ta đã nghĩ nhà ngươi cũng không đến nỗi ngu ngốc lắm. Nếu không thì sao lại điên đến mức ta phải đi thỏa hiệp vớ vẩn như vậy chứ?"
"A A. Cái đó chắc chắn chỉ là do lão hiểu lầm thôi."
Thanh Minh vẫy vẫy tay rồi chìa chỉ chỉ về phía sau.
"Ngay cả bọn họ có đồng ý thì ta cũng không mảy may hứng thú với cái thỏa hiệp gì sất."

Ngay khi lời đó của hắn vừa dứt, các môn đồ Hoa Sơn đã xuất hiện một cách đáng sợ từ phía sau Thanh Minh. Bọn họ lao vụt lên trên hệt như chim thủy tổ, ngay khi tiếp đất phía sau Thanh Minh thì đồng loạt rút kiếm.
Keng! Keng!
Nhìn thấy những thanh kiếm sắc bén đang chĩa về phía mình, Phòng Phiêu há hốc miệng.
"Không phải là thỏa hiệp......thì hà cớ gì các ngươi lại hành động dại dột như vậy?" "Kẻ hành động dại dột là lão mới đúng chứ."
"......Bây giờ nhà ngươi đang muốn ám chỉ điều gì hả?"
Thanh Minh khịt mũi.
"Dù lão biết Ma Giáo đang thao túng mọi việc ở Bắc Hải, nhưng thay vì ngăn chặn điều đó lại đi hợp lực với bọn chúng, lão nói xem giờ ai mới là kẻ dại dột, ngớ ngẩn hả? Cút xuống địa ngục đi là vừa."
"Tên, tên khốn chết tiệt!"
(. ...**.**..... *.. Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại
VLOGNOVEL.COM. . ....**.**.... *.. )
Khuôn mặt của Phòng Phiêu đỏ bừng bừng tràn đầy nộ khí. Nhưng ngay khi hắn định to tiếng hét lên điều gì đó thì Thanh Minh đã xua tay tỏ vẻ khó chịu và phiền phức.
"A A. Phản ứng của lão chả có thú vị gì sất. Bây giờ chúng ta hơi bận nên nhanh nhanh đưa ra lựa chọn đi. Mở đường rồi tránh ra, hay là bị đánh nhừ tử rồi 'ngoan ngoãn' chôn vùi trong tuyết. Dễ đúng không?"
Phòng Phiêu lại há hốc mồm vì nghe những lời mà bản thân chứ từng nghe trong đời. 'Tên khốn này hóa điên rồi sao?'
Nếu là kẻ tỉnh táo thì không lý nào dám đe dọa ngược lại hắn trong trường hợp này cả. "Tất cả những tên Trung Nguyên đều là một đám xấc xược và ngạo mạn, lời đó quả không sai mà. Các ngươi xem thường Bắc Hải Băng Cung bao nhiêu mà dám phát ngôn xàm bậy như vậy hả?"
"Cũng có gì đáng để xem thường đâu chứ."
".......Ngươi nói cái gì?"
Thanh Minh nhếch miệng cười. Đó rõ ràng là nụ cười mang ý mỉa mai giễu cợt.
"Những tên vì hèn nhát sợ sệt đám Ma Giáo mà đào cả bảo vật để dâng lên cho chúng lại không đáng khinh miệt thì liệu trên thế gian này còn kẻ nào đáng bị xem thường hơn sao?"
"Tên, tên chó đẻ nhà ngươi!"
Có vẻ như lời đó của Thanh Minh đã chọc trúng cái vảy ngược của Phòng Phiêu. Trong nháy mắt khuôn mặt của hắn đỏ bừng lên rồi chuyển sang tái mét.
"Dù Cung chủ có đưa ra trừng phạt gì đi nữa, thì ta nhất định cũng phải xé toạc cái miệng hàm hồ đó của nhà ngươi ra! Còn đứng đó làm gì hả! Khống chế bọn chúng rồi dẫn đến trước mặt ta nhanh!"
"Vâng!"
Những tên nãy giờ bao vây các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt rút kiếm.
Bạch Thiên thở dài khi nghe thấy âm thanh lạnh lẽo quen thuộc đó.
"Cũng là khích tướng chi kế (激將之計) nhưng......ta vẫn không tài nào hiểu được làm thế nào mà tên tiểu tử đó cứ bách phát bách trúng như thế"

"Không phải khích tướng chi kế có ý đồ mới thực hiện được sao ạ? Còn tên tiểu tử đó chỉ đơn giản là nói những gì nó muốn nói thôi?"
"Cái đó còn đáng sợ hơn nữa."
".......Đúng vậy ạ."
Bạch Thiên nhanh chóng lướt nhìn xung quanh. Số lượng võ giả tầm bốn mươi người. Đó không phải là con số dễ đối phó.
"Có vẻ như ngươi đã mất trí sau nhiều lần 'múa kiếm' ở Trung Nguyên nhỉ. Ngươi dám đối đầu chúng ta với quân số ít ỏi đó sao?"
"Nếu phải đối phó với con số này thì chúng ta vẫn dư sức chán. Thật tiếc cho lão vì điều đó là sự thật."
".......Đến cuối cùng nhà ngươi vẫn ngoan cố như vậy?"
Bây giờ đến bộ râu của Phòng Phiêu cũng run lên trước câu trả lời thản nhiên của Thanh Minh.
"Nhưng mà..."
Ngay lúc đó, Thanh Minh bật cười rồi vỗ vỗ vào vỏ kiếm của bản thân.
"Nếu lão không hài lòng với quân số ít ỏi đó, thì ta cũng không ngại mà gia tăng quân cho vừa ý lão đâu."
Phòng Phiêu không thể hiểu được ẩn ý của Thanh Minh nên tròn xoe mắt.
Lão có biết bản thân đã phạm phải sai lầm gì không?"
Trước khi Phòng Phiêu đáp lại thì Thanh Minh đã nhanh chóng nói tiếp.
"Lão ngu ngốc đến mức không thu dọn đống dây thừng đó."
"......Cái gì?"
Ngay khoảnh khắc đó.
Yaaaaa!
Hàng chục võ giả đồng thời nhảy vọt lên từ vách đá phía sau Thanh Minh.
Đặc biệt, Phòng Phiêu đã nhanh chóng nhìn ra được tên võ giả nhảy lên đầu tiên, hắn trợn tròn mắt nói không nên lời.
"Nhữ Tư Côn! Làm, làm thế nào mà!"
Hắn ta rõ ràng đã bị phong bế nội công, nhưng ai đã giải cho hắn chứ? Thậm chí đến cả Phòng Phiêu cũng không thể hóa giải cấm chế của bọn họ.
"Phòng Phiêuuuuuuuuuu!"
Nhữ Tư Côn sau khi tiếp đất thì tỏa ra chiến ý kinh người.
"Tên cẩu tạp chủng khốn kiếp! Hôm nay bổn tọa sẽ xé xác nhà ngươi ra hàng nghìn mảnh để trả mối thù cho những huynh đệ đã bỏ mạng trong tay ngươi!"
Phòng Phiêu vô thức lùi về sau, không nói nên lời.
Sát khí của Nhữ Tư Côn cứ thế ngùn ngụt bốc lên. Không chỉ vậy tất cả những người leo lên vách đá kế sau hắn đều tỏa ra sát khí kinh nhân khiến ai nhìn vào cũng không khỏi rùng mình.
Sao bọn họ lại không trở thành bộ dạng đó cho được?
Họ là những võ giả đáng tự hào của Bắc Hải Băng Cung thế nhưng trong nháy mắt lại bị áp bức tụt dốc trở thành những tên tội nhân.
Hơn nữa, hơn một nửa số người bị bắt đến đây trong lượt đầu tiên đã sớm về với thế giới bên kia. Không lý nào mối hận đó của họ có thể ít hơn được.
"Nhữ, Nhữ trưởng lão."
Các tội nhân càng trèo lên từ vách đá thì Phòng Phiêu càng sợ tái xanh mặt mày.
"Hê hê."

Thanh Minh nhìn thấy khung cảnh đó thì bật cười tỏ vẻ thích thú.
"Có vẻ như bọn họ đã hoàn toàn mất hết lý trí trong suốt quá trình bị giam cầm tại chính Bắc Hải mà họ luôn tự hào. Bây giờ lão còn xứng là đối thủ của chúng ta về mặt quân số sao?"
"......."
Nghe thấy Thanh Minh đang chế nhiễu những lời của chính hắn, Phòng Phiêu vẫn không thể nói nên lời.
Làm thế nào mà hắn ta có thể ...trong cái cục diện như vậy chứ......
"Ư Ư Ư!"
"Tên khốn......."
Các tội nhân leo lên trên vách đá nhìn chằm chằm vào Phòng Phiêu với đôi mắt đỏ ngầu rồi dần dần tiến về phía hắn. Đối với những võ giả đã sống mà không cảm nhận được chút nội công trong mấy năm trời, thì còn điều gì đáng sợ hơn nữa chứ?
Trước khí thế ngùn ngụt của họ, các cung đồ Băng Cung cũng phải e ngại lùi dần về sau.
"Trử, trưởng lão."
"Chúng ta phải làm sao đây? Trưởng lão!"
Nhưng bọn chúng vẫn không nghe được câu trả lời nào từ Phòng Phiêu.
"Còn đứng đó làm gì chứ?"
Nghe lời nói của Thanh Minh, các tội nhân chăm chú quay lại nhìn hắn.
"Quét sạch bọn chúng đi."
Ngón tay của Thanh Minh chỉ về phía trước. Như thể xem đó là tín hiệu, các tội nhân đồng loạt tỏa ra khí thế khủng khiếp cùng lao nhanh về hướng đó.
"Ta sẽ giết hết lũ khốn các ngươi!"
"Lũ phản bội Băng Cung!"
"Ta sẽ giết chết đám phản nghịch các ngươi!"
Nhìn thấy các tội nhân lao đến dồn ép những tên quản ngục như cơn sóng tràn đầy phẫn nộ, Thanh Minh bật cười khì khì.
"Tốt lắm! Đây chính là màn dạo đầu của cuộc đảo chính và thanh trừng lũ phản nghịch!" "Không phải là màn dạo đầu của cuộc phản công sao?"
"Không. Đảo chính chứ. Vì ta sẽ kéo tên Cung chủ xuống khỏi cái ghế đó!"
Keng.
Thanh Minh rút kiếm ra khỏi vỏ.
Nếu không bắt đầu thì không biết, nhưng kể từ bây giờ nó đã là con đường độc đạo. Tất cả chỉ phục thuộc vào việc di chuyển nhanh hay chậm thôi.
"Chuẩn bị đi!"
"Con sẽ giúp bọn họ sao?"
"Không. Bọn chúng đang đến, đối thủ của chúng ta."
Nghe lời đó của Thanh Minh, Bạch Thiên quay đầu nhìn về nơi ánh mắt hắn đang nhìn tới. Quả nhiên, những thân ảnh đang nhấp nhô mờ ảo trong bão tuyết đã dần xuất hiện trong tầm mắt họ.
(. .....**... *.. Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM. . ......**.. *.. )

Khuôn mặt Bạch Thiên thoáng chốc trở nên căng thẳng. Mặc dù cảnh giới võ công của mấy tên đang canh giữ nơi này cũng không tầm thường, nhưng vẫn không thể nào so sánh với khí thế của đám người đang ập tới nơi này.
"Sao? Đồng Long của chúng ta sợ rồi à?"
Bạch Thiên bật cười. "Ái chà? Cười sao?" "Thanh Minh à." "Hửm?'
"......Nếu mang theo cái suy nghĩ sợ sệt đó......" Một tia hàn khí thoáng qua mắt Bạch Thiên.
"Thì làm sao chúng ta có thể đi xa như vậy chứ." "........"
Bạch Thiên bước một bước lên trước rồi các môn đồ Hoa Sơn cũng bước theo bên cạnh như thể đó là việc đương nhiên.
"Đi nào! Cho bọn chúng được đại khai nhãn giới kiếm pháp Hoa Sơn tuyệt mỹ đến nhường nào!"
"Vâng, thưa sư thúc."
"Chúng con đã chuẩn bị xong ạ!"
"Đánh vỡ đầu bọn chúng!"
"Hú hú khẹc khẹc!"
Khi Bạch Thiên đi trước dẫn đầu thì các môn đồ Hoa Sơn, ngay cả Tuệ Nhiên cũng phát ra âm thanh kì quái rồi lao nhanh đến.
"......."
Thanh Minh nãy giờ bị bỏ lại phía sau, nhìn thấy cảnh tượng đó thì lẩm bẩm nhỏ, rất nhỏ.....
"....... Mấy tên điên đó..."
Sư huynh.
Chưởng môn sư huynh.
........Hình như đệ phạm phải sai lầm mất rồi.
Xin lỗi sư huynh......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com