TruyenHHH.com

Hoa Son Tai Khoi 321 521

Chapter 457. Bởi vì ta chính là chuyện gia trong việc đó(2)
"Vậy hẹn gặp lại ngài sau."
Pháp Chỉnh cúi đầu chào.
Mặc dù đã tới tận Thiếm Tây xa xôi nhưng Pháp Chỉnh chỉ nghỉ lại một ngày, trời vừa sáng, ông ta đã chuấn bị tư trang rời đi ngay.
Tuy Huyền Tông đã hết lời can ngăn, nhưng Pháp Chỉnh vẫn rất cương quyết. Bởi vì vị trí Phương trượng của Thiếu Lâm là một trong số những vị trí bận rộn nhất thiên hạ. Một người như vậy lại nhất định phải trực tiếp đến Thiểm Tây thăm Hoa Sơn cũng đủ chứng tỏ vụ việc của Bắc Hải nghiêm trọng đến mức nào.
"Lão nạp cũng cảm thấy thật bất tiện khi phải vội vã rời đi như vậy." Pháp Chỉnh khẽ quan sát sắc mặt Huyền Tông.
Thật ôn hòa.
Ôn hòa đến mức có phần thái quá.
'ít ra biểu cảm của ông ta cũng phải thay đổi một chút khi ta nói những lời như vậy chứ' Pháp Chỉnh mong đợi được thấy sự tiếc nuối trên gương mặt của đối phương, thế nhưng có vẻ như ông ta đã sai rồi.
Cuối cùng Pháp Chỉnh chỉ biết thở dài khi thấy Huyền Tông chỉ luôn nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Huyền Tông khoác lên mình đạo bào, bên eo giắt thanh kiếm quen thuộc.
Tử Hà Thần Kiếm.
Tử Hà Thần Kiếm là món quà Pháp Chỉnh đã tận tay mang tới đế đổi lấy việc hiệp thương với Hoa Sơn, nay đã nằm bên eo của Huyền Tông.
'Ta chỉ còn cách để ngươi lại mà đi thôi.'
Pháp Chỉnh tuyệt vọng cố gắng tách hai hàm răng đang cắn chặt lại với nhau.
Biết Hoa Sơn rất cô' chấp, vậy nên một người hiếu đạo lý như Pháp Chỉnh chỉ còn cách đế thanh kiếm ấy lại. Bởi vì một người câ đời chưa bao giờ bị cướp mất quyền chủ đạo như Phương trượng của Thiếu Lâm vốn không có kinh nghiệm đối phó khi bị người khác tròng dây vào cổ mình như thế.
'Ta cũng phải mất rất nhiều công sức mới tìm được thứ đó.'
Tốn biết bao nhiêu tiền của, công sức.
Không ngờ lại bị kẻ khác cướp một cách trắng trợn như vậy
Huyền Tông thấy ánh mắt của Pháp Chỉnh hướng về Tử Hà Thần Kiếm thì ho khan rồi khẽ vuốt ve Tử Hà Thần Kiếm.
"Đa tạ món quà của Phương trượng."
"Quà á?"
Nhà ngươi gần như là cướp không thần vật ta đem đến để thương lượng, mà lại dám nói là quà ư?
'Cá đệ tử lẫn Chưởng môn nhân '
Đều chẳng khác gì một lũ lừa đảo!
Pháp Chỉnh tức đến đỏ mặt, lấm nhẩm niệm Phật điều chỉnh lại tâm tình.
Ong ta không thê đế lộ bộ dạng kích động của mình ớ nơi có nhiêu ánh măt đang nhìn thế này được. Bởi vì cho dù bên trong đã xảy ra chuyện gì, thì bề ngoài ông ta vẩn phải tỏ ra rằng mình đã thuyết phục được Hoa Sơn.
"Thật may vì ngài hài lòng về nó."
"Cả đời này ta sẽ không bao giờ quên chuyện ngài đã tìm được và trả lại thần vật vốn thuộc về Hoa Sơn."

Đón đọc chap nhanh nhất tại page "Hoa Sơn Tái Khởi" nha mn ơi!!!
Không phải Hoa Sơn, Huyền Tông mới là người ghi nhớ chuyện này.
Huyền Tông bày tỏ sự biết ơn của riêng bản thân mình, điều đó cũng đồng nghĩa với việc, ông ta đã khéo léo khẳng định rằng Hoa Sơn sẽ không coi việc này như một ân huệ.
Trên trán Pháp Chỉnh hiện gân máu trước Phật ngôn hệt như một kẻ xảo quyệt.
'Là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn thì ít nhiều lão ta cũng có kinh nghiệm đối nhân xử thế trong giang hồ, tại sao lão lại có thế hành xử một cách ranh ma như vậy?'
Đáng tiếc, Pháp Chỉnh lại không biết Huyền Tông là người như thế nào.
Rằng sau khi trái qua cả một đời chật vật với chủ nợ, Huyền Tông đã trở thành một người mà không ai có thế nắm bắt được điếm yếu của ông ta nữa.
Khóe môi đang lấm nhẩm niệm Phật của Pháp Chỉnh khẽ co giật, nói.
"Chỉ cần ngài biết tình cảm à Thiếu Lâm dành cho Hoa Sơn luôn như vậy là được rồi." Cuộc đối thoại kết thúc, Pháp Chỉnh thở dài nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về một phía.
Từ nãy đến giờ, ông ta vẫn không thế làm ngơ trước ánh mắt của người nào đó luôn ở bên cạnh quan sát cuộc đối thoại thâm sâu này.
Và người đó không ai khác chính là Tuệ Nhiên đang đứng giữa các môn đồ Hoa Sơn cùng ra đưa tiễn ông ta. Tuệ Nhiên nhìn Pháp Chỉnh bằng gương mặt như đã mất đi một nửa hồn phách.
'Ta xin lỗi.'
Pháp Chỉnh thầm xin lỗi trong lòng, khẽ nhắm chặt hai mắt.
"Ph, Phương trượng"
Mặc dù đã nghe thấy tiếng Tuệ Nhiên gọi mình như thế Pháp Chỉnh vần lạnh lùng ngoảnh mặt đi.
'Tất cả những chuyện này đều vì thương sinh thiên hạ.'
Và Tuệ Nhiên là kỳ tài sẽ dẩn dắt Thiếu Lâm. Vậy nên hắn phải biết chấp nhận sự hy sinh này.
Mặc dù trong lòng Pháp Chỉnh cũng đau như cắt khi thấy Tuệ Nhiên đang nhìn mình với ánh mắt to tròn giống một chú chó con bị mất cha mẹ, nhưng ông ta còn có thế làm gì được nữa?
Ngoài việc cố chịu đựng.
"Phùù
Pháp Chỉnh khẽ thở dài rồi hướng ánh mắt về phía Huyền Tông.
"Vậy lão nạp xin cáo từ."
"Lão hãy bảo trọng!"
Thế nhưng, chủ nhân của câu trả lời ấy không phải Huyền Tông mà là Thanh Minh. Nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn, trong lòng Pháp Chỉnh bỗng bừng lên lửa giận. Lão nạp nhắc lại một lần nữa, chuyện này thực sự rất quan trọng."
"Ta biết. Chẳng phải chính vì nó quan trọng nên lão mới tặng ta nhiều lề vật như vậy sao? Ta cũng là một người có lương tâm, đã nhận nhiều như vậy thì đương nhiên ta phải làm việc đàng hoàng rồi."
Câu trả lời kèm theo nụ cười mãn nguyện của Thanh Minh đã đâm thắng vào ngực Pháp Chỉnh.
'Lừa đảo.'
Pháp Chỉnh là người được dưỡng dục cấn thận, thế mà không ngờ, chỉ vài lời nói đã khiến tâm giới của ông ta bị lay động.

"Vậy nhờ cả vào tiểu thí chủ."
"Vầng, lão không cần phải lo đâu. À, đổi lại."
Thanh Minh khẽ hạ thấp ánh mắt, nói với tông giọng lịch sự.
"Chuyện liên quan đến Liên Minh, nhờ ngài giúp đỡ."
Tiểu thí chủ không cần lo đâu."
Pháp Chỉnh khẽ gật đầu.
"Được rồi."
Thấy Pháp Chỉnh hướng về phía mình chào, Huyền Tông cũng tạo thế bao quyền. "Ngài hãy báo trọng, Phương trượng."
"Ngài cũng giữ gìn sức khỏe, Chưởng môn nhân."
Pháp Chỉnh ngắm nhìn Tuệ Nhiên một hồi rồi nhanh chóng quay người. Các cao tăng Thiếu Lâm cũng bắt đầu theo chân ông ta bước khỏi sơn môn.
Bạch Thiên thở hắt ra một hơi.
'Quả không hổ là Phương trượng của Thiếu Lâm.'
Dù không làm gì nhưng Pháp Chỉnh vần khiến hắn cảm thấy áp lực. Phải đến khi hình bóng của ông ta khuất hắn, hắn mới câm thấy thoái mái hơn được một chút.
Tuy chẳng biết cảm giác áp lực đó xuất phát từ chính bản thân người được gọi là Phương trượng, hay là do chức vị Phương trượng của Thiếu Lâm
'Phân rõ cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.'
Nhuận Tông đứng cạnh khẽ thì thầm.
"Con có cảm giác hơi lạ."
"Hửm? Sao thế?"
"Cũng không có gì ạ. Chỉ là Phương trượng của Thiếu Lâm đã đích thân đến thăm Hoa Sơn, vậy mà Chưởng môn nhân lại tiễn Phương trượng về một cách rất tự nhiên." "Đúng là mới lạ thật."
Bạch Thiên cũng gật đầu đồng ý.
Thực ra chuyện này vốn không có gì đặc biệt. Thế nhưng, đối với bọn họ, đây lại là một chuyện rất đỗi kinh ngạc.
Bởi vì điều đó cũng đồng nghĩa với việc, bây giờ Hoa Sơn đã trở thành một môn phái ngang hàng với Thiếu Lâm một cách chân chân chính chính.
Cập nhật chap mới tại page "Hoa Sơn Tái Khởi" nha mn!!!
Và dù có là lý do gì đi chăng nữa, thì việc Phương trượng Thiếu Lâm trực tiếp tìm đến Hoa Sơn cũng mang rất nhiều ý nghĩa.
"Xem ra chúng ta phải chăm chỉ nồ lực hơn nữa rồi."
"Đúng vậy."
"Nhưng mà cái tên đó bị sao vậy?"
Bạch Thiên quay đầu nhìn sau khi nghe Chiêu Kiệt nói.
Rồi hắn nhìn thấy Tuệ Nhiên đang bần thần nhìn về sơn môn với gương mặt của một trung thần mất nước.
"Chắc hắn đã phạm phải rất nhiều tội lỗi trong kiếp trước đây."
A di đà Phật.
Pháp Yếu theo chân Pháp Chỉnh rời khỏi Hoa Sơn, khẽ hỏi.
"Phương trượng."
Pháp Chỉnh nhìn ông ta thay cho lời đáp.
"Liên Minh mà hắn vừa nói"
"ừm."

Pháp Chỉnh hừ nhẹ rồi lắc đầu.
"Đệ không cần phải bận tâm chuyện đó đâu."
"Nhưng, Phương trượng"
Pháp Chỉnh ngắt lời ông ta, rảo bước nhanh hơn.
Và rồi, ông ta đột ngột dừng lại quay đầu nhìn Hoa Sơn
Hoa Sơn phái...
Là Phản Cốt
ít ra đối với Thiếu Lâm, Hoa Sơn chính là như vậy. Một sự tồn tại khiến Thiếu Lâm chỉ biết chấp nhận đế mặc sự khó chịu khi những cái gai trong lòng đang nhô lên.
'Sẽ thật không khôn ngoan nếu ta cứ đè ép nó xuống mà không có sự tính toán nào.'
Dù sao thì ông ta cũng là một người luôn tự hào về con mắt nhìn người của bán thân. Chừng nào Hoa Sơn Thần Long còn tồn tại, thì chừng đó, Hoa Sơn sẽ không bao giờ bao giờ chịu khuất phục trước Thiếu Lâm.
Và đó cũng không phải điều Pháp Chỉnh muốn.
Chẳng phải ông ta là người hiếu rõ nhất kết quâ sẽ thế nào nếu cứ cố gắng đè ép phản cốt xuống sao?
Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai bên trở thành mối quan hệ có thế gãi được chỗ ngứa cho nhau chứ không phải là mối quan hệ bề trên bề dưới?
"Phương trượng."
Thế nhưng dường như Pháp Yếu vẫn không hài lòng với tình cảnh lúc này lắm.
"Đệ vần không thế hiếu được quyết định của Phương trượng. Chúng ta có nhất thiết phải giao chuyện này cho Hoa Sơn không? Tại sao cứ phải nhờ đến họ chứ
chẳng phải vẫn còn rất nhiều đại môn phái khác sao?"
Pháp Chỉnh quay đầu nhìn Pháp Yếu với ánh mắt trầm tĩnh.
Pháp Yếu giật mình khẽ cúi đầu.
"Vậy ta hỏi đệ, Hoa Sơn đáng kinh ngạc ở điểm nào?"
"Nếu đến chuyện đó mà đệ cũng không biết thì chúng ta không cần phải nói thêm gì nữa."
"Đệ thật đáng xấu hổ."
Pháp Chỉnh ném cho hắn cái nhìn sắc bén, nói.
"Tất cả mọi việc trên thế này đều dành cho người phù hợp với nó. Cho dù Thiếu Lâm có dồn hết tâm huyết vào việc này thì cũng sẽ rất khó để giải quyết."
Và ông ta chầm chậm lắc đầu.
"Nếu cứ khư khư ôm lấy những chuyện nhỏ nhặt, thì ta sẽ bỏ lỡ những việc lớn lao. Tuy bộ dạng của ta bây giờ có thể xấu xí, nhưng đệ nên nhớ, tất cả những việc ta làm bây giờ đều là vì thiên hạ và Thiếu Lâm."
Thế nhưng Pháp Yếu lắc đầu như thể ông ta vẫn chưa hiếu.
"Liệu một mình bọn họ có thể giải quyết được vụ việc của Bắc Hải không ạ? Đệ không có ý nghi ngờ sự cấn trọng sâu sắc của Phương trượng. Nhưng đệ không có niềm tin vào họ."
"Không giải quyết được cũng lại là một chuyện tốt."
Pháp Chỉnh bắt đầu rảo bước với một biếu cảm kì lạ.
"Nếu giải quyết được thì đó sẽ là chuyện tốt cho thiên hạ, còn nếu không, thì đó cũng vẫn là chuyện tốt cho thiên hạ."
Pháp Yếu nghiêng đầu, hoàn toàn không hiểu lời của Pháp Chỉnh. Thế nhưng Pháp Chỉnh chỉ giải thích đến đó.

"Chỉ cần như vậy là được."
Rồi ông ta khẽ lấm nhấm niệm Phật.
Nhưng đúng lúc ấy, Pháp Yếu lại hỏi một câu mà Pháp Chỉnh chưa bao giờ nghĩ đến. "Nhưng mà, thưa Phương trượng. Nếu bọn họ thất bại thì số tiền đầu tư của chúng ta sẽ thế nào?"
"Người có quyết định lấy lại tiền nếu bọn họ thất bại không? Hay tiền của chúng ta sẽ không cánh mà bay?" .
Pháp Chỉnh dừng chân, quay đâu nhìn Hoa Sơn băng ánh măt có đôi phân run rấy. Gương mặt của ông ta thoáng chốc trở nên xanh xao.
Chắc sẽ thành công thôi nhỉ?"
"Tuệ Nhiên cũng ở đó. Và cá Hoa Sơn Thần Long nữa, chẳng lẽ bọn họ lại không làm được gì sao?"
Từ hồi bái nhập Thiếu Lâm đến giờ, đây là lần đầu tiên Pháp Yếu đánh mất niềm tin ở Phương trượng sư huynh của mình đến vậy.
Cạch. Cạch.
Gương mặt Huyền Tông tràn ngập sự ôn hòa.
"Đó, đó là Tử Hà Thần Kiếm sao?"
"Ôi thần vật của Hoa Sơn!"
Huyền Thương và Huyền Linh nhìn Tử Hà Thần Kiếm đang nằm trên đùi Huyền Tông với gương mặt chan chứa hoài cám.
Mặc dù Tử Hà Thần Kiếm có ý nghĩa với toàn thế Hoa Sơn, nhưng nó lại càng có ý nghĩa đặc biệt đối với các trưởng lão.
Bởi vì chẳng phải linh hồn bị đánh mất trong đại sơn huyết sự năm đó của Hoa Sơn bây giờ đã quay trở về rồi sao?
Huyền Thương nhìn Tử Hà Thần Kiếm bằng tràn ngập tình cám, rồi thúc giục Huyền Tông.
"Mau, mau rút ra đi, Chưởng môn nhân."
"Hừm."
Huyền Tông cười nhẹ rồi khẽ rút Tử Hà Thần Kiếm ra.
Một luồng sáng rực rỡ tỏa ra từ thân kiếm.
"Ô! ô ưm
Huyền Thương chưa kịp phát ra những tiếng cảm thán thì gương mặt của ông ta đã dần dần, dần dần đông cứng lại.
Đón đọc chap nhanh nhất tại page "Hoa Sơn Tái Khởi" nha mn!!!
Huyền Linh cũng nhìn thanh kiếm với vẻ mặt có chút bối rối.
Huyền Tông cất lời hỏi khi thấy biểu cảm của họ hoàn toàn trái ngược với dự đoán. "Sao các đệ lại có biểu cảm như thế?"
"Đệ cứ tưởng là sẽ phải tuyệt vời lâm cơ."
"Đúng vậy."
Huyền Thương hướng ánh mắt lạnh lùng đang nhìn Tử Hà Thần Kiếm về phía Ám Hương Mai Hoa Kiếm của Thanh Minh.
"Chắc là do đệ đã nhìn thấy tuyệt thế bảo kiếm trước rồi nên."
"Nó cũng không có vẻ gì là quá đắt tiền."
Gương mặt Huyền Tông thoáng chốc đỏ bừng.
"Mấy, mấy cái tên này! Đây là thanh kiếm đã đi cùng linh hồn và lịch sử của Hoa Sơn! Là thần vật của Hoa Sơn! Là!"

"À, vâng."
"Vâng vâng. Đệ biết mà, Chưởng môn nhân. Huynh bình tĩnh lại đi."
Huyền Tông cố gắng kiềm chế cơn giận.
Các đệ sẽ bị trời phạt!
"Còn chuyện Bắc Hải.
"Đệ định dùng chuyện này đế đánh lảng chuyện Tử Hà Thần Kiếm à? Đệ định bỏ qua nó như vậy sao, hả?"
"ơ kìa, có mỗi chuyện tìm lại được thanh kiếm thôi, sao huynh cứ phái làm ầm ĩ lên thế? Trông chẳng hay ho chút nào."
Khừ ừ ừ ừ.'
Huyền Linh phớt lờ Huyền Tông đang gầm gừ, vuốt râu
"Từ lần trước, khi nghe chuyện về Bẳc Hải, ta đã nghĩ sẽ có lúc chúng ta phải đi tới đó." Tất cả các môn đồ Hoa Sơn đều đồng loạt gật đầu trước câu nói đó.
Bọn họ đều nghĩ tới chuyện mình sẽ phái đi tới Bắc Hải một chuyến. Hơn nữa, tình hình đã tiến triển đến mức này rồi.
Thế nhưng.
"Sao cứ nhất định phải là thời điếm này chứ.
"Thời điểm này thì sao?"
"Chẳng phải thời tiết đang trở nên se lạnh rồi sao. Nếu chúng ta xuất phát ngay bây giờ thì có lẽ khi tới nơi cũng rơi vào giữa mùa đông rồi, tại sao chúng ta cứ nhất định phái đến Bắc Hải lúc cả cơ thế sẽ bị đóng băng chứ "
Huyên Linh tặc lưỡi trước cáu nói của Huyên Thương.
"Vậy là ta sẽ phải chuẩn bị rất nhiều thứ đây."
Huyền Tông trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói.
Thanh Minh
"Con nghĩ thế nào? Phương trượng Thiếu Lâm đã yêu cầu chúng ta giải quyết chuyện này, nhưng lại không xác định rõ thời gian. Hay chúng ta cứ chờ mùa đông qua đi rồi mới bắt đầu xuất phát?"
"Con cũng muốn như vậy lắm"
Thanh Minh nhún vai.
"Nhưng tình hình hiện nay đang rất cấp bách. Nếu chúng ta chờ đến khi thời tiết ấm áp mới bắt đầu hành động, thì có lẽ tình hình của Bắc Hải đã xấu đi rồi. Khi đó, mọi chuyện sẽ trở nên nguy hiếm hơn."
"ừm. Con nói không sai."
"Cắt sừng bò thì phái cắt ngay lúc nó vừa nhú, chúng ta nên xuất phát ngay sẽ tốt hơn." Bạch Thiên nghe Thanh Minh nói thế thì ngán ngấm lấm bẩm.
Quanh Hoa Sơn làm gì còn con bò nào còn sừng nữa đâu.'
Nhuận Tông cũng tuyệt vọng gật đầu
"Đều bị Thanh Minh cắt hết rồi. Vậy mà nó còn đòi cắt cái gì nữa."
Đúng lúc ấy, Huyền Tông khẽ gật đâu.
"Nếu ý con đã quyết như vậy thì ta cũng không còn cách nào khác."
Rồi ông ta quay sang nói với Huyền Linh.
"Đệ phải chuấn bị thật cấn thận để chuyến đi Bắc Hải của các đệ tử không xây ra vấn đề gì đấy."
"Vâng, thưa Chưởng môn nhân!"
Cứ như thế, chuyến đi tới Bắc Hải của Hoa Sơn đã được quyết định xong.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com