TruyenHHH.com

Hoa Son Tai Khoi 321 521

Chapter 450. Không ngờ lại gặp được người hợp ý ta như thê' này(5)
Dòng nước thanh mảnh chảy ra từ ấm trà đổ thẳng vào tách. Hương thơm thoang thoảng của trà từ từ lan tỏa.
Ánh mắt của Huyền Tông cố định vào phần nước trà đang dâng trào trong tách. Làn nước sóng sánh lặng xuống, dần dần trở về trạng thái ôn hòa.
'Thật giống với Hoa Sơn.'
Gần đây ông ta đã nhận ra một việc khá mới mẻ.
Không hiếu sao tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều không khác gì nước trà đang mấp mé trong tách. Muốn làm đầy tách thì phải rót trà, mà rót vào tách rồi thì trà sẽ dao động và sóng sánh một hồi lâu.
'Nếu không dao động thì không thể đầy tách được...'
Sống gắn kết với trà đạo trong suốt những năm tháng đằng đẵng, tới nay ông ta mới thật sự nhìn thấy được thế gian bên trong tách trà.
"Mọi sự trên thế gian này đều là Đạo"
Khóe miệng Huyền Tòng cong thành một nụ cười.
Nếu có thế truyền tải thông điệp này đến các môn đồ Hoa Sơn thì tốt biết mấy, nhưng cũng như Huyền Tông phải trải qua tháng năm ròng rã mới hiếu được thế gian ấn chứa bên trong trà, mỗi người trong số bọn chúng cũng phải tự mình minh ngộ chính đạo.
Vai trò của Huyền Tông chỉ đơn giản là theo dõi đế giúp bọn chúng không đi vào con đường sai trái mà thôi.
"Hương trà thơm quá."
Nghe Huyền Thương nói vậy, Huyền Tông mỉm cười.
"Đúng vậy nhỉ?"
Huyền Thương đang thưởng trà chầm chậm gật đầu.
"Trước đây đệ không biết trà có mùi vị gì, tại sao lại có nhiều người bàn luận về trà đạo tới vậy, nhưng giờ có lẽ đệ đã hiểu được đôi chút rồi."
"Là nhờ đệ đã thư thả, thoái mái hơn rồi chứ gì."
Huyền Tông nhìn Huyền Thương với vẻ mặt tươi cười.
Trong trận chiến với Vạn Nhân Phòng, Huyền Thương đã bị trúng độc, mãi cho đến gần đây, cơ thế của ông ta mới hoàn toàn hồi phục trở lại. Không biết có phái do cơ thế đã khỏe hơn không mà biểu cám của ông ta cũng êm dịu hơn hắn.
"Bọn trẻ đi lâu hơn ta nghĩ nhỉ?"
"Không phái bọn chúng vốn dĩ là những đứa chuyên gây chuyện hay sao? Dù tốn hơi nhiều thời gian nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ trở về mà không có sự cô' gì nghiêm trọng đâu."
"Đúng vậy. Có lẽ là thế."
Huyền Tông ánh mắt dịu dàng nhìn ra ngoài cửa số. Bầu trời trong xanh ngập tràn trong đôi mắt của ông ta.
"Thời tiết..."
"Aaaaaaaaaa!"
"Thật là Thanh Minh."
"Đúng vậy."
Câu nói này mang hai hàm ý. Là hai hàm ý.
Mặc cho tiếng hét khiếp đảm từ bên ngoài vọng vào, hai người vẫn tiếp tục thưởng trà như không có chuyện gì xảy ra.
Huyên Linh đang làm gì vậy nhí?

"Chẳng phải hôm nay là ngày quyết toán số sách với Ân Hạ Thương Đoàn sao? Đệ ấy đang gặp Tiếu đoàn chủ rồi."
"Hô hô. Cái tên Huyền Linh đó..."
"Oáiii! Quan chủ! Xin tha mạng! Oái!"
"Đang làm việc, chỉ có hai chúng ta ngồi uống trà như thế này nên nó có hơi bức bối trong lòng nhỉ?"
"Nó cũng có công việc của riêng mình mà."
Huyền Thương tặc lưỡi.
"Với lại, cái tên đó nó không xem đấy là một công việc đâu. Chỉ hốt tiền thôi thì công việc gì chứ? Không nhất thiết phái trực tiếp tham gia mà cứ theo dõi chằm chằm không rời mắt thế đấy. Chậc chậc."
Nghe hắn nói vậy, Huyền Tông bật cười.
"Phải. Tất cả đều..."
"Áááááááá!"
"Chăm chỉ..."
"Quan, quan chủ! Chết thật đấy ạ!"
"Vì Hoa Sơn..."
"Đủ rồi, con không chịu nối nữa! Oái!
Huyền Tông không tài nào nói được hết câu, hắn nhíu mày một hồi lâu rồi mới mở miệng.
"E hèm."
Hắn hắng giọng thật lớn, sau đó đứng dậy khỏi chỗ, hướng về phía cửa ra vào.
Lạch cạch.
Vừa mở cửa ra hắn đã thấy các môn đồ Hoa Sơn đang lăn lê bò trườn trên mặt đất. Bọn chúng vừa rên rỉ vừa bò đi, mặt mũi gần như kẻ mất hồn.
Nhìn thấy tay chân bọn chúng bị bắt đeo các khối thiết cầu lủng lẳng, hắn cũng đã đoán được tại sao chúng lại phát ra những tiếng la hét ầm ĩ như thế rồi.
"Quan chủ!"
"Tha cho bọn con với!"
Trong khi tất cả những người khác đang bò trên đất, chỉ có duy nhất một người độc dã thanh thanh đang ung dung bước đi.
"Chỉ giỏi giả vờ giả vịt."
Vân Kiếm.
Hắn vừa cười vừa nhìn xuống bọn trẻ. Một bên tay áo trống trơn bay lất phất trong gió. "Còn chưa tập được bao nhiêu."
Các môn đồ Hoa Sơn gương mặt như người sắp chết ngẩng lên nhìn Vân Kiếm.
"Bọn, bọn con chết mất thôi, Quan chủ ơi!"
"Hô hô. Sao các con biết chuyện đó?"
"Dạ?"
"Ta đã từng trái qua rồi nên ta biết, con người không dễ chết đến vậy đâu."
Vẻ mặt của các môn đồ Hoa Sơn trở nên méo mó.
Không phải ai khác mà là chính Vân Kiếm nói ra câu đó nên bọn họ hoàn toàn không thế xem nó như một câu nói đùa được. Chẳng phải không lâu trước đây Vân Kiếm chính là người đã rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh khi đối đầu với lũ Vạn Nhân Phòng sao?
Đương sự đã nói như vậy rồi, bọn họ phản bác kiểu gì được nữa?

Chẳng biết Vân Kiếm có hiểu nỗi lòng đó của đám môn đồ hay không mà lại vừa cười vừa nói.
"Cuộc đời ta đã rất quen thuộc với võ công rồi, nhưng ta chưa từng nghe cũng chưa từng thấy ai bỏ mạng trong lúc tu luyện cả. Vậy nên các con cứ yên tâm đi."
Làm gì có ai tu luyện kiểu này nữa chứ...? Mà không, nếu là người hoàn toàn tỉnh táo thì có ai nghe xong câu đó mà cảm thấy yên tâm không?
Có không?
Tất cả các môn đồ đành nuốt ngược những lời không thể nói vào trong, thất thần nhìn Vân Kiếm.
"Với lại."
Nhưng Vân Kiếm vẫn nhìn bọn họ bằng vẻ mặt hết sức thản nhiên, nói.
"Bây giờ ta làm như thế này tất cả cũng vì các con thôi."
"...Dạ?"
"Thanh Minh sẽ sớm quay về."
Ngay khi nghe thấy cái tên Thanh Minh, mặt mũi các môn đồ liền tái đi.
"Chúng về trễ hơn dự tính như thế này tức là có rất nhiều chuyện đau đầu đã xây ra... Nếu lúc quay về tên tiếu tử đó nhìn thấy các con rồi lại nghĩ các con không chịu tu luyện đàng hoàng thì chuyện gì sẽ xảy ra đây hả?"
Cái đó...
'Chắc nó sẽ nối khùng nổi điên lên. Sùi cả bọt mép.'
'Không muốn tưởng tượng tới cánh đó chút nào.'
'Chết tiệt!'
Chưa gì mà dáng vẻ tên tiếu tử Thanh Minh nối điên trợn trừng mắt lên đã sống động như thế rồi.
"...Con người khi có được danh tiếng có thế sẽ thay đối một chút"
"Nhưng sao nó lại có thế sơ chí nhất quán như vậy nhỉ, tại sao?"
Nhìn thấy đám môn đồ thì thì thầm thầm, Vân Kiếm bật cười.
"Vậy nên không phái ta hành hạ các con. Mà ngược lại phải nói là ta đang giúp các con mới đúng. Không phải đế ta huấn luyện vần tốt hơn là đế Thanh Minh huấn luyện sao?" Câu vừa rồi chắc chắn không sai.
ít nhất thì cho tới giờ Vân Kiếm vần là người rất biết chừng mực. Mặc dù gần đây hấn bắt đầu có hơi quá đà một chút nhưng mà.
"Nhưng... Quan chủ đang lo lắng như thế mà nhìn người vẫn có vẻ hơi vui ấy nhỉ?" "Con nói không sai."
Vân Kiếm mỉm cười vui vẻ.
"Tất cả mọi sự trên đời đều có sự tồn tại của Đạo bên trong đó, việc truyền dạy cũng vậy. Ngay từ đầu ta đã xác định việc dạy dỗ các con cũng là để học hỏi thêm cái mới, vậy nên ta đã học được rất nhiều điều. Mỗi ngày đều là một ngày mới mẻ thì là sao có thế không vui cho được cơ chứ?"
Nghe có vẻ hơi lớn lao nhưng phân tích kỹ càng thì lời vừa rồi có nghĩa là nếu các môn đồ lăn lộn càng nhiều thì sẽ học được càng nhiều kiến thức quan trọng và sẽ mạnh lên một cách nhanh chóng.
'Quan chủ đâu phải là người như thế.'
'Lây nhau hết rồi, lây hết rồi. Sao ai cũng thành ra thế này vậy?'
Các môn đồ Hoa Sơn nuốt nước mắt vào trong.

Nếu Chưởng môn nhân Huyền Tông là người thấu hiếu và nắm rõ nhất sự thay đối của Hoa Sơn thì người trực tiếp trải nghiệm những thay đối đó không phải ai khác mà chính là các môn đồ.
Mặc dù môn phái đã trở nên khá giả, danh tiếng cũng lan rộng nhưng một ngày trôi qua cuộc sống của bọn họ chỉ có vất vả hơn mà thôi.
Đúng lúc đó.
"Ừm..."
Một giọng nói từ đâu vang tới, tất cả đồng loạt quay đầu về phía đó.
"Tham kiến Chưởng môn nhân."
Vân Kiếm muộn màng phát hiện ra Huyền Tông đã mở cửa đứng đó từ khi nào, hắn cúi chào thật sâu.
"Được, được rồi. Các con vất vá rồi."
Huyền Tông cúi xuống nhìn các môn đồ Hoa Sơn vẫn còn đang bò trên mặt đất. Ánh mắt khẩn thiết của các môn đồ ngay lập tức dồn về phía Huyền Tông.
'Chưởng môn nhân!'
'Người hãy nói vài lời đi! Quan chủ càng lúc càng lạ lùng ấy!'
'Cứ thể này bọn con sẽ bị nội thương mất!'
Huyền Tông quả nhiên có thế hiểu được ý đồ trong ánh mắt của bọn họ. Hắn suy nghĩ một lúc rồi hắng giọng.
"Các con đang tu luyện sao?"
"Vâng. Mải mê tu luyện thế nào lại tới trước cửa thư phòng của Chưởng môn nhân luôn rồi. Con quên không tính tới chuyện này, xin lỗi Chưởng môn nhân. Chúng con sẽ di chuyển đến nơi khác ngay."
"Không. Không sao. Tu luyện thì làm gì có phân biệt địa điểm chứ? ở Hoa Sơn không có nơi nào là không dùng để tu luyện được cả."
Huyền Tông nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nhìn Vân Kiếm trong giây lát rồi tiếp lời một cách tinh tế.
"Nhưng mà việc tu luyện có hơi... có hơi vất vả so với suy nghĩ của ta nhỉ?"
"Vâng, thưa Chưởng môn nhân."
Ánh mắt của các môn đồ ngập tràn hy vọng.
Vân Kiếm vừa cười vừa trả lời Huyền Tông.
"Nhưng nếu tu luyện mà không vất vả thì sẽ không có ý nghĩa gì cả ạ. Hơn nữa, tu luyện như ngày thường không cứu bọn trẻ khỏi hoàn cảnh nguy hiếm được. Giống như trong trận chiến với Vạn Nhân Phòng vậy."
"Vì bọn trẻ, tuyệt đối không thể lơ là tu luyện được đâu ạ."
"Hừm, được rồi. Đúng là như vậy."
Ánh mắt của Huyền Tông hướng về phía các môn đồ. Ánh mắt đầy áy náy.
'Chưởng môn nhân!'
'Sao người không nói gì hết vậy? Chưởng môn nhân!'
Hắn liền quay đầu đi đế tránh né ánh nhìn của bọn họ.
'Xin lỗi các con.'
Ta cũng muốn giúp các con nhưng danh nghĩa xô đấy ta quá. Hơn nữa, Vân Kiếm đã một lần trở về từ cửa tử, so với trước đây ta có cảm giác như nó đã thoát tục rồi vậy, ta không thể tùy tiện bảo nó làm cái này cái kia được.
"Hừm. Vậy các con tu luyện chăm chỉ nhé."
"Vâng, Chưởng môn nhân."

Sầm.
Cánh cửa đóng lại không chút lưu luyến. Các môn đồ Hoa Sơn nhìn cánh cửa bằng ánh mắt không thể nào vô vọng hơn.
"Ch, Chưởng môn nhân..."
Vân Kiếm xác định cửa đã đóng lại thì mỉm cười.
"Chà, vậy chúng ta tiếp tục thôi nhỉ?"
"Thấy ánh mắt các con nhìn Chưởng môn nhân như vậy, ta đoán chắc là các con vần còn dư sức nhỉ, tăng cường độ tu luyện lên nhé?"
"Quan chủ!"
"Bọn con sai rồi, Quan chủ!"
Những âm thanh như tiếng than khóc đồng loạt vang lên.
Giờ thì ở Hoa Sơn không còn mơ mộng hay hy vọng gì nữa rồi.
'Thật là, chết mất thôi. Không có tiểu tử Thanh Minh ở đây cũng đủ muốn chết rồi.' 'Mình nhớ ngày xưa quá. Thật sự rất nhớ...'
Quá khứ.
Trước khi Thanh Minh bái nhập vào Hoa Sơn, cứ nghĩ đến Hoa Sơn yên bình và giản dị ngày ấy là khóe mắt lại cay cay.
Nhưng đáng tiếc là cuộc khố nạn của bọn họ vần chưa kết thúc ở đó.
"Chà, vậy các con dồn hết sức..."
Uỳnh uỳnh.
"Hửm?
Vân Kiếm quay đầu nhìn về một nơi.
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Có âm thanh kỳ quái gì đó vọng đến từ phía sơn mòn xa xa kia.
"Hừm. Có vẻ như nó về rồi."
"Hả?"
"Tất cả ra sơn môn xem sao. Có vẻ như bọn chúng về rồi đâ'y."
"Ể?"
Mãi đến lúc đó, các môn đồ Hoa Sơn mới nghe được âm thanh vọng đến từ phía dưới sườn núi, bọn họ liền bật người dậy.
"Sư huynh về rồi!"
"Mở sơn môn ra!"
Tất cà mọi người không trừ một ai đều vội vàng chạy về phía sơn mòn.
So với việc chào đón Thanh Minh và những người đồng hành cùng hắn quay trở về thì các môn đồ lại cảm thấy vui vì được thoát khỏi việc tu luyện dù chỉ là trong giây lát hơn, nhưng Ván Kiếm cũng không trách tội các bọn họ vì chuyện đó.
"Sư thúc!"
"Sư huynh!"
Các môn đồ Hoa Sơn vô cùng hớn hờ mở toang sơn môn ra. Bọn họ lũ lượt đứng trước sơn môn chờ đợi những người kia lên đến nơi.
Khung cánh các môn đồ chờ đợi sư huynh, sư đệ đi xa trở về với những nụ cười rạng rỡ không thể nào đẹp đẽ hơn.
Chỉ có một điểm lấn cấn.
Uỳnh uỳnh.
"...Nhưng mà, âm thanh này rốt cuộc là gì ấy nhỉ?"
"Phái đấy?"

Bọn họ hoàn toàn không thế đoán được nguồn gốc của âm thanh này, đồng loạt nghiêng đầu.
Nhưng vào ngay khoảnh khấc ây.
Lóe.
"Khực! Mắt ta!"
"Cái gì mà chói thế... A, là cái đầu."
Như vầng thái dương mọc lên từ đường chân trời, một quả đầu tròn vo từ dưới núi trồi lên.
"Tiếu sư phụ Tuệ Nhiên!"
"Chào mừng trở..."
Các môn đồ đang hân hoan chào đón bọn họ với nụ cười tươi sáng thì đột nhiên bỏ dở câu nói, gượng gạo ngậm chặt miệng.
"Hàààà..."
Ầm! Ầm!
Mỗi khi bước chân của Tuệ Nhiên đến gần đỉnh núi hơn một chút là các môn đồ Hoa Sơn lại lùi xuống một chút.
'Là tiểu sư phụ Tuệ Nhiên... nhỉ?'
'Nhìn dáng vẻ thì đúng là vậy mà?'
'...Hắn mới từ địa ngục trở về hay sao vậy?'
Rõ ràng Tuệ Nhiên vần là Tuệ Nhiên, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác với những gì mà họ biết. Thiếu niên ngại ngùng e dè lúc mới rời đi đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đôi mắt dạ xoa đang tỏa ra huyết quang cuồng nộ mà thôi.
"...Nhưng đó là tiếng xe kéo nhỉ? Tiếng xe kéo, lẽ nào..."
"Chắc là cái thiết xa đó nhỉ?"
Uỳnh. Uỳnh.
Tuệ Nhiên vừa lên đến đỉnh núi thì chiếc xe kéo khổng lồ phía sau lưng hắn cũng xuất hiện theo. Bạch Thiên và những người cùng hắn kéo xe cũng đồng thời lộ diện.
Những người vừa lên tới đỉnh núi, một nửa y phục của bọn họ đã biến thành giẻ lau, người ngợm bám đầy bụi bấn đen sì. Các môn đồ cảm nhận được một cảm giác áp lực đến mức không thế nói được câu nào.
"Sư, sư thúc."
"...Mọi người đi đường bình an chứ?"
Tất cả các môn đồ thận trọng chào hỏi. Ngay lập tức, Bạch Thiên đang lúi cúi phía sau lưng Tuệ Nhiên liền ngẩng đầu dậy.
Láo đáo.
Ánh mắt của hắn nhanh chóng rà soát các môn đồ Hoa Sơn một lượt.
"...Có vẻ như..."
Hắn vặn vẹo khóe miệng, tiếng nghiến răng ken két vang lên.
"Mấy đứa sống yên ổn quá nhỉ?"
Không phải. Không phải đâu ạ.
Bọn đệ thật sự đã rất chăm chỉ mà?
Nhưng bọn họ hoàn toàn không thế thốt ra những lời này trước mặt nhóm Bạch Thiên được. Nhìn những gương mặt bám đầy bụi bấn và tình trạng của mấy bộ y phục là có thể biết nhóm Bạch Thiên đã trải qua hành trình vất vả biết bao nhiêu.
"...Nhìn mấy bộ y phục sạch sẽ kia đi."
Nhuận Tông góp thêm một câu.

"Tươi tỉnh quá nhỉ..."
Chiêu Kiệt ở phía sau tiếp lời.
"Cần phải tu luyện thêm rồi."
Hai mắt Lưu Lê Tuyết tỏa ra nộ khí.
"...Các sư huynh cũng phải chịu khổ cực một chút chứ nhỉ!"
Đường Tiếu Tiếu nghiến răng.
Bạch Thương không còn đủ sức đế nói thêm gì nữa, hắn thả tay khỏi xe kéo, ngã bịch xuống đất thở phì phò.
Bạch Thiên từ từ tiến về phía các môn đồ Hoa Sơn đang đứng chào đón mình rồi mở miệng.
"Trong thời gian bọn ta không có ở đây mấy đứa đã tu luyện chăm chỉ lắm nhỉ?"
"...Tất, tất nhiên rồi, sư huynh!"
"Vậy sao?"
Ánh mắt Của hắn tuôn trào huyết quang cuồng nộ.
"Vậy thì đế ta xác nhận thử xem. Nếu không khiến ta hài lòng thì lúc đó tất cả chết chắc đâ'y."
ơ...
Sư huynh?
Sao sư huynh lại hành xử như thế này chứ không phải tên tiểu tử Thanh Minh...
"Tới nơi rồi hả?"
Đúng lúc đó, Thanh Minh ở trên xe kéo dụi dụi mắt tỉnh dậy.
"A, đói quá đi mất. Phải đi ăn cơm thôi."
Hắn nhảy xuống khỏi xe kéo, ngúng nguấy bước vào sơn môn. Trên cổ còn quấn một con chồn màu trắng nữa.
Khác với dự đoán của tất cả mọi người, hán hoàn toàn không hề càu nhàu. Nhưng mà... 'Sao bộ dạng đó của nó lại càng đáng ghét hơn ấy nhỉ?'
'Thế mới nói.'
'Hay là quay đầu nhỉ?'
Những người đã lỡ quay đầu đi theo Thanh Minh lại tiếp tục quay đầu về vị trí cũ, chấp nhận sự đe dọa của Bạch Thiên.
"Đế ta..."
Gương mặt tươi cười của Bạch Thiên trông vừa rạng rỡ vừa xấu xa không thể chịu được.
Các môn đồ Hoa Sơn thầm nghĩ sao nụ cười đó lại giống với tiểu tử Thanh Minh thế chứ.
"Kiểm tra thử thực lực của các đệ. Xem các đệ chăm chỉ tới mức nào."
Ánh mắt của các môn đồ Hoa Sơn càng lúc càng trở nên tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com