TruyenHHH.com

Hoa Son Tai Khoi 321 521

Chapter 447. Không ngờ lại gặp được người hợp ý ta như thế này.(2)
"Hừm"
Lâm Tổ Bính tỉ mỉ lấy từng sợi lông hố dính trên Hạc Sương Y ra. "Nhà ngươi phải thay tấm da này đi chứ?"
Đôi mắt hắn khẽ chớp chớp khi nhìn thấy tấm da hố được đặt trên ghế.
Để thế hiện quyền uy của sơn tặc, bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng những tấm da hố lớn có chất lượng tốt. Nhưng dù thế thì nó cũng khá bất tiện khi bận trên mình.
Bây giờ lông cũng rụng đi nhiều rồi.
"Chúng ta có nên làm một cái mới không ạ?"
"Mặc kệ đi"
Lâm Tô' Bính xua xua tay.
"Có nhất thiết phải giết một con hổ nữa không vậy? Phải có nhiều mãnh thú như hố xuất hiện trên núi thì sơn tặc chúng ta mới dễ làm việc chứ? Đã không cho bọn chúng ăn cơm thì thôi lại còn đụng tí là đem đi giết. Nhưng mà lông...hắt xì!!!"
Lâm Tố Bính hắt hơi một cái thật to, hắn cau mày rồi dùng một chiếc khăn tay che mặt lại.
"Đến việc này ta cũng không thể làm được"
Lâm Tô' Bính ngẩng đầu lên nhìn Hắc Dạ Hố Quách Dân.
"Được rồi, có chuyện gì?"
"Các thành viên sơn trại đã hoàn toàn tiếp nhận việc các đệ tử Hoa Sơn là khách của chúng ta. Một cách cực kỳ thân thiện"
"Tốt lắm"
Lâm Tô' Bính nhẹ nhàng gật đầu.
"Con người luôn có niềm tin vào những gì mà họ tận mắt nhìn thấy. Thiết Thần Tướng đã giúp ta một việc lớn rồi"
"Thuộc hạ có thế hỏi Đại Vương một câu được không?"
Hắc Dạ Hố mở miệng bằng khuôn mặt cứng nhắc.
"Liệu có phải là..."
"A a. Ta biết nhà ngươi định hỏi gì rồi. Ta cũng từng như vậy. Họ thực sự là người có thực lực đấy"
"Hơn nữa, Bàn Xung không phải là người chỉ đâu đánh đó phải không nào?"
Hắc Dạ Hố khẽ gật đầu như đã hiểu ra mọi chuyện. Rõ ràng, Bàn Xung không phải là loại người cố tính thua cho dù đó là mệnh lệnh của Lâm Tô' Bính. Không phải là hắn không trung thành. Chỉ là hắn có cái tôi quá lớn mà thôi.
Vậy nhưng, khi một câu hỏi được giải đáp thì một câu hỏi khác lại xuất hiện.
"Trông bọn chúng không có vẻ gì là mạnh cả"
"Không thế đánh giá con người qua vẻ bề ngoài được"
Khóe miệng Lâm Tiếu Bính khẽ cuộn lên.
"Mấy tên tiểu tử đó thật sự rất thú vị đấy"
Hình ảnh Thanh Minh hiện lên trong đầu Hắc Dạ Hố, hắn khẽ thở dài.
'Không ngờ cái tên tiểu tử thô lỗ đó lại có thế thắng được Bàn Xung'
Nếu như ngay từ đầu Hoa Sơn Thần Long nổi tiếng về sức mạnh thì còn dễ hiểu. Nhưng đằng này, hắn chẳng phải được cá thiên hạ này ca ngợi bởi tài năng kiếm thuật tuyệt đỉnh hay sao?
Không những thế, hắn còn được dự đoán là kẻ sẽ giành được vị trí Thiên Hạ Đệ

Nhất Kiếm trong tương lai.
Rõ ràng việc kết nhân duyên với một kẻ như vậy là một chuyện tốt. Vậy nhưng..
Lâm Tiếu Bính nhìn Quách Dân đang chìm trong những suy nghĩ rồi cất lời.
"Nhưng mà"
"Dạ"
"Bàn Xung đâu rồi? Từ sáng đến giờ ta không thấy hắn ở đâu cả"
"A. Có lẽ giờ này hắn vẫn đang ở chỗ của các đệ tử Hoa Sơn"
"Ồ hô?"
Đôi mắt Lâm Tiếu Bính lấp lánh một cách thủ vị.
"Cũng phải thôi. Tên nhóc đó có lòng tự trọng quá cao mà. Nhân cơ hội này, mong
rằng hắn cũng có thế hiểu thêm về kiếm pháp của Hoa Sơn Thần Long"
Nụ cười của Lâm Tiếu Bính trở nên nhiều ấn ý hơn.
"Nước"
Đôi mắt to tròn trợn ngược lên đầy đáng sợ.
Bịch.
"Quạt"
Rắcccc
Đòi bàn tay to như nắp nồi nắm chặt lại và tiếng xương kêu lên răng rắc.
Bịch.
"Nhẹ nhàng thôi"
"Hừmmm"
Thanh Minh gật đầu thể hiện sự hài lòng của mình.
"Xoa bóp vai cho ta đi"
Thiết Thần Tướng Bàn Xung dường như sắp không thế nhẫn nhịn thêm được nữa. Trên trán hắn đã xuất hiện vài đường gân máu.
"ơ hơ, dễ chịu quá!"
Nhóm Bạch Thiên nhìn thấy cảnh tượng đó rồi quay sang nhìn nhau bằng một
khuôn mặt không thế hoang mang hơn.
'Chuyện quái gì thế này?;
Cuối cùng, Bạch Thiên cũng không thế chịu đựng được mà mở lời hỏi chuyện.
"Chuyện gì đây?"
Ngay lúc đó, Nhuận Tông thở dài một tiếng.
"Đối với một nam nhân, việc thất bại trong một cuộc đọ sức mạnh có nghĩa là họ
đã thất bại trong mọi mặt"
"Vậy thì sao?"
"Bàn Xung giờ đã xem Thanh Minh là đại ca của mình"
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán của Bạch Thiên.
"Đại ca?"
"Đúng vậy!"
"Hắn á? Tên tiếu tử đó ư?"
"Vâng"
Bạch Thiên khẽ quay lại nhìn về phía Bàn Xung đang xoa bóp vai cho Thanh Minh
mà lâm bẩm môt cách ngơ ngác.
"Không giống huynh đệ mà giống phụ thân và nhi tử hơn thì phải?"
"Con cũng nghĩ như vậy đấy"
Cuối cùng tất cả đồng loạt thở dài.

'Chuyện quái gì vậy?'
"Cho dù thế gian này có đảo điên như thế nào chăng nữa thì một tên sơn tặc sao có thế nhận một tên đạo sĩ làm đại ca được chứ? Không hiểu sao nhìn từ bên ngoài ta lại thấy chuyện thấy rất phù hợp vậy nhỉ?"
"Con cũng đã nói như vậy đấy"
"Đã nói rồi ư?"
"Giữa những kẻ thần kinh có cái gì đó rất thông hiếu nhau thì phải"
Đòi mắt của Bạch Thiên đảo lia lịa giống như tâm trạng phức tạp của hắn lúc này. Hình ảnh Bàn Xung một tay xoa bóp vai cho Thanh Minh, một tay phe phấy chiếc quạt khiến hắn không thế bối rối hơn.
'Nhưng rõ ràng những việc đó vốn dĩ không phải là việc mà một sư đệ phải làm mà nhỉ?'
Khái niệm huynh đệ của hân đã bị bóp méo đến thế này rồi ư?
"Tại sao hắn lại đi thân thiết với loại người đó thế không biết?"
"Không phải ngay từ đầu Thanh Minh đã rất hợp với hình tượng đó rồi sao? Thanh Minh xuất thân từ đạo môn nên mới mặc đồ đạo sĩ vậy thôi. Nếu như hắn mặc thường phục thì cũng trông chẳng khác nào sơn tặc cả?"
Vấn đề là lời nói đó không hề sai một chút nào.
Trong khi Bạch Thiên đang rối hết gan hết ruột lên thì Thanh Minh lại đang cảm thấy cực kỳ thoải mái.
"Thân hình to lớn vậy mà lại chẳng có lực gì cả! Xoa bóp mạnh lên đi chứ?"
"Vâng! Đại ca!"
Bàn Xung đặt chiếc quạt xuống rồi dùng cá hai tay xoa bóp vai cho Thanh Minh,
"ớ ớ, dễ chịu quá!"
Thanh Minh trông như một con mèo lười biếng ăn no rồi nằm phơi bụng ra phè phỡn.
"Dù sao thì tay nghề của nhà ngươi cũng được phết nhỉ?"
Ngay khi đó, Bàn Xung trợn tròn mắt nhìn Thanh Minh. Bạch Thiên giật mình thon thót.
'Không phải là sắp xảy ra chuyện rồi đấy chứ...'
"Tiếu đệ xin cảm tạ đại ca ạ!"
Bạch Thiên cất những lo lắng vô nghĩa của bản thân đi rồi nhìn lên bầu trời xa xôi. Ta còn mong chờ điều gì chứ.
Ngay khi ấy, Thanh Minh cười khúc khích rồi nói.
"Nhưng mà ngươi đến đây thê' này cũng được hả? Lục Lâm Vương sẽ buồn lắm đấy?!"
"Thân làm một thành viên Lục Lâm, trung thành với Lục Lâm và phục vụ đại ca là hai vấn đề khác nhau"
Bàn Xung trả lời một cách ngắn gọn.
"Bàn Xung ta! Thời gian qua đã gặp gỡ rất nhiều cao thủ của Lục Lâm cũng như các cao thủ trong thiên hạ nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp một người có sức mạnh như đại ca đây. Ta thật lòng rất cảm phục đại ca, vì vậy mà làm sao ta có thể không phục vụ đại ca được chứ?"
Lời nói của Bàn Xung chứa đựng sự chân thành tuyệt đối.
Trong tình huống như thế này, nếu như người nghe những lời đó không phải là một tên khốn nạn như Thanh Minh thì có lẽ đã rớt nước mắt vì cảm động rồi. Nhưng

hiện thực vẫn luôn thảm khốc.
Bạch Thiên quay đầu lại nhìn Bạch Thương bằng một khuôn mặt hoàn toàn không hiểu được chuyện đang xảy ra.
"Việc thua trong trận tỷ võ đã dẫn đến chuyện này ư?"
"Những tên thần kinh luôn có những suy nghĩ riêng"
"Là sao chứ?"
"Bọn họ có những suy nghĩ khác với chúng ta thì phải?"
Phải. Làm sao bọn họ có thể hiểu được suy nghĩ của những tên ngốc được chứ? "Nghĩa lý giữa chúng ta đã vượt qua cả địa vị và tuổi tác. Bàn Xung ta! Từ nay về sau sẽ trung thành tuyệt đối với đại ca!"
Chiêu Kiệt nghe giọng nói vang dội của Bàn Xung mà mỉm cười đầy mãn nguyện. "Nếu cứ như thế này sẽ xuất hiện Hắc Đạo Bang thật mất!"
"Hắc Đạo Bang?"
"Phải. Khi 2 người đánh nhau, họ sẽ kết nghĩa với nhau vào ngày đó luôn. Và khi quy mô sô' lượng tăng lên thì làm nên một Hắc Đạo Bang"
Bạch Thiên lắc đầu rồi khẽ lau trán bởi mồ hôi lạnh.
Đừng nói những lời như vậy chứ?
Ta thực sự sợ chuyện đó sẽ xảy ra thật đấy!
Trong lúc đó, Thanh Minh nhìn Bàn Xung rồi mở lời.
"Nhưng mà ta có chuyện này thắc mắc"
"Đại ca, huynh cứ hỏi đi ạ!"
"Tuổi tác của Lục Lâm Vương trông vần còn nhỏ thì phải? Nhìn vẻ bề ngoài có như còn nhỏ hơn cả ta nữa"
"Đúng vậy"
Bàn Xung gật đầu.
"Lục Lâm Vương hiện tại mới kế thừa vị trí Lục Lâm Vương chưa được bao lâu" "Ế? Vị trí Lục Lâm Vương là kế thừa ư?"
"Thông thường trại chủ của sơn trại mạnh nhất sẽ đảm nhận vị trí này. Vậy nhưng một trăm năm nay, không có sơn trại nào là mạnh hơn Lục Trại cả. Vì vậy mà vị trí Lục Lâm Vương đã được truyền từ đời này sang đời khác một cách tự nhiên"
"A, vậy hả?"
Kế thừa ư?
Mặc dù chuyện này không hề phù hợp với cái tên Lục Lâm chút nào. Vậy nhưng nó lại rất phù hợp với cái danh Đại Vương.
Thanh Minh gật đầu rồi hỏi lại.
"Vậy nhưng có vẻ như chẳng có ai bất mãn cả thì phải?"
Bàn Xung tỏ ra khá bất tiện trước câu hỏi đó. Hắn cười cho qua một cách gượng gạo và né tránh câu trả lời.
Ngay khi â'y, Thanh Minh nói với thêm.
"Ầy. Bây giờ chúng ta ở cùng trên một chiếc thuyền kia mà. Thử nói ra xem nào! Biết đâu ta có thế giúp được gì đó thì sao? Nói gì thì nói ta cũng là một đạo sĩ đấy. Cho dù biết tình hình của Lục Lâm cũng đâu đem chuyện đó đi nói linh tinh được" "A, ý của đệ là...!"
Các môn đồ Hoa Sơn khẽ nhăn mặt lại.
'Tên khốn đó chỉ lôi cái danh đạo sĩ ra khi hắn cần mà thôi'
'Sơn tặc hay đạo sĩ. Làm một trong hai thôi!'

Bọn họ đã nhìn thấu thủ đoạn của Thanh Minh. Nhưng có vẻ như Bàn Xung lại không hề phòng bị gì cả.
"Đương nhiên Lục Lâm Vương hiện tại đã rất cố gắng nhưng sự thật là cũng có rất nhiều lời ra tiếng vào. Tuy vậy, sức ảnh hưởng của tiền nhân rất mạnh mẽ nên đến hiện tại vẫn chưa xảy ra vấn đề gì lớn cả!"
"Hưm. Tiền nhân xuất sắc đến vậy sao?"
"Tiền nhân là một trượng phu trong số các trượng phu, là hào kiệt trong số các hào kiệt. Nếu ngài ấy còn sống, tên chó Trường Nhất Tiếu sao có thể vượt qua Lục Lâm được chứ? Từ sau khi ngài ấy mất đi, bọn chúng mới dám gây sự với Lục Lâm đấy chứ!"
Bàn Xung nghiến răng như thể chỉ nghĩ đến thôi cũng đã câm thấy tức giận rồi. 'Trường Nhất Tiếu gây thị phi ư?'
Cũng phải thôi, Bang chủ Vạn Nhân Phòng đâu thể bỏ qua cơ hội này chứ. Nhưng...
"Hừm, ta biết rồi"
Thanh Minh gật đầu, bật dậy khỏi chỗ ngồi rồi đứng dậy.
"Đại ca đi đâu vậy?"
"Phải kết thúc cuộc đàm phán thôi"
Sau đó, tiếng cười khúc khích của hắn lại vang lên một lần nữa.
"Ta không phải sơn tặc, nên không thế ở mãi trên núi được"
Không.
Nhà ngươi giống sơn tặc lắm đấy.
"Thần Linh ơi...Khụ! Khụ! Rõ ràng...Khụ! Khụ! Hôm nay ho...Khụ khụ!!!"
Lâm Tố Bính bịt miệng lại bằng khắn tay và ho liên tục. Thanh Minh cau mày.
"Nhà ngươi bị bệnh phổi hả?"
Nghe thấy câu hỏi đó, các môn đồ Hoa Sơn lập tức lùi về sau hai bước chân. "Không, không phải đâu"
Lâm Tố Bính xua xua tay rồi nói.
"Như ta đã nói từ trước, đây không phải là bệnh truyền nhiễm. Vì cơ thế của ta yếu bấm sinh nên như vậy thôi"
"Có vẻ là như vậy"
"Hahaha. Bấm sinh nên...Nhưng mà, sao các đạo trưởng cứ lùi về sau hoài vậy?" "An toàn 1à trên hết. An toàn là trên hết!"
Khuôn mặt của Lâm Tô' Bính trở nên xanh xao đến mức nếu như hắn có vào quan tài ngay lúc này cũng chẳng có gì lạ cả.
Hắn lau nhẹ khóe miệng rồi hỏi.
"Vậy là bây giờ các đạo trưởng có ý định rời đi đúng chứ?"
"Vâng. Nhưng mà trước khi đi, ta muốn bàn bạc chuyện tiền bạc với nhà ngươi" "Vấn đề tiền bạc ư?"
Lâm Tô' Bính nghiêng đầu.
"Nhưng đó chẳng phải là vấn đ'ê mà chúng ta sẽ đưa ra quyết định sau khi xem xét nhiều yếu tố sau này nữa hay sao? Ta được biết là vẫn chưa xác định được chính xác cách vận hành công việc mà nhỉ?"
"Đúng vậy. Nhưng mà..."
Thanh Minh cười khúc khích.
"Vậy nhưng ta nghĩ rằng chúng ta có thể giải quyết chuyện này một cách đơn gián

hơn"
"Đơn giản ư?"
Lâm Tô' Bính nhìn Thanh Minh đầy hứng thú.
"Ta không hiếu đạo trưởng đang nói gì cả"
"Ầy. Ngươi có biết mà"
Lâm TỐ Bính cau mày.
"Đơn giản" ở đây có nghĩa là Hoa Sơn sẽ đưa cho Lục Lâm những thứ cần thiết hơn là tiền bạc và giải quyết vấn đề bằng một lần duy nhất.
Nhưng cho dù hẳn có suy nghĩ thế nào chăng nữa cũng không biết được thứ mà Hoa Sơn có thế cho bọn họ là gì cả.
"Có vẻ như đạo trưởng đã chuẩn bị gì đó"
"Đúng vậy. Ngươi sẽ thích điều đó cho mà xem"
"Khụ! Khụ! Ta có thể hỏi điều đó là gì được không?"
Thanh Minh cười toe toét.
"Ta sẽ chữa bệnh cho Lục Lâm Vương ngươi"
Lâm Tố Bính khựng lại một chút rồi cười khẩy.
"Ta đã nói với đạo trưởng rồi mà nhỉ? Căn bệnh bấm sinh này không thể chữa trị" "Đúng là như vậy"
"Ta là Lục Lâm Vương. Ta đã tìm rất nhiều cách rồi. Vậy nhưng căn bệnh này vần khống thế chữa trị được ngay cá khi ta đã uống đại hoàn đan của Thiếu Lâm"
"Đúng là như vậy"
Thanh Minh gật đầu nhưng không có vẻ gì là ngạc nhiên hay thất vọng cả. Và hắn thầm nghĩ trong lòng. Thật may là hắn đã không đưa Tuệ Nhiên đến đây. Nếu như tên hòa thượng đó nghe thấy chắc chắn đã nháy cẫng lên rồi.
"Vậy thì đạo trưởng có thể làm gì để ta có thể khỏe lại được đây?"
"Đại hoàn đan không được đúng chứ?"
"Đúng vậy"
"Nhưng mà..."
Khóe miệng Thanh Minh cong lên một cách rõ ràng. Khuôn mặt hắn tràn ngập tự hào.
"Nếu như đó là Hỗn Nguyên Đan của Dược Tiên thì lại là một câu chuyện khác nhỉ?"
Ánh mắt của Lâm Tô' Bính lần đầu tiên đã thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com