Hoa Son Tai Khoi 321 521
Chapter 416. Bây giờ đệ cũng không còn đủ khả năng nữa.(1)
Điều kiện đế trở thành danh môn là gì chứ?
Trong quá khứ, Đô Vận Xán đã nghĩ điều kiện đế trở thành danh môn là danh tiếng. Bởi vì nếu thế nhân không thừa nhận và biết đến sự tồn tại của môn phái đó thì không thể gọi là danh môn được.
Tuy nhiên gần đây suy nghĩ của hắn đã có chút thay đối.
Cho dù có đạt được danh tiếng thì sao chứ, nếu thực lực không vững chắc thì tuyệt đối không thế gọi là danh môn được. Đó là lý do vì sao Đô Vận Xán có suy nghĩ sẽ chuyên tâm vào việc củng cô' nội bộ của Hữu Linh môn.
Và suy nghĩ đó đã trở nên vững chắc hơn nữa vào thời điếm hắn đặt chân đến Hoa Sơn này.
Hãy nhìn xem!
Ngay cả Hoa Sơn với khí thế đang dẫn đầu thiên hạ cũng đang tu luyện chăm chỉ như vậy, không phải sao? Nếu xem xét những thành quả mà họ đạt được cho đến hiện tại thì cũng đáng đế họ tự mãn một chút, nhưng các môn đồ Hoa Sơn lại đang ra sức tu luyện hệt như những người không có ngày mai vậy.
Hãy nhìn xem!
Khung cảnh đó đẹp biết bao chứ!
Thâm tâm hắn cũng muốn đưa tất cả các môn đồ Hữu Linh môn đến để họ được chứng kiến cảnh tượng này.
Thế nhưng duy chỉ có một vấn đề.
'Dù sao thì như vậy không phải hơi khắc nghiệt đối với con người sao?'
Đô Vận Xán vô thức dụi mắt.
"Hừmmm."
"Giết ta đi tên tiểu tử chết tiệt, thà rằng cứ giết quách ta đi"
Các môn đồ Hoa Sơn toàn thân dính đầy bụi đất đến mức cơ thể như nhuộm một màu vàng hoàng thổ, đang ngọ nguậy bò lê bò lết trên nền.
Trong lúc đó, chỉ mỗi việc bọn họ vần có thế nắm chặt thanh mộc kiếm trong tay
đã là việc đáng khen lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy bàn tay không ngừng run rấy đó thì hắn lại rưng rưng nước mắt một cách kỳ lạ.
Những khối sắt được treo lủng lắng trên cơ thể của các môn đồ Hoa Sơn lại là thế nào nữa chứ. Sự khắc nghiệt đó đến hắn cũng không thể tưởng tượng được.
"Tất cả lại lười biếng à."
Thanh âm oang oang của Thanh Minh vang lên rõ ràng trên đầu của các môn đồ Hoa Sơn đang thoi thóp thở.
"Chỉ thi triển kiếm pháp một chút thôi, mà lấy đâu ra sự tự tin thái quá đấy hả. Đã là kiếm tu thì không được bỏ qua việc tu luyện cơ bản suốt cả đời. Kiếm tu mà không có sức ở chân thì các ngươi tính thi triển kiếm pháp một cách ẻo lả đấy à?"
Thậm chí ngay cả diện mạo khi trừng mắt la mắng cũng không giống người thường. "Đúng vậy, kiếm pháp của Hoa Sơn rất đỗi hoa lệ. Vậy nên ngược lại càng dễ bị huyễn hoặc và mê muội! Nếu đã là kiếm tu thì phải có chính kiến vững vàng, dù đầu ngón tay có hoa lệ đến nhường nào đi chăng nữa! Cái mông các ngươi ngọ nguậy đi đâu vậy hả! Không được!"
'Là tên nào đã thi triển kiếm pháp như vậy hả?'
'Thật sự đáng chết mà! Thật sự!'
Bạch Thiên và đám môn đồ đồng loạt nghiến răng. Một môn đồ Thanh Tử bối đã thoát khỏi những buổi tu luyện căn bản như địa ngục đó được khá lâu, nên đang định thử vung kiếm một chút để khuây khỏa tinh thần. Thế nhưng trước khi kịp thi triển được vài chiêu thức thì đột nhiên tên khốn ma quỷ đó lại lại chuyển hướng nhìn về đây thế là cuối cùng đã dần đến cục diện này đây. "Ây ku, còn đang làm trò mèo gì vậy hả? Không tính bò xuống à?"
"Nữa sao?"
"Nữa sao? Nữa saoooooo? Sao chứ? Hay là ta trực tiếp ném sư huynh xuống nhé?" Các môn đồ Hoa Sơn đã vừa đeo khối sắt vừa vất vả trèo lên vách đá, bây giờ chỉ biết rưng rưng nước mắt mà nhìn xuống chân núi ở xa xăm.
"Hừmm."
Và bọn họ lại bắt đầu xuống núi.
"Ặc. Đá ở đây bây giờ đã bị nghiền nát vỡ vụn ra rồi!"
"Sư huynh! Giữ chặt vào! Nếu như vậy thì sẽ chết thật đó! Vì bây giờ không có ai đỡ bên dưới cả!"
"ƯAAAAAAA! TÊN TIỂU TỬ CHÓ CHẾT!"
Tiếng la hét và chửi rủa vang lên khắp nơi, nhưng Thanh Minh chỉ ngoáy tai như thể có tiếng chó sủa đâu đây vậy.
"Dù sao thì những đứa trẻ bây giờ đều lười biếng như nhau mà. Thời của ta có như vậy đâu chứ!"7
Haiz? Thời của ta ấy hả, hừm?
Không chỉ vác trên người tảng đá to bằng cả ngôi nhà đâu nhỉ? Lúc đó bọn họ còn leo đua lên vách đá nữa cơ!
Sau đó, ngay chỗ bàn chân giẫm lên bị sụp xuống, phải thử rơi xuống từ dốc đá cao ngàn dặm một lần thì con người mới học được khinh công chứ, như vậy mới gọi là minh ngộ, không phải sao?
"Chậc chậc. Các ngươi lớn lên bình yên quá mà."
Đô Vận Xán nhìn thấy cảnh tượng đó không khỏi rùng mình, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Vì cái gọi là tu luyện đó của các môn đồ Hoa Sơn sao? A, tất nhiên là nó thật khủng khiếp rồi.
Vì Thanh Minh vần giữ vẻ thân nhiên khi thấy cảnh tượng đó? Đúng vậy, tất nhiên điều đó cũng đáng sợ luôn.
Tuy nhiên điều khiến hắn run rấy và kinh hãi nhất là chứng kiến sự thật rằng hiện tại Thanh Minh đang ngồi lên lưng của ai đó.
Hửm?
Như vậy thì có gì kì lạ ư?
Kì lạ chứ!
Người đang còng lưng gồng gánh Thanh Minh trên lưng không ai khác mà lại chính là đệ tử của Thiếu Lâm.
"Ngươi không nghĩ vậy sao, sư cọ mốc? Ây ku, nhìn cái đầu bóng loáng thế này thì chắc cũng nghĩ được như vậy nhỉ?"
"Thí, thí chủ!"
Tuệ Nhiên trong tư thế cúi gập người đó, mồ hôi nhẽ nhại khắp người. Khuôn mặt cũng hoàn toàn Ướt đẫm như thể mắc mưa, thậm chí đến cái đầu bóng loáng mồ hôi cũng không ngừng tuôn ra.
Hoàng y tượng trưng cho Thiếu Lâm, vì ướt đẩm mồ hôi của hắn nên cũng trong tình trạng nhìn hệt như quần áo mới giặt chưa kịp ráo nước.
"Này, ngươi hạ mông xuống đấy à?"
Tuệ Nhiên vừa hét toáng vừa nâng hông lên.
"Không. Sao lũ trẻ thời nay đều giống nhau thế này? Này, dù sao thì danh nghĩa của ngươi là đệ tử Thiếu Lâm đó, ngươi không thấy xấu hổ khi hét lên đau đớn như vậy ha?"
"Tiếu, tiếu tăng không sử dụng nội công và Thiên Cân Truy... làm, làm thế nào mà" "Nội công? Nội công sao?"
"Hừmmmm!"
Ngay lúc đó, như thể Thanh Minh đã vận thêm công lực, tay và chân của Tuệ Nhiên đã lún sâu hơn xuống mặt đất.
"Đây chính là vấn đề của mấy cái tên trọc Thiếu Lâm các ngươi đấy! Thâu đêm
suốt sáng chỉ biết đâm đầu vào tu luyện nội công mà không chịu kéo căng cái cơ
thế ra. Sao chứ? Vạn cân cự lực toát ra từ cơ thể mảnh mai đó sao? Ngươi chắc là
tự hào với điều đó lắm nhỉ? Tự hào lắm à?"
Thanh Minh vừa trừng mắt vừa hét lên.
"Những tên khốn nói rằng sẽ rèn luyện ngoại công đều ốm yếu như thể bị bỏ đói
mười ngày vậy! Dù có làm gì cũng phụ thuộc vào nội công nên mới vậy. Nếu nội công mà có cà ngàn hoa giáp (tương đương 60 năm công lực) thì ngươi tính làm gì hả? Thứ sử dụng nó là cơ thể đấy! Nếu ngươi là đệ tử Thiếu lâm thì trước tiên cần phải rèn luyện cái cơ thể cho giống như một đệ tử Thiếu lâm chứ!"
"ở, ở Thiếu Lâm"
"Vậy thì cứ xéo về Thiếu Lâm tự đi!"
Thanh Minh đánh bốp bốp vào cái đầu trọc láng bóng của Tuệ Nhiên.
"Trước đây bắp tay của sư tổ ngươi thôi đã to bằng cái đầu của một đứa trẻ rồi!
Đâu như cái thân hình yếu ớt đó của nhà ngươi mà cũng dám xưng là đệ tử Thiếu
Lâm hả. Ngươi phải thấy hố thẹn với các sư tồ trên cao chứ!"
Mắt của Tuệ Nhiên bắt đầu rưng rưng ngấn lệ.
Nhưng lại không có giọt nước mắt nào rơi ra cả. Thanh Minh ngày càng trở nên
nặng hơn. Cơ thế của Tuệ Nhiên quá đỗi yếu ớt để chịu đựng được Thanh Minh nên
đã vận Thiên Cân Truy.
"ở đâu ra cái thói lén lút sử dụng nội công vậy hả!"
Chát!
"Ngươi phải bắt đầu sửa từ cái thói quen vận nội công mới được! Tâm tịnh đến đâu
thì công lực sẽ lan toả đến đó. Hay nói cách khác nếu ngươi muốn thì có thể điều
khiển nhục thể thoải mái mà không cần phải sử dụng nội công. Đến điều đó cũng
không thế làm được thì giả vờ làm cao thủ làm gì chứ, cái tên vô dụng chỉ mạnh
mỗi nội công này!"
Tuệ Nhiên bây giờ đã không còn khí lực đế đáp lại điều đó.
'Không, không phải cái này.'
Điều Đô Vận Xán mong muốn khi tìm đến Hoa Sơn là được tu luyện cái gì đó ở
cảnh giới cao hơn.
Thế nhưng hắn lại không ngờ rằng Hoa Sơn Thần Long 'đó' lại đột ngột đấy mọi
người ra lăn lên lăn xuống ở vách núi tu luyện như vậy.
"Ngươi bị cấm sử dụng nội công trong vòng một tháng tới. Từ việc ăn uống đến cả việc đi bộ. Ngươi phái bắt đầu học lại từ cách làm thế nào đế điều khiển nhuần nhuyễn cái cơ thể đó. Thử để ta phát hiện ra ngươi lén sử dụng nội công xem. Ta sẽ chém đôi hạ vị của nhà ngươi ngay lập tức."
Nhìn thấy cảnh đó, gương mặt của Đô Vận Xán bây giờ đã đơ ra trắng bệch như tờ giấy.
Và ngay khoảnh khắc đó.
"Hừm. Thì ra là theo cách như vậy."
Vân Kiếm đứng bên cạnh Đô Vận Xán cùng theo dõi tình hình tu luyện của các môn đồ, gật đầu như thế vừa minh ngộ ra điều gì đó.
"Suy cho cùng thì kiếm cũng chỉ là kiếm mà thôi, trước tiên thì người sử dụng kiếm phải được mài giũa kỹ lưỡng. Quả nhiên. Lời này thật có lý mà."
Có lý sao?
Đây là lúc bàn tới điều đó sao ạ?
Đô Vận Xán như không tin vào tai mình mà tròn mắt nhìn về phía Vân Kiếm.
Cái đó, vị kiếm tu này lẽ nào có góc nhìn khác với ta sao? Bây giờ nhìn thấy một
cánh đó mà ngài vẫn nói được những lời như vậy sao chứ? Tất cả những gì ta thấy ngoài việc bắt nạt người ra thì còn gì nữa sao?
"Thanh Minh."
"Vâng, Quan chủ!"
Thanh Minh nhảy xuống khỏi lưng Tuệ Nhiên rồi lao nhanh về phía Vân Kiếm.
"Ta biết con đang huấn luyện cho bọn trẻ theo phương thức nào. Nhưng dù sao thì rơi xuống từ vách đá có phải quá nguy hiếm không?"
Đô Vận Xán đứng bên cạnh cũng gật đầu lia lịa. Hắn cảm thấy như thế từ khi đặt chân vào Hoa Sơn đến giờ thì đây là lời nói đậm chất người thường nhất.
"Con có đối sách đi kèm không?"
"A, cái đó ạ? Không cần đối sách đâu."
"Hửm?"
"Không chết được đâu. Bây giờ các sư huynh cũng đã trở nên rắn chắc hơn, vạn
nhất có rơi xuống thật thì cùng lắm cũng chỉ dừng ở việc bị gãy một cái chân cái
tay gì đó thôi ạ."
Ánh mắt của Đô Vận Xán lại lần nữa trợn tròn, miệng thì há hốc không nói nên lời. 'Cái đó cũng được gọi là đối sách sao?'
"Thì ra là như vậy."
Lần này, Vân Kiếm cũng chỉ gật đầu nhẹ nhàng như thế đã hiểu được ý của Thanh Minh.
"Nếu như vậy, thì con nghĩ sẽ phải tu luyện như vậy bao lâu?"
"Vâng?"
Thanh Minh nghiêng đầu tỏ vẻ vẫn chưa hiểu được ý của Vân Kiếm.
"Đây không phải đây chỉ là tu luyện căn bản sao. Không thể chỉ tu luyện mỗi cái này hoài được đúng chứ?"
"Ây ya. Tu luyện căn bản là chuyện phải làm cả đời. Ưm Dù sao thì cho đến khi giảm tần suất tu luyện căn bản và tăng tu luyện kiếm pháp thì."
Thanh Minh vừa nghiêng đầu vừa trầm ngâm.
"Ba mươi năm?"
"Mà không. Không đủ? Bốn mươi năm?"
"Đại khái thì phải tu luyện như vậy mới 'nên người' được chứ ạ?" Vân Kiếm không khỏi cám thán mà nhìn Thanh Minh vời ánh mắt ngờ ngàng.
"Ta không nghĩ căn bản lại quan trọng đến như vậy, rõ ràng đến cá ta cũng đã có
nhiều suy nghĩ sai lầm."
"Vì đó là điều khó khăn nhất. Dù sao thì nếu không có con ở đây thì người cứ bắt các sư huynh sư thúc làm như vậy là được."
"Ta biết rồi. Ta chắc chân sẽ làm như thế!"
Đô Vận Xán nhìn về phía xa xăm rồi chìm vào mớ suy nghĩ của bân thân.
'Dù không phải là danh môn thì chỉ cần sống hạnh phúc là được, không phải sao? Trong đời người còn có gì quan trọng hơn hạnh phúc chứ?'
Ngay khoảnh khắc này, giá trị quan mà Đô Vận Xán tưởng chừng sẽ mang theo
suốt cuộc đời, bị cưỡng chế đến biến dạng.
"Như sắp chết đến nơi vậy."
"Thậm chí không còn sức để nói
Ánh mắt của những người đó nhìn thấy thức ăn lờ đờ như mắt cá chết trôi vậy.
Thức ăn được dọn ra tuyệt vời đến không thể tả.
Tuy nhiên bây giờ dù là bỏ gì vào miệng, họ cũng không cám thấy mùi vị gì cả. câm giác dù có ăn sơn hào mỹ vị thì cũng giống như nhai cát vậy.
"Dạo này tên tiếu tử đó bị sao vậy chứ?"
"Thanh Minh nổi điên rồi nhảy cẫng lên như thế cũng không phái ngày một ngày
hai, nhưng nếu phái nói đến dạo gần đây thì "
"Hình như dạo gần đây đặc biệt nghiêm trọng hơn
Bạch Thiên hạ giọng nói lấp lửng rồi lại thở dài.
Vốn dĩ cái gọi là tu luyện không phải là như vậy sao?
Ban đầu sẽ cảm thấy lạ lầm và khó khăn nhưng nếu cứ chăm chỉ liên tục như vậy thì sẽ nắm bắt được trọng tâm, và nếu nắm bắt được trọng tâm thì cuối cùng sẽ khiến người khác cảm thấy vui vẻ.
Tuy nhiên bằng cách nào đó, việc tập luyện của tên khốn chết tiệt đó càng ngày lại càng giống như địa ngục vậy.
Gì chứ? Vui sao? Vui ư? Nếu việc tu luyện là niềm vui thì đó là chơi hay là tu luyện chứ?
"Lối tư duy của tên đó đã khác hoàn toàn với chúng ta ngay từ lúc đầu rồi."
"Đúng vậy."
Bạch Thiên trả lời một cách mệt mỏi với đôi môi nứt nẻ, rồi quay đầu lại. Dù sao thì
giờ bọn họ đã thích nghi hơn với điều đó một chút nên vẫn cô' gắng chịu đựng
được, nhưng còn Tuệ Nhiên tiểu sư phụ thì biết phải làm...sao...chứ
"Hửm?"
Bạch Thiên mờ to mắt một chút.
Tuệ Nhiên đang ngồi ở một góc bàn ăn, lấy hai tay che mặt và cúi thấp đầu xuống. "Tiếu sư phụ đó sao lại ra nông nối thế kia?"
"Ta cũng không biết nữa."
Bạch Thiên do dự một lúc, bất lực đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi tiến đến chỗ Tuệ
Nhiên.
"Tiểu tiếu sư phụ. Không sao chứ? Có chuyện gì không ổn sao?"
Ngay sau đó, Tuệ Nhiên bỏ hai tay ra khỏi mặt, ánh mắt mệt mỏi ngước lên nhìn
Bạch Thiên.
Nước mắt rưng rưng trong đôi mắt to tròn ngây thơ. "Thí, thí chủ
'Vâng. Tiếu sư phụ cứ nói đi."
"Nếu, nếu chỉ ăn rau tiểu tăng sẽ không chịu đựng được mất."
Ánh mắt của Bạch Thiên tự nhiên nhìn về đĩa rau đầy ứ đặt trước mặt Tuệ Nhiên.
Hắn vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi.
'Cũng đáng để mệt mỏi lắm chứ.'
Đến các môn đồ Hoa Sơn đang nốc ào ào thịt mỗi bữa cũng mệt đến chết đi sống
lại, thì Tuệ Nhiên chỉ ăn mỗi rau và màn thầu rỗng ruột thì hẳn là không được bao
lâu sẽ chết mất, không phải sao?
Bạch Thiên khẽ vầy tay gọi Nhuận Tông.
"Vâng, thưa sư thúc."
"Hãy đến nhà bếp và bảo họ mang một ít trứng luộc đến phòng của tiếu sư phụ Tuệ Nhiên."
"Phật, Phật tử thì."
"Có thực mới vực được Đạo chứ."
Nhuận Tông muốn hỏi liệu như vậy có ổn không, nhưng quâ nhiên trước mắt họ
không còn cách nào khác, nên hắn chỉ biết gật đầu làm theo. Vì ăn hay không thì
chỉ cần Tuệ Nhiên quyết định là được.
"Rốt cuộc thì phải làm như vậy đến khi nào chứ?"
"Hiện tại Thanh Minh chắc chắn sẽ sớm đến Tứ Xuyên, nên cứ chịu đựng đến lúc đó là được. Vậy nên ...chỉ một chút "
"Không phải vừa nãy Vân Kiếm sư thúc trông rất hứng thú với việc tu luyện sao?" "Con, con cũng nghe nói như vậy ạ. Thanh Minh bảo chỉ cần ra lệnh chúng ta tu luyện như vậy thôi là được"
Bạch Thiên khẽ rùng mình, cả hai tay đồng loạt nổi cả da gà.
'Phải tiếp tục tu luyện như vậy sao?'
Vậy là một trong hai.
Hoặc là chết trong lúc tu luyện, hoặc là có thế sống sót và trở thành thiết nhân.
Có lẽ tỷ lệ vế trước sẽ có khả năng cao hơn.
Các môn đồ im lặng một lúc rồi sau đó ôm chặt lấy đầu.
"Nếu vậy thì thà rằng cứ theo tên khốn Thanh Minh đó đến Tứ Xuyên còn tốt hơn." "Ngươi lại đang nói lời điên cuồng gì vậy hà? Cái tên khốn đó sẽ làm khố người
khác đến mức nào chứ?"
"Dù sao thì trên đường đi đến Tứ Xuyên ít nhất cũng không có vách đá, không phải sao?"
"Hửm?"
Nghe thì mới đế ý
Một tia hàm ý khó hiếu thoáng lướt ngang qua mắt của Bạch Thiên.
"Hừm, hừm. Không lý nào lại như vậy. Tất. Nhiên. Là việc theo Thanh Minh đến Tứ Xuyên sẽ khó khăn hơn nhiều lần rồi. Ta không thế giao phó nhiệm vụ khó khăn
nguy hiếm đó cho các ngươi được."
"Sư huynh. Đừng có lươn lẹo nữa."
Bạch Thương trừng mắt nhìn về phía Bạch Thiên, kẻ đang nói với tông giọng hết
sức nghiêm túc và điềm tĩnh.
"Thành thật mà nói thì tại sao lần nào cũng là sư huynh đi theo Thanh Minh chứ? Nếu lần nào cũng đi thì ít nhất cũng phải nhượng bộ cho mọi người một lần chứ!" "ơ hơ! Đó đáu phải là quyết định độc đoán của riêng ta chứ! Tất cá là Chưởng môn nhân."
"Vậy thì lần này hãy từ chổi đi ạ! Chúng ta cũng muốn thưởng ngoạn cảnh sắc Tứ Xuyên một lần."
Đến ánh mắt của các môn đồ xung quanh cũng bắt đầu trở nên cuồng nhiệt.
"Ta là đại sư huynh đấy!"
"Hơ hơ, sư huynh. Nói gì kì cục vậy hâ. Từ khi nào mà Hoa Sơn lại có thứ tự trên
dưới chứ?"
"Mấy tên tiểu tử này!"
Ngay khi Bạch Thiên trừng mắt thì đến các Thanh Tử bối vừa ăn cơm ở bên này, tai lắng nghe bên kia cũng âm thầm đứng dậy khỏi vị trí.
"Chà, nghe rồi mới đế ý hình như sư thúc định đi một mình đúng không ạ."
"Chúng con cũng muốn tham gia. Ai lại không muốn đặt chân đến Tứ Xuyên chứ?"
Ánh mắt của đám Bạch Tử bối cũng trở nên sắc như dao.
"Các Thanh Tử bối tránh ra đi."
"Ai vừa nói ở Hoa Sơn không có trên có dưới vậy hả?"
Khuôn mặt của các Thanh Tử bối nở nụ cười tràn đầy thâm ý.
"Nếu đã như thế thì thì chỉ còn cách dùng thực lực thôi nhỉ? Thanh Minh cũng muốn mang những người có thực lực theo cùng, không phải sao ạ?"
"Thực lực?"
Cổ của Bạch thiên không ngừng lắc lư. Và khịt mũi, cười như thể không tin vào tai
mình vậy.
"Bây giờ con lại đang bàn đến thực lực sao?"
"Dĩ nhiên là chúng con biết Bạch Thiên sư thúc rất mạnh. Tuy nhiên."
Thanh Không nhếch miệng rồi nói.
"Dạo gần đây người cũng đâu theo dõi chúng con liên tục đúng không ạ? Không biết người có biết điều này không? Chúng con trong suốt thời gian qua cũng đã trở thành gà trống rồi đấy."
"Không còn là những chú gà con yếu ớt nữa."
Trong bữa tiệc của những lời nói kiêu ngạo đó, Bạch Thiên bật cười rạng rỡ.
'Thật đáng khen ngợi.'
Sao có thế lớn đến như thế rồi cơ chứ?
"Đúng vậy. Tất nhiên Hoa Sơn không có bối phận trên dưới."
"Phù. Biết rõ là"
"Vì vậy nên."
Rầm!
Mặt bàn nơi tay Bạch Thiên đang bóp mạnh, cứ như vậy mà bị gỡ ra không chút thương tiếc.
"Vậy thì hôm nay hãy đặt lại luật trên dưới xem nào, đám tiểu tử các ngươi!"
Bạch Thiên ném bàn về phía Thanh Tử bối rồi vừa hét vừa lao đến.
"ĐẾN ĐÂY!"
"XÔNG LÊN!"
Trong nháy mắt nhà ăn trở nên hỗn loạn, chỉ còn mình Tuệ Nhiên vần ngồi đó từ từ tách rau rồi cô' gắng nuốt xuống.
"Chậc, mọi người chơi đùa vui vẻ quá nhỉ."
Thanh Minh nằm trên mái hiên đã tặc lưỡi khi nghe thấy tiếng động ồn ào bên dưới. Vậy mới nói, lũ trẻ thì phải vừa đánh nhau vừa lớn lên mới được mà. Chậc chậc châc. Hắn lại tặc lưỡi rồi ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm. Và hắn đếm những ngôi sao như đang đếm những việc phải làm vậy.
'Còn nhiều việc phải làm quá nhỉ.'
Chuyến đi Tứ Xuyên lần này không chỉ đơn thuần là vì Vạn Niên Hàn Thiết kiểm. Câu chuyện liên quan đến hắn đã sớm kết thúc với Hoàng Tông Nghĩa.
Cuộc tấn công lần này của Vạn Nhân Phòng càng chứng minh rõ ràng hơn nữa. Sự đoàn kết của cửu Phái Nhất Bang đã lỏng lẻo hơn so với quá khứ, và họ không thế trông mong sự giúp đỡ giống như quá khứ được.
Nếu vậy thì không còn cách nào khác ngoài việc xây dựng lại mối giao hảo với những người đáng tin tưởng xung quanh.
"Chậc. Cái này sẽ hơi phiền đây."
Dù vậy thì biết phải làm sao chứ?
Chuyện này tất cả đều là vì Hoa Sơn.
"Ây ya, thật là phiền chết đi được. Chưởng môn sư huynh, đệ."
Rầmmm!
Ngay khi Thanh Minh định nói gì đó thì nóc nhà ngay bên cạnh đã bị xuyên thủng cùng với âm thanh ầm ĩ. Và sau đó, một môn đồ của Hoa Sơn vừa hét toáng vừa bay lên bầu trời.
Thanh Minh khẽ liếc nhìn xuống dưới nhà ăn qua cái lỗ.
"Chết đi, tên tiểu tử này!"
"Sư thúc cái gì mà sư thúc hả! Đi cũng phải có thứ tự chứ!"
"Ưyayayaaaaaa!"
Đập vào mắt hắn là cảnh tượng Thanh Tử bối và Bạch Tử bối đã hoàn toàn trộn lẫn vào nhau thành một cục rồi đang trò chuyện bằng nắm đấm một cách 'đẹp đẽ' và 'ấm áp'.
Thanh Minh lại quay người về vị trí cũ rồi vừa bật cười vừa ngước nhìn bầu trời. Sư huynh.
Chưởng môn sư huynh.
Thành thật mà nói thì bây giờ đệ cũng không kham nỗi đám nhóc này nữa.
Xin lồi.
Như vậy, ngày bắt đầu khởi hành đến Tứ Xuyên cũng đã đến
Điều kiện đế trở thành danh môn là gì chứ?
Trong quá khứ, Đô Vận Xán đã nghĩ điều kiện đế trở thành danh môn là danh tiếng. Bởi vì nếu thế nhân không thừa nhận và biết đến sự tồn tại của môn phái đó thì không thể gọi là danh môn được.
Tuy nhiên gần đây suy nghĩ của hắn đã có chút thay đối.
Cho dù có đạt được danh tiếng thì sao chứ, nếu thực lực không vững chắc thì tuyệt đối không thế gọi là danh môn được. Đó là lý do vì sao Đô Vận Xán có suy nghĩ sẽ chuyên tâm vào việc củng cô' nội bộ của Hữu Linh môn.
Và suy nghĩ đó đã trở nên vững chắc hơn nữa vào thời điếm hắn đặt chân đến Hoa Sơn này.
Hãy nhìn xem!
Ngay cả Hoa Sơn với khí thế đang dẫn đầu thiên hạ cũng đang tu luyện chăm chỉ như vậy, không phải sao? Nếu xem xét những thành quả mà họ đạt được cho đến hiện tại thì cũng đáng đế họ tự mãn một chút, nhưng các môn đồ Hoa Sơn lại đang ra sức tu luyện hệt như những người không có ngày mai vậy.
Hãy nhìn xem!
Khung cảnh đó đẹp biết bao chứ!
Thâm tâm hắn cũng muốn đưa tất cả các môn đồ Hữu Linh môn đến để họ được chứng kiến cảnh tượng này.
Thế nhưng duy chỉ có một vấn đề.
'Dù sao thì như vậy không phải hơi khắc nghiệt đối với con người sao?'
Đô Vận Xán vô thức dụi mắt.
"Hừmmm."
"Giết ta đi tên tiểu tử chết tiệt, thà rằng cứ giết quách ta đi"
Các môn đồ Hoa Sơn toàn thân dính đầy bụi đất đến mức cơ thể như nhuộm một màu vàng hoàng thổ, đang ngọ nguậy bò lê bò lết trên nền.
Trong lúc đó, chỉ mỗi việc bọn họ vần có thế nắm chặt thanh mộc kiếm trong tay
đã là việc đáng khen lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy bàn tay không ngừng run rấy đó thì hắn lại rưng rưng nước mắt một cách kỳ lạ.
Những khối sắt được treo lủng lắng trên cơ thể của các môn đồ Hoa Sơn lại là thế nào nữa chứ. Sự khắc nghiệt đó đến hắn cũng không thể tưởng tượng được.
"Tất cả lại lười biếng à."
Thanh âm oang oang của Thanh Minh vang lên rõ ràng trên đầu của các môn đồ Hoa Sơn đang thoi thóp thở.
"Chỉ thi triển kiếm pháp một chút thôi, mà lấy đâu ra sự tự tin thái quá đấy hả. Đã là kiếm tu thì không được bỏ qua việc tu luyện cơ bản suốt cả đời. Kiếm tu mà không có sức ở chân thì các ngươi tính thi triển kiếm pháp một cách ẻo lả đấy à?"
Thậm chí ngay cả diện mạo khi trừng mắt la mắng cũng không giống người thường. "Đúng vậy, kiếm pháp của Hoa Sơn rất đỗi hoa lệ. Vậy nên ngược lại càng dễ bị huyễn hoặc và mê muội! Nếu đã là kiếm tu thì phải có chính kiến vững vàng, dù đầu ngón tay có hoa lệ đến nhường nào đi chăng nữa! Cái mông các ngươi ngọ nguậy đi đâu vậy hả! Không được!"
'Là tên nào đã thi triển kiếm pháp như vậy hả?'
'Thật sự đáng chết mà! Thật sự!'
Bạch Thiên và đám môn đồ đồng loạt nghiến răng. Một môn đồ Thanh Tử bối đã thoát khỏi những buổi tu luyện căn bản như địa ngục đó được khá lâu, nên đang định thử vung kiếm một chút để khuây khỏa tinh thần. Thế nhưng trước khi kịp thi triển được vài chiêu thức thì đột nhiên tên khốn ma quỷ đó lại lại chuyển hướng nhìn về đây thế là cuối cùng đã dần đến cục diện này đây. "Ây ku, còn đang làm trò mèo gì vậy hả? Không tính bò xuống à?"
"Nữa sao?"
"Nữa sao? Nữa saoooooo? Sao chứ? Hay là ta trực tiếp ném sư huynh xuống nhé?" Các môn đồ Hoa Sơn đã vừa đeo khối sắt vừa vất vả trèo lên vách đá, bây giờ chỉ biết rưng rưng nước mắt mà nhìn xuống chân núi ở xa xăm.
"Hừmm."
Và bọn họ lại bắt đầu xuống núi.
"Ặc. Đá ở đây bây giờ đã bị nghiền nát vỡ vụn ra rồi!"
"Sư huynh! Giữ chặt vào! Nếu như vậy thì sẽ chết thật đó! Vì bây giờ không có ai đỡ bên dưới cả!"
"ƯAAAAAAA! TÊN TIỂU TỬ CHÓ CHẾT!"
Tiếng la hét và chửi rủa vang lên khắp nơi, nhưng Thanh Minh chỉ ngoáy tai như thể có tiếng chó sủa đâu đây vậy.
"Dù sao thì những đứa trẻ bây giờ đều lười biếng như nhau mà. Thời của ta có như vậy đâu chứ!"7
Haiz? Thời của ta ấy hả, hừm?
Không chỉ vác trên người tảng đá to bằng cả ngôi nhà đâu nhỉ? Lúc đó bọn họ còn leo đua lên vách đá nữa cơ!
Sau đó, ngay chỗ bàn chân giẫm lên bị sụp xuống, phải thử rơi xuống từ dốc đá cao ngàn dặm một lần thì con người mới học được khinh công chứ, như vậy mới gọi là minh ngộ, không phải sao?
"Chậc chậc. Các ngươi lớn lên bình yên quá mà."
Đô Vận Xán nhìn thấy cảnh tượng đó không khỏi rùng mình, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Vì cái gọi là tu luyện đó của các môn đồ Hoa Sơn sao? A, tất nhiên là nó thật khủng khiếp rồi.
Vì Thanh Minh vần giữ vẻ thân nhiên khi thấy cảnh tượng đó? Đúng vậy, tất nhiên điều đó cũng đáng sợ luôn.
Tuy nhiên điều khiến hắn run rấy và kinh hãi nhất là chứng kiến sự thật rằng hiện tại Thanh Minh đang ngồi lên lưng của ai đó.
Hửm?
Như vậy thì có gì kì lạ ư?
Kì lạ chứ!
Người đang còng lưng gồng gánh Thanh Minh trên lưng không ai khác mà lại chính là đệ tử của Thiếu Lâm.
"Ngươi không nghĩ vậy sao, sư cọ mốc? Ây ku, nhìn cái đầu bóng loáng thế này thì chắc cũng nghĩ được như vậy nhỉ?"
"Thí, thí chủ!"
Tuệ Nhiên trong tư thế cúi gập người đó, mồ hôi nhẽ nhại khắp người. Khuôn mặt cũng hoàn toàn Ướt đẫm như thể mắc mưa, thậm chí đến cái đầu bóng loáng mồ hôi cũng không ngừng tuôn ra.
Hoàng y tượng trưng cho Thiếu Lâm, vì ướt đẩm mồ hôi của hắn nên cũng trong tình trạng nhìn hệt như quần áo mới giặt chưa kịp ráo nước.
"Này, ngươi hạ mông xuống đấy à?"
Tuệ Nhiên vừa hét toáng vừa nâng hông lên.
"Không. Sao lũ trẻ thời nay đều giống nhau thế này? Này, dù sao thì danh nghĩa của ngươi là đệ tử Thiếu Lâm đó, ngươi không thấy xấu hổ khi hét lên đau đớn như vậy ha?"
"Tiếu, tiếu tăng không sử dụng nội công và Thiên Cân Truy... làm, làm thế nào mà" "Nội công? Nội công sao?"
"Hừmmmm!"
Ngay lúc đó, như thể Thanh Minh đã vận thêm công lực, tay và chân của Tuệ Nhiên đã lún sâu hơn xuống mặt đất.
"Đây chính là vấn đề của mấy cái tên trọc Thiếu Lâm các ngươi đấy! Thâu đêm
suốt sáng chỉ biết đâm đầu vào tu luyện nội công mà không chịu kéo căng cái cơ
thế ra. Sao chứ? Vạn cân cự lực toát ra từ cơ thể mảnh mai đó sao? Ngươi chắc là
tự hào với điều đó lắm nhỉ? Tự hào lắm à?"
Thanh Minh vừa trừng mắt vừa hét lên.
"Những tên khốn nói rằng sẽ rèn luyện ngoại công đều ốm yếu như thể bị bỏ đói
mười ngày vậy! Dù có làm gì cũng phụ thuộc vào nội công nên mới vậy. Nếu nội công mà có cà ngàn hoa giáp (tương đương 60 năm công lực) thì ngươi tính làm gì hả? Thứ sử dụng nó là cơ thể đấy! Nếu ngươi là đệ tử Thiếu lâm thì trước tiên cần phải rèn luyện cái cơ thể cho giống như một đệ tử Thiếu lâm chứ!"
"ở, ở Thiếu Lâm"
"Vậy thì cứ xéo về Thiếu Lâm tự đi!"
Thanh Minh đánh bốp bốp vào cái đầu trọc láng bóng của Tuệ Nhiên.
"Trước đây bắp tay của sư tổ ngươi thôi đã to bằng cái đầu của một đứa trẻ rồi!
Đâu như cái thân hình yếu ớt đó của nhà ngươi mà cũng dám xưng là đệ tử Thiếu
Lâm hả. Ngươi phải thấy hố thẹn với các sư tồ trên cao chứ!"
Mắt của Tuệ Nhiên bắt đầu rưng rưng ngấn lệ.
Nhưng lại không có giọt nước mắt nào rơi ra cả. Thanh Minh ngày càng trở nên
nặng hơn. Cơ thế của Tuệ Nhiên quá đỗi yếu ớt để chịu đựng được Thanh Minh nên
đã vận Thiên Cân Truy.
"ở đâu ra cái thói lén lút sử dụng nội công vậy hả!"
Chát!
"Ngươi phải bắt đầu sửa từ cái thói quen vận nội công mới được! Tâm tịnh đến đâu
thì công lực sẽ lan toả đến đó. Hay nói cách khác nếu ngươi muốn thì có thể điều
khiển nhục thể thoải mái mà không cần phải sử dụng nội công. Đến điều đó cũng
không thế làm được thì giả vờ làm cao thủ làm gì chứ, cái tên vô dụng chỉ mạnh
mỗi nội công này!"
Tuệ Nhiên bây giờ đã không còn khí lực đế đáp lại điều đó.
'Không, không phải cái này.'
Điều Đô Vận Xán mong muốn khi tìm đến Hoa Sơn là được tu luyện cái gì đó ở
cảnh giới cao hơn.
Thế nhưng hắn lại không ngờ rằng Hoa Sơn Thần Long 'đó' lại đột ngột đấy mọi
người ra lăn lên lăn xuống ở vách núi tu luyện như vậy.
"Ngươi bị cấm sử dụng nội công trong vòng một tháng tới. Từ việc ăn uống đến cả việc đi bộ. Ngươi phái bắt đầu học lại từ cách làm thế nào đế điều khiển nhuần nhuyễn cái cơ thể đó. Thử để ta phát hiện ra ngươi lén sử dụng nội công xem. Ta sẽ chém đôi hạ vị của nhà ngươi ngay lập tức."
Nhìn thấy cảnh đó, gương mặt của Đô Vận Xán bây giờ đã đơ ra trắng bệch như tờ giấy.
Và ngay khoảnh khắc đó.
"Hừm. Thì ra là theo cách như vậy."
Vân Kiếm đứng bên cạnh Đô Vận Xán cùng theo dõi tình hình tu luyện của các môn đồ, gật đầu như thế vừa minh ngộ ra điều gì đó.
"Suy cho cùng thì kiếm cũng chỉ là kiếm mà thôi, trước tiên thì người sử dụng kiếm phải được mài giũa kỹ lưỡng. Quả nhiên. Lời này thật có lý mà."
Có lý sao?
Đây là lúc bàn tới điều đó sao ạ?
Đô Vận Xán như không tin vào tai mình mà tròn mắt nhìn về phía Vân Kiếm.
Cái đó, vị kiếm tu này lẽ nào có góc nhìn khác với ta sao? Bây giờ nhìn thấy một
cánh đó mà ngài vẫn nói được những lời như vậy sao chứ? Tất cả những gì ta thấy ngoài việc bắt nạt người ra thì còn gì nữa sao?
"Thanh Minh."
"Vâng, Quan chủ!"
Thanh Minh nhảy xuống khỏi lưng Tuệ Nhiên rồi lao nhanh về phía Vân Kiếm.
"Ta biết con đang huấn luyện cho bọn trẻ theo phương thức nào. Nhưng dù sao thì rơi xuống từ vách đá có phải quá nguy hiếm không?"
Đô Vận Xán đứng bên cạnh cũng gật đầu lia lịa. Hắn cảm thấy như thế từ khi đặt chân vào Hoa Sơn đến giờ thì đây là lời nói đậm chất người thường nhất.
"Con có đối sách đi kèm không?"
"A, cái đó ạ? Không cần đối sách đâu."
"Hửm?"
"Không chết được đâu. Bây giờ các sư huynh cũng đã trở nên rắn chắc hơn, vạn
nhất có rơi xuống thật thì cùng lắm cũng chỉ dừng ở việc bị gãy một cái chân cái
tay gì đó thôi ạ."
Ánh mắt của Đô Vận Xán lại lần nữa trợn tròn, miệng thì há hốc không nói nên lời. 'Cái đó cũng được gọi là đối sách sao?'
"Thì ra là như vậy."
Lần này, Vân Kiếm cũng chỉ gật đầu nhẹ nhàng như thế đã hiểu được ý của Thanh Minh.
"Nếu như vậy, thì con nghĩ sẽ phải tu luyện như vậy bao lâu?"
"Vâng?"
Thanh Minh nghiêng đầu tỏ vẻ vẫn chưa hiểu được ý của Vân Kiếm.
"Đây không phải đây chỉ là tu luyện căn bản sao. Không thể chỉ tu luyện mỗi cái này hoài được đúng chứ?"
"Ây ya. Tu luyện căn bản là chuyện phải làm cả đời. Ưm Dù sao thì cho đến khi giảm tần suất tu luyện căn bản và tăng tu luyện kiếm pháp thì."
Thanh Minh vừa nghiêng đầu vừa trầm ngâm.
"Ba mươi năm?"
"Mà không. Không đủ? Bốn mươi năm?"
"Đại khái thì phải tu luyện như vậy mới 'nên người' được chứ ạ?" Vân Kiếm không khỏi cám thán mà nhìn Thanh Minh vời ánh mắt ngờ ngàng.
"Ta không nghĩ căn bản lại quan trọng đến như vậy, rõ ràng đến cá ta cũng đã có
nhiều suy nghĩ sai lầm."
"Vì đó là điều khó khăn nhất. Dù sao thì nếu không có con ở đây thì người cứ bắt các sư huynh sư thúc làm như vậy là được."
"Ta biết rồi. Ta chắc chân sẽ làm như thế!"
Đô Vận Xán nhìn về phía xa xăm rồi chìm vào mớ suy nghĩ của bân thân.
'Dù không phải là danh môn thì chỉ cần sống hạnh phúc là được, không phải sao? Trong đời người còn có gì quan trọng hơn hạnh phúc chứ?'
Ngay khoảnh khắc này, giá trị quan mà Đô Vận Xán tưởng chừng sẽ mang theo
suốt cuộc đời, bị cưỡng chế đến biến dạng.
"Như sắp chết đến nơi vậy."
"Thậm chí không còn sức để nói
Ánh mắt của những người đó nhìn thấy thức ăn lờ đờ như mắt cá chết trôi vậy.
Thức ăn được dọn ra tuyệt vời đến không thể tả.
Tuy nhiên bây giờ dù là bỏ gì vào miệng, họ cũng không cám thấy mùi vị gì cả. câm giác dù có ăn sơn hào mỹ vị thì cũng giống như nhai cát vậy.
"Dạo này tên tiếu tử đó bị sao vậy chứ?"
"Thanh Minh nổi điên rồi nhảy cẫng lên như thế cũng không phái ngày một ngày
hai, nhưng nếu phái nói đến dạo gần đây thì "
"Hình như dạo gần đây đặc biệt nghiêm trọng hơn
Bạch Thiên hạ giọng nói lấp lửng rồi lại thở dài.
Vốn dĩ cái gọi là tu luyện không phải là như vậy sao?
Ban đầu sẽ cảm thấy lạ lầm và khó khăn nhưng nếu cứ chăm chỉ liên tục như vậy thì sẽ nắm bắt được trọng tâm, và nếu nắm bắt được trọng tâm thì cuối cùng sẽ khiến người khác cảm thấy vui vẻ.
Tuy nhiên bằng cách nào đó, việc tập luyện của tên khốn chết tiệt đó càng ngày lại càng giống như địa ngục vậy.
Gì chứ? Vui sao? Vui ư? Nếu việc tu luyện là niềm vui thì đó là chơi hay là tu luyện chứ?
"Lối tư duy của tên đó đã khác hoàn toàn với chúng ta ngay từ lúc đầu rồi."
"Đúng vậy."
Bạch Thiên trả lời một cách mệt mỏi với đôi môi nứt nẻ, rồi quay đầu lại. Dù sao thì
giờ bọn họ đã thích nghi hơn với điều đó một chút nên vẫn cô' gắng chịu đựng
được, nhưng còn Tuệ Nhiên tiểu sư phụ thì biết phải làm...sao...chứ
"Hửm?"
Bạch Thiên mờ to mắt một chút.
Tuệ Nhiên đang ngồi ở một góc bàn ăn, lấy hai tay che mặt và cúi thấp đầu xuống. "Tiếu sư phụ đó sao lại ra nông nối thế kia?"
"Ta cũng không biết nữa."
Bạch Thiên do dự một lúc, bất lực đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi tiến đến chỗ Tuệ
Nhiên.
"Tiểu tiếu sư phụ. Không sao chứ? Có chuyện gì không ổn sao?"
Ngay sau đó, Tuệ Nhiên bỏ hai tay ra khỏi mặt, ánh mắt mệt mỏi ngước lên nhìn
Bạch Thiên.
Nước mắt rưng rưng trong đôi mắt to tròn ngây thơ. "Thí, thí chủ
'Vâng. Tiếu sư phụ cứ nói đi."
"Nếu, nếu chỉ ăn rau tiểu tăng sẽ không chịu đựng được mất."
Ánh mắt của Bạch Thiên tự nhiên nhìn về đĩa rau đầy ứ đặt trước mặt Tuệ Nhiên.
Hắn vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi.
'Cũng đáng để mệt mỏi lắm chứ.'
Đến các môn đồ Hoa Sơn đang nốc ào ào thịt mỗi bữa cũng mệt đến chết đi sống
lại, thì Tuệ Nhiên chỉ ăn mỗi rau và màn thầu rỗng ruột thì hẳn là không được bao
lâu sẽ chết mất, không phải sao?
Bạch Thiên khẽ vầy tay gọi Nhuận Tông.
"Vâng, thưa sư thúc."
"Hãy đến nhà bếp và bảo họ mang một ít trứng luộc đến phòng của tiếu sư phụ Tuệ Nhiên."
"Phật, Phật tử thì."
"Có thực mới vực được Đạo chứ."
Nhuận Tông muốn hỏi liệu như vậy có ổn không, nhưng quâ nhiên trước mắt họ
không còn cách nào khác, nên hắn chỉ biết gật đầu làm theo. Vì ăn hay không thì
chỉ cần Tuệ Nhiên quyết định là được.
"Rốt cuộc thì phải làm như vậy đến khi nào chứ?"
"Hiện tại Thanh Minh chắc chắn sẽ sớm đến Tứ Xuyên, nên cứ chịu đựng đến lúc đó là được. Vậy nên ...chỉ một chút "
"Không phải vừa nãy Vân Kiếm sư thúc trông rất hứng thú với việc tu luyện sao?" "Con, con cũng nghe nói như vậy ạ. Thanh Minh bảo chỉ cần ra lệnh chúng ta tu luyện như vậy thôi là được"
Bạch Thiên khẽ rùng mình, cả hai tay đồng loạt nổi cả da gà.
'Phải tiếp tục tu luyện như vậy sao?'
Vậy là một trong hai.
Hoặc là chết trong lúc tu luyện, hoặc là có thế sống sót và trở thành thiết nhân.
Có lẽ tỷ lệ vế trước sẽ có khả năng cao hơn.
Các môn đồ im lặng một lúc rồi sau đó ôm chặt lấy đầu.
"Nếu vậy thì thà rằng cứ theo tên khốn Thanh Minh đó đến Tứ Xuyên còn tốt hơn." "Ngươi lại đang nói lời điên cuồng gì vậy hà? Cái tên khốn đó sẽ làm khố người
khác đến mức nào chứ?"
"Dù sao thì trên đường đi đến Tứ Xuyên ít nhất cũng không có vách đá, không phải sao?"
"Hửm?"
Nghe thì mới đế ý
Một tia hàm ý khó hiếu thoáng lướt ngang qua mắt của Bạch Thiên.
"Hừm, hừm. Không lý nào lại như vậy. Tất. Nhiên. Là việc theo Thanh Minh đến Tứ Xuyên sẽ khó khăn hơn nhiều lần rồi. Ta không thế giao phó nhiệm vụ khó khăn
nguy hiếm đó cho các ngươi được."
"Sư huynh. Đừng có lươn lẹo nữa."
Bạch Thương trừng mắt nhìn về phía Bạch Thiên, kẻ đang nói với tông giọng hết
sức nghiêm túc và điềm tĩnh.
"Thành thật mà nói thì tại sao lần nào cũng là sư huynh đi theo Thanh Minh chứ? Nếu lần nào cũng đi thì ít nhất cũng phải nhượng bộ cho mọi người một lần chứ!" "ơ hơ! Đó đáu phải là quyết định độc đoán của riêng ta chứ! Tất cá là Chưởng môn nhân."
"Vậy thì lần này hãy từ chổi đi ạ! Chúng ta cũng muốn thưởng ngoạn cảnh sắc Tứ Xuyên một lần."
Đến ánh mắt của các môn đồ xung quanh cũng bắt đầu trở nên cuồng nhiệt.
"Ta là đại sư huynh đấy!"
"Hơ hơ, sư huynh. Nói gì kì cục vậy hâ. Từ khi nào mà Hoa Sơn lại có thứ tự trên
dưới chứ?"
"Mấy tên tiểu tử này!"
Ngay khi Bạch Thiên trừng mắt thì đến các Thanh Tử bối vừa ăn cơm ở bên này, tai lắng nghe bên kia cũng âm thầm đứng dậy khỏi vị trí.
"Chà, nghe rồi mới đế ý hình như sư thúc định đi một mình đúng không ạ."
"Chúng con cũng muốn tham gia. Ai lại không muốn đặt chân đến Tứ Xuyên chứ?"
Ánh mắt của đám Bạch Tử bối cũng trở nên sắc như dao.
"Các Thanh Tử bối tránh ra đi."
"Ai vừa nói ở Hoa Sơn không có trên có dưới vậy hả?"
Khuôn mặt của các Thanh Tử bối nở nụ cười tràn đầy thâm ý.
"Nếu đã như thế thì thì chỉ còn cách dùng thực lực thôi nhỉ? Thanh Minh cũng muốn mang những người có thực lực theo cùng, không phải sao ạ?"
"Thực lực?"
Cổ của Bạch thiên không ngừng lắc lư. Và khịt mũi, cười như thể không tin vào tai
mình vậy.
"Bây giờ con lại đang bàn đến thực lực sao?"
"Dĩ nhiên là chúng con biết Bạch Thiên sư thúc rất mạnh. Tuy nhiên."
Thanh Không nhếch miệng rồi nói.
"Dạo gần đây người cũng đâu theo dõi chúng con liên tục đúng không ạ? Không biết người có biết điều này không? Chúng con trong suốt thời gian qua cũng đã trở thành gà trống rồi đấy."
"Không còn là những chú gà con yếu ớt nữa."
Trong bữa tiệc của những lời nói kiêu ngạo đó, Bạch Thiên bật cười rạng rỡ.
'Thật đáng khen ngợi.'
Sao có thế lớn đến như thế rồi cơ chứ?
"Đúng vậy. Tất nhiên Hoa Sơn không có bối phận trên dưới."
"Phù. Biết rõ là"
"Vì vậy nên."
Rầm!
Mặt bàn nơi tay Bạch Thiên đang bóp mạnh, cứ như vậy mà bị gỡ ra không chút thương tiếc.
"Vậy thì hôm nay hãy đặt lại luật trên dưới xem nào, đám tiểu tử các ngươi!"
Bạch Thiên ném bàn về phía Thanh Tử bối rồi vừa hét vừa lao đến.
"ĐẾN ĐÂY!"
"XÔNG LÊN!"
Trong nháy mắt nhà ăn trở nên hỗn loạn, chỉ còn mình Tuệ Nhiên vần ngồi đó từ từ tách rau rồi cô' gắng nuốt xuống.
"Chậc, mọi người chơi đùa vui vẻ quá nhỉ."
Thanh Minh nằm trên mái hiên đã tặc lưỡi khi nghe thấy tiếng động ồn ào bên dưới. Vậy mới nói, lũ trẻ thì phải vừa đánh nhau vừa lớn lên mới được mà. Chậc chậc châc. Hắn lại tặc lưỡi rồi ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm. Và hắn đếm những ngôi sao như đang đếm những việc phải làm vậy.
'Còn nhiều việc phải làm quá nhỉ.'
Chuyến đi Tứ Xuyên lần này không chỉ đơn thuần là vì Vạn Niên Hàn Thiết kiểm. Câu chuyện liên quan đến hắn đã sớm kết thúc với Hoàng Tông Nghĩa.
Cuộc tấn công lần này của Vạn Nhân Phòng càng chứng minh rõ ràng hơn nữa. Sự đoàn kết của cửu Phái Nhất Bang đã lỏng lẻo hơn so với quá khứ, và họ không thế trông mong sự giúp đỡ giống như quá khứ được.
Nếu vậy thì không còn cách nào khác ngoài việc xây dựng lại mối giao hảo với những người đáng tin tưởng xung quanh.
"Chậc. Cái này sẽ hơi phiền đây."
Dù vậy thì biết phải làm sao chứ?
Chuyện này tất cả đều là vì Hoa Sơn.
"Ây ya, thật là phiền chết đi được. Chưởng môn sư huynh, đệ."
Rầmmm!
Ngay khi Thanh Minh định nói gì đó thì nóc nhà ngay bên cạnh đã bị xuyên thủng cùng với âm thanh ầm ĩ. Và sau đó, một môn đồ của Hoa Sơn vừa hét toáng vừa bay lên bầu trời.
Thanh Minh khẽ liếc nhìn xuống dưới nhà ăn qua cái lỗ.
"Chết đi, tên tiểu tử này!"
"Sư thúc cái gì mà sư thúc hả! Đi cũng phải có thứ tự chứ!"
"Ưyayayaaaaaa!"
Đập vào mắt hắn là cảnh tượng Thanh Tử bối và Bạch Tử bối đã hoàn toàn trộn lẫn vào nhau thành một cục rồi đang trò chuyện bằng nắm đấm một cách 'đẹp đẽ' và 'ấm áp'.
Thanh Minh lại quay người về vị trí cũ rồi vừa bật cười vừa ngước nhìn bầu trời. Sư huynh.
Chưởng môn sư huynh.
Thành thật mà nói thì bây giờ đệ cũng không kham nỗi đám nhóc này nữa.
Xin lồi.
Như vậy, ngày bắt đầu khởi hành đến Tứ Xuyên cũng đã đến
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com