Hoa Son Tai Khoi 321 521
Chapter 415: Là do ta tự nổi giận! Là do ta hết! ôi trời ơi!(5)
"Không... không phải là thằng bé sẽ tự biết làm sao cho tốt hay sao...?"
Huyền Tông đáp lại câu nói của Huyền Linh bằng một ánh mắt dữ dằn. Huyền Linh cố gắng né tránh ánh mắt đó
"Sư huynh đừng nhìn ta vào ánh mắt đó chứ!"
"Ôi trời ơi!"
Huyền Tông chép miệng liên tục
"Khi đệ tử của mình gây chuyện, đệ chẳng những không can ngăn mà còn khua chiêng gõ trống bên cạnh ư?"
"Nếu Thanh Minh đã thối sáo thì đệ cũng phái gõ trống chứ!"
"Im ngay cho ta!"
Huyền Tông tức giận hét ầm lên còn Huyền Thương ở bên cạnh cười hê hê đế xoa dịu bầu không khí
"Đây không phải là chuyện sư đệ có thể làm mà không suy nghĩ gì cả. Còn nữa, không phải là chúng ta cũng cần khiến cái tên Hoa Sơn vượt qua Thiếm Tây và nối danh cả ở những nơi khác nữa hay sao ?
"Chậc.."
Huyền Tông liên tục chép miệng tỏ ý không hài lòng nhưng hắn cũng chẳng phản bác. Khi ấy, Huyền Linh bắt đầu thêm mắm thêm muối
"Tiện thế kiếm thêm ít tiền"
"Đó chẳng phái là mục đích chính của đệ hay sao?"
"Chỉ là nhân tiện thôi mà"
"Hừm"
Huyền Tông khẽ khò khè một tiếng.
Tâm trạng của ông ta khi nhìn Huyền Linh lúc này giống như tâm trạng của phụ mầu khi nhìn thấy nhi tử của mình đã thoát khỏi cảnh nghèo khó và trở nên thèm ăn hơn.
Ồng ta không thể nào chịu đựng được dù chỉ một chút khi nhìn thấy sư đệ của mình chỉ biết chạy theo đồng tiền. Nhưng khi nghĩ đến lý do vì sao lại như vậy, ông ta lại không thế thốt ra những lời chỉ trích.
Huyền Linh bắt đầu càu nhàu.
"Ai nhìn vào lại cứ tưởng Chưởng môn nhân không thích tiền kia đấy?!"
"Cái tên điên kia!! Làm gì có ai là không thích tiền há? Nhưng mà khi kiếm tiền cũng phải nhìn trước ngó sau chứ. Chỉ chăm chăm vào kết quả mà mặc kệ quá trình đâu có được. Đệ là một đạo nhân đấy!"
"Hửm! Cái đó là gì thế?"
"Hả?"
Huyền Tông quay đầu về phía Huyền Thương chỉ.
Những đám bụi mịt mù phía sau điện các.
"Cái gì vậy nhỉ?"
Tại sao lại có bụi vào một ngày đẹp trời như thế này chứ?
"Nhưng mà đằng đó"
"Chẳng phải là thư phòng của Chưởng môn nhân hay sao?"
Nếu như là trước kia, ông ta sẽ cô' gắng suy nghĩ xem đó là chuyện gì. Nhưng bây giờ chẳng cần phải nghĩ nữa rồi. Lý do chỉ có một mà thôi.
"Thanh, Thanh Minh à! Cái tên tiểu tử này!" Huyền Tông hét lên một tiếng sau đó bắt đầu chạy bạt mạng về phía thư phòng của mình. Các trưởng lão cũng nhanh chóng bám theo sau lưng ông ta.
Sau khi dùng toàn lực mà chạy, vừa đến nơi ông ta đã phải trợn ngược mắt trước khung cảnh trước mặt.
"Mang cái đó sang chỗ này!
"A! Đừng có xúc đất bừa bãi như vậy chứ! Đố hết đất xuống đây này!"
"Bỏ nó ra ngoài! Ra ngoài!"
"Bao tải! Ai đó mang bao tải đến đây đi!"
Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt chạy đến ngọn núi phía sau thư phòng của Chưởng môn nhân và tiến hành một cuộc đại thi công.
Một số các môn đồ dùng xẻng đào núi như điên, một số khác thì phụ trách việc vận chuyến đất đào ra sang bên cạnh.
Và một số khác thì bám vào khối đá lộ ra sau khi đào núi.
"Tảng đá gì mà to thế này!"
"Cấn thận!"
"Cột chặt vào!"
Sau khi buộc dây thừng một cách hoàn hảo vào tảng đá, các môn đồ Hoa Sơn bắt đầu kéo bằng một khí thế mạnh mẽ.
"Ưaaaaaaa"
"Hựaaaaaa"
Khi các môn đồ hô hào càng khí thế thì mồ hôi trên trán của Huyền Tông cũng đổ ròng ròng xuống như thác đổ. ông ta tức giận đến nghẹn cả cố đến nồi suốt một
hồi lâu không thế nói nên lời.
'Bây giờ, càng ngày càng'
Chuyện Thanh Minh gây chuyện thì đâu chỉ ngày một ngày hai, nhưng dạo gần đây quy mô của tai họa càng ngày càng lớn.
"Rốt, rốt cuộc thì các con đang làm cái gì thế hả?"
Huyền Tông há hốc miệng, cuối cùng không chịu đựng được nữa mà phải hét lên ầm ĩ. Những môn đồ đang đào núi đồng loạt quay đầu lại nhìn ông ta.
"Tham kiến Chưởng môn nhân!"
"Không cần phải chào hỏi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thê' này?"
Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt nhìn về một nơi thay vì trả lời câu hỏi của Huyền Tông. Và nơi nó có một kẻ không ai khác mà chính là Thanh Minh.
Thanh Minh đang nằm trên một tấm phán gần đó, hắn ngửa người lên vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh.
"Chưởng môn nhân! Người có muốn ngồi ở đây không?"
Ông ta bị bệnh rồi ư?
Sao tự nhiên lại cảm thấy chóng mặt vậy nhỉ?
"Cái tên tiểu tử kia!! Rốt cuộc con lại gây ra chuyện gì nữa vậy? Tại sao tự nhiên lại đi đào núi thế hả?"
"À, con muốn lấy một thứ ở bên dưới đó"
"Bên dưới? Bên dưới... Con nói là bên dưới ư?"
Bên dưới đó thì có cái gì chứ?
'Lẽ, lẽ nào?'
Đồng tử Huyền Tông trợn ngược lên.
"Mật, mật thất? Lẽ nào bây giờ con muốn lấy mật thất Vạn Niên Hàn Thiết ư?" "Khà! Quả nhiên là chưởng môn nhân! Cái gì cũng biết hết!"
"Cá... cái tên kia...! Đây là bí mật của Hoa Sơn kia mà!! Sao con lại đi huy động nhiều người đến đây thế hả?"
"Ầy! Bí mật gì đâu. Mọi người đều biết hết rồi"
"Há...? Đúng...đúng là vậy. Nhưng mà...."
Huyền Tông đã từng đích thân dần các môn đồ vào mật thất. Chính là cái lúc Thanh Minh đã cắt Vạn Niên Hàn Thiết.
Vì chuyện đó khá ồn ào nên giờ đây không có ai là không biết chuyện đằng sau thư phòng của Chưởng môn nhân có mật thất.
"Nếu như đã hết giá trị thì chúng ta phải dùng nó ở một nơi tốt mới được!"
"Rốt cuộc con định dùng nhiều Vạn Niên Hàn Thiết như vậy vào việc gì vậy? Lẽ...lẽ nào con định bán chúng đi ư? Tuyệt đối không được!! Trừ phi ta chết chứ ta không thế chuyện đó xảy ra được! Thứ đó là mật thất mà các đời Chưởng môn sư tố đã truyền lại đấy! Cái tên tiếu tử kia! Nếu con định làm như vậy thì thà rằng con mang ta đi bán cho rồi!"
Khi thấy Huyền Tông như sắp khóc đến nơi, Huyền Thương khẽ chau mày.
"Thanh Minh, tên tiếu tử nhà ngươi!!"
Hắn hét lên như sấm.
"Con giỏi lằm rồi! giờ trong con có còn chút đạo nào nữa không vậy? Làm thế nào mà con lại tự ý quyết định chuyện này mà không bàn bạc với Chưởng môn nhân thế há? Ta cũng không thế chấp nhận được chuyện như thế này! Rôt cuộc con định dùng mật thất để làm gì chứ."
"Con định chế tạo kiếm"
"Cái gì?"
Huyền Thương khựng lại một chút. Thanh Minh nhìn hắn ta bằng đôi mắt của một con chó con đáng thương và lấm bấm một cách buồn bã.
"Chỉ là...lần này chúng ta đã gặp một chuyện rất nguy hiểm...Mai Hoa Kiếm cũng đã hư hỏng rất nhiều. Sau này rất có thế chúng ta còn gặp phải những kẻ thù nguy hiếm hơn nữa, nếu như các sư huynh, sư thúc sử dụng một thanh kiếm không tốt, lỡ kiếm gãy trong khi chiến đấu thì tính mạng sẽ gặp nguy hiếm... Con chỉ nghĩ rằng nếu như làm kiếm bằng Vạn Niên Hàn Thiết thì các sư huynh, sư thúc sẽ được an toàn hơn nên là..."
Thanh Minh ngẩng đầu lên nhìn Huyền Thương bằng khuôn mặt đầy buồn bã. "Nhưng mà...nếu như trưởng lão bắt bọn con phải dùng kiếm chất lượng kém...thì con sẽ kêu mọi người lấp núi lại ạ"
"Con muốn làm kiếm từ Vạn Niên Hàn Thiết ư?"
"Vâng"
"Đế cho các sư huynh và sư thúc của con à?"
"Vâng"
Huyền Thương nghiêm khắc nói tiếp.
"Nhưng cho dù là vậy thì con cũng phải xin phép Chường môn nhân trước mới được!"
"Là đệ tử suy nghĩ nông cạn rồi ạ"
"Hừm. Được rồi."
Huyền Tông chỉ im lặng lắng nghe nãy giờ quay đầu lại.
"Được cái gì mà được?" "Hehehe. Chuyện này không phải rất đáng khen hay sao? Tên tiểu tử Thanh Minh định làm kiếm cho các sư thúc và SƯ huynh của nó kia mà! Thằng bé nói không sai chút nào"
Đệ ấy điên rồi đấy à?
Huyền Tông xoay đầu về hướng đối diện.
Không phải, Huyền Linh ở đằng kia mà. Người vừa nói chuyện với ông ta đúng là Huyền Thương rồi.
"Vạn Niên Hàn Thiết kiếm. Vạn Niên Hàn Thiết kiếm ư? Tại sao ta lại không nghĩ ra chuyện đó nhỉ? Chậc chậc chậc. Đúng là già rồi nên đầu óc cũng trở nên chậm chạp"
"Huyền Thương, cái tên này. Cái đó là do tố tiên truyền lại đấy..."
"ơ hơ. Chưởng môn nhân. Không lý nào mà tố tiên của Hoa Sơn lại cảm thấy
khó chịu khi các môn đồ của bọn họ có được Vạn Niên Hàn Thiết kiếm"
"Bọn trẻ được an toàn hơn kia mà. Truyền thống thì có ý nghĩa gì chứ? Truyền
thống cái con khỉ khô. Tương lai mới là chân ái!"
"Không được! Này! Mấy tên điên kia! Cái đó là Hoa Sơn... Không. Được rồi! Ta, ta sẽ mua lại Vạn Niên Hàn Thiết!!!"
"Hahahahaha. Huynh cũng có tiền để mua ư? Chưởng môn nhân thật biết đùa!! Hahahaha!"
Huyền Thương nắm lấy hai vai của Huyền Tông rồi bắt đầu kéo đi.
"Thanh Minh! Con cứ tiếp tục đi!!! Hình như Chưởng môn nhân cũng cho phép thì phải"
"Cho phép cái gì mà cho phép! Ta..hựm ư....ư!!"
Huyền Thương mỉm cười rồi dùng bàn tay bịt miệng Huyền Tông lại.
"Nào nào. Tất cả chuyện này đều là chuyện tốt cho Hoa Sơn mà. Hahahaha"
Huyền Tông khó khăn lắm mới gỡ được tay che miệng ra, ông ta gào thét lên một cái thê thầm.
"Mấy cái tên kiaaaaa! Ta là Chưởng môn nhân của các người đấy!!! Lũ Hoa Sơn Trại chết tiệt kia! Các ngươi sẽ bị trời phạt! Bị trời phạt cho mà xem!!!"
"Hahahaha"
Huyền Thương cười phá lên rồi đưa Chưởng môn nhân về một điện các phía sau. Tất cả các môn đồ Hoa Sơn ngơ ngác chứng kiến mọi chuyện.
"Còn làm cái gì đấy?"
Ngay khi ấy, Huyền Linh chỉ chỉ trỏ trỏ về phía ngọn núi với khuôn mặt vô cảm.
"Sắp hết ngày đến nơi rồi. Mau làm việc đi chứ?!"
"Vâng, trưởng lão!
Các môn đồ Hoa Sơn do dự đôi chút rồi lại tiếp tục chăm chỉ đào núi.
Bạch Thiên cùng các môn đồ mặt mũi lấm lem vừa cười vừa cọ cọ mũi.
'Giờ thì không được nữa rồi'
Môn phái này sẽ không bao giờ có thể quay về quá khứ được nữa.
Mãi mãi.
"Hự aaaaa!"
"Yaaaaa!!!"
Cuối cùng, mật thất được buộc vào dây thừng và kéo lên.
"Sao cái này lại nặng như vậy chứ?"
"Nhẹ mà! Nó chỉ to mà thôi" "Vậy hả?"
Dù sao thì mọi chuyện cũng chẳng dễ dàng gì.
Quan trọng là thứ mà bọn họ có được có xứng đáng với công sức bỏ ra hay không. Ngay sau đó, toàn bộ hình dáng mật thất xuất hiện trước mặt bọn họ.
Rầm!!!
"Phù! Phùuuuu!"
"Chúng ta làm được rồi!!!"
"Bây giờ vấn đề còn lại chỉ còn là Vạn Niên Hàn Thiết kiếm mà thôi!"
Dục vọng tràn ngập trong đôi mắt của các môn đồ Hoa Sơn. Đạo môn thì bị phủ
đầy đất cát, các đạo sĩ lẽ ra phải học thuộc đạo kinh bằng đôi mắt không dục tâm
lúc này đã bị cuốn vào tham vọng.
"Mệt chết đi được!"
"Ta cứ tưởng phải mất khoảng 4 ngày kia đấy! Chuyện này phải nói thế nào được nhỉ?"
"Hưm... có thể nói chúng ta đã dời một ngọn núi từ chỗ này sang chỗ khác"
Các môn đồ Hoa Sơn ngán ngầm nhìn vào vị trí vốn có của ngọn núi rồi lại nhìn sang đống đất mà bọn họ đào lên. Rốt cuộc bọn họ đào bao nhiêu đất mà số đất tích tụ lại trở thành một đống khống lồ như thế này chứ?
"Dù sao thì chúng ta cũng đã làm được rồi!"
"Thanh Minh à! Bây giờ là xong rồi đúng chứ?"
Thanh Minh gật đầu nhìn vào mật thất đã được mang lên trên mặt đất.
"Được rồi. Bây giờ chỉ cần chuyển nó xuống dưới núi nữa là được!"
Khuôn mặt của tất cả mọi người đang phấn khích trong phút chốc đã trở nên cứng đờ.
Vận chuyến?
Cái này á?
Tất cả hướng ánh nhìn về phía vách đá phía bên kia hàng rào.
Chỉ cần nghĩ đến việc di chuyến mật thất này trên cái vách đá dốc đứng kia thôi,
bọn họ đã cảm thấy chóng mặt say sấm mặt mày rồi.
Một người nào đó lấm bấm bằng một tông giọng tràn ngập buồn bã và phần nộ.
"Tại sao tổ tiên của chúng ta lại xây dựng đạo môn trên núi như thế này chứ?" "Đúng đấy!"
Nhưng bây giờ đã quá muộn đế có thế quay trở lại. Dù sao thì đây cũng là việc mà bọn họ phải làm.
"Nào, đừng bất mãn nữa! Chúng ta làm việc này vì bản thân chúng ta kia mà! Vạn Niên Hàn Thiết kiếm sẽ sớm nằm trong tay chúng ta thôi!"
Trước câu nói của Bạch Thương, ánh mắt của các môn đồ Hoa Sơn dần trở nên có sức sống hơn.
Cho đến thời điếm này, các môn đồ Hoa Sơn đã bị lôi vào rất nhiều rắc rối mà Thanh Minh gây ra. Đương nhiên bọn họ cũng đã có được vô sô' lợi ích từ những chuyện đó, nhưng nếu như được hỏi thứ rơi xuống mắt bọn họ ngay lúc lúc này thì... 'Sự thật là chỉ có thịt mà thôi'
Nhưng việc này không phải là việc sẽ đem lại lợi ích cho bọn họ ngay lập tức hay sao?
Vạn Niên Hàn Thiết là một bảo vật mà rất nhiều môn phái muốn có được. Nếu như thứ quý giá đó lại được rơi vào tay bọn họ thì có chuyện gì bọn họ không thể làm được chứ?
"ô ô!"
"Di chuyển mật thất xuống núi thôi nào!"
Ngay khi tất cả mọi người bùng cháy nhiệt huyết chạy về phía mật thất thì.
"Đi đâu đấy?"
Thanh Minh cất giọng hỏi.
"Việc vận chuyển là việc sau đó. Còn bây giờ chúng ta phải khôi phục nó cái đã."
"Cái gì?"
"Mọi người định sẽ để cái đó như vậy sao?"
Ngón tay Thanh Minh chỉ vào ngọn núi vừa bị đào bời. Một lỗ hổng to đùng hiện ra ngay trước mặt bọn họ.
"Lấp nó lại đi!"
"Nhanh lên!"
Ánh sáng lại tắt đi trong đôi mắt của các môn đồ Hoa Sơn một lần nữa
"Con sẽ đến Đường Môn một chuyến!"
Huyền Tông nhìn Thanh Minh bằng khuôn mặt mất hồn.
"Chúng ta phải chế tạo Vạn Niên Hàn Thiết kiếm, trên đường đến đó con cũng sẽ
ghé qua Hữu Linh Môn ạ!"
"Hê hê. Ngoài chuyện đó ra thì con cũng có chút chuyện phải làm. Con sẽ đi nhanh nhất có thế rồi về ạ"
Huyền Tông trông thấy dáng vẻ vui vẻ của Thanh Minh thì gật đầu một cách bất
lực. Giọng nói như mất đi toàn bộ sức sống cuối cùng cùng được thốt ra khỏi
miệng ông ta.
"Con tự lo liệu đi"
"Hê hê. Dạ. Vậy con xin phép..."
Rầm
Ngay lúc đó, cánh cửa điện các của Chưởng môn nhân bị mở toang ra như sắp đổ
đến nơi. Một giọng nói vang lên.
"Sư huynh, sư huynh đi Đường Môn đấy à?"
"Hả? Muội nghe chuyện đó từ đâu vậy...?"
Đường Tiếu Tiếu đá cửa bước vào.
"Mấy cái lão già này, tại sao đi Đường Môn mà lại không nói gì cho ta biết thế hả?
Sư huynh là nhi tử Đường Môn à? Hay là ta mới là ái nữ của Đường Môn đây?"
"Vậy thì chúng ta cùng đi đi"
Ngay sau khi nhận được câu trả lời của Thanh Minh, Đường Tiếu Tiểu hướng ánh
nhìn về phía Huyền Tông như ánh nắng mặt trời.
"Con cùng đi có được không ạ?"
Huyền Tông không nói gì, ông ta nhìn Đường Tiểu Tiểu rồi chầm chậm gật đầu.
"Cứ làm những gì các con muốn"
"Cảm tạ Chưởng môn nhân"
Ngay lúc đó, Huyền Thương ở bên cạnh ông ta lên tiếng.
"Nhưng mà Thanh Minh à!"
"Dạ?"
"Ta biết là con có công chuyện nhưng nếu con đi thế này thì Bạch Mai Quan phải
làm sao?"
"A, chuyện đó trưởng lão không cần phải lo lắng đâu ạ" "Hả?"
Thanh Minh nhún vai.
"Con đã hỏi Quan chủ rồi. Người nói là khoảng 10 ngày tới Quan chủ có thế hồi phục ở mức độ nào đó. Con cũng cần chuẩn bị việc này việc kia trong khoảng 10 ngày. Khi nào Quan chủ hồi phục con sẽ xuất phát ạ!"
"A, vậy là tốt rồi"
"Thay vào đó!"
Thanh Minh cong khóe miệng lên đầy gian ác.
"Trong khoảng thời gian 10 ngày đó, con sẽ lăn xả hết mình. Trưởng lão không cần phải lo lắng đâu. Con là ai chứ. Con là Thanh Minh kia mà!"
Huyền Thương bỗng chốc run rấy, sống lưng của ông ta cũng trở nên lạnh toát. Khi đó, một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau lưng ông ta.
"Con muốn làm gì thì làm.. Tùy con"
Chưởng môn nhân. Sẽ thăng thiên mất thôi
"Không... không phải là thằng bé sẽ tự biết làm sao cho tốt hay sao...?"
Huyền Tông đáp lại câu nói của Huyền Linh bằng một ánh mắt dữ dằn. Huyền Linh cố gắng né tránh ánh mắt đó
"Sư huynh đừng nhìn ta vào ánh mắt đó chứ!"
"Ôi trời ơi!"
Huyền Tông chép miệng liên tục
"Khi đệ tử của mình gây chuyện, đệ chẳng những không can ngăn mà còn khua chiêng gõ trống bên cạnh ư?"
"Nếu Thanh Minh đã thối sáo thì đệ cũng phái gõ trống chứ!"
"Im ngay cho ta!"
Huyền Tông tức giận hét ầm lên còn Huyền Thương ở bên cạnh cười hê hê đế xoa dịu bầu không khí
"Đây không phải là chuyện sư đệ có thể làm mà không suy nghĩ gì cả. Còn nữa, không phải là chúng ta cũng cần khiến cái tên Hoa Sơn vượt qua Thiếm Tây và nối danh cả ở những nơi khác nữa hay sao ?
"Chậc.."
Huyền Tông liên tục chép miệng tỏ ý không hài lòng nhưng hắn cũng chẳng phản bác. Khi ấy, Huyền Linh bắt đầu thêm mắm thêm muối
"Tiện thế kiếm thêm ít tiền"
"Đó chẳng phái là mục đích chính của đệ hay sao?"
"Chỉ là nhân tiện thôi mà"
"Hừm"
Huyền Tông khẽ khò khè một tiếng.
Tâm trạng của ông ta khi nhìn Huyền Linh lúc này giống như tâm trạng của phụ mầu khi nhìn thấy nhi tử của mình đã thoát khỏi cảnh nghèo khó và trở nên thèm ăn hơn.
Ồng ta không thể nào chịu đựng được dù chỉ một chút khi nhìn thấy sư đệ của mình chỉ biết chạy theo đồng tiền. Nhưng khi nghĩ đến lý do vì sao lại như vậy, ông ta lại không thế thốt ra những lời chỉ trích.
Huyền Linh bắt đầu càu nhàu.
"Ai nhìn vào lại cứ tưởng Chưởng môn nhân không thích tiền kia đấy?!"
"Cái tên điên kia!! Làm gì có ai là không thích tiền há? Nhưng mà khi kiếm tiền cũng phải nhìn trước ngó sau chứ. Chỉ chăm chăm vào kết quả mà mặc kệ quá trình đâu có được. Đệ là một đạo nhân đấy!"
"Hửm! Cái đó là gì thế?"
"Hả?"
Huyền Tông quay đầu về phía Huyền Thương chỉ.
Những đám bụi mịt mù phía sau điện các.
"Cái gì vậy nhỉ?"
Tại sao lại có bụi vào một ngày đẹp trời như thế này chứ?
"Nhưng mà đằng đó"
"Chẳng phải là thư phòng của Chưởng môn nhân hay sao?"
Nếu như là trước kia, ông ta sẽ cô' gắng suy nghĩ xem đó là chuyện gì. Nhưng bây giờ chẳng cần phải nghĩ nữa rồi. Lý do chỉ có một mà thôi.
"Thanh, Thanh Minh à! Cái tên tiểu tử này!" Huyền Tông hét lên một tiếng sau đó bắt đầu chạy bạt mạng về phía thư phòng của mình. Các trưởng lão cũng nhanh chóng bám theo sau lưng ông ta.
Sau khi dùng toàn lực mà chạy, vừa đến nơi ông ta đã phải trợn ngược mắt trước khung cảnh trước mặt.
"Mang cái đó sang chỗ này!
"A! Đừng có xúc đất bừa bãi như vậy chứ! Đố hết đất xuống đây này!"
"Bỏ nó ra ngoài! Ra ngoài!"
"Bao tải! Ai đó mang bao tải đến đây đi!"
Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt chạy đến ngọn núi phía sau thư phòng của Chưởng môn nhân và tiến hành một cuộc đại thi công.
Một số các môn đồ dùng xẻng đào núi như điên, một số khác thì phụ trách việc vận chuyến đất đào ra sang bên cạnh.
Và một số khác thì bám vào khối đá lộ ra sau khi đào núi.
"Tảng đá gì mà to thế này!"
"Cấn thận!"
"Cột chặt vào!"
Sau khi buộc dây thừng một cách hoàn hảo vào tảng đá, các môn đồ Hoa Sơn bắt đầu kéo bằng một khí thế mạnh mẽ.
"Ưaaaaaaa"
"Hựaaaaaa"
Khi các môn đồ hô hào càng khí thế thì mồ hôi trên trán của Huyền Tông cũng đổ ròng ròng xuống như thác đổ. ông ta tức giận đến nghẹn cả cố đến nồi suốt một
hồi lâu không thế nói nên lời.
'Bây giờ, càng ngày càng'
Chuyện Thanh Minh gây chuyện thì đâu chỉ ngày một ngày hai, nhưng dạo gần đây quy mô của tai họa càng ngày càng lớn.
"Rốt, rốt cuộc thì các con đang làm cái gì thế hả?"
Huyền Tông há hốc miệng, cuối cùng không chịu đựng được nữa mà phải hét lên ầm ĩ. Những môn đồ đang đào núi đồng loạt quay đầu lại nhìn ông ta.
"Tham kiến Chưởng môn nhân!"
"Không cần phải chào hỏi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thê' này?"
Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt nhìn về một nơi thay vì trả lời câu hỏi của Huyền Tông. Và nơi nó có một kẻ không ai khác mà chính là Thanh Minh.
Thanh Minh đang nằm trên một tấm phán gần đó, hắn ngửa người lên vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh.
"Chưởng môn nhân! Người có muốn ngồi ở đây không?"
Ông ta bị bệnh rồi ư?
Sao tự nhiên lại cảm thấy chóng mặt vậy nhỉ?
"Cái tên tiểu tử kia!! Rốt cuộc con lại gây ra chuyện gì nữa vậy? Tại sao tự nhiên lại đi đào núi thế hả?"
"À, con muốn lấy một thứ ở bên dưới đó"
"Bên dưới? Bên dưới... Con nói là bên dưới ư?"
Bên dưới đó thì có cái gì chứ?
'Lẽ, lẽ nào?'
Đồng tử Huyền Tông trợn ngược lên.
"Mật, mật thất? Lẽ nào bây giờ con muốn lấy mật thất Vạn Niên Hàn Thiết ư?" "Khà! Quả nhiên là chưởng môn nhân! Cái gì cũng biết hết!"
"Cá... cái tên kia...! Đây là bí mật của Hoa Sơn kia mà!! Sao con lại đi huy động nhiều người đến đây thế hả?"
"Ầy! Bí mật gì đâu. Mọi người đều biết hết rồi"
"Há...? Đúng...đúng là vậy. Nhưng mà...."
Huyền Tông đã từng đích thân dần các môn đồ vào mật thất. Chính là cái lúc Thanh Minh đã cắt Vạn Niên Hàn Thiết.
Vì chuyện đó khá ồn ào nên giờ đây không có ai là không biết chuyện đằng sau thư phòng của Chưởng môn nhân có mật thất.
"Nếu như đã hết giá trị thì chúng ta phải dùng nó ở một nơi tốt mới được!"
"Rốt cuộc con định dùng nhiều Vạn Niên Hàn Thiết như vậy vào việc gì vậy? Lẽ...lẽ nào con định bán chúng đi ư? Tuyệt đối không được!! Trừ phi ta chết chứ ta không thế chuyện đó xảy ra được! Thứ đó là mật thất mà các đời Chưởng môn sư tố đã truyền lại đấy! Cái tên tiếu tử kia! Nếu con định làm như vậy thì thà rằng con mang ta đi bán cho rồi!"
Khi thấy Huyền Tông như sắp khóc đến nơi, Huyền Thương khẽ chau mày.
"Thanh Minh, tên tiếu tử nhà ngươi!!"
Hắn hét lên như sấm.
"Con giỏi lằm rồi! giờ trong con có còn chút đạo nào nữa không vậy? Làm thế nào mà con lại tự ý quyết định chuyện này mà không bàn bạc với Chưởng môn nhân thế há? Ta cũng không thế chấp nhận được chuyện như thế này! Rôt cuộc con định dùng mật thất để làm gì chứ."
"Con định chế tạo kiếm"
"Cái gì?"
Huyền Thương khựng lại một chút. Thanh Minh nhìn hắn ta bằng đôi mắt của một con chó con đáng thương và lấm bấm một cách buồn bã.
"Chỉ là...lần này chúng ta đã gặp một chuyện rất nguy hiểm...Mai Hoa Kiếm cũng đã hư hỏng rất nhiều. Sau này rất có thế chúng ta còn gặp phải những kẻ thù nguy hiếm hơn nữa, nếu như các sư huynh, sư thúc sử dụng một thanh kiếm không tốt, lỡ kiếm gãy trong khi chiến đấu thì tính mạng sẽ gặp nguy hiếm... Con chỉ nghĩ rằng nếu như làm kiếm bằng Vạn Niên Hàn Thiết thì các sư huynh, sư thúc sẽ được an toàn hơn nên là..."
Thanh Minh ngẩng đầu lên nhìn Huyền Thương bằng khuôn mặt đầy buồn bã. "Nhưng mà...nếu như trưởng lão bắt bọn con phải dùng kiếm chất lượng kém...thì con sẽ kêu mọi người lấp núi lại ạ"
"Con muốn làm kiếm từ Vạn Niên Hàn Thiết ư?"
"Vâng"
"Đế cho các sư huynh và sư thúc của con à?"
"Vâng"
Huyền Thương nghiêm khắc nói tiếp.
"Nhưng cho dù là vậy thì con cũng phải xin phép Chường môn nhân trước mới được!"
"Là đệ tử suy nghĩ nông cạn rồi ạ"
"Hừm. Được rồi."
Huyền Tông chỉ im lặng lắng nghe nãy giờ quay đầu lại.
"Được cái gì mà được?" "Hehehe. Chuyện này không phải rất đáng khen hay sao? Tên tiểu tử Thanh Minh định làm kiếm cho các sư thúc và SƯ huynh của nó kia mà! Thằng bé nói không sai chút nào"
Đệ ấy điên rồi đấy à?
Huyền Tông xoay đầu về hướng đối diện.
Không phải, Huyền Linh ở đằng kia mà. Người vừa nói chuyện với ông ta đúng là Huyền Thương rồi.
"Vạn Niên Hàn Thiết kiếm. Vạn Niên Hàn Thiết kiếm ư? Tại sao ta lại không nghĩ ra chuyện đó nhỉ? Chậc chậc chậc. Đúng là già rồi nên đầu óc cũng trở nên chậm chạp"
"Huyền Thương, cái tên này. Cái đó là do tố tiên truyền lại đấy..."
"ơ hơ. Chưởng môn nhân. Không lý nào mà tố tiên của Hoa Sơn lại cảm thấy
khó chịu khi các môn đồ của bọn họ có được Vạn Niên Hàn Thiết kiếm"
"Bọn trẻ được an toàn hơn kia mà. Truyền thống thì có ý nghĩa gì chứ? Truyền
thống cái con khỉ khô. Tương lai mới là chân ái!"
"Không được! Này! Mấy tên điên kia! Cái đó là Hoa Sơn... Không. Được rồi! Ta, ta sẽ mua lại Vạn Niên Hàn Thiết!!!"
"Hahahahaha. Huynh cũng có tiền để mua ư? Chưởng môn nhân thật biết đùa!! Hahahaha!"
Huyền Thương nắm lấy hai vai của Huyền Tông rồi bắt đầu kéo đi.
"Thanh Minh! Con cứ tiếp tục đi!!! Hình như Chưởng môn nhân cũng cho phép thì phải"
"Cho phép cái gì mà cho phép! Ta..hựm ư....ư!!"
Huyền Thương mỉm cười rồi dùng bàn tay bịt miệng Huyền Tông lại.
"Nào nào. Tất cả chuyện này đều là chuyện tốt cho Hoa Sơn mà. Hahahaha"
Huyền Tông khó khăn lắm mới gỡ được tay che miệng ra, ông ta gào thét lên một cái thê thầm.
"Mấy cái tên kiaaaaa! Ta là Chưởng môn nhân của các người đấy!!! Lũ Hoa Sơn Trại chết tiệt kia! Các ngươi sẽ bị trời phạt! Bị trời phạt cho mà xem!!!"
"Hahahaha"
Huyền Thương cười phá lên rồi đưa Chưởng môn nhân về một điện các phía sau. Tất cả các môn đồ Hoa Sơn ngơ ngác chứng kiến mọi chuyện.
"Còn làm cái gì đấy?"
Ngay khi ấy, Huyền Linh chỉ chỉ trỏ trỏ về phía ngọn núi với khuôn mặt vô cảm.
"Sắp hết ngày đến nơi rồi. Mau làm việc đi chứ?!"
"Vâng, trưởng lão!
Các môn đồ Hoa Sơn do dự đôi chút rồi lại tiếp tục chăm chỉ đào núi.
Bạch Thiên cùng các môn đồ mặt mũi lấm lem vừa cười vừa cọ cọ mũi.
'Giờ thì không được nữa rồi'
Môn phái này sẽ không bao giờ có thể quay về quá khứ được nữa.
Mãi mãi.
"Hự aaaaa!"
"Yaaaaa!!!"
Cuối cùng, mật thất được buộc vào dây thừng và kéo lên.
"Sao cái này lại nặng như vậy chứ?"
"Nhẹ mà! Nó chỉ to mà thôi" "Vậy hả?"
Dù sao thì mọi chuyện cũng chẳng dễ dàng gì.
Quan trọng là thứ mà bọn họ có được có xứng đáng với công sức bỏ ra hay không. Ngay sau đó, toàn bộ hình dáng mật thất xuất hiện trước mặt bọn họ.
Rầm!!!
"Phù! Phùuuuu!"
"Chúng ta làm được rồi!!!"
"Bây giờ vấn đề còn lại chỉ còn là Vạn Niên Hàn Thiết kiếm mà thôi!"
Dục vọng tràn ngập trong đôi mắt của các môn đồ Hoa Sơn. Đạo môn thì bị phủ
đầy đất cát, các đạo sĩ lẽ ra phải học thuộc đạo kinh bằng đôi mắt không dục tâm
lúc này đã bị cuốn vào tham vọng.
"Mệt chết đi được!"
"Ta cứ tưởng phải mất khoảng 4 ngày kia đấy! Chuyện này phải nói thế nào được nhỉ?"
"Hưm... có thể nói chúng ta đã dời một ngọn núi từ chỗ này sang chỗ khác"
Các môn đồ Hoa Sơn ngán ngầm nhìn vào vị trí vốn có của ngọn núi rồi lại nhìn sang đống đất mà bọn họ đào lên. Rốt cuộc bọn họ đào bao nhiêu đất mà số đất tích tụ lại trở thành một đống khống lồ như thế này chứ?
"Dù sao thì chúng ta cũng đã làm được rồi!"
"Thanh Minh à! Bây giờ là xong rồi đúng chứ?"
Thanh Minh gật đầu nhìn vào mật thất đã được mang lên trên mặt đất.
"Được rồi. Bây giờ chỉ cần chuyển nó xuống dưới núi nữa là được!"
Khuôn mặt của tất cả mọi người đang phấn khích trong phút chốc đã trở nên cứng đờ.
Vận chuyến?
Cái này á?
Tất cả hướng ánh nhìn về phía vách đá phía bên kia hàng rào.
Chỉ cần nghĩ đến việc di chuyến mật thất này trên cái vách đá dốc đứng kia thôi,
bọn họ đã cảm thấy chóng mặt say sấm mặt mày rồi.
Một người nào đó lấm bấm bằng một tông giọng tràn ngập buồn bã và phần nộ.
"Tại sao tổ tiên của chúng ta lại xây dựng đạo môn trên núi như thế này chứ?" "Đúng đấy!"
Nhưng bây giờ đã quá muộn đế có thế quay trở lại. Dù sao thì đây cũng là việc mà bọn họ phải làm.
"Nào, đừng bất mãn nữa! Chúng ta làm việc này vì bản thân chúng ta kia mà! Vạn Niên Hàn Thiết kiếm sẽ sớm nằm trong tay chúng ta thôi!"
Trước câu nói của Bạch Thương, ánh mắt của các môn đồ Hoa Sơn dần trở nên có sức sống hơn.
Cho đến thời điếm này, các môn đồ Hoa Sơn đã bị lôi vào rất nhiều rắc rối mà Thanh Minh gây ra. Đương nhiên bọn họ cũng đã có được vô sô' lợi ích từ những chuyện đó, nhưng nếu như được hỏi thứ rơi xuống mắt bọn họ ngay lúc lúc này thì... 'Sự thật là chỉ có thịt mà thôi'
Nhưng việc này không phải là việc sẽ đem lại lợi ích cho bọn họ ngay lập tức hay sao?
Vạn Niên Hàn Thiết là một bảo vật mà rất nhiều môn phái muốn có được. Nếu như thứ quý giá đó lại được rơi vào tay bọn họ thì có chuyện gì bọn họ không thể làm được chứ?
"ô ô!"
"Di chuyển mật thất xuống núi thôi nào!"
Ngay khi tất cả mọi người bùng cháy nhiệt huyết chạy về phía mật thất thì.
"Đi đâu đấy?"
Thanh Minh cất giọng hỏi.
"Việc vận chuyển là việc sau đó. Còn bây giờ chúng ta phải khôi phục nó cái đã."
"Cái gì?"
"Mọi người định sẽ để cái đó như vậy sao?"
Ngón tay Thanh Minh chỉ vào ngọn núi vừa bị đào bời. Một lỗ hổng to đùng hiện ra ngay trước mặt bọn họ.
"Lấp nó lại đi!"
"Nhanh lên!"
Ánh sáng lại tắt đi trong đôi mắt của các môn đồ Hoa Sơn một lần nữa
"Con sẽ đến Đường Môn một chuyến!"
Huyền Tông nhìn Thanh Minh bằng khuôn mặt mất hồn.
"Chúng ta phải chế tạo Vạn Niên Hàn Thiết kiếm, trên đường đến đó con cũng sẽ
ghé qua Hữu Linh Môn ạ!"
"Hê hê. Ngoài chuyện đó ra thì con cũng có chút chuyện phải làm. Con sẽ đi nhanh nhất có thế rồi về ạ"
Huyền Tông trông thấy dáng vẻ vui vẻ của Thanh Minh thì gật đầu một cách bất
lực. Giọng nói như mất đi toàn bộ sức sống cuối cùng cùng được thốt ra khỏi
miệng ông ta.
"Con tự lo liệu đi"
"Hê hê. Dạ. Vậy con xin phép..."
Rầm
Ngay lúc đó, cánh cửa điện các của Chưởng môn nhân bị mở toang ra như sắp đổ
đến nơi. Một giọng nói vang lên.
"Sư huynh, sư huynh đi Đường Môn đấy à?"
"Hả? Muội nghe chuyện đó từ đâu vậy...?"
Đường Tiếu Tiếu đá cửa bước vào.
"Mấy cái lão già này, tại sao đi Đường Môn mà lại không nói gì cho ta biết thế hả?
Sư huynh là nhi tử Đường Môn à? Hay là ta mới là ái nữ của Đường Môn đây?"
"Vậy thì chúng ta cùng đi đi"
Ngay sau khi nhận được câu trả lời của Thanh Minh, Đường Tiếu Tiểu hướng ánh
nhìn về phía Huyền Tông như ánh nắng mặt trời.
"Con cùng đi có được không ạ?"
Huyền Tông không nói gì, ông ta nhìn Đường Tiểu Tiểu rồi chầm chậm gật đầu.
"Cứ làm những gì các con muốn"
"Cảm tạ Chưởng môn nhân"
Ngay lúc đó, Huyền Thương ở bên cạnh ông ta lên tiếng.
"Nhưng mà Thanh Minh à!"
"Dạ?"
"Ta biết là con có công chuyện nhưng nếu con đi thế này thì Bạch Mai Quan phải
làm sao?"
"A, chuyện đó trưởng lão không cần phải lo lắng đâu ạ" "Hả?"
Thanh Minh nhún vai.
"Con đã hỏi Quan chủ rồi. Người nói là khoảng 10 ngày tới Quan chủ có thế hồi phục ở mức độ nào đó. Con cũng cần chuẩn bị việc này việc kia trong khoảng 10 ngày. Khi nào Quan chủ hồi phục con sẽ xuất phát ạ!"
"A, vậy là tốt rồi"
"Thay vào đó!"
Thanh Minh cong khóe miệng lên đầy gian ác.
"Trong khoảng thời gian 10 ngày đó, con sẽ lăn xả hết mình. Trưởng lão không cần phải lo lắng đâu. Con là ai chứ. Con là Thanh Minh kia mà!"
Huyền Thương bỗng chốc run rấy, sống lưng của ông ta cũng trở nên lạnh toát. Khi đó, một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau lưng ông ta.
"Con muốn làm gì thì làm.. Tùy con"
Chưởng môn nhân. Sẽ thăng thiên mất thôi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com