TruyenHHH.com

Hoa Sơn tái Khởi(321-521)

Chapter 334. Tại sao nó lại ở đây chứ? (4)

Kayei_Hakyo

Chapter 334. Tại sao nó lại ở đây chứ? (4)
Pháp Giới bước vào điện các của Phương trượng bằng gương mặt đằng đằng nộ khí. Ánh mắt của hắn ta hướng về phía Huyền Tông và Thanh Minh đã dần biến mất về một nơi xa.
"Phương trượng"
Trước giọng nói tưởng chừng không thể chịu đựng sự giận dữ được nữa của Pháp Giới, Pháp Chỉnh khẽ quay đầu nhìn về phía hắn ta.
Pháp Giới hỏi.
"Phương trượng định sẽ làm gì ạ?"
"Làm gì là làm gì chứ?"
"Ý của đệ là về chuyện của Hoa Sơn ấy"
Pháp Chỉnh khẽ thở dài.
"Một đệ tử Phật gia phải loại bỏ tất cả nộ khí trong lòng. Bây giờ đệ đang cao giọng đấy sao? "
"Nhưng mà, Phương trượng!""Hạ thấp cái giọng xuống!"
Ðứng trước lời nói nghiêm khắc của Pháp Chỉnh, Pháp Giới ngậm chặt miệng lại.
Mặc dù trong lòng hắn đang trào dâng nộ khí, nhưng hắn cũng không thể không nghe lời Pháp Chỉnh được. Một phần vì hắn đúng là một Phật tử. Phần khác, hắn hiểu rằng người trong lòng đang rối ren nhất không phải là hắn mà chính là Pháp Chỉnh.
"Không việc gì phải tức giận như vậy" Pháp Chỉnh mỉm cười niệm Phật hiệu.
"Bọn họ rồi sẽ phải di chuyển theo đúng hướng chúng ta muốn mà thôi"
"Thật sự là sẽ như vậy sao?"
"Bởi vì bọn họ cũng không chẳng còn cách nào khác"
Pháp Chỉnh nhẹ nhàng vuốt ve thanh Tử Hà Thần Kiếm đang đặt trước mặt hắn.
"Thần vật chính là biểu tượng của một môn phái. Là món đồ chứa đựng lịch sử và linh hồn của môn phái đó. Nếu như Lục Ngọc Phật Trượng của Thiếu Lâm lại được bảo quản tại một môn phái khác thì đệ sẽ làm gì?"
"Vậy thì môn phái đó và Thiếu Lâm sẽ phải một sống một còn"
"Ðúng vậy"
Pháp Chỉnh chầm chậm gật đầu.
"Nhưng lời nói của mấy người đó chẳng phải là có hơi khác hay sao?"
"Hoa Sơn bây giờ đang đánh cược mọi thứ để có thể đi một con đường khác với Thiếu Lâm"
Giọng nói của Pháp Chỉnh dần trùng xuống.
"Vì vậy mà họ mới phô trương thanh thế như vậy. Ðặc biệt, Hoa Sơn đã mất đi rất nhiều thứ trong cuộc đại chiến với Ma Giáo. Những kẻ bị cắt đứt truyền thống sẽ càng bị ám ảnh bởi những thứ được gọi là truyền thống hơn bình thường. Mặc dù bây giờ họ nói như vậy, nhưng ngày mai họ sẽ phải tự bước đến tìm ta thôi"
Pháp Giới hướng ánh nhìn về phía cánh cửa.
Không phải là hắn nghi ngờ lời nói của Pháp Chỉnh. Nhưng hắn không có cách nào để đè nén cảm giác bất an đang dâng trào trong lòng lúc này.
"Hơn nữa, ta làm việc này không phải để khỏa lấp những nỗi niềm riêng của Thiếu Lâm mà là vì toàn thể thiên hạ này. Những kẻ tự xưng là chính phái sao có thể từ chối việc làm vì đại cục kia chứ?"
Pháp Chỉnh niệm Phật một lần nữa rồi thong dong dùng một chén trà.
"Mặc dù ta không biết nhiều về Huyền Tông - chưởng môn nhân Hoa Sơn. Nhưng ta nghe nói ông ta là một quân tử và là một Ðạo nhân thực thụ. Một người như vậy sẽ không nhắm mắt làm ngơ khi chúng sinh thiên hạ rơi vào cảnh khốn cùng đâu."
"Mọi chuyện thực sự sẽ đi theo hướng đó sao?"
"Ðệ đã thấy ta nói sai bao giờ chưa?"
Pháp Giới khẽ do dự về câu trả lời.
Nếu như là trước đây, hắn sẽ không cần phải đắn đo gì mà sẽ trả lời ngay.
Nhưng bây giờ thì không. Bởi vì tất cả những dự đoán của Pháp Chỉnh về Hoa Sơn cho đến thời điểm này đều không đúng.
Pháp Chỉnh khẽ mỉm cười khi nhìn thấy biểu cảm của Pháp Giới dường như vẫn còn đang hoài nghi.
'Ai rồi cũng sẽ mắc sai lầm'
Ðiều quan trọng là học được gì từ sai lầm đó.
Ðúng là Hoa Sơn đã khiến Thiếu Lâm một phen bẽ mặt chưa từng có trong lịch sử. Nhưng, nếu như Thiếu Lâm có thể tận dụng được tình hình hiện tại và lôi kéo Hoa Sơn về dưới sự sắp đặt của bọn họ. Thì sự bẽ mặt lần này sẽ không còn là vấn đề nữa.
Và nó sẽ chỉ còn là một vấn đề đơn giản liên quan đến thể diện mà thôi.
Không biết họ đã dùng cách nào, những rõ ràng Hoa Sơn lúc này đã lấy được sự tin tưởng của Nam Man Dã Thú Cung.
Ðó là việc không chỉ Thiếu Lâm mà toàn bộ các môn phái trong thiên hạ này đều không thể làm được.
'Tuyệt đối không được bỏ lỡ dấu vết của Ma Giáo'
Ðể làm được điều đó, Thiếu Lâm nhất định phải lôi kéo được sự hợp tác từ Hoa Sơn. Cho dù là họ phải bỏ qua những cảm xúc cá nhân đi chăng nữa.
"Nhi tử mất phụ mẫu đương nhiên sẽ luôn nhớ nhung phụ mẫu của mình. Hoa Sơn đã mất đi quá nhiều thứ.Vì vậy mà không lý gì mà họ lại từ bỏ ái binh của ÐạiHiền Kiếm Thanh Vấn - một trong những vị Chưởngmôn nhân vĩ đại nhất đã dẫn dắt Hoa Sơn đi đếnnhững ngày tháng hưng thịnh nhất. A di đà Phật"
"."
"Nếu như hắn đã có thể tìm lại được di trần của Mai Hoa Kiếm Tôn thì càng chắc chắn hơn. Ðại Hiền Kiếm là một nhân vật thiêng liêng có ý nghĩa không nhỏ đối với Hoa Sơn. Cứ đợi đó mà xem. Ðêm nay những kẻ đó sẽ trằn trọc không ngủ được. Sáng sớm ngày mai, bọn họ sẽ phải đến đây thật sớm để tìm ta."
Nhìn khuôn mặt thư thả của Pháp Chỉnh, Pháp Giới từ từ gật đầu.
Pháp Chỉnh đã tự tin như thế kia thì việc này cuối cùng cũng sẽ khi theo hướng mà hắn đã sắp xếp mà thôi.
Nhất định sẽ là như vậy. Vì vậy mà.
Sáng sớm ngày hôm sau. "Họ đi rồi ư?"
Thề rằng, đây là lần đầu tiên Pháp Giới nhìn thấy biểu cảm đó từ Pháp Chỉnh.
Pháp Chỉnh xây xẩm mặt mày, miệng hắn không ngừng run rẩy, đầu thì xoay đi xoay lại một cách ngốc nghếch.
"Vâng"
"Cái, cái gì? Ðệ đang nói cái gì vậy? Họ đã đi rồi á?"
Pháp Giới khẽ nhắm mắt lại.
"Ðệ định đi kiểm tra xem họ đang làm gì thì nhận ra toàn bộ điện các đã trống không"
"."
Ðôi mắt Pháp Chỉnh run rẩy như đang xảy ra một trận động đất.
"Không! Không! .Khoan đã nào..A di đà Phật. A diđà Phật!"
Dường như đến tận lúc này hắn vẫn chưa thể sắp xếp được suy nghĩ nên miệng không ngừng niệm Phật. Sau đó hắn cất giọng hỏi.
"Họ, họ đi đâu vậy?"
"Còn đi đâu được nữa chứ? Ðương nhiên là trở về Hoa Sơn rồi"
"Trong tình huống thế này mà họ cứ vậy mà đi về sao.?"
Thay vì trả lời, Pháp Giới chỉ biết nhìn Pháp Chỉnh bằng khuôn mặt ngơ ngác.
Ðây là lần đầu tiên trong đời hắn được chứng kiến việc Pháp Chỉnh liên tục hỏi những câu hỏi ngu ngốc như thế này.
"Theo như Qủy Cổ - người đảm nhận trông coi điện các thì mặt trời vừa lên họ đã rời đi rồi ạ"
"."
Pháp Chỉnh sốc nặng đến mức lạc cả giọng.
"Ði? Không. Không lý nào lại như thế này được. Tuyệt đối không thể như thế này được? Trong tình huống này cứ thế mà đi ư? Trong cái tình huống này á?"
Pháp Chỉnh hoảng loạn đứng phắt dậy. Hắn đi đi lại lại trong phòng liên tục lẩm bẩm niệm Phật như một người mất trí.
"A di đà Phật. A di đà Phật! A di đà Phật!" Pháp Giới bối rối nhìn chằm chằm vào hắn ta. 'Huynh ấy cũng giỏi thật đấy'
Toàn thân huynh ấy đang không ngừng run rẩy và lắc lư như vậy mà vẫn giữ được trọng tâm để cơ thể không ngã quỵ. Quả nhiên là Phương trượng của Thiếu Lâm.
"A di đà Phật. A di đà Phật! Không! A di đà chết tiệt! A di cái con khỉ khô!"
".."
Thì ra không phải vậy.
Không phải thật rồi.
Ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong đôi mắt của Pháp Chỉnh.
"Cái lũ Hoa Sơn, cái lũ điên ấy rốt cuộc bọn chúng nghĩ cái quái gì vậy? Bọn chúng cứ thế mà rời đi như thế này tức là muốn tuyên chiến đối đầu với Thiếu Lâm ư? Trong cái tình trạng thiên hạ sắp phải rơi vào cảnh lầm than á? Nếu cứ thế này thì ai sẽ đứng ra bảo vệ cái thiên hạ này đây?"
Ðương nhiên là chúng ta rồi.
Phương trượng không biết hay sao mà còn hỏi như vậy?
Pháp Giới cố gắng nuốt chửng những lời hắn sắp sửa phun ra từ miệng.
Mặc dù Pháp Chỉnh chưa bao giờ như thế. Nhưng nếu như lúc này hắn mà mở miệng ra một cách tùy tiện, rất có thể Phương trượng sẽ nhặt cái mõ đang để trên bàn kia và đập vỡ đầu hắn ta cũng không biết chừng.
"Cái, cái lũ điên Hoa Sơn!!!
"Phương trượng, xin ngài hãy bình tĩnh lại. Tai vách mạch rừng!"
"Ðệ nghĩ trong cái tình huống này mà ta còn có thể bình tĩnh được ư? Chúng ta sắp sửa rơi xuống lửa thiêu địa ngục rồi đấy!"
Pháp Giới khẽ nhắm mắt lại vì hắn không thể nào nhìn thêm cái bộ dạng này nữa. Pháp Chỉnh đang tức giận đến mức miệng hắn dường như đang phun ra lửa vậy.
'Hoa Sơn đúng là một vấn đề lớn'
Từ khi đại hội bắt đầu cho đến trận chung kết, tất cả những việc Hoa Sơn làm từ 1 đến 10 đều không hề đi theo những sắp xếp của Thiếu Lâm.
Danh dự mà bọn họ muốn có được thông qua đại hội tỷ võ lần này đã bị chôn vùi sâu dưới lòng đất. Tuệ Nhiên - người được kỳ vọng sẽ sử dụng đại hội lần này làm bàn đạp để xưng bá thiên hạ trong tương lại lại không thể chiến thắng được cú sốc trong trận chung kết mà giam mình trong động tuyên bố bế tử quan.
Giờ đây, ngay đến cả Phương trượng Thiếu Lâm cũngvì Hoa Sơn mà mất đi lý trí. Thậm chí còn khôngthể kìm chế mà phun ra những lời chửi rủa phàm tục.
'Thích Ca Mâu Ni Phật phù hộ chúng con'
Hình ảnh Thanh Minh đang cười khúc khích dường như hiện lên trước mặt Pháp Giới.
Hoa Sơn đúng là một vấn đề, nhưng cái tên ma quỷ đó còn là một vấn đề nan giải hơn. Sau này chắc chắn Hoa Sơn sẽ trở thành một tồn tại ngáng đường cho sự phát triển của Thiếu Lâm.
Tiếng hét đầy phẫn nộ của Pháp Chỉnh vang lên sau lưng Pháp Giới đang đưa ánh nhìn về phía dưới Tung Sơn.
"Bắt lấy! Bắt lấy bọn chúng! Không! Ta sẽ trực tiếp ra tay!!"
"Phương trượng! Xin ngày hãy bình tĩnh lại đi! Nếu như Phương trượng chạy theo những người đã rời đi như vậy thì Thiếu Lâm biết để mặt mũi vào đâu đây?"
"Bây giờ thể diện là vấn đề sao? Mấy cái tên điên ấy! Hoa Sơn! Hoa Sơn Thần Long. Hoa.hự hự!!"
"Phương trượng! Hãy tỉnh lại đi! Phương trượng!"
Pháp Chỉnh nắm lấy ót rồi ngã úp mặt xuống đất. Pháp Giới vội vàng lao tới.
Có vẻ như võ công cao cường đến đâu cũng không thể giải quyết được vấn đề về huyết áp thì phải.
***
Bạch Thiên cau mày quay lại nhìn về phía Tung Sơn xa xôi.
"Hình như ta vừa nghe thấy tiếng gì đó thì phải?"
"Tiếng gì vậy?"
"Tiếng ai đó đang la hét thảm thiết."
"Chắc là tiếng con cáo già tự mình ngã sấp mặt đây mà"
"Hả?"
Bạch Thiên nghiêng đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vậy nhưng Thanh Minh chỉ mỉm cười đầy nham nhở.
'Mấy cái tên nhãi ranh chết tiệt, các người nghĩ Hoa Sơn dễ dãi thế sao?'
Cái gì?
Chúng sinh?
Thiên hạ?
Ðó là việc mà các người phải tự giải quyết.
Thanh Minh không muốn các môn đồ Hoa Sơn rơi vào thứ vô nghĩa mang tên vì chúng sinh thiên hạ một lần nào nữa. Bởi vì hắn biết rằng cho dù có hy sinh tất cả vì thiên hạ này cũng sẽ chẳng nhận được bất cứ điều gì cả. Hắn có bị điên đâu mà lại đi làm cái việc tốt đó nữa kia chứ?
"Khà. Thoải mái quá đi mất thôi"
Thanh Minh cầm hồ lô rượu lên tu ực ực.
Nhìn thấy bộ dạng đó của Thanh Minh, Bạch Thiên không khỏi thắc mắc.
'Rốt cuộc tên tiểu tử đó đã nói chuyện gì với Phương trượng Thiếu Lâm vậy chứ?'
Rõ ràng đó là một chuyện gì đó rất quan trọng. Vậy nhưng cho dù hắn có gặng hỏi như thế nào chăng nữa, Thanh Minh cũng không hé răng tiết lộ nửa lời.
Không những vậy, Huyền Tông lúc bình thường sẽ nở một nụ cười hiền từ giải thích tất cả mọi chuyện cho các môn đồ cũng.
Bạch Thiên khẽ liếc nhìn về phía Huyền Tông. Ông ấy đang chậm chạp đi theo đoàn từ phía sau.
Một Huyền Tông lẽ ra phải nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy yêu thương và ấm áp bây giờ lại.Biết nói thế nào đây.
'Ông ấy giống như đã phạm phải một tội lỗi gì đấy thì phải?'
Không chỉ vậy, ông ấy còn liên tục nhìn về Tung Sơn bằng khuôn mặt bồn chồn và lẩm bẩm một điều gì đó.
"Thu hồi.phải thu hồi lại mới được.thu hồi. Nếu như tổ tiên biết chuyện này thì.Vô Lượng Thiên Tôn. Vô Lượng Thiên Tôn! Không! Vô Lượng Thiên Tôn!"
Huyền Tông cứ đi được vài bước lại giật mình quay lại nhìn về phía sau. Sau đó ông lại đột ngột chạy về phía Tung Sơn.
Nhưng Huyền Tông cũng chẳng đi được mấy bước. Vì Huyền Linh và Huyền Thương đang đứng bên cạnh để giám sát và cản ông ta lại.
"Bỏ ta ra! Bỏ ra! Mấy cái tên vô đạo này! Thiên địa ơi, các đệ có biết đó là món đồ như thế nào không hả?!!"
"Chưởng môn nhân! Trước tiên chúng ta cứ về Hoa Sơn rồi nói chuyện sau!"
"Tên tiểu tử Thanh Minh đã nói rằng tuyệt đối không được để chưởng môn nhân quay lại Thiếu Lâm. Chúng ta đi thôi."
"Ây ku.ây ku! Không được đâu! Ây ku. Mấy cái tên khốn kiếp này! Nếu ta chết đi ta còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nữa chứ? Âyyyy ku!!!"
"."
Nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của Chưởng môn và các trưởng lão, Bạch Thiên không kìm lòng được lại hỏi Thanh Minh một lần nữa.
"Thanh Minh à"
"Hả?"
"Tại sao Chưởng môn nhân lại như vậy?"
"Không biết nữa. Có vẻ như ông ấy đã để lại một thứ quan trọng gì đó tại Tung Sơn"
"Thứ quan trọng?"
"Hihihihi. Sao có thể được chứ? Tất cả những thứ quan trọng đã được chúng ta mang theo hết rồi"
Thanh Minh chỉ tay về thứ gì đó.
Lạch Cạch. Lạch Cạch.
4 chiếc xe bò lớn đi phía sau các môn đồ Hoa Sơn.
Mỗi xe đều chứa đầy một thứ gì đó, phía trên còn được bao phủ bởi một tấm vải rất lớn.
'Vậy là tất cả chỗ kia đều là tiền ư?'
Nói một cách chính xác thì tất cả chỗ kia đều là tiền mà Thanh Minh và Hoa Sơn kiếm được trong đại hội tỷ võ lần này.
Một sự thật đáng sợ đó là số tiền mà Hoa Sơn kiếm được chỉ là một xe bò tiền, phần còn lại tất cả đều là tiền mà Thanh Minh tự mình kiếm được. (HoaSơn88 - Nhà cái hàng đầu Võ Lâm) =))))))
"Sư thúc, chuyến đi đến Thiếu Lâm Tự lần này chúng ta đã gặt hái được rất nhiều thành quả"
"Ðúng vậy"
"Lũ sư chùa đúng là rất giàu lòng từ bi. Họ đã rất hào phóng với chúng ta. Hí hí hi hi"
Bạch Thiên khẽ nhắm mắt lại.
'Cái tên ma quỷ chết tiệt'
Sai lầm của Thiếu Lâm chỉ có một mà thôi.
Bọn họ dám tổ chức đại hội tỷ võ mà không hề hay biết trên Hoa Sơn có một kẻ như Thanh Minh. Và Thiếu Lâm đã phải trả một cái giá cực đắt cho sai lầm đó.
"Dù sao thì."
Bạch Thiên nghiêm túc nhìn về phía Thanh Minh.
"Con đã vất vả nhiều rồi"
"Hả?"
"Nếu như không có con, đại hội lần này Hoa Sơn sẽ không thể có được thành tích tốt như vậy. Con."
"Sư thúc nói gì vậy?"
Thanh Minh chớp chớp mắt.
"Ðừng có nói rằng chúng ta đã đạt được điều gì tại cái đại hội tỷ võ với mấy tên nhóc con đó chứ. Sư thúc!"
"."
Phản ứng của Thanh Minh thật đáng ngạc nhiên.
"Võ công của Cửu Phái Nhất Bang là chính công. Chính công càng thâm hậu sẽ càng mạnh. Mấy tên đệ tử đời hai đó không có tư cách đại diện cho sức mạnh của một môn phái. Sức mạnh thật sự của các môn phái nằm ở các trưởng lão và đệ tử đời nhất. Vì vậy mà."
Thanh Minh nhún vai.
"Ở đại học tỷ võ lần này, ngay cả cái môn phái lụi bại như Hải Nam còn mạnh hơn Hoa Sơn đấy"
Bạch Thiên lặng lẽ gật đầu. "Phải. Ðúng là như vậy"
"Sau này còn rất nhiều việc phải làm. Tất cả chúng ta phải cố gắng lăn lộn cho đến chết thì thôi. Vậy thì một ngày nào đó."
Thanh Minh ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời cao kia rồi tự lẩm bẩm một mình.
"Phải. Một ngày nào đó."
Bạch Thiên không cố gặng hỏi những lời nói tiếp theo.
Hắn chỉ mỉm cười và quan sát dáng vẻ nhìn nghiêng của Thanh Minh.
Phải.
Một ngày nào đó.
Ngày mà Hoa Sơn đường đường chính chính đứng trên vị trí Thiên Hạ Ðệ Nhất Môn Phái.
Nếu như tiếp tục ở cùng tên độc ác này, chắc chắn ngày đó sẽ đến.
"Ði thôi! Về Hoa Sơn!" "Ðược!"
Sau khi hoàn thành các nhiệm vụ tại Tung Sơn, các môn đồ Hoa Sơn oai vệ hướng về phía Thiểm Tây.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com