Hoa Son Tai Khoi 1721
Chapter 1741. Không thấy đâu nữa. (1)
Mặt trời ló dạng.
Chiêu Kiệt đã thức cả đêm, đôi mắt hắn đờ đẫn nhìn về phía ánh nắng tràn vào cửa sổ.
Những người lặng lẽ thức xuyên đêm cùng hắn cũng nhìn vào hắn với ánh mắt thẫn thờ.
"Kiệt Nhi?"
Chiêu Kiệt gãi đầu và nói.
"Dù sao thì đệ cũng phải đi đến đó mới được. Trời buổi sáng lạnh thế này, thành thật đệ có chút lo...... Dù...... dù sao thì Y Dược Đường vốn đã bận rộn...... chúng ta không cần phải phiền đến họ làm gì......" Một lời biện minh nghe thật vô lý.
"Thái Thượng Chưởng Môn Nhân......"
Nhuận Tông đang định nói gì đó thì dừng lại rồi lắc đầu và thở dài.
Huyền Tông đã dặn bọn họ không được thân thiết gần gũi với đệ tử đã bị trục xuất. Chiêu Kiệt đã quên điều đó rồi sao?
Ngay cả khi Chiêu Kiệt sẽ bị trừng phạt vì điều này, Nhuận Tông cũng không thể ngăn Chiêu Kiệt lại.
"Kiệt Nhi."
"Sư huynh, đệ đi một chút rồi sẽ về ngay. Ai muốn mắng thì mắng đệ, sư huynh chỉ cần bảo là do ngủ quên nên......" "Kiệt Nhi, chúng ta đi."
".... Sao ạ?"
Nhuận Tông nói rồi quay người đi.
"Ta đi cùng đệ."
Nhuận Tông đi về phía cửa mà không đợi Chiêu Kiệt. Những người khác cũng đồng loạt đứng dậy theo. "Ơ......"
Hắn không có ý định làm lớn chuyện như thế này. Chiêu Kiệt thở dài rồi vò đầu bứt tai.
"Cái môn phái chết tiệt này định lấy khi sư diệt tổ làm nguyên tắc cơ bản hay gì vậy?"
Họ hoàn toàn phớt lờ mệnh lệnh của Thái Thượng Chưởng Môn Nhân được ra vào ngày hôm qua. Chiêu Kiệt nhìn những người đi trước và sau mình.
".... Chắc sư thúc vẫn ổn thôi nhỉ?"
"Đó là chuyện hiển nhiên rồi." Dù có yếu đến mấy đi chăng nữa thì Bạch Thiên vẫn là một võ giả. Hắn sẽ không thể trở bệnh nặng chỉ sau một đêm gió lạnh được.
Nhưng cái mà bọn họ thực sự đang lo là tinh thần của Bạch Thiên chứ không phải thể chất.
'Trục xuất......'
Nhuận Tông tự hỏi bản thân sẽ cảm thấy như thế nào khi cũng ở trong một trường hợp như vậy.
Thật khó để có thể hình dung ra được. Hắn thậm chí chưa bao giờ nghĩ về cuộc sống bên ngoài Hoa Sơn. Ngay cả khi cái kết của Hoa Sơn đã được định, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi.
Hoa Sơn có tất cả mọi thứ của hắn. Làm sao hắn có thể cắt đứt khỏi nguồn gốc của mình được. Hắn thậm chí còn không dám đưa ra lời an ủi. "Cơ thể là thứ được ưu tiên trên hết, làm gì thì cũng phải cần cơ thể khỏe mạnh trước."
Gương mặt của Nhuận Tông đanh lại. Hắn cảm thấy có chút giận Chiêu Kiệt vì vào những lúc thế này rồi mà Chiêu Kiệt còn nói ra mấy lời thật nhảm nhí......
"Sư huynh."
"Có chuyện gì?"
Giọng nói của Nhuận Tông đầy lạnh lẽo.
"Nếu sư thúc về Tông Nam, cơ thể của sư thúc sẽ được chữa khỏi thật ư?"
Nhuận Tông quay đầu lại nhìn Chiêu Kiệt. "Đúng không ạ?"
Thay vì đáp lời, Nhuận Tông lại thở dài.
'Phải rồi...... hiện tại, bọn ta phải tin vào thứ đó.'
"Chúng ta nên tin vào nó."
"Chắc sẽ không sao đâu. Gia môn sư thúc vốn giàu có kia mà. Chỉ cần chữa được cơ thể rồi, sư thúc sẽ có một cuộc sống tốt hơn."
Ai cũng biết việc này không thể đặt hoàn toàn niềm tin vào được. Nhưng Chiêu Kiệt vẫn lặp đi lặp lại những điều tương tự với hy vọng rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.
"Ừ...... có lẽ...... như vậy vẫn tốt hơn bây giờ." "Nhưng giả sử như....... Sư thúc hồi phục rồi thì có thể hủy bỏ lệnh trục xuất......"
"Chiêu Kiệt."
Giọng nói lạnh lẽo của Nhuận Tông đâm thẳng vào tai của Chiêu Kiệt khiến hắn giật mình.
"Hãy suy nghĩ trước khi nói."
"Nhưng cũng có thể mà. Không nhất thiết phải làm như vậy nhưng mà......"
"Đừng nói mấy lời nhảm nhí nữa. Đó là hành động phỉ báng Hoa Sơn, sư thúc và tất cả mọi người đấy. Hơn nữa, sư thúc cũng không đời nào chấp nhận việc đó đâu."
Chiêu Kiệt thở dài với giọng chán nản. Hắn chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng Bạch Thiên sẽ chọn con đường đó. ".... Thì đệ cũng chỉ nói như vậy thôi."
"...."
Nhuận Tông không trách Chiêu Kiệt nữa. Thực chất, hắn cũng không phải là không có suy nghĩ này.
Nhưng bây giờ hắn phải chấp nhận. Rằng Bạch Thiên sẽ trở thành người của Tông Nam.
'Tông Nam......'
Tuy mối quan hệ của bọn họ đã trở nên thân thiết hơn dạo gần đây nhưng tại sao lại là Tông Nam chứ?
Liệu bọn họ có thể tiếp tục mối quan hệ thân thiết với Tông Nam được hay không? Đến một lúc nào đó, mối quan hệ này có thể trở nên tồi tệ hơn trước và rồi họ sẽ phải chĩa kiếm vào nhau. Khi đó, nếu Bạch Thiên đứng ở tuyến đầu của Tông Nam thì Nhuận Tông phải đối diện với hắn như thế nào đây?
'Thật là khó.'
Nhuận Tông cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ phức tạp của mình.
"Sư huynh, đằng kia......"
Những người mà bọn họ không muốn gặp mặt nhất lúc này lọt vào tầm mắt của Nhuận Tông. Bọn họ cũng đang đi về nơi mà nhóm người của Nhuận Tông muốn đến. Bao gồm Chưởng Môn Nhân của Tông Nam Chung Ly Cốc, Tần Kim Long, Lý Tống Bạch và còn có cả phụ thân của Bạch Thiên là Tần Sơ Bá.
'Bọn họ tới để mang sư thúc đi sao?' Nhuận Tông vô thức nghiến chặt răng. Hắn đã nghĩ về điều đó, và đó là điều hiển nhiên. Nhưng hắn tự hỏi tại sao hắn lại cảm giác như có miếng sắt nung ép vào ngực như thế này.
Khi ánh mắt bọn họ chạm nhau trên không trung, Lý Tống Bạch cảm thấy khó xử. Những người khác cũng đã phát hiện ra sự hiện diện của đối phương.
Nhuận Tông lịch sự cúi đầu.
Dù ruột gan của hắn lúc này đang như bốc lửa nhưng dù gì đối phương cũng là Chưởng Môn Nhân của Tông Nam. Nếu không giữ lễ nghĩa thì có thể ảnh hưởng đến thể hiện của Hoa Sơn.
Chung Ly Cốc cũng nhẹ nhàng cúi đầu chào bọn họ. Khoảng cách giữa họ ngày càng gần vì đang cùng hướng về một nơi. Khi khoảng cách của họ trở nên gần hơn, dây thần kinh của Nhuận Tông ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Thật ngạc nhiên vì người lên tiếng trước lại chính là Tần Kim Long.
"Các ngươi định đến gặp đệ ấy à?"
".... Vâng."
Tuy khác môn phái, những dẫu sao xét về bối phận, thì Tần Kim Long cũng hơn Nhuận Tông một bậc. Hơn nữa Tần Kim Long lại là đại ca của Bạch Thiên nên Nhuận Tông cũng phải giữ một chút lễ nghĩa.
Nhưng câu trả lời của Tần Kim Long chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt vào người của Nhuận Tông. "Có cần thiết không?"
Có rất nhiều ý nghĩa trong lời nói đó. Nó có nhiều ý nghĩa đến mức khiến Nhuận Tông có thể bật khóc ngay lập tức.
Nhuận Tông nghiến răng. Hắn cảm giác như nếu bản thân mở miệng lúc này thì những lời không hay có thể phát ra. Dù thế nào đi nữa thì gây rắc rối ở đây không phải là điều tốt cho tất cả mọi người.
Bỗng Chung Ly Cốc lên tiếng.
"Nghe nói Thái Thượng Chưởng Môn Nhân của quý môn đã ban lệnh cấm các đệ tử lại gần người đã bị trục xuất. Nếu các đạo trưởng làm như vậy, vấn đề có thể phát sinh."
"Vãn bối biết ạ."
"Vậy tại sao đạo trưởng vẫn đến đây?" Giọng nói thì nhẹ nhàng, nhưng nội dung lại rất đanh thép. Nhuận Tông dù biết rõ ý nghĩa của câu nói đó nhưng cũng không hề lùi lại.
"Vâng. Vãn bối định sẽ đi nhận tội ạ."
Chung Ly Cốc hơi nheo mắt lại. Nghĩ lại thì có vẻ như Nhuận Tông không phải là người duy nhất không có ý định lùi bước. Chiêu Kiệt đang nhìn vào bọn họ với ánh mắt đầy thù địch, Lưu Lê Tuyết thì nhìn họ bằng đôi mắt sắc bén, cả Bạch Thương và Tuệ Nhiên dù bất an nhưng vẫn đang đứng yên tại chỗ. Và cả Đường Tiểu Tiểu và Nam Cung Độ Huy lúc này đang chìm vào im lặng.
Những người nổi danh nhất trong giang hồ hiện tại đang làm trái lệnh và sẵn sàng chịu phạt chỉ vì đi tới gặp Bạch Thiên.
'Tiểu tử ấy đúng là có nhân đức......'
Ở Tông Nam, Tần Kim Long có lý trí nhạy bén còn Lý Tống Bạch là một người cực kỳ trung thực, nhưng Bạch Thiên có một thứ mà hai người đó không có. "Hừm."
Chung Ly Cốc khẽ hắng giọng.
Đáng ra ông ta phải ngăn họ lại, nhưng ông ta cảm thấy bản thân không cần thiết phải làm như vậy. Ngược lại, việc để bọn họ chứng kiến cảnh Tông Nam mang Tần Đồng Long đi sẽ giúp họ quay trở về với hiện thực.
"Vậy chúng ta cùng đi. Dù sao thì đôi bên cũng cùng đích đến."
".... Chúng ta không nhất thiết phải đi riêng, nhưng có lẽ bây giờ thì chúng ta không đi cùng nhau được ạ."
"Hửm?"
"Bởi vì chúng vãn bối đến đó không phải để tiễn sư thúc." Ánh mắt của Chung Ly Cốc lóe lên. Nhuận Tông vẫn giữ thái độ điềm tĩnh ngay cả khi làm trái lệnh của Huyền Tông và đối mặt với Chưởng Môn Nhân của phái Tông Nam là Chung Ly Cốc.
Chung Ly Cốc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, tĩnh lặng tựa mặt hồ.
'Tại sao Hoa Sơn lại có thể thu nhận được nhiều nhân tài như vậy nhỉ?'
Sẽ thật thô lỗ khi nói rằng ông ta có chút ghen tị, nhưng thật khó để ngăn bản thân không cảm thấy như vậy.
"Được."
Chung Ly Cốc gật đầu rồi bước đi. Dù sao thì bây giờ ông ta vẫn phải mang Tần Đồng Long đi càng sớm càng tốt. Nếu mau chóng chẩn đoán và thi hành đại pháp thì có thể giúp cho cơ thể của Bạch Thiên trở về trạng thái tốt hơn.
Bước chân của Chung Ly Cốc nhanh dần.
Tần Kim Long đi sau ông ta cũng trừng mắt nhìn Nhuận Tông và Chiêu Kiệt bằng ánh mắt sắc lạnh.
Lý Tống Bạch thở dài một hơi.
'Khó chịu thật đấy.'
Hắn đang cố gắng kết nối hai môn phái. Nhưng hắn cảm nhận được rằng mối quan hệ của cả hai sẽ trở nên nguội lạnh trở lại do sự cố của Bạch Thiên. Mặc dù Bạch Thiên cũng không hề muốn điều đó.
Hắn cố nén đi cảm giác ngột ngạt của mình rồi rẽ vào góc điện các nơi Bạch Thiên đang ngồi đêm qua. Nhưng đột nhiên Chung Ly Cốc dừng lại.
Cùng lúc đó, Nhuận Tông cũng dừng lại tại chỗ.
Chung Ly Cốc khẽ thốt lên.
"Bạch Thiên...... Không, Tần Đồng Long...... Đồng Long đâu rồi?"
"Sao ạ?"
Chung Ly Cốc vuốt râu.
"Ta cứ tưởng tiểu tử ấy sẽ ở đây chứ. Mau lập tức cử người đến phòng của tiểu tử ấy nhanh lên." Chung Ly Cốc không ngờ cú đả kích mà Bạch Thiên nhận được ngày hôm qua lại được hắn giải quyết một cách nhẹ nhàng đến vậy. Có vẻ như Bạch Thiên đã ổn định được tâm trí và quay về phòng của mình.
'Xem ra tiểu tử ấy vẫn mạnh mẽ hơn ta nghĩ. Vậy thì may rồi.'
Chung Ly Cốc bình tĩnh suy nghĩ và đợi người được cử đến phòng của Bạch Thiên quay lại đây.
Nhưng thông tin mà ông ta nhận được thật khác với dự đoán.
"Chưởng Môn Nhân. Trong phòng Bạch Thiên đạo trưởng không có ai cả ạ."
".... Vậy à? Thế chắc là Y Dược Đường......" Một đệ tử cũng chạy về phía ông ta với gương mặt hoảng hốt.
"Ở...... ở Y Dược Đường cũng không có ai ạ."
Ánh mắt của Chung Ly Cốc thay đổi.
".... Rốt cuộc là tiểu tử ấy đã đi đâu với cơ thể ấy vậy?"
"Chuyện đó...... con cũng......"
"Lục soát mọi ngóc ngách ở Võ Đang cho ta. Rõ ràng là sáng sớm nay tiểu tử ấy vẫn còn ở đây. Có lẽ giờ hắn đang ở đâu đó trong Võ Đang này thôi!"
Tùy tiện lục soát nội môn của môn phái khác là điều không nên. Nhưng vì sự việc đang rất nghiêm trọng nên Chung Ly Cốc không còn cách nào khác phải làm một hành động vô lễ như vậy. Trước sự tức giận của Chưởng Môn Nhân, các đệ tử của Tông Nam cũng tản ra khắp nơi để tìm kiếm bên trong Võ Đang.
Trong mắt Chung Ly Cốc hiện lên tia lo lắng.
'Không lẽ tiểu tử ấy đã đến gặp Huyền Tông rồi?'
Có thể là như vậy. Có thể Bạch Thiên đã đến đó để cầu xin Huyền Tông thu hồi mệnh lệnh. Nếu là ông ta thì ông ta cũng sẽ làm như vậy.
'Ta phải đích thân......'
Nhưng tình hình thấy khác với ông ta dự đoán.
"Chưởng Môn Nhân, không có." "Không thấy ở đâu cả ạ."
Bọn họ đã tìm kiếm quanh nơi của Huyền Tông, thậm chí là khách đường nơi các đệ tử Hoa Sơn đang ở nhưng không thể thấy Bạch Thiên ở đâu cả.
Những người tìm kiếm quanh Võ Đang Sơn cũng vậy.
"Chuyện này......"
Chung Ly Cốc dần trở nên trầm tư hơn.
Huyền Tông nhận được tin muộn cũng đang vội vàng chạy tới.
"Chưởng Môn Nhân." "Thái Thượng Chưởng Môn Nhân! Bạch Thiên...... à không, ngài không ở cùng Tần Đồng Long sao?"
"Sau hôm qua thì ta không gặp tiểu tử ấy nữa."
"Vậy thì......"
Huyền Tông nhìn về các đệ tử khác.
"Các con có thấy Bạch Thiên ở đâu không?" ".... Thái Thượng Chưởng Môn Nhân đã căn dặn bọn con không được tiếp xúc với người bị trục xuất nên......"
"Thật sự không có ai sao? Vậy hôm nay thì sao? Hôm nay không có ai thấy tiểu tử ấy à?"
Không ai đáp lời Huyền Tông cả. Huyền Tông thẫn thờ nhìn về phía chính môn của Võ Đang đang mở rộng.
"Không lẽ......"
Biến mất rồi.
Tại vùng đất nguy hiểm này, nơi ngọn lửa của chiến tranh đang rình rập khắp nơi, Bạch Thiên đã biến mất như một làn khói.
"Không......" Hoa Sơn đã xua đuổi Bạch Thiên với hy vọng Bạch Thiên sẽ quay về Tông Nam.
Nhưng Bạch Thiên lại không chọn Tông Nam.
Đây thực sự là một tình huống mà không ai có thể nghĩ tới. Gương mặt ai nấy cũng cắt không còn một giọt máu.
"Bạch Thiên......"
Âm giọng của Huyền Tông vang vọng khắp sân luyện võ đầy yên tĩnh.
Trên mái điện các cách sân luyện võ không xa.
Thanh Minh đang ngồi trên đó quan sát cảnh tượng hỗn loạn ở dưới rồi thở dài. Không hiểu sao, vị rượu trong miệng hôm nay lại đắng đến lạ.
Mặt trời ló dạng.
Chiêu Kiệt đã thức cả đêm, đôi mắt hắn đờ đẫn nhìn về phía ánh nắng tràn vào cửa sổ.
Những người lặng lẽ thức xuyên đêm cùng hắn cũng nhìn vào hắn với ánh mắt thẫn thờ.
"Kiệt Nhi?"
Chiêu Kiệt gãi đầu và nói.
"Dù sao thì đệ cũng phải đi đến đó mới được. Trời buổi sáng lạnh thế này, thành thật đệ có chút lo...... Dù...... dù sao thì Y Dược Đường vốn đã bận rộn...... chúng ta không cần phải phiền đến họ làm gì......" Một lời biện minh nghe thật vô lý.
"Thái Thượng Chưởng Môn Nhân......"
Nhuận Tông đang định nói gì đó thì dừng lại rồi lắc đầu và thở dài.
Huyền Tông đã dặn bọn họ không được thân thiết gần gũi với đệ tử đã bị trục xuất. Chiêu Kiệt đã quên điều đó rồi sao?
Ngay cả khi Chiêu Kiệt sẽ bị trừng phạt vì điều này, Nhuận Tông cũng không thể ngăn Chiêu Kiệt lại.
"Kiệt Nhi."
"Sư huynh, đệ đi một chút rồi sẽ về ngay. Ai muốn mắng thì mắng đệ, sư huynh chỉ cần bảo là do ngủ quên nên......" "Kiệt Nhi, chúng ta đi."
".... Sao ạ?"
Nhuận Tông nói rồi quay người đi.
"Ta đi cùng đệ."
Nhuận Tông đi về phía cửa mà không đợi Chiêu Kiệt. Những người khác cũng đồng loạt đứng dậy theo. "Ơ......"
Hắn không có ý định làm lớn chuyện như thế này. Chiêu Kiệt thở dài rồi vò đầu bứt tai.
"Cái môn phái chết tiệt này định lấy khi sư diệt tổ làm nguyên tắc cơ bản hay gì vậy?"
Họ hoàn toàn phớt lờ mệnh lệnh của Thái Thượng Chưởng Môn Nhân được ra vào ngày hôm qua. Chiêu Kiệt nhìn những người đi trước và sau mình.
".... Chắc sư thúc vẫn ổn thôi nhỉ?"
"Đó là chuyện hiển nhiên rồi." Dù có yếu đến mấy đi chăng nữa thì Bạch Thiên vẫn là một võ giả. Hắn sẽ không thể trở bệnh nặng chỉ sau một đêm gió lạnh được.
Nhưng cái mà bọn họ thực sự đang lo là tinh thần của Bạch Thiên chứ không phải thể chất.
'Trục xuất......'
Nhuận Tông tự hỏi bản thân sẽ cảm thấy như thế nào khi cũng ở trong một trường hợp như vậy.
Thật khó để có thể hình dung ra được. Hắn thậm chí chưa bao giờ nghĩ về cuộc sống bên ngoài Hoa Sơn. Ngay cả khi cái kết của Hoa Sơn đã được định, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi.
Hoa Sơn có tất cả mọi thứ của hắn. Làm sao hắn có thể cắt đứt khỏi nguồn gốc của mình được. Hắn thậm chí còn không dám đưa ra lời an ủi. "Cơ thể là thứ được ưu tiên trên hết, làm gì thì cũng phải cần cơ thể khỏe mạnh trước."
Gương mặt của Nhuận Tông đanh lại. Hắn cảm thấy có chút giận Chiêu Kiệt vì vào những lúc thế này rồi mà Chiêu Kiệt còn nói ra mấy lời thật nhảm nhí......
"Sư huynh."
"Có chuyện gì?"
Giọng nói của Nhuận Tông đầy lạnh lẽo.
"Nếu sư thúc về Tông Nam, cơ thể của sư thúc sẽ được chữa khỏi thật ư?"
Nhuận Tông quay đầu lại nhìn Chiêu Kiệt. "Đúng không ạ?"
Thay vì đáp lời, Nhuận Tông lại thở dài.
'Phải rồi...... hiện tại, bọn ta phải tin vào thứ đó.'
"Chúng ta nên tin vào nó."
"Chắc sẽ không sao đâu. Gia môn sư thúc vốn giàu có kia mà. Chỉ cần chữa được cơ thể rồi, sư thúc sẽ có một cuộc sống tốt hơn."
Ai cũng biết việc này không thể đặt hoàn toàn niềm tin vào được. Nhưng Chiêu Kiệt vẫn lặp đi lặp lại những điều tương tự với hy vọng rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.
"Ừ...... có lẽ...... như vậy vẫn tốt hơn bây giờ." "Nhưng giả sử như....... Sư thúc hồi phục rồi thì có thể hủy bỏ lệnh trục xuất......"
"Chiêu Kiệt."
Giọng nói lạnh lẽo của Nhuận Tông đâm thẳng vào tai của Chiêu Kiệt khiến hắn giật mình.
"Hãy suy nghĩ trước khi nói."
"Nhưng cũng có thể mà. Không nhất thiết phải làm như vậy nhưng mà......"
"Đừng nói mấy lời nhảm nhí nữa. Đó là hành động phỉ báng Hoa Sơn, sư thúc và tất cả mọi người đấy. Hơn nữa, sư thúc cũng không đời nào chấp nhận việc đó đâu."
Chiêu Kiệt thở dài với giọng chán nản. Hắn chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng Bạch Thiên sẽ chọn con đường đó. ".... Thì đệ cũng chỉ nói như vậy thôi."
"...."
Nhuận Tông không trách Chiêu Kiệt nữa. Thực chất, hắn cũng không phải là không có suy nghĩ này.
Nhưng bây giờ hắn phải chấp nhận. Rằng Bạch Thiên sẽ trở thành người của Tông Nam.
'Tông Nam......'
Tuy mối quan hệ của bọn họ đã trở nên thân thiết hơn dạo gần đây nhưng tại sao lại là Tông Nam chứ?
Liệu bọn họ có thể tiếp tục mối quan hệ thân thiết với Tông Nam được hay không? Đến một lúc nào đó, mối quan hệ này có thể trở nên tồi tệ hơn trước và rồi họ sẽ phải chĩa kiếm vào nhau. Khi đó, nếu Bạch Thiên đứng ở tuyến đầu của Tông Nam thì Nhuận Tông phải đối diện với hắn như thế nào đây?
'Thật là khó.'
Nhuận Tông cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ phức tạp của mình.
"Sư huynh, đằng kia......"
Những người mà bọn họ không muốn gặp mặt nhất lúc này lọt vào tầm mắt của Nhuận Tông. Bọn họ cũng đang đi về nơi mà nhóm người của Nhuận Tông muốn đến. Bao gồm Chưởng Môn Nhân của Tông Nam Chung Ly Cốc, Tần Kim Long, Lý Tống Bạch và còn có cả phụ thân của Bạch Thiên là Tần Sơ Bá.
'Bọn họ tới để mang sư thúc đi sao?' Nhuận Tông vô thức nghiến chặt răng. Hắn đã nghĩ về điều đó, và đó là điều hiển nhiên. Nhưng hắn tự hỏi tại sao hắn lại cảm giác như có miếng sắt nung ép vào ngực như thế này.
Khi ánh mắt bọn họ chạm nhau trên không trung, Lý Tống Bạch cảm thấy khó xử. Những người khác cũng đã phát hiện ra sự hiện diện của đối phương.
Nhuận Tông lịch sự cúi đầu.
Dù ruột gan của hắn lúc này đang như bốc lửa nhưng dù gì đối phương cũng là Chưởng Môn Nhân của Tông Nam. Nếu không giữ lễ nghĩa thì có thể ảnh hưởng đến thể hiện của Hoa Sơn.
Chung Ly Cốc cũng nhẹ nhàng cúi đầu chào bọn họ. Khoảng cách giữa họ ngày càng gần vì đang cùng hướng về một nơi. Khi khoảng cách của họ trở nên gần hơn, dây thần kinh của Nhuận Tông ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Thật ngạc nhiên vì người lên tiếng trước lại chính là Tần Kim Long.
"Các ngươi định đến gặp đệ ấy à?"
".... Vâng."
Tuy khác môn phái, những dẫu sao xét về bối phận, thì Tần Kim Long cũng hơn Nhuận Tông một bậc. Hơn nữa Tần Kim Long lại là đại ca của Bạch Thiên nên Nhuận Tông cũng phải giữ một chút lễ nghĩa.
Nhưng câu trả lời của Tần Kim Long chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt vào người của Nhuận Tông. "Có cần thiết không?"
Có rất nhiều ý nghĩa trong lời nói đó. Nó có nhiều ý nghĩa đến mức khiến Nhuận Tông có thể bật khóc ngay lập tức.
Nhuận Tông nghiến răng. Hắn cảm giác như nếu bản thân mở miệng lúc này thì những lời không hay có thể phát ra. Dù thế nào đi nữa thì gây rắc rối ở đây không phải là điều tốt cho tất cả mọi người.
Bỗng Chung Ly Cốc lên tiếng.
"Nghe nói Thái Thượng Chưởng Môn Nhân của quý môn đã ban lệnh cấm các đệ tử lại gần người đã bị trục xuất. Nếu các đạo trưởng làm như vậy, vấn đề có thể phát sinh."
"Vãn bối biết ạ."
"Vậy tại sao đạo trưởng vẫn đến đây?" Giọng nói thì nhẹ nhàng, nhưng nội dung lại rất đanh thép. Nhuận Tông dù biết rõ ý nghĩa của câu nói đó nhưng cũng không hề lùi lại.
"Vâng. Vãn bối định sẽ đi nhận tội ạ."
Chung Ly Cốc hơi nheo mắt lại. Nghĩ lại thì có vẻ như Nhuận Tông không phải là người duy nhất không có ý định lùi bước. Chiêu Kiệt đang nhìn vào bọn họ với ánh mắt đầy thù địch, Lưu Lê Tuyết thì nhìn họ bằng đôi mắt sắc bén, cả Bạch Thương và Tuệ Nhiên dù bất an nhưng vẫn đang đứng yên tại chỗ. Và cả Đường Tiểu Tiểu và Nam Cung Độ Huy lúc này đang chìm vào im lặng.
Những người nổi danh nhất trong giang hồ hiện tại đang làm trái lệnh và sẵn sàng chịu phạt chỉ vì đi tới gặp Bạch Thiên.
'Tiểu tử ấy đúng là có nhân đức......'
Ở Tông Nam, Tần Kim Long có lý trí nhạy bén còn Lý Tống Bạch là một người cực kỳ trung thực, nhưng Bạch Thiên có một thứ mà hai người đó không có. "Hừm."
Chung Ly Cốc khẽ hắng giọng.
Đáng ra ông ta phải ngăn họ lại, nhưng ông ta cảm thấy bản thân không cần thiết phải làm như vậy. Ngược lại, việc để bọn họ chứng kiến cảnh Tông Nam mang Tần Đồng Long đi sẽ giúp họ quay trở về với hiện thực.
"Vậy chúng ta cùng đi. Dù sao thì đôi bên cũng cùng đích đến."
".... Chúng ta không nhất thiết phải đi riêng, nhưng có lẽ bây giờ thì chúng ta không đi cùng nhau được ạ."
"Hửm?"
"Bởi vì chúng vãn bối đến đó không phải để tiễn sư thúc." Ánh mắt của Chung Ly Cốc lóe lên. Nhuận Tông vẫn giữ thái độ điềm tĩnh ngay cả khi làm trái lệnh của Huyền Tông và đối mặt với Chưởng Môn Nhân của phái Tông Nam là Chung Ly Cốc.
Chung Ly Cốc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, tĩnh lặng tựa mặt hồ.
'Tại sao Hoa Sơn lại có thể thu nhận được nhiều nhân tài như vậy nhỉ?'
Sẽ thật thô lỗ khi nói rằng ông ta có chút ghen tị, nhưng thật khó để ngăn bản thân không cảm thấy như vậy.
"Được."
Chung Ly Cốc gật đầu rồi bước đi. Dù sao thì bây giờ ông ta vẫn phải mang Tần Đồng Long đi càng sớm càng tốt. Nếu mau chóng chẩn đoán và thi hành đại pháp thì có thể giúp cho cơ thể của Bạch Thiên trở về trạng thái tốt hơn.
Bước chân của Chung Ly Cốc nhanh dần.
Tần Kim Long đi sau ông ta cũng trừng mắt nhìn Nhuận Tông và Chiêu Kiệt bằng ánh mắt sắc lạnh.
Lý Tống Bạch thở dài một hơi.
'Khó chịu thật đấy.'
Hắn đang cố gắng kết nối hai môn phái. Nhưng hắn cảm nhận được rằng mối quan hệ của cả hai sẽ trở nên nguội lạnh trở lại do sự cố của Bạch Thiên. Mặc dù Bạch Thiên cũng không hề muốn điều đó.
Hắn cố nén đi cảm giác ngột ngạt của mình rồi rẽ vào góc điện các nơi Bạch Thiên đang ngồi đêm qua. Nhưng đột nhiên Chung Ly Cốc dừng lại.
Cùng lúc đó, Nhuận Tông cũng dừng lại tại chỗ.
Chung Ly Cốc khẽ thốt lên.
"Bạch Thiên...... Không, Tần Đồng Long...... Đồng Long đâu rồi?"
"Sao ạ?"
Chung Ly Cốc vuốt râu.
"Ta cứ tưởng tiểu tử ấy sẽ ở đây chứ. Mau lập tức cử người đến phòng của tiểu tử ấy nhanh lên." Chung Ly Cốc không ngờ cú đả kích mà Bạch Thiên nhận được ngày hôm qua lại được hắn giải quyết một cách nhẹ nhàng đến vậy. Có vẻ như Bạch Thiên đã ổn định được tâm trí và quay về phòng của mình.
'Xem ra tiểu tử ấy vẫn mạnh mẽ hơn ta nghĩ. Vậy thì may rồi.'
Chung Ly Cốc bình tĩnh suy nghĩ và đợi người được cử đến phòng của Bạch Thiên quay lại đây.
Nhưng thông tin mà ông ta nhận được thật khác với dự đoán.
"Chưởng Môn Nhân. Trong phòng Bạch Thiên đạo trưởng không có ai cả ạ."
".... Vậy à? Thế chắc là Y Dược Đường......" Một đệ tử cũng chạy về phía ông ta với gương mặt hoảng hốt.
"Ở...... ở Y Dược Đường cũng không có ai ạ."
Ánh mắt của Chung Ly Cốc thay đổi.
".... Rốt cuộc là tiểu tử ấy đã đi đâu với cơ thể ấy vậy?"
"Chuyện đó...... con cũng......"
"Lục soát mọi ngóc ngách ở Võ Đang cho ta. Rõ ràng là sáng sớm nay tiểu tử ấy vẫn còn ở đây. Có lẽ giờ hắn đang ở đâu đó trong Võ Đang này thôi!"
Tùy tiện lục soát nội môn của môn phái khác là điều không nên. Nhưng vì sự việc đang rất nghiêm trọng nên Chung Ly Cốc không còn cách nào khác phải làm một hành động vô lễ như vậy. Trước sự tức giận của Chưởng Môn Nhân, các đệ tử của Tông Nam cũng tản ra khắp nơi để tìm kiếm bên trong Võ Đang.
Trong mắt Chung Ly Cốc hiện lên tia lo lắng.
'Không lẽ tiểu tử ấy đã đến gặp Huyền Tông rồi?'
Có thể là như vậy. Có thể Bạch Thiên đã đến đó để cầu xin Huyền Tông thu hồi mệnh lệnh. Nếu là ông ta thì ông ta cũng sẽ làm như vậy.
'Ta phải đích thân......'
Nhưng tình hình thấy khác với ông ta dự đoán.
"Chưởng Môn Nhân, không có." "Không thấy ở đâu cả ạ."
Bọn họ đã tìm kiếm quanh nơi của Huyền Tông, thậm chí là khách đường nơi các đệ tử Hoa Sơn đang ở nhưng không thể thấy Bạch Thiên ở đâu cả.
Những người tìm kiếm quanh Võ Đang Sơn cũng vậy.
"Chuyện này......"
Chung Ly Cốc dần trở nên trầm tư hơn.
Huyền Tông nhận được tin muộn cũng đang vội vàng chạy tới.
"Chưởng Môn Nhân." "Thái Thượng Chưởng Môn Nhân! Bạch Thiên...... à không, ngài không ở cùng Tần Đồng Long sao?"
"Sau hôm qua thì ta không gặp tiểu tử ấy nữa."
"Vậy thì......"
Huyền Tông nhìn về các đệ tử khác.
"Các con có thấy Bạch Thiên ở đâu không?" ".... Thái Thượng Chưởng Môn Nhân đã căn dặn bọn con không được tiếp xúc với người bị trục xuất nên......"
"Thật sự không có ai sao? Vậy hôm nay thì sao? Hôm nay không có ai thấy tiểu tử ấy à?"
Không ai đáp lời Huyền Tông cả. Huyền Tông thẫn thờ nhìn về phía chính môn của Võ Đang đang mở rộng.
"Không lẽ......"
Biến mất rồi.
Tại vùng đất nguy hiểm này, nơi ngọn lửa của chiến tranh đang rình rập khắp nơi, Bạch Thiên đã biến mất như một làn khói.
"Không......" Hoa Sơn đã xua đuổi Bạch Thiên với hy vọng Bạch Thiên sẽ quay về Tông Nam.
Nhưng Bạch Thiên lại không chọn Tông Nam.
Đây thực sự là một tình huống mà không ai có thể nghĩ tới. Gương mặt ai nấy cũng cắt không còn một giọt máu.
"Bạch Thiên......"
Âm giọng của Huyền Tông vang vọng khắp sân luyện võ đầy yên tĩnh.
Trên mái điện các cách sân luyện võ không xa.
Thanh Minh đang ngồi trên đó quan sát cảnh tượng hỗn loạn ở dưới rồi thở dài. Không hiểu sao, vị rượu trong miệng hôm nay lại đắng đến lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com