Hoa Son Tai Khoi 1521 1720
Chapter 1716. Lần này là thủ cấp của ngươi. (1)
"Các ngươi là ai?!"
"Mau tiết lộ danh tính."
Khi có người lạ xuất hiện, các kiếm tu của Võ Đang giật mình rút kiếm. Bọn họ ngay lập tức lập trận để bảo vệ cho Bạch Thiên và Hư Không.
'Chúng xuất hiện từ khi nào thế?'
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng của các kiếm tu Võ Đang.
Mặc dù bọn họ đang tập trung chăm sóc cho người bị thương nhưng cũng không đến mức không nhận ra có người đang đến gần. Điều này có nghĩa thực lực của đối phương không tầm thương. Không, ngay từ đầu đã không cần phải suy đoán như vậy. Chỉ cần nhìn vào khí tức của đám người kia cũng đủ hiểu sức mạnh của chúng ghê gớm đến mức nào.
"Ta hỏi các ngươi là ai?"
Nam nhân toàn thân cuốn băng vải màu đỏ sậm nhếch miệng cười khi nhìn thấy các đệ tử Võ Đang lúc này đang rất cảnh giác.
"Các ngươi cho rằng đó là điều quan trọng vào lúc này sao? Suy nghĩ của đám Trung Nguyên đúng là thú vị."
Tiếng cười của hắn lan truyền trong sự im lặng.
) Một tiếng cười không chỉ khiến người khác khó chịu mà còn cảm thấy e ngại. Sắc phục đầy ghê rợn, giọng nói đầy sát khí, khí tức kỳ lạ. Những thứ đó đều tác động đến thần kinh của các đệ tử Võ Đang khiến bọn họ không khỏi bức bối.
Tuy nhiên, cảm giác bức bối và bất an của họ chẳng là gì do với Ngũ Kiếm lúc này đang bảo vệ Bạch Thiên.
'Chết tiệt.'
Toàn thân Chiêu Kiệt ướt đẫm mồ hôi lạnh. Sự xuất hiện bất ngờ của người kia khiến hắn dựng tóc gáy.
Đó là một tuyệt thế cường giả. Mặc dù không nắm được chính xác sức mạnh của người đó, nhưng chắc chắn người đó không thua kém gì Cung Chủ Thái Dương Cung.
'Tu La Huyết Cung' Hắn đã từng nghe Bạch Thiên nói rằng Tu La Huyết Cung từng xuất hiện ở Thiếu Lâm nhưng rồi cũng rút lui mà không gây ra xung đột gì lớn.
Chiêu Kiệt lúc này không nhận thức được liệu đám người đó có quan hệ gì với Tà Bá Liên hay không, và tại sao đến bây giờ bọn chúng mới xuất hiện.
'Khốn kiếp'
Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện.
Dù Chiêu Kiệt không biết mục đích của chúng là gì, nhưng chắc chắn chúng đến đây với ý đồ chẳng mấy tốt đẹp.
Chiêu Kiệt nhìn vào Bạch Thiên lúc này vẫn đang bất tỉnh.
'Nguy hiểm quá.' Bạch Thiên lúc này cũng giống như hỏa dược nổ chậm. Chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể khiến hắn nổ tung ngay lập tức.
Nếu xảy ra giao chiến, Bạch Thiên sẽ không thể toàn mạng. Ngoài ra, Ngũ Kiếm, Đường Quân Nhạc, Vô Chấn và Hư Không lúc này đang bị trói buộc khi phải tiếp thêm sinh lực cho Bạch Thiên.
'Làm sao bây giờ?'
Mặc dù Chiêu Kiệt đang dồn hết nguyên khí của mình nhưng hắn vẫn vặn óc suy nghĩ.
Khi hắn buông tay ra, Bạch Thiên sẽ chết. Nhưng nếu hắn không buông tay, những người còn lại sẽ chết.
Liệu mạng sống của ai quan trọng hơn đấy? Hắn phải ra tay để cứu ai bây giờ? Hắn tuyệt vọng nhìn xung quanh. Những người khác đang truyền khí cho Bạch Thiên cũng trở nên bối rối. Đôi mắt của họ dao động dữ dội.
'Việc điều trị này đến bao giờ mới xong vậy?'
Cách tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến lúc này chính là Hư Không tạm dừng việc điều trị này lại, nhưng Hư Không lúc này đang ở trong trạng thái "Vô Ngã" nên hắn không thể nói cho Hư Không biết được.
Bọn họ lúc này như dồn đến đường cùng, không thể tiến cũng chẳng thể lùi.
"Nhìn hắn kìa. Thật là đáng buồn."
Cung Chủ Tu La Huyết Cung dường như cũng nhận thức được về tình hình hiện tại. Khóe miệng hắn cong lên một cách kỳ lạ.
Đôi mắt đỏ rực của hắn hướng về Bạch Thiên đang nằm trên giường. "Ta nhớ trước đây, hắn bừng bừng khí thế mà nhỉ?"
Ngay lúc đó, Chiêu Kiệt lọt vào tầm mắt của Cung Chủ Tu La Huyết Cung. Chiêu Kiệt siết chặt tay.
Sợi dây căng thẳng của được kéo căng hết mức. Thời điểm sợi dây này đứt ra cũng là lúc đám người kia tấn công Bạch Thiên và bọn họ.
'Làm ơn, ai đó hãy,'
Mặc kệ lòng thành khẩn của Chiêu Kiệt, nhãn quang xích sắc lóe lên trong mắt của Cung Chủ Tu La Huyết Cung.
"Trước tiên thì ta phải đòi lại món nợ của Thiếu Lâm Tự đã." Đầu gối của Cung Chủ Tu La Huyết Cung hơi cong xuống. Chiêu Kiệt ngay lập tức nhận ra ý nghĩa của tư thế này, hắn nhắm nghiền mắt.
"Chủ nhân của ngươi"
Bỗng có người lên tiếng và bước về phía trước. Người đó không thể giấu đi đôi bàn tay đang run rẩy vì căng thẳng của mình.
Chiêu Kiệt ngơ ngác nhìn người đó.
'Sư thúc?'
Bạch Thương bước tới trước mặt của Cung Chủ Tu La Huyết Cung. Hắn nuốt khan nước bọt rồi nói.
"Chẳng phải chủ nhân của ngươi đã ra lệnh rút lui rồi sao? Sao các ngươi vẫn còn ở đây? Không lẽ các ngươi ngu ngốc đến mức không nghe theo lệnh của chủ nhân ư?" Rõ ràng đây là khích tướng chi kế. Nhưng Bạch Thương không thể che giấu đi sự run rẩy trong giọng nói của mình.
"Chủ nhân?"
Nhưng phản ứng của Cung Chủ Tu La Huyết Cung trước những lời đó thật bất ngờ. Bọn họ không thể biết được phản ứng đó là đang bực bội, hay là sự nhàn nhã của một con mèo khi đã dìm được một con chuột vào chất độc nữa.
"Chủ nhân sao? Thú vị đấy. Ai là chủ nhân của bọn ta vậy? Một lũ Tà Bá Liên đến từ Trung Nguyên á?"
Xích quang đỏ rực lóe lên trong ánh mắt của Cung Chủ Tu La Huyết Cung.
Đôi mắt của hắn khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải rùng mình. Khí tức tỏa ra từ người hắn gần giống với tử khí hơn là tà khí. )
Tuy nhiên, Bạch Thương vẫn không hề lùi bước ngay cả khi hắn đang đối diện với nỗi sợ hãi đến nghẹt thở. Khoảnh khắc hắn lùi bước, hắn sẽ phải chết.
Bạch Thương biết rõ ngay từ đầu, hắn đã không còn đường lui.
"Vậy hắn không phải chủ nhân của ngươi sao?"
"Chủ nhân của bọn ta chỉ có một."
"Đó đâu phải là lời mà những người đến đây theo lệnh của hắn nên nói nhỉ?" "Mệnh lệnh sao, ngươi đúng là một tên mâu thuẫn. Mới ban nãy, ngươi bảo chủ nhân ta cho lệnh rút lui, giờ lại bảo chủ nhân ra lệnh cho ta đến đây, mấy lời của ngươi hoàn toàn không có liên kết gì cả."
Chút hứng thú trong mắt Cung Chủ Tu La Huyết Cung tan biến trong chớp mắt.
Bạch Thương nói tiếp.
"Chúng ta thỏa thuận đi."
"Hửm?"
Cung Chủ Tu La Huyết Cung nghiêng đầu. Hành động này không phải để thách thức hay chèn ép đối phương mà chỉ là tò mò.
"Thỏa thuận á?" "Đúng vậy. Dù ta có lóng ngóng, nhưng dựa vào bối cảnh hiện tại, ngươi có thể hiểu ta nói gì đúng chứ?"
"Thỏa thuận giữa các ngươi và ta sao?"
"Phải."
Cung Chủ Tu La Huyết Cung nhìn Bạch Thương với ánh mắt kỳ lạ.
Bạch Thương cảm giác như có một con độc xà đang trườn trên khắp cơ thể của mình, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nhưng ngay cả khi đang run rẩy không ngừng, hắn vẫn thốt ra một câu chí mạng.
"Nếu các ngươi không phải tay sai của Tà Phái hay thuộc hạ của Trường Nhất Tiếu thì lập một giao ước với bọn ta đi. Nói đi, các ngươi muốn gì? Rốt cuộc các ngươi muốn có được gì để rời khỏi đây?" Cung Chủ Tu La Huyết Cung ngoắc nhẹ tay. Đôi mắt Bạch Thương run rẩy không ngừng. Tất nhiên, hắn biết chuyện này là hoàn toàn vô lý. Nhưng bây giờ Bạch Thương đã không còn lựa chọn nào khác.
'Ít nhất thì hắn sẽ cảm thấy hứng thú.'
Hắn đã được nghe những chuyện đã xảy ra ở Thiếu Lâm Tự từ Bạch Thiên. Con người này khi cảm thấy phe của bản thân bất lợi thì sẽ quay đầu mà không có chút do dự. Nói cách khác, bọn chúng hoàn toàn khác với những người mà Hoa Sơn đã đối đầu từ trước cho đến này.
Nếu biết người này muốn gì, hắn có thể giảm được thiệt hại đáng kể. Chỉ cần đảm bảo được điều đó thì
"Nếu các ngươi thực sự không đến đây vì Tà Bá Liên ra lệnh thì chắc hẳn Tà Bá Liên cũng không biết các ngươi đang ở nơi này. Nếu vậy thì các ngươi chỉ cần có được thứ mình muốn ra rút lui là được rồi."
Cung Chủ Tu La Huyết Cung không có phản ứng gì. Nhưng người phản ứng lại là các đệ tử Võ Đang và Hoa Sơn. "Đạo trưởng mất trí rồi sao"
"Im lặng!"
Bạch Thương trừng mắt hét lên với những người đang đứng phía sau mình. Các đệ tử Võ Đang nhất thời không nói nên lời. Bạch Thương gầm gừ.
"Im lặng và chờ đợi đi!"
Bạch Thương hít thở sâu rồi lại nhìn vào Cung Chủ Tu La Huyết Cung một lần nữa.
"Thỏa thuận. Thỏa thuận ư?"
Cung Chủ Tu La Huyết Cung lẩm bẩm rồi cười lớn. "Cũng không tệ. Dù sao thì cũng có lợi cho bọn ta."
Bạch Thương thầm vui vẻ nhưng vẫn giả vờ điềm tĩnh.
"Các ngươi muốn gì?"
"Tài vật hay linh đan. A, vũ khí tốt cũng được."
"Hãy nói đi, bất cứ thứ gì cũng"
"Và còn một thứ nhỏ nhặt nữa."
Gương mặt Bạch Thương dần cứng lại. Khi nói tới hai chữ "nhỏ nhặt", một nụ cười kỳ lạ xuất hiện trên gương mặt của Cung Chủ Tu La Huyết Cung. "Là gì?"
Cung Chủ Tu La Huyết Cung chỉ về phía sau Bạch Thương.
"Là thủ cấp của kẻ đang nằm ở đó."
"Cái gì?"
"À mà nhân tiện đã phải chém rồi thì phải chém một cách đau đớn nhất nhé! Ta phải lấy lại món nợ khi đó mới được."
Gương mặt Bạch Thương đanh lại.
"Chuyện đó," "Đôi khi có thứ còn quan trọng hơn cả tài vật mà."
Trong mắt của Cung Chủ Tu La Huyết Cung hiện lên nụ cười khinh bỉ.
Khi đó, Bạch Thương nhận ra cuộc trò chuyện của hắn từ nãy đến giờ chỉ là một trò mèo vờn chuột của Cung Chủ Tu La Huyết Cung.
"Được rồi. Ta sẽ đếm đến ba. Trong thời gian đó, hãy mang thủ cấp của hắn đến đây. Như vậy thì ta sẽ tha mạng cho những kẻ còn lại."
"Đợi đã!"
Cung Chủ Tu La Huyết Cung giơ ba ngón tay thon dài lên.
"Ba." Hắn đếm rồi gập một ngón tay xuống. Bạch Thương nhanh chóng nhìn lại. Các kiếm tu của Võ Đang và Hoa Sơn nhìn lại theo phản xạ.
"Hai."
Nhưng trong mắt Bạch Thương vẫn không có một chút dao động.
"Một."
Ngón tay cuối cùng cũng được gập lại, một giọng nói khàn khàn đầy ghê rợn vang lên.
"Thỏa thuận bất thành."
Uỳnh! Cung Chủ Tu La Huyết Cung giải phóng huyết khí và lao thẳng về phía Bạch Thương.
Bạch Thương theo bản năng rút kiếm ra. Hắn phải chặn người này lại. Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc hắn phải mạo hiểm mạng sống của mình, nhưng hắn tuyệt đối không thể để Cung Chủ Tu La Huyết Cung chạm tới người Bạch Thiên.
Nhưng trước khi thanh kiếm của hắn đi được nửa đường, móng tay của Cung Chủ Tu La Huyết Cung đã nhắm thẳng vào cổ của Bạch Thương.
'A.'
Bạch Thương nhắm nghiền mắt lại khi cảm giác được cái chết đang cận kề.
Bỗng một tiếng nổ lớn phát ra ngay trước mặt hắn. Áp lực bùng nổ trong giây lát đẩy Bạch Thương ra xa, Bạch Thương khuỵu xuống.
) "Ớ"
Chuyện gì vậy?
Bạch Thương theo bản năng sờ soạng cổ của mình. Nơi đó vẫn còn lành lặn.
'Đã có chuyện gì thế?'
Bạch Thương ngơ ngác nhìn về phía trước. Cung Chủ Tu La Huyết Cung đang đứng cách hắn ba trượng và dùng một tay để che mặt.
Khi Cung Chủ Tu La Huyết Cung buông tay xuống, một nửa gương mặt méo mó đến thảm thiết của hắn lộ ra. Một giọng nói khe khẽ vàng lên.
"Ê que củi kia! Cái bàn tay dơ bẩn đó của ngươi vừa mới định làm gì vậy?"
"A!"
Bạch Thương và những người ở đó đều giật mình.
Bởi vì giọng nói đó quá đỗi quen thuộc với bọn họ.
Bộp.
Người đó đứng trước mặt của Bạch Thương. "Thanh,"
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc khoác trên mình bộ võ phục của Hoa Sơn, Bạch Thương cùng những đệ tử Hoa Sơn khác ngay lập tức hét lên.
"Thanh Minh!"
"Trông thảm thế này thôi chứ người này là sư thúc đáng quý của ta đấy."
Thanh Minh xoay cổ rồi lắc người để giãn cơ rồi trừng mắt nhìn Cung Chủ Tu La Huyết Cung.
"Nào, chúng ta thỏa thuận lại lần nữa đi. Lần này là thủ cấp của ngươi."
Trên khóe miệng của Thanh Minh xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.
"Các ngươi là ai?!"
"Mau tiết lộ danh tính."
Khi có người lạ xuất hiện, các kiếm tu của Võ Đang giật mình rút kiếm. Bọn họ ngay lập tức lập trận để bảo vệ cho Bạch Thiên và Hư Không.
'Chúng xuất hiện từ khi nào thế?'
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng của các kiếm tu Võ Đang.
Mặc dù bọn họ đang tập trung chăm sóc cho người bị thương nhưng cũng không đến mức không nhận ra có người đang đến gần. Điều này có nghĩa thực lực của đối phương không tầm thương. Không, ngay từ đầu đã không cần phải suy đoán như vậy. Chỉ cần nhìn vào khí tức của đám người kia cũng đủ hiểu sức mạnh của chúng ghê gớm đến mức nào.
"Ta hỏi các ngươi là ai?"
Nam nhân toàn thân cuốn băng vải màu đỏ sậm nhếch miệng cười khi nhìn thấy các đệ tử Võ Đang lúc này đang rất cảnh giác.
"Các ngươi cho rằng đó là điều quan trọng vào lúc này sao? Suy nghĩ của đám Trung Nguyên đúng là thú vị."
Tiếng cười của hắn lan truyền trong sự im lặng.
) Một tiếng cười không chỉ khiến người khác khó chịu mà còn cảm thấy e ngại. Sắc phục đầy ghê rợn, giọng nói đầy sát khí, khí tức kỳ lạ. Những thứ đó đều tác động đến thần kinh của các đệ tử Võ Đang khiến bọn họ không khỏi bức bối.
Tuy nhiên, cảm giác bức bối và bất an của họ chẳng là gì do với Ngũ Kiếm lúc này đang bảo vệ Bạch Thiên.
'Chết tiệt.'
Toàn thân Chiêu Kiệt ướt đẫm mồ hôi lạnh. Sự xuất hiện bất ngờ của người kia khiến hắn dựng tóc gáy.
Đó là một tuyệt thế cường giả. Mặc dù không nắm được chính xác sức mạnh của người đó, nhưng chắc chắn người đó không thua kém gì Cung Chủ Thái Dương Cung.
'Tu La Huyết Cung' Hắn đã từng nghe Bạch Thiên nói rằng Tu La Huyết Cung từng xuất hiện ở Thiếu Lâm nhưng rồi cũng rút lui mà không gây ra xung đột gì lớn.
Chiêu Kiệt lúc này không nhận thức được liệu đám người đó có quan hệ gì với Tà Bá Liên hay không, và tại sao đến bây giờ bọn chúng mới xuất hiện.
'Khốn kiếp'
Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện.
Dù Chiêu Kiệt không biết mục đích của chúng là gì, nhưng chắc chắn chúng đến đây với ý đồ chẳng mấy tốt đẹp.
Chiêu Kiệt nhìn vào Bạch Thiên lúc này vẫn đang bất tỉnh.
'Nguy hiểm quá.' Bạch Thiên lúc này cũng giống như hỏa dược nổ chậm. Chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể khiến hắn nổ tung ngay lập tức.
Nếu xảy ra giao chiến, Bạch Thiên sẽ không thể toàn mạng. Ngoài ra, Ngũ Kiếm, Đường Quân Nhạc, Vô Chấn và Hư Không lúc này đang bị trói buộc khi phải tiếp thêm sinh lực cho Bạch Thiên.
'Làm sao bây giờ?'
Mặc dù Chiêu Kiệt đang dồn hết nguyên khí của mình nhưng hắn vẫn vặn óc suy nghĩ.
Khi hắn buông tay ra, Bạch Thiên sẽ chết. Nhưng nếu hắn không buông tay, những người còn lại sẽ chết.
Liệu mạng sống của ai quan trọng hơn đấy? Hắn phải ra tay để cứu ai bây giờ? Hắn tuyệt vọng nhìn xung quanh. Những người khác đang truyền khí cho Bạch Thiên cũng trở nên bối rối. Đôi mắt của họ dao động dữ dội.
'Việc điều trị này đến bao giờ mới xong vậy?'
Cách tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến lúc này chính là Hư Không tạm dừng việc điều trị này lại, nhưng Hư Không lúc này đang ở trong trạng thái "Vô Ngã" nên hắn không thể nói cho Hư Không biết được.
Bọn họ lúc này như dồn đến đường cùng, không thể tiến cũng chẳng thể lùi.
"Nhìn hắn kìa. Thật là đáng buồn."
Cung Chủ Tu La Huyết Cung dường như cũng nhận thức được về tình hình hiện tại. Khóe miệng hắn cong lên một cách kỳ lạ.
Đôi mắt đỏ rực của hắn hướng về Bạch Thiên đang nằm trên giường. "Ta nhớ trước đây, hắn bừng bừng khí thế mà nhỉ?"
Ngay lúc đó, Chiêu Kiệt lọt vào tầm mắt của Cung Chủ Tu La Huyết Cung. Chiêu Kiệt siết chặt tay.
Sợi dây căng thẳng của được kéo căng hết mức. Thời điểm sợi dây này đứt ra cũng là lúc đám người kia tấn công Bạch Thiên và bọn họ.
'Làm ơn, ai đó hãy,'
Mặc kệ lòng thành khẩn của Chiêu Kiệt, nhãn quang xích sắc lóe lên trong mắt của Cung Chủ Tu La Huyết Cung.
"Trước tiên thì ta phải đòi lại món nợ của Thiếu Lâm Tự đã." Đầu gối của Cung Chủ Tu La Huyết Cung hơi cong xuống. Chiêu Kiệt ngay lập tức nhận ra ý nghĩa của tư thế này, hắn nhắm nghiền mắt.
"Chủ nhân của ngươi"
Bỗng có người lên tiếng và bước về phía trước. Người đó không thể giấu đi đôi bàn tay đang run rẩy vì căng thẳng của mình.
Chiêu Kiệt ngơ ngác nhìn người đó.
'Sư thúc?'
Bạch Thương bước tới trước mặt của Cung Chủ Tu La Huyết Cung. Hắn nuốt khan nước bọt rồi nói.
"Chẳng phải chủ nhân của ngươi đã ra lệnh rút lui rồi sao? Sao các ngươi vẫn còn ở đây? Không lẽ các ngươi ngu ngốc đến mức không nghe theo lệnh của chủ nhân ư?" Rõ ràng đây là khích tướng chi kế. Nhưng Bạch Thương không thể che giấu đi sự run rẩy trong giọng nói của mình.
"Chủ nhân?"
Nhưng phản ứng của Cung Chủ Tu La Huyết Cung trước những lời đó thật bất ngờ. Bọn họ không thể biết được phản ứng đó là đang bực bội, hay là sự nhàn nhã của một con mèo khi đã dìm được một con chuột vào chất độc nữa.
"Chủ nhân sao? Thú vị đấy. Ai là chủ nhân của bọn ta vậy? Một lũ Tà Bá Liên đến từ Trung Nguyên á?"
Xích quang đỏ rực lóe lên trong ánh mắt của Cung Chủ Tu La Huyết Cung.
Đôi mắt của hắn khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải rùng mình. Khí tức tỏa ra từ người hắn gần giống với tử khí hơn là tà khí. )
Tuy nhiên, Bạch Thương vẫn không hề lùi bước ngay cả khi hắn đang đối diện với nỗi sợ hãi đến nghẹt thở. Khoảnh khắc hắn lùi bước, hắn sẽ phải chết.
Bạch Thương biết rõ ngay từ đầu, hắn đã không còn đường lui.
"Vậy hắn không phải chủ nhân của ngươi sao?"
"Chủ nhân của bọn ta chỉ có một."
"Đó đâu phải là lời mà những người đến đây theo lệnh của hắn nên nói nhỉ?" "Mệnh lệnh sao, ngươi đúng là một tên mâu thuẫn. Mới ban nãy, ngươi bảo chủ nhân ta cho lệnh rút lui, giờ lại bảo chủ nhân ra lệnh cho ta đến đây, mấy lời của ngươi hoàn toàn không có liên kết gì cả."
Chút hứng thú trong mắt Cung Chủ Tu La Huyết Cung tan biến trong chớp mắt.
Bạch Thương nói tiếp.
"Chúng ta thỏa thuận đi."
"Hửm?"
Cung Chủ Tu La Huyết Cung nghiêng đầu. Hành động này không phải để thách thức hay chèn ép đối phương mà chỉ là tò mò.
"Thỏa thuận á?" "Đúng vậy. Dù ta có lóng ngóng, nhưng dựa vào bối cảnh hiện tại, ngươi có thể hiểu ta nói gì đúng chứ?"
"Thỏa thuận giữa các ngươi và ta sao?"
"Phải."
Cung Chủ Tu La Huyết Cung nhìn Bạch Thương với ánh mắt kỳ lạ.
Bạch Thương cảm giác như có một con độc xà đang trườn trên khắp cơ thể của mình, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nhưng ngay cả khi đang run rẩy không ngừng, hắn vẫn thốt ra một câu chí mạng.
"Nếu các ngươi không phải tay sai của Tà Phái hay thuộc hạ của Trường Nhất Tiếu thì lập một giao ước với bọn ta đi. Nói đi, các ngươi muốn gì? Rốt cuộc các ngươi muốn có được gì để rời khỏi đây?" Cung Chủ Tu La Huyết Cung ngoắc nhẹ tay. Đôi mắt Bạch Thương run rẩy không ngừng. Tất nhiên, hắn biết chuyện này là hoàn toàn vô lý. Nhưng bây giờ Bạch Thương đã không còn lựa chọn nào khác.
'Ít nhất thì hắn sẽ cảm thấy hứng thú.'
Hắn đã được nghe những chuyện đã xảy ra ở Thiếu Lâm Tự từ Bạch Thiên. Con người này khi cảm thấy phe của bản thân bất lợi thì sẽ quay đầu mà không có chút do dự. Nói cách khác, bọn chúng hoàn toàn khác với những người mà Hoa Sơn đã đối đầu từ trước cho đến này.
Nếu biết người này muốn gì, hắn có thể giảm được thiệt hại đáng kể. Chỉ cần đảm bảo được điều đó thì
"Nếu các ngươi thực sự không đến đây vì Tà Bá Liên ra lệnh thì chắc hẳn Tà Bá Liên cũng không biết các ngươi đang ở nơi này. Nếu vậy thì các ngươi chỉ cần có được thứ mình muốn ra rút lui là được rồi."
Cung Chủ Tu La Huyết Cung không có phản ứng gì. Nhưng người phản ứng lại là các đệ tử Võ Đang và Hoa Sơn. "Đạo trưởng mất trí rồi sao"
"Im lặng!"
Bạch Thương trừng mắt hét lên với những người đang đứng phía sau mình. Các đệ tử Võ Đang nhất thời không nói nên lời. Bạch Thương gầm gừ.
"Im lặng và chờ đợi đi!"
Bạch Thương hít thở sâu rồi lại nhìn vào Cung Chủ Tu La Huyết Cung một lần nữa.
"Thỏa thuận. Thỏa thuận ư?"
Cung Chủ Tu La Huyết Cung lẩm bẩm rồi cười lớn. "Cũng không tệ. Dù sao thì cũng có lợi cho bọn ta."
Bạch Thương thầm vui vẻ nhưng vẫn giả vờ điềm tĩnh.
"Các ngươi muốn gì?"
"Tài vật hay linh đan. A, vũ khí tốt cũng được."
"Hãy nói đi, bất cứ thứ gì cũng"
"Và còn một thứ nhỏ nhặt nữa."
Gương mặt Bạch Thương dần cứng lại. Khi nói tới hai chữ "nhỏ nhặt", một nụ cười kỳ lạ xuất hiện trên gương mặt của Cung Chủ Tu La Huyết Cung. "Là gì?"
Cung Chủ Tu La Huyết Cung chỉ về phía sau Bạch Thương.
"Là thủ cấp của kẻ đang nằm ở đó."
"Cái gì?"
"À mà nhân tiện đã phải chém rồi thì phải chém một cách đau đớn nhất nhé! Ta phải lấy lại món nợ khi đó mới được."
Gương mặt Bạch Thương đanh lại.
"Chuyện đó," "Đôi khi có thứ còn quan trọng hơn cả tài vật mà."
Trong mắt của Cung Chủ Tu La Huyết Cung hiện lên nụ cười khinh bỉ.
Khi đó, Bạch Thương nhận ra cuộc trò chuyện của hắn từ nãy đến giờ chỉ là một trò mèo vờn chuột của Cung Chủ Tu La Huyết Cung.
"Được rồi. Ta sẽ đếm đến ba. Trong thời gian đó, hãy mang thủ cấp của hắn đến đây. Như vậy thì ta sẽ tha mạng cho những kẻ còn lại."
"Đợi đã!"
Cung Chủ Tu La Huyết Cung giơ ba ngón tay thon dài lên.
"Ba." Hắn đếm rồi gập một ngón tay xuống. Bạch Thương nhanh chóng nhìn lại. Các kiếm tu của Võ Đang và Hoa Sơn nhìn lại theo phản xạ.
"Hai."
Nhưng trong mắt Bạch Thương vẫn không có một chút dao động.
"Một."
Ngón tay cuối cùng cũng được gập lại, một giọng nói khàn khàn đầy ghê rợn vang lên.
"Thỏa thuận bất thành."
Uỳnh! Cung Chủ Tu La Huyết Cung giải phóng huyết khí và lao thẳng về phía Bạch Thương.
Bạch Thương theo bản năng rút kiếm ra. Hắn phải chặn người này lại. Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc hắn phải mạo hiểm mạng sống của mình, nhưng hắn tuyệt đối không thể để Cung Chủ Tu La Huyết Cung chạm tới người Bạch Thiên.
Nhưng trước khi thanh kiếm của hắn đi được nửa đường, móng tay của Cung Chủ Tu La Huyết Cung đã nhắm thẳng vào cổ của Bạch Thương.
'A.'
Bạch Thương nhắm nghiền mắt lại khi cảm giác được cái chết đang cận kề.
Bỗng một tiếng nổ lớn phát ra ngay trước mặt hắn. Áp lực bùng nổ trong giây lát đẩy Bạch Thương ra xa, Bạch Thương khuỵu xuống.
) "Ớ"
Chuyện gì vậy?
Bạch Thương theo bản năng sờ soạng cổ của mình. Nơi đó vẫn còn lành lặn.
'Đã có chuyện gì thế?'
Bạch Thương ngơ ngác nhìn về phía trước. Cung Chủ Tu La Huyết Cung đang đứng cách hắn ba trượng và dùng một tay để che mặt.
Khi Cung Chủ Tu La Huyết Cung buông tay xuống, một nửa gương mặt méo mó đến thảm thiết của hắn lộ ra. Một giọng nói khe khẽ vàng lên.
"Ê que củi kia! Cái bàn tay dơ bẩn đó của ngươi vừa mới định làm gì vậy?"
"A!"
Bạch Thương và những người ở đó đều giật mình.
Bởi vì giọng nói đó quá đỗi quen thuộc với bọn họ.
Bộp.
Người đó đứng trước mặt của Bạch Thương. "Thanh,"
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc khoác trên mình bộ võ phục của Hoa Sơn, Bạch Thương cùng những đệ tử Hoa Sơn khác ngay lập tức hét lên.
"Thanh Minh!"
"Trông thảm thế này thôi chứ người này là sư thúc đáng quý của ta đấy."
Thanh Minh xoay cổ rồi lắc người để giãn cơ rồi trừng mắt nhìn Cung Chủ Tu La Huyết Cung.
"Nào, chúng ta thỏa thuận lại lần nữa đi. Lần này là thủ cấp của ngươi."
Trên khóe miệng của Thanh Minh xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com