Hoa Son Tai Khoi 1521 1720
Chapter 1710. Như vậy là được rồi. (5)
Một luồng khí lạnh như băng tràn qua vách đá đang sôi sục như dung nham. Không ai ở đây có thể tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.
Tiếng hét thất thanh của những hộ pháp Thái Dương Cung đã phá vỡ sự im lặng.
"Cung Chủuuu!!!!!!"
Bọn chúng như bừng tỉnh sau một hồi ngơ ngác nhìn Trần Bình ngã xuống. Chúng vội vàng nghiến răng lao về phía Cung Chủ của mình.
"Các....... các ngươi còn làm gì vậy? Mau bảo vệ Cung Chủ!"
Các hộ pháp dùng Nhiệt Dương Khí Công bao bọc lấy Trần Bình. "Cung Chủ, người không sao chứ? Cung Chủ!"
"Khực......."
Trông khí sắc của Trần Bình lúc này quả thật không ổn, nhưng có vẻ cái mạng của hắn vẫn còn. Những hộ pháp liều mạng đẩy khí tức vào toàn thân của Trần Bình. Bọn chúng muốn cứu Cung Chủ của mình bằng mọi giá.
Chiêu Kiệt lúc này cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt rồi quay đầu lại.
"Sư thúc!"
Tiếng hét của hắn như một pháo hiệu, Bạch Thiên vốn đang đứng thẳng ngay lập tức ngã xuống.
Phịch. Chiêu Kiệt không thể giấu nổi sự bàng hoàng, hai mắt hắn trố lên.
Y phục của Bạch Thiên lúc này đã cháy rụi hoàn toàn đến tận vai, cánh tay lộ ra ngoài của hắn đã biến thành cục than đỏ rực.
"Khực......."
Khi chứng kiến được cảnh tượng đau thương đó, Chiêu Kiệt run rẩy không ngừng định chạy về phía Bạch Thiên thì bỗng ngã xuống ngay tại chỗ. Tâm hắn thực muốn chạy ngay đến chỗ kia nhưng đôi chân của hắn lại không hề nghe lời.
"Hự......." Chiêu Kiệt nghiến răng cào mạnh tay xuống đất. Hắn đang cố gắng lết đi. Nhưng lúc này việc nhúc nhích cơ thể còn khó chứ đừng nói đến việc dùng sức như thế này.
"Chết tiệt! Chết tiệt......."
Chiêu Kiệt không ngừng thốt ra những lời chửi rủa, bỗng có tiếng hét lớn của ai đó vang lên.
"Bảo vệ sư huynh!"
Đó chính là giọng của Bạch Thương.
"Các Thanh Tử Bối hãy chăm sóc cho những người bị thương, các Bạch Tử Bối nhanh chóng bảo vệ các đệ tử của Võ Đang! Phòng tuyến của kẻ thù đã sụp đổ rồi, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này thôi."
"Rõ!" Ngay khi Bạch Thương vừa ra lệnh, có ai đó gấp gáp chạy về phía Chiêu Kiệt. Chiêu Kiệt nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đó thì lẩm bẩm.
".... Quách Hoài."
"Chết tiệt! Sư huynh tưởng mình có ba cái mạng hay sao thế? Rốt cuộc là huynh đang nghĩ cái quái gì thế hả?"
Quách Hoài tóm lấy cổ áo của Chiêu Kiệt rồi kéo lên. Chiêu Kiệt khẩn trương nói.
"Hãy....... hãy lo cho sư thúc trước đã......."
"Ôi trời, sư huynh đừng có ra vẻ nữa!" Quách Hoài chẳng thèm bận tâm đến lời nói của Chiêu Kiệt, hắn cõng Chiêu Kiệt lên lưng. Những người khác cũng nhanh chóng chạy tới cõng Nhuận Tông và Lưu Lê Tuyết.
"Sư huynh!"
Bạch Thương là người đầu tiên chạy về phía Bạch Thiên, hắn cố gắng cõng Bạch Thiên lên nhưng rồi phải giật mình dừng lại.
Đó là bởi vì hắn không nỡ chạm vào cánh tay kia. Cảm giác như chỉ cần chạm vào, cánh tay đã gần như cháy rụi của Bạch Thiên sẽ bong ra thành từng mảnh. Thậm chí là vỡ vụn.
Nhưng ngoài cánh tay ra, mọi thứ khác trên người Bạch Thiên vẫn còn nguyên vẹn chứ?
Không. Thành thật mà nói, không có một bộ phận nào trên người Bạch Thiên lúc này còn nguyên vẹn cả. Việc Bạch Thiên còn giữ được mạng lúc này đã là một kỳ tích. 'Chết tiệt!'
Bạch Thương run rẩy vươn tay nâng Bạch Thiên dậy một cách cẩn thận nhất có thể.
"Bạch Tử Bối!"
"Vâng, thưa sư huynh!"
Các Bạch Tử Bối lúc này đã cõng đệ tử của Võ Đang trên vai, bọn họ đã đứng quanh Bạch Thương từ lúc nào.
"Tuyệt đối không được để một kẻ nào hay một đòn tấn công nào....... có thể chạm tới người sư huynh lúc này."
Ánh mắt của toàn bộ Bạch Tử Bối hướng về phía Bạch Thiên. Khi nhìn thấy bộ dạng thảm thương của người đã liều mình để cứu tất cả những người ở đây lúc này, trong mắt của các kiếm tu Hoa Sơn ngay lập tức tràn đầy quỷ khí. Bạch Thương nhìn về phía các võ giả của Thái Dương Cung, những người đang chặn đường họ lúc này.
Khi Trần Bình gục ngã và các hộ pháp đã lao về phía Trần Bình. Có rất nhiều lỗ hổng xuất hiện trên tuyến phòng ngự của bọn chúng.
Bây giờ có nói thêm gì cũng vô nghĩa.
Uỳnh!
Bức tường sụp đổ, Bạch Thương hét lớn.
"Mau lập tức rời khỏi đây!"
"Rõ!" Các đệ tử của Hoa Sơn đồng loạt giương cao Mai Hoa Kiếm và tiến về phía trước.
"Khực!"
"Cung Chủ! Trước mắt phải bảo vệ cho Cung Chủ trước đã!"
"Nhưng mà nếu vậy thì bọn chúng....... Nhưng mà theo mệnh lệnh thì......."
"Chết tiệt! Cung Chủ thành ra thế này rồi mà mệnh lệnh cái gì ở đây! Là kẻ nào dám ra lệnh cho Thái Dương Cung vậy?"
Một khi con đập đã bị vỡ thì có làm gì cũng không thể ngăn nước tràn vào cả.
Không có trụ cột, Thái Dương Cung có thể sụp đổ một cách dễ dàng. Các võ giả của Thái Dương Cung trở nên bối rối và dần rút lui. Chúng thậm chí không thể nghĩ đến việc đối phó với những kiếm tu Hoa Sơn lúc này.
"Tránh ra! Trước khi ta giết chết lũ khốn các ngươi!"
Bạch Thương vung kiếm một cách hung ác. Thanh kiếm của hắn không phải được vung ra để đồ sát kẻ thù mà chỉ để uy hiếp chúng. Ấy vậy mà bấy nhiêu đó cũng đủ khiến kẻ thù phải do dự. Bởi vì các võ giả Thái Dương Cung lúc này không khác nào rắn mất đầu, bọn chúng đang rơi vào trạng thái hỗn loạn.
"Khực......."
Trần Bình nhìn thấy cảnh tượng mờ mịt trước mắt thì giơ bàn tay run rẩy của mình lên.
Các hộ pháp kinh hoàng cố gắng ngăn hắn lại. "Cung Chủ!"
"Cung Chủ! Xin người đừng cố gắng quá sức! Nội thương của người đã quá nghiêm trọng rồi!"
"Chúng....... chúng....... khụ khụ!"
Trần Bình định nói gì đó nhưng hắc huyết lại trào ra không ngừng từ miệng hắn.
"Khí! Mau truyền thêm nguyên khí cho Cung Chủ!"
"Rõ!" Thứ lọt vào trong tầm mắt mờ ảo của Trần Bình lúc này là Bạch Thiên đang nằm trên lưng của Bạch Thương. Trông hắn lúc này chẳng còn nguyên vẹn, nhưng hắn vẫn đang sống sót và rời khỏi nơi này.
Dĩ nhiên, bọn họ có thể chết kể cả khi rời khỏi đây. Nhưng cuối cùng thì việc Trần Bình không thể trói chân được bọn họ tại vách đá này vẫn là sự thật không thể thay đổi.
"Khực......."
Đó không phải là cảnh tượng duy nhất lọt vào mắt của Trần Bình.
"Lũ dị tộc khốn kiếp, có giết chết các ngươi ta cũng không thấy thỏa lòng."
"Các ngươi dám đe dọa bọn ta sao?" Lúc này, không chỉ có mỗi Hoa Sơn tràn vào con đê đã vỡ.
Những võ giả của Tà Bá Liên cũng đang tấn công vào dọc theo con đường do Hoa Sơn mở ra. Vì tính mạng bị đe dọa nên bọn chúng lúc này trở nên tức giận hơn bao giờ hết. Chúng trở thành dòng nước lũ trong cơn phong bão quét sạch các võ giả của Thái Dương Cung.
"Aaaaaaaaa!"
Thanh kiếm của lũ Tà Bá Liên đâm thẳng vào tim của những võ giả Thái Dương Cung lúc này đang cố gắng rút lui. Đồng bọn ban nãy còn cùng nhau chinh chiến để chống lại Võ Đang giờ lại bị Tà Bá Liên đồ sát một cách không thương tiếc như thể đó là kẻ thù không đội trời chung của mình.
Cơ thể Trần Bình trở nên co giật liên hồi. Sau đó cơ thể hắn lại rũ rượi ra như thể đã không còn sức để co giật nữa.
"Cung....... Cung Chủ!" "Gọi thêm các hộ pháp tới đây nhanh lên. Chúng ta phải cứu Cung Chủ!"
"Cung Chủ......."
Nhóm người Bạch Thương cứ thế xuyên thủng hàng phòng ngự của kẻ thù và bỏ lại Thái Dương Cung ở phía sau.
Bạch Thương nhìn quanh.
Hắn phải đi đâu? Hắn phải đi đâu mới có thể cứu được mọi người.
Ngọn lửa vẫn đang cháy dữ dội trên ngọn núi này. Hắn thậm chí còn không biết có bao nhiêu kẻ thù còn sống sót và đang truy đuổi bọn họ.
Và....... Hắn không chắc hắn có thể vượt qua ngọn lửa và mọi kẻ thù để tìm được một nơi an toàn, sợ rằng đến khi đó, Bạch Thiên đã hết chịu đựng nổi rồi.
'Không được.......'
Thoạt đầu, hắn nghĩ rằng chỉ cần vượt qua được Trần Bình là có thể sống sót. Nhưng tình thế hiện tại đã thay đổi. Hắn không thể chỉ leo lên trên đó một cách vô kế hoạch được.
Việc hắn cần làm bây giờ chính là tìm một nơi an toàn để chữa trị cho Bạch Thiên và Ngũ Kiếm.
Đầu óc hắn như cứng đờ lại. Hắn tự hỏi liệu có nơi nào đủ an toàn để điều trị cho bọn họ ở ngọn núi địa ngục này không?
Mỗi bước chân của hắn trở nên nặng nề đến mức mỗi lần chân chạm đất, hắn đều cảm giác như đang bước xuống vực thẳm vậy. 'Có ai đó.......'
Hắn tuyệt vọng nhìn quanh, nhưng không có ai ở đây có thể cho hắn lời khuyên cả.
Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt, thậm chí cả Tuệ Nhiên đều đang bất tỉnh.
Và Bạch Thương chính là người phải làm điều đó.
Bạch Thương phải cứu sống được họ.
Hơi thở của Bạch Thiên đang nằm trên lưng hắn lúc này đang trở nên mong manh hơn, nó có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
"Sư huynh! Sư huynh!" Bạch Thương khẩn trương gọi Bạch Thiên đang nằm trên lưng mình. Nỗi lo lắng không ngừng dâng trào lên trong lồng ngực của hắn.
"Sư huynh, đừng lo lắng. Đệ nhất định sẽ đưa huynh đến một nơi an toàn. Hãy cố gắng cầm cự cho tới lúc đó nhé! Hứa với đệ! Xin huynh đừng chết!"
Không ai hồi đáp hắn cả.
"Bạch Thương sư huynh! Trước mắt chúng ta nên......."
"Ta biết rồi!"
Bạch Thương cắn chặt môi.
Bọn họ cần y sư. Nhưng để tìm được y sư, bọn họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc xuống núi. Mặc dù dưới đó là địa ngục ma quái đầy quỷ dữ. Nhưng nếu dưới đó là nơi duy nhất để có thể cứu được đồng môn, hắn sẽ không ngần ngại xuống địa ngục.
"Dưới núi......."
Bạch Thương hạ quyết tâm, hắn dồn sức vào đôi tay đang nâng Bạch Thiên lên và chuẩn bị đổi hướng thì bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Bên dưới nguy hiểm lắm."
"Ơ?"
Đường Quân Nhạc đã đứng cạnh hắn từ lúc nào. Quanh miệng ông ta có một vệt máu đã khô, y phục thì rách rưới ở nhiều nơi. Nhìn qua cũng có thể thấy ông ta đã trải qua một cuộc chiến khủng khiếp như thế nào.
"Môn Chủ!" "Đi thẳng đi!"
Một câu nói ngắn gọn nhưng Bạch Thương có thể hiểu câu nói đó một cách rõ ràng. Bạch Thương gật đầu mà không một chút do dự. Chỉ cần có Đường Quân Nhạc bên cạnh cũng giống như tìm được ngọn hải đăng giữa biển khơi vô tận vậy.
"Môn Chủ! Sư huynh....... Bạch Thiên sư huynh......."
Đường Quân Nhạc nhìn Bạch Thiên với vẻ mặt nghiêm nghị. Đôi tay đỏ sẫm và thậm chí còn bị đen và cứng lại ở một vài nơi. Hai cánh tay mạnh mẽ ấy....... lúc này dường như trông thật vô vọng. Đường Quân Nhạc vô thức nhắm mắt lại.
Mặt của Bạch Thương tái nhợt trước biểu cảm bất thường đó.
"Môn Chủ. Sư huynh....... Sư huynh liệu sẽ......." Đường Quân Nhạc cắt ngang lời của Bạch Thương.
"Bây giờ không phải là lúc để nói những điều như thế đâu! Đi tiếp đi! Chỉ cần tiến lên một bước thôi đã tiết kiệm được bao nhiêu thời gian để cứu bọn họ rồi đấy!"
"Vâng ạ!"
Đường Quân Nhạc cắn chặt môi.
"Nhưng....... nhưng chúng ta phải đi đâu đây ạ?"
"Đến nơi mạng sống được bảo toàn."
"Là ở đâu ạ?" Khi Đường Quân Nhạc định lắc đầu thì một giọng nói thều thào vang lên.
"Trên......."
"Hửm?"
"Phía....... trên....... đầu......."
Ánh mắt của Đường Quân Nhạc và Bạch Thương hướng lên phía trên.
Một con đường núi khá dốc đang trải dài trước mặt bọn họ, giữa đỉnh núi là những điện các cổ kính.
Đó là nơi mà các đệ tử Võ Đang đã liều mạng để bảo vệ. ".... Võ Đang."
"...."
"Đúng vậy. Cũng không còn nơi nào khác nữa."
Đường Quân Nhạc nhìn qua người vừa lên tiếng.
Hư Không lúc này đang được một đệ tử Hoa Sơn cõng ở trên lưng. Tuy tâm trí ông ta lúc này vẫn mờ ảo nhưng ngón tay ông ta vẫn chỉ về phía trên một cách kiên quyết.
Ngoài phái Võ Đang ra thì còn nơi nào an toàn hơn nữa trên núi Võ Đang chứ? Đó là một nơi hoàn hảo để điều trị cho những người ở đây.
"Đi thôi!" "Vâng, thưa Môn Chủ."
Đường Quân Nhạc bước lên phía trước dẫn đầu.
"Mau đi theo Môn Chủ!"
"Húuuuu!"
Thay vì trả lời, những tiếng gầm rú vang lên khắp nơi. Các đệ tử của Hoa Sơn bắt đầu lao đi như những con thú hoang. Bọn họ dồn toàn lực vào hai chân của mình.
Bọn họ phải nhanh hơn nữa.
Vèo!
Một tiếng động lớn kỳ lạ vang lên khiến bọn họ phải nhìn về sau.
Uỳnh!
Vách đá nơi vẫn còn đầy những kẻ Tà Bá Liên đang vùng vẫy để trốn thoát.
Uỳnh! Âm thanh khủng khiếp vang lên, bức tường chính thức nứt ra và vỡ vụn, sau đó bốc cháy. Cảnh tượng ấy giống như ngọn thương của thiên thần xuyên thủng qua ngọn núi.
Ai nấy đều phát ra tiếng thở dài.
"A......."
Ác ý của con người đã phá vỡ hoàn toàn cảnh quan vốn được duy trì suốt hàng ngàn năm qua của Võ Đang.
Một luồng khí lạnh như băng tràn qua vách đá đang sôi sục như dung nham. Không ai ở đây có thể tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.
Tiếng hét thất thanh của những hộ pháp Thái Dương Cung đã phá vỡ sự im lặng.
"Cung Chủuuu!!!!!!"
Bọn chúng như bừng tỉnh sau một hồi ngơ ngác nhìn Trần Bình ngã xuống. Chúng vội vàng nghiến răng lao về phía Cung Chủ của mình.
"Các....... các ngươi còn làm gì vậy? Mau bảo vệ Cung Chủ!"
Các hộ pháp dùng Nhiệt Dương Khí Công bao bọc lấy Trần Bình. "Cung Chủ, người không sao chứ? Cung Chủ!"
"Khực......."
Trông khí sắc của Trần Bình lúc này quả thật không ổn, nhưng có vẻ cái mạng của hắn vẫn còn. Những hộ pháp liều mạng đẩy khí tức vào toàn thân của Trần Bình. Bọn chúng muốn cứu Cung Chủ của mình bằng mọi giá.
Chiêu Kiệt lúc này cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt rồi quay đầu lại.
"Sư thúc!"
Tiếng hét của hắn như một pháo hiệu, Bạch Thiên vốn đang đứng thẳng ngay lập tức ngã xuống.
Phịch. Chiêu Kiệt không thể giấu nổi sự bàng hoàng, hai mắt hắn trố lên.
Y phục của Bạch Thiên lúc này đã cháy rụi hoàn toàn đến tận vai, cánh tay lộ ra ngoài của hắn đã biến thành cục than đỏ rực.
"Khực......."
Khi chứng kiến được cảnh tượng đau thương đó, Chiêu Kiệt run rẩy không ngừng định chạy về phía Bạch Thiên thì bỗng ngã xuống ngay tại chỗ. Tâm hắn thực muốn chạy ngay đến chỗ kia nhưng đôi chân của hắn lại không hề nghe lời.
"Hự......." Chiêu Kiệt nghiến răng cào mạnh tay xuống đất. Hắn đang cố gắng lết đi. Nhưng lúc này việc nhúc nhích cơ thể còn khó chứ đừng nói đến việc dùng sức như thế này.
"Chết tiệt! Chết tiệt......."
Chiêu Kiệt không ngừng thốt ra những lời chửi rủa, bỗng có tiếng hét lớn của ai đó vang lên.
"Bảo vệ sư huynh!"
Đó chính là giọng của Bạch Thương.
"Các Thanh Tử Bối hãy chăm sóc cho những người bị thương, các Bạch Tử Bối nhanh chóng bảo vệ các đệ tử của Võ Đang! Phòng tuyến của kẻ thù đã sụp đổ rồi, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này thôi."
"Rõ!" Ngay khi Bạch Thương vừa ra lệnh, có ai đó gấp gáp chạy về phía Chiêu Kiệt. Chiêu Kiệt nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đó thì lẩm bẩm.
".... Quách Hoài."
"Chết tiệt! Sư huynh tưởng mình có ba cái mạng hay sao thế? Rốt cuộc là huynh đang nghĩ cái quái gì thế hả?"
Quách Hoài tóm lấy cổ áo của Chiêu Kiệt rồi kéo lên. Chiêu Kiệt khẩn trương nói.
"Hãy....... hãy lo cho sư thúc trước đã......."
"Ôi trời, sư huynh đừng có ra vẻ nữa!" Quách Hoài chẳng thèm bận tâm đến lời nói của Chiêu Kiệt, hắn cõng Chiêu Kiệt lên lưng. Những người khác cũng nhanh chóng chạy tới cõng Nhuận Tông và Lưu Lê Tuyết.
"Sư huynh!"
Bạch Thương là người đầu tiên chạy về phía Bạch Thiên, hắn cố gắng cõng Bạch Thiên lên nhưng rồi phải giật mình dừng lại.
Đó là bởi vì hắn không nỡ chạm vào cánh tay kia. Cảm giác như chỉ cần chạm vào, cánh tay đã gần như cháy rụi của Bạch Thiên sẽ bong ra thành từng mảnh. Thậm chí là vỡ vụn.
Nhưng ngoài cánh tay ra, mọi thứ khác trên người Bạch Thiên vẫn còn nguyên vẹn chứ?
Không. Thành thật mà nói, không có một bộ phận nào trên người Bạch Thiên lúc này còn nguyên vẹn cả. Việc Bạch Thiên còn giữ được mạng lúc này đã là một kỳ tích. 'Chết tiệt!'
Bạch Thương run rẩy vươn tay nâng Bạch Thiên dậy một cách cẩn thận nhất có thể.
"Bạch Tử Bối!"
"Vâng, thưa sư huynh!"
Các Bạch Tử Bối lúc này đã cõng đệ tử của Võ Đang trên vai, bọn họ đã đứng quanh Bạch Thương từ lúc nào.
"Tuyệt đối không được để một kẻ nào hay một đòn tấn công nào....... có thể chạm tới người sư huynh lúc này."
Ánh mắt của toàn bộ Bạch Tử Bối hướng về phía Bạch Thiên. Khi nhìn thấy bộ dạng thảm thương của người đã liều mình để cứu tất cả những người ở đây lúc này, trong mắt của các kiếm tu Hoa Sơn ngay lập tức tràn đầy quỷ khí. Bạch Thương nhìn về phía các võ giả của Thái Dương Cung, những người đang chặn đường họ lúc này.
Khi Trần Bình gục ngã và các hộ pháp đã lao về phía Trần Bình. Có rất nhiều lỗ hổng xuất hiện trên tuyến phòng ngự của bọn chúng.
Bây giờ có nói thêm gì cũng vô nghĩa.
Uỳnh!
Bức tường sụp đổ, Bạch Thương hét lớn.
"Mau lập tức rời khỏi đây!"
"Rõ!" Các đệ tử của Hoa Sơn đồng loạt giương cao Mai Hoa Kiếm và tiến về phía trước.
"Khực!"
"Cung Chủ! Trước mắt phải bảo vệ cho Cung Chủ trước đã!"
"Nhưng mà nếu vậy thì bọn chúng....... Nhưng mà theo mệnh lệnh thì......."
"Chết tiệt! Cung Chủ thành ra thế này rồi mà mệnh lệnh cái gì ở đây! Là kẻ nào dám ra lệnh cho Thái Dương Cung vậy?"
Một khi con đập đã bị vỡ thì có làm gì cũng không thể ngăn nước tràn vào cả.
Không có trụ cột, Thái Dương Cung có thể sụp đổ một cách dễ dàng. Các võ giả của Thái Dương Cung trở nên bối rối và dần rút lui. Chúng thậm chí không thể nghĩ đến việc đối phó với những kiếm tu Hoa Sơn lúc này.
"Tránh ra! Trước khi ta giết chết lũ khốn các ngươi!"
Bạch Thương vung kiếm một cách hung ác. Thanh kiếm của hắn không phải được vung ra để đồ sát kẻ thù mà chỉ để uy hiếp chúng. Ấy vậy mà bấy nhiêu đó cũng đủ khiến kẻ thù phải do dự. Bởi vì các võ giả Thái Dương Cung lúc này không khác nào rắn mất đầu, bọn chúng đang rơi vào trạng thái hỗn loạn.
"Khực......."
Trần Bình nhìn thấy cảnh tượng mờ mịt trước mắt thì giơ bàn tay run rẩy của mình lên.
Các hộ pháp kinh hoàng cố gắng ngăn hắn lại. "Cung Chủ!"
"Cung Chủ! Xin người đừng cố gắng quá sức! Nội thương của người đã quá nghiêm trọng rồi!"
"Chúng....... chúng....... khụ khụ!"
Trần Bình định nói gì đó nhưng hắc huyết lại trào ra không ngừng từ miệng hắn.
"Khí! Mau truyền thêm nguyên khí cho Cung Chủ!"
"Rõ!" Thứ lọt vào trong tầm mắt mờ ảo của Trần Bình lúc này là Bạch Thiên đang nằm trên lưng của Bạch Thương. Trông hắn lúc này chẳng còn nguyên vẹn, nhưng hắn vẫn đang sống sót và rời khỏi nơi này.
Dĩ nhiên, bọn họ có thể chết kể cả khi rời khỏi đây. Nhưng cuối cùng thì việc Trần Bình không thể trói chân được bọn họ tại vách đá này vẫn là sự thật không thể thay đổi.
"Khực......."
Đó không phải là cảnh tượng duy nhất lọt vào mắt của Trần Bình.
"Lũ dị tộc khốn kiếp, có giết chết các ngươi ta cũng không thấy thỏa lòng."
"Các ngươi dám đe dọa bọn ta sao?" Lúc này, không chỉ có mỗi Hoa Sơn tràn vào con đê đã vỡ.
Những võ giả của Tà Bá Liên cũng đang tấn công vào dọc theo con đường do Hoa Sơn mở ra. Vì tính mạng bị đe dọa nên bọn chúng lúc này trở nên tức giận hơn bao giờ hết. Chúng trở thành dòng nước lũ trong cơn phong bão quét sạch các võ giả của Thái Dương Cung.
"Aaaaaaaaa!"
Thanh kiếm của lũ Tà Bá Liên đâm thẳng vào tim của những võ giả Thái Dương Cung lúc này đang cố gắng rút lui. Đồng bọn ban nãy còn cùng nhau chinh chiến để chống lại Võ Đang giờ lại bị Tà Bá Liên đồ sát một cách không thương tiếc như thể đó là kẻ thù không đội trời chung của mình.
Cơ thể Trần Bình trở nên co giật liên hồi. Sau đó cơ thể hắn lại rũ rượi ra như thể đã không còn sức để co giật nữa.
"Cung....... Cung Chủ!" "Gọi thêm các hộ pháp tới đây nhanh lên. Chúng ta phải cứu Cung Chủ!"
"Cung Chủ......."
Nhóm người Bạch Thương cứ thế xuyên thủng hàng phòng ngự của kẻ thù và bỏ lại Thái Dương Cung ở phía sau.
Bạch Thương nhìn quanh.
Hắn phải đi đâu? Hắn phải đi đâu mới có thể cứu được mọi người.
Ngọn lửa vẫn đang cháy dữ dội trên ngọn núi này. Hắn thậm chí còn không biết có bao nhiêu kẻ thù còn sống sót và đang truy đuổi bọn họ.
Và....... Hắn không chắc hắn có thể vượt qua ngọn lửa và mọi kẻ thù để tìm được một nơi an toàn, sợ rằng đến khi đó, Bạch Thiên đã hết chịu đựng nổi rồi.
'Không được.......'
Thoạt đầu, hắn nghĩ rằng chỉ cần vượt qua được Trần Bình là có thể sống sót. Nhưng tình thế hiện tại đã thay đổi. Hắn không thể chỉ leo lên trên đó một cách vô kế hoạch được.
Việc hắn cần làm bây giờ chính là tìm một nơi an toàn để chữa trị cho Bạch Thiên và Ngũ Kiếm.
Đầu óc hắn như cứng đờ lại. Hắn tự hỏi liệu có nơi nào đủ an toàn để điều trị cho bọn họ ở ngọn núi địa ngục này không?
Mỗi bước chân của hắn trở nên nặng nề đến mức mỗi lần chân chạm đất, hắn đều cảm giác như đang bước xuống vực thẳm vậy. 'Có ai đó.......'
Hắn tuyệt vọng nhìn quanh, nhưng không có ai ở đây có thể cho hắn lời khuyên cả.
Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt, thậm chí cả Tuệ Nhiên đều đang bất tỉnh.
Và Bạch Thương chính là người phải làm điều đó.
Bạch Thương phải cứu sống được họ.
Hơi thở của Bạch Thiên đang nằm trên lưng hắn lúc này đang trở nên mong manh hơn, nó có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
"Sư huynh! Sư huynh!" Bạch Thương khẩn trương gọi Bạch Thiên đang nằm trên lưng mình. Nỗi lo lắng không ngừng dâng trào lên trong lồng ngực của hắn.
"Sư huynh, đừng lo lắng. Đệ nhất định sẽ đưa huynh đến một nơi an toàn. Hãy cố gắng cầm cự cho tới lúc đó nhé! Hứa với đệ! Xin huynh đừng chết!"
Không ai hồi đáp hắn cả.
"Bạch Thương sư huynh! Trước mắt chúng ta nên......."
"Ta biết rồi!"
Bạch Thương cắn chặt môi.
Bọn họ cần y sư. Nhưng để tìm được y sư, bọn họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc xuống núi. Mặc dù dưới đó là địa ngục ma quái đầy quỷ dữ. Nhưng nếu dưới đó là nơi duy nhất để có thể cứu được đồng môn, hắn sẽ không ngần ngại xuống địa ngục.
"Dưới núi......."
Bạch Thương hạ quyết tâm, hắn dồn sức vào đôi tay đang nâng Bạch Thiên lên và chuẩn bị đổi hướng thì bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Bên dưới nguy hiểm lắm."
"Ơ?"
Đường Quân Nhạc đã đứng cạnh hắn từ lúc nào. Quanh miệng ông ta có một vệt máu đã khô, y phục thì rách rưới ở nhiều nơi. Nhìn qua cũng có thể thấy ông ta đã trải qua một cuộc chiến khủng khiếp như thế nào.
"Môn Chủ!" "Đi thẳng đi!"
Một câu nói ngắn gọn nhưng Bạch Thương có thể hiểu câu nói đó một cách rõ ràng. Bạch Thương gật đầu mà không một chút do dự. Chỉ cần có Đường Quân Nhạc bên cạnh cũng giống như tìm được ngọn hải đăng giữa biển khơi vô tận vậy.
"Môn Chủ! Sư huynh....... Bạch Thiên sư huynh......."
Đường Quân Nhạc nhìn Bạch Thiên với vẻ mặt nghiêm nghị. Đôi tay đỏ sẫm và thậm chí còn bị đen và cứng lại ở một vài nơi. Hai cánh tay mạnh mẽ ấy....... lúc này dường như trông thật vô vọng. Đường Quân Nhạc vô thức nhắm mắt lại.
Mặt của Bạch Thương tái nhợt trước biểu cảm bất thường đó.
"Môn Chủ. Sư huynh....... Sư huynh liệu sẽ......." Đường Quân Nhạc cắt ngang lời của Bạch Thương.
"Bây giờ không phải là lúc để nói những điều như thế đâu! Đi tiếp đi! Chỉ cần tiến lên một bước thôi đã tiết kiệm được bao nhiêu thời gian để cứu bọn họ rồi đấy!"
"Vâng ạ!"
Đường Quân Nhạc cắn chặt môi.
"Nhưng....... nhưng chúng ta phải đi đâu đây ạ?"
"Đến nơi mạng sống được bảo toàn."
"Là ở đâu ạ?" Khi Đường Quân Nhạc định lắc đầu thì một giọng nói thều thào vang lên.
"Trên......."
"Hửm?"
"Phía....... trên....... đầu......."
Ánh mắt của Đường Quân Nhạc và Bạch Thương hướng lên phía trên.
Một con đường núi khá dốc đang trải dài trước mặt bọn họ, giữa đỉnh núi là những điện các cổ kính.
Đó là nơi mà các đệ tử Võ Đang đã liều mạng để bảo vệ. ".... Võ Đang."
"...."
"Đúng vậy. Cũng không còn nơi nào khác nữa."
Đường Quân Nhạc nhìn qua người vừa lên tiếng.
Hư Không lúc này đang được một đệ tử Hoa Sơn cõng ở trên lưng. Tuy tâm trí ông ta lúc này vẫn mờ ảo nhưng ngón tay ông ta vẫn chỉ về phía trên một cách kiên quyết.
Ngoài phái Võ Đang ra thì còn nơi nào an toàn hơn nữa trên núi Võ Đang chứ? Đó là một nơi hoàn hảo để điều trị cho những người ở đây.
"Đi thôi!" "Vâng, thưa Môn Chủ."
Đường Quân Nhạc bước lên phía trước dẫn đầu.
"Mau đi theo Môn Chủ!"
"Húuuuu!"
Thay vì trả lời, những tiếng gầm rú vang lên khắp nơi. Các đệ tử của Hoa Sơn bắt đầu lao đi như những con thú hoang. Bọn họ dồn toàn lực vào hai chân của mình.
Bọn họ phải nhanh hơn nữa.
Vèo!
Một tiếng động lớn kỳ lạ vang lên khiến bọn họ phải nhìn về sau.
Uỳnh!
Vách đá nơi vẫn còn đầy những kẻ Tà Bá Liên đang vùng vẫy để trốn thoát.
Uỳnh! Âm thanh khủng khiếp vang lên, bức tường chính thức nứt ra và vỡ vụn, sau đó bốc cháy. Cảnh tượng ấy giống như ngọn thương của thiên thần xuyên thủng qua ngọn núi.
Ai nấy đều phát ra tiếng thở dài.
"A......."
Ác ý của con người đã phá vỡ hoàn toàn cảnh quan vốn được duy trì suốt hàng ngàn năm qua của Võ Đang.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com