Hoa Son Tai Khoi 1521 1720
Chapter 1692. Thế thì phải biết thỏa mãn đi chứ.(2)
Vút!
Đến cả từ thiểm điện lúc này cũng không đủ để mô tả tốc độ của thanh kiếm kia.
Khoảnh khắc nhận thức được sự hiện diện của nó, nó đã xuyên thẳng qua người bọn chúng.
Phập!
Những gì bọn chúng cảm nhận được chỉ có một. Đó chính là cơn đau cực hạn ở cổ.
"Khực......." Những âm thanh rên rỉ đau đớn mà bọn chúng chưa bao giờ tưởng tượng tới nay lại phát ra nơi cuống họng của chúng.
Vút!
Thanh kiếm nhanh chóng được rút về, lướt qua trên mặt bọn chúng rồi tiếp tục được vung ra. Xung quanh cơ thể chúng hệt như có hàng chục tia sáng đang xuyên qua vậy.
"Hự!"
"Khực!" Bọn chúng từ từ ngã xuống, người lấy mạng của chúng đang đến rất gần. Nhưng trước khi kịp suy nghĩ đến việc chống trả người kia bằng cách vung kiếm thì kẻ tấn công đã lướt qua bọn chúng từ lúc nào.
Phịch!
Trước khi linh hồn có thể thoát ra khỏi cơ thể của người kia, thanh kiếm của Chiêu Kiệt lại chém vào không trung một cách dữ dội.
"Hâyyy!"
Bách phát bách trúng. Kiếm khí của hắn từ một tách ra thành mười rồi lao thẳng vào kẻ thù.
"Tên khốn!" Một tráng hán cao khoảng bảy thước, hắn cầm thanh phác đao khổng lồ trên tay, đôi mắt hắn rực lửa. Hắn truyền sức mạnh vào thanh đao nhưng.......
Vút!
Kiếm khí như thiểm điện lao về phía cơ thể của hắn.
'Hả?'
Tráng hán mở to mắt, kiếm khí của Chiêu Kiệt đâm thẳng vào bên hông của hắn.
Cơn đau khủng khiếp ập tới, nhưng tráng hán vẫn dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình để vung đao. Không, phải nói là hắn đang cố vung nó mới đúng.
Phập! Kiếm khí của Chiêu Kiệt lại nhanh hơn, chém đứt vai và khuỷu tay của tráng hán nọ. Thanh đao được dồn sức vào cuối cùng phải dừng lại mà không thể vung ra.
Cơn đau như thể toàn bộ lục phủ ngũ tạng đang bị nghiền nát ập đến.
Bỗng một thanh kiếm đâm thẳng vào cái miệng đang há to của tráng hán.
Phập!
Lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua da thịt, chạm đến tận xương của hắn. Sau đó là bóng tối dày đặc che lấp tầm nhìn của hắn.
Uỳnh!
Cơ thể của tráng hán ngã về phía sau. "Đội....... Đội Chủ!"
"Chỉ trong một chiêu mà Đội Chủ......."
Nỗi sợ hãi bắt đầu tràn ngập trong ánh mắt của những người xung quanh.
Tên phác đao da ngăm đó đã chặt đầu không biết bao nhiêu người rồi. Thanh phác đao đó đã chém của biết bao nhiêu thi thể ra thành từng mảnh.
Thanh đao đó giống như con dao của đồ tể vậy. Một khi vung ra thì chắc chắn sẽ phải chặt chém một thứ gì đó.
'Ư.......'
Cảnh tượng trước mắt chỉ có thể truyền tải một ý nghĩa. Con người kia đã quen với việc kết liễu mạng sống của chúng, giống như cái cách mà chúng đã quen với việc lấy đi thủ cấp của người khác vậy. Kiếm tu trẻ tuổi với mái tóc xoăn kia thậm chí còn đọc được cả đường di chuyển của bọn chúng.
"Nhất....... Nhất Kiếm Phân......."
Xoẹt!
Thanh kiếm của Chiêu Kiệt xuyên qua cổ của kẻ thù. Vết máu dính khắp mặt hắn nhưng hắn không hề có ý định lau đi. Đôi mắt Chiêu Kiệt nhìn thẳng qua ánh mắt của những kẻ thù đang kinh hãi, sau đó lại nhìn qua các kiếm tu của Võ Đang đang liều mình chiến đấu.
Chiêu Kiệt nhe răng hét lên.
"Tránh ra! Lũ Tà Phái khốn kiếp!"
"Kiệt Nhi! Đừng để bị quá sức!" "Chết tiệt! Lúc này mà không quá sức thì lúc nào mới được quá sức đây!"
Chiêu Kiệt với đôi mắt đỏ ngầu lại giẫm mạnh xuống đất, trông hắn lúc này chẳng khác nào Hung Thần Ác Sát.
"Tiểu tử này.......!"
Nhuận Tông nghiến răng đi theo Chiêu Kiệt.
Vút!
Nhuận Tông giẫm mạnh xuống đất phóng về phía trước thì đôi vai run rẩy của kẻ thù ở bên cạnh lọt vào tầm mắt của hắn.
Vút! Hắn chưa kịp nghĩ gì thì liền tung kiếm ra. Bởi vì bọn họ đã chiến đấu và chém sạch lũ Tà Phái không biết bao nhiêu lần nên cơ thể của hắn tự động phản ứng trước khi kịp nhận ra ý đồ của chúng là gì.
Thanh kiếm vung ra đánh bay chiếc thương đang lao tới Chiêu Kiệt chỉ trong một đòn, không chỉ dừng lại ở đó, thanh kiếm của Nhuận Tông còn chém đứt cánh tay của tên kia.
"Ặc! Tay! Tay của taaaaa!"
Vút!
Chiêu Kiệt cũng ngay lập tức giương kiếm đâm vào kẻ vừa mới hét lên.
Thân thể họ đầy vết thương do lũ Tà Phái tạo ra. Và những người khác ở đây cũng vậy. Loạt soạt!
Âm thanh nghe như có hàng trăm con bướm bay cùng một lúc, kiếm tu Hoa Sơn tung ra Mai Hoa Kiếm Khí để quét sạch kẻ địch trên Bạch Nhan Nham.
Một cảnh tượng choáng ngợp đến mức không còn từ gì để có thể mô tả. Hình ảnh của núi Võ Đang lúc này biến thành khung cảnh hữu tình của Hoa Sơn.
Những bông hoa mai nở rộ đung đưa trong gió, từng cánh hoa mai rực rỡ bao quanh xác của kẻ thù.
"Mai....... Mai Hoa Kiếm Khí!" "Mau tránh đi!"
Từng cánh hoa bay lất phất trên trời cao và có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, nhưng không có ai trong lũ Tà Phái lại không biết từng cánh hoa mỏng manh đó đang ẩn chứa sức mạnh đáng sợ như thế nào được.
Đám người Tà Bá Liên vội vàng hét lên và cố gắng thoát ra khỏi kiếm khí của Hoa Sơn. Nhưng vì không gian này quá chật hẹp, số lượng của bọn chúng cũng không hề nhỏ nên chúng đã không còn chỗ nào để rút lui nữa.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mai hoa kiếm khí rơi xuống cơ thể của kẻ địch.
Những tiếng hét tuyệt vọng phát ra trong cơn đau đớn do kiếm khí xuyên thẳng qua da thịt.
"Aaaaaaa!" Quách Hoài chạy ra trước mặt Nhuận Tông. Mục đích là để chém chết chúng chỉ trong một đòn.
"Câm miệng!"
Khực!
Quách Hoài vặn người và vung kiếm như thể một con độc xà đang đói khát. Thanh kiếm của hắn cực kỳ độc địa và hung ác.
Aaaaa!
Đám người Tà Bá Liên hét lên và dùng hết sức để đánh bật thanh kiếm đang lao về phía bọn họ. Nhưng.......
Vụt!
Thay vì âm thanh đao kiếm chạm vào nhau thì chỉ có âm thanh trống rỗng khi không khí bị xé toạc vang lên. Thanh kiếm của Quách Hoài biến mất như ảo ảnh rồi đột nhiên xuất hiện trở lại ngay giữa tim của một tên Tà Bá Liên.
Phập!
Thanh kiếm đâm thẳng qua tim của kẻ thù rồi bay vào không trung như thể đang tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Trông hắn như thể đã hoàn toàn chìm đắm vào việc này vậy.
Mai Hoa Kiếm lúc này chỉ được vung ra với mục đích lấy mạng của kẻ thù, từng đường kiếm của họ còn tàn ác hơn cả Tà Phái. ".... Tên khốn!"
Tên thương thủ dùng hết sức để tấn công Quách Hoài.
Uỳnh!
Một ngọn thương có sức mạnh đáng kinh ngạc giáng xuống như muốn chẻ Quách Hoài làm đôi.
Keng!
"Sư thúc!"
Nhưng Bạch Thiên đã hạ gục được cây thương đó chỉ trong một đòn. Hắn hét lên trong khi ánh mắt vẫn hướng về phía kẻ thù. "Đừng dừng lại!"
"Rõ!"
Ánh mắt Bạch Thiên lóe lên.
"Hãy để kẻ thù biết rằng Hoa Sơn đang ở đây." ●●●
"Chết....... chết tiệt! Lũ khốn đó."
"Bọn chúng đang.......!"
"Mau chặn chúng lại! Mau bao vây lấy chúng rồi giết sạch cho ta!"
Tà Bá Liên bắt đầu chạy tán loạn như con lợn rừng bị phát điên.
Vô Chấn sửng sốt trước cảnh tượng đó.
'Bọn chúng.......?'
Đó là những kẻ cười nhạo Võ Đang, ánh mắt chúng khi nhìn Võ Đang chẳng khác gì đang nhìn thấy một con nai bị thương cả.
Nhưng bây giờ, trong mắt bọn chúng chỉ có sợ hãi.
Số lượng quân chi viện lúc này chỉ khoảng một trăm. Ở nơi tập trung hàng ngàn võ giả này thì một trăm không phải con số gì ghê gớm. Nhưng Tà Bá Liên đang run rẩy trước sự tồn tại của một trăm người đó.
"Bên này! Xử lý đám người bên này trước đã!"
"Giết chúng đi! Trước khi chúng đến đây!"
Nhưng ngay lúc đó.......
Những kẻ đang run rẩy như sắp lao về Hoa Sơn đột nhiên quay đầu lại và bắt đầu tấn công Võ Đang.
Keng!
Vô Chấn nhanh chóng chặn thanh kiếm đang lao về phía hắn. Thoạt nhìn có thể thấy kẻ địch lúc này đang dốc hết toàn lực. Keng!
Đôi mắt của Vô Chấn khẽ dao động.
'Những kẻ này.......?'
Đám người Tà Bá Liên trở nên vội vàng hơn bao giờ khác.
Như thể chúng đã biết nếu Võ Đang đang bị chúng bao vây lúc này hợp công với Hoa Sơn đang leo lên vách đá thì sẽ có chuyện lớn xảy ra vậy.
Bọn chúng hoàn toàn khác với lúc đối đầu với Võ Đang. Chúng không phải là đám ác quỷ đứng cười nhạo các kiếm tu đang hấp hối của Võ Đang nữa.
Những gì Vô Chấn thấy bay giờ chính là một đám người nhỏ bé đang cứng đờ tay chân trước kẻ thù đáng sợ. Đến mức hắn phải tự hỏi lũ Tà Bá Liên như thế này thì liệu có thể phát huy được một nửa sức mạnh của chúng hay không....... "Dù sao thì.......!"
Vút!
Chân Huyễn vung kiếm đánh bay cây thương đang lao tới rồi lấy mạng của kẻ thù chỉ trong một đòn. Hắn mỉm cười cay đắng vì quá vội vàng mà đường kiếm của hắn mất đi độ chính xác của nó.
"Có vẻ như trong thời gian chúng ta ở đây luyện võ....... Hoa Sơn đã gieo rắc một nỗi sợ rất lớn lên người kẻ thù."
Vô Chấn không trả lời. Một cảm giác khó tả hiện lên trong lòng hắn.
'Không. Bây giờ không phải là lúc để chìm đắm vào cảm xúc như thế này.' Vô Chấn cắn chặt môi.
Cho dù có cảm thấy thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng phải thể hiện được tư cách của người còn sống sót để xứng đáng với sự hy sinh của đồng môn.
Dù quân chi viện đã đến nhưng họ vẫn chưa thoát khỏi vũng lầy. Hơn nữa, lưỡi kiếm của kẻ thù đã trở nên sắc bén và hung tợn hơn.
"Cố gắng nào!"
Cơn đau nhức ở mắt ập đến, cơ thể của hắn cũng ê ẩm, nơi đan điền cũng đau đớn như thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng việc hắn có thể cảm nhận được rõ tất cả các nỗi đau này chẳng phải là minh chứng cho thấy hắn vẫn còn sống sao?
Xoẹt! Vô Chấn đánh bay thanh đao chứa đầy đao khí của kẻ thù.
Tuy chặn được đòn tấn công nhưng cổ tay của hắn đau dữ dội, đôi chân lúc này cũng đã xiêu vẹo. Hắn đã không còn nội lực để đối đầu với một tên Tà Phái vô danh nữa.
Uỳnh!
Tuy nhiên, bản chất của Thái Cực Quyền là có thể sử dụng sức mạnh của kẻ thù, vậy nên hắn vẫn còn chiến đấu được. Vô Chấn dùng cùi chỏ đánh vào cằm của kẻ thù sau đó tung ra tam kiếm thức.
'Ta có thể làm được.'
Dù chỉ có thêm một trăm người. Nhưng một trăm người đó đang thay đổi hoàn toàn quang cảnh trên vách đá này. "Ta nhất định phải sống sót cho đến khi hợp công được với Hoa Sơn!"
Vô Chấn hét lên.
●●●
Ánh mắt lạnh lùng nhìn lên đỉnh vách đá.
'Mọi chuyện sẽ ổn chứ?'
Lâm Tố Bính khẽ thở dài. May mắn thay, có vẻ như Hoa Sơn ở trên kia vẫn đang làm rất tốt.
'Dù không có Thanh Minh đạo trưởng thì Hoa Sơn vẫn là Hoa Sơn mà thôi.'
Cho đến thời điểm hiện tại, họ đã phải trải qua biết bao nhiêu chiến trường và đối đầu với không biết bao nhiêu phe phái.
Dù có tìm kiếm khắp nơi trên thế gian này thì cũng không có ai thân thuộc với Tà Phái như bọn họ. Đặc biệt là Hoa Sơn.
'May mắn thay, Võ Đang vẫn chưa bị tiêu diệt.'
Ánh mắt Lâm Tố Bính chùng xuống.
Bọn họ phải cứu Võ Đang bằng mọi giá.
Dù chỉ còn lại một ít cũng không thành vấn đề. Chỉ cần đạt được mục tiêu đó, bọn họ có thể phá vỡ khí thế đang chạm lên tới trời cao của Tà Bá Liên. "Nhưng câu hỏi tiếp theo là làm thế nào để thoát ra khỏi đây......."
Lâm Tố Bính không nghi ngờ gì về việc Hoa Sơn sẽ làm, hắn lẩm bẩm định quay đi thì bỗng khựng lại.
'Gì vậy nhỉ?'
Đột nhiên hắn cảm thấy ớn lạnh. Ánh mắt hắn nhanh chóng nhìn về nói khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn nhìn về một vách đá cao chót vót.
Vách đá này được gọi là Bạch Nhan Nham vì có màu trắng, nhưng giờ có lẽ cái tên Xích Nhan Nham sẽ hợp với nó hơn. Một nhóm người không rõ thân phận xuất hiện trên con dốc đối diện tiếp giáp với vách đá dựng đứng.
"Bọn chúng là......."
Những kẻ mới xuất hiện trên vách đá nơi bọn Tà Bá Liên vẫn đang bám chặt bắt đầu đạp vào những nham thạch đang nhô ra và chạy ngang trên vách đá dựng đứng.
Một linh cảm xấu ập đến tâm trí của Lâm Tố Bính. Chẳng bao lâu sau, đôi mắt hắn mở to.
"Không....... không được."
Một tiếng hét khủng khiếp phát ra từ miệng hắn.
"Chặn chúng lạiiiiiii!" Nỗi tuyệt vọng không thể che giấu hiện lên trong mắt hắn.
[Thông Báo.
Hiện tại có vẻ tình trạng sức khỏe của tác giả đang không được tốt nên tiến độ lên truyện sẽ thất thường anh em nhé!]
Vút!
Đến cả từ thiểm điện lúc này cũng không đủ để mô tả tốc độ của thanh kiếm kia.
Khoảnh khắc nhận thức được sự hiện diện của nó, nó đã xuyên thẳng qua người bọn chúng.
Phập!
Những gì bọn chúng cảm nhận được chỉ có một. Đó chính là cơn đau cực hạn ở cổ.
"Khực......." Những âm thanh rên rỉ đau đớn mà bọn chúng chưa bao giờ tưởng tượng tới nay lại phát ra nơi cuống họng của chúng.
Vút!
Thanh kiếm nhanh chóng được rút về, lướt qua trên mặt bọn chúng rồi tiếp tục được vung ra. Xung quanh cơ thể chúng hệt như có hàng chục tia sáng đang xuyên qua vậy.
"Hự!"
"Khực!" Bọn chúng từ từ ngã xuống, người lấy mạng của chúng đang đến rất gần. Nhưng trước khi kịp suy nghĩ đến việc chống trả người kia bằng cách vung kiếm thì kẻ tấn công đã lướt qua bọn chúng từ lúc nào.
Phịch!
Trước khi linh hồn có thể thoát ra khỏi cơ thể của người kia, thanh kiếm của Chiêu Kiệt lại chém vào không trung một cách dữ dội.
"Hâyyy!"
Bách phát bách trúng. Kiếm khí của hắn từ một tách ra thành mười rồi lao thẳng vào kẻ thù.
"Tên khốn!" Một tráng hán cao khoảng bảy thước, hắn cầm thanh phác đao khổng lồ trên tay, đôi mắt hắn rực lửa. Hắn truyền sức mạnh vào thanh đao nhưng.......
Vút!
Kiếm khí như thiểm điện lao về phía cơ thể của hắn.
'Hả?'
Tráng hán mở to mắt, kiếm khí của Chiêu Kiệt đâm thẳng vào bên hông của hắn.
Cơn đau khủng khiếp ập tới, nhưng tráng hán vẫn dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình để vung đao. Không, phải nói là hắn đang cố vung nó mới đúng.
Phập! Kiếm khí của Chiêu Kiệt lại nhanh hơn, chém đứt vai và khuỷu tay của tráng hán nọ. Thanh đao được dồn sức vào cuối cùng phải dừng lại mà không thể vung ra.
Cơn đau như thể toàn bộ lục phủ ngũ tạng đang bị nghiền nát ập đến.
Bỗng một thanh kiếm đâm thẳng vào cái miệng đang há to của tráng hán.
Phập!
Lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua da thịt, chạm đến tận xương của hắn. Sau đó là bóng tối dày đặc che lấp tầm nhìn của hắn.
Uỳnh!
Cơ thể của tráng hán ngã về phía sau. "Đội....... Đội Chủ!"
"Chỉ trong một chiêu mà Đội Chủ......."
Nỗi sợ hãi bắt đầu tràn ngập trong ánh mắt của những người xung quanh.
Tên phác đao da ngăm đó đã chặt đầu không biết bao nhiêu người rồi. Thanh phác đao đó đã chém của biết bao nhiêu thi thể ra thành từng mảnh.
Thanh đao đó giống như con dao của đồ tể vậy. Một khi vung ra thì chắc chắn sẽ phải chặt chém một thứ gì đó.
'Ư.......'
Cảnh tượng trước mắt chỉ có thể truyền tải một ý nghĩa. Con người kia đã quen với việc kết liễu mạng sống của chúng, giống như cái cách mà chúng đã quen với việc lấy đi thủ cấp của người khác vậy. Kiếm tu trẻ tuổi với mái tóc xoăn kia thậm chí còn đọc được cả đường di chuyển của bọn chúng.
"Nhất....... Nhất Kiếm Phân......."
Xoẹt!
Thanh kiếm của Chiêu Kiệt xuyên qua cổ của kẻ thù. Vết máu dính khắp mặt hắn nhưng hắn không hề có ý định lau đi. Đôi mắt Chiêu Kiệt nhìn thẳng qua ánh mắt của những kẻ thù đang kinh hãi, sau đó lại nhìn qua các kiếm tu của Võ Đang đang liều mình chiến đấu.
Chiêu Kiệt nhe răng hét lên.
"Tránh ra! Lũ Tà Phái khốn kiếp!"
"Kiệt Nhi! Đừng để bị quá sức!" "Chết tiệt! Lúc này mà không quá sức thì lúc nào mới được quá sức đây!"
Chiêu Kiệt với đôi mắt đỏ ngầu lại giẫm mạnh xuống đất, trông hắn lúc này chẳng khác nào Hung Thần Ác Sát.
"Tiểu tử này.......!"
Nhuận Tông nghiến răng đi theo Chiêu Kiệt.
Vút!
Nhuận Tông giẫm mạnh xuống đất phóng về phía trước thì đôi vai run rẩy của kẻ thù ở bên cạnh lọt vào tầm mắt của hắn.
Vút! Hắn chưa kịp nghĩ gì thì liền tung kiếm ra. Bởi vì bọn họ đã chiến đấu và chém sạch lũ Tà Phái không biết bao nhiêu lần nên cơ thể của hắn tự động phản ứng trước khi kịp nhận ra ý đồ của chúng là gì.
Thanh kiếm vung ra đánh bay chiếc thương đang lao tới Chiêu Kiệt chỉ trong một đòn, không chỉ dừng lại ở đó, thanh kiếm của Nhuận Tông còn chém đứt cánh tay của tên kia.
"Ặc! Tay! Tay của taaaaa!"
Vút!
Chiêu Kiệt cũng ngay lập tức giương kiếm đâm vào kẻ vừa mới hét lên.
Thân thể họ đầy vết thương do lũ Tà Phái tạo ra. Và những người khác ở đây cũng vậy. Loạt soạt!
Âm thanh nghe như có hàng trăm con bướm bay cùng một lúc, kiếm tu Hoa Sơn tung ra Mai Hoa Kiếm Khí để quét sạch kẻ địch trên Bạch Nhan Nham.
Một cảnh tượng choáng ngợp đến mức không còn từ gì để có thể mô tả. Hình ảnh của núi Võ Đang lúc này biến thành khung cảnh hữu tình của Hoa Sơn.
Những bông hoa mai nở rộ đung đưa trong gió, từng cánh hoa mai rực rỡ bao quanh xác của kẻ thù.
"Mai....... Mai Hoa Kiếm Khí!" "Mau tránh đi!"
Từng cánh hoa bay lất phất trên trời cao và có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, nhưng không có ai trong lũ Tà Phái lại không biết từng cánh hoa mỏng manh đó đang ẩn chứa sức mạnh đáng sợ như thế nào được.
Đám người Tà Bá Liên vội vàng hét lên và cố gắng thoát ra khỏi kiếm khí của Hoa Sơn. Nhưng vì không gian này quá chật hẹp, số lượng của bọn chúng cũng không hề nhỏ nên chúng đã không còn chỗ nào để rút lui nữa.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mai hoa kiếm khí rơi xuống cơ thể của kẻ địch.
Những tiếng hét tuyệt vọng phát ra trong cơn đau đớn do kiếm khí xuyên thẳng qua da thịt.
"Aaaaaaa!" Quách Hoài chạy ra trước mặt Nhuận Tông. Mục đích là để chém chết chúng chỉ trong một đòn.
"Câm miệng!"
Khực!
Quách Hoài vặn người và vung kiếm như thể một con độc xà đang đói khát. Thanh kiếm của hắn cực kỳ độc địa và hung ác.
Aaaaa!
Đám người Tà Bá Liên hét lên và dùng hết sức để đánh bật thanh kiếm đang lao về phía bọn họ. Nhưng.......
Vụt!
Thay vì âm thanh đao kiếm chạm vào nhau thì chỉ có âm thanh trống rỗng khi không khí bị xé toạc vang lên. Thanh kiếm của Quách Hoài biến mất như ảo ảnh rồi đột nhiên xuất hiện trở lại ngay giữa tim của một tên Tà Bá Liên.
Phập!
Thanh kiếm đâm thẳng qua tim của kẻ thù rồi bay vào không trung như thể đang tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Trông hắn như thể đã hoàn toàn chìm đắm vào việc này vậy.
Mai Hoa Kiếm lúc này chỉ được vung ra với mục đích lấy mạng của kẻ thù, từng đường kiếm của họ còn tàn ác hơn cả Tà Phái. ".... Tên khốn!"
Tên thương thủ dùng hết sức để tấn công Quách Hoài.
Uỳnh!
Một ngọn thương có sức mạnh đáng kinh ngạc giáng xuống như muốn chẻ Quách Hoài làm đôi.
Keng!
"Sư thúc!"
Nhưng Bạch Thiên đã hạ gục được cây thương đó chỉ trong một đòn. Hắn hét lên trong khi ánh mắt vẫn hướng về phía kẻ thù. "Đừng dừng lại!"
"Rõ!"
Ánh mắt Bạch Thiên lóe lên.
"Hãy để kẻ thù biết rằng Hoa Sơn đang ở đây." ●●●
"Chết....... chết tiệt! Lũ khốn đó."
"Bọn chúng đang.......!"
"Mau chặn chúng lại! Mau bao vây lấy chúng rồi giết sạch cho ta!"
Tà Bá Liên bắt đầu chạy tán loạn như con lợn rừng bị phát điên.
Vô Chấn sửng sốt trước cảnh tượng đó.
'Bọn chúng.......?'
Đó là những kẻ cười nhạo Võ Đang, ánh mắt chúng khi nhìn Võ Đang chẳng khác gì đang nhìn thấy một con nai bị thương cả.
Nhưng bây giờ, trong mắt bọn chúng chỉ có sợ hãi.
Số lượng quân chi viện lúc này chỉ khoảng một trăm. Ở nơi tập trung hàng ngàn võ giả này thì một trăm không phải con số gì ghê gớm. Nhưng Tà Bá Liên đang run rẩy trước sự tồn tại của một trăm người đó.
"Bên này! Xử lý đám người bên này trước đã!"
"Giết chúng đi! Trước khi chúng đến đây!"
Nhưng ngay lúc đó.......
Những kẻ đang run rẩy như sắp lao về Hoa Sơn đột nhiên quay đầu lại và bắt đầu tấn công Võ Đang.
Keng!
Vô Chấn nhanh chóng chặn thanh kiếm đang lao về phía hắn. Thoạt nhìn có thể thấy kẻ địch lúc này đang dốc hết toàn lực. Keng!
Đôi mắt của Vô Chấn khẽ dao động.
'Những kẻ này.......?'
Đám người Tà Bá Liên trở nên vội vàng hơn bao giờ khác.
Như thể chúng đã biết nếu Võ Đang đang bị chúng bao vây lúc này hợp công với Hoa Sơn đang leo lên vách đá thì sẽ có chuyện lớn xảy ra vậy.
Bọn chúng hoàn toàn khác với lúc đối đầu với Võ Đang. Chúng không phải là đám ác quỷ đứng cười nhạo các kiếm tu đang hấp hối của Võ Đang nữa.
Những gì Vô Chấn thấy bay giờ chính là một đám người nhỏ bé đang cứng đờ tay chân trước kẻ thù đáng sợ. Đến mức hắn phải tự hỏi lũ Tà Bá Liên như thế này thì liệu có thể phát huy được một nửa sức mạnh của chúng hay không....... "Dù sao thì.......!"
Vút!
Chân Huyễn vung kiếm đánh bay cây thương đang lao tới rồi lấy mạng của kẻ thù chỉ trong một đòn. Hắn mỉm cười cay đắng vì quá vội vàng mà đường kiếm của hắn mất đi độ chính xác của nó.
"Có vẻ như trong thời gian chúng ta ở đây luyện võ....... Hoa Sơn đã gieo rắc một nỗi sợ rất lớn lên người kẻ thù."
Vô Chấn không trả lời. Một cảm giác khó tả hiện lên trong lòng hắn.
'Không. Bây giờ không phải là lúc để chìm đắm vào cảm xúc như thế này.' Vô Chấn cắn chặt môi.
Cho dù có cảm thấy thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng phải thể hiện được tư cách của người còn sống sót để xứng đáng với sự hy sinh của đồng môn.
Dù quân chi viện đã đến nhưng họ vẫn chưa thoát khỏi vũng lầy. Hơn nữa, lưỡi kiếm của kẻ thù đã trở nên sắc bén và hung tợn hơn.
"Cố gắng nào!"
Cơn đau nhức ở mắt ập đến, cơ thể của hắn cũng ê ẩm, nơi đan điền cũng đau đớn như thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng việc hắn có thể cảm nhận được rõ tất cả các nỗi đau này chẳng phải là minh chứng cho thấy hắn vẫn còn sống sao?
Xoẹt! Vô Chấn đánh bay thanh đao chứa đầy đao khí của kẻ thù.
Tuy chặn được đòn tấn công nhưng cổ tay của hắn đau dữ dội, đôi chân lúc này cũng đã xiêu vẹo. Hắn đã không còn nội lực để đối đầu với một tên Tà Phái vô danh nữa.
Uỳnh!
Tuy nhiên, bản chất của Thái Cực Quyền là có thể sử dụng sức mạnh của kẻ thù, vậy nên hắn vẫn còn chiến đấu được. Vô Chấn dùng cùi chỏ đánh vào cằm của kẻ thù sau đó tung ra tam kiếm thức.
'Ta có thể làm được.'
Dù chỉ có thêm một trăm người. Nhưng một trăm người đó đang thay đổi hoàn toàn quang cảnh trên vách đá này. "Ta nhất định phải sống sót cho đến khi hợp công được với Hoa Sơn!"
Vô Chấn hét lên.
●●●
Ánh mắt lạnh lùng nhìn lên đỉnh vách đá.
'Mọi chuyện sẽ ổn chứ?'
Lâm Tố Bính khẽ thở dài. May mắn thay, có vẻ như Hoa Sơn ở trên kia vẫn đang làm rất tốt.
'Dù không có Thanh Minh đạo trưởng thì Hoa Sơn vẫn là Hoa Sơn mà thôi.'
Cho đến thời điểm hiện tại, họ đã phải trải qua biết bao nhiêu chiến trường và đối đầu với không biết bao nhiêu phe phái.
Dù có tìm kiếm khắp nơi trên thế gian này thì cũng không có ai thân thuộc với Tà Phái như bọn họ. Đặc biệt là Hoa Sơn.
'May mắn thay, Võ Đang vẫn chưa bị tiêu diệt.'
Ánh mắt Lâm Tố Bính chùng xuống.
Bọn họ phải cứu Võ Đang bằng mọi giá.
Dù chỉ còn lại một ít cũng không thành vấn đề. Chỉ cần đạt được mục tiêu đó, bọn họ có thể phá vỡ khí thế đang chạm lên tới trời cao của Tà Bá Liên. "Nhưng câu hỏi tiếp theo là làm thế nào để thoát ra khỏi đây......."
Lâm Tố Bính không nghi ngờ gì về việc Hoa Sơn sẽ làm, hắn lẩm bẩm định quay đi thì bỗng khựng lại.
'Gì vậy nhỉ?'
Đột nhiên hắn cảm thấy ớn lạnh. Ánh mắt hắn nhanh chóng nhìn về nói khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn nhìn về một vách đá cao chót vót.
Vách đá này được gọi là Bạch Nhan Nham vì có màu trắng, nhưng giờ có lẽ cái tên Xích Nhan Nham sẽ hợp với nó hơn. Một nhóm người không rõ thân phận xuất hiện trên con dốc đối diện tiếp giáp với vách đá dựng đứng.
"Bọn chúng là......."
Những kẻ mới xuất hiện trên vách đá nơi bọn Tà Bá Liên vẫn đang bám chặt bắt đầu đạp vào những nham thạch đang nhô ra và chạy ngang trên vách đá dựng đứng.
Một linh cảm xấu ập đến tâm trí của Lâm Tố Bính. Chẳng bao lâu sau, đôi mắt hắn mở to.
"Không....... không được."
Một tiếng hét khủng khiếp phát ra từ miệng hắn.
"Chặn chúng lạiiiiiii!" Nỗi tuyệt vọng không thể che giấu hiện lên trong mắt hắn.
[Thông Báo.
Hiện tại có vẻ tình trạng sức khỏe của tác giả đang không được tốt nên tiến độ lên truyện sẽ thất thường anh em nhé!]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com