TruyenHHH.com

Hoa Son Tai Khoi 1521 1720

Chapter 1689. Dẫu có bị chế nhạo. (4)
Xọet!
Kiếm khí bạch sắc tỏa ra từ thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy.
Một người có giác quan nhạy bén có thể cảm nhận được kiếm khí đó đã đạt đến mức bá đạo chứ không chỉ để đe dọa thông thường nữa.
Số lượng kẻ thù tiếp cận ngày càng tăng lên. Kẻ địch tràn lan khắp nơi trên núi Võ Đang lúc này đã bắt đầu tập hợp lại để nhắm vào Thiên Hữu Minh chứ không phải Võ Đang nữa.
Tuy nhiên, Nam Cung Độ Huy vẫn không lùi bước.
'Ta phải cầm cự được.'

Đối với những người trên vách đá kia, nơi này chính là lối thoát duy nhất. Nếu không thể bảo vệ được nơi này, Thiên Hữu Minh sẽ bị dồn vào chân tường.
Tinh thần trách nhiệm to lớn đó càng truyền thêm sức mạnh vào thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy. Đế Vương vốn dĩ là người gánh vác gánh nặng không thể san sẻ cho người khác trên vai kia mà.
"Đừng hòng qua đây! Hâyyyyy!"
Khi Nam Cung Độ Huy dồn toàn lực để vung kiếm thì bỗng có ai đó bước đến trước mặt hắn và vung kiếm.
"Cao hứng cái gì không biết."

"Ớ?"
Thanh trường kiếm tung ra kiếm khí bạch sắc bay vào khắp không trung. Kiếm khí trải dài như thể che khuất cả trời đêm. Nam Cung Độ Huy cũng trở nên thẫn thờ trong giây lát.
Kiếm khí đó vừa hào nhoáng. Nhưng lại vừa không hào nhoáng.
Nghe thì có vẻ mâu thuẫn, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự cứng cáp trong kiếm khí bạch sắc đó, khác với vẻ ngoài lộng lẫy mỏng manh như bông tuyết đó.
Hệt như một cây cổ thụ ngàn năm vậy.
".... Tần Kim Long?"
Nam Cung Độ Huy gọi tên của người đứng chặn trước mặt mình.

Hắn là đại sư huynh của các đệ tử phái Tông Nam và là người có khả năng cao trở thành Chưởng Môn Nhân nhất. Một thời, hắn là một trong Ngũ Long, những Hậu Khởi Chi Tú dẫn dắt thiên hạ này.
Và hơn tất cả.......
'Đại ca của Quyền Chưởng Môn Nhân phái Hoa Sơn!'
Cái tên có rất nhiều từ để bổ nghĩa đó từ từ quay lại liếc nhìn Nam Cung Độ Huy.
Đôi mắt của họ giống nhau một cách kinh ngạc, nhưng cũng vô cùng khác. Khác đến mức dù trông vẻ ngoài của bọn họ cực kỳ giống nhau nhưng chỉ cần thông qua ánh mắt là có thể phân biệt được hai người bọn họ.
Tần Kim Long nói.

"Nghe nói mấy kẻ có họ Nam Cung đều rất ngạo mạn. Xem ra là sự thật rồi."
"Cái gì....... ý ngươi là sao?"
Vẻ mặt của Nam Cung Độ Huy đanh lại.
"Ý ta là ngươi không cần phải cao hứng như thế."
"Hửm?"
"Bởi vì ngươi không phải người duy nhất ở đây!"
Vụt!

Ngay khi vừa dứt câu, Tần Kim Long lại phóng ra kiếm khí đầy mạnh mẽ.
Một nhát chém từ trên cao, xuyên qua ngọn núi đang bốc cháy và quét sạch tất cả kẻ thù đang lao về phía bọn họ.
"A......."
Gương mặt của Nam Cung Độ Huy hiện lên đầy nét cảm thán.
Phải nên giải thích kiếm khí đó thế nào nhỉ?
Mạnh nhưng không quá mức.
Nhanh nhưng không hề vội vàng.

Rõ ràng sức mạnh và tốc độ đó không thể sánh bằng Nam Cung Thế Gia. Nhưng trong thanh kiếm đó có thứ mà Nam Cung Thế Gia còn thiếu. Đó chính là sức nặng. Không phải sức nặng bắt nguồn từ sức nặng của một đế vương, mà là sức nặng tỏa ra từ những người biết bảo vệ bổn phận của một kiếm tu.
'Đó chính là....... Thiên Hạ Tam Thập Lục Kiếm của Tông Nam!'
Chung Ly Cốc chém đứt vũ khí của kẻ thù chỉ trong một đòn sau đó thu thanh kiếm về và thủ thế cúi xuống hệt như biểu tượng của Tông Nam.
Cùng lúc đó.......
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Cơ thể to lớn tựa ngọn núi nhẹ nhàng đấm thẳng vào lũ Tà Bá Liên đang lao tới.
"Cái lũ này không biết sợ là gì à?"

Cung Chủ Dã Thú Cung Mạnh Tiểu gầm lên, nghe như tiếng gấu.
Ông ta lao đi như Phi Hổ và đá vào bên hông của đám người Tà Bá Liên. Người kia tuyệt mệnh chỉ trong một đòn, sau đó bị ném bay đi như một hỏa pháo lao thẳng về phía đồng bọn của hắn.
Uỳnh!
Cơ thể của đám người Tà Bá Liên văng ra khắp phía khi trúng phải "hỏa pháo" kia.
Dòng chảy của chiến trường dường như dừng lại ngay lập tức trước cảnh tượng choáng ngợp đó.
"Ta phát chán khi phải đứng yên để nhìn rồi."
Chung Ly Cốc nhìn Nam Cung Độ Huy rồi mở miệng nói.

"Bây giờ có tiếp tục chỉ huy thì cũng vô nghĩa thôi."
Ánh mắt ông ta hướng về phía vách đá.
"Tới lúc này rồi mà còn bỏ lại bổn đường để leo lên vách đá kia sao. Rốt cuộc là bọn họ đang......."
"Chắc hẳn họ đã có ý đồ gì đó."
Ai đó từ từ đến đứng trước toàn quân của Thiên Hữu Minh rồi nói như đang đáp lại lời của Chung Ly Cốc.
"Một việc mà chúng ta không thể tưởng tượng được."
"...."

Đôi mắt Chung Ly Cốc khẽ nheo lại.
"Thần Cái nghĩ như vậy sao?"
"Dĩ nhiên rồi."
"Có lẽ Thần Cái cũng biết, kỳ sách không phải lúc nào cũng là câu trả lời đúng đắn."
"Đúng vậy. Nhưng không phải lúc nào cũng có thể đưa ra một đáp án đúng được......."
Phong Ảnh Thần Cái liếc nhìn Hoa Sơn đang tấn công vách đá sau đó khẽ gật đầu.
"Giờ thì ta đã hiểu."

Đôi mắt Chung Ly Cốc hơi nheo lại vì những lời khó hiểu của Phong Ảnh Thần Cái.
"Dù sao thì điều đó có nghĩa là chúng ta có thể điên cuồng được đúng chứ?"
Kiếm khí lam sắc hiện lên trên thanh kiếm của ông ta.
"Thế thì ta cũng không ngần ngại nữa!"
Xoẹt!

Kiếm khí của Chung Ly Cốc phóng ra tứ phía một cách đáng sợ. Những người phía sau ông ta cũng lao về phía trước như được tiếp thêm sức mạnh.
Vai của Nam Cung Độ Huy vô thức hạ xuống dần. Sự căng thẳng tràn ngập đã dịu hơn một chút.
Tần Kim Long hỏi.
"Ngươi hiểu chứ?"
Gương mặt Nam Cung Độ Huy hơi đỏ lên.
Dù biết ở đây còn có các Đường Chủ nhưng hắn đã nghĩ bản thân đã chỉ dẫn mọi việc. Khi nhận ra suy nghĩ đó thật kiêu ngạo thì hắn khó mà ngẩng đầu lên được.
"Ta đã quá tùy tiện rồi. Các Đường Chủ còn ở nơi này mà ta lại......."

"Lảm nhảm cái quái gì thế?"
"Hả?"
Nam Cung Độ Huy chớp mắt.
"Không phải là các Đường Chủ, mà là ta đây này. Nơi này còn có ta nữa nên ngươi đừng có cao hứng như vậy."
"...."
"Đừng có lãng phí sức lực làm gì, cẩn thận vào. Ta sẽ đứng ra phía trước."
Tần Kim Long nói xong thì nhanh chóng lao tới chỗ khác và vung kiếm vào kẻ thù.

Nam Cung Độ Huy đứng sau mặt khờ cả ra, hắn chẳng thể nói được gì. Bỗng có ai đó đi ngang qua hắn và hơi cúi đầu.
"Thành thực xin lỗi. Vì cách nói chuyện của đại sư huynh bọn ta có hơi....... kỳ lạ."
"...."
"Nhưng mà theo ta thấy thì kiếm pháp của Nam Cung Thế Gia đúng là hơi tốn sức thật. Vậy nên phía trước cứ giao lại cho bọn ta, phía sau nhờ vào Tiểu Gia Chủ vậy."
"Hả?"
"Xin phép."
Nam nhân sở hữu vẻ ngoài đoan chính nhanh chóng tiến về phía trước và đứng cạnh Tần Kim Long mà không giải thích gì thêm.

Gương mặt của Nam Cung Độ Huy đang ngơ ngác bỗng chốc trở nên méo mó.
"Đám người đó.......!"
Dường như hắn đã hiểu tại sao Hoa Sơn lại nổi điên mỗi lần nhắc đến Tông Nam rồi.
●●●
Hai người đứng đối diện cách nhau chỉ ba trượng.
'Độc Vương Đường Quân Nhạc.'
Mồ hôi lạnh chảy trên trán của Thiên Diện Tú Sĩ.

Danh thủ ám khí đại diện của giang hồ đang đứng ngay trước mặt hắn.
Hắn không thể rời mắt đi đâu được.
Cơn đau ở vai dần nhói lên. Cho hắn biết hắn tuyệt đối không được rời mắt khỏi người kia dù chỉ một hơi thở.
Những ám khí thuật thông thường thì không rõ, nhưng phi đao của Đường Quân Nhạc chính là tương khắc với võ công của hắn.
'Chết tiệt.'
Hắn cảm thấy thật thất bại khi để lũ người Hoa Sơn kia làm cho hắn phân tâm tới mức không nhận ra rằng Đường Quân Nhạc đang ở đây.
'Dù sao thì....... ta nhất định phải chặn hắn lại.'

Những gì hắn nói với Bạch Thiên không phải là ý định thực sự của hắn. Đó chỉ là một cách để làm họ nản lòng mà thôi.
Ngay khi không có Hoa Sơn Kiếm Hiệp ở đây thì cái tên Hoa Sơn cũng đủ để đáng sợ rồi. Vậy nên hắn tuyệt đối không thể để bọn họ leo lên vách đá này.
Nhưng ngay khi hắn đang chuẩn bị để tấn công thì Bạch Thiên đã leo lên vách đá mà không cho hắn chút thời gian để chuẩn bị.
'Tên.......'
Thiên Diện Tú Sĩ mở to mắt.
'Tên điên đó!'

Chỉ cần Đường Quân Nhạc đến chậm một chút thì tên Bạch Thiên kia lúc này chỉ còn là một thi thể không đầu. Và người biết rõ điều đó nhất hẳn là Bạch Thiên.
Bạch Thiên đã thoát chết trong gang tấc, bằng một cách thần kỳ. Nhưng bây giờ hắn lại đang lao về Thiên Diện Tú Sĩ mà không có một chút do dự.
Và khoảnh khắc Bạch Thiên di chuyển, những người của Hoa Sơn vốn đã dừng lại nay lại tiếp tục leo thẳng lên vách đá. Cảnh tượng ấy thật choáng ngợp.
Đôi mắt của Thiên Diện Tú Sĩ trở nên đỏ ngầu.
"Hỗ trợ Môn Chủ!"
Ngay lúc đó, những võ giả phía sau lưng Thiên Diện Tú Sĩ đã nắm bắt được tình hình, bọn chúng lao xuống vách đá mà không hề do dự.
Hoa Sơn trỗi dậy, Hạ Ô Môn lao xuống.

Hai thế lực lao về phía nhau một cách dữ dội khi thế gian dường như đang dừng lại quanh hai cự nhân Thiên Diện Tú Sĩ và Đường Quân Nhạc.
Nơi nào có kiếm vung ra, nơi ấy lại có máu bắn lên tung tóe. Tiếng hét của ai đó trở nên dài hơn và biến thành những âm thanh kỳ lạ. Kiếm cùng đao va chạm vào nhau.
Thế giới dường như đã chậm lại hàng chục lần.
Ngay cả lúc đó, đôi mắt của Thiên Diện Tú Sĩ vẫn dán chặt vào người của Đường Quân Nhạc.
Một thuộc hạ chặn tầm nhìn của hắn, nhưng hắn vẫn không hề di chuyển. Vì dù không thể nhìn thấy nhưng hắn biết người kia vẫn đứng ở đó.
Lưỡi kiếm màu trắng từ từ nhô ra khỏi cổ của tên võ giả đang đứng chặn trước mặt Thiên Diện Tú Sĩ. Những giọt máu phun ra từ mũi kiếm, bắn vào mặt của Thiên Diện Tú Sĩ.

Khi cơ thể đông cứng nghiêng sau một bên, Thiên Diện Tú Sĩ mới nhận ra Bạch Thiên, lúc này đã đẫm máu, đã chạm tới bàn chân của hắn từ lúc nào.
Và cũng chính lúc đó, sự kiên nhẫn của Thiên Diện Tú Sĩ cũng không còn nữa.
Hét lên sao? Không, trước khi ý chí muốn hét lên kịp đến thì chưởng lực của hắn đã chuẩn bị lao về phía Bạch Thiên. Hắn muốn kết liễu Bạch Thiên ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc hắn phải chịu sát thương chí mạng từ đòn tấn công của Đường Quân Nhạc.
Nhưng lúc đó, Thiên Diện Tú Sĩ lại thấy. Ngay cả khi đã trải nghiệm cái chết cận kề, đôi mắt của Bạch Thiên nhìn hắn lúc này vẫn đầy kiên định.
Ngay cả một người đã nếm biết bao nhiêu vị đắng của giang hồ này cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Xoẹt!

Phi đao do Đường Quân Nhạc phóng ra cắm vào bàn tay đang vươn ra của hắn.
Nhưng bàn tay hắn vẫn không dừng lại. Hắn đã dự đoán được điều này. Cho dù thanh phi đao kia có xuyên thủng bàn tay hắn đi chăng nữa thì hắn nhất định phải lấy được mạng của Bạch Thiên.
Nhưng.......
Uỳnh!
Bàn tay chứa đựng toàn bộ ý chí của Thiên Diện Tú Sĩ đã bị chặn lại bởi một thanh kiếm vươn ra từ sau lưng của Bạch Thiên.
Chưởng lực còn chưa kịp tản ra đã bị chặn lại bởi hai thanh xích kiếm.

'Ớ.......?'
Ngay lúc đó, Thiên Diện Tú Sĩ nhận ra.
Bạch Thiên không hề nhìn hắn.
Thiên Diện Tú Sĩ thì nhìn Bạch Thiên, nhưng Bạch Thiên lại đang nhìn về nơi nào đó khác.
Ngay khi Thiên Diện Tú Sĩ nhận ra điều đó, cơ thể của Bạch Thiên đã phóng lên cao.
Phốc!
Bạch Thiên nhảy qua Thiên Diện Tú Sĩ Đàm Dư Hải và đáp xuống Bạch Nhan Nham sau đó nhìn chằm chằm về phía trước. Vô số người lấp đầy đỉnh núi này đang không ngừng đấu đá với nhau.

Đám người Tà Bá Liên đầy khí thế, cùng với võ giả Võ Đang lúc này đã sắp ngã gục vì kiệt sức. Chân Huyễn, Vô Chấn thậm chí cả Hư Không cũng thở hổn hển như thể sẽ tuyệt mệnh bất cứ lúc nào.
".... Hoa Sơn Quyền Chưởng Môn Nhân Bạch Thiên."
Một giọng nói vang lên và truyền vào tai của những người ở đó rất rõ ràng.
"Đã đến rồi."
Xoẹt!
Tiếng kiếm trong veo phát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com