Hoa Son Tai Khoi 1521 1720
Chapter 1676. Đây chẳng phải là điều mà ngươi mong muốn sao? (6)
"Sư thúc! Bọn chúng đã leo lên tới rồi ạ!"
Vô Chấn leo lên Bạch Nhan Nham rồi hét lớn. Những kẻ đuổi theo họ đang không ngừng leo lên Bạch Nhan Nham.
Vô Chấn đạp ngược về phía sau.
Phập!
Thanh kiếm của Vô Chấn cắm vào cổ kẻ đang điên cuồng đuổi theo mình một cách không thương tiếc. Vô Chấn lúc này đã không còn một chút nhân từ nào của một đạo sĩ cả. Nhưng giờ đây đã không ai có thể trách móc được sự tàn nhẫn đó.
"Tấn công bọn chúng! Tuyệt đối không được để bọn chúng leo lên đây!" "Rõ!"
Các kiếm tu Võ Đang vốn đã rút lui nay lại vội vàng tổ chức lại đội hình và đối đầu với kẻ địch đang leo lên từ khắp nơi.
"Ta có thể chặn bọn chúng lại được! Không, ta nhất định phải chặn chúng lại!"
Vô Chấn cắn môi.
Việc rút lui nhanh chóng như vậy chắc chắn sẽ mở rộng đường cho kẻ thù nhưng nó cũng mang lại một lợi thế nhất định. Ngọn lửa kia không thể cháy tới nơi này.
Hơn nữa, nơi này là vùng đất nham thạch. Một nơi đất đá không có lấy một cái cây hay ngọn cỏ, vậy nên hỏa công là vô ích tại nơi này.
Phần còn lại chỉ dựa vào võ công của họ mà thôi. Mà Võ Đang thì tuyệt đối không thua trong một trận chiến như vậy.
"Biến đi! Lũ Tà Phái khốn kiếp!"
"Aaaaaa"
Cuộc đảo ngược tình thế của Võ Đang thực sự rất đáng sợ, cơ thể của những kẻ đang leo lên dốc bị Tùng Văn Cổ Kiếm xuyên qua. Sự tức giận của họ khiến cho kẻ địch không kịp phản kích.
"Lũ khốn?" Đúng lúc đó, Vô Chấn thấy một kiếm tu đang chạy về phía con dốc nơi kẻ địch đang leo lên, hắn nghiến răng lao tới bên cạnh hắn như một tia chớp, túm lấy gáy tên đệ tử kia và kéo lên.
"Hộc! Sư....... Sư thúc!"
"Tên ngốc!"
Vô Chấn hét lên đầy tức giận.
"Đừng để bản thân bị chi phối bởi cảm xúc! Mục đích của chúng ta không phải là giết bọn chúng mà là chống chịu càng lâu càng tốt. Nếu để vụt mất nơi này thì Võ Đang xem như xong đấy."
Giọng nói đầy giận dữ và nghiêm túc đã chạm đến hắn. Trên mặt của kiếm tu hiện lên nét bi thảm. Vô Chấn nói đúng. Nếu để vụt mất nơi này thì mọi chuyện sẽ không chỉ kết thúc ở việc hắn mất mạng.
Lịch sử lâu đời của Võ Đang có thể kết thúc vào ngày hôm nay đấy. Gánh nặng gánh trên vai bọn họ quá nặng nề để bị đẩy lùi bởi những cảm xúc tầm thường như trả thù.
"Chịu đựng đi! Phải bảo vệ nơi này đến cuối cùng!"
"Vâng ạ."
Vô Chấn siết chặt lấy thanh kiếm.
"Sư thúc! Vách đá! Bạch Nhan Nham!"
Vô Chấn nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại. Hắn ta thấy một bàn tay giơ lên trên phía vách đá.
"A......."
Ánh mắt Vô Chấn dao động.
"Khực."
Bàn tay thô ráp của nam nhân kia cuối cùng cũng đã nắm được vách đá. Chẳng mấy chốc, cơ thể của hắn cũng trồi lên.
"Vách đá chết tiệt này!"
Sau khi leo lên được Bạch Nhan Nham, tên võ giả Tà Bá Liên kia nghiến răng và rút thanh đao ở hông ra. Cùng lúc đó, những võ giả khác cũng lần lượt leo lên. 'Không....... không được!'
Gương mặt Vô Chấn tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn ta phải ngăn chặn chúng lại. Hắn ta không thể để chúng leo lên vách đá này được.
"Chết hết điiiii!"
"Aaaaaaa!"
Sau khi trải qua đủ loại gian khổ, đám người Tà Bá Liên cũng có thể leo lên vách đá và lao về phía trước với ánh mắt căm thù và giận dữ.
"Khực!" "Không được."
Keng.
Hư Không bị chặn lại bởi bàn tay của Thiên Diện Tú Sĩ. Thiên Diện Tú Sĩ lẩm bẩm.
"Bổn tọa cứ tưởng trong số lũ Chính Phái thì cái tên Mai Hoa Quỷ Kiếm kia là ngạo mạn nhất rồi....... không ngờ ngươi cũng chẳng thua kém gì. Đứng trước mặt bổn tọa mà ngươi dám lơ đãng như thế này sao?"
Hư Không nghiến răng.
Sức mạnh của ông ta không đủ để cứu Võ Đang thoát khỏi nguy hiểm.
'Chưởng Môn Nhân! Rốt cuộc là.......?' Mọi chuyện đã thành ra thế này rồi thì dù bọn họ có phong tỏa con dốc này đi chăng nữa thì cũng không còn cách nào khác để ngăn được lũ người kia có thể chiếm đóng Bạch Nhan Nham. Kẻ thù vốn có lợi thế về mặt số lượng sẽ gây áp lực cho bọn họ.
"Chuyện này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá cả."
Vẻ mặt thư thả hiện lên trên gương mặt của Thiên Diện Tú Sĩ.
"Bổn tọa phải công nhận các ngươi rất tài giỏi. Nhưng cũng chỉ có thế."
Hư Không nghiến răng.
Không lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây sao? Không lẽ đây chính là cái kết của việc chịu đựng phong bế sơn môn trong đau khổ và tự vượt qua ý chí của mình sao? "Ư......."
Hư Không gầm lên một cách đầy phẫn nộ.
"Ngươi đang làm gì thế hả?"
Phốc!
Bỗng có ai đó lướt qua Hư Không nhanh như thiểm điện và chặn đám người Tà Bá Liên đang leo lên vách đá.
Xoẹt xoẹt!
Thanh kiếm vung nhanh nhưng lại trông rất thanh lịch. Một đường cong nhẹ nhàng lướt về phía lũ Tà Bá Liên đang tấn công với khí thế hung ác. Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ba cái đầu bay lên không trung. Những kiếm tu không dừng lại ở đó mà còn liên tục tung kiếm khí về phía những người đang đứng trên vách đá.
"Chân Huyễn!"
"Aaaaaaa!"
Những câu nói ra để động viên lấy nhau. Tiếng hò hét không có lấy một chút khoa trương. Tất cả chỉ dồn hết sức để ngăn chặn kẻ địch.
Vô Chấn cắn môi khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
'Phải.' Tiểu sư điệt của hắn ta vẫn chưa hề bỏ cuộc.
Thay vì bỏ cuộc, hãy chiến đấu cho đến cuối cùng. Đó là những gì mà họ đã hứa với nhau ngay từ đầu.
"Chia người ra! Đẩy tất cả những kẻ đang leo lên vách đá cho ta!"
"Vâng ạ!"
"Lại đến nữa rồi, sư thúc!" "Sao cơ?"
Vô Chấn lại vội vàng quay đầu lại.
Thậm chí lần này bọn chúng còn chẳng phát ra một tiếng động nào. Vô Chấn có thể nhìn thấy một nhóm người đang lao về phía họ bằng cách trèo qua sườn núi phía sau vách đá.
Mặc dù không rõ danh tính của bọn chúng nhưng chắc chắn đó không phải là đồng minh.
'Từ bao giờ mà.......?'
Nếu chúng đi đường vòng ngay từ lúc Võ Đang phong tỏa nơi này thì bọn chúng không thể nào tới được đó được. Điều này có nghĩa là có một đội quân riêng biệt đã được cử đến đó ngay từ khi bọn chúng bắt đầu leo lên đây.
Thật kỳ lạ, không lẽ ngay từ đầu, bọn chúng đã đoán trước được mọi hành động của Võ Đang rồi sao? Móng tay của Vô Chấn cắm sâu vào lòng bàn tay cho đến khi chảy máu.
'Cuối cùng thì chúng ta là Tôn Hành Giả trong lòng bàn tay của Đức Phật sao?'
"Sư thúc!"
Khi nghe thấy giọng nói thúc giục, Vô Chấn nghiến răng.
"Tập hợp lại và lùi về sau! Bảo vệ khu vực trung tâm."
"Sao ạ? Sư....... sư thúc!"
"Nhanh lên!" "Vâng!"
Những người đang chặn con dốc và vách đá đều lùi về sau theo lệnh của Vô Chấn.
"Thi triển Đại Cửu Cung Kiếm Trận!"
Gương mặt của các kiếm tu trở nên tái nhợt.
Đại Cửu Cung Kiếm Trận là một biến thể của Cửu Cung Kiếm Trận, là kiếm trận dùng để đối đầu khi có nhiều kẻ địch của Võ Đang. Kiếm trận này có thể triển khai trên diện rộng nên nó là lựa chọn phù hợp vào lúc này.
Nhưng cũng phải tùy tình hình. Nếu họ thi triển Cửu Cung Kiếm Trận ở ngay trung tâm thì điều đó có nghĩa là bọn họ đang nhường cho kẻ địch lao qua vách đá. Nói cách khác, việc này chính là cắt đứt lối thoát cho chính bản thân họ.
"Sư....... Sư huynh!"
"Chúng ta không còn đường lưu nữa rồi!"
Vô Chấn cắn môi.
"Có chết thì chúng ta cũng phải chết tại nơi này."
Những người có ý định khuyên can Vô Chấn dường như cũng thay đổi ý định, ánh mắt họ trở nên kiên quyết hơn.
"Thi triển Cửu Cung Kiếm Trận đi!" "Mở rộng không gian!"
"Vâng!"
Tất cả những người ở đây đều biết. Mọi chuyện đã tới nước này rồi thì có rút lui cũng vô ích. Dù vô tình hay có ý Thiên La Địa Võng của kẻ địch lúc này đã được giăng ra rồi, nếu bỏ chạy thì chỉ có chết.
"Vô Chấn!"
"Sư thúc......."
Hư Không bước lại gần Vô Chấn, ông ta vẫn không hề lơ là cảnh giác trước Thiên Diện Tú Sĩ.
"Xin lỗi sư thúc. Con......." "Không đâu."
Hư Không lắc đầu.
"Ai cũng biết đây là điều tốt nhất rồi."
"...."
"Đã đến lúc để chứng minh....... những thứ mà chúng ta chưa thể chứng minh vào ngày hôm đó được rồi."
"Vâng. Thưa sư thúc!"
Vô Chấn hạ quyết tâm và giơ kiếm lên. Bọn họ có thể chịu đựng được bao lâu đây. Một canh giờ? Hay nửa canh giờ? Có thể sẽ không lâu đến thế.
"Nửa canh giờ......."
Một tiếng cười trống rỗng phát ra từ miệng của Vô Chấn. Số phận của Võ Đang vang danh thiên hạ chỉ còn lại nửa canh giờ.
Tuy nhiên, đây không phải là lúc để chìm trong cảm hứng. Bởi vì kẻ địch không hề quan tâm đến sự quyết tâm của bọn họ.
Uỳnh!
"Aaaaaa!" Một trận chiến sinh tử đẫm máu bắt đầu diễn ra trên Bạch Nhan Nham, nơi đã mất đi màu trắng ban đầu và chuyển sang màu đỏ sẫm. Kiếm và đao đối đầu với nhau. Máu và cái chết đổ đầy khắp nơi.
"Giữ khoảng cách! Đừng để bị đẩy lùi!"
"Chết đi, lũ Tà Phái độc ác!"
"Sư huynhhhhhhh!"
Vô Chấn giơ kiếm lên trong sự hỗn loạn. Hình ảnh Chân Huyễn và Hư Không đang chiến đấu quyết liệt ở phía trước đập vào mắt hắn.
"Chúng ta chiến đấu không phải để chết."
Vô Chấn siết chặt thanh kiếm, như thể nó với hắn là một thể thống nhất. "Ta nhất định phải sống."
Cuối cùng, hắn ta lao nhanh về phía kẻ thù như một tia sáng. ●●●
"Nhanh lên! Nhanh hơn nữa!"
Khoảng cách đã được thu hẹp lại, hình ảnh núi Võ Đang đang bốc cháy ngày càng hiện lên rõ ràng hơn.
Ngọn lửa kia đã cháy tới gần đỉnh rồi.
Thật vô lý. Nhưng hình ảnh đó có thể truyền tải được chính xác tình hình của Võ Đang hiện tại.
Thời điểm ngọn lửa kia chạm lên đỉnh núi, cái tên Võ Đang sẽ biến mất khỏi giang hồ này.
"Muộn rồi! Chúng....... chúng ta......."
"Không, vẫn chưa muộn đâu. Tỉnh táo lại đi, Kiệt Nhi!"
"Sư huynh, đã bảo là muộn rồi kia mà."
"Mọi người đã chạm đến giới hạn của mình rồi! Nếu còn tăng tốc nữa thì có đến được đó cũng không thể chiến đấu được đâu."
"Hức......."
Chiêu Kiệt nghiến răng. 'Làm ơn hãy cầm cự lâu hơn một chút.'
Bọn họ có thể làm được. Toàn lực của Võ Đang không hề tầm thường. Chẳng phải Hoa Sơn cũng đã được trải nghiệm qua rồi sao?
Lần này bọn họ sẽ cứu được Võ Đang khỏi tay của lũ Tà Bá Liên chết tiệt đó. Lần này tuyệt đối.......
"Hửm.......?"
Bỗng Chiêu Kiệt phát hiện ra thứ gì đó. Hắn giật mình. Trước mặt hắn là.......
".... Ể?"
Gương mặt hắn trở nên tái nhợt.
●●●
"Phía trên! Hộc! Có vẻ như....... hộc....... phía trên....... đã....... hộc....... lập trận....... hộc....... phòng ngự rồi!"
Lâm Tố Bính lúc này đã chẳng còn biết thể diện ra gì, hắn cởi trường bào ra rồi cầm ở một bên tay, mồ hôi chảy dài trên gương mặt của hắn.
"Có vẻ như họ đã tìm được một địa hình phù hợp để trói bọn chúng lại rồi....... aaaaa, chết mất thôi! Họ sẽ không thể trụ nổi cho tới khi chúng ta đến đó!"
"Ngươi nghĩ đã muộn rồi sao?"
"Chết tiệt! Sao Võ Đang có thể bị đánh bại một cách dễ dàng được chứ? Thuyền nát thì vẫn còn ba cân đinh. Bọn họ là Võ Đang kia mà!"
Thanh Minh chậm rãi gật đầu. Hắn cũng nghĩ vậy. Nếu cứ thế này thì bọn họ có thể tiến vào ngọn núi trước khí Võ Đang bị tiêu diệt. "Hộc....... chết......."
Bỗng Lâm Tố Bính bị bật tung ra và lăn trên mặt đất.
"Chết tiệt....... ngươi làm cái quái gì thế?"
Hắn đứng dậy và nhìn về phía trước thì thấy người chạy trước mặt hắn đã đột ngột dừng lại.
"Sao tự dưng lại....... hửm?"
Lâm Tố Bính định mở miệng chửi thì lập tức ngậm miệng lại. Mọi người phía trước đều đột nhiên dừng lại. Gương mặt Lâm Tố Bính trở nên lạnh lùng.
Khi mọi người dừng lại, đồng nghĩa với việc bọn họ không thể tiến thêm được nữa. Cũng có nghĩa là đã có chuyện gì xảy ra ở phía trước rồi. Nhưng điều kỳ lạ là không có tiếng la hét hay âm thanh của vũ khí phát ra.
Vậy có nghĩa là những người ở tuyến đầu đã tự dừng lại, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
"Tổng Sư?"
Thanh Minh không nói một lời mà bước thẳng về phía trước. Các thành viên của Thiên Hữu Minh như cảm nhận được sự hiện diện của hắn liền lặng lẽ mở đường cho hắn đi.
Thanh Minh bước về con đường dài phía trước trong im lặng. Từng bước chân của hắn thật nặng nề.
Bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía hắn. Thanh Minh cảm nhận được điều đó. Trong khi những người phía sau dường như chưa hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy được ánh mắt của những người hắn hiểu rõ nhất đang chạy ở tuyến đầu, hắn đã hiểu.
Trong mắt họ chứa đựng sự hỗn loạn hơn là bối rối. Không có nhiều việc khiến bọn họ bàng hoàng đến vậy.
Chiêu Kiệt, Nhuận Tông, Tuệ Nhiên, Bạch Thiên và thậm chí là Nam Cung Độ Huy.
Những người đang nhìn chằm chằm vào Thanh Minh từ từ mở đường. Cuối cùng, lý do đã được tiết lộ trước mắt Thanh Minh. Kẻ địch, Tà Bá Liên.
Nhưng đó không phải là đại quân.
Nhưng số lượng không quan trọng. Quan trọng đó là ai.
".... Đã bao lâu rồi nhỉ?"
Câu chào hỏi nhẹ nhàng thật không phù hợp với khung cảnh ảm đạm hiện tại. Nam nhân ngồi phía trước chậm rãi giơ bình rượu lên.
Róc rách. Thật kỳ lạ.
Mặc dù nơi đây có hàng nghìn người nhưng âm thanh rót rượu vào ly vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Cạch.
Khi ly rượu đã đầy, người kia đặt bình rượu xuống và mỉm cười khi thấy Thanh Minh bước ra ngoài.
"Tại sao?"
Nụ cười đó dần dần thay đổi.
"Đây chẳng phải là điều mà ngươi mong muốn sao?" Bá Quân Trường Nhất Tiếu chính là người đang đứng đó chặn đường Thiên Hữu Minh.
"Bổn quân chuẩn bị rượu ngon rồi này. Đủ để làm ngươi hài lòng đấy."
Một nụ cười đẹp đẽ và ma quái xuyên thấu qua trái tim của những người đang đứng ở đây với một cảm giác sợ hãi khó tả.
"Sư thúc! Bọn chúng đã leo lên tới rồi ạ!"
Vô Chấn leo lên Bạch Nhan Nham rồi hét lớn. Những kẻ đuổi theo họ đang không ngừng leo lên Bạch Nhan Nham.
Vô Chấn đạp ngược về phía sau.
Phập!
Thanh kiếm của Vô Chấn cắm vào cổ kẻ đang điên cuồng đuổi theo mình một cách không thương tiếc. Vô Chấn lúc này đã không còn một chút nhân từ nào của một đạo sĩ cả. Nhưng giờ đây đã không ai có thể trách móc được sự tàn nhẫn đó.
"Tấn công bọn chúng! Tuyệt đối không được để bọn chúng leo lên đây!" "Rõ!"
Các kiếm tu Võ Đang vốn đã rút lui nay lại vội vàng tổ chức lại đội hình và đối đầu với kẻ địch đang leo lên từ khắp nơi.
"Ta có thể chặn bọn chúng lại được! Không, ta nhất định phải chặn chúng lại!"
Vô Chấn cắn môi.
Việc rút lui nhanh chóng như vậy chắc chắn sẽ mở rộng đường cho kẻ thù nhưng nó cũng mang lại một lợi thế nhất định. Ngọn lửa kia không thể cháy tới nơi này.
Hơn nữa, nơi này là vùng đất nham thạch. Một nơi đất đá không có lấy một cái cây hay ngọn cỏ, vậy nên hỏa công là vô ích tại nơi này.
Phần còn lại chỉ dựa vào võ công của họ mà thôi. Mà Võ Đang thì tuyệt đối không thua trong một trận chiến như vậy.
"Biến đi! Lũ Tà Phái khốn kiếp!"
"Aaaaaa"
Cuộc đảo ngược tình thế của Võ Đang thực sự rất đáng sợ, cơ thể của những kẻ đang leo lên dốc bị Tùng Văn Cổ Kiếm xuyên qua. Sự tức giận của họ khiến cho kẻ địch không kịp phản kích.
"Lũ khốn?" Đúng lúc đó, Vô Chấn thấy một kiếm tu đang chạy về phía con dốc nơi kẻ địch đang leo lên, hắn nghiến răng lao tới bên cạnh hắn như một tia chớp, túm lấy gáy tên đệ tử kia và kéo lên.
"Hộc! Sư....... Sư thúc!"
"Tên ngốc!"
Vô Chấn hét lên đầy tức giận.
"Đừng để bản thân bị chi phối bởi cảm xúc! Mục đích của chúng ta không phải là giết bọn chúng mà là chống chịu càng lâu càng tốt. Nếu để vụt mất nơi này thì Võ Đang xem như xong đấy."
Giọng nói đầy giận dữ và nghiêm túc đã chạm đến hắn. Trên mặt của kiếm tu hiện lên nét bi thảm. Vô Chấn nói đúng. Nếu để vụt mất nơi này thì mọi chuyện sẽ không chỉ kết thúc ở việc hắn mất mạng.
Lịch sử lâu đời của Võ Đang có thể kết thúc vào ngày hôm nay đấy. Gánh nặng gánh trên vai bọn họ quá nặng nề để bị đẩy lùi bởi những cảm xúc tầm thường như trả thù.
"Chịu đựng đi! Phải bảo vệ nơi này đến cuối cùng!"
"Vâng ạ."
Vô Chấn siết chặt lấy thanh kiếm.
"Sư thúc! Vách đá! Bạch Nhan Nham!"
Vô Chấn nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại. Hắn ta thấy một bàn tay giơ lên trên phía vách đá.
"A......."
Ánh mắt Vô Chấn dao động.
"Khực."
Bàn tay thô ráp của nam nhân kia cuối cùng cũng đã nắm được vách đá. Chẳng mấy chốc, cơ thể của hắn cũng trồi lên.
"Vách đá chết tiệt này!"
Sau khi leo lên được Bạch Nhan Nham, tên võ giả Tà Bá Liên kia nghiến răng và rút thanh đao ở hông ra. Cùng lúc đó, những võ giả khác cũng lần lượt leo lên. 'Không....... không được!'
Gương mặt Vô Chấn tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn ta phải ngăn chặn chúng lại. Hắn ta không thể để chúng leo lên vách đá này được.
"Chết hết điiiii!"
"Aaaaaaa!"
Sau khi trải qua đủ loại gian khổ, đám người Tà Bá Liên cũng có thể leo lên vách đá và lao về phía trước với ánh mắt căm thù và giận dữ.
"Khực!" "Không được."
Keng.
Hư Không bị chặn lại bởi bàn tay của Thiên Diện Tú Sĩ. Thiên Diện Tú Sĩ lẩm bẩm.
"Bổn tọa cứ tưởng trong số lũ Chính Phái thì cái tên Mai Hoa Quỷ Kiếm kia là ngạo mạn nhất rồi....... không ngờ ngươi cũng chẳng thua kém gì. Đứng trước mặt bổn tọa mà ngươi dám lơ đãng như thế này sao?"
Hư Không nghiến răng.
Sức mạnh của ông ta không đủ để cứu Võ Đang thoát khỏi nguy hiểm.
'Chưởng Môn Nhân! Rốt cuộc là.......?' Mọi chuyện đã thành ra thế này rồi thì dù bọn họ có phong tỏa con dốc này đi chăng nữa thì cũng không còn cách nào khác để ngăn được lũ người kia có thể chiếm đóng Bạch Nhan Nham. Kẻ thù vốn có lợi thế về mặt số lượng sẽ gây áp lực cho bọn họ.
"Chuyện này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá cả."
Vẻ mặt thư thả hiện lên trên gương mặt của Thiên Diện Tú Sĩ.
"Bổn tọa phải công nhận các ngươi rất tài giỏi. Nhưng cũng chỉ có thế."
Hư Không nghiến răng.
Không lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây sao? Không lẽ đây chính là cái kết của việc chịu đựng phong bế sơn môn trong đau khổ và tự vượt qua ý chí của mình sao? "Ư......."
Hư Không gầm lên một cách đầy phẫn nộ.
"Ngươi đang làm gì thế hả?"
Phốc!
Bỗng có ai đó lướt qua Hư Không nhanh như thiểm điện và chặn đám người Tà Bá Liên đang leo lên vách đá.
Xoẹt xoẹt!
Thanh kiếm vung nhanh nhưng lại trông rất thanh lịch. Một đường cong nhẹ nhàng lướt về phía lũ Tà Bá Liên đang tấn công với khí thế hung ác. Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ba cái đầu bay lên không trung. Những kiếm tu không dừng lại ở đó mà còn liên tục tung kiếm khí về phía những người đang đứng trên vách đá.
"Chân Huyễn!"
"Aaaaaaa!"
Những câu nói ra để động viên lấy nhau. Tiếng hò hét không có lấy một chút khoa trương. Tất cả chỉ dồn hết sức để ngăn chặn kẻ địch.
Vô Chấn cắn môi khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
'Phải.' Tiểu sư điệt của hắn ta vẫn chưa hề bỏ cuộc.
Thay vì bỏ cuộc, hãy chiến đấu cho đến cuối cùng. Đó là những gì mà họ đã hứa với nhau ngay từ đầu.
"Chia người ra! Đẩy tất cả những kẻ đang leo lên vách đá cho ta!"
"Vâng ạ!"
"Lại đến nữa rồi, sư thúc!" "Sao cơ?"
Vô Chấn lại vội vàng quay đầu lại.
Thậm chí lần này bọn chúng còn chẳng phát ra một tiếng động nào. Vô Chấn có thể nhìn thấy một nhóm người đang lao về phía họ bằng cách trèo qua sườn núi phía sau vách đá.
Mặc dù không rõ danh tính của bọn chúng nhưng chắc chắn đó không phải là đồng minh.
'Từ bao giờ mà.......?'
Nếu chúng đi đường vòng ngay từ lúc Võ Đang phong tỏa nơi này thì bọn chúng không thể nào tới được đó được. Điều này có nghĩa là có một đội quân riêng biệt đã được cử đến đó ngay từ khi bọn chúng bắt đầu leo lên đây.
Thật kỳ lạ, không lẽ ngay từ đầu, bọn chúng đã đoán trước được mọi hành động của Võ Đang rồi sao? Móng tay của Vô Chấn cắm sâu vào lòng bàn tay cho đến khi chảy máu.
'Cuối cùng thì chúng ta là Tôn Hành Giả trong lòng bàn tay của Đức Phật sao?'
"Sư thúc!"
Khi nghe thấy giọng nói thúc giục, Vô Chấn nghiến răng.
"Tập hợp lại và lùi về sau! Bảo vệ khu vực trung tâm."
"Sao ạ? Sư....... sư thúc!"
"Nhanh lên!" "Vâng!"
Những người đang chặn con dốc và vách đá đều lùi về sau theo lệnh của Vô Chấn.
"Thi triển Đại Cửu Cung Kiếm Trận!"
Gương mặt của các kiếm tu trở nên tái nhợt.
Đại Cửu Cung Kiếm Trận là một biến thể của Cửu Cung Kiếm Trận, là kiếm trận dùng để đối đầu khi có nhiều kẻ địch của Võ Đang. Kiếm trận này có thể triển khai trên diện rộng nên nó là lựa chọn phù hợp vào lúc này.
Nhưng cũng phải tùy tình hình. Nếu họ thi triển Cửu Cung Kiếm Trận ở ngay trung tâm thì điều đó có nghĩa là bọn họ đang nhường cho kẻ địch lao qua vách đá. Nói cách khác, việc này chính là cắt đứt lối thoát cho chính bản thân họ.
"Sư....... Sư huynh!"
"Chúng ta không còn đường lưu nữa rồi!"
Vô Chấn cắn môi.
"Có chết thì chúng ta cũng phải chết tại nơi này."
Những người có ý định khuyên can Vô Chấn dường như cũng thay đổi ý định, ánh mắt họ trở nên kiên quyết hơn.
"Thi triển Cửu Cung Kiếm Trận đi!" "Mở rộng không gian!"
"Vâng!"
Tất cả những người ở đây đều biết. Mọi chuyện đã tới nước này rồi thì có rút lui cũng vô ích. Dù vô tình hay có ý Thiên La Địa Võng của kẻ địch lúc này đã được giăng ra rồi, nếu bỏ chạy thì chỉ có chết.
"Vô Chấn!"
"Sư thúc......."
Hư Không bước lại gần Vô Chấn, ông ta vẫn không hề lơ là cảnh giác trước Thiên Diện Tú Sĩ.
"Xin lỗi sư thúc. Con......." "Không đâu."
Hư Không lắc đầu.
"Ai cũng biết đây là điều tốt nhất rồi."
"...."
"Đã đến lúc để chứng minh....... những thứ mà chúng ta chưa thể chứng minh vào ngày hôm đó được rồi."
"Vâng. Thưa sư thúc!"
Vô Chấn hạ quyết tâm và giơ kiếm lên. Bọn họ có thể chịu đựng được bao lâu đây. Một canh giờ? Hay nửa canh giờ? Có thể sẽ không lâu đến thế.
"Nửa canh giờ......."
Một tiếng cười trống rỗng phát ra từ miệng của Vô Chấn. Số phận của Võ Đang vang danh thiên hạ chỉ còn lại nửa canh giờ.
Tuy nhiên, đây không phải là lúc để chìm trong cảm hứng. Bởi vì kẻ địch không hề quan tâm đến sự quyết tâm của bọn họ.
Uỳnh!
"Aaaaaa!" Một trận chiến sinh tử đẫm máu bắt đầu diễn ra trên Bạch Nhan Nham, nơi đã mất đi màu trắng ban đầu và chuyển sang màu đỏ sẫm. Kiếm và đao đối đầu với nhau. Máu và cái chết đổ đầy khắp nơi.
"Giữ khoảng cách! Đừng để bị đẩy lùi!"
"Chết đi, lũ Tà Phái độc ác!"
"Sư huynhhhhhhh!"
Vô Chấn giơ kiếm lên trong sự hỗn loạn. Hình ảnh Chân Huyễn và Hư Không đang chiến đấu quyết liệt ở phía trước đập vào mắt hắn.
"Chúng ta chiến đấu không phải để chết."
Vô Chấn siết chặt thanh kiếm, như thể nó với hắn là một thể thống nhất. "Ta nhất định phải sống."
Cuối cùng, hắn ta lao nhanh về phía kẻ thù như một tia sáng. ●●●
"Nhanh lên! Nhanh hơn nữa!"
Khoảng cách đã được thu hẹp lại, hình ảnh núi Võ Đang đang bốc cháy ngày càng hiện lên rõ ràng hơn.
Ngọn lửa kia đã cháy tới gần đỉnh rồi.
Thật vô lý. Nhưng hình ảnh đó có thể truyền tải được chính xác tình hình của Võ Đang hiện tại.
Thời điểm ngọn lửa kia chạm lên đỉnh núi, cái tên Võ Đang sẽ biến mất khỏi giang hồ này.
"Muộn rồi! Chúng....... chúng ta......."
"Không, vẫn chưa muộn đâu. Tỉnh táo lại đi, Kiệt Nhi!"
"Sư huynh, đã bảo là muộn rồi kia mà."
"Mọi người đã chạm đến giới hạn của mình rồi! Nếu còn tăng tốc nữa thì có đến được đó cũng không thể chiến đấu được đâu."
"Hức......."
Chiêu Kiệt nghiến răng. 'Làm ơn hãy cầm cự lâu hơn một chút.'
Bọn họ có thể làm được. Toàn lực của Võ Đang không hề tầm thường. Chẳng phải Hoa Sơn cũng đã được trải nghiệm qua rồi sao?
Lần này bọn họ sẽ cứu được Võ Đang khỏi tay của lũ Tà Bá Liên chết tiệt đó. Lần này tuyệt đối.......
"Hửm.......?"
Bỗng Chiêu Kiệt phát hiện ra thứ gì đó. Hắn giật mình. Trước mặt hắn là.......
".... Ể?"
Gương mặt hắn trở nên tái nhợt.
●●●
"Phía trên! Hộc! Có vẻ như....... hộc....... phía trên....... đã....... hộc....... lập trận....... hộc....... phòng ngự rồi!"
Lâm Tố Bính lúc này đã chẳng còn biết thể diện ra gì, hắn cởi trường bào ra rồi cầm ở một bên tay, mồ hôi chảy dài trên gương mặt của hắn.
"Có vẻ như họ đã tìm được một địa hình phù hợp để trói bọn chúng lại rồi....... aaaaa, chết mất thôi! Họ sẽ không thể trụ nổi cho tới khi chúng ta đến đó!"
"Ngươi nghĩ đã muộn rồi sao?"
"Chết tiệt! Sao Võ Đang có thể bị đánh bại một cách dễ dàng được chứ? Thuyền nát thì vẫn còn ba cân đinh. Bọn họ là Võ Đang kia mà!"
Thanh Minh chậm rãi gật đầu. Hắn cũng nghĩ vậy. Nếu cứ thế này thì bọn họ có thể tiến vào ngọn núi trước khí Võ Đang bị tiêu diệt. "Hộc....... chết......."
Bỗng Lâm Tố Bính bị bật tung ra và lăn trên mặt đất.
"Chết tiệt....... ngươi làm cái quái gì thế?"
Hắn đứng dậy và nhìn về phía trước thì thấy người chạy trước mặt hắn đã đột ngột dừng lại.
"Sao tự dưng lại....... hửm?"
Lâm Tố Bính định mở miệng chửi thì lập tức ngậm miệng lại. Mọi người phía trước đều đột nhiên dừng lại. Gương mặt Lâm Tố Bính trở nên lạnh lùng.
Khi mọi người dừng lại, đồng nghĩa với việc bọn họ không thể tiến thêm được nữa. Cũng có nghĩa là đã có chuyện gì xảy ra ở phía trước rồi. Nhưng điều kỳ lạ là không có tiếng la hét hay âm thanh của vũ khí phát ra.
Vậy có nghĩa là những người ở tuyến đầu đã tự dừng lại, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
"Tổng Sư?"
Thanh Minh không nói một lời mà bước thẳng về phía trước. Các thành viên của Thiên Hữu Minh như cảm nhận được sự hiện diện của hắn liền lặng lẽ mở đường cho hắn đi.
Thanh Minh bước về con đường dài phía trước trong im lặng. Từng bước chân của hắn thật nặng nề.
Bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía hắn. Thanh Minh cảm nhận được điều đó. Trong khi những người phía sau dường như chưa hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy được ánh mắt của những người hắn hiểu rõ nhất đang chạy ở tuyến đầu, hắn đã hiểu.
Trong mắt họ chứa đựng sự hỗn loạn hơn là bối rối. Không có nhiều việc khiến bọn họ bàng hoàng đến vậy.
Chiêu Kiệt, Nhuận Tông, Tuệ Nhiên, Bạch Thiên và thậm chí là Nam Cung Độ Huy.
Những người đang nhìn chằm chằm vào Thanh Minh từ từ mở đường. Cuối cùng, lý do đã được tiết lộ trước mắt Thanh Minh. Kẻ địch, Tà Bá Liên.
Nhưng đó không phải là đại quân.
Nhưng số lượng không quan trọng. Quan trọng đó là ai.
".... Đã bao lâu rồi nhỉ?"
Câu chào hỏi nhẹ nhàng thật không phù hợp với khung cảnh ảm đạm hiện tại. Nam nhân ngồi phía trước chậm rãi giơ bình rượu lên.
Róc rách. Thật kỳ lạ.
Mặc dù nơi đây có hàng nghìn người nhưng âm thanh rót rượu vào ly vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Cạch.
Khi ly rượu đã đầy, người kia đặt bình rượu xuống và mỉm cười khi thấy Thanh Minh bước ra ngoài.
"Tại sao?"
Nụ cười đó dần dần thay đổi.
"Đây chẳng phải là điều mà ngươi mong muốn sao?" Bá Quân Trường Nhất Tiếu chính là người đang đứng đó chặn đường Thiên Hữu Minh.
"Bổn quân chuẩn bị rượu ngon rồi này. Đủ để làm ngươi hài lòng đấy."
Một nụ cười đẹp đẽ và ma quái xuyên thấu qua trái tim của những người đang đứng ở đây với một cảm giác sợ hãi khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com