Hoa Son Tai Khoi 1321 1520
Chapter 1380. Việc chuẩn bị đã xong hết rồi. (5)
Soạtttt
Con diều hâu đậu trên cánh tay Hỗ Gia Danh khẽ lắc lư. Có vẻ như nó đang cảm thấy không hài lòng cho lắm khi đã phải bay một quãng đường dài đến đây lại phải đậu trên một cách tay không vững chắc, vì vậy mà nó đã quắp tay Hỗ Gia Danh đến vài lần.
Hỗ Gia Danh đưa cho nó một miếng thịt tươi đã chuẩn bị từ trước. Phải đến lúc đó, con diều hâu mới thản nhiên đớp lấy.
Hỗ Gia Danh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa đầu con diều hâu, sau đó hắn lấy ra bức thư trát ở bên trong chiếc ống được buộc trên chân của nó.
Ánh mắt hắn lập tức trầm xuống.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào bức thư trát bằng đôi mắt nửa vời rồi khẽ gật đầu. Sau đó hắn lôi từ trong tay áo ra một chiếc bút lông nhỏ.
Sột soạt.
Hắn ta viết cái gì đó lên một tờ giấy, lắc lắc tờ giấy vài lần trong không trung sau đó cuộn lại và đẩy nó vào cái ống nhỏ buộc trên chân con diều hâu. Để chiếc ống không bị bung ra, hắn đậy nắp lại một cách chắc chắn. Sau đó hắn vuốt dọc lưng con diều hâu rồi giương tay lên. Sau vài lần do dự không muốn bỏ dở món thịt tươi yêu thích, cuối cùng con diều hâu cũng bay lên trời cao rồi biến mất trong bóng tối dày đặc.
"Chú ý!"
"Vâng!"
Đôi mắt lũ thuộc hạ đuổi theo phía sau hắn ta bừng sáng khi nghe thấy giọng nói của Hỗ Gia Danh.
"Thay đổi chiến lược"
"Sao ạ?"
"Lấy chủ công làm trung tâm dàn binh sang hai bên tả hữu. Các bên sẽ dàn binh theo hàng ngang"
Bất ngờ trước chỉ thị nghe được, các thuộc hạ nhìn nhau đầy nghi hoặc.
"Câu hỏi"
".... Quân Sư, nếu như dàn quân theo chiều ngang tốc độ truy kích của chúng ta sẽ bị chậm lại"
"Không sao cả. Bởi vì bọn chúng cũng không thể di chuyển nhanh được"
Hỗ Gia Danh nói có lý. Vùng đất mà lũ người đó đi qua cho đến thời điểm này chẳng khác nào vô chủ không sơn, vậy nhưng từ bây giờ, bọn chúng sẽ bước chân vào lưu vực Trường Giang – nơi Tà Bá Liên đang tập trung binh lực.
Tất nhiên khi đó, bọn họ sẽ phải va chạm với đám người Tà Phái rải rác khắp nơi và tốc độ di chuyển cũng theo đó mà chậm đi.
"Nhưng mà nếu đã như vậy thì chẳng phải chúng ta nên tăng tốc độ hơn sao?" Nghe vậy Hỗ Gia Danh lập tức quay đầu lại. Tên thuộc hạ nhận được ánh mắt lạnh lẽo đó lập tức giật nảy mình cúi đầu thật sâu.
"Có vẻ như nhà ngươi không thể hiểu được thì phải"
"Thuộc hạ vẫn còn nhiều thiếu sót...."
"Chiến lược thay đổi tức binh pháp thay đổi. Mà binh pháp thay đổi cũng đồng nghĩa với việc mục đích cũng thay đổi"
".... Nếu vậy thì?"
"Khi việc săn đuổi kết thúc cũng là lúc giăng lưới"
Ánh mắt Hỗ Gia Danh nhìn về phía trước chứa đựng hàn khí đáng sợ.
"Bây giờ chúng ta sẽ bước sang giai đoạn bao vây rồi tiêu diệt"
"Vâng, Quân Sư!"
Những giọng nói đầy quyết tâm vang lên. Khóe mắt Hỗ Gia Danh co giật.
Kể từ sau thất bại trong việc tận diệt lũ người đó tại hẻm núi, Hỗ Gia Danh đã mất đi quyền ra lệnh. Những gì hắn ta làm lúc này chỉ là tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của Trường Nhất Tiếu mà thôi.
Mệnh lệnh mà hắn nhận được từ Trường Nhất Tiếu rất đơn giản.
'Tấn công phía sau bọn chúng'
Vậy nhưng nếu giải nghĩa một cách chi tiết hơn thì ý nghĩa sẽ khác đi đôi chút. 'Bám theo phía sau bọn chúng, tấn công và gây áp lực'
Và nếu như thêm vào đó phân tích của Hỗ Gia Danh thì ý nghĩa lại cũng sẽ khác thêm một chút nữa.
'Gây áp lực để bọn chúng không thể suy nghĩ gì cả...... Nhất định phải dồn bọn chúng đến lưu vực sông Trường Giang'
Nếu như là người khác thì khi nhận được mệnh lệnh này chắc hắn sẽ nghĩ Trường Nhất Tiếu bị điên. Việc đi đến lưu vực sông Trường Giang chẳng phải là điều mà lũ người Hoa Sơn mong muốn nhất hay sao?
Và có cần phải gây 'áp lực' để bọn chúng thực hiện điều mà bọn chúng mong muốn hay không? Việc dồn bọn chúng đến nơi mà bọn chúng muốn đến sao có thể gọi là 'truy kích' được?
Đó là một hành động đi ngược lại với binh pháp. Vốn dĩ trọng tâm của binh pháp chính là để quân địch không thể đạt được mục đích của bản thân.
Nhưng Hỗ Gia Danh lại không suy nghĩ như vậy. Không chỉ có vậy. Ngay cả những kẻ dám chỉ trích chỉ thị này là một mệnh lệnh không hợp lý cũng phải hạ ngón tay xuống khi biết người đưa ra chỉ thị đó là Bá Quân.
Hỗ Gia Danh biết.
Trọng tâm của chỉ thị chính là hai từ 'áp lực'. Không, nói một cách chính xác hơn thì là 'kiểm soát'.
Bằng việc liên tục bám theo và gây áp lực tâm lý thì Tà Bá Liên có thể nắm chắc một việc.
Đó là có thể ngăn chặn các tình huống điên rồ và đột ngột mà lũ người Thiên Hữu Minh và Hải Nam Kiếm Phái gây ra giống như từ trước đến giờ.
'Đúng là hết nói nổi' Theo những gì Hỗ Gia Danh đã quan sát được từ Hoa Sơn Kiếm Hiệp cho đến thời điểm này thì ngay khi đến được Trường Giang, lũ người đó sẽ đột ngột đổi hướng sang phía Tây rồi hướng về Vân Nam. Hoặc là bọn họ sẽ đổi sang hướng Đông đi thuyền tại Đông Hải, Bắc tiến về phía Chiết Giang.
Không, nếu là tên điên đó, hắn hoàn toàn có thể đổi sang hướng ngược lại, đột phá đội truy kích của Vạn Nhân Phòng rồi quay về Đảo Hải Nam cũng không biết chừng.
Làm gì có chuyện vô lý đó ư? Cho đến bây giờ tên tiểu tử đó đã làm việc có lý được mấy lần chứ?
Nghĩ lại thì nếu như hắn không làm ra mấy hành động điên rồ đó thì mới là kỳ lạ.
Trường Giang đầy rẫy kẻ địch. Vậy thì tại sao Hoa Sơn Kiếm Hiệp lại phải đến đó làm gì?
Là bởi vì cho dù có là Tà Bá Liên đi chăng nữa thì cũng khó có cơ thể ngăn chặn được tất cả con đường nơi Trường Giang rộng lớn ư?
Không. Nếu như là Hoa Sơn Kiếm Hiệp thì chắc hẳn hắn sẽ nói như thế này. Việc ngăn chặn trên biển còn khó hơn gấp vài lần việc ngăn chặn trên sông nên tại sao phải đi về hướng khiến quân địch cảm thấy thoải mái?
Đối với những người bình thường thì việc đi vòng qua Trường Giang rộng lớn là không thể nào nhưng đối với Hoa Sơn Kiếm Hiệp thì không gì là không thể.
Chẳng phải hắn chính là cái con người đã lựa chọn con đường thẳng tiến từ Trường Giang đến Đảo Hải Nam – tử địa đầy ắp quân địch và đã đến nơi trong thời gian ngắn nhất đó sao? Nếu như hắn ta đi theo hướng 'phương pháp thoát thân an toàn nhất' thì việc lựa chọn đi vòng qua Trường Giang chính là lựa chọn đúng đắn nhất.
Nếu như gộp tất cả những điều này cộng thêm chỉ thị của Trường Nhất Tiếu thì ý đồ di chuyển này sẽ trở nên rõ ràng hơn.
Chính là....
Nếu xem xét đến ý nghĩa đó thì chỉ thị của Trường Nhất Tiếu và ý đồ di chuyển của Trường Nhất Tiếu cũng vô cùng minh bạch.
Chính là....
"Giảm thiểu số chủng loài"
Bên trong chiếc xe ngựa lớn, một chiếc bàn trà nhỏ ở giữa, Xích Hổ ngồi đối diện Trường Nhất Tiếu với khuôn mặt không giấu nổi khí sắc nghi hoặc.
"Ngài vừa nói là chủng loài ư?"
"Đúng vậy"
Trường Nhất Tiếu thản nhiên gật đầu. Không phải là một cái gật đầu chậm chạp nhưng những người nhìn thấy chuyển động đó đều cảm nhận được quyền thế nơi hắn ta.
"Binh pháp gọi đó là gì nhỉ?"
".... Thuộc hạ...."
Xích Hổ mím môi do dự.
Hắn ta không phải là không biết gì về binh pháp. Để dẫn dắt các thuộc hạ có những điều cho dù hắn không muốn biết cũng phải biết. Trường Nhất Tiếu thích những thuộc hạ võ công cao cường nhưng hắn cũng chẳng thích các thuộc hạ chỉ là võ phu.
"Thuộc hạ sao dám bàn về binh pháp trước mặt Minh Chủ kia chứ"
"Hahahahaha"
Trường Nhất Tiếu bật cười như thể đang cảm thấy vô cùng thú vị.
Xích Hổ biết. Nụ cười đó không phải là vì hắn ta hài lòng với câu trả lời của Xích Hổ.
Người đời thường nói rằng có những kẻ rất cảnh giác với những lời xu nịnh nhưng chắc ai lại ghét việc được nịnh nọt cả. Bởi vì con người ta ai cũng thích việc bản thân được tâng bốc.
Vậy nhưng lời nói đó lại không thể được áp dụng cho Trường Nhất Tiếu.
Đối với hắn ta vị trí cao nhất là sự hiển nhiên và sự vĩ đại của bản thân cũng là chuyện đương nhiên phải như thế, giống như việc thở của con người mà thôi. Vì vậy mà hắn không hề cảm thấy vui vẻ. Con người ta ai lại cảm thấy thích thú khi được khen thở giỏi kia chứ?
"Mỗi lần nghe những lời như thế này bổn quân lại cảm thấy rất thú vị...."
"Phải chăng thuộc hạ đã phạm phải sai lầm...."
"Bổn quân không hiểu rõ về binh pháp. Nếu cần thì bổn quân sẽ học nhưng lại chưa từng cần"
Xích Hổ nín thở. Và rồi hắn tự hỏi bằng đôi mắt của bản thân. Rằng một người như vậy làm sao lại có thể đùa giỡn và áp bức những người thông thạo binh pháp được vậy?
"Dù sao bình pháp cũng là việc dùng người. Vì vậy mà chỉ cần biết về con người thì dễ thôi. Hãy ghi nhớ. Nếu như muốn thắng kẻ địch cần phải thấm thía hai điều" "Thuộc hạ có thể hỏi hai điều đó là gì không ạ?"
"Điều thứ nhất rất hiển nhiên. Chỉ cần làm những việc mà quân địch ghét là được"
Xích Hổ lập tức gật đầu tán thành.
Điều này rất giống với nguyên lý hành động của Trường Nhất Tiếu. Dù trong quá trình đó có đôi khi khó hiểu nhưng nhìn về kết quả cuối cùng thì Trường Nhất Tiếu luôn làm những việc khiến đối phương phải khó xử.
"Nhà ngươi biết điều còn lại là gì không?"
"Thuộc hạ không biết"
"Hừm. Thật ra điều này rất là quan trọng đấy. Thường thì cho dù có nghe được cũng chưa chắc đã hiểu được"
Khuôn mặt Xích Hổ lúc này ánh lên sự mong đợi. Không biết chừng câu trả lời này sẽ giúp hắn hiểu được các chiến lược bí mật mà Trường Nhất Tiếu đã làm trong suốt thời gian qua.
Vậy nhưng sự kỳ vọng của Xích Hổ nhanh chóng sụp đổ.
"Con người ấy mà"
"Vâng, Minh Chủ"
"Thường không biết rõ về bản thân mình"
".... Sao ạ?"
Khuôn mặt của Xích Hổ tràn đầy nghi vấn. Rốt cuộc Minh Chủ đang nói gì vậy? "Chậc chậc. Nhà ngươi cũng như vậy đấy"
"Chính vì câu nói quá đơn giản nên thuộc hạ mới không thể hiểu được...."
"Hừm. Phải nói thế nào để dễ hiểu hơn được nhỉ...... Phải. Như thế này đi. Con người thường rất hay tự dối mình"
Trường Nhất Tiếu ngừng nói một lúc rồi mỉm cười rạng rỡ.
"Chuyện đó rất phổ biến. Nếu như có một học sĩ thanh liêm nhất thiên hạ này thì nhà ngươi sẽ nghĩ gì về hắn ta?"
"Chuyện đó...... chắc chắn đó là một người rất tuyệt vời"
"Tại sao vậy?"
"Chẳng phải người thanh liêm rất đáng được tôn trọng đó sao?"
Trường Nhất Tiếu nhoẻn miệng cười.
"Phải. Đúng vậy. Nhưng mà...... Điều mà người học sĩ đó muốn thực sự là sự liêm chính và một con đường nho đạo ư?"
"Là sao ạ?"
"Liêm chính nhất thiên hạ? Đó là một sự bệnh hoạn. Điều mà hắn ta mong muốn không phải là sự liêm chính mà là một bản thân liêm chính"
"......"
"Con người ai cũng giống ai thôi. Khi tha thiết với những gì bản thân mong muốn thì sẽ đạt được thành tựu. Vậy thì cái người liêm chính đó thực sự khẩn thiết mong muốn điều gì đây?" "Chuyện đó...."
Khuôn mặt Xích Hổ cứng ngắc.
"Danh dự...."
"Đúng vậy. Những kẻ như vậy thường mong muốn một cách thái quá về danh dự. Vậy nhưng....bản thân hắn ta lại không hề nghĩ như vậy. Hắn chỉ nghĩ đó là việc tuân thủ các nguyên tắc mà bản thân tự lập ra mà thôi. Một dạng của sự lừa dối chính bản thân mình"
Xích Hổ thở dài. Đúng là cho dù đã nghe câu trả lời cũng thật khó hiểu. Cuối cùng câu nói đó chẳng phải có ý nghĩa là phải nắm bắt được toàn bộ những gì ẩn giấu sâu bên trong một con người đó sao?
"Theo như Minh Chủ nói thì bây giờ việc Hoa Sơn Kiếm Hiệp đang dẫn dắt Hải Nam Kiếm Phái nhưng sâu bên trong sự hiệp nghĩa đó còn che giấu một điều gì khác?"
"Chuyện đó là đương nhiên rồi. Bởi vì hắn là một tên tiểu tử đầu óc có vấn đề mà. Nhưng điều mà chúng ta cần phải chú ý ở đây là một điều khác"
Khóe miệng Trường Nhất Tiếu khẽ cong lên.
"Bổn quân đã từng nói rằng tên tiểu tử đó và bổn quân giống nhau bao giờ chưa nhỉ?"
"Hình như đã vài lần rồi ạ" Xích Hổ quả nhiên cũng rất thắc mắc. Trường Nhất Tiếu nổi danh thiên hạ lại đưa ra một đánh giá như vậy về một con người tầm thường.
"Đúng như những gì bổn quân đã nói. Tên tiểu tử đó và bổn quân có một điểm rất giống nhau"
"Ý Minh Chủ là về sự thông minh ư?"
"Thông minh? Hahahahaha"
Trường Nhất Tiếu cười lớn.
"Không, không phải. Điểm giống nhau giữa bổn quân và tên tiểu tử đó là......"
Đôi mắt Trường Nhất Tiếu vẽ nên một đường cong đáng sợ.
"Bọn ta không tin vào bất cứ điều gì. Cho dù là ai trong thiên hạ này đi chăng nữa. Một chút cũng không"
Soạtttt
Con diều hâu đậu trên cánh tay Hỗ Gia Danh khẽ lắc lư. Có vẻ như nó đang cảm thấy không hài lòng cho lắm khi đã phải bay một quãng đường dài đến đây lại phải đậu trên một cách tay không vững chắc, vì vậy mà nó đã quắp tay Hỗ Gia Danh đến vài lần.
Hỗ Gia Danh đưa cho nó một miếng thịt tươi đã chuẩn bị từ trước. Phải đến lúc đó, con diều hâu mới thản nhiên đớp lấy.
Hỗ Gia Danh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa đầu con diều hâu, sau đó hắn lấy ra bức thư trát ở bên trong chiếc ống được buộc trên chân của nó.
Ánh mắt hắn lập tức trầm xuống.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào bức thư trát bằng đôi mắt nửa vời rồi khẽ gật đầu. Sau đó hắn lôi từ trong tay áo ra một chiếc bút lông nhỏ.
Sột soạt.
Hắn ta viết cái gì đó lên một tờ giấy, lắc lắc tờ giấy vài lần trong không trung sau đó cuộn lại và đẩy nó vào cái ống nhỏ buộc trên chân con diều hâu. Để chiếc ống không bị bung ra, hắn đậy nắp lại một cách chắc chắn. Sau đó hắn vuốt dọc lưng con diều hâu rồi giương tay lên. Sau vài lần do dự không muốn bỏ dở món thịt tươi yêu thích, cuối cùng con diều hâu cũng bay lên trời cao rồi biến mất trong bóng tối dày đặc.
"Chú ý!"
"Vâng!"
Đôi mắt lũ thuộc hạ đuổi theo phía sau hắn ta bừng sáng khi nghe thấy giọng nói của Hỗ Gia Danh.
"Thay đổi chiến lược"
"Sao ạ?"
"Lấy chủ công làm trung tâm dàn binh sang hai bên tả hữu. Các bên sẽ dàn binh theo hàng ngang"
Bất ngờ trước chỉ thị nghe được, các thuộc hạ nhìn nhau đầy nghi hoặc.
"Câu hỏi"
".... Quân Sư, nếu như dàn quân theo chiều ngang tốc độ truy kích của chúng ta sẽ bị chậm lại"
"Không sao cả. Bởi vì bọn chúng cũng không thể di chuyển nhanh được"
Hỗ Gia Danh nói có lý. Vùng đất mà lũ người đó đi qua cho đến thời điểm này chẳng khác nào vô chủ không sơn, vậy nhưng từ bây giờ, bọn chúng sẽ bước chân vào lưu vực Trường Giang – nơi Tà Bá Liên đang tập trung binh lực.
Tất nhiên khi đó, bọn họ sẽ phải va chạm với đám người Tà Phái rải rác khắp nơi và tốc độ di chuyển cũng theo đó mà chậm đi.
"Nhưng mà nếu đã như vậy thì chẳng phải chúng ta nên tăng tốc độ hơn sao?" Nghe vậy Hỗ Gia Danh lập tức quay đầu lại. Tên thuộc hạ nhận được ánh mắt lạnh lẽo đó lập tức giật nảy mình cúi đầu thật sâu.
"Có vẻ như nhà ngươi không thể hiểu được thì phải"
"Thuộc hạ vẫn còn nhiều thiếu sót...."
"Chiến lược thay đổi tức binh pháp thay đổi. Mà binh pháp thay đổi cũng đồng nghĩa với việc mục đích cũng thay đổi"
".... Nếu vậy thì?"
"Khi việc săn đuổi kết thúc cũng là lúc giăng lưới"
Ánh mắt Hỗ Gia Danh nhìn về phía trước chứa đựng hàn khí đáng sợ.
"Bây giờ chúng ta sẽ bước sang giai đoạn bao vây rồi tiêu diệt"
"Vâng, Quân Sư!"
Những giọng nói đầy quyết tâm vang lên. Khóe mắt Hỗ Gia Danh co giật.
Kể từ sau thất bại trong việc tận diệt lũ người đó tại hẻm núi, Hỗ Gia Danh đã mất đi quyền ra lệnh. Những gì hắn ta làm lúc này chỉ là tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của Trường Nhất Tiếu mà thôi.
Mệnh lệnh mà hắn nhận được từ Trường Nhất Tiếu rất đơn giản.
'Tấn công phía sau bọn chúng'
Vậy nhưng nếu giải nghĩa một cách chi tiết hơn thì ý nghĩa sẽ khác đi đôi chút. 'Bám theo phía sau bọn chúng, tấn công và gây áp lực'
Và nếu như thêm vào đó phân tích của Hỗ Gia Danh thì ý nghĩa lại cũng sẽ khác thêm một chút nữa.
'Gây áp lực để bọn chúng không thể suy nghĩ gì cả...... Nhất định phải dồn bọn chúng đến lưu vực sông Trường Giang'
Nếu như là người khác thì khi nhận được mệnh lệnh này chắc hắn sẽ nghĩ Trường Nhất Tiếu bị điên. Việc đi đến lưu vực sông Trường Giang chẳng phải là điều mà lũ người Hoa Sơn mong muốn nhất hay sao?
Và có cần phải gây 'áp lực' để bọn chúng thực hiện điều mà bọn chúng mong muốn hay không? Việc dồn bọn chúng đến nơi mà bọn chúng muốn đến sao có thể gọi là 'truy kích' được?
Đó là một hành động đi ngược lại với binh pháp. Vốn dĩ trọng tâm của binh pháp chính là để quân địch không thể đạt được mục đích của bản thân.
Nhưng Hỗ Gia Danh lại không suy nghĩ như vậy. Không chỉ có vậy. Ngay cả những kẻ dám chỉ trích chỉ thị này là một mệnh lệnh không hợp lý cũng phải hạ ngón tay xuống khi biết người đưa ra chỉ thị đó là Bá Quân.
Hỗ Gia Danh biết.
Trọng tâm của chỉ thị chính là hai từ 'áp lực'. Không, nói một cách chính xác hơn thì là 'kiểm soát'.
Bằng việc liên tục bám theo và gây áp lực tâm lý thì Tà Bá Liên có thể nắm chắc một việc.
Đó là có thể ngăn chặn các tình huống điên rồ và đột ngột mà lũ người Thiên Hữu Minh và Hải Nam Kiếm Phái gây ra giống như từ trước đến giờ.
'Đúng là hết nói nổi' Theo những gì Hỗ Gia Danh đã quan sát được từ Hoa Sơn Kiếm Hiệp cho đến thời điểm này thì ngay khi đến được Trường Giang, lũ người đó sẽ đột ngột đổi hướng sang phía Tây rồi hướng về Vân Nam. Hoặc là bọn họ sẽ đổi sang hướng Đông đi thuyền tại Đông Hải, Bắc tiến về phía Chiết Giang.
Không, nếu là tên điên đó, hắn hoàn toàn có thể đổi sang hướng ngược lại, đột phá đội truy kích của Vạn Nhân Phòng rồi quay về Đảo Hải Nam cũng không biết chừng.
Làm gì có chuyện vô lý đó ư? Cho đến bây giờ tên tiểu tử đó đã làm việc có lý được mấy lần chứ?
Nghĩ lại thì nếu như hắn không làm ra mấy hành động điên rồ đó thì mới là kỳ lạ.
Trường Giang đầy rẫy kẻ địch. Vậy thì tại sao Hoa Sơn Kiếm Hiệp lại phải đến đó làm gì?
Là bởi vì cho dù có là Tà Bá Liên đi chăng nữa thì cũng khó có cơ thể ngăn chặn được tất cả con đường nơi Trường Giang rộng lớn ư?
Không. Nếu như là Hoa Sơn Kiếm Hiệp thì chắc hẳn hắn sẽ nói như thế này. Việc ngăn chặn trên biển còn khó hơn gấp vài lần việc ngăn chặn trên sông nên tại sao phải đi về hướng khiến quân địch cảm thấy thoải mái?
Đối với những người bình thường thì việc đi vòng qua Trường Giang rộng lớn là không thể nào nhưng đối với Hoa Sơn Kiếm Hiệp thì không gì là không thể.
Chẳng phải hắn chính là cái con người đã lựa chọn con đường thẳng tiến từ Trường Giang đến Đảo Hải Nam – tử địa đầy ắp quân địch và đã đến nơi trong thời gian ngắn nhất đó sao? Nếu như hắn ta đi theo hướng 'phương pháp thoát thân an toàn nhất' thì việc lựa chọn đi vòng qua Trường Giang chính là lựa chọn đúng đắn nhất.
Nếu như gộp tất cả những điều này cộng thêm chỉ thị của Trường Nhất Tiếu thì ý đồ di chuyển này sẽ trở nên rõ ràng hơn.
Chính là....
Nếu xem xét đến ý nghĩa đó thì chỉ thị của Trường Nhất Tiếu và ý đồ di chuyển của Trường Nhất Tiếu cũng vô cùng minh bạch.
Chính là....
"Giảm thiểu số chủng loài"
Bên trong chiếc xe ngựa lớn, một chiếc bàn trà nhỏ ở giữa, Xích Hổ ngồi đối diện Trường Nhất Tiếu với khuôn mặt không giấu nổi khí sắc nghi hoặc.
"Ngài vừa nói là chủng loài ư?"
"Đúng vậy"
Trường Nhất Tiếu thản nhiên gật đầu. Không phải là một cái gật đầu chậm chạp nhưng những người nhìn thấy chuyển động đó đều cảm nhận được quyền thế nơi hắn ta.
"Binh pháp gọi đó là gì nhỉ?"
".... Thuộc hạ...."
Xích Hổ mím môi do dự.
Hắn ta không phải là không biết gì về binh pháp. Để dẫn dắt các thuộc hạ có những điều cho dù hắn không muốn biết cũng phải biết. Trường Nhất Tiếu thích những thuộc hạ võ công cao cường nhưng hắn cũng chẳng thích các thuộc hạ chỉ là võ phu.
"Thuộc hạ sao dám bàn về binh pháp trước mặt Minh Chủ kia chứ"
"Hahahahaha"
Trường Nhất Tiếu bật cười như thể đang cảm thấy vô cùng thú vị.
Xích Hổ biết. Nụ cười đó không phải là vì hắn ta hài lòng với câu trả lời của Xích Hổ.
Người đời thường nói rằng có những kẻ rất cảnh giác với những lời xu nịnh nhưng chắc ai lại ghét việc được nịnh nọt cả. Bởi vì con người ta ai cũng thích việc bản thân được tâng bốc.
Vậy nhưng lời nói đó lại không thể được áp dụng cho Trường Nhất Tiếu.
Đối với hắn ta vị trí cao nhất là sự hiển nhiên và sự vĩ đại của bản thân cũng là chuyện đương nhiên phải như thế, giống như việc thở của con người mà thôi. Vì vậy mà hắn không hề cảm thấy vui vẻ. Con người ta ai lại cảm thấy thích thú khi được khen thở giỏi kia chứ?
"Mỗi lần nghe những lời như thế này bổn quân lại cảm thấy rất thú vị...."
"Phải chăng thuộc hạ đã phạm phải sai lầm...."
"Bổn quân không hiểu rõ về binh pháp. Nếu cần thì bổn quân sẽ học nhưng lại chưa từng cần"
Xích Hổ nín thở. Và rồi hắn tự hỏi bằng đôi mắt của bản thân. Rằng một người như vậy làm sao lại có thể đùa giỡn và áp bức những người thông thạo binh pháp được vậy?
"Dù sao bình pháp cũng là việc dùng người. Vì vậy mà chỉ cần biết về con người thì dễ thôi. Hãy ghi nhớ. Nếu như muốn thắng kẻ địch cần phải thấm thía hai điều" "Thuộc hạ có thể hỏi hai điều đó là gì không ạ?"
"Điều thứ nhất rất hiển nhiên. Chỉ cần làm những việc mà quân địch ghét là được"
Xích Hổ lập tức gật đầu tán thành.
Điều này rất giống với nguyên lý hành động của Trường Nhất Tiếu. Dù trong quá trình đó có đôi khi khó hiểu nhưng nhìn về kết quả cuối cùng thì Trường Nhất Tiếu luôn làm những việc khiến đối phương phải khó xử.
"Nhà ngươi biết điều còn lại là gì không?"
"Thuộc hạ không biết"
"Hừm. Thật ra điều này rất là quan trọng đấy. Thường thì cho dù có nghe được cũng chưa chắc đã hiểu được"
Khuôn mặt Xích Hổ lúc này ánh lên sự mong đợi. Không biết chừng câu trả lời này sẽ giúp hắn hiểu được các chiến lược bí mật mà Trường Nhất Tiếu đã làm trong suốt thời gian qua.
Vậy nhưng sự kỳ vọng của Xích Hổ nhanh chóng sụp đổ.
"Con người ấy mà"
"Vâng, Minh Chủ"
"Thường không biết rõ về bản thân mình"
".... Sao ạ?"
Khuôn mặt của Xích Hổ tràn đầy nghi vấn. Rốt cuộc Minh Chủ đang nói gì vậy? "Chậc chậc. Nhà ngươi cũng như vậy đấy"
"Chính vì câu nói quá đơn giản nên thuộc hạ mới không thể hiểu được...."
"Hừm. Phải nói thế nào để dễ hiểu hơn được nhỉ...... Phải. Như thế này đi. Con người thường rất hay tự dối mình"
Trường Nhất Tiếu ngừng nói một lúc rồi mỉm cười rạng rỡ.
"Chuyện đó rất phổ biến. Nếu như có một học sĩ thanh liêm nhất thiên hạ này thì nhà ngươi sẽ nghĩ gì về hắn ta?"
"Chuyện đó...... chắc chắn đó là một người rất tuyệt vời"
"Tại sao vậy?"
"Chẳng phải người thanh liêm rất đáng được tôn trọng đó sao?"
Trường Nhất Tiếu nhoẻn miệng cười.
"Phải. Đúng vậy. Nhưng mà...... Điều mà người học sĩ đó muốn thực sự là sự liêm chính và một con đường nho đạo ư?"
"Là sao ạ?"
"Liêm chính nhất thiên hạ? Đó là một sự bệnh hoạn. Điều mà hắn ta mong muốn không phải là sự liêm chính mà là một bản thân liêm chính"
"......"
"Con người ai cũng giống ai thôi. Khi tha thiết với những gì bản thân mong muốn thì sẽ đạt được thành tựu. Vậy thì cái người liêm chính đó thực sự khẩn thiết mong muốn điều gì đây?" "Chuyện đó...."
Khuôn mặt Xích Hổ cứng ngắc.
"Danh dự...."
"Đúng vậy. Những kẻ như vậy thường mong muốn một cách thái quá về danh dự. Vậy nhưng....bản thân hắn ta lại không hề nghĩ như vậy. Hắn chỉ nghĩ đó là việc tuân thủ các nguyên tắc mà bản thân tự lập ra mà thôi. Một dạng của sự lừa dối chính bản thân mình"
Xích Hổ thở dài. Đúng là cho dù đã nghe câu trả lời cũng thật khó hiểu. Cuối cùng câu nói đó chẳng phải có ý nghĩa là phải nắm bắt được toàn bộ những gì ẩn giấu sâu bên trong một con người đó sao?
"Theo như Minh Chủ nói thì bây giờ việc Hoa Sơn Kiếm Hiệp đang dẫn dắt Hải Nam Kiếm Phái nhưng sâu bên trong sự hiệp nghĩa đó còn che giấu một điều gì khác?"
"Chuyện đó là đương nhiên rồi. Bởi vì hắn là một tên tiểu tử đầu óc có vấn đề mà. Nhưng điều mà chúng ta cần phải chú ý ở đây là một điều khác"
Khóe miệng Trường Nhất Tiếu khẽ cong lên.
"Bổn quân đã từng nói rằng tên tiểu tử đó và bổn quân giống nhau bao giờ chưa nhỉ?"
"Hình như đã vài lần rồi ạ" Xích Hổ quả nhiên cũng rất thắc mắc. Trường Nhất Tiếu nổi danh thiên hạ lại đưa ra một đánh giá như vậy về một con người tầm thường.
"Đúng như những gì bổn quân đã nói. Tên tiểu tử đó và bổn quân có một điểm rất giống nhau"
"Ý Minh Chủ là về sự thông minh ư?"
"Thông minh? Hahahahaha"
Trường Nhất Tiếu cười lớn.
"Không, không phải. Điểm giống nhau giữa bổn quân và tên tiểu tử đó là......"
Đôi mắt Trường Nhất Tiếu vẽ nên một đường cong đáng sợ.
"Bọn ta không tin vào bất cứ điều gì. Cho dù là ai trong thiên hạ này đi chăng nữa. Một chút cũng không"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com