TruyenHHH.com

Hoa Son Tai Khoi 1321 1520

Chapter 1359. Ra là hắn ta đã rục rịch hành động rồi. (4)
"Lẽ nào?"
"Vâng!"
Hồng Đại Quang gật đầu một cách dữ dội.
"Lũ ăn mày thượng đẳng..... à không, cao tầng Cái Bang nói rằng chuyến đi lần này của Trường Nhất Tiếu không đơn giản là để tóm Hoa Sơn Kiếm Hiệp mà chính là vì muốn Bắc tiến"
Khuôn mặt Đường Quân Nhạc cứng đờ đầy nghiêm trọng. "Nếu là ở phía Đông thì..."
Có thể là như vậy.
Từ nơi này băng qua Trường Giang sẽ là Chiết Giang. Và vốn dĩ những người phải ngăn cản Tà Bá Liên vượt sông không phải nơi nào khác mà chính là Nam Cung Thế Gia. Bởi vì Nam Cung Thế Gia vốn dĩ là bá giả Chiết Giang lấy An Huy làm lãnh địa.

Vậy nhưng Nam Cung Thế Gia bây giờ đã mất đi một nửa chiến lực và một nửa còn lại thì đang ở Cửu Giang này.
Nói cách khác, Chiết Giang bây giờ có thể nói là vườn không nhà trống. Chỉ cần Trường Nhất Tiếu muốn, hắn hoàn toàn có thể tiến vào Chiết Giang và chiếm lấy nơi này mà không bị bất kỳ thế lực nào cản trở.
"Phản ứng của Cửu Phái Nhất Bang thế nào?"
"Tất nhiên là loạn hết cả lên rồi. Bây giờ..... Phương Trượng Thiếu Lâm đã ra lệnh theo dõi sự di chuyển của Trường Nhất Tiếu bằng bất cứ giá nào"
Đường Quân Nhạc cười khẩy.
Trường Nhất Tiếu vẫn chưa đến nơi cần đến, cũng chưa nhìn thấy điều gì rõ ràng. Hắn chỉ mới giả bộ đi về phía Đông mà thôi.
Nhưng cho dù là vậy thì Thiên Hữu Minh và Cửu Phái Nhất Bang đều đã loạn hết cả lên. Thế gian biết bao nhiêu người, nhưng kẻ có thể làm thiên hạ điên đảo chỉ bằng một hành động nhỏ nhặt như thế này âu cũng chỉ có Trường Nhất Tiếu mà thôi.
"Ở lập trường của Phương Trượng Thiếu Lâm thì việc này giống như bị ngọn lửa rơi xuống chân vậy"

Vẻ mặt Hàn Lý Minh không giấu nổi sự nghi hoặc trước lời nói của Đường Quân Nhạc.
"Môn Chủ nói vậy là sao?"
"Phương Trượng Thiếu Lâm đã nghĩ rằng tất cả mọi chuyện xảy ra tại Giang Nam bây giờ đều không liên quan đến Cửu Phái Nhất Bang. Tất nhiên Hải Nam Kiếm Phái đã vướng vào rắc rối nhưng Phương Trượng vốn đã viết tên bọn họ vào tử thạch (死石) từ trước rồi"
Tất cả mọi người đều gật đầu.
"Nhưng nếu Trường Nhất Tiếu di chuyển về phía Đông thì tình hình sẽ bị đảo ngược. Tiểu Gia Chủ Nam Cung Thế Gia hiện đang ở Giang Nam, chủ lực lại đang ở đây, vậy thì thế lực phải ngăn cản Tà Bá Liên Bắc tiến chính là Cửu Phái Nhất Bang"
"Chắc chắn là..."
Nếu như bây giờ Nam Cung Thế Gia vẫn ở đó thì ngọn lửa ngược lại đã rơi xuống chân của Thiên Hữu Minh. Nhưng Nam Cung Thế Gia lại đang ở đây. Vì vậy mà tình hình hoàn toàn bị đảo lộn.
Phương Trượng bằng mọi giá phải ngăn cản không để cho bọn chúng đặt chân đến An Huy.
Bởi vì nếu như Tà Bá Liên chiếm được An Huy thì nơi tiếp theo chắc chắn là Hà Nam – nơi mà Võ Đang và Thiếu Lâm đang tọa lạc.

Điều đó cũng có nghĩa là nếu như Trường Nhất Tiếu quyết tâm, hắn hoàn toàn có thể lập tức di chuyển đến vị trí có thể cắm thanh chủy thủ vào trái tim của Cửu Phái Nhất Bang.
"Khoan đã! Vậy thì...!"
Ngay lúc ấy, Huyền Thương xen vào cuộc trò chuyện với vẻ mặt lo lắng.
"Còn bọn trẻ thì sao? Bọn trẻ của chúng ta phải làm thế nào đây? Không phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?"
Đường Quân Nhạc lắc đầu.
"Không hẳn là như vậy. Nếu như Trường Nhất Tiếu thật sự muốn Bắc tiến thì ngược lại bọn trẻ càng an toàn. Cho dù không phải vậy đi chăng nữa thì vòng vây cũng sẽ trở nên lỏng lẻo hơn"
"À à"
Phải đến lúc đó, Huyền Thương mới có thể thả lỏng rồi gật đầu. Đường Quân Nhạc lén lút quan sát Hồng Đại Quang rồi mở lời.
"Trên lập trường của Cửu Phái Nhất Bang thì chuyện có vẻ phức tạp nhưng đối với chúng ta mà nói thì sự di chuyển của bọn chúng chẳng có ảnh hưởng gì cả. Ngay cả đó là một chiến thuật gây hỗn loạn của Trường Nhất Tiếu thì chúng ta cũng chẳng mất mát gì hết"
Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu.

Thật ra mà nói ngay cả khi có ở trong tình trạng gấp gáp đi chăng nữa, việc được nhìn thấy Cửu Phái Nhất Bang – những kẻ luôn thong dong đứng ngắm cảnh nhìn về bên kia sông bị lửa rớt vào chân cũng đủ để bọn họ cảm thấy thấy hả dạ trong lòng.
Nếu cứ như thế này, Trường Nhất Tiếu sẽ phải đấu một trận với Cửu Phái Nhất Bang và dời sự chú ý khỏi những đứa trẻ đi làm sứ giả thì càng là một chuyện tốt. Ngay cả khi hắn không đến đó thì Cửu Phái Nhất Bang cũng chẳng thể đứng yên ngắm cảnh được nữa.
"Một phong cách rất Trường Nhất Tiếu..."
Không có ai trong thiên hạ là có thể sánh được với hắn trong việc đẩy người khác vào thế khó chịu rồi đâm vào lỗ hổng đó khiến tất cả phải đổ mồ hôi lạnh toát.
"Nam Cung trưởng lão"
"Vâng, Đường Môn Chủ"
Nam Cung Minh lập tức phản ứng lại khi được Đường Quân Nhạc gọi tên.
"Để phòng hờ, tốt nhất ngài nên lệnh cho các gia quyến tại Nam Cung Thế Gia rút lui đi"
"Ta biết rồi. Bọn ta có cứ địa ở Hà Bắc nên ta sẽ kêu bọn nhỏ đóng gói hành lý và di chuyển đến Hà Bắc ngay lập tức"

"Sẽ ổn cả chứ?"
"Nếu như Tiểu Gia Chủ ở đây cũng sẽ không do dự làm như vậy. Ta cũng cảm thấy rất lo lắng khi nền tảng tại An Huy bị sụp đổ nhưng dù vậy, trước hết phải sống sót cái đã chứ?"
Đường Quân Nhạc gật đầu. Suy nghĩ của ông ta cũng giống như vậy. "Minh Chủ. Vậy chúng ta sẽ dựa vào kẽ hở đó và tiến về Giang Nam..."
Đường Quân Nhạc quay lại nhìn Huyền Tông để thảo luận về những việc tiếp theo thì đột ngột im bặt.
Khuôn mặt Huyền Tông lúc này đã tái nhợt không còn một giọt máu. "... Minh Chủ?"
Mặc dù Đường Quân Nhạc đã gọi ông ta một vài lần, nhưng Huyền Tông vẫn chẳng có chút phản ứng nào cả. Phải một lúc sau, cổ của Huyền Tông mới từ từ xoay về hướng Hồng Đại Quang.
"Ngươi nói là phía Đông đúng chứ?"

Hồng Đại Quang lập tức gật đầu. "Đúng, đúng vậy"
"Ở đâu phía Đông?"
"Sao ạ?"
"Bọn chúng hướng đến ở đâu phía Đông? Phía Đông cũng có nhiều hướng mà?"
"A..... Chuyện đó..... Ban đầu bọn chúng đi theo hướng Nam Đông. Bây giờ lại đổi thành Bắc Đông rồi. Vì vậy mà Cửu Phái Nhất Bang càng náo loạn hơn. Bởi vì nếu đi từ phần hạ lưu Hồ Bá Dương về phía Bắc Đông sẽ là Chiết Giang"
Khuôn mặt Huyền Tông lúc này càng trở nên trắng bệch hơn. "Minh..... Minh Chủ?"
Linh cảm có gì đó không bình thường đã xảy ra. Đường Quân Nhạc tiếp tục gọi Huyền Tông bằng một tông giọng vô cùng nghiêm trọng. Một lát sau, miệng của Huyền Tông mới có thể mở ra một cách khó khăn.
"Nam Kinh (南京)." "Sao ạ?"

"Nếu bọn chúng ở đó di chuyển về phía Bắc Đông thì sẽ đến được Nam Kinh"
"Đúng vậy. Là phụ cận Nam Kinh. Nếu băng qua sông thì sẽ đến được Hợp Phì. Hợp Phì là nơi Nam Cung Thế Gia tọa trấn, là con đường dẫn đến Hà Nam. So với Vũ Hán thì nơi đó còn gần với Hà Nam hơn"
Hồng Đại Quang nhiệt tình giải thích.
"Nếu như Trường Nhất Tiếu nhắm vào việc Bắc tiến thì không còn nơi nào chí mạng hơn nữa. Có lẽ điểm đến của hắn sẽ là Nam Kinh..."
"Chuyện này..."
Các đầu ngón tay của Huyền Tông run lên không ngừng. Đường Quân Nhạc không thể chịu đựng được nữa mà lên tiếng hỏi.
"Minh Chủ, rốt cuộc ngài bị làm sao vậy?"
"Là Nam Kinh"
"Vâng?"
"Nơi mà Thanh Minh đã nhắc đến trong bức thư trát..... là nơi mà lũ trẻ sẽ hướng đến"
Đường Quân Nhạc không thể hiểu ngay lập tức lời nói đó. Nhưng sau đó ông ta cũng đã hiểu ra vấn đề.

"Lũ trẻ nói rằng đang trên đường đến Nam Kinh ư?"
"...."
"Chuyện, chuyện này, sao có thể chứ?"
Trên thực tế, dù có hỏi thế nào chăng nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Bởi vì điểm đến của lũ trẻ đã được quyết định trước cả khi Trường Nhất Tiếu di chuyển.
"Nếu như Trường Nhất Tiếu nhắm vào Giang Bắc..... thì thà rằng..." Huyền Tông lẩm bẩm như người gặp phải quỷ thần giữa ban ngày.
"Nếu như... không. Nếu như hắn đang cố chặn trước hướng di chuyển của lũ trẻ thì..."
Lời nói tiếp theo không cần nghe cũng có thể hiểu được. Điều đó chẳng khác nào vận mệnh của những đứa trẻ tại Giang Nam đã được định đoạt từ trước.
Khuôn mặt Đường Quân Nhạc trắng bệch không còn một giọt máu.
"Không có cách nào có thể liên lạc được với lũ trẻ trước khi bọn chúng phải đối mặt với Trường Nhất Tiếu sao? Linh vật đó..."
Bạch Thương im lặng lắc đầu.

"Chuyện đó là không thể. Cho dù có là Bạch Nhi đi chăng nữa thì ở một vùng đất rộng lớn như Giang Nam cũng không thể nào tìm ra được"
Đường Quân Nhạc trở nên mơ hồ trong chốc lát. Phải đến bây giờ ông ta mới cảm nhận được tình hình lúc này.
Trường Nhất Tiếu chỉ di chuyển về phía Đông nhưng lại được một công đôi việc. Bằng một cách nào đó, hắn ta đã đội một cái thòng lọng không thể cởi bỏ vào cổ của cả Cửu Phái Nhất Bang và Thiên Hữu Minh.
Thậm chí là mạng sống của lũ trẻ đang ở Giang Nam kia... "Bá Quân..."
Hai chữ đó đem lại áp lực một cách khủng khiếp khiến toàn thân Đường Quân Nhạc nặng nề như thể đeo ngàn cân vào người.
*****
"Là Bắc Đông đúng chứ?" "Vâng. Rõ ràng là như vậy"

Lũ ăn mày giấu mình trong đám cỏ rậm rạp quan sát tỉ mỉ những kẻ đang di chuyển ở phía xa.
Một đám người đi xung quanh một chiếc xe tứ mã như để hộ tống. Không thể khác được, bọn chúng chính là Tà Bá Liên. Thậm chí còn là những tinh anh không chút thiếu sót với cái tên gọi 'Quân Đoàn chủ lực'
Sống lưng của lũ ăn mày từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi lạnh toát.
Nếu như để lũ người kia phát hiện ra thì bọn chúng có chết cũng chẳng thể chết một cách tử tế. Vậy nhưng cho dù có sợ thế nào chăng nữa, bọn chúng cũng chẳng thể nào rời đi. Bởi vì không biết chừng, vận mệnh của thiên hạ đang phụ thuộc vào sự di chuyển của đám người kia.
"Nhà ngươi mau đi báo cáo chuyện này đi" "Còn Đội Chủ thì sao?"
"Ta sẽ theo dõi thêm một chút nữa. Đối phương là Trường Nhất Tiếu. Không thể biết được hắn sẽ làm gì tiếp theo đâu"
"Thuộc hạ biết rồi"
Tên thủ hạ nín thở rời đi. Tên ăn mày còn lại nghiến răng tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Tà Bá Liên.
Chiếc xe ngựa tứ mã hoa lệ đến mức chói mắt. Chỉ bằng sự hoa lệ đó thôi cũng đủ khiến con người ta cảm thấy áp lực rồi.

'Thiên hạ này sắp xảy ra chiến tranh rồi sao?' Trong chiếc xe ngựa kia là một tên ma quỷ.
Một tên ma quỷ có thể tùy ý đùa cợt thế gian này.
"Hừm."
Trong bộ đồ ngủ lụa trông vô cùng rực rỡ và thoải mái, Trường Nhất Tiếu nằm nghiêng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Khung cảnh mà hắn nhìn được qua ô cửa sổ hình vuông vô cùng nhỏ bé. Vậy nhưng Trường Nhất Tiếu không hề cảm thấy khó chịu một chút nào.
Dù không thể tận mắt chứng kiến nhưng tất cả khung cảnh đang trải dài bên ngoài kia đều rất sống động và rõ ràng trong tâm trí của hắn. Nó được vẽ ra như thế đang ở ngay trước mắt hắn vậy.
"Kẻ không thể nhìn ra được khung cảnh không tận mắt thấy và không thể hành động theo ý mình thì không có tư cách nắm lấy thiên hạ trong tay"

"Minh Chủ, lũ ăn mày đã di chuyển"
"Hừm..... Bổn quân thật sự ghét mấy thứ dơ bẩn.."
Trường Nhất Tiếu cau mày rồi lại lập tức cười khụ khụ.
"Nhưng ở mức độ này thì bổn quân phải cố mà chấp nhận thôi. Bởi vì bổn quân sẽ nhận được nhiều thứ hơn khi chịu đựng cái mùi hôi thối đó"
Những gì mà lũ ăn xin kia xác nhận được bằng mắt sẽ được truyền về bên kia sông trong khi bọn chúng không hề hay biết gì về chuyện Trường Nhất Tiếu đang làm.
"Bây giờ phải di chuyển thế nào đây? Nhỉ?"
Trường Nhất Tiếu nhìn ra ngoài cửa sổ bằng đôi mắt đầy kỳ vọng rồi xòe tay ra.
Trong lòng bàn tay hắn là cả thiên hạ rộng lớn. Thế gian đang yên tĩnh đang bắt đầu bốc cháy trở lại.
"Cửu Phái Nhất Bang, Thiên Hữu Minh, Tà Bá Liên. Và cả Hoa Sơn Kiếm Hiệp..."

Củi đã gom đủ rồi. Giờ là lúc tạo ra kiếp hỏa khiến thiên hạ này khiếp sợ. Và Trường Nhất Tiếu sẽ là người châm lửa nhóm củi.
Trường Nhất Tiếu rời mắt khỏi cửa sổ nhỏ hướng về phía Bắc và nhìn về cửa sổ phía đối diện. Đó là chiếc cửa sổ hướng về phía Nam.
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt hắn tràn ngập cuồng khí.
"Phải nhanh hơn một chút mới được. Nếu muộn thì tất cả sẽ cháy hết mất. Hahahaha"
Nụ cười độc ác được vẽ ra trên bờ môi của Trường Nhất Tiếu. Nụ cười của hắn trông tàn khốc giống như số phận khắc nghiệt đang chờ đợi tất cả mọi người trong thiên hạ này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com