TruyenHHH.com

Hoa Pho


Lúc Kha Tầm tỉnh lại thì thấy trước mắt lờ mờ có vài vệt sáng đến từ di động, giọng của Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn như đang thì thầm từ cách đó không xa truyền đến.

Cảm giác đầu óc giật giật đau đớn, Kha Tầm nhịn không được xoay người một cái, nghe thấy giọng mệt mỏi của Vệ Đông vang lên bên cạnh "Mày tỉnh rồi hả?"

Kha Tầm ngồi dậy, phát hiện quần áo trên người sớm bị mồ hôi ướt nhẹp, vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt dán sát cơ thể, tóc cũng mướt mồ hôi, kết thành từng lọn từng lọn dính bết lên mặt.

Dùng ngón tay khẩy khẩy tóc vén ra sau đầu, Kha Tầm ngước mắt, trước hết nhìn mặt Vệ Đông một cái, trong bóng tối âm u cũng nhìn không rõ được cái gì, chỉ thấy hắn ngồi dựa tường, bộ dáng ỉu xìu mệt mỏi, liền hỏi "Mày sao rồi, có chỗ nào khó chịu không?"

"Cả người mỗi cái đầu giật bưng bưng, chỗ khác đều ổn cả." Vệ Đông thều thào nói "May là mấy lần sau tao nhờ Mục đại lão bóp tao hôn mê bất tỉnh, nếu không, dám tao là đứa đầu tiên đâm đầu vào tường chết quách cho rồi."

"Mấy lần sau?" Kha Tầm hỏi.

"Mày không biết hả?" Vệ Đông nghía thằng bạn mình một cái "Hạnh phúc vãi cả vồn, lần đầu tiên chẳng phải đột nhiên vang lên tiếng em bé khóc sao, em bé khóc lên thì âm thanh kia ngừng lại. Tao cứ tưởng sau đó là yên tĩnh được rồi, nào có ngờ qua không bao lâu âm thanh kia lại tới nữa, vang lên một hồi em bé lại khóc, nói chung là cứ vậy qua lại qua lại đó, tới lần thứ hai tao chịu hết nổi, đang tính đập đầu vô tường để chứng minh mình còn zin, thì Mục đại lão bóp tao một cái té xỉu, sau âm thanh vang lên cũng đánh thức tao dậy, Mục đại lão lại giúp tao xỉu... Nói chung là cứ vậy kiên trì chịu đựng tới giờ, tao nói thiệt chứ nếu làm thêm vài phát nữa tao sợ không bị tạp âm kia biến thành điên thì cũng thành não tàn vì bị bóp xỉu quá nhiều lần..."

Kha Tầm nhìn về phía Mục Dịch Nhiên đang giơ di động như đang cùng Chu Hạo Văn kiểu tra gì đó, thấy quần áo của hắn cũng bị mồ hôi đẫm ướt dán trên người, áo sơ-mi trắng phau lúc này cũng dính đầy bụi, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến khí chất xuất sắc của hắn, vẫn gương mặt trắng nõn bình tĩnh lạnh nhạt, đang cẩn thận tỉ mỉ tìm tòi manh mối.

Kha Tầm đứng dậy, cảm thấy trong đầu giật từng cơn đau, trước mắt như hoa mắt trắng toát, chỉ phải đứng yên tại chỗ để đầu óc dịu lại một chút, sau đó mới bước sang bên kia, đứng ở bên cạnh Mục Dịch Nhiên nghiêng đầu nhìn mấy thứ trước mặt họ "Đây là những thứ "bọn họ" dùng để phát ra âm thanh?"

"Đúng vậy." Tiếp lời cậu là Chu Hạo Văn, đưa tay chỉ vào cây búa cùng cái dùi sắt bị ném chỏng chơ trên bàn, bên cạnh còn có mấy món làm bằng kim loại "Nhưng nếu chỉ dựa vào mấy thứ này tuyệt đối không có khả năng tạo ra thanh âm có tính xuyên thấu cùng tổn thương thần kinh như tối qua được, nên tôi cho rằng thanh âm tối qua đã được tăng mạnh với cường độ cực kỳ khoa trương, mục đích là tạo thành tính sát thương cho chúng ta. Nhưng trên thực tế thì thanh âm chúng nó có thể phát ra trong thực thế chỉ nằm ở mức bén nhọn chói tai làm người ta thấy khó chịu mà thôi."

Tối qua? Kha Tầm moi điện thoại di động của mình ra xem, thấy thời gian đã là năm giờ sáng.

Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương vẫn còn chưa nguôi đau, Kha Tầm một tay chống cái bàn đỡ lấy thân thể vẫn còn hơi vô lực của mình, nhìn Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo văn hỏi "Vậy tối qua... chuyện gì đã xảy ra với mấy đứa trẻ kia?"

Trong phòng thí nghiệm này hết thảy mọi thứ đều hết sức quái lạ, những công cụ kim loại dùng để tạo ra tiếng vang sắc bén, trẻ sơ sinh, lồng sắt động vật, ba loại hoàn toàn không có chút liên quan nào hợp lại cùng nhau, để làm thực nghiệm như thế nào?

Mục Dịch Nhiên liếc mắt nhìn bàn tay chống bàn của Kha Tầm, lại nhìn đi chỗ khác, tắt đèn pin di động, thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối "Xét riêng hiện tượng tối qua mà nói thì mục đích của âm thanh kia tựa hồ là vì muốn làm trẻ sơ sinh khóc lên, khi trẻ ngừng khóc thì một lát sau, âm thanh lại vang lên nữa, tiếp tục hành vi kích thích trẻ khóc lên lần thứ hai. Tôi cũng nghĩ không ra, làm như vậy là vì ý đồ gì, loại nghiên cứu nào lại phải dùng phương thức không khác gì ngược đãi trẻ em như thế này."

Kha Tầm hơi nghiêng đầu nhìn hắn trong bóng tối, tuy rằng lúc này mắt cậu không thấy gì cả, nhưng trực giác mách bảo cậu, rằng Mục Dịch Nhiên cũng đang nhìn cậu.

Kha Tầm cảm giác Mục Dịch Nhiên giống như có gì đó thay đổi, không quá giống như lúc trước nữa.

Giả như là lúc trước, hắn sẽ không dùng ngữ khí bình thản như vậy nói với cậu, rằng "Tôi cũng nghĩ không ra".

Giống như là... một quả hạt cứng đã vỡ nát xác bên ngoài, để lộ cho người ta thấy phần nhân bên trong tuy rằng cũng cứng cỏi kiên cố nhưng lại vô cùng chân thực vậy.

Mục đại lão chẳng lẽ bị âm thanh kia kích thích đến thần trí cũng mơ hồ rồi sao? Kha Tầm thầm nghĩ, nhưng không dám hỏi ra miệng, sợ bị đánh, liền vờ như không nhận ra.

"Bất kể là thực nghiệm gì đi nữa," Chu Hạo Văn lãnh đạm nói "Nó cũng đã vi phạm nhân quyền."

"Thảo nào phải xây phòng thí nghiệm dưới tầng ngầm như vậy," Kha Tầm nhướng mày "Kiểu thực nghiệm này vừa vô nhân đạo lại biến thái, đương nhiên phải tiến hành trong lấp liếm rồi, thành thử không dám quang minh chính đại bày ra ngoài. Bởi vậy có thể suy ra, thực nghiệm của ba phòng thí nghiệm còn lại cũng sẽ không phải bình thường."

"Chúng ta đi xem đi." Mục Dịch Nhiên nói xong, khựng một chút, lại mở miệng "Cậu thế nào?"

"Hể?" Kha Tầm sửng sốt "Tôi á? Tôi không sao na. Tại sao..." Lại hỏi như vậy?

Nửa câu sau Kha Tầm kịp thời nuốt trở vào bụng, nếu thật hỏi ra cậu cảm thấy Mục đại lão tuyệt đối sẽ nhấc chân đi ngay lập tức.

Tuy là không rõ vì sao thái độ của đại lão đối với mình bỗng nhiên "băng tuyết hòa tan", nhưng Kha Tầm thấy như vậy thật tốt, cho nên thôi đi đừng đánh thức anh ta, cũng tránh để "tiểu cưa cưa" kiêu ngạo đã quen vì thẹn quá mà phẫn nộ ấu đả mình.

Vì thế phía sau câu "Tại sao..." Kha Tầm kịp thời bẻ sang hướng khác "Tại sao mấy phòng thí nghiệm khác không thấy động tĩnh gì? Chúng ta mau qua xem đi."

Lại lôi di động ra chiếu sáng, Kha Tầm bước qua dìu Vệ Đông, Vệ Đông có vẻ như đỡ hơn được chút, một tay chống tường chầm chậm đi ra ngoài, cơ mà thực tế là đến Chu Hạo Văn cũng không khá hơn là bao, cả bốn người đi mà cảm giác lơ mơ như đang đi trên mây.

***

Rời khỏi phòng thực nghiệm A, bốn người bước tới phòng thực nghiệm B đối diện, gõ cửa cả buổi trời mới thấy Tần Tứ ra mở cửa, sắc mặt hắn tái nhợt, lướt nhìn bốn người họ một cái, mới gượng gạo nở nụ cười "May mắn là mọi người cũng chống đỡ thành công.."

"Bên anh thế nào?" Kha Tầm dùng di động rọi vào bên trong nhìn thoáng một cái, thấy cửa phòng các gian thí nghiệm chia nhỏ đều mở ra, Từ Trinh, Hoàng Bì cùng Kỳ Cường kẻ xiêu người vẹo la liệt nằm dưới đất, giống như đều còn thở.

"May mà không có thương vong," Tần Tứ nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi kẽ lắc đầu "Nhưng nếu phải trải qua thêm một đêm như vậy nữa, tôi cũng không dám cam đoan."

"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?" Mục Dịch Nhiên hỏi.

"Ước chừng đến khoảng mười hai giờ đêm qua," Tần Tứ nói "Trong bỗng chốc, toàn bộ cảm quan trên người chúng tôi đều biến mất."

"Là ý gì?" Vệ Đông kỳ thật nghe hiểu được, nhưng vẫn cảm thấy không thể tin.

"Thính giác, xúc giác, khứu giác, thị giác, vị giác," Hơi thở của Tần Tứ có chút dồn dập "Đến ngay cả hô hấp cũng đều không cảm giác được không khí ra vào miệng mũi hay khí quản, loại cảm giác ấy giống như bị mất đi khả năng hít thở vậy —— thực chất vẫn có không khí để hít vào, nhưng lại không cảm giác được quá trình ấy, bản thân chỉ cảm thấy mình giống như không thể hít thở, nỗi sợ hãi trên tâm lý sẽ gây ra phản ứng kích ứng lên sinh lý, do đó cảm thấy thống khổ giống như bản thân thật sự bị ngạt thở."

Bốn người phòng thực nghiệm A nghe được đều trầm mặc.

Tuy rằng tạp âm tra tấn thống khổ chịu không thấy, nhưng ngẫm lại so với bị tra tấn mất đi bảy cảm quan cùng đau đớn như ngạt thở mà mấy người phòng thực nghiệm B gặp được, đột nhiên cảm giác bọn họ như may mắn hơn đối phương một chút xíu.

Tần Tứ giống như biết bốn người họ đang nghĩ gì, không khỏi cả cười nói "Mọi người cho rằng không thể hít thở đã là khó chịu nhất sao, kỳ thật đại đa số người ta đều không biết, sau khi mất đi xúc giác, thị giác, khứu giác, vị giác cùng thính giác thì cảm giác ấy khổ sở còn hơn chết đi. Chìm trong không gian 0 decibel tuyệt đối im lặng không có một chút âm thanh, nhìn không tới, cảm giác không được, không thể ngửi, cảm giác thân thể như đang trôi nổi giữa lỗ đen vô ngần, vĩnh viễn không thể chết đi, vĩnh viễn cũng không thể sống tiếp... Có lẽ là cảm giác như thế."

Vệ Đông nghe vậy cả người đều run lên, vội vàng lắc tay "Tần bác sĩ, Tần bác sĩ, xin đừng nói nữa, tui muốn ói lắm rồi đây, cả người vẫn còn đang như nhũn nhĩu ra đây!"

Tần Tứ khẽ cười, cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn ba người khác cùng tổ vẫn nằm liệt trên mặt đất, nói với mấy người Mục Dịch Nhiên "Để bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức một chút, chúng ta đi xem người của hai phòng thực nghiệm khác đi."

Mục Dịch Nhiên gật đầu, Tần Tứ dẫn đầu đi về phía phòng thực nghiệm C.

Kha Tầm nhìn bóng dáng có vẻ mệt mỏi ủ rũ của hắn, lén lút chồm lên đầu vai Mục Dịch Nhiên, tính kề sát vai hắn thì thầm mấy câu, Mục Dịch Nhiên theo thói quen tính nghiêng đầu giữ khoảng cách, rồi lại không hiểu vì sao khựng lại động tác, để mặc hơi thở ấm áp của Kha Tầm vuốt nhẹ lên vàng tai.

"Anh có cảm thấy được không, trạng thái của Tần bác sĩ có gì đó rất kỳ lạ." Kha Tầm dùng âm thanh cực khẽ nói.

Mục Dịch Nhiên hơi gật đầu, vừa làm ra động tác, vành tai liền bất cẩn cọ vào môi Kha Tầm.

Kha Tầm rụt người lại, tiếp tục đi tới, ánh mắt nhìn Tần Tứ.

Mục Dịch Nhiên trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc thản nhiên nói một câu "Đang nghĩ cái gì?"

Đang nghĩ tại sao mới nãy anh không như ngày thường tỏ ra ghét bỏ tôi a nhưng mà lời này tôi làm sao có thể hỏi ra miệng đâu đại lão anh có phải bị cái gì phụ thân hay không vậy tại sao sáng sớm hôm nay vừa tỉnh lại cả người đều không có chỗ nào bình thường vậy anh như vậy làm tôi cảm thấy trong lòng hoảng hốt na rốt cuộc anh có phải giống như tôi đang nghĩ không ấu mài gót ông trời ơi tới nước này rồi mà tôi lại đi suy nghĩ mấy chuyện như vậy tôi nhất định là một thằng ngâu thằng ngâu có phải không có phải không có phải không.

Kha Tầm vẻ mặt đứng đắn "Ừ" một tiếng.

Mục Dịch Nhiên "..." Hỏi cậu đang nghĩ cái gì, chứ không phải hỏi cậu có phải đang nghĩ cái gì không.

"Có lẽ việc trải qua tối hôm qua khiến anh ta sinh ra phản ứng tiêu cực." Mục Dịch Nhiên dời đề tài sang Tần Tứ, cũng cố gắng thật khẽ thanh âm.

Kha Tầm "Ừ."

Mục Dịch Nhiên "Kia tựa hồ là một loại thực nghiệm tước đoạt cảm quan."

Kha Tầm "Ừ."

Mục Dịch Nhiên "...Cậu có đang nghe không vậy?"

Kha Tầm "Ừ."

Mục Dịch Nhiên "...Nghe được những gì?"

Kha Tầm "Ừ."

Mục Dịch Nhiên "..."

***

Tần Tứ gõ cửa phòng thực nghiệm C cả buổi trời mà không thấy ai ra mở cửa, đám người đều liếc nhìn nhau một cái, tròng lòng sinh ra dự cảm xấu.

Bởi vì không thể vào trong được, bọn họ đành phải chuyển sang phòng thực nghiệm khu D.

Phòng thực nghiệm D chỉ có một mình Thái Hiểu Yến, cũng là người có khả năng trở thành kẻ mất mạng đầu tiên đáng thương xui xẻo tối hôm qua.

Đưa tay gõ cửa phòng, rất nhanh cửa được từ bên trong mở ra, mở cửa chính là Thái Hiểu Yến vẻ mặt mịt mờ cùng sợ hãi, thấy mọi người đứng ở trước mặt, cô gái lúc này mới giống như được giải thoát cả người lao tới, không thèm quan tâm là ai ôm lấy người cách mình gần nhất bắt đầu hụ hụ khóc rống.

Vệ Đông cố gượng cơ thể suy nhược của mình để tránh bị "gái nhào vào lòng" đẩy té xuống đất, dùng tay vỗ về vai Thái Hiểu Yến khuyên giải an ủi "Thôi đừng khóc nữa, không phải không có việc gì sao, sống là tốt rồi, không sao rồi không sao rồi."

Mọi người đi vào phòng thực nghiệm khu D kiểm tra một lần nữa, phát hiện chẳng có gì khác biệt so với ngày hôm qua, Mục Dịch Nhiên đành hỏi Thái Hiểu Yến "Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì không?"

Thái Hiểu Yến khàn khàn cổ họng "Tôi nghe thấy có người mở cửa đi vào... Có người nói chuyện với nhau, nói cái gì tôi nghe không rõ lắm, nhưng mà tôi rất sợ... Sau đó sợ quá té xỉu hôn mê, vừa tỉnh lại không bao lâu thì mấy người đến.."

Mọi người lại lần nữa bốn mắt nhìn nhau.

Tình huống này rõ ràng vượt ra ngoài dự kiến của bọn họ, vốn tưởng người một mình sẽ tử vong ngược lại vẫn còn sống, mà phòng thực nghiệm khu C đối diện lại không có chút động tĩnh nào.

Bức tranh này, xem ra còn li kỳ quỷ quyệt hơn bọn họ tưởng...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com