Hoa Oanh Nguyet Ha Hanh Trinh Theo Duoi Than Tuong Thanh Cong
Lâu rồi mới đem đến fanfic cho mọi người đây (^o^)
"Có những chuyện, hai người phải cùng nhau vượt qua."
_____Những sợi tóc màu hạt dẻ quấn quanh đầu ngón tay anh vài lần rồi tuột ra, Thường Hoa Sâm không thành thật đặt tay lên vai người kia sờ soạng vài nhúm lông vịt, xem lại thông báo đóng trạm sắp phát ra lần thứ tư.Tôn Oánh Hạo trong chiếc áo len kẻ sọc màu nâu, mềm mại như một chú mèo, lông xù xù và ngoan ngoãn. Cậu lặng lẽ dựa vào Thường Hoa Sâm, nhìn chằm chằm vào màn hình LCD với đôi mắt tròn xoe. Vốn tưởng rằng không có chuyện gì to tát, chẳng qua là trạm tỷ gắn bó với em ấy suốt 4 năm sắp đóng cửa, hơn nữa chỉ là thay đổi một cách gần gũi hơn để ở bên em ấy, nhưng có một số điều cuối cùng sẽ thay đổi.Điều nảy có thực sự đáng giá không? Ai có thể đảm bảo rằng em ấy có thể chăm lo, cân bằng giữa sự nghiệp của mình với mối quan hệ gần như không có nền tảng này. Một lúc lâu, trong căn phòng rộng lớn không có ai lên tiếng, như thể một cây cầu được xây dựng trên một khoảng trống không thể vượt qua, những gì đã từng rất xa xôi không thể chạm tới giờ đây biến thành ở trong tầm tay. Mà thời kỳ hoa nở rốt cuộc là bao lâu, Thường Hoa Sâm chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.Vì vậy, sau khi Thường Hoa Sâm kiểm tra từ ngữ và logic ngữ cảnh của từng câu lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, anh mới ngỡ ngàng phát hiện người tựa đầu trên vai mình không biết đã gục xuống từ lúc nào. Bé mèo đã quen với việc cuộn tròn trong giấc ngủ, trong tiếng thở đều đều, Thường Hoa Sâm nhấn nút đăng bài, không chần chờ thêm nữa. Anh nhẹ nhàng ôm cậu, để người kia gối lên đùi thoải mái hơn. Đúng là không có tính cảnh giác gì cả, cho phép người khác tuỳ ý đi dạo quanh nhà, mệt mỏi liền trực tiếp ngủ. Nhắm mắt lại, ngáy o o, đem chiếc bụng mềm mại cho bạn sờ. Có phải mình đã quá chủ động rồi không? Chưa gặp vài lần đã không chút rụt rè nào trao nụ hôn đầu tiên, lại còn gọi người đến nhà hẹn hò. Người quản lý sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra, đến lúc đó phải thương lượng giải quyết như thế nào? Liệu Thường Hoa Sâm có luôn tin tưởng mình khi các loại tin đồn tràn lan khắp nơi? Mệt mỏi quá, không nghĩ nữa, đi ngủ.Cảm nhận được hơi thở đều đặn lên xuống trên chân mình, Thường Hoa Sâm đột nhiên thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ. Bời vì anh phát hiện, bất kể là đối với biểu hiện không hề cảnh giác của Tôn Oánh Hạo, hay là đối với đoạn tình cảm không thể tưởng tượng này, anh dường như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng. Lông mày của chú mèo con đang ngủ vẫn còn cau lại, Tôn Oánh Hạo tuy mệt mỏi nhưng không dễ dàng chìm vào giấc ngủ, vì vậy cậu cảm nhận được những ngón tay khô ráo xoa lên lông mày của mình, Thường Hoa Sâm đang giúp cậu vuốt phẳng những nếp nhăn ở đó. Có lẽ là cảm thấy an tâm, bé mèo cuối cùng cũng ngủ say.Chuyện gì đến cũng sẽ đến, không trốn tránh được, Thường Hoa Sâm bất giác hít một hơi thật sâu và mở bài đăng trên Weibo với hơn 99 bình luận."Chột dạ nên rút lui?"
"Không có lời giải thích nào liền chạy."
"Haiz, vốn dĩ nghĩ rằng bạn sẽ ở bên cậu ấy lâu nhất."
......Thường Hoa Sâm không định nói thêm những lời dư thừa, cũng không muốn nói nhiều, dù sao, trong mấy tuần hốt hoảng này, quy luật sinh hoạt đã bị phá vỡ. Giống như một màn trình diễn pháo hoa, đan xen giữa hiện thực và hư ảo.Tôn Oánh Hạo cuối cùng cũng tỉnh dậy từ giấc mơ không trọng lượng, cậu mơ thấy mình bị ngã, không ngừng rơi xuống, không bắt được gì cả. Gần như là hoàn hồn lại, Thường Hoa Sâm ngồi thẳng dậy, muốn đỡ người lên mà quên mất rằng mèo là loài thích bám người.Đây không phải là lần đầu tiên Tôn Oánh Hạo có giấc mơ như thế này, kể từ khi bước trên con đường này, cậu đạt được nhiều điều, cũng mất đi rất nhiều, cảm giác bất lực không thể nắm bắt được bất cứ thứ gì đã ăn mòn cậu từng chút một trong những giấc mơ. Chỉ là, đây là lần đầu tiên khi cậu mở mắt ra có người ở bên cạnh. Thường Hoa Sâm nhìn vào đôi mắt mất tiêu cự của Tôn Oánh Hạo, không khỏi sững sờ. Nhưng lại không giống như gặp ác mộng, Tôn Oánh Hạo quen thuộc của anh đeo lens màu xanh nước biển sâu quanh năm, tinh tế như một con mèo Ba Tư đang chăm chú nhìn bạn vậy. Nhưng vào lúc này đây, anh chỉ cảm thấy ánh mắt của Tôn Oánh Hạo bình tĩnh như Biển Chết, giống như tê dại sau khi đã quen với sự đau đớn. Vì vậy, Thường Hoa Sâm đưa tay ra sờ đầu cậu, mèo nhỏ sợ hãi co người lại như một phản xạ có điều kiện, có thể ngay lập tức cong lưng và dựng đứng lông lên.Nhưng khi Tôn Oánh Hạo bắt gặp ánh mắt của Thường Hoa Sâm, yên lặng dừng lại một giây, lại nằm về chỗ cũ, giơ móng vuốt ôm lấy eo đối phương. Tôn Oánh Hạo ôm rất chặt, đầu gần như áp vào bụng anh.Thường Hoa Sâm vỗ về đối phương lặp đi lặp lại như vuốt lông mèo, ước chừng âm thanh ùng ục trong bụng khiến người mất mặt sắp vang lên rồi.Một lúc lâu sau, bên dưới mới truyền đến giọng nói rầu rĩ: "Thường Hoa Sâm, em nghiêm túc đấy, em rất thích anh."
_____Đọc chương này buồn quá trời, cảm thấy hai người đều thiếu cảm giác an toàn, vì thích đối phương nên nghĩ này nghĩ nọ , lo được lo mất 😞
Từ mấy dòng cuối cùng mong là chương sau sẽ đến đoạn ngọt ngào, mặc dù chưa biết được bao giờ mới có tiếp vì tác giả sáng tác tuỳ theo cảm hứng 😂
"Có những chuyện, hai người phải cùng nhau vượt qua."
_____Những sợi tóc màu hạt dẻ quấn quanh đầu ngón tay anh vài lần rồi tuột ra, Thường Hoa Sâm không thành thật đặt tay lên vai người kia sờ soạng vài nhúm lông vịt, xem lại thông báo đóng trạm sắp phát ra lần thứ tư.Tôn Oánh Hạo trong chiếc áo len kẻ sọc màu nâu, mềm mại như một chú mèo, lông xù xù và ngoan ngoãn. Cậu lặng lẽ dựa vào Thường Hoa Sâm, nhìn chằm chằm vào màn hình LCD với đôi mắt tròn xoe. Vốn tưởng rằng không có chuyện gì to tát, chẳng qua là trạm tỷ gắn bó với em ấy suốt 4 năm sắp đóng cửa, hơn nữa chỉ là thay đổi một cách gần gũi hơn để ở bên em ấy, nhưng có một số điều cuối cùng sẽ thay đổi.Điều nảy có thực sự đáng giá không? Ai có thể đảm bảo rằng em ấy có thể chăm lo, cân bằng giữa sự nghiệp của mình với mối quan hệ gần như không có nền tảng này. Một lúc lâu, trong căn phòng rộng lớn không có ai lên tiếng, như thể một cây cầu được xây dựng trên một khoảng trống không thể vượt qua, những gì đã từng rất xa xôi không thể chạm tới giờ đây biến thành ở trong tầm tay. Mà thời kỳ hoa nở rốt cuộc là bao lâu, Thường Hoa Sâm chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.Vì vậy, sau khi Thường Hoa Sâm kiểm tra từ ngữ và logic ngữ cảnh của từng câu lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, anh mới ngỡ ngàng phát hiện người tựa đầu trên vai mình không biết đã gục xuống từ lúc nào. Bé mèo đã quen với việc cuộn tròn trong giấc ngủ, trong tiếng thở đều đều, Thường Hoa Sâm nhấn nút đăng bài, không chần chờ thêm nữa. Anh nhẹ nhàng ôm cậu, để người kia gối lên đùi thoải mái hơn. Đúng là không có tính cảnh giác gì cả, cho phép người khác tuỳ ý đi dạo quanh nhà, mệt mỏi liền trực tiếp ngủ. Nhắm mắt lại, ngáy o o, đem chiếc bụng mềm mại cho bạn sờ. Có phải mình đã quá chủ động rồi không? Chưa gặp vài lần đã không chút rụt rè nào trao nụ hôn đầu tiên, lại còn gọi người đến nhà hẹn hò. Người quản lý sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra, đến lúc đó phải thương lượng giải quyết như thế nào? Liệu Thường Hoa Sâm có luôn tin tưởng mình khi các loại tin đồn tràn lan khắp nơi? Mệt mỏi quá, không nghĩ nữa, đi ngủ.Cảm nhận được hơi thở đều đặn lên xuống trên chân mình, Thường Hoa Sâm đột nhiên thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ. Bời vì anh phát hiện, bất kể là đối với biểu hiện không hề cảnh giác của Tôn Oánh Hạo, hay là đối với đoạn tình cảm không thể tưởng tượng này, anh dường như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng. Lông mày của chú mèo con đang ngủ vẫn còn cau lại, Tôn Oánh Hạo tuy mệt mỏi nhưng không dễ dàng chìm vào giấc ngủ, vì vậy cậu cảm nhận được những ngón tay khô ráo xoa lên lông mày của mình, Thường Hoa Sâm đang giúp cậu vuốt phẳng những nếp nhăn ở đó. Có lẽ là cảm thấy an tâm, bé mèo cuối cùng cũng ngủ say.Chuyện gì đến cũng sẽ đến, không trốn tránh được, Thường Hoa Sâm bất giác hít một hơi thật sâu và mở bài đăng trên Weibo với hơn 99 bình luận."Chột dạ nên rút lui?"
"Không có lời giải thích nào liền chạy."
"Haiz, vốn dĩ nghĩ rằng bạn sẽ ở bên cậu ấy lâu nhất."
......Thường Hoa Sâm không định nói thêm những lời dư thừa, cũng không muốn nói nhiều, dù sao, trong mấy tuần hốt hoảng này, quy luật sinh hoạt đã bị phá vỡ. Giống như một màn trình diễn pháo hoa, đan xen giữa hiện thực và hư ảo.Tôn Oánh Hạo cuối cùng cũng tỉnh dậy từ giấc mơ không trọng lượng, cậu mơ thấy mình bị ngã, không ngừng rơi xuống, không bắt được gì cả. Gần như là hoàn hồn lại, Thường Hoa Sâm ngồi thẳng dậy, muốn đỡ người lên mà quên mất rằng mèo là loài thích bám người.Đây không phải là lần đầu tiên Tôn Oánh Hạo có giấc mơ như thế này, kể từ khi bước trên con đường này, cậu đạt được nhiều điều, cũng mất đi rất nhiều, cảm giác bất lực không thể nắm bắt được bất cứ thứ gì đã ăn mòn cậu từng chút một trong những giấc mơ. Chỉ là, đây là lần đầu tiên khi cậu mở mắt ra có người ở bên cạnh. Thường Hoa Sâm nhìn vào đôi mắt mất tiêu cự của Tôn Oánh Hạo, không khỏi sững sờ. Nhưng lại không giống như gặp ác mộng, Tôn Oánh Hạo quen thuộc của anh đeo lens màu xanh nước biển sâu quanh năm, tinh tế như một con mèo Ba Tư đang chăm chú nhìn bạn vậy. Nhưng vào lúc này đây, anh chỉ cảm thấy ánh mắt của Tôn Oánh Hạo bình tĩnh như Biển Chết, giống như tê dại sau khi đã quen với sự đau đớn. Vì vậy, Thường Hoa Sâm đưa tay ra sờ đầu cậu, mèo nhỏ sợ hãi co người lại như một phản xạ có điều kiện, có thể ngay lập tức cong lưng và dựng đứng lông lên.Nhưng khi Tôn Oánh Hạo bắt gặp ánh mắt của Thường Hoa Sâm, yên lặng dừng lại một giây, lại nằm về chỗ cũ, giơ móng vuốt ôm lấy eo đối phương. Tôn Oánh Hạo ôm rất chặt, đầu gần như áp vào bụng anh.Thường Hoa Sâm vỗ về đối phương lặp đi lặp lại như vuốt lông mèo, ước chừng âm thanh ùng ục trong bụng khiến người mất mặt sắp vang lên rồi.Một lúc lâu sau, bên dưới mới truyền đến giọng nói rầu rĩ: "Thường Hoa Sâm, em nghiêm túc đấy, em rất thích anh."
_____Đọc chương này buồn quá trời, cảm thấy hai người đều thiếu cảm giác an toàn, vì thích đối phương nên nghĩ này nghĩ nọ , lo được lo mất 😞
Từ mấy dòng cuối cùng mong là chương sau sẽ đến đoạn ngọt ngào, mặc dù chưa biết được bao giờ mới có tiếp vì tác giả sáng tác tuỳ theo cảm hứng 😂
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com