Hoa Man Duong
Mùa xuân năm nay đến sớm. Không một dấu hiệu báo trước, không khí ngào ngạt sắc xuân đã tràn về, vừa ấm áp vừa lạnh lẽo. Khắp các hang cùng ngõ hẹp, khắp các nẻo đường muôn nơi, những cây đào đâu đây đang nở những nụ hoa đầu tiên trên nền xác xơ, trơ trọi lại vô cùng rực rỡ. Lúc này tại từ đường ở phủ Chung Vĩnh Hầu, tiếng gõ mõ vang vảng từng tiếng từng tiếng phát ra nghe thật bình yên. Bỗng phá tan đi sự "tĩnh mịch" đó là những bước chân dồn dập kèm tiếng nói ngày càng lớn, ngày càng gần:
- "Nhị tiểu thư... Nhị tiểu thư... "
Tên gia nô vừa chạy vừa gọi to trông có vẻ rất gấp gáp, rất sốt ruột. Khi đến trước cửa từ đường đang mở, nhìn thấy người ngồi bên trong đang tụng kinh, mặc kệ phép tắc mà vội lên tiếng:
- "Thưa Nhị tiểu thư, đã tìm thấy Đại tiểu thư rồi ạ! "
Khi nghe tên gia nô báo cáo xong, người nọ mới dừng tay gõ mõ lại, tay phải đang cầm dùi gõ tay trái đang cầm phật châu đều đặt xuống. Sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài cửa, bấy giờ khi ánh sáng chiếu rọi vào mới nhìn rõ được diện mạo của người đó. Thì ra là một cô nương tầm 15-16 tuổi, mặc dù mặc trên mình tang phục trắng đơn bạc, tóc vấn đơn giản chỉ cài một chiếc trâm ngọc không mấy bắt mắt, gương mặt mộc mạc không chút son phấn càng toát lên vẻ thanh nhã diễm lệ, nàng nhìn tên gia nô trước mặt với vẻ kinh ngạc, giọng mềm mại cất lên:
- "Thật sao? Người đâu? "
- "Dạ, Đại tiểu thư đã được đưa về Liễu Hương Các rồi ạ."
Vừa nghe tên gia nô nói, Mạc Tử Hàm vừa đi theo đến Liễu Hương Các. Vừa đến cửa cô đã nhìn thấy Lý quản gia đứng chờ ở đó, cô liền đi đến lo lắng hỏi:
- "Lý thúc, Đại tỷ sao rồi ạ? "
- "Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư đã được đưa vào trong khuê phòng, lão nô đã cho người đi thỉnh Trương đại phu rồi."
*****
Sau khi Trương đại phu thăm khám kỹ càng cho cô gái nằm trên giường liền quay ra nói với Mạc Tử Hàm đang đứng ở bên cạnh:
- "Đại tiểu thư bị thương ở đầu rất có thể sẽ có máu bầm, vả lại người còn bị rơi xuống nước nên bị nhiễm phong hàn. Lão phu sẽ kê cho mấy thang thuốc uống, nếu trong vòng 3 ngày mà chưa tỉnh lại hoặc khi nào tỉnh lại liền đến tìm lão phu."
- "Đa tạ Trương đại phu. Thúy Hoà, ngươi theo Trương đại phu ra ngoài bốc thuốc đi."
- "Vâng! "
Tỳ nữ Thúy Hoà nhún người đáp lại một tiếng liền dẫn Trương đại phu ra ngoài. Trong phòng không còn người ngoài liền trở lên yên tĩnh lạ thường. Mạc Tử Hàm đi đến bên giường nhìn gương mặt quen thuộc tiều tụy, trên đầu còn quấn băng đang nằm trên giường bằng ánh mắt mông lung.
Sau đó liền ra khỏi phòng đi đến chỗ Lý quản gia đang đứng ở cửa các.
- "Lý thúc, chuyện này tạm thời đừng để tổ mẫu biết, người đang không khỏe nếu người mà biết chuyện này sợ là sẽ không chịu nổi. "
- "Nhị tiểu thư yên tâm, lão đã căn dặn mọi người không ai được nói chuyện này truyền đến Ngọc Trà Các rồi."
- "Ừm, có A Khiêm ở bên cạnh, mong tổ mẫu sẽ mau chóng khỏe lại."
Mạc Tử Hàm nói xong câu đó liền quay trở lại phòng để chăm sóc cho đại tỷ của mình. Lý quản gia nhìn theo bóng lưng nàng thở dài: Bây giờ Hầu gia và phu nhân đều không còn, lão phu nhân thì vì nhi tử và nội tức đột ngột qua đời mà thương tâm đến phát bệnh, đại tiểu thư thì không hiểu chuyện, tam thiếu gia thì còn quá nhỏ chưa thể đảm đương được cả cái Hầu phủ này. Cũng may là còn có nhị tiểu thư đứng lên gánh vác nếu không không biết cái phủ Chung Vĩnh Hầu này sẽ loạn đến thế nào?
*****
Hai ngày sau!
Tô Hiểu Huyên khó chịu mở mắt ra. Tầm mắt lờ mờ, đầu vừa đau vừa choáng. Sau khi chớp mắt nhẹ mấy cái, cuối cùng cảm giác choáng váng cũng vơi đi, mọi thứ xung quanh cũng dần rõ ràng hơn. Đây là đâu? Không phải mình bị ngã cầu thang sao? Chẳng lẽ được người ta cứu đưa đi bệnh viện?
Chống tay ngồi dậy cô mới phát hiện bên giường còn có một người, là một cô gái đang ngồi dựa đầu vào cạnh giường ngủ. Cơ mà cô gái này ăn mặc trang phục kiểu gì vậy? Cổ trang sao? Cô liền lập tức quay qua xung quanh nhìn. Ôi mẹ ơi, cái gì vậy? Đây là đâu vậy?
Có lẽ do phản ứng của cô quá mạnh nên đã làm cho cô gái đang dựa giường ngủ kia tỉnh giấc. Cô ấy vừa nhìn thấy cô lập tức nhoài người đến nắm lấy tay cô ân cần hỏi han:
- "Đại tỷ, tỷ tỉnh lại rồi! Bây giờ tỷ thấy trong người thế nào? "
Không kịp để cô trả lời, cô ấy liền gấp gáp gọi với ra ngoài:
- "Thúy Hoà, mau đi mời Trương đại phu đến. Đại tiểu thư tỉnh lại rồi!"
Đại tỷ? Thúy Hoà? Trương đại phu? Đại tiểu thư? Đây là những từ lọt vào tai cô lúc này, đó là cái gì vậy? Cô gái trước mặt lại một lần nữa quay lại cầm tay cô mỉm cười nói:
- "Thật tốt quá, cuối cùng tỷ cũng tỉnh lại rồi."
Cô ấy còn rất trẻ, chỉ là một tiểu cô nương không quá 15-16 tuổi đi, gương mặt rõ ràng không trang điểm lại vô cùng xinh đẹp, giọng nói cũng hết sức dịu dàng dễ nghe, đôi tay cô ấy đang nắm lấy tay cô vô cùng mềm mại có hơi chút lành lạnh đem đến cảm giác man mát đến tận đáy lòng. Nhưng cô thực sự không biết cô ấy là ai?
- "Xin hỏi, cô là ai vậy? "
Cô ấy nghe thấy cô hỏi thế liền ngây người ra trong giây lát sau đó liền lo lắng hỏi lại cô:
- "Tỷ tỷ, tỷ không nhớ muội là ai sao? Muội là Tử Hàm, là muội muội ruột của tỷ đây mà."
- "Muội muội ruột? Vậy tôi là ai? Và đây là đâu vậy?"
Cô không biết câu hỏi của cô có vấn đề gì mà cô ấy cứ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cô, trong ánh mắt lộ vẻ lo lắng thấy rõ. Qua một lúc, đến độ cô còn tưởng cô ấy sẽ không trả lời định lên tiếng hỏi tiếp thì cô ấy lại đáp:
- "Trương đại phu sắp đến rồi, lát nữa để ông ấy xem bệnh cho tỷ, tỷ đừng lo lắng quá."Không bao lâu, một cô gái khác có lẽ là nha hoàn tên Thúy gì gì ấy dẫn một người đàn ông trung niên tầm ngoài 50 tuổi trên tay cầm theo một hòm gỗ nhỏ đi vào, có lẽ đây là Trương đại phu đi. Ông ấy vào hết bắt mạch, rồi xem xét chỗ này chỗ kia rồi hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, cuối cùng đưa ra kết luận:
- "Đại tiểu thư bị thương ở vùng đầu nên có lẽ đã dẫn đến mất trí nhớ."
- "Vậy có cách nào chữa được không ạ? "
Là cô gái xinh đẹp nói mình là muội muội của cô hỏi Trương đại phu. Trương đại phu có lẽ cũng không có cách bèn nói:
- "Cái này có lẽ phải dựa vào khả năng phục hồi của cô ấy thôi. Sau này cho cô ấy tiếp xúc nhiều với những gì quen thuộc có thể sẽ kích thích trí nhớ của cô ấy phục hồi. Bây giờ tôi sẽ kê cho cô ấy thêm mấy thang thuốc nữa để bồi bổ, nhớ uống đầy đủ. "
- "Đa tạ Trương đại phu!"Haizz, căn bản là cô có bị mất trí nhớ gì đâu mà chữa với chả phục hồi bởi vì cô rõ ràng không phải tỷ tỷ của cô ấy mà. Nếu đây không phải là mơ thì đoán không nhầm cô chính là xuyên không rồi. Cái thể loại tưởng chỉ có trong tiểu thuyết hay phim ảnh thôi mà giờ đây lại rơi xuống trúng người cô. Thật không thể tin nổi mà!
*****
Mấy ngày sau đó, cô vẫn dưỡng bệnh trong phòng và cuối cùng cũng làm thân được với Thúy Hoà. Lúc đầu có vẻ hơi gian nan vì hình như cô ấy rất sợ cô thì phải. Về sau hỏi ra mới biết thì ra ngày trước nguyên chủ này là một người rất khó chiều, không coi ai ra gì. Nguyên chủ mà cô đang "sống nhờ" trong thân xác đây tên là Mạc Tử Yên - con gái lớn của Chung Vĩnh Hầu - Mạc Hiển và Võ thị. Hai người họ vừa mới qua đời cách đây không lâu, mấy ngày trước cô gặp chuyện chính là vào đúng ngày 100 ngày của họ. Bây giờ người thân của cô chỉ còn cô em gái sinh đôi tên là Mạc Tử Hàm, chính là cô muội muội xinh đẹp vẫn thường hay quan tâm chăm sóc cô trong suốt mấy ngày qua và một cậu em trai 12 tuổi tên Mạc Tử Khiêm. Tuy nhiên cô vẫn chưa gặp mặt vị đệ đệ này, nghe Thúy Hoà nói cô và vị đệ đệ này quan hệ không tốt lắm thì phải. À còn một người quan trọng nữa, người lớn tuổi nhất cũng như đang đứng đầu cái Hầu phủ này - Mạc lão phu nhân, chính là bà nội của cô, ở thời đại này gọi là tổ mẫu. Nghe Thúy Hoà kể vị tổ mẫu này cũng không có thích cô lắm, cũng chỉ vì tính tình của cô quá không tốt. Sao sau khi nghe kể về thân thế của mình xong cô lại cảm thấy tình cảnh của mình lâm li bi đát thế này không biết. Cha mẹ chết, bà nội không thương, em trai không ưa, may là vẫn còn cô em gái quan tâm chứ không thì đúng là "tứ cố vô thân".
Cô vốn có 2 nha hoàn nhất đẳng là Thúy Hoà và Thúy Hương, nhưng nghe nói ngày cô gặp nạn chính là đi cùng Thúy Hương ra ngoài chơi, sau đó thì xảy ra chuyện Thuý Hương lạc mất cô liền trở về phủ thông báo. Muội muội cô đã phạt cô ấy xuống làm nha hoàn giặt giũ vì tội không trông coi chủ tử cẩn thận để chủ tử xảy ra chuyện. Sau khi cô tỉnh lại, sợ một mình Thúy Hoà không chăm sóc nổi cô nên cô ấy đã đem nha hoàn thân cận nhất của mẫu thân là Thúy Lan đến cho cô. Cô còn có một nhũ mẫu gọi là Lương nhũ mẫu, trước ngày cô gặp chuyện vì con trai ở dưới quê ốm nên đã xin phép về chăm non. *****
Hôm nay cuối cùng sau một tuần mòn mỏi dưỡng bệnh trong phòng, cuối cùng cô cũng có thể được đi ra ngoài. Mới sáng sớm dậy cô đã rất háo hức bởi cô cũng vô cùng tò mò với thời đại này - thời cổ đại lại không có thật trong lịch sử. Nói thật, cô vốn vẫn rất tự hào với kiến thức về lịch sử của mình, tuy không thể so sánh với các nhà lịch sử học này, chuyên gia lịch sử nọ, nhưng cũng biết thời đại nào ai làm vua, đất nước thời đó có thịnh vượng hay không. Thậm chí cô còn nghĩ mình cũng được xuyên về nhà Thanh, làm một Mã Nhĩ Thái Nhược Hi tiếp theo, cô chắc chắn sẽ theo đuổi Thập tứ a ca Dận Trinh - vị a ca vừa đẹp trai vừa tài giỏi tính tình lại thú vị như vậy. Tiếc là cái thời đại này không biết rốt cuộc nó có nằm ở giai đoạn nào trong lịch sử không nhưng chắc chắn là cô không biết giai đoạn đó. Nhưng nhìn trang phục đang được mặc trên người mình thì cô thấy khá giống với trang phục thời Đường. Mái tóc được vấn đơn giản dùng một cái trâm cài lên để trang trí, tóc còn lại thì thả dài xuống lưng. Thúy Hoà nói rằng vì song thân của cô vừa mới qua đời nên cần ăn mặc giản dị một chút, cũng đúng ý cô. Sau khi cô được Thúy Hoà trang điểm cho xong nhìn vào trong gương cô thật sự ngẩn ngơ. Thời cổ đại đúng là nhiều mỹ nữ, cô chỉ chẳng may do trời tối mất điện không nhìn rõ đường trượt chân ngã cầu thang thôi mà cũng xuyên vào một cô nương xinh đẹp như vậy. Tuy không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như tứ đại mỹ nhân nhưng cũng là thanh thoát diễm lệ. Vẫn đang ngẩn ngơ ngắm mình trong gương thì nha hoàn Thúy Lan cầm theo hộp đồ ăn sáng mở cửa bước vào, vừa bày đồ ăn ra bàn vừa nhìn cô vừa lên tiếng:
- "Hôm nay trông khí sắc của đại tiểu thư tốt hơn nhiều rồi. Nhị tiểu thư nói nếu người cảm thấy khỏe hơn thì có thể ra ngoài đi dạo hoặc đến thỉnh an lão phu nhân còn nếu người vẫn cảm thấy chưa khỏe thì cứ ở trong phòng nghỉ ngơi ạ."
- "Ta khỏe hơn nhiều rồi, lát nữa ta muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Gì chứ, suốt mấy ngày qua cô đã ở trong phòng đến chán nản lắm rồi, ở đây tivi không có, máy tính điện thoại cũng không, càng chưa nói đến mạng internet, bây giờ mà bắt cô ở tiếp trong phòng nữa thì đúng là muốn mạng của cô mà.
- "Vậy người ra ăn sáng đi kẻo nguội, rồi chốc nữa Thúy Hoà sẽ bồi người đi dạo."
Thúy Hoà nhanh nhảu tiếp lời rồi đỡ cô đến bàn ăn, cùng Thúy Lan bồi cô ăn sáng. Thúy Lan nghe vậy chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Sau khi ăn sáng xong, Thúy Hoà liền lấy áo choàng khoác lên người cho cô, dù gì bây giờ cũng là mới đầu xuân cho nên thời tiết vẫn còn khá lạnh. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô cùng Thúy Hoà và Thúy Lan bước ra khỏi cửa phòng. Đây là lần đầu tiên cô bước ra khỏi căn phòng này kể từ khi xuyên đến đây. Không khí bên ngoài có chút ẩm ướt se se lạnh nhưng mà hít vào thở ra đều cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu. Ở trong sân có hai cây đào đang nở những bông hoa màu hồng, trên các cành cây còn đọng những giọt sương sớm long lanh nhìn vô cùng đẹp mắt.
Cuộc sống cổ đại ơi, ta đến đây!
- "Nhị tiểu thư... Nhị tiểu thư... "
Tên gia nô vừa chạy vừa gọi to trông có vẻ rất gấp gáp, rất sốt ruột. Khi đến trước cửa từ đường đang mở, nhìn thấy người ngồi bên trong đang tụng kinh, mặc kệ phép tắc mà vội lên tiếng:
- "Thưa Nhị tiểu thư, đã tìm thấy Đại tiểu thư rồi ạ! "
Khi nghe tên gia nô báo cáo xong, người nọ mới dừng tay gõ mõ lại, tay phải đang cầm dùi gõ tay trái đang cầm phật châu đều đặt xuống. Sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài cửa, bấy giờ khi ánh sáng chiếu rọi vào mới nhìn rõ được diện mạo của người đó. Thì ra là một cô nương tầm 15-16 tuổi, mặc dù mặc trên mình tang phục trắng đơn bạc, tóc vấn đơn giản chỉ cài một chiếc trâm ngọc không mấy bắt mắt, gương mặt mộc mạc không chút son phấn càng toát lên vẻ thanh nhã diễm lệ, nàng nhìn tên gia nô trước mặt với vẻ kinh ngạc, giọng mềm mại cất lên:
- "Thật sao? Người đâu? "
- "Dạ, Đại tiểu thư đã được đưa về Liễu Hương Các rồi ạ."
Vừa nghe tên gia nô nói, Mạc Tử Hàm vừa đi theo đến Liễu Hương Các. Vừa đến cửa cô đã nhìn thấy Lý quản gia đứng chờ ở đó, cô liền đi đến lo lắng hỏi:
- "Lý thúc, Đại tỷ sao rồi ạ? "
- "Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư đã được đưa vào trong khuê phòng, lão nô đã cho người đi thỉnh Trương đại phu rồi."
*****
Sau khi Trương đại phu thăm khám kỹ càng cho cô gái nằm trên giường liền quay ra nói với Mạc Tử Hàm đang đứng ở bên cạnh:
- "Đại tiểu thư bị thương ở đầu rất có thể sẽ có máu bầm, vả lại người còn bị rơi xuống nước nên bị nhiễm phong hàn. Lão phu sẽ kê cho mấy thang thuốc uống, nếu trong vòng 3 ngày mà chưa tỉnh lại hoặc khi nào tỉnh lại liền đến tìm lão phu."
- "Đa tạ Trương đại phu. Thúy Hoà, ngươi theo Trương đại phu ra ngoài bốc thuốc đi."
- "Vâng! "
Tỳ nữ Thúy Hoà nhún người đáp lại một tiếng liền dẫn Trương đại phu ra ngoài. Trong phòng không còn người ngoài liền trở lên yên tĩnh lạ thường. Mạc Tử Hàm đi đến bên giường nhìn gương mặt quen thuộc tiều tụy, trên đầu còn quấn băng đang nằm trên giường bằng ánh mắt mông lung.
Sau đó liền ra khỏi phòng đi đến chỗ Lý quản gia đang đứng ở cửa các.
- "Lý thúc, chuyện này tạm thời đừng để tổ mẫu biết, người đang không khỏe nếu người mà biết chuyện này sợ là sẽ không chịu nổi. "
- "Nhị tiểu thư yên tâm, lão đã căn dặn mọi người không ai được nói chuyện này truyền đến Ngọc Trà Các rồi."
- "Ừm, có A Khiêm ở bên cạnh, mong tổ mẫu sẽ mau chóng khỏe lại."
Mạc Tử Hàm nói xong câu đó liền quay trở lại phòng để chăm sóc cho đại tỷ của mình. Lý quản gia nhìn theo bóng lưng nàng thở dài: Bây giờ Hầu gia và phu nhân đều không còn, lão phu nhân thì vì nhi tử và nội tức đột ngột qua đời mà thương tâm đến phát bệnh, đại tiểu thư thì không hiểu chuyện, tam thiếu gia thì còn quá nhỏ chưa thể đảm đương được cả cái Hầu phủ này. Cũng may là còn có nhị tiểu thư đứng lên gánh vác nếu không không biết cái phủ Chung Vĩnh Hầu này sẽ loạn đến thế nào?
*****
Hai ngày sau!
Tô Hiểu Huyên khó chịu mở mắt ra. Tầm mắt lờ mờ, đầu vừa đau vừa choáng. Sau khi chớp mắt nhẹ mấy cái, cuối cùng cảm giác choáng váng cũng vơi đi, mọi thứ xung quanh cũng dần rõ ràng hơn. Đây là đâu? Không phải mình bị ngã cầu thang sao? Chẳng lẽ được người ta cứu đưa đi bệnh viện?
Chống tay ngồi dậy cô mới phát hiện bên giường còn có một người, là một cô gái đang ngồi dựa đầu vào cạnh giường ngủ. Cơ mà cô gái này ăn mặc trang phục kiểu gì vậy? Cổ trang sao? Cô liền lập tức quay qua xung quanh nhìn. Ôi mẹ ơi, cái gì vậy? Đây là đâu vậy?
Có lẽ do phản ứng của cô quá mạnh nên đã làm cho cô gái đang dựa giường ngủ kia tỉnh giấc. Cô ấy vừa nhìn thấy cô lập tức nhoài người đến nắm lấy tay cô ân cần hỏi han:
- "Đại tỷ, tỷ tỉnh lại rồi! Bây giờ tỷ thấy trong người thế nào? "
Không kịp để cô trả lời, cô ấy liền gấp gáp gọi với ra ngoài:
- "Thúy Hoà, mau đi mời Trương đại phu đến. Đại tiểu thư tỉnh lại rồi!"
Đại tỷ? Thúy Hoà? Trương đại phu? Đại tiểu thư? Đây là những từ lọt vào tai cô lúc này, đó là cái gì vậy? Cô gái trước mặt lại một lần nữa quay lại cầm tay cô mỉm cười nói:
- "Thật tốt quá, cuối cùng tỷ cũng tỉnh lại rồi."
Cô ấy còn rất trẻ, chỉ là một tiểu cô nương không quá 15-16 tuổi đi, gương mặt rõ ràng không trang điểm lại vô cùng xinh đẹp, giọng nói cũng hết sức dịu dàng dễ nghe, đôi tay cô ấy đang nắm lấy tay cô vô cùng mềm mại có hơi chút lành lạnh đem đến cảm giác man mát đến tận đáy lòng. Nhưng cô thực sự không biết cô ấy là ai?
- "Xin hỏi, cô là ai vậy? "
Cô ấy nghe thấy cô hỏi thế liền ngây người ra trong giây lát sau đó liền lo lắng hỏi lại cô:
- "Tỷ tỷ, tỷ không nhớ muội là ai sao? Muội là Tử Hàm, là muội muội ruột của tỷ đây mà."
- "Muội muội ruột? Vậy tôi là ai? Và đây là đâu vậy?"
Cô không biết câu hỏi của cô có vấn đề gì mà cô ấy cứ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cô, trong ánh mắt lộ vẻ lo lắng thấy rõ. Qua một lúc, đến độ cô còn tưởng cô ấy sẽ không trả lời định lên tiếng hỏi tiếp thì cô ấy lại đáp:
- "Trương đại phu sắp đến rồi, lát nữa để ông ấy xem bệnh cho tỷ, tỷ đừng lo lắng quá."Không bao lâu, một cô gái khác có lẽ là nha hoàn tên Thúy gì gì ấy dẫn một người đàn ông trung niên tầm ngoài 50 tuổi trên tay cầm theo một hòm gỗ nhỏ đi vào, có lẽ đây là Trương đại phu đi. Ông ấy vào hết bắt mạch, rồi xem xét chỗ này chỗ kia rồi hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, cuối cùng đưa ra kết luận:
- "Đại tiểu thư bị thương ở vùng đầu nên có lẽ đã dẫn đến mất trí nhớ."
- "Vậy có cách nào chữa được không ạ? "
Là cô gái xinh đẹp nói mình là muội muội của cô hỏi Trương đại phu. Trương đại phu có lẽ cũng không có cách bèn nói:
- "Cái này có lẽ phải dựa vào khả năng phục hồi của cô ấy thôi. Sau này cho cô ấy tiếp xúc nhiều với những gì quen thuộc có thể sẽ kích thích trí nhớ của cô ấy phục hồi. Bây giờ tôi sẽ kê cho cô ấy thêm mấy thang thuốc nữa để bồi bổ, nhớ uống đầy đủ. "
- "Đa tạ Trương đại phu!"Haizz, căn bản là cô có bị mất trí nhớ gì đâu mà chữa với chả phục hồi bởi vì cô rõ ràng không phải tỷ tỷ của cô ấy mà. Nếu đây không phải là mơ thì đoán không nhầm cô chính là xuyên không rồi. Cái thể loại tưởng chỉ có trong tiểu thuyết hay phim ảnh thôi mà giờ đây lại rơi xuống trúng người cô. Thật không thể tin nổi mà!
*****
Mấy ngày sau đó, cô vẫn dưỡng bệnh trong phòng và cuối cùng cũng làm thân được với Thúy Hoà. Lúc đầu có vẻ hơi gian nan vì hình như cô ấy rất sợ cô thì phải. Về sau hỏi ra mới biết thì ra ngày trước nguyên chủ này là một người rất khó chiều, không coi ai ra gì. Nguyên chủ mà cô đang "sống nhờ" trong thân xác đây tên là Mạc Tử Yên - con gái lớn của Chung Vĩnh Hầu - Mạc Hiển và Võ thị. Hai người họ vừa mới qua đời cách đây không lâu, mấy ngày trước cô gặp chuyện chính là vào đúng ngày 100 ngày của họ. Bây giờ người thân của cô chỉ còn cô em gái sinh đôi tên là Mạc Tử Hàm, chính là cô muội muội xinh đẹp vẫn thường hay quan tâm chăm sóc cô trong suốt mấy ngày qua và một cậu em trai 12 tuổi tên Mạc Tử Khiêm. Tuy nhiên cô vẫn chưa gặp mặt vị đệ đệ này, nghe Thúy Hoà nói cô và vị đệ đệ này quan hệ không tốt lắm thì phải. À còn một người quan trọng nữa, người lớn tuổi nhất cũng như đang đứng đầu cái Hầu phủ này - Mạc lão phu nhân, chính là bà nội của cô, ở thời đại này gọi là tổ mẫu. Nghe Thúy Hoà kể vị tổ mẫu này cũng không có thích cô lắm, cũng chỉ vì tính tình của cô quá không tốt. Sao sau khi nghe kể về thân thế của mình xong cô lại cảm thấy tình cảnh của mình lâm li bi đát thế này không biết. Cha mẹ chết, bà nội không thương, em trai không ưa, may là vẫn còn cô em gái quan tâm chứ không thì đúng là "tứ cố vô thân".
Cô vốn có 2 nha hoàn nhất đẳng là Thúy Hoà và Thúy Hương, nhưng nghe nói ngày cô gặp nạn chính là đi cùng Thúy Hương ra ngoài chơi, sau đó thì xảy ra chuyện Thuý Hương lạc mất cô liền trở về phủ thông báo. Muội muội cô đã phạt cô ấy xuống làm nha hoàn giặt giũ vì tội không trông coi chủ tử cẩn thận để chủ tử xảy ra chuyện. Sau khi cô tỉnh lại, sợ một mình Thúy Hoà không chăm sóc nổi cô nên cô ấy đã đem nha hoàn thân cận nhất của mẫu thân là Thúy Lan đến cho cô. Cô còn có một nhũ mẫu gọi là Lương nhũ mẫu, trước ngày cô gặp chuyện vì con trai ở dưới quê ốm nên đã xin phép về chăm non. *****
Hôm nay cuối cùng sau một tuần mòn mỏi dưỡng bệnh trong phòng, cuối cùng cô cũng có thể được đi ra ngoài. Mới sáng sớm dậy cô đã rất háo hức bởi cô cũng vô cùng tò mò với thời đại này - thời cổ đại lại không có thật trong lịch sử. Nói thật, cô vốn vẫn rất tự hào với kiến thức về lịch sử của mình, tuy không thể so sánh với các nhà lịch sử học này, chuyên gia lịch sử nọ, nhưng cũng biết thời đại nào ai làm vua, đất nước thời đó có thịnh vượng hay không. Thậm chí cô còn nghĩ mình cũng được xuyên về nhà Thanh, làm một Mã Nhĩ Thái Nhược Hi tiếp theo, cô chắc chắn sẽ theo đuổi Thập tứ a ca Dận Trinh - vị a ca vừa đẹp trai vừa tài giỏi tính tình lại thú vị như vậy. Tiếc là cái thời đại này không biết rốt cuộc nó có nằm ở giai đoạn nào trong lịch sử không nhưng chắc chắn là cô không biết giai đoạn đó. Nhưng nhìn trang phục đang được mặc trên người mình thì cô thấy khá giống với trang phục thời Đường. Mái tóc được vấn đơn giản dùng một cái trâm cài lên để trang trí, tóc còn lại thì thả dài xuống lưng. Thúy Hoà nói rằng vì song thân của cô vừa mới qua đời nên cần ăn mặc giản dị một chút, cũng đúng ý cô. Sau khi cô được Thúy Hoà trang điểm cho xong nhìn vào trong gương cô thật sự ngẩn ngơ. Thời cổ đại đúng là nhiều mỹ nữ, cô chỉ chẳng may do trời tối mất điện không nhìn rõ đường trượt chân ngã cầu thang thôi mà cũng xuyên vào một cô nương xinh đẹp như vậy. Tuy không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như tứ đại mỹ nhân nhưng cũng là thanh thoát diễm lệ. Vẫn đang ngẩn ngơ ngắm mình trong gương thì nha hoàn Thúy Lan cầm theo hộp đồ ăn sáng mở cửa bước vào, vừa bày đồ ăn ra bàn vừa nhìn cô vừa lên tiếng:
- "Hôm nay trông khí sắc của đại tiểu thư tốt hơn nhiều rồi. Nhị tiểu thư nói nếu người cảm thấy khỏe hơn thì có thể ra ngoài đi dạo hoặc đến thỉnh an lão phu nhân còn nếu người vẫn cảm thấy chưa khỏe thì cứ ở trong phòng nghỉ ngơi ạ."
- "Ta khỏe hơn nhiều rồi, lát nữa ta muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Gì chứ, suốt mấy ngày qua cô đã ở trong phòng đến chán nản lắm rồi, ở đây tivi không có, máy tính điện thoại cũng không, càng chưa nói đến mạng internet, bây giờ mà bắt cô ở tiếp trong phòng nữa thì đúng là muốn mạng của cô mà.
- "Vậy người ra ăn sáng đi kẻo nguội, rồi chốc nữa Thúy Hoà sẽ bồi người đi dạo."
Thúy Hoà nhanh nhảu tiếp lời rồi đỡ cô đến bàn ăn, cùng Thúy Lan bồi cô ăn sáng. Thúy Lan nghe vậy chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Sau khi ăn sáng xong, Thúy Hoà liền lấy áo choàng khoác lên người cho cô, dù gì bây giờ cũng là mới đầu xuân cho nên thời tiết vẫn còn khá lạnh. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô cùng Thúy Hoà và Thúy Lan bước ra khỏi cửa phòng. Đây là lần đầu tiên cô bước ra khỏi căn phòng này kể từ khi xuyên đến đây. Không khí bên ngoài có chút ẩm ướt se se lạnh nhưng mà hít vào thở ra đều cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu. Ở trong sân có hai cây đào đang nở những bông hoa màu hồng, trên các cành cây còn đọng những giọt sương sớm long lanh nhìn vô cùng đẹp mắt.
Cuộc sống cổ đại ơi, ta đến đây!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com