TruyenHHH.com

Hoa Lien Tam Lang Hung Du Qua Di

Tạ Liên nằm trên giường để Hoa Thành vuốt tóc mình, trước ngực y ôm một quả bóng nhỏ trong suốt, xoa nắn thành đủ loại hình dạng. Bên trong, nhóc con nhà y đang vui vẻ mỉm cười để lộ một cái răng nhỏ trăng trắng. Đúng lúc này, Tạ Liên thấy cái đầu nhỏ thò vào, y hiểu Bánh Bao Nhỏ đã thêu xong giày, bò khỏi ngực hắn: "Đợi ta một lát."

Trước khi đi không quên hôn lên má hắn.

Hoa Thành lưu luyến nhìn người trượt ra khỏi lòng mình, mấy ngày nay ca ca cực kỳ thần bí, thường xuyên ngồi bên cạnh cửa sổ ngẩn ngơ, thấy hắn liền giấu ý cười đi tỏ ra nghiêm chỉnh thản nhiên. Ca ca có bí mật không nói cho hắn biết, Hoa Thành hỏi mãi không được rầu rĩ thở dài.

Rất nhanh, Tạ Liên quay trở lại nhích từng bước đi lại cạnh hắn vẻ mặt cực kỳ đắc ý. Hoa Thành theo thói quen đưa tay ra ôm người, y chui được vào căn âm thầm lấy giày trong áo ra nhét vào người hắn.

Hoa Thành sửng sốt một hồi cúi đầu nhìn thử, hóa ra là một đôi giày nhung dày dặn. Nhìn qua đường may bằng chỉ cùng màu run rẩy chẳng ngay hàng, khóe môi Hoa Thành hơi nhếch lên, mặt bừng bừng sức sống.

Tạ Liên xấu hổ, hai má đỏ lự. Tuy may không khéo nhưng y dựa vào kích cỡ chân hắn, thói quen khi bước đi chỗ nào nặng chỗ nào nhẹ, dành hết tâm ý từng chút từng chút chỉnh sửa. Để hắn khi mang có thể đi lại linh hoạt, không cấn không đau.

Y hiểu rõ một chuyện, giày do y làm có bó chân Tam Lang thành giò heo, Tam Lang vẫn quyết mang nó suốt cuộc đời. Đã thế còn cực kỳ vui sướng bay nhảy, mang đi khoe khoang khắp nơi…

Đôi giày vẫn xấu thế kia, nếu để Bánh Bao Nhỏ sửa hết toàn bộ, không hay lắm, sao y có giành công là do mình làm được? Y chỉ nhờ Bánh Bao Nhỏ thêu một nhành hoa buộc dây đỏ, bướm bạc khẽ đậu ở mặt trong.

Hoa Thành mang thử giày vào, kích cỡ vừa vặn bao lấy chân hắn, lúc đi vô cùng thoải mái. Trong lòng ấm áp không thôi, sờ mãi đôi giày. Lúc ngồi xuống phát hiện bên trong có thêu gì đó, hắn lật lên xem, mặt nghệt ra, sau đó dở khóc dở cười. 

Tạ Liên không khỏi tò mò ghé đầu nhìn thử, lúc Bánh Bao Nhỏ mang tới y còn chưa lật ra xem đã vội đi vào, tỏ vẻ thần bí nhét vào tay hắn. Trong lòng hào hứng xem biểu hiện của hắn, thấy hắn nhìn chăm chú cười khổ thế kia, không biết là thấy cái gì.

Chỉ thấy bên là con bướm bạc dưới bộ dạng khuôn mặt Tam Lang tròn lẳn, mập mập, khệ nệ dang hai cái cánh, râu bướm buộc một sợi dây đỏ đang cố trói một bông hoa béo tròn múp máp đi chẳng nổi. Tạ Liên nhìn gương mặt hưởng thụ lim dim mắt, hai má đỏ như quả chín hận không thể tự tróc gốc lăn theo người kia…

Y nheo mắt, hai má phồng lên… 

Mình đâu có như thế, mình đâu có bỏ nhà theo trai như thế!

Hoa Thành lại có vẻ đắc chí với tác phẩm này, đây chắc không phải ca ca thêu rồi, hắn vuốt ve một hồi, càng vuốt càng hài lòng. Ngoắc ngón tay nắn má Tạ Liên, tỏ ra vô hại cọ cọ người trêu: "Hóa ra trong mắt ca ca ta trông thế này."

Tạ Liên lườm hắn cũng học đòi dùng hai tay nắn mặt hắn tròn dẹt: "Tất cả tại đệ, suốt ngày kể xấu ta với con, hừ hừ!"

***
Bánh Gạo: Còn chưa tặng quà nữa sao lại hoàn phần NT này rồi.

Hoa Thành: Nằm mơ, không có phần ngươi đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com