TruyenHHH.com

Hoa Lien Tam Lang Hung Du Qua Di

Nhẩm tính thời gian, trứng con chim trụi lông kia chắc sắp nở rồi. Hoa Thành đành lưu luyến hôn trán Tạ Liên mấy cái rồi rời đi.

Dám mỉa mai hắn hả không biết nuôi hả, hắn nhất định tẩm bổ ca ca béo tròn mập mạp cho mấy người xem!!

Tạ Liên đứng dậy đi vài vòng thấy người nặng nề hơn, eo như vô thức to ra một vòng. Y hí hửng đi dạo tiên kinh một vòng, khoe khoang cái bụng của mình. Trong bụng của y đang có một quỷ vương sắp chào đời đấy nhé!

Khi Tạ Liên tìm được Hồng Hồng Nhi hắn đã lăn ra đất, không biết là tự mình lăn hay bị đá bất tỉnh nữa. Khi hắn tỉnh nhìn thấy y đang đứng ở vườn ăn bánh cay liền vô cùng oán giận, nhìn thấy y liền nhào lại đỡ bên eo không cho ngã, sau đó liên tục cắn.

Tạ Liên cười khổ hơi xót xa, không ngờ Tam Lang lại đem nhân bản của mình vào phòng củi, nhưng cũng tốt bụng lắm quăng tận trên cao. Ôm thân thể đang nóng rực kia, đau lòng: "Đừng giận, đừng giận ta đưa đệ về phòng rồi mà, không cho hắn ức hiếp đệ nữa."

Hồng Hồng Nhi sao dễ dàng bỏ qua chứ, lườm nguýt không ngừng: "Ngươi và tên thối tha kia hí hửng trong phòng còn nhớ đến ta sao?"

Cứ thế hắn giận suốt mấy ngày liền, léo nhéo bên tai mắng y xấu xa vô tâm, mắng Hoa Thành bỉ ổi độc ác. Còn Tam Lang thì cứ lăm le ném kẻ đang chiếm giường ra ngoài, hai bên cãi nhau không ngừng, Tạ Liên ôm đầu phình to hừng hừng khí thế: "Hai người còn cãi nhau nữa ta sẽ ôm Tiểu Bảo Bối về Tiên Kinh!"

Hoa Thành nghe thế dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Hồng Hồng Nhi, kể cả lần trước vì hắn cho ca ca uống thuốc tránh thai, có giận ca ca cũng không đòi bỏ về Tiên Kinh. Tất cả tại tên đáng ghét này mà ca ca đòi bỏ rơi hắn!!

Hồng Hồng Nhi vểnh tai hừ một hơi: "Mặc kệ, tối nay ta vẫn ngủ ở đây với ngươi."

"Ngươi đã nằm ì ở đây mấy ngày rồi." Trên người Hoa Thành phủ kín mây đen, góc mắt nheo lại nhọn hoắc chỉ cần Hồng Hồng Nhi làm càn, hắn sẽ dùng ánh mắt đâm nát người kia ra luôn.

Dám dành ca ca với hắn, chán sống, chán sống rồi.

Người nào đó vênh váo ngẩng mặt tuyên chiến, tay chân dính chặt lấy người Tạ Liên hơn. Ngươi tức giận thì sao chứ, là y muốn nằm đây cho ta ôm đó: "Tiểu Liên Liên thật ngoan phải hôn mấy cái mới được."

Tạ Liên "..."

Tên như vậy mà hắn cũng gọi được, Tạ Liên toát cả mồ hôi.

"Bốp bốp bốp tên ca ca mà ngươi dám tùy tiện gọi như thế hả?"

"Đừng đánh, đừng đánh..."

Tạ Liên cười khổ, mấy hôm trước còn muốn hòa thuận mỗi người nằm một bên. Nhưng nào dễ dàng như vậy, hai bên ầm ĩ không chịu yên, cãi nhau chí chóe không ngừng. Hết cách Tạ Liên chỉ đành khó xử bảo Tam Lang sang phòng khác mấy ngày, chờ Hồng Hồng Nhi khỏi bệnh.

Tam Lang thì mặt đen xì không tin là y nói như thế! Còn Hồng Hồng Nhi thì vô cùng hả hê quyết tâm không khỏi bệnh. Làm mình làm mảy không chịu uống thuốc, Tạ Liên thấy giống như mình đang nuôi thêm một đứa trẻ ngang hông vậy. Mà đứa trẻ này còn rất ngang ngược hung dữ, không đúng ý là cắn y ngay.

Lúc bé gặp Tam Lang, đệ ấy đâu có tính này?




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com