TruyenHHH.com

Hoa Lan Tim

     Sự thay đổi lớn nhất trong đời bạn là khi nào? Và bạn thay đổi như thế nào? Với mình đó là lúc mình vừa lên lớp 4. Trường tiểu học mình theo thì lớp 3 sẽ bắt đầu được học môn tiếng Anh. Như bao người mới học tiếng Anh, mình thấy đó thật sự là điều khó khăn để làm quen với một loại ngôn ngữ mới ngoài tiếng mẹ đẻ. Tới giờ mình vẫn thấy để tiếp thu một loại ngôn ngữ thì thời điểm tốt nhất là khi chúng ta chưa học ngôn ngữ nào. Đúng vậy mình nghĩ thời điểm học tiếng Anh (không chỉ tiếng Anh mà là tất cả các ngôn ngữ khác) tốt nhất chính là học song hành cùng tiếng Việt. Nhưng đó chỉ là thời điểm tốt nhất. Còn nếu bạn là một người bản lĩnh thì dù bạn học khi nào cũng là thời điểm tốt nhất. Mình thì khác. Mình là một đứa rất chậm tiếp thu vào thời điểm đó. Bạn bè quen biết mình từ cấp 2, cấp 3 sẽ nghĩ câu trước là nói dối. Bạn bè từ cấp 1 lại có thể chứng thực quá khứ của mình. Thật sự mình là một đứa rất chậm tiếp thu. Nên việc mình bắt đầu học một môn học cực kì xa lạ. Mà ngôn ngữ còn là môn khó học nhất trên đời thì mình đã vinh hạnh ăn dầm nằm dề ở vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên của lớp ở môn này.
       
       Năm ấy, trong khi lớp mình đã thuộc lòng bảng chữ cái của tiếng Anh và bắt đầu học các từ vựng, có vài bạn còn thi lấy bằng điển hình như cậu bạn Bùi đã có bằng starter (bằng đầu tiên của Cambridge) thì mình biết bảng chứ cái đến G. Mọi người có thể hát trơn tru theo điệu Twinkle twinkle little star hết bảng chữ cái thì mình mới bập bà bập bẹ tới G thôi. Tới bây giờ khi đã sinh viên năm nhất, mình vẫn chưa hát được hết bảng nhưng mà chữ cái đó đọc như thế nào thì mình biết rồi. Vậy nên mình rất sợ mỗi khi có tiết tiếng Anh. Hè năm lên lớp 4, cô mình (em của cha mình) có dẫn thằng em họ (con cô, cùng tuổi với mình) và mình đi học tiếng Anh thêm với một cô Y. Lúc ở nhà, cô mình dặn mình chuẩn bị để đi học thêm tiếng Anh mình lúc đó còn có tư tưởng hay là trốn đi không đi học. Bởi vì thật sự mình rất rất là sợ môn tiếng Anh. Nhưng cha mình nhìn chằm chằm canh mình nên mình đã đi học ngày đầu trong sự gượng ép. Nhưng nó đã thay đổi mình rất nhiều. Muốn học tốt ngôn ngữ thì phải có căn bản. Cha mình vẫn hay so sánh việc học như xây nhà. Muốn cất một căn nhà to, hoành tráng phải có nền móng tốt. Vậy nên mình được học lại tất cả từ con số 0. Thay vì như trên lớp sẽ học mà không kiểm tra bài hoặc kiểm tra một hai bạn đại diện thì cô Y sẽ kiểm tra hết. Bởi lẽ đó nên một lớp chỉ dưới 10 người thôi. Học xong bài 1 trả bài thuộc hết mới sang bài 2. Vậy nên từ vựng của mình cứ thế nhiều thêm. Sau đó, ở những bài khác mình sẽ chỉ học những từ mới lạ rồi vẫn trả theo hình thức cũ. Lặp đi lặp lại như vậy làm cho vốn từ vựng của mình cứ tăng lên từng chút (mình thấy cách này hiệu quả). Và từ một đứa tới căn bản cũng không có mình đã thi tới cấp huyện IOE (Internet Olympic English). Không đậu giải nhưng đối với mình đó là bước tiến rất lớn chỉ sau 3 tháng hè. Tới giờ cha mình vẫn rất tự hào vì sự thay đổi đó của mình. Chính mình ngẫm lại cũng thấy kì diệu. Cũng từ đó mình từ một đứa cực kì sợ tiếng Anh thành một người yêu thứ ngôn ngữ này đến lạ. Đó là thay đổi rất lớn trong suốt 12 năm đi học của mình.
       Lúc đó không những tiếng Anh mà cả môn Toán mình cũng dở nốt. Ngày đó, cô mình sau khi dạy xong lý thuyết sẽ cho vài bài tập đơn giản cho tụi mình viết đáp án lên bảng nhỏ của tụi mình rồi giơ lên cho cô. Một thời bụi phấn. Cấp 1 thì chỉ học những phép cộng trừ nhân chia 1 chữ số, 2 chữ số, 3 chữ số hoặc lâu lâu có thể nâng lên tới 4 chữ số. Không biết những lớp khác như thế nào nhưng lớp mình học rất nhanh. Khi cô kêu "Giơ bảng" là ai cũng đã xong. Tất nhiên nếu đã kể đến đây thì chắc chắn có điềm rồi. Mình giơ bảng muộn hơn các bạn. Lúc đó mình là một đứa rất chậm. Mình cũng cố làm nhanh nhưng chỉ cần mình làm nhanh là mình sẽ ẩu và sai. Thành ra mỗi lần tính toán mình đều rất chậm. Từ lớp 3, cô (em của cha) mình đưa em họ (con cô, cùng tuổi với mình) và mình đi học thêm lớp Toán. Toán lớp 3 mình vẫn phải đi học thêm. Nếu bây giờ mình nghe các em đi học toán lớp 3 chắc mình cũng sẽ ngạc nhiên tự hỏi lớp 3 có gì khó. Nghĩ kĩ lại chính mình cũng đã từng học. Và cũng chỉ học năm đó thôi. Thằng em mình thì lại rất nhạy. Chắc mẹ nó cho nó đi học với mình cho cặp bè cặp bạn chứ ở nhà buồn chán thôi chứ học hành gì đâu. Cuối giờ cô thường cho bài tập, ai làm xong sẽ được ra về trước. Nó luôn là một trong những đứa đầu tiên. Và không ngạc nhiên lắm mình luôn là đứa cuối cùng. Không quá đâu. Mình LUÔN là đứa cuối cùng. Nhớ lại cũng thương thằng em, lúc nào cũng ra sớm nhưng vẫn phải đợi chị bạn ra về chung vì mẹ nó đưa đón cả hai. Ngồi sau xe, nó lúc nào cũng bảo mình cố làm bài vì theo nó bài chẳng có gì khó để mình phải tốn thời gian như thế cả. Lúc ấy mình chỉ cười mà không biết đáp như thế nào cả. Giờ thì nó luôn miệng khen mình mà quên đi ngày đó rồi cũng nên. Ngày đó vì mình chậm như vậy, cha mình biết được, cha mình đã huấn luyện mình tại nhà. Về cha mình, ông là một người đàn ông có khuôn mặt luôn cau có kể cả khi ông không khó chịu. Cha mình nuôi mình tới nay là 18 năm dọa đánh thì nhiều chứ thật sự đánh chỉ có 2 lần và một cái tát. 2 lần duy nhất đánh và 1 cái tát trong suốt 18 năm mà mình sẽ kể sau. Mình nghĩ có lẽ vì chỉ cần cha mình lớn giọng một xíu là mình đã teo rồi chứ cần gì đến cây. Vậy nên khi thấy cha mình biết mình học chậm ở lớp cha mình đã nghĩ ra một phương pháp dạy tại nhà dành cho con gái. Mình học ở trường bán trú nên lúc mình về là tầm 5h chiều. Cô sẽ giao bài tập về nhà. Và mình sẽ bắt đầu ngồi làm bài từ 18h không lệch. Nếu mình tắm xong muộn thì không kịp ăn cơm nhưng tới 18h thì vẫn phải làm bài rồi mới ăn và cha sẽ canh. Mình làm bài trong nửa tiếng. Đúng 18h30 sẽ kiểm tra bài tập của mình xem đã làm xong hay chưa. Lúc đó cha sẽ xem mình làm chậm phần nào, phần nào mình không hiểu và cha sẽ dạy mình những mẹo nho nhỏ để tính được nhanh hơn. Còn thứ 7 chủ nhật. Thứ 7 cha mình vẫn đi làm như thường. Nên sáng thì mình vẫn ăn rồi chơi nhưng tới trưa cha mình về sẽ mở sách tìm bài tập cho mình. Sau đó trước khi cha đi làm buổi chiều, cha mình sẽ đưa bài tập đó rồi bắt mình làm khi đi làm về cha mình sẽ kiểm tra. Hồi đó nhà mình còn có một tấm bảng đen cỡ trung. Hơi lớn so với trẻ con thôi chứ không quá to. Mình sẽ làm bài trên bảng rồi cha về sẽ kiểm tra. Lúc đó mình thật sự sợ phép nhân. Nhân 2 chữ số với 2 chữ số làm khó mình rất rất nhiều. Nhân từng hàng rồi cộng lại. Cộng trừ mình cũng quên nợ nên tính bị lệch nữa. Nói chung ngày ấy thật sự rất chật vật. Mình còn nhớ có một buổi chiều nắng vàng, mình vừa đứng vật lộn với những con số với viên phấn trên tay vừa nghĩ đến viễn cảnh cha về mà bài chưa xong, số tính sai mà mình rơi nước mắt. Mình đã khóc luôn. Tay không cầm phấn quẹt má, mũi hít hít còn miệng vẫn nghèn nghẹn nhẩm tiếp. Có lẽ hôm đó mình khóc cũng dữ dội hoặc có lẽ hôm đó thấy mình cố gắng mà cha mình không mắng gì cả. Còn nói mình hôm đó không làm sai bài nào luôn. Nói rằng mình cố gắng là làm được. Suốt năm cấp 1 mình đã bấu víu vào câu nói đó mà học toán chăm chỉ. Năm năm cấp 1 đó mình chỉ dồn sức cho hai môn tiếng Anh và Toán thôi như vậy đó. Thật sự 3 tháng hè học thêm của mình chưa bằng lời động viên của cha. Mình từ đó đã thay đổi rất nhiều. Từ một đứa mà tính toán cộng trừ nhân chia cũng sai tới 9 10 Toán chỉ bằng một câu động viên thôi như vậy đó. Mình không thể nói mình giỏi Toán nhất. Nhưng mình tự tin rằng mình không quá kém cỏi. Xét riêng Toán thì mình phải ở mức kha-giỏi. Không giỏi nhưng sẽ hơn mình khá một chút. Mình tự tin như thế.

       Vậy nên mới nói mình đã rất may mắn khi có người dẫn dắt tốt để mình phát triển một cách đúng đắn cho đến tận bây giờ. Nhìn lại 18 năm nay mình thật sự đã gặp rất rất nhiều may mắn. Mình biết là không nên cổ xúy rằng con người ta phải dựa dẫm vào may mắn với đạt được những điều to lớn. Trong những năm qua, những gì mình đạt được tất nhiên mình đã phải cố gắng đi lên bằng máu, mồ hôi và nước mắt. Có người họ chỉ đi lên bằng những điều đó. Nhưng với mình, mình không thể chỉ bằng đôi chân mà có thể đứng vững mãi được. Đôi lúc vấp ngã mình cũng cần người giúp mình đứng lên hay chỉ đơn giản là đứng bên cạnh động viên mình cố gắng đứng dậy sau cú ngã đau đó. Và mình đã gặp những đúng người chỉ mình đi đúng hướng mình thấy đó là may mắn.
       Sau đó, mình đã gặp rất nhiều người. Ai cũng góp phần giúp mình hoàn thiện bản thân hơn. Họ dạy mình rất nhiều thứ mà mình nghĩ có dùng tiền cũng không mua được. Mình nghĩ đó thật sự là may mắn. Nếu mình theo đạo có lẽ sẽ nói là do mình đã tích đức ở kiếp trước nên mình cho mình gặp những người bạn, người thầy, người thân hiện tại. Vậy chắc mình đã phải bỏ hết tài sản mình vào chùa nên mình mới gặp được họ.
     ------------------------------------------------                                Đây cũng là series mình kể về quá khứ của mình. Những câu chuyện đã thay đổi cả cuộc sống của mình. Đi kèm đó là những kỉ niệm trong trí nhớ của mình. Giọng văn mình không hay nhưng mình muốn lưu giữ nó trong câu chữ một cách trọn vẹn bằng tất cả khả năng của mình.
      Hoa lan tím. Mình đặt tên này vì mẹ mình có tên thân mật là Tư Lan còn tím là màu đặc trưng của hoa Lan cũng là màu mình thích. Một màu mộng mơ. Màu cuối cùng của cầu vồng. Mong người đọc series này của mình sẽ đón nhận nó như cách bạn nghe một lời tâm sự từ mình. Có những cảm xúc khó trải lòng với người xung quanh. Có những kí ức không biết nên kể cùng ai. Vậy nên mới viết ra bằng từ ngữ. Mình cũng rất mong chờ câu chuyện của các bạn. Xin chân thành cảm ơn các bạn đã nghe mình dong dài và mình sẽ tiếp tục dong dài nhiều nữa. Hẹn gặp lại.
   

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com