TruyenHHH.com

Hoa Hao Nguyet Vien Amaoto

12.

Nếu không phải trong rạp chiếu phim chẳng có lấy một tia sáng tử tế nào, chỉ có ánh sáng chớp nháy theo những cảnh phim chuyển đổi liên tục trên màn ảnh, thì hẳn ai cũng sẽ nhìn ra khuôn mặt và vành tai ửng đỏ của Bá Viễn. Thứ cảm xúc này lạ lẫm tới mức Bá Viễn còn ngỡ như nó không thuộc về thế giới của nhân loại này nữa, mà là từ một chiều không gian song song bất kỳ khác, vì vướng phải một lỗ hổng nhỏ đâu đó trong vòng quay của thời không mà bất cẩn va chạm với anh.

Hẳn là vậy, bởi anh chẳng thể nào lý giải nổi sự tê dại truyền từ đầu ngón tay tới tận từng tế bào của mình bây giờ cả.

Môi và tay của hai người chạm vào nhau chỉ trong một tích tắc đã ngay lập tức rời ra, nhưng xúc cảm lại vương lại rất lâu, đôi môi của Duẫn Hạo Vũ ấm nóng, mềm mại, cảm giác cũng giống như tính cách của cậu vậy, gần như trái ngược hẳn với nhiệt độ lạnh lẽo và chút thô ráp từ mấy vết chai trên đầu ngón tay anh.

"Trên má em dính vụn bắp rang kìa." Bá Viễn vừa nhỏ giọng vừa bối rối xoa đầu ngón tay.

"À..." Duẫn Hạo Vũ mím môi cười, đưa tay lên má phủi đi. "Cảm ơn anh."

Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Duẫn Hạo Vũ, trong lòng Bá Viễn không khỏi thở phào, nếu tâm trạng của cậu nhóc có thể tốt hơn thì may quá.

Bộ phim gần đi đến hồi kết, cho tới khi những dòng chữ danh đề chạy dọc xuất hiện, ánh sáng trong phòng chiếu được bật lên, những người xung quanh cũng lục tục đứng dậy, Bá Viễn nhận ra mình chẳng có ký ức gì về cái kết của phim cả. Trong đầu anh từ lúc đó đến giờ chỉ toàn là suy nghĩ, làm thế nào để có thể dỗ cậu bạn nhỏ này vui vẻ hơn trong ngày sinh nhật này thôi.

"Cậu bạn nhỏ này." Bá Viễn trả lại áo khoác cho Duẫn Hạo Vũ. "Bây giờ em muốn đi đâu?"

"Ầy, cũng 23 tuổi rồi mà anh." Duẫn Hạo Vũ hơi giận dỗi nhìn anh như không quá hài lòng, sau đó đã ngay lập tức mỉm cười. "Nhưng cậu bạn nhỏ này muốn đi uống rượu một chút, không biết anh có đồng ý làm người giám hộ không?"

"Được thôi." Anh bật cười. "Đi trông trẻ nào."

Xe được Duẫn Hạo Vũ đậu ở một bãi xe phía ngoài khu phố đi bộ, hai người sóng vai bên nhau bước đi, sau đó dừng lại ở một cánh cổng nhỏ, nhìn qua sẽ chẳng thấy điểm gì khác biệt so với những căn nhà bình thường, chỉ có một tấm biển đèn LED tròn treo ngay ngoài cửa, trên đó ghi hai con số 79 được thiết kế theo hình dáng của ly rượu vang. Bá Viễn theo chân Duẫn Hạo Vũ bước vào, hai người theo cầu thang mà đi lên tận tầng năm, khi mở một cánh cửa ra có thể thấy đây là một quán pub ngoài trời trên sân thượng. Quán pub này không có quá nhiều khách, cũng không bật những bài hát xập xình sôi động, dường như chỉ có những con người nhỏ giọng trò chuyện cùng nhau, lặng lẽ hòa mình vào với gió trời mùa hạ và hơi cồn nơi đầu lưỡi. Ở giữa khu phố nhộn nhịp này thế mà lại có một nơi yên tĩnh và thoáng đãng đến vậy, khiến Bá Viễn cảm thấy ở đây chẳng khác nào một thế giới tách biệt so với con đường mà hai người họ vừa đi qua.

"Em mới tới đây thôi mà đã mày mò được những nơi thế này sao?"

Bá Viễn cảm thán, cái người đã sống ở đây hơn một năm như anh cảm thấy thật không thể so sánh nổi với cậu nhóc này, đến cả khu phố đi bộ sầm uất mà mọi người hay lui tới cũng chẳng được anh "thị tẩm" được mấy lần.

"Em đoán là anh không thích những nơi quá ồn ào..."

Cho nên mới cố tình tìm nơi này cho mình sao?

"Em cũng kỳ công quá rồi, ai mới là nhân vật chính của hôm nay hả?" Bá Viễn hắng giọng, mạnh miệng che giấu sự cảm động đột ngột ập tới.

"Cũng không thể bắt anh trông trẻ quá vất vả được."

Phục vụ mang rượu ra bàn, hai người nâng ly, tiếng keng vang lên đơn thuần mà trong trẻo, tựa như một tia pháo hoa nho nhỏ vút lên giữa bầu trời đêm mùa hè.

"Tửu lượng của anh có vẻ tốt nhỉ, mấy lần uống cùng nhau đều không thấy anh lung lay gì hết." Duẫn Hạo Vũ nhìn Bá Viễn ngửa cổ lên uống mà cất tiếng cảm thán.

"Cũng kém bớt đi rồi." Bá Viễn nâng tay quệt đi giọt rượu tràn ra bên khóe môi, bất đắc dĩ mà cười. "Vài năm trước có một khoảng thời gian anh nghiện rượu nặng, không một ngày nào là không uống."

"Ồ, em không ngờ đấy, trông anh giống một người sống kiểu sinh hoạt lành mạnh hơn."

"Bây giờ thì buộc phải vậy thôi, ít nhất cũng để cứu được sức khỏe của mình sau khi tàn phá nó." Bá Viễn đặt ly rượu xuống.

"Em có thể hỏi không?"

"Chuyện gì?"

"Lý do vì sao anh lại từng như vậy ấy?"

Thực ra chuyện xảy ra cũng đã lâu, khoảng thời gian đó ngày nào cũng mơ màng nửa tỉnh nửa mê, đến cả khi ấy anh cũng chẳng biết mỗi ngày mình trải qua thế nào, nói chi là bây giờ nhớ lại.

"Khi đó ấy à, do nhiều cảm xúc tiêu cực quá, cho nên mới muốn dùng rượu để quên đi." Thấy vẻ mặt lo lắng của Duẫn Hạo Vũ, Bá Viễn cười nhẹ. "Ai mà chẳng có một vài giai đoạn "nổi loạn", bây giờ thì trưởng thành rồi, coi như cũng biết sợ chết mà sống lành mạnh hơn."

Thực ra Bá Viễn cũng không để ý người khác nghĩ như thế nào về vấn đề này của anh, cũng chẳng bao giờ có ý định chối bỏ những chuyện xảy ra trong quá khứ, bởi anh luôn nghĩ cho rằng con người hiện tại của bản thân chính là kết quả của vô vàn những lựa chọn của quá khứ mà anh đã dần đắp nặn lên. Anh chưa bao giờ dằn vặt hay hối hận về những việc đã qua, có chăng đôi khi chỉ có phần tiếc nuối, hoặc cảm thấy thật kỳ diệu, khi mà anh đã có thể vượt qua những trở ngại đó mà sống được tới ngày hôm nay một cách yên bình.

Biểu cảm trên khuôn mặt Duẫn Hạo Vũ vẫn không giãn ra, đôi lông mày hơi nhíu, ánh mắt chăm chú nhìn anh như muốn tìm tòi điều gì từ những lời vừa nói ra. Thật cảm giác hơi giống với cách mà Rikimaru đã nhìn anh vào ngày đầu tiên hai người gặp lại, khi cả hai ngồi trên ghế sofa kể về những câu chuyện riêng của mỗi người, sau khi nghe xong, Rikimaru vươn tới nắm lấy bàn tay anh mà nói, cảm ơn cậu vì đã sống thật mạnh mẽ.

"Vậy lúc ấy, không có ai ở bên cạnh anh sao?"

Giọng nói của Duẫn Hạo Vũ vang lên, nhẹ nhàng như thể sẽ hòa theo cơn gió mùa hạ mà bay đi mất, nhưng anh lại nghe thấy thật rõ ràng, rằng chuyện đã qua nhiều năm rồi, nhưng điều cậu nhóc này quan tâm, liệu khi ấy anh có ở một mình hay không.

"Ừm." Bá Viễn không quá muốn trả lời điều này, nghe hơi giống như bản thân đang đòi hỏi lòng thương vậy, nhưng anh lại chẳng có lý do nào để phải nói dối cả. "Dù sao cũng là vấn đề của mình, tự bản thân phải đương đầu với nó thôi."

Bá Viễn đã không còn nhớ rõ cảm giác khi đó nữa rồi, nhưng khi nhìn thấy những tia buồn trong ánh mắt của Duẫn Hạo Vũ, dường như cũng lây sang cả anh mà khiến cho sống mũi Bá Viễn hơi nóng lên. Chẳng khác lắm một đứa trẻ bị vấp ngã trên đường, rõ ràng đã cố mạnh mẽ cứng đầu để không rơi một giọt nước mắt nào, ấy vậy mà khi chỉ cần nghe thấy ai đó hỏi ba chữ "có đau không", lại sẵn sàng méo miệng mà tủi thân òa khóc nức nở.

Đương nhiên là Bá Viễn sẽ chẳng bật khóc như vậy, đến cả một chút ánh nước cũng chẳng thấy trong đôi mắt của anh. Chỉ là, trong lòng anh như có một dòng nước ấm chảy trôi qua từng mạch máu, cảm giác tê dại từ lồng ngực tràn ra khắp cơ thể, cũng may là anh đã đặt ly rượu xuống, nếu không thì đã lộ ra cả đầu ngón tay anh cũng run rẩy theo.

Anh là chính chủ còn không buồn thì thôi, cái vẻ mặt đau khổ kia là thế nào cơ chứ?

"Nếu có thể, em thật muốn được gặp anh vào khoảng thời gian đó." Duẫn Hạo Vũ miết miết miệng ly.

"Để làm gì cơ?" Bá Viễn cười cười. "Xét ra khi ấy em còn chưa học xong cấp ba đâu, nếu bị một ông chú nghiện rượu làm hư thì anh thấy có lỗi với tương lai của đất nước lắm."

Có vẻ như Duẫn Hạo Vũ không nghe thấy câu đùa của anh, cậu hơi rũ mắt, đôi môi mím lại, ngón tay vẫn miết vòng quanh miệng ly rượu trong vô thức. Bá Viễn quan sát người đối diện, thầm nghĩ hay là mình chọc giận cậu nhóc rồi, có khi nào Duẫn Hạo Vũ lại không muốn bị coi như trẻ con như vậy không, dù sao hôm nay cũng là ngày người ta lớn thêm một tuổi mà. Chỉ là ngay khi còn chưa kịp mở miệng nói gì đấy dễ nghe để dỗ dành đối phương, anh lại nghe thấy thấp thoáng như Duẫn Hạo Vũ đang lẩm bẩm.

"Lớn hay nhỏ cũng được, chỉ cần khi ấy không để anh một mình là được."

Nếu lúc ban nãy giọng nói nhẹ nhàng của cậu có thể tiến thẳng vào tai anh một cách rõ ràng, thì lần này Bá Viễn lại không dám chắc điều mình vừa nghe được là thật hay do bản thân tự tưởng tượng ra. Anh ngẩng đầu, Duẫn Hạo Vũ đã quay trở lại dáng vẻ bình thường, lại còn nhướn mày nhìn anh như muốn hỏi anh làm sao, như chính cậu vừa rồi chẳng hề nói ra lời nào cả.

"Anh không phải lo, hồi cấp ba em cũng không ngoan đâu."

Câu chuyện được Duẫn Hạo Vũ đổi hướng về phía mình, Bá Viễn thầm thở ra, anh không quá muốn nói về những chuyện ngày xưa của bản thân nữa.

"Ồ, vậy em từng làm gì? Trốn học? Đánh nhau? Uống rượu? Hút thuốc?" Anh bấm từng ngón tay để liệt kê mấy thói xấu của các cô cậu nhóc bây giờ.

"Tất cả." Duẫn Hạo Vũ hơi ngại mà tủm tỉm cười. "Ngoài trừ mấy việc trái pháp luật thì em đều thử hết rồi."

Ô kìa, bé ngoan gương mẫu con nhà người ta này trông thế mà lại từng là bé hư sao?

"Để anh đoán xem nhé." Bá Viễn chống cằm đối diện với cậu. "Có phải là vì áp lực gia đình không? Bắt làm con ngoan nhiều quá, cho nên mới có thái độ phản nghịch?"

Dường như Duẫn Hạo Vũ không ngờ anh lại đoán đúng, cậu tròn mắt ngạc nhiên, thậm chí còn "uầy" lên một tiếng. Cũng không khó để đoán ra, hơn hai mươi tuổi rồi mà đi làm còn bị người nhà đến tận nơi lôi về như vậy, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tâm lý phản nghịch của Duẫn Hạo Vũ xuất phát từ đâu mà ra.

"Nhưng mà bây giờ em "cải tạo" thành công rồi, không đánh nhau làm loạn, cũng không hút thuốc nữa." Duẫn Hạo Vũ nâng ly rượu trong tay lên. "Còn cái này, thỉnh thoảng mới uống một chút thôi."

"Ừ, ý thức về sức khỏe là được rồi." Bá Viễn gật đầu, hơi chần chừ một lúc, sau đó mới hỏi. "Gia đình của em nghiêm khắc vậy sao?"

Bá Viễn còn tưởng rằng Duẫn Hạo Vũ sẽ không quá thoải mái khi nhắc tới chủ đề này, nhưng vẻ mặt cậu lại có phần thản nhiên, nhún vai mà kể lại vài chuyện hồi nhỏ.

"Nếu có thể mô tả tuổi thơ của em bằng màu sắc thì sẽ chẳng có màu nào khác nào một tông màu xám nhạt nhẽo, cứng nhắc, dập khuôn. Từ nhỏ em đã được dạy dỗ như một cái máy vậy, ăn thế nào, nói ra sao, tất cả đều phải làm theo công thức chẳng khác nào được lập trình sẵn, theo sắp đặt của người thân trong nhà mà lớn lên. Tất cả người lớn trong gia đình đều kỳ vọng rất nhiều vào lứa trẻ con tiếp theo, hồi nhỏ em vẫn cứ ngỡ tất cả mọi người trên đời đều phải sống như vậy, bởi những anh chị em họ của em cũng đều không khác gì mình cho lắm, cho đến khi đi học rồi mới biết thế giới ngoài kia khác hẳn với những gì em vẫn nhìn thấy."

Bá Viễn không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn Duẫn Hạo Vũ, đôi lúc lại gật đầu mấy cái để cậu biết rằng anh vẫn đang lắng nghe.

"Quá kỳ lạ so với tưởng tượng của em, mà cũng quá hấp dẫn. Ai cũng có thể hiểu, một đứa trẻ bị kìm kẹp trong cuộc sống ngột ngạt từ nhỏ, khi thực sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài hẳn là sẽ bị cuốn hút thế nào." Duẫn Hạo Vũ cười cười. "Cho nên em mới bắt đầu lén lút học theo một vài người bạn để thử những thứ trong "danh sách cấm" của gia đình, muốn thử vẽ thêm lên cuộc sống tẻ nhạt của mình vài đường màu sắc."

"Sau đó thì sao, làm sao mà em lại quay đầu được?" Bá Viễn hỏi cậu, anh biết có rất nhiều bạn nhỏ chỉ vì tò mò mà đâm đầu vào những tệ nạn của xã hội, nếu không tỉnh ngộ kịp thời có khi còn đánh mất cả tương lai.

"Ban đầu đúng là phấn khích thật đấy, nhưng rồi sau đó em lại cảm thấy không đủ, dường như tất cả những điều đó chẳng thể nào làm em hài lòng được, cũng chẳng thể khiến em yêu thích cuộc sống của mình hơn." Nhớ lại một chút, Duẫn Hạo Vũ thấy hơi buồn cười. "Thật lâu sau em mới ngẫm lại, vấn đề là nằm ở chỗ em chứ không phải vì thiếu đi những trò tiêu khiển đó trong cuộc đời mình."

"Vậy còn bây giờ?"

Bá Viễn vừa hỏi vừa cúi đầu rót rượu vào ly của cả hai, khi ngước mắt lên, thế mà lại thấy Duẫn Hạo Vũ đang chăm chú nhìn mình. Ánh mắt thẳng thắn của cậu chẳng hiểu vì cớ gì mà lại khiến Bá Viễn hơi chột dạ như một đứa trẻ bị nhìn chằm chằm mà không rõ mình đã làm sai ở đâu.

"Sau đó thì em gặp được một người, là người mà em thích hiện tại."

Anh nghe thấy Duẫn Hạo Vũ nói như vậy. Bàn tay Bá Viễn khẽ run làm cho rượu cũng vì thế mà bị rót chệch hướng, anh vội vã lấy giấy lau đi phần rượu bị đổ ra ngoài, cố gắng bày ra dáng vẻ ổn định nhất mà người bình thường có thể làm, tỷ như tỏ ra tò mò một chút.

"Người đó... làm sao?" Bá Viễn ngập ngừng hỏi lại.

"Người đó ấy à..." Hai bên khóe miệng Duẫn Hạo Vũ nâng lên, trong ánh mắt chẳng thể giấu nổi thứ tình cảm mà cậu chưa từng bày tỏ kia. "Cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, chỉ là vào lần gặp đầu tiên, em nhìn thấy người đó cầm một bông hoa mà mỉm cười."

Cậu nâng ly của mình chạm vào chiếc ly trên tay anh rồi nói tiếp.

"Cảm giác rất kỳ lạ, dường như đó là lần đầu tiên em được nhìn thấy một người như vậy, đẹp đẽ, tự do, mà hơn hết là em lại cảm nhận được dáng vẻ hưởng thụ cuộc sống của người ấy, chính là kiểu dù đất trời có sập thì dường như cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì."

Một bên mí mắt của Bá Viễn hơi giật, trong một khoảnh khắc, anh còn hoài nghi liệu người được nhắc đến có thực sự là mình hay không. Anh biết tính cách của mình như thế nào, cũng biết từ trước tới nay bản thân sống ra sao, nhưng chưa một lần Bá Viễn từng nghe ai đó đứng ngoài mà miêu tả cho anh, rốt cuộc khi anh đứng giữa dòng chảy của cuộc sống lại có dáng vẻ như thế nào. Tựa như một nghệ sĩ vô danh thật nhiều năm đứng cô độc nơi sân khấu không một bóng khán giả, ngoảnh đi ngoảnh lại, ấy thế mà lại phát hiện ra có một người đã nhìn thấy mình, dù chỉ là một chút thoáng qua, nhưng lại khắc ghi thật sâu, lại yêu thích thật nhiều.

"Tại sao?" Bá Viễn buột miệng hỏi ra, sau đó lại sợ cậu cảm thấy phản cảm mà bổ sung thêm. "Ý anh là, tại sao điều đó lại khiến em chú ý?"

Duẫn Hạo Vũ ngửa cổ lên uống, khẽ nhăn mày vì độ cay của hơi cồn, sau đó không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà nói tiếp.

"Từ khi còn bé em đã được dạy phải trở nên thật giỏi giang, thật vượt trội, chỉ có như vậy thì sau này mới có thể sống vô lo vô nghĩ. Mà khi lớn lên rồi em lại càng cảm thấy hoài nghi, rốt cuộc một người có thể tận hưởng cuộc sống của mình là một người có trong tay đầy đủ mọi thứ, hay là một người vốn chẳng có gì để mất. Rõ ràng cuộc sống của em cái gì cũng đầy đủ, nhưng vì cớ gì em lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ?" Cậu xòe bàn tay của mình ra, rồi lại nhẹ nhàng nắm chặt lại. "Mà khi nhìn thấy người ấy rồi, trong lòng em dấy lên một đáp án, có đôi khi cuộc sống này đáng sống như vậy, bởi vì trong lòng chúng ta thích một điều gì đó, cho nên mới càng vương vấn và quyến luyến cuộc đời này hơn."

Lắng nghe Duẫn Hao Vũ nói, bỗng chợt trong đầu Bá Viễn vang lên vài giai điệu quen thuộc, chính là của một bài hát nước ngoài anh đã nghe từ lâu, lần đầu tiên tình cờ nghe được anh cảm thấy giai điệu này thật êm tai, cuối cùng còn cất công lên mạng để tìm bản dịch lời bài hát.

Không biết bao nhiêu lần tôi đã từng muốn tìm đến cái chết.

Bởi đó là khi tôi chưa từng được gặp người.

Cuối cùng tôi cũng đã biết yêu thương thế gian này thêm một chút.

Là nơi những sinh mệnh như người được sinh ra.

Có đôi khi, niềm yêu thích của con người thật quá giản đơn, nhưng đó cũng chính là điểm phức tạp của nó.

Dường như nhận ra bầu không khí đã bắt đầu trầm xuống, Duẫn Hạo Vũ cười lên một tiếng rồi lại nâng ly, trực tiếp bỏ qua chủ đề này. Nếu tạm vứt những vấn đề vướng mắc trong lòng hai người qua sau đầu, Bá Viễn và Duẫn Hạo Vũ thực sự rất hợp nhau trong những lần trò chuyện như thế này, cả hai đều nói cười không dứt, như thể đống phiền não ban nãy vốn chẳng hề tồn tại. Nhìn đôi mắt cong cong vì cười của Duẫn Hạo Vũ, Bá Viễn thầm cảm thấy thật may, sinh nhật của cậu bạn nhỏ đáng ra nên vui vẻ thế này mới đúng.

Quãng thời gian vui vẻ trôi qua thật nhanh, cho tới khi nhận ra, hai người đã uống rất nhiều, mà những hạt mưa lộp bộp đập xuống phần mái bằng kính trên tầng thượng đã báo hiệu cho cơn mưa to được dự báo sẵn sắp đổ xuống. Mặc dù đã có mái che nhưng ngồi đây vẫn có thể dính mưa, cộng thêm việc nhìn Duẫn Hạo Vũ có vẻ như đã hơi lơ mơ, Bá Viễn nghĩ có lẽ hai người nên trở về thôi. Anh rời khỏi bàn để thanh toán, khi trở lại bèn khều khều cậu nhóc đang chống cằm mơ màng đằng đó.

"Em còn đi được không vậy?"

Duẫn Hạo Vũ gật gật đầu rồi đứng dậy, khi vừa thẳng lưng còn loạng choạng một chút, cũng may là Bá Viễn kịp tóm lấy cánh tay cậu. Cầu thang ở đây không phải quá rộng, hai người đàn ông trưởng thành chẳng thể nào đi sóng vai cạnh nhau được, Bá Viễn đi trước, cứ mỗi vài bậc là lại quay đầu nhìn xem cậu nhóc đằng sau có theo kịp hay không, còn luôn miệng nhắc nhở cậu phải cẩn thận.

Bởi vì đã uống nhiều nên Duẫn Hạo Vũ không lái xe về, Bá Viễn gọi dịch vụ lái hộ, khi tài xế vừa tới bèn kéo cậu nhóc ngồi vào ghế sau. Anh đọc địa chỉ nhà của Duẫn Hạo Vũ cho tài xế, khi quay sang đã thấy cậu nhắm mắt lại ngửa đầu ra sau ghế. Bá Viễn vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chăm một con ma men quậy phá, nhưng thật may là Duẫn Hạo Vũ lại rất ngoan ngoãn và yên tĩnh, bảo nhấc chân trái nhất định sẽ không nhấc chân phải, thậm chí dáng vẻ khi ngủ còn đáng yêu đến lạ, tới mức anh phải kiềm chế lắm mới không đưa tay lên chọc phần má hơi tròn tròn của cậu.

Tài xế lái xe tới tận tầng hầm khu nhà của Duẫn Hạo Vũ, Bá Viễn cẩn thận đưa hẳn con ma men này về tới tận căn hộ, anh cầm lấy tay cậu để mở khóa cửa vân tay, sau đó nửa dìu nửa kéo cậu nhóc vào phòng ngủ. Dù sao Duẫn Hạo Vũ cũng cao hơn anh một chút, mặc dù khá gầy nhưng cân nặng của một người trưởng thành chẳng thể nói là nhẹ, lôi được cái thân này về tới đây cũng đủ khiến anh phải tổn thọ thêm mấy mấy năm.

Trên người Duẫn Hạo Vũ vẫn là bộ quần áo công sở cứng nhắc, sợ rằng cậu sẽ cảm thấy khó chịu, Bá Viễn bèn suy tính việc giúp cậu cởi bỏ bớt đồ ra cho thoải mái. Ngay khi anh còn chưa kịp chạm vào Duẫn Hạo Vũ, cậu nhóc chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào đã mơ màng ngồi dậy, còn rất tự nhiên mà dùng chất giọng hơi lè nhè để "sai khiến" Bá Viễn lấy bộ quần áo ngủ sáng nay cậu vừa thay ra nằm vắt vẻo trên thành ghế lại đây. Nhìn thấy người vẫn đủ tỉnh táo để tự thay quần áo, Bá Viễn rời khỏi đó mà đi tới phòng bếp, lục tìm bên trong thứ gì đó có thể giúp người kia giải rượu. Thật may trong tủ lạnh vẫn có mấy quả táo chưa hỏng hóc gì, anh cắt ra miếng nhỏ rồi cho vào máy xay, đủ rót thành hai cốc nước ép mát mẻ cho cả hai người. Nhẩm tính thời gian thay quần áo của Duẫn Hạo Vũ, một lúc sau Bá Viễn mới cầm cốc nước trở lại phòng ngủ, ấy thế mà lại thấy người thì ngồi yên nơi đó mà gà gật ngủ, quần đã được thay xong, còn chiếc áo ngủ lại chỉ mới xỏ vào một bên tay.

Bá Viễn buồn cười ngồi xuống giường giúp cậu xỏ nốt tay áo còn lại vào, khi bàn tay anh đang cẩn thận gài lại hàng nút áo ngủ, cơ thể người đối diện chợt lung lay ngả về phía trước, tình cờ chạm trán lên đúng bờ vai của anh. Đôi bàn tay anh ngừng giữa không trung, hơi thở trong chốc lát đã ngừng lại, quanh quẩn nơi đầu mũi là hương hoa anh đào quen thuộc và mùi rượu quyện lấy nhau, vừa ngọt ngào mà lại có phần gay mũi. Ở tư thế này, Bá Viễn có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở nặng nề của Duẫn Hạo Vũ phả lên đầu vai anh, xuyên qua lớp vải áo mà chạm vào da thịt, nóng bỏng tới mức râm ran tới từng tế bào.

Thật lâu vẫn không thấy cậu nhóc ngồi thẳng dậy, Bá Viễn hoài nghi, có khi nào lại ngủ mất rồi không?

"Duẫn Hạo Vũ."

Bá Viễn vỗ nhẹ lên lưng cậu khẽ gọi, thế mà lại không nghe thấy câu trả lời nào. Anh gọi thêm vài tiếng nữa, cuối cùng người trong lòng cũng chịu có phản ứng, nhưng cậu không ngồi thẳng dậy, chỉ giữ nguyên tư thế đó mà cất tiếng gọi tên anh.

"Bá Viễn..." Âm thanh của cậu vì nhiễm hơi cồn mà hơi trầm thấp, lại như móng vuốt của một chú mèo nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng anh.

"Hửm, làm sao vậy?"

Duẫn Hạo Vũ không nói gì thêm, sự tĩnh lặng lại tràn ra khắp căn phòng, ngỡ như cậu chỉ đang nói mơ mà thôi. Ngay khi Bá Viễn đoán rằng cậu sẽ không nói thêm gì nữa, đối phương lại tiếp tục chậm rãi cất tiếng, dù không lớn tiếng nhưng anh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

"Ngày hôm đó anh đã nhìn thấy căn phòng kia rồi đúng không?"

Lần này móng mèo đã trực tiếp cắm thẳng vào trái tim anh một cú đau điếng. Bá Viễn hoảng hốt, anh biết Duẫn Hạo Vũ đang nhắc tới căn phòng bên cạnh phòng ngủ đựng đầy hoa đã mua từ tiệm của anh, cũng nhắc tới ngày anh tới đây đã tình cờ phát hiện ra bí mật bên trong đó. Điều duy nhất anh không biết, đó chính là Duẫn Hạo Vũ lại nhận thức được sự việc ngày hôm ấy.

Không đợi Bá Viễn trả lời, Duẫn Hạo Vũ lại nói tiếp.

"Cả lần anh tới công ty của em nữa, anh đã nghe thấy cuộc đối thoại của em và Daniel, đúng không?"

Những mạch máu trong người Bá Viễn như đông cứng lại, anh không rõ vì sao Duẫn Hạo Vũ lại biết, mà điều đó đã không còn quan trọng nữa, thứ khiến anh quan tâm hiện tại chính là việc cả hai người bọn họ cái gì cũng biết, nhưng lại ngấm ngầm giấu kín trong lòng, tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra trước mặt đối phương. Tất cả những điều đó đều chẳng khác nào âm thầm tổn thương người còn lại, mà con dao hai lưỡi này cũng đồng thời khiến bản thân họ đau đớn.

"Anh..." Bá Viễn không nói thêm được gì, những điều anh muốn nói trong lòng đều nghẹn cứng lại nơi cuống họng.

"Hôm đó em muốn quay lại phòng tắm xem anh có cần gì không, cuối cùng lại thấy anh đang nhìn vào căn phòng đó. Cả lần ở công ty nữa, có lẽ anh không biết, cửa sổ hành lang ở bên ngoài phòng vệ sinh có thể phản chiếu tới góc khuất nơi anh đứng."

Không đợi Bá Viễn hỏi, Duẫn Hạo Vũ đã chậm rãi kể ra. Cậu vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu kia khiến Bá Viễn không thể nhìn thấy bất cứ biểu cảm nào, cũng không biết trong đôi mắt kia chan chứa thứ cảm xúc gì, nhưng anh có thể cảm nhận được sự buồn bã len lỏi trong từng âm thanh Duẫn Hạo Vũ mà phát ra.

"Anh rõ ràng biết tất cả, cuối cùng lại làm như chẳng biết điều gì."

Chỉ như một lời tường thuật đơn giản, vẫn đủ để khiến trái tim Bá Viễn phải tê dại. Anh biết rõ mình không có nghĩa vụ hay trách nhiệm phải đáp lại bất cứ tình cảm nào của Duẫn Hạo Vũ, cũng không cần phải cảm thấy có lỗi điều đó, nhưng hiện tại anh lại chẳng thể nào kiểm soát được thứ cảm xúc xót xa bên trong mình.

Hơn cả cảm giác tội lỗi, anh đang đau lòng cho Duẫn Hạo Vũ.

"Duẫn Hạo Vũ." Bá Viễn thở dài một hơi, sau đó nhẹ giọng nói. "Có lẽ chúng ta cần nói chuyện, nhưng phải đợi khi em tỉnh táo lại đã."

Người trong lòng không phản ứng gì, thật lâu sau mới nhỏ giọng cất tiếng.

"Bá Viễn, anh có trái tim không?"

Anh nghe thấy Duẫn Hạo Vũ hỏi mình như vậy. Nếu là người khác hẳn là sẽ tức giận với câu hỏi này, sẽ cho rằng cậu đang trách móc, hay đang ngầm mắng chửi mình là kiểu người máu lạnh vô tình. Ấy vậy mà phản ứng đầu tiên của Bá Viễn lại chính là đưa tay lên chạm vào vị trí trái tim trên lồng ngực mình, như muốn xác nhận trong vô thức liệu cái thứ vẫn đang đập kia có phải trái tim thật hay không.

Cái đầu nhỏ trong lòng Bá Viễn từ từ ngẩng dậy, bởi vì tì lên vai anh mà trên trán xuất hiện một vệt đỏ trông khá ngốc nghếch, ấy vậy mà giờ phút này Bá Viễn lại chẳng thể nào cười nổi. Ánh đèn nhàn nhạt trong phòng khiến đôi mắt Duẫn Hạo Vũ trở nên long lanh hơn, không khác gì dáng vẻ của cậu dưới ánh đèn đường ngày hôm đó, đều khiến Bá Viễn phải ngẩn ngơ.

"Bá Viễn, anh không thể thích em chút nào sao?"

Rượu vào lời ra, ai cũng nói hơi cồn sẽ khiến con người ta thành thật hơn, mà Duẫn Hạo Vũ lúc này mạnh bạo hơn hẳn ngày thường, cũng vì thế mà biết bao nỗi buồn cậu kìm nén bao lâu nay đều tràn ra, bao trùm lên cả không gian, nhấn chìm tất cả vào trong những cảm xúc hỗn loạn trong lòng cậu.

"Rõ ràng em thích anh tới vậy mà, thích tới mức lồng ngực cũng nở hoa." 

______________

Sorry các bác vì toi lặn lâu quá 🙏 Xin phép đền bằng chiếc chap dài gấp đôi bình thường nhó 💚

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com