TruyenHHH.com

Hoa Chi An Tobiizu Hashimada

Còn chưa kịp để Tobirama tìm cơ hội đi gặp Mito, cũng như hỏi rõ ràng chuyện liên hôn giữa Senju và Uzumaki, thì một sự kiện khác lại đột ngột ập đến.

Kể từ sau chuỗi ngày "bạch bạch bạch", Izuna và Tobirama hoàn toàn không bàn bạc gì về chuyện cá nhân, chỉ vùi đầu vào công việc. Giờ đây, hai người cùng ngồi trong một căn phòng tối, nhìn chằm chằm vào chiếu thư vừa được ban xuống từ Đại Danh, nét mặt ai nấy đều cực kỳ nghiêm túc.

Chiếu thư viết rằng nếu Konoha đã có thể tiếp nhận tộc Uzumaki, vậy xem như nền móng đã đủ vững chắc, có thể cân nhắc thu nhận thêm các nhẫn tộc khác?

Đại Danh phái sứ giả đến Konoha để thị sát, trong đoàn có cả tộc trưởng tộc Hagoromo và tộc trưởng Hyuga cùng đi. Nếu bọn họ xác nhận Konoha đã chuẩn bị đầy đủ cho việc tiếp nhận nhẫn tộc, thì các gia tộc lớn sẽ họp lại để đàm phán chuyện gia nhập làng.

Sau khi đọc xong những lời trong chiếu thư, Izuna lập tức cười lạnh, còn Tobirama thì hơi nheo mắt lại, ánh mắt dần trở nên sâu sắc.

Từ khi Konoha được kiến lập, tộc Hagoromo và tộc Hyuga thường xuyên lui tới phủ Đại Danh. Tuy đã đánh mất tiên cơ trong việc sáng lập làng, nhưng nếu có thể giành được sự ủng hộ của Đại Danh, thì trong tương lai, khi Konoha phân chia quyền lực, chắc chắn họ sẽ không bị đứng ngoài.

Hiện tại, trong Konoha có ba nhẫn tộc lớn chính là Senju, Uchiha và Uzumaki.

Uchiha có thực lực vượt trội Senju, nhưng sau sự kiện một bộ phận tộc nhân rời khỏi Hỏa Quốc để đi đến Lôi Quốc, trong lòng Đại Danh đã bắt đầu đặt dấu hỏi với lòng trung thành của Uchiha.

Tộc Uchiha thật sự sẽ trung thành với hắn ư?”

Senju tuy thực lực hơi kém Uchiha, nhưng lại là người chủ động đề xuất kế hoạch lập làng, cụ thể là do Senju Hashirama đề xuất đầu tiên. Theo lẽ thường, Đại Danh đáng lý ra nên toàn lực ủng hộ Senju.

Chính vì Senju giữ thái độ không ủng hộ cũng không phản đối đối với hành động của tộc Uchiha, nên Đại Danh không khỏi nghi ngờ liệu Senju có phải đã bị Uchiha mê hoặc hay không.

Còn về phía tộc Uzumaki... chỉ là một nhẫn tộc nhỏ ở vùng xa, hắn hoàn toàn không để tâm đến.

Sau khi cân nhắc tổng thể, Đại Danh đã đồng ý với lời thỉnh cầu của tộc Hagoromo và Hyuga. Bởi vì giữa Senju và Hagoromo tồn tại thù hận, còn Hyuga lại từng có mối quan hệ liên minh với Uchiha, nên Đại Danh đã ngầm ra chỉ thị cho hai nhẫn tộc này.

Về phía Hagoromo, ông ta đã nói:" Các ngươi cứ làm theo ý mình, chỉ cần làng không bị diệt vong, nếu các ngươi đánh bại được hai tộc kia thì ta sẽ công nhận các ngươi là người đứng đầu!"

Với tộc Hyuga, Đại Danh ra lệnh: "Các ngươi và Senju đều là ninja của Hỏa Quốc, nên cần thân thiết, gắn bó với nhau hơn."

Nghĩ như vậy, nếu Senju và Hyuga liên minh thì hẳn là có thể kiềm chế được Uchiha. Đồng thời cũng hạn chế được những hành động thiếu kiểm soát của tộc Hagoromo. Khi đó, làng sẽ đạt được một trạng thái cân bằng quyền lực tương đối.

Còn tộc Uchiha, khi bị nhiều bên nhắm vào như vậy, chẳng phải sẽ càng phải dựa dẫm vào Đại Danh hơn sao?

Đại Danh tính toán rất kỹ lưỡng, Hyuga vốn có quan hệ thông gia với Uchiha, còn Senju và Hyuga cũng tuyệt đối không thể thật sự liên minh với nhau đến cùng. Cuối cùng, cả hai bên vẫn sẽ phải quay sang dựa vào ông ta để giữ thế cân bằng.

Nghĩ đến đây, Đại Danh nở nụ cười, phe phẩy cây quạt trong tay, bộ dáng ung dung như thể đã nắm hết cục diện trong tay. Tưởng tượng ra viễn cảnh tất cả các nhẫn tộc lớn trong làng Konoha đều phải cúi đầu trước mình.

Liệu Tobirama và Izuna có hiểu được những toan tính của Đại Danh không?

Bọn họ, đương nhiên là hiểu. Đặc biệt là Tobirama — người đã có gần hai mươi năm qua lại giao tiếp với vị Đại Danh kia, hiểu rõ từng đường đi nước bước, từng suy nghĩ thâm sâu đến đáng sợ trong đầu ông ta.

Hắn trao đổi với Izuna: “Chúng ta cần phá vỡ sự ly gián và phong tỏa mà Đại Danh đang âm thầm dựng lên giữa các tộc.”

Izuna đáp lại bằng giọng nói lạnh lùng, nhẹ tênh nhưng ẩn chứa sát ý rợn người: “Xử lý Hagoromo là đủ.”

Tobirama khẽ gật đầu đồng tình, sau đó như buông lơi một câu nói bình thường: “Nếu Senju và Uchiha có thể liên hôn thì tất cả vấn đề sẽ tự biến mất.”

Chỉ cần Senju và Uchiha liên hôn, rồi xử lý tộc Hagoromo, còn Hyuga — một tộc thận trọng và luôn giữ khoảng cách sẽ không còn gì đáng ngại.

Izuna khựng lại.

“Senju và Uchiha liên hôn?" Hắn liếc Tobirama bằng ánh mắt khó đoán, hơi nheo mắt lại: “Ngươi đừng nói với ta, hai người sẽ liên hôn... là ngươi và ta đấy nhé.”

Tobirama thản nhiên nói:“Đúng vậy. Chẳng lẽ ngươi tính làm bằng hữu cả đời với ta sao?”

Izuna nheo mắt, ngữ điệu chẳng mảy may gợn sóng: “Chẳng lẽ không phải à?”

Tobirama cũng chẳng buồn phản ứng mạnh, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lãnh đạm đáp: “Vậy thì sau này đừng trách ta không cảnh báo trước. Nếu hai ta liên hôn, ít nhất cũng khiến đại ca Hashirama và Madara ca có lý do chính đáng để ở bên nhau.”

Izuna: “!!!”

Hắn sững người, gương mặt khó mà tin nổi. Nhìn thấy biểu cảm ấy, Tobirama lại nảy sinh một loại cảm giác khó hiểu như chua xót nhưng lại thoải mái. Cuối cùng cũng có người hiểu được tâm trạng năm đó của mình rồi...

Izuna hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định: “Được. Ta đồng ý với ngươi!”

---

Tobirama: Cảm ơn Đại Danh đã giúp chúng tôi thành đôi.

---

Tobirama đột nhiên có một loại ảo giác công thành danh toại.

Người mình thích đồng ý kết hôn, làng  sắp đạt được cân bằng quyền lực, mọi thứ đều tiến triển thuận lợi, tựa như ánh bình minh đang dần ló rạng trên chiến trường chính trị đầy máu tanh.

Ừm… quan trọng là phải xử lý xong tên Đại Danh đầy tâm cơ và triệt tiêu được đám người Hagoromo trước đã.

Đã có động lực, Tobirama như được tiếp thêm sức mạnh. Chỉ trong một đêm, hắn đã vạch ra một kế hoạch bao vây, tiêu diệt chi tiết đến đáng sợ, từng bước, từng nhịp đều tính toán kỹ lưỡng không chừa một khe hở.

Izuna nhìn vào bản kế hoạch ấy, trong lòng bất giác nổi da gà.

Tại sao lại có cảm giác mình vừa đồng ý kết hôn với một con quái vật?

Quả thật... tàn nhẫn đến mức khiến người ta sởn cả da gà.

Từ trước đến nay, Uchiha và Hyuga vẫn luôn duy trì mối liên hệ âm thầm, dù là thông gia hay giao lưu lực lượng. Tobirama nắm bắt điểm này rất rõ. Hắn lên kế hoạch dùng danh nghĩa của Uchiha Madara để viết thư cho Hyuga Thiên Nhẫn, bí mật thúc đẩy Hyuga Thiên Nhẫn phản bội Hagoromo, nhằm chặn giết tộc trưởng và thiếu tộc trưởng của tộc Hagoromo.

Dĩ nhiên, chỉ riêng Hyuga Thiên Nhẫn và đệ đệ của hắn thì chưa chắc đã có thể giết được hai tên kia. Nhưng nếu có thêm Uchiha Madara và Senju Hashirama xuất thủ thì sao?

Khi đó, mọi chuyện chắc chắn sẽ được giải quyết gọn gàng.

Cùng thời điểm ấy, Tobirama cũng đã lên kế hoạch tự mình dẫn quân tấn công thẳng vào nơi tộc Hagoromo trú đóng. Hắn vừa mới khai nhãn Mangekyou, đang cần một cơ hội để kiểm nghiệm thực lực thực sự của chính mình.

Còn về phần Izuna, nhiệm vụ hắn được giao lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Tiến vào kinh đô, xử lý Đại Danh.

Chẳng phải quá tàn nhẫn đến mức khiến người ta sởn cả tóc gáy sao?

Đem tất cả gom lại, một lưới bắt hết. Loại mưu tính tầng tầng lớp lớp này, vòng trước nối vòng sau, lạnh băng vô cảm, đủ khiến người ta rùng mình.

“Ta sẽ để gia tộc Senju toàn lực hỗ trợ ngươi. Senju cũng có quan hệ với vài gia tộc quý tộc trong triều. Hai tộc cùng ra tay, đổi một vị Đại Danh mới!”

Câu nói ấy, Tobirama thốt ra nhẹ như gió thoảng, tựa hồ chỉ là một chuyện nhỏ.

Thế nhưng, phía sau sự bình thản đó là cả một con đường máu mà hắn từng bước đi lên.

Năm xưa, chính Uchiha Tajima với tính cách sát phạt quả quyết vì nhìn ra tài năng chính trị của Tobirama mà chủ động giúp hắn một đường lên cao. Ông ấy đã dùng thủ đoạn lạnh lùng tàn khốc, giết chết một bậc hiền thần chính trực chỉ vì người đó cản đường Tobirama.

Cảnh tượng ấy, Tobirama vĩnh viễn không thể quên. Một người lẫm liệt, thẳng thắn, bị phụ thân của mình lạnh lùng xử lý chỉ bằng một nhát chém.

Giờ đây, đến lượt Tobirama ra tay.

Hắn quay sang Izuna, nói đầy ẩn ý: “Con trai út của Đại Danh năm nay mới ba tuổi, một con rối không tồi.”

Izuna khẽ nheo mắt, giọng điệu bình thản mà bén như dao: “Dù vậy, nếu trong triều không có trọng thần đủ mạnh chống lưng, thì một đứa trẻ ba tuổi sao gánh nổi cục diện?”

Tobirama mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt mà nguy hiểm: “Mẫu thân của tiểu công tử đó là tiểu thư quý tộc từ Thủy Quốc. Đất nước kia xa lắm, không can thiệp được gì. Nhưng nếu chúng ta trở thành thế lực đứng sau nàng thì sao?”

Izuna liếc Tobirama một cái, giọng điệu không rõ là giễu cợt hay cảnh giác: “Ngươi đã cân nhắc chuyện này bao lâu rồi?”

Tobirama đáp lại với vẻ mặt bình thản: “Từ khi linh cữu của phụ thân Butsuma được đưa về Senju Từ Đường và Phật Đường, ta đã bắt đầu lên kế hoạch này.”

Nói rồi, hắn khẽ thở dài, một hơi thở dài, rất nhẹ nhưng sâu đến tận đáy lòng: “Được gặp lại ông ấy một lần nữa… dù chỉ là linh hồn, ta cũng phải dâng đủ lễ vật.”

Izuna im lặng thật lâu, bắt đầu sửa chữa kế hoạch.

Cuối cùng, hắn lên tiếng, ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn: “Kế hoạch không tệ. Nhưng quá lộ liễu.”

Quá nhanh, quá sạch, quá trùng hợp sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ. Kẻ khôn không cần chứng cứ, chỉ cần cảm giác. Và cảm giác có thể giết người.

Nói rồi, Izuna bắt đầu chỉnh sửa lại toàn bộ kế hoạch. Không phải vì nghi ngờ Tobirama, mà bởi vì hắn hiểu rõ nếu muốn thắng trong ván cờ chính trị, thì giết người không phải chỉ là chuyện động thủ, mà là làm sao để không ai dám tin đó là mình.

"Madara ca chắc chắn sẽ vui vẻ ra tay với Hagoromo.” Izuna nói dứt khoát, giọng điệu không chút do dự.

“Muốn thuyết phục huynh ấy âm thầm hành động không khó. Vấn đề là làm sao khiến Hashirama đại ca đồng ý ra tay.”

Hắn nhấn mạnh trọng điểm, đôi mắt sắc lạnh như đang nhìn thẳng vào bản chất của cục diện.

“Hashirama đại ca luôn đặt hy vọng to lớn vào tương lai của làng. Huynh ấy có thể từ chối liên hôn với Hagoromo, nhưng chắc chắn sẽ hoan nghênh gia tộc đó gia nhập Konoha. Vì điều đó chứng minh được lý tưởng của huynh ấy rằng làng là nơi bao dung tất cả, kể cả kẻ từng đối đầu. Rằng chỉ cần vào làng, mọi mâu thuẫn đều có thể được hóa giải.”

Izuna chậm rãi nói tiếp, phân tích từng lớp như lột vỏ một quả bom chưa nổ: “Chúng ta cần khiến Hashirama đại ca nhận ra rằng nếu Hagoromo gia nhập làng, đó sẽ là một sai lầm chết người. Là ngòi nổ cho bi kịch. Là thứ khiến Konoha không bao giờ có thể là Konoha nữa.”

“Chỉ khi Hashirama thấy rõ điều đó, chỉ khi hắn tin rằng sự tồn tại của Hagoromo sẽ khiến làng sụp đổ từ bên trong thì Hashirama mới thật sự sẵn sàng ra tay.”

Izuna dừng lại một chút, rồi bổ sung, giọng đều đều như đang nói một chân lý đã được chứng minh: “Cũng giống như kiếp trước khi đại ca nhận ra Madara thật sự có thể hủy diệt Konoha...Cuối cùng, Hashirama vẫn lựa chọn hạ sát thủ. Ngay cả khi lòng đau như cắt.”

Tobirama trầm mặc.

Hắn không phải không hiểu điều đó, mà là hiểu quá rõ.

Một lúc sau, hắn mới hít sâu một hơi, ánh mắt sắc lạnh chuyển về phía Izuna: “Vậy... ngươi tính toán làm thế nào?”

Izuna cười nhẹ,  không phải là nụ cười vui vẻ, mà là một kiểu tự tin bình tĩnh, như thể tất cả đều đã nằm trong tay hắn: “Kế hoạch tổng thể không cần thay đổi, nhưng phải tinh tế hơn, nhu hòa hơn, và... đẹp hơn. Phải khiến mọi chuyện trông như lẽ tất nhiên, không phải âm mưu.”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên dưới ánh lửa mờ mờ: “Hagoromo và Hyuga muốn gia nhập làng. Bề ngoài, đây là chuyện tốt. Là một bước tiến lớn cho sự hòa hợp, là một minh chứng cho lý tưởng Hashirama theo đuổi.”

“Vậy thì chúng ta sẽ để họ vào.”

“Nhưng rồi chính hành động của họ sẽ khiến Hashirama phải tự hỏi liệu lý tưởng của huynh ấy có đang dần giết chết chính ngôi làng mà huynh ấy muốn bảo vệ không?”

Ngày hôm sau, trong buổi họp của các tầng lớp cao tầng trong làng. Senju Hashirama với vẻ mặt đầy hào hứng, xoa tay chờ đợi như một đứa trẻ sắp được nhìn thấy giấc mơ thành hình: “Đại danh còn cử sứ giả đến. Chúng ta nhất định phải tiếp đón thật chu đáo.”

Trong khi mọi người còn đang bàn bạc, Izuna và Tobirama liếc nhìn nhau một cái. Ánh mắt giao nhau chỉ trong thoáng chốc, nhưng đã có rất nhiều điều được trao đổi trong im lặng.

Izuna lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng không thiếu phần kính cẩn:  “Đại ca nói không sai. Các nhẫn tộc dần dần tập hợp về làng, sức mạnh của Konoha cũng sẽ ngày càng lớn mạnh.”

Hắn dừng một nhịp ngắn, rồi chuyển giọng điệu không còn thuần là tán đồng: “Nhưng... Hagoromo nhất tộc vốn có mối thù sâu sắc với Senju. Thêm vào đó, việc làng do Senju khởi xướng vô tình khiến họ bị tước mất cơ hội trở thành người kiến lập. Liệu trong lòng họ có thực sự cam tâm?”

Ánh mắt Izuna nhẹ lướt qua Hashirama, rồi nhìn về phía các trưởng lão khác: “Nếu Hagoromo đến thôn không phải vì hòa bình, mà để ngấm ngầm phá rối. Đặc biệt là trước mặt sứ giả đại danh. Thì hậu quả sẽ rất khó lường.”

Hashirama nhíu mày.

Nét mặt hắn vẫn là sự tự tin vào lý tưởng, nhưng giữa hai hàng lông mày đã hiện lên một chút do dự.

“Chuyện đó... Ta không nghĩ bọn họ sẽ làm như vậy... nhưng…”

Senju Hashirama vốn định nói Hagoromo không thể nào ngu xuẩn đến thế. Nhưng nghĩ lại cảnh thiếu tộc trưởng Hagoromo hôm trước thể hiện cực kỳ kém cỏi trước mặt đại danh, lời đến miệng rồi lại bị hắn nuốt xuống.

Tobirama lên tiếng, giọng nói bình thản nhưng từng câu đều cắm vào trọng điểm: “Izuna nói không sai. Loại chuyện này nên điều tra kỹ một chút thì hơn. Không chỉ là Hagoromo, ngay cả Hyuga cũng vậy. Trước kia Uchiha từng có ý định liên hôn với Hyuga nhưng thất bại, quan hệ đôi bên vì thế mà rạn nứt. Dù hiện tại đang cố hàn gắn, vết nứt ấy vẫn còn. Chúng ta không rõ họ có ý đồ gì.”

Uchiha Madara — người tối qua vừa bị đệ đệ thuyết phục trong cuộc họp kín  cũng lên tiếng, chậm rãi gật đầu: “Hashirama, ta không phản đối việc tiếp nhận thêm nhẫn tộc. Làng càng đông người, càng mạnh. Nhưng hiện tại Konoha chỉ vừa mới hình thành, nền móng còn quá mong manh. Chỉ một rung chuyển nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ sụp đổ.”

“Cho nên ta đồng ý cần phải thận trọng. Trước tiên cứ thu thập tình báo, âm thầm điều tra nội bộ Hagoromo và Hyuga một chút. Biết rõ bọn họ thực sự muốn gì, rồi hẵng nói chuyện kết nạp.”

“Chúng ta hoan nghênh bằng hữu nhưng cũng không bao giờ e ngại kẻ địch.”

Senju Hashirama cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

Liên tục bị người thân, bạn thân, và cả em trai của bạn thân khuyên nhủ,
tuy trong lòng vẫn cảm thấy mọi người quá lo xa, nhưng Hashirama vẫn đồng ý.

“Ừm... Madara nói cũng đúng. Cẩn trọng một chút cũng không có gì xấu.”

Nhưng, câu hỏi ngay lập tức đặt ra. Hiện tại, ai sẽ phụ trách hệ thống tình báo của làng?

Không ai khác ngoài Tobirama và Izuna.

Hai phó tộc trưởng,mỗi người phụ trách hệ thống tình báo riêng của tộc mình.

Một khi quyền lực đã nằm trong tay, thì những việc như thêm thắt vài chi tiết bất lợi vào báo cáo tình báo, bỏ qua vài chi tiết, hay thậm chí là phái người đi dựng chuyện, vu oan giá họa…Tất cả đều là chuyện cực kỳ đơn giản.

Hai vị phó lãnh đạo Tobirama và Izuna liếc nhìn nhau. Ánh mắt vừa chạm, rồi lập tức đồng thời quay mặt đi, làm như chưa từng có gì xảy ra. Giữa họ, không cần nhiều lời bởi hiểu ngầm đã là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com