TruyenHHH.com

Hoa Chi An Tobiizu Hashimada

“Làm tốt lắm!!”

Senju Butsuma vui mừng khôn xiết, ông đưa tay xoa nhẹ lên đầu nhỏ của Izuna.

“Lần này, đám trưởng lão đó sẽ không còn gì để phàn nàn nữa.”

Bởi vì mối quan hệ mập mờ giữa Hashirama và trưởng tử của tộc Uchiha bên kia, các trưởng lão trong gia tộc Senju từ lâu đã không ngừng chỉ trích nặng nề hai người con trai của tộc trưởng.

Nếu nói Izuna trong thân xác Tobirama còn có thể nhờ vào gương mặt nhỏ đáng yêu của mình để gợi chút thiện cảm, thì Senju Hashirama trong mắt các trưởng lão lại hoàn toàn không được đánh giá cao như vậy.

May mắn thay, thực lực của Hashirama thực sự không tồi, tuổi còn trẻ mà đã có thể xem là tinh anh, hiếm ai có thể là đối thủ của hắn. Hơn nữa, tính tình hiền hậu, khí chất cởi mở, lại hòa thuận với tộc nhân, nên mới chưa bị các trưởng lão thẳng tay gạt bỏ từ lâu.

Lần này, Izuna tìm được một cơ hội, chủ động nói với Senju Butsuma rằng: Hashirama và vị đại công tử của Uchiha bên kia có giao tình, từng lỡ lời tiết lộ một ít thông tin… chẳng hạn như chuyện ở “kho lúa nào đó”.

Senju Butsuma có chút nghi ngờ, nhưng đây lại là cơ hội tuyệt vời để gột rửa hiềm nghi cho đại nhi tử của mình. Vì vậy, ông liền bàn bạc với các trưởng lão, quyết định để Hashirama dẫn đội, nhân dịp cuối năm tổ chức một cuộc tập kích bất ngờ vào kho lương ở rừng phía bắc của tộc Uchiha.

Izuna lén đi theo sau đội.

Senju Hashirama nhận nhiệm vụ là vì có tin báo Uchiha từng xuất hiện tại khu rừng này, nhiệm vụ của hắn là điều tra xem đối phương có mưu đồ gì hay không.

Kết quả vừa đến nơi đã phát hiện: đây thực chất là một cứ điểm bí mật của Uchiha, phía sau thậm chí còn có một kho lương thực. Lúc đó, dù Hashirama có muốn dừng tay cũng không thể được nữa.

Tuổi còn nhỏ, dù có thân phận là trưởng tử tộc trưởng và được bổ nhiệm làm tiểu đội trưởng, nhưng trong đội vẫn có hai vị "đại thúc" Senju — đều là trưởng lão hoặc người thân tín được Butsuma sắp xếp đi cùng để kiểm soát tình hình.

Khi xác định được đây đúng là kho lúa bí mật của Uchiha, cả đội Senju lập tức phấn khích đến cực điểm. Không chút do dự ra tay, tiêu diệt toàn bộ địch thủ, cướp đoạt lương thực.

Izuna lúc ấy đang canh giữ ở bên ngoài. Hắn chém chết hai tộc nhân Uchiha bị thương đang tìm đường chạy thoát, rồi dùng đôi mắt đầy sát khí thiêu rụi mọi thứ thành tro. Không một chút biểu cảm nào trên gương mặt, hắn quay người rời đi, lặng lẽ như chưa từng tồn tại.

Sau khi trở về nhà, Izuna lặng lẽ lập hai tấm bia mộ không tên cho hai tộc nhân Uchiha xui xẻo đã giao mệnh trong tay hắn.

Hai cái.

Chỉ hai tấm bia đơn sơ, không khắc tên, không lời tiễn biệt.

Cùng lúc đó, Senju Hashirama thất thần rời khỏi phòng nghị sự.

Hắn bước đi lảo đảo, chân thấp chân cao như thể không còn trọng lượng, lảo đảo đi thẳng về phòng – nơi Izuna đang ngồi chờ sẵn.

Trước mặt Izuna, Hashirama mang vẻ mặt nặng nề, áp lực đè nén đến mức không thở nổi.

“…… Nhị trưởng lão nói… tin tình báo đó là do ta lấy được từ Madara?”

Giọng hắn khàn đặc. Không kiềm được nữa, Hashirama bất ngờ túm lấy vạt áo Izuna, ánh mắt đen sẫm rực lên đầy đau đớn và phẫn nộ.

“Tobirama! Là ngươi đúng không!!?”

Hắn nhớ tới cuộn trục Mộc Độn quý giá mà hắn từng trân trọng, nhớ tới những tộc nhân Uchiha đã bỏ mạng dưới tay mình… Cả người Hashirama như muốn phát điên.

Izuna nhìn Hashirama với vẻ mặt không chút cảm xúc, lạnh nhạt hỏi: “Ta đã làm sai điều gì?”

Senju Hashirama không thể nhịn được nữa, giọng khàn khàn gầm lên: “Madara… đệ đệ của hắn tin tưởng ngươi đến thế! Hắn thậm chí còn vì tìm ngươi mà cầu xin, vậy mà ngươi lại—?!”

Izuna cười lạnh, ánh mắt sắc như dao:
“Đêm hôm đó ta không lập tức cho người bắt hắn rồi chém tại chỗ, đã là nể mặt lắm rồi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn Hashirama, từng lời đều như băng lạnh: “Ngươi quên Itama và Kawarama chết như thế nào rồi sao?”

Hashirama chết lặng.

Izuna nhân cơ hội, vung tay hất phăng Hashirama sang một bên. Hắn bước tới, nâng nhẹ cằm người kia lên, giọng điệu lạnh như sương giá: “Hắn là người Uchiha. Ta là người Senju. Ta giết Uchiha thì có gì sai?”

Hashirama nhìn Izuna, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi:“Ta… ta tưởng rằng các ngươi là bằng hữu.”

Izuna khẽ bật cười, giọng nói mang theo sát ý sâu kín: “Đúng vậy. Chính vì là bằng hữu, nên ta càng phải dốc toàn lực.”

Hắn nghiêng đầu, liếc Hashirama một cái đầy trào phúng: “Nếu Uchiha Madara chết trong tay người khác, đại ca… ngươi chẳng lẽ không thấy tiếc sao?”

Nói rồi, Izuna buông tay. Hashirama đứng đờ người tại chỗ, còn hắn thì quay lưng, lạnh lùng rời đi.

-------------------

Izuna: Giết! Giết! Giết! Tốt nhất là nên chết hết đi!!!!

Tobirama: ĐM! Đồ điênnn!!
-------------------

Năm mới đến trong làn khói mù xám tro.

Từ sau khi kho lúa bị cướp, toàn bộ tộc Uchiha bao trùm trong bầu không khí nặng nề. Nhưng khi tiếng chuông đầu tiên của năm mới vang lên, mọi người tập trung tại thần điện của gia tộc, ai nấy đều mang nét mặt nghiêm túc, thành kính ngước nhìn.

Không khí u ám cũng theo tiếng chuông mà dần dần tiêu tan, cả tộc cùng nhau cầu nguyện cho một năm bình an phía trước.

Tobirama đứng bên cạnh Uchiha Madara, chắp tay trước ngực, âm thầm ước nguyện hy vọng Izuna có thể bớt điên đi một chút.

—— Dù rằng khả năng gần bằng không.

Ánh nắng đầu tiên của năm mới chiếu rọi lên mái hiên thần điện, cả thế giới như bừng sáng. Dù vẫn đang đứng giữa gió lạnh cắt da, nhưng khi những tia nắng ấm áp ấy rọi xuống, rất nhiều tộc nhân Uchiha cũng khẽ nở nụ cười.

Người đã khuất thì nên an nghỉ.

Người còn sống vẫn phải tiếp tục sống.

Sau khi năm mới trôi qua, cả tộc Uchiha lại bước vào thời kỳ bận rộn.

Tết Nguyên Đán từ trước tới nay luôn là dịp xã giao lớn trong giới quý tộc, cũng là thời điểm nhiều đại gia đình tranh nhau thuê Uchiha làm vệ sĩ, hộ tống, bảo tiêu. Là con trưởng của tộc trưởng, Uchiha Madara càng phải nhân dịp này tích cực xuất hiện trước mặt các gia tộc lớn, tăng cường ảnh hưởng cá nhân.

Sau Tết, Uchiha Madara đã bước sang tuổi mười bốn — thoát khỏi cái mác “trẻ con” để chính thức bước vào tuổi thiếu niên. Nhưng trong giới nhẫn giả, mười bốn tuổi không còn là độ tuổi để được nuông chiều nữa mà là thời điểm phải gánh vác trọng trách, trở thành trụ cột, là chiến lực chủ chốt nơi chiến trường.

Dù bận đến mấy, Madara vẫn tranh thủ thời gian để “truy hỏi, dạy dỗ, dặn dò” đệ đệ của mình.

Mà Tobirama thì hoàn toàn không ngờ…
Hóa ra Uchiha Madara là cái thể loại lắm lời khủng khiếp = =

“Dạo này Izuna ở nhà làm gì?”

“Có tu luyện đàng hoàng không đấy?”

“Có ăn uống tử tế không?”

“Có trốn khỏi tộc địa để đi tới cái hồ đó không?”

“Còn nghiên cứu Sharingan à?”

“Quyển trục ta đưa đã đọc xong chưa?”

“Có hiểu nổi không?”

“Có cần ta giảng lại không?”

“……”

Sự kiện kho lúa của Uchiha bị tập kích cuối cùng vẫn không có kết quả rõ ràng, đành phải đưa vào hồ sơ tạm lưu trữ.

Trước đó, tộc Uchiha hoàn toàn không nhận được bất kỳ tin tình báo nào liên quan đến việc sắp bị tấn công. Sau khi sự việc xảy ra, Senju cũng không hề có động thái tiếp theo nhằm uy hiếp hay ép sát, tất cả diễn ra như một cơn gió lạ, đột ngột có mặt, đột ngột hành động, đột ngột đoạt đi kho lương thực, rồi sau đó… im bặt.

Kiểu tấn công không đầu không đuôi, không rõ động cơ này khiến đám đại lão gia trong tộc Uchiha đều cảm thấy hỗn loạn, rối rắm, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cuối cùng, họ chỉ có thể nhất thời gác lại.

Uchiha Madara dù trong lòng có hoài nghi đệ đệ có thể đã vô tình để lộ tin tình báo… nhưng dù sao Uchiha Tajima cũng là phụ thân của họ, cũng là tộc trưởng, mà xét từ một góc độ nào đó, càng là người đại diện của cả tộc.

Với tính cách như vậy, Madara sao có thể đem loại việc mất mặt này đi báo cáo với phụ thân được?

Việc duy nhất hắn có thể làm là trông chừng đệ đệ cho kỹ vào, tuyệt đối không để cho thằng bé lại bị nhà bên Senju lừa lần nữa.

Đúng vậy! Là bị lừa!!

Uchiha Madara tin chắc rằng, đệ đệ của mình tuyệt đối không thể nào tiết lộ cơ mật của gia tộc.

Nhưng vấn đề là phía Senju làm sao  biết? Như vậy thì, chỉ còn một khả năng duy nhất.

Lão nhị nhà Senju đã lừa đệ đệ hắn!

“Izuna, về sau đệ tránh xa đệ đệ của Hashirama một chút.”Uchiha Madara nghiêm túc căn dặn, vẻ mặt đầy cảnh giác: “Hắn tiếp cận đệ nhất định là để moi thông tin về Uchiha chúng ta. Đúng là một tên nhóc âm hiểm, xảo trá!”

…Nghe thấy đánh giá đời trước dành cho mình, Tobirama đứng bên cạnh bỗng cảm thấy tâm trạng thực sự rất phức tạp.

Đối mặt với lời càm ràm đầy thành ý của Uchiha Madara, Tobirama chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ “đệ nhất định sẽ nghe lời huynh, tuyệt đối không làm chuyện bậy nữa”.

Nhưng ngay sau đó, Tobirama bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.

Izuna hình như… im ắng quá mức?

Sự thật thì, ngay trước Tết.

Izuna mặt không cảm xúc đứng đối diện Senju Butsuma, như thể chưa nghe rõ, theo bản năng lặp lại:" Phụ thân vừa nói gì cơ ạ?”

Senju Butsuma từ ái xoa đầu cậu một cái, cười hiền hòa: “Tobirama hình như vẫn chưa từng gặp cô của con nhỉ? Vừa hay nhị trưởng lão đại diện Senju chuẩn bị đi đến tộc Uzumaki để liên lạc định kỳ, con đi theo cùng nhé.”

Nói xong, Senju Butsuma chẳng thèm để ý phản ứng của con trai. Trực tiếp đóng gói Izuna nhét cho nhị trưởng lão, không cho hắn cơ hội phản đối dù chỉ nửa câu.

Vẫy khăn lụa tiễn đệ đệ đi xa, Senju Hashirama cười hì hì đầy tâm đắc. Hắn nghĩ: “Tobirama mà quen thêm vài người bạn nữa, chắc hẳn tư tưởng cũng sẽ không còn cực đoan và bi quan như vậy nữa nhỉ?”

Ừm… quả nhiên mình đúng là một đại ca tốt mà!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com