TruyenHHH.com

Hoa Anh Dao Giua Nhung Vet Thuong

Tiếng Gọi Từ Ngôi Làng Xa

Khi bình minh vừa ló dạng, những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu qua lớp sương mỏng, tạo nên bức tranh lung linh huyền ảo. Dòng suối nhỏ cạnh nơi Sakura đang ngồi phản chiếu ánh sáng vàng rực, trong khi từng đợt gió nhẹ lướt qua làm lay động tán lá. Cô ngồi trên một tảng đá tròn, đôi tay mảnh khảnh khẽ đưa xuống nước, cảm nhận dòng chảy mát lành, như thể đang tìm kiếm chút yên bình trước hành trình kế tiếp.

Tsukikage, với đôi cánh ánh đỏ cam, đứng lặng lẽ gần đó, dáng vẻ oai nghiêm nhưng dịu dàng. Ánh mắt nó dõi về phía xa, dường như cảm nhận được điều gì bất thường. Sakura quay đầu lại, nở nụ cười.

“Cậu lại cảnh giác nữa à? Hôm nay là ngày yên bình mà…” Câu nói chưa kịp dứt thì tiếng bước chân dồn dập vang lên từ xa, phá vỡ sự tĩnh lặng.

Một người đàn ông xuất hiện trên con đường mòn dẫn vào rừng, quần áo anh ta bám đầy bụi, khuôn mặt lấm lem vì mệt mỏi. Ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ hoảng loạn khi nhìn thấy Sakura.

“Ngài Sakura! Xin hãy giúp chúng tôi!” giọng anh ta lạc đi, gần như nghẹn ngào. “Ngôi làng Hikari… căn bệnh lạ… không ai sống sót lâu hơn một tuần. Chúng tôi không còn nơi nào để tìm kiếm hy vọng.”

Sakura đứng dậy, thu gom các dụng cụ vào chiếc túi nhỏ. Cô không cần hỏi thêm chi tiết. Một lần nữa, ánh sáng trách nhiệm trong cô bừng lên mạnh mẽ. “Dẫn đường cho tôi.”

---

Vùng Đất Bệnh Tật

Hành trình đến làng Hikari kéo dài gần nửa ngày, băng qua những cánh đồng cháy khô và khu rừng héo úa. Càng đến gần ngôi làng, không khí càng nặng nề, như thể chính thiên nhiên cũng đang kiệt sức.

Khi đặt chân vào làng, Sakura không khỏi bất ngờ trước quang cảnh tiêu điều. Những ngôi nhà gỗ lợp lá dường như sắp sụp đổ. Mùi ẩm mốc trộn lẫn với mùi tanh hôi của dòng suối đục ngầu chảy qua làng khiến cô cảm thấy nghẹt thở.

Người dân tập trung tại quảng trường trung tâm, nơi một túp lều lớn được dựng lên làm khu vực cách ly. Tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên, những cơ thể gầy gò nằm la liệt trên các tấm chiếu rách nát. Đôi mắt họ vô hồn, không còn sức sống.

Trưởng làng, một ông lão với khuôn mặt khắc khổ và mái tóc bạc phơ, tiến đến với cây gậy run rẩy trong tay. “Ngài Sakura…” Giọng ông lão nghẹn ngào. “Chúng tôi đã mất hơn nửa ngôi làng. Xin ngài cứu lấy những người còn lại…”

Sakura đặt tay lên vai ông, nhẹ nhàng như cách cô vẫn dùng để xoa dịu những linh hồn bất an. “Đừng lo, tôi sẽ làm tất cả những gì có thể.”

---

Điều Tra Căn Bệnh

Sakura bắt đầu kiểm tra từng bệnh nhân. Căn bệnh này rất kỳ lạ: những cơn sốt cao kéo dài, da tái xanh và cơ thể cạn kiệt sức lực nhanh chóng. Điều bất thường là, các triệu chứng giống như ngộ độc hơn là bệnh tật tự nhiên.

Cô yêu cầu được dẫn đến nguồn nước chính của làng. Khi đến nơi, Sakura phát hiện dòng suối cung cấp nước đã bị ô nhiễm bởi một chất lạ màu đen, đặc quánh. Cô lấy một mẫu nước, ngửi thấy mùi tanh hôi nồng nặc.

“Chất độc này không phải ngẫu nhiên,” cô thì thầm với chính mình. “Có ai đó đã cố ý đầu độc nguồn nước này.”

---

Sự Cứu Rỗi Bắt Đầu

Sakura không chậm trễ. Cô sử dụng những loại thảo mộc đã chuẩn bị trước, pha chế thành một dung dịch đặc biệt để trung hòa chất độc trong nước. Trong lúc đó, cô cũng hướng dẫn người dân lọc nước và đun sôi để tránh tái nhiễm độc tố.

Khi trở lại lều chữa bệnh, Sakura tập trung vào việc cứu chữa từng bệnh nhân. Một đứa trẻ với đôi má hốc hác được mẹ bế đến trước mặt cô. Đôi mắt cậu bé khép hờ, hơi thở yếu ớt. Sakura đặt tay lên trán cậu bé, truyền ánh sáng dịu dàng từ lòng bàn tay mình, xoa dịu cơn sốt.

Ánh sáng ấy không chỉ chữa lành cơ thể cậu bé mà còn lan tỏa hy vọng đến những người xung quanh. Họ nhìn Sakura với ánh mắt tràn đầy lòng biết ơn và tin tưởng, như thể cô là ánh sáng duy nhất giữa màn đêm tăm tối.

---

Kẻ Thù Xuất Hiện

Khi đêm buông xuống, ngôi làng dần yên ắng. Nhưng sự bình yên ấy không kéo dài. Một bóng đen xuất hiện ở cuối làng, di chuyển chậm rãi nhưng đầy hiểm ác.

Hắn là một người đàn ông khoác chiếc áo choàng đen, khuôn mặt giấu sau chiếc mặt nạ. Hắn đứng đó, nhìn Sakura với ánh mắt lạnh lùng. “Ta không ngờ ngươi lại phá hỏng kế hoạch của ta,” hắn cất giọng, từng chữ như mũi dao nhọn.

“Ngươi là ai? Tại sao lại làm điều này?” Sakura hỏi, ánh mắt không nao núng.

Người đàn ông không trả lời, chỉ cười khẩy. Hắn vung tay, tạo ra một làn khói đen dày đặc bao phủ khắp làng.

Sakura nhắm mắt, tập trung năng lượng để hóa giải làn khói độc. Từ bàn tay cô, ánh sáng xanh rực rỡ lan tỏa, xóa tan bóng tối. Tsukikage xuất hiện từ trên cao, dùng đôi cánh mạnh mẽ của mình thổi bay khói độc.

Người đàn ông rút lui trong bóng tối, để lại một câu nói lạnh lùng: “Đây chỉ là khởi đầu. Ngươi không thể cứu tất cả.”

---

Ánh Sáng Chiến Thắng

Sau khi kẻ thù biến mất, Sakura tiếp tục chữa trị cho những người còn lại. Cô không cho phép bản thân nghỉ ngơi cho đến khi mọi bệnh nhân đều an toàn.

Người dân làng Hikari quây quần bên cô, dâng lên những lời cảm tạ chân thành. Trưởng làng, đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu trước cô. “Ngài Sakura… không chỉ cứu mạng chúng tôi, mà còn mang lại hy vọng. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên điều này.”

Sakura mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng trên cao. “Hãy sống tốt và bảo vệ ngôi làng này. Hy vọng luôn là ánh sáng mạnh nhất, đừng để nó lụi tàn.”

Đêm ấy, Sakura và Tsukikage nghỉ ngơi dưới bầu trời đầy sao, lòng cô tràn đầy quyết tâm tiếp tục hành trình chữa lành thế giới.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com