Ho Muon Toi Tro Thanh Mot Vi Than Thay Vi Tro Thanh Anh Hung
Vừa 100 chương, cộng tái bút là tròn trĩnh.-------------------------------------Mái tóc của cô gái trở lại màu vàng, một vẻ thanh thản xuất hiện trên khuôn mặt yêu kiều ấy. Một nụ cười mãn nguyện xen lẫn với những tiến nức nở xung quanh. Từng giọt lệ trong suốt rơi xuống má của cô gái, nó là từ chàng trai đang ôm chặt lấy cô ấy.Mio và Elisa, cả hai khóc lớn, từng giọt nước mắt tuôn ra như suối trên khuôn mặt mếu máo của họ.Đến bấy giờ, Yashihiro im lặng, không nói một lời. Anh lặng lẽ đứng dậy, tay hướng về ngọn giáo đang găm vào ngực Anna. Phía xa là khuôn mặt ngạo nghẽ của quỷ vương, là kẻ đã ném ngọn giáo này, khuôn mặt đó khiến anh điên lên."S-Sensei? Đừng chạm vào nó! Nó sẽ..."Trước khi Mio kịp nói dứt lời, Yashihiro đã rút nó ra, tại vị trí vết thương trên ngực của Anna, một đóa hoa màu trắng nở rộ, từ đóm sáng trắng xanh bắt đầu tụ lại."Kẻ mang lại sự sống, cũng là kẻ quyết định cái chết; kẻ mang lại vạn vật, cũng là kẻ xóa đi vạn vật; mang trên mình trái tim vô cảm, không yêu, không ghét, không hận thù, không nhung nhớ; nắm trong tay nền văn minh của thế giới. Được sinh ra, ta khống chết đi, ta lại trở nên bất tử..."Yashihiro từ từ bước đi, Mio và Elisa lặng lẽ nhìn theo Yashihiro mà không nói được lời nào.Mái tóc của Yashihiro dần chuyển sang màu trắng muốt, xung quanh anh, từ vầng sáng trắng xuất hiện, mỗi bước chân của anh, hoa màu lại mọc lên."Y-Yashihiro-sensei...""Hừ, lại một hậu duệ nữa à? Thật phiền phức. Nhưng cũng sẽ chết ngay thôi"Tên quỷ vương nhe răng ra cười, hắn nắm lấy ngọn giáo được bao bọc bởi một luồng khí màu đen đáng sợ. Hắn cười man rợ, phóng ngọn giáo về phía Yashihiro. Nhưng trước khi nó chạm được cậu, nó đã tan biến thành những đốm sáng vào hư không."C-Cái gì?""Đã đến lúc, ta một lần nữa mang lại sự phán xét. Ta...là thần của tạo hóa!"Cả người cậu phát sáng, ánh sáng ấy len lỏi mọi ngỏ ngách trong không gian, Mio và những người khác bất giác lấy tay che khỏi ánh sáng đó. Yashihiro từ khi nào đã đứng trước mặt của Mio, đôi mắt anh rực sáng ánh hoàng kim, đôi mắt ấy mang trong mình một chút sợ hãi khiến Mio vô thức bật ngã."S-Sensei?"Chợt, ánh mắt đó trở nên hiền dịu, cậu nhẹ nhàng tựa đầu vào trán của Mio, tay xoa lấy mái tóc nâu mượt mà của em ấy. Tay kia quàng lấy Elisa, cậu ôm chặt lấy cả hai trước sự ngỡ ngàng của Mio và Elisa.Một lúc, cậu đứng dậy, chiếc găng tay của cậu từ khi nào dã biến mất, để lộ một thánh chú quen thuộc với Mio."Nhân danh Thần sáng tạo, hãy thức dậy, hỡi hậu duệ của ta"Mio và Elisa càng ngạc nhiên hơn trước những lời của Yashihiro.Người của Anna bắt đầu xuất hiện những ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp, vết thươc của cô ấy lành lại nhanh chóng. Cô từ từ mở mắt ra, để lộ cặp mắt đẹp tựa pha lê.Mio liền bật khóc ôm lấy Anna trong khi Yashihiro quay đi, cậu một lần nữa hướng về quỷ vương."C-Chuyện gì đã xảy ra? Chị nghĩ mình đã..."Trước câu hỏi đó, Anna nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng mái tóc của cậu ấy đã khác, cả không khí xung quanh cậu, nó cũng khác xưa."Y-Yashihiro...kun..."Cô bất giác gọi tên, Yashihiro ngừng lại một lúc nhưng rồi cậu vẫn không quay lại mà tiếp tục bước về phía trước.Mio cuối đầu xuống, bắt đầu kể những việc vừa xảy ra................Bằng cái chết của Anna, sức mạnh của cậu đã quay trở lại. Cậu dễ dàng dùng nó để khôi phục sự tồn tại của Anna, thế nhưng, cậu lại căm hận bản thân vì đã khiến cô ấy chết một lần. Cậu tự hứa là sẽ không để nó xảy ra lần nào nữa.Thế nhưng, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc, cậu đã chuyện bị cho khoảnh khắc này từ lâu.Tên quỷ vương tức giận, hắn ra lệnh cho những tùy tùng tấn công cậu, thế như, cậu lại đột ngột xuất hiện trước mặt hắn. Bắng một cái búng tay, toàn bộ lính của quân đội quỷ vương đều gục ngã."Quỷ nhân, ta thật thất vọng về các người"Trên mặt của Yashihiro lộ rõ sự nuối tiếc, tên quỷ vương tức giận tung nấm đấm nhưng Yashihiro dễ dàng nắm chặt lấy nấm đấm của hắn. Những tướng quỷ khác liền đồng loạt xông đến nhưng tưởng chừng họ đã chém trúng Yashihiro, lưỡi kiếm họ lại xuyên qua cơ thể của cậu.Họ trở nên rối loạn khi không thể hiểu được thứ sức mạnh của cậu là gì. Bởi lẽ...sức mạnh của cậu chính là điều khiển toàn bộ thế giới này."Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng, nếu chịu hối lỗi, ta sẽ bỏ qua, còn không thì..."Trước khi Yashihiro kịp nói hết câu, những con quỷ lại liên tục tấn công Yashihiro, cậu thở dài mà nhảy lùi một bước."Ra đây là lựa chọn của các ngươi. Anna, Mio, anh sẽ mượn sức mạnh của cả hai"Nói đoạn, hàng loạt những thanh kiếm xuất hiện xung quanh quỷ vương và những tướng quỷ khác."Hừ, lại trò này à? Đã nói rồi, nó không có tác dụng đâu"Hắn cười ma ranh, Mio và Anna cũng bất ngờ trước những gì đang diễn ra."Thế này thì sao?"Dứt lời, một lượng lớn những thanh kiếm xuất hiện, số lượng phải gấp vạn lần ban đầu, đủ để phù đen cả bầu trời."K-Không thể nào"Yashihiro nhẹ nhàng khua tay, những hố đen bắt đầu xuất hiện, những thay kiếm bắt đầu được gia tốc lên. Trước cảnh tượng đó, quỷ vương và những tướng lĩnh bắt đầu sợ hãi, liền lao đến tấn công Yashihiro."Đã đến nước này rồi...Các ngươi hãy lên đi!!"Hắn hét lớn, những quái vật khổng lồ từ hư không xuất hiện, chúng to gấp triệu lần con người. Nhưng khi nhìn thấy Yashihiro - Balor, chúng liền hoảng sợ. Chúng vội vã biến thành dạng người và quỳ gối trước cậu. Đó là những thần thú, những sinh vật bảo vệ thần trụ."C-Cái gì""B-Balor-sama, thật hân hạnh được gặp ngài"Giọng nói của chúng đều đều không cảm xúc khiến cậu chợt cảm thấy đau đớn. Dù là thần thú, họ cũng là một sinh vật sống như bao sinh vật khác, ắt hẳn họ cũng phải được trải nghiệm việc sống đó, thế nhưng...Vì sao những thần thú lại nghe lời quỷ vương? Cơ bản họ không nghe lời hắn, họ bị hắn đe dọa. Rằng một thần thú mới sinh đang nằm trong tay hắn, gần đây họ thậm chí còn cảm nhận được sinh lực của thần thú đó bị suy giảm, do đó họ đồng ý hợp tác với quỷ vương. Nhưng họ chỉ đồng ý cung cấp máu của bản thân, thứ tạo ra ngọn giáo có khả năng khống chế các hậu duệ kia."Về thần thú đó, nó đang ở cạnh ta. Còn vì sao thì là do ta, thần cách của ta bị phong ấn nên các ngươi hiểu rồi đấy"Khi nghe Yashihiro giải thích, những thần thú tức giận. Chúng quay về phía của tên quỷ vương. Về cơ bản, dù quỷ vương có mạnh tới đâu, dù có bao nhiêu anh hùng được triệu hồi, trong lịch sử chưa từng ai giám thử thách sức mạnh của các thần thú cả."Ta biết các ngươi đang tức giận, về cơ bản không phải là lỗi của các ngươi nên ta bỏ qua. Thay vào đó, hãy bảo vệ những người bên kia, ta sẽ lo việc này""Vâng, thưa Balor-sama"Quỷ vương bắt đầu nhìn Yashihiro với ánh mắt sợ sệt."N-Ngươi là ai?""Đến bây giờ vẫn không nhận ra sao?"Yashihiro nhẹ nhàng vung tay xuống, những thanh kiếm xuất hiện và biến mất trong nháy mắt, toàn bộ những tướng lĩnh quỷ vương đều tan biến trong không gian.Tên quỷ vương sợ hãi ngã xuống."Riêng ngươi, ngươi sẽ bị trừng phạt thích đáng"Yashihiro hướng tay về phía quỷ vương, chợt cơ thể hắn từ từ mờ dần rồi biến mất. Mio, Anna và những chiến binh của liên minh ở sau Yashihiro chợt nhận ra sự đáng sợ của điều mà Yashihiro vừa làm. Toàn bộ những ký ức về quỷ vương trong đầu họ dần dần biến mất. Cuối cùng, Yashihiro đã hoàng toàn xóa bỏ sự tồn tại của quỷ vương trên thế giới này. Hắn vẫn sống, nhưng không ai biết đến hắn, không ai nhìn thấy hắn, không ai có thể chạm được hắn.Khi mọi chuyện kết thúc, những quỷ nhân từng là lính của quỷ vương được cho tha. Bản thân họ không thật sự mong muốn chiến tranh mà chỉ bị tên quỷ vương đe dọa. Yashihiro liền hướng mắt về ngọn núi tuyết phía xa, cở thể cậu chợt phát sáng."Đ-Đợi đã, Yashihiro-kun!""Tôi sẽ quay lại"Cậu biến mất trước sự bàng hoàng của cả thẩy những người nơi đây. Đây, có lẽ là lần đầu tiên họ được chứng kiến sự đáng sợ của một vị thần.----------------------------------------------------"Là ai?"Con thú đang nấp mình trong bóng tối lên tiếng, Yashihiro nhẹ nhang bước về phía nó. Nó giật mình trước sự xuất hiện của cậu. Nó nghiến răng ken két."Con người, hãy cút đi trước khi ta nổi giận"Nó nói một cách giận dữ, nhưng ẩn trong lời nói của nó là sự do dự.Cậu vẫn yên lặng, chân vẫn hướng về con thú khổng lồ."Con người, đừng để ta phải giết mi""Tôi biết rõ em, Mitona"Trước giọng nói ấm áp, quen thuộc, là thứ mà con thú đó luôn nghĩ về, mơ về từ khi nó trở thành hình dạng này, nó chợt run lên."Đừng có vớ vẫn, con người--"Cắt ngang câu nói của con thú, Yashihiro chạm vào lớp lông bạch kim mượt mà của nó, tâm thâm con thú muốn đuổi cậu đi nhưng cơ thể nó lại run lên bần bật, mắt nó nhắm lại một cách dễ chịu, cơ thể nó không còn nghe lời nó."Hãy về với tôi, Mitona, tôi nhớ em lắm"Trước từng chữ mà Yashihiro nói ra, con thú bỏ cuộc, nó rú lên một tiếng."N-Nhưng...em..."Yashihiro nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, ôm lấy cổ của con thú, nhẹ nhàng vuốt ve nó, con thú khẽ rên."Tôi hỏi một câu...em có muốn trở lại?""Điều đó..."Con thú do dự."Em muốn ở bên cạnh anh, nhưng...""Thế là được rồi"Cậu giương tay lên, chạm vào giữa trán của nó, một ánh sáng màu hoàng kim ấm áp xuất hiện và bao bọc lấy nó."Hơi kẻ lang thang, hãy ở bên ta, ta sẽ cho ngươi sức mạnh, thay vào đó hãy thay ta hoàng thành sứ mệnh"Cơ thể con thú thu nhỏ lại, hình dáng của một thiếu nữ với chiếc đuôi và tai của loài ngân lâng xuất hiện."Y-Yashihiro-sama, em...em..."Mitona bất ngờ trước những gì vừa xảy ra. Dù hiện tại cô không mặt gì, cô vẫn không bận tâm. Một thánh ấn lớn xuất hiện trên lưng của Mitona, giống với cái ở trán Anna, giữa ngực Mio và trên lưng của Lisa.Cô ôm chầm lấy Yashihiro, cậu cũng giang hai tay ra, nhưng lại một lần nữa, cậu lại do dự. Cậu thở dài, vuốt ve mái tóc của Mitona trong khi tay còn lại thả xuống."Về thôi, mọi người đang đợi""Vâng!"Vì quá mong nhớ Yashihiro, cô không thể nhận ra sự khác biệt đang có ở Yashihiro hiện tại.---------------------------------Yashihiro dùng phép dịch chuyển để về ngay tức khắc, cậu xuất hiện ngay cửa cung điện, nơi mọi người đang đứng với những cảm xúc xen kẽ nhau. Người vui mừng, người buồn bã, người bàng hoàng,...và có cả lo lắng.Khi Yashihiro xuất hiện cùng với Mitona đang được bế, nhóm Anna liền chạy tới. Nhưng sớm sau đó, Yashihiro yêu cầu được gặp mặt riêng một vài người, yêu cầu của cậu khiến mọi người càng lo lắng hơn.Hiện tại, trong phòng riêng của quốc vương, bao gồm có nhóm Anna, Clora, công chúa Elisa, Lily, Lisa, thú nhân vương và nhân vương, Miloana - vợ của thú nhân vương, nhóm Rudeus và một vài người có quan hệ khá thân với cậu."Đ-Đột nhiên anh lại muốn gặp mặt thế này..."Anna nói với vẻ bối rối."Hẳn mọi người có rất nhiều câu hỏi phải không?"Không hề quay mặt lại, cậu lạnh lùng nói. Chính xác như những gì Yashihiro vừa nói, tất cả mọi người đều có rất nhiều câu hỏi, nhưng họ cũng phần nào đoán được, thế nên họ sợ hãi điều đó, không phải là sợ Yashihiro mà là sợ cậu sẽ biến mất.Rồi cầu quay lại, nhìn mọi người với một ánh mắt cô đơn, cậu lên tiếng:"Cứ hỏi đi, tôi sẽ trả lời. Nhưng trước hết, xin lỗi vì đã giấu mọi người bao lâu nay. Xin được tự giới thiệu, tôi là Heimdall, hiệu là Balor, là vị thần thứ mười ba của Olympos"Ai nấy đều không khỏi tỏ ra bàng hoàng trước cậu. Họ cũng không giám nghĩ rằng người ở cùng họ trước giờ là một vị thần cao quý."K-Không thể nào...Em--Tôi..."Anna ấp úng trong khi mắt luôn nhìn về phía cậu. Mọi người đồng loạt cuối đầu và quỳ xuống."Không sao, tôi hi vọng mọi người có thể cư xử như bình thường"Họ sớm nhận ra sự cách biệt quá lớn này, đến cả Mitona, người vừa cảm thấy hạnh phúc trước đó giờ lại đau khổ."V-Vậy...khoảng thời gian trước giờ của chúng ta... là giả dối sao ạ? Em không muốn chấp nhận điều đó"Mitona bật khóc."Không"Cậu trả lời một cách dứt khoát."Ít nhất là đối với tôi, nó vô cùng quý giá. Dù những ký ức đó sẽ dằn vặt tôi một thời gian dài, tôi vẫn sẽ chọn trân trọng nó""Dằn vặt, ý anh là sao?""Hãy để tôi giải thích từ đầu đến cuối. Tôi là một vị thần của tạo hóa, thần văn minh với khả năng thao túng nền văn minh xã hội. Nhưng một vài lý do, năng lực của tôi đã bị phong ấn.""Vậy là lúc đó...""Đúng vậy, tôi đã yếu đi rõ rệt. Nhưng một sự kiện đã mở phong ấn cho nó. Đó là cái chết của Anna"Nói đến đây, cậu trưng ra một vẻ mặt tội lỗi, một bầu không khí nặng nề đè lên cả gian phòng."Nhưng may mắn thay, cũng vì tôi là thần văn minh, có khả năng điều khiển nền văn minh, tức là những gì do sinh vật bậc cao ở thế giới này tạo ra. Ngẫu nhiên thay, thế giới này cũng được tạo ra bởi con người, mà đối với riêng tôi, người đó cũng là người của xã hội, do đó, tôi có khả năng điều khiển thế giới này"Biểu cảm trên gương mặt của mọi người liền biến đổi phức tạp."Yên tâm, tôi sẽ không lạm dụng nó, trừ một lần duy nhất. Anna, tôi xin lỗi vì đã can thiệp vào sự tồn tại của cô, nhưng tôi thật sự không muốn cô phải rời xa..."Yashihiro cuối gằm mặt xuống, Anna nở một nụ cười ấm áp."Không sao đâu, em phải cảm ơn anh mới đúng""Cảm ơn cô. Nhưng thời gian tôi không còn""Ý anh là sao ạ?""Thì cô biết đấy, thân phận của tôi đã bị lộ, tôi không thể ở đây được nữa""A-Anh đùa thôi đúng không?"Yashihiro quay mặt đi."L-Làm ơn, đừng đi mà. Khó khăn lắm mọi chuyện mới ổn thỏa, nên xin anh đừng đi"Anna nhìn Yashihiro trong khi tim cô thắt chặt lại. Cả Lily hay Mio, Mitona đều vậy."Onii-chan đừng bỏ em mà"Lily dang hai tay hướng về phía Yashihiro, thế nhưng cậu lại quay lưng đi."Onii...chan?"Con bé bắt đầu bật khóc."Anh xin lỗi. Nhưng hãy yên tâm, mọi người sẽ không buồn đâu. Bởi lẽ sẽ không còn ai nhớ về tôi cả""..."Cả căn phòng liền chìm trong yên lặng."Q-Quên? Ý anh là sao?""Tức là...mọi ký ức của mọi người về tôi sẽ bị xóa đi""Làm ơn, đừng. Gì cũng được nhưng làm ơn đừng xóa ký ức của tụi em. Em thật sự trân trọng ký ức này mà. Em không muốn quên anh đâu"Chợt giữa căn phòng, một tia sáng xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất, để lại một cô gái nhỏ với mái tóc bạch kim cùng đô mắt màu đỏ, cô bé mặc một chiếc váy trắng tinh từ trên xuống dưới."Em đến rồi à?"Cô bé liền chạy về phía Yashihiro."Balor-sama"Trong mắt cô bé thấp thoáng vẻ buồn bã."Xin được giới thiệu, đây là Aphrodite, hiệu là Venus, cũng là một vị thần""A-Aphrodite-sama?"Đó là một cô bé nhút nhát đáng yêu."Anh...ổn chứ ạ?"Venus cất giọng nói ngọt ngào của mình."Anh ổn, nhờ em vậy"Mắt của Venus nheo lại, cô miễn cưỡng bước tới trước mọi người."Xin lỗi, nhưng theo luật, tôi buộc phải xóa ký ức của mọi người""K-Không, làm ơn, Aphrodite-sama, tôi không muốn quên anh ấy"Mio, Mitona và Anna liền tục cầu xin cả hai. Yashihiro siết chặt tay mình lại, cậu chưa từng nghĩ nó sẽ đau đớn đến mức này.Anna chạy đến, ôm chặt lấy Yashihiro."Làm ơn, đó đều là những ký ức đẹp đẽ của em. Làm ơn đừng xóa nó"Cô khóc, giọng cô ngân lên từng đoạn.Mọi người đều khóc, cả hai quốc vương, họ cũng không khỏi cảm động. Vốn dĩ, Yashihiro cũng đã từng nhiều lần bầu bạn với họ, mất đi một người bạn thế này, họ không khỏi đau buồn."Làm ơn, Hiemdall-sama, Aphrodite-sama, đây là những ký ức mà chúng tôi trân quý, mong người hãy cho phép chúng tôi được giữ nó"Đến những người khác cũng bắt đầu cầu xin cậu.Venus chợt hạ tay xuống, thở dài."Liệu mọi người có thể hứa với ta một điều?""Oi, V-Venus?" - Yashihiro bất ngờ."Bất cứ điều gì""Nếu mọi người hứa sẽ giữ bí mật về điều này, ta sẽ không xóa, ta sẽ chỉ xóa của những người khác mà thôi""Chúng tôi hứa"Yashihiro quay mặt lại, đến giờ, họ mới nhìn thấy được từng dòng lệ trên hai khóe mi của cậu."Venus...""Anh không cần phải thế đâu ạ""Xin lỗi. Cảm ơn em"Hẳn bản thân Venus, người đã từng nhiều lần đi xóa ký ức người khác trong trường hợp thế này, cô đã phải tự tay chia cắt quá nhiều mối quan hệ đẹp đẽ, bản thân cô cũng bị tổn thương. Cô phải làm điều mà cô không muốn, đó là lý do tại sao cô chưa từng giám trải nghiệm điều đó, trải nghiệm việc có những mối quan hệ ở nhân giới."Mọi người..."Yashihiro bước về phía trước, mọi người liền chạy đến bên cậu, cậu dang rộng hai tay mà ôm lấy. Lần này, cậu đã không do dự."Có lẽ chúng ta...sẽ không được găp nhau nữa...""Nhưng chúng em vẫn sẽ chờ anh"Anna nói quyết đoán khiến Yashihiro bất ngờ."Um, cảm ơn em. Đúng vậy, anh hi vọng một ngày nào đó, ta sẽ được gặp nhau, một ngày nắng đẹp, tại ngọn đồi ấy...""Vâng, chúng em sẽ chờ anh ở đó"Đến bây giờ, dù nước mắt vẫn rơi, nụ cười đã xuất hiện trên môi họ."Có lẽ tôi phải đi rồi. Nhưng trước hết, Lily""V-Vâng..."Con bé vẫn còn khóc."Onii-chan xin lỗi nhé, anh phải rời xa mọi người một thời gian. Anh cũng sẽ nhớ em lắm. Tuy nhiên, anh tin rằng ta sẽ gặp lại, thế nên, em hãy cố gắng trở thành một người trưởng thành nhé. Thế giới bên ngoài kia có rất nhiều chờ đợi em.""V-vâng...""Mio""Vâng""Cả em với Anna, anh đã rất vui khi môn đồ và hậu duệ của mình là hai em. Anh đã hạnh phúc, rất hạnh phúc. Cảm ơn cả hai về điều đó"Nước mắt của Mio lại một lần nữa tuôn ra. Yashihiro giương bàn tay trái lên trước ngực của Mio, vết thánh chúng của Mio sáng lên, cô vô thức nhắm chặt mắt. Một lúc sau, khi cô mở mắt ra, đôi mắt cô đã hoàn toàn là một cặp thần nhãn."Anh chỉ có thể giúp vậy thôi. Hãy dùng nó để tìm hiểu thế giới này. Khi trở lại, anh mong được nghe về những cuộc phiêu lưu của em""Vâng, đó chắc chắn là những cậu chuyện thú vị ạ"Một nụ cười nở trên môi Mio nhưng nước mắt tuôn ra không ngừng. Cô kéo chiếc mũ xuống để che đi vẻ mặt đó."Mitona, trước tiên anh muốn xin lỗi. Anh đã không thể làm gì khi em rời đi. Và anh cũng xin lỗi...vì phải rời xa thế này. Tình cảm của em, anh trân trọng nó. Nhưng đừng buồn, có lẽ em sẽ sớm tìm được hạnh phúc mới. Nhưng khi đó, hi vọng em vẫn sẽ gặp anh""Không đâu ạ, em sẽ mãi mãi, mãi mãi yêu anh. Nên...em sẽ mãi chờ..."Yashihiro ngạc nhiên, cậu nở một nụ cười ấm áp."Cảm ơn em"Cậu quay sang Elisa."Em biết đấy, những lời mà em nói lúc đấy đã khiến anh mất ngủ nhiều đêm đấy"Cậu cười gượng."E-Em xin lỗi...""Không sao. Mong rằng em sẽ mãi mạnh khỏe, luôn xinh đẹp. Đến khi gặp lại, em đã trở thành một nàng công chúa yêu kiều""E-Em..."Cậu xoa đầu Elisa, cô cứ thế mà bật khóc."Hỡi những người bạn của tôi, tôi thật sự cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi trong những ngày qua""Không...chúng tôi mới là người được ngài giúp..."Đến cả Rudeus, Jin-san, hay cả hai quốc vương, họ cũng đang cố nén nước mắt của mình."Cuối cùng, Anna, liệu em sẽ trở thành hậu duệ của ta chứ?""Vâng, tất nhiên ạ"Cô ngước nhìn Yashihiro. Cậu nhẹ nhàng hôn lên trán của cô ấy, vết thánh chú phát sáng, đó là nghi lễ công nhận hậu duệ."Cảm ơn em. Mọi chuyện đều bắt đầu thật đơn giản, một cuộc gặp gỡ tình cờ và thật buồn cười""Đúng thế nhỉ?"Cô cười nhẹ."Và thời gian trôi qua, tôi lại cảm thấy cuộc gặp gỡ đó thật giá trị""Đúng vậy ạ, em cũng thế"Cô bắt đầu nức nở."Thế nên...tôi mong cô sẽ không quên nó""Sẽ không quên đâu ạ. Em sẽ ghi nhớ nó, nó vô cùng quý giá. Nên...anh hãy hứa là sẽ quay lại. Bất chấp bao lâu, em vẫn sẽ chờ anh. Đến khi đó, em muốn nghe câu trả lời"Anna nhắc về lúc trước, khi cô thổ lộ với Yashihiro."Um, anh hứa"Cậu liếc chiếc đồng hồ trên cổ của Anna, nụ cười cậu dịu dàng đến kỳ lạ."Bởi vì...cuối cùng, anh cũng gặp được em""Yashihiro-kun?""Không có gì. Xin lỗi nhưng sẽ đến đây thôi. Về Lisa, con bé là thần thú của tôi, nhờ Anna chăm sóc em ấy dùng""Em rất sẵn lòng""Vậy thì Clora nhớ chăm sóc họ giúp tôi""Vâng, theo ý ngài""Cảm ơn cô. Tôi nợ cô một ân huệ. Vậy thì Venus..." Venus, người nãy giờ không hề liên tiếng đang đứng một góc mà khóc nức nở.
"Trước khi đi, tôi muốn xin mọi người một ân huệ""..."Tất cả im lặng đột ngột."Xin hãy đối xử với cả thần thú như con người. Tuy họ là chủng tộc bậc cao nhưng họ cũng có suy nghĩ, cũng có cảm xúc, tôi muốn họ được trải nghiệm thứ cảm xúc kì diệu này. Thế nên, làm ơn...""Vâng, chúng tôi hứa"Nói xong, cậu quay sang Venus."Anh xin lỗi em về điều này. Anh hứa...em sẽ không bao giờ phải làm điều này nữa. Bởi vì...anh sẽ..."Cậu nắm lấy tay Venus, hình dáng của cả hai tan biến trước những cảm xúc lẫn lộn giữ vui và buồn. Khi cậu vừa đi mất, mọi người đều đồng loạt bật khóc.-----------------------------------------------------------------(Anna POV)Kể từ đó đã gần ba năm. Những ký ức về anh ấy vẫn rõ mồn một như vừa chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Hiện tại, tuy nói là sẽ mạnh mẽ hơn nhưng không ai trong chúng tôi làm được điều đó cả.Tôi và Mio đã rời khỏi căn nhà đó, bởi lẽ nó chứa đựng quá nhiều ký ức về anh ấy. Chỉ có mỗi Mitona và Lily vẫn thường xuyên ra về, nhưng, dường như họ không tìm được niềm vui nào cả. "Mẹ"Lisa giờ cũng đã lớn, em ấy đã trở thành một nữ thú nhân đáng yêu, cô bé cũng đã trở nên hoạt bát hơn."Cha con...Yashihiro-kun bây giờ vẫn khỏe chứ?""Vẫng khỏe ạ"Giữ thần thú với thần có một mối liên kết với nhau, qua đó tôi có thể biết được tình trạng sức khỏe của anh ấy...nhưng chỉ nhiều đó mà thôi.Tôi sớm thông thạo khả năng mà việc trở thành hậu duệ của Yashihiro-kun, thần Balor mang lại, đó là kiến tạo vật chất. Nhờ đó, tôi sớm trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới.Về Mio, em ấy đã tự mình làm một chuyến hành trình để khám phá thế giới như lời Yashihiro-kun dặn, em ấy được mệnh danh là đại hiền triết, người có khả năng nhìn thấu mọi thứ. Em ấy đã trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp và duyên dáng, người luôn nhận những lời cầu hôn gần như mỗi ngày. Tuy vậy, em ấy đều từ chối.Về thứ mà anh ấy nhờ, đó chính là về các thần thú. Bất ngờ thay, dù đã từng thấy trước kia, nhân dạng của họ lộng lẫy đến không ngờ. Lúc đầu, họ có bất ngờ về yêu cầu của Yashihiro-kun. Đúng như anh ấy nói, họ gần như vô cảm. Chúng tôi đã tạo điều kiện cho họ trải nghiệm thế giới này, tuy ban đầu họ thờ ơ nhưng dần dần thời gian quan, chúng tôi cuối cùng cũng được chứng kiến những chuyển biến cảm xúc trên gương mặt họ. Họ trở thành những mạo hiểm giả, tự mình tìm kiếm những đồng đội. Dù rằng khởi đầu, họ có hơi sợ hãi những thần thú, nhưng cuối cùng họ cũng trở nên quen với điều đó. Đến lúc này, chúng tôi mới thấy được rằng, họ cũng chỉ như những người bình thường, rằng đó cũng là điều mà những thần thú hằng mong muốn.Những câu chuyện vui buồn, tôi đôi khi cũng lắng nghe họ.Mới cách đây được một tuần, chúng tôi gồm tôi, Mio, Mitona và Lily, Lisa đã làm một chuyến hành trình phiêu lưu đi khắp thế giới này. Chúng tôi đã hoàn thành chuyến đi trong một tháng. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi đã được nhìn thấy nhiều nơi, những cảnh đẹp. Và thầm chí là đến thăm thần trụ của Yashihiro-kun. Tại nơi đó có một cây đại thụ lớn, cành lá dang rộng như che cả thế giới. Và đặt biệt hơi, những cánh hoa màu hồng rực rỡ rơi xuống, đó quả là một thắng cảnh.Lily sau ba năm cũng đã trưởng thành. Ngay sau khi hoàn thành chuyến phiêu lưu, chúng tôi vẫn không tìm được điều gì mới mẻ trong tim cả. Say cùng, tất cả chúng tôi đều nhớ anh ấy.Tôi lướt nhẹ đôi tay trên chiếc đan dương cầm mà anh ấy tặng và dạy tôi chơi. Mỗi khi buồn, tôi thường ngồi đàn một vài giai điệu quen thuộc.Đến giờ, cũng đã chiều, có lẽ tôi nên ra ngoài một lúc.Khi tôi vừa mở cửa ra, có một anh chàng quản gia đã đứng chờ sẵn đó."Tiểu thư ra ngoài ạ?""À vâng, không cần phải đi theo đâu""Như ý của tiểu thư"Anh ta cuối mình lịch sự. Đó là quản gia mới của nhà chúng tôi. Nhưng chủ yếu là tôi nhờ anh ta chăm sóc Lisa mỗi khi tôi buộc phải vắng mặt mà thôi.Chợt anh ta nở một nụ cười lén lút."Có chuyện gì vậy?""À không, không có gì ạ. Chỉ là tôi vừa thấy được một số chuyện thú vị ngoài kia""Chuyện gì?"Vừa nói, tôi vừa mở cửa ra, hắt thẳng vào mắt tôi là một cảnh tượng hoàng tráng.Cả bầu trời, không gian của khu phố bị phủ kín bởi vô số những bức thư màu đen bay phấp phới."Đ-Đây là..."-----------------------------------End-------------------------
"Trước khi đi, tôi muốn xin mọi người một ân huệ""..."Tất cả im lặng đột ngột."Xin hãy đối xử với cả thần thú như con người. Tuy họ là chủng tộc bậc cao nhưng họ cũng có suy nghĩ, cũng có cảm xúc, tôi muốn họ được trải nghiệm thứ cảm xúc kì diệu này. Thế nên, làm ơn...""Vâng, chúng tôi hứa"Nói xong, cậu quay sang Venus."Anh xin lỗi em về điều này. Anh hứa...em sẽ không bao giờ phải làm điều này nữa. Bởi vì...anh sẽ..."Cậu nắm lấy tay Venus, hình dáng của cả hai tan biến trước những cảm xúc lẫn lộn giữ vui và buồn. Khi cậu vừa đi mất, mọi người đều đồng loạt bật khóc.-----------------------------------------------------------------(Anna POV)Kể từ đó đã gần ba năm. Những ký ức về anh ấy vẫn rõ mồn một như vừa chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Hiện tại, tuy nói là sẽ mạnh mẽ hơn nhưng không ai trong chúng tôi làm được điều đó cả.Tôi và Mio đã rời khỏi căn nhà đó, bởi lẽ nó chứa đựng quá nhiều ký ức về anh ấy. Chỉ có mỗi Mitona và Lily vẫn thường xuyên ra về, nhưng, dường như họ không tìm được niềm vui nào cả. "Mẹ"Lisa giờ cũng đã lớn, em ấy đã trở thành một nữ thú nhân đáng yêu, cô bé cũng đã trở nên hoạt bát hơn."Cha con...Yashihiro-kun bây giờ vẫn khỏe chứ?""Vẫng khỏe ạ"Giữ thần thú với thần có một mối liên kết với nhau, qua đó tôi có thể biết được tình trạng sức khỏe của anh ấy...nhưng chỉ nhiều đó mà thôi.Tôi sớm thông thạo khả năng mà việc trở thành hậu duệ của Yashihiro-kun, thần Balor mang lại, đó là kiến tạo vật chất. Nhờ đó, tôi sớm trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới.Về Mio, em ấy đã tự mình làm một chuyến hành trình để khám phá thế giới như lời Yashihiro-kun dặn, em ấy được mệnh danh là đại hiền triết, người có khả năng nhìn thấu mọi thứ. Em ấy đã trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp và duyên dáng, người luôn nhận những lời cầu hôn gần như mỗi ngày. Tuy vậy, em ấy đều từ chối.Về thứ mà anh ấy nhờ, đó chính là về các thần thú. Bất ngờ thay, dù đã từng thấy trước kia, nhân dạng của họ lộng lẫy đến không ngờ. Lúc đầu, họ có bất ngờ về yêu cầu của Yashihiro-kun. Đúng như anh ấy nói, họ gần như vô cảm. Chúng tôi đã tạo điều kiện cho họ trải nghiệm thế giới này, tuy ban đầu họ thờ ơ nhưng dần dần thời gian quan, chúng tôi cuối cùng cũng được chứng kiến những chuyển biến cảm xúc trên gương mặt họ. Họ trở thành những mạo hiểm giả, tự mình tìm kiếm những đồng đội. Dù rằng khởi đầu, họ có hơi sợ hãi những thần thú, nhưng cuối cùng họ cũng trở nên quen với điều đó. Đến lúc này, chúng tôi mới thấy được rằng, họ cũng chỉ như những người bình thường, rằng đó cũng là điều mà những thần thú hằng mong muốn.Những câu chuyện vui buồn, tôi đôi khi cũng lắng nghe họ.Mới cách đây được một tuần, chúng tôi gồm tôi, Mio, Mitona và Lily, Lisa đã làm một chuyến hành trình phiêu lưu đi khắp thế giới này. Chúng tôi đã hoàn thành chuyến đi trong một tháng. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi đã được nhìn thấy nhiều nơi, những cảnh đẹp. Và thầm chí là đến thăm thần trụ của Yashihiro-kun. Tại nơi đó có một cây đại thụ lớn, cành lá dang rộng như che cả thế giới. Và đặt biệt hơi, những cánh hoa màu hồng rực rỡ rơi xuống, đó quả là một thắng cảnh.Lily sau ba năm cũng đã trưởng thành. Ngay sau khi hoàn thành chuyến phiêu lưu, chúng tôi vẫn không tìm được điều gì mới mẻ trong tim cả. Say cùng, tất cả chúng tôi đều nhớ anh ấy.Tôi lướt nhẹ đôi tay trên chiếc đan dương cầm mà anh ấy tặng và dạy tôi chơi. Mỗi khi buồn, tôi thường ngồi đàn một vài giai điệu quen thuộc.Đến giờ, cũng đã chiều, có lẽ tôi nên ra ngoài một lúc.Khi tôi vừa mở cửa ra, có một anh chàng quản gia đã đứng chờ sẵn đó."Tiểu thư ra ngoài ạ?""À vâng, không cần phải đi theo đâu""Như ý của tiểu thư"Anh ta cuối mình lịch sự. Đó là quản gia mới của nhà chúng tôi. Nhưng chủ yếu là tôi nhờ anh ta chăm sóc Lisa mỗi khi tôi buộc phải vắng mặt mà thôi.Chợt anh ta nở một nụ cười lén lút."Có chuyện gì vậy?""À không, không có gì ạ. Chỉ là tôi vừa thấy được một số chuyện thú vị ngoài kia""Chuyện gì?"Vừa nói, tôi vừa mở cửa ra, hắt thẳng vào mắt tôi là một cảnh tượng hoàng tráng.Cả bầu trời, không gian của khu phố bị phủ kín bởi vô số những bức thư màu đen bay phấp phới."Đ-Đây là..."-----------------------------------End-------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com