Ho Muon Toi Tro Thanh Mot Vi Than Thay Vi Tro Thanh Anh Hung
Cho dù có bao lâu đi nữa, em vẫn chờ câu trả lời của anh!Từng ngôn từ chữ cái đó vang mãi trong tâm trí tôi, đó cũng là lần đầu tiên, tôi lại dâng lên một thứ cảm xúc kỳ lạ.Không sao đâu, em vẫn sẽ chờ anh mà...Câu nói của cô ấy khiến tôi nhớ lại hình bóng của cô em gái bé bỏng của tôi khi trước. Quả thật, tôi vẫn không thể quên được em ấy. Liệu có cách nào để tôi được gặp em không?Tôi vô thức đưa bàn tay trái siết chặt lồng ngực của mình, tựa lưng vào bức từng mà cố kiềm lại những giọt nước mắt của tôi.----------------------------Quay lại thực tế, tôi cố gạt đi những cảm xúc tiêu cực trong tâm trí, tôi chỉ giữ lại khuôn mặt xinh đẹp của Anna và câu nói cô ấy đã thốt ra khi ấy, tôi xốc lại tâm trạng của mình và làm việc chính thức."Việc chính thức" đó là gì? Tất nhiên mọi chuyện sẽ kết thúc không đơn giản như vậy, dù tôi không nói cho Anna và những cô gái biết nhưng tôi sẽ có một chuyến viếng thăm nhà Vizegraf.[Teleport]Trong nháy mắt, tôi đã xuất hiện trước cổng dinh thự của gia tộc nhà Anna. Thật ra tốt qua tôi có nói chuyện với Badets-san, tôi cũng đã tới đây xem trước nên giờ tôi có thể tự do dịch chuyển qua lại một cách thuận tiện.Về phần Badets-san, tôi nhờ anh ta làm một vài việc khác, tất nhiên là nhà Vizegraf ngoại trừ Badets-san ra thì chưa ai hay chuyện cả."Đứng lại! Ngươi là ai? Đến đây có việc gì?""Tôi đến đây để gặp ngài trưởng gia tộc Vizegraf""Vô lễ! Hay xưng danh tính trước! Ngươi tưởng để gặp được một gia tộc cao quý như Vizegraf dễ vậy sao?"Tôi vô thức thở dài."Thật tốn thời gian""Ngươi nói sao?"*Vụt*Tôi dịch chuyển thẳng vào trong dinh thự luôn, hẳn bây giờ hai tên lính gác cổng đang bỡ ngỡ vì không biết chuyện gì đang xảy ra.Tôi sử dụng khả năng nhận biết hiện diện của [Linh cách] để tìm cha mẹ của Anna.Và thật dễ dàng khi cả hai đều ở chung một phòng, có vẻ là phòng sách.Tôi đứng trước cửa phòng sách mà ngó ngang ngó dọc, có vẻ ngôi nhà này ít gia nhân nhỉ?Trước khi tôi bước vào, tôi sử dụng [Thần nhãn] để quan sát trước tình hình bên trong cũng như đánh giá đối phương.Người đan ông trưởng gia tộc tên là Vizegraf von Tigris, một chiến binh kỳ cựu với chỉ số cao gấp đôi, gấp ba người thường. Còn vợ của ông ta tên là Vizegraf Molie, một nữ pháp sư đã đạt được nhiều danh hiệu cao quý từ quốc vương. Cái gia đình này ghê thật nhỉ? Thảo nào sinh ra được một Anna tuyệt vời như thế.Giả sử như tôi phải chiến đấu với họ, có thể nó sẽ khá khó khăn cho tôi...với tư cách người bình thường.Nhưng họ có vẻ đang tỏ ra buồn rầu và lo lắng. Tôi có thể thấy ông Tigris đang chống cằm cúi gằm mặt xuống riệu rã trong khi vợ ông đọc mãi một trang sách mà không thấy lật.Có vẻ họ rất lo cho con gái họ, có thể là họ không chủ ý, như thế thì tôi sẽ thật lịch sự.*Cộc cộc*Toi gõ cửa hai lần."Vào đi"Tiếng đàn ông khàn đặc vang lên như mất hết sức sống, tôi nghe thế mà bức vào."Có chuyện g--Ngươi là ai!"Khi họ nhận ra tôi là người lạ đã xuất hiện một cách bất ngờ trước mặt họ, họ liền cảnh giác và thủ thế. Quả nhiên là chiến binh chuyên nghiệp."Làm sao ngươi vào được đây?""Cái đó thì sau này có dịp tôi sẽ giải thích sau vì nó khá tốn thời gian. Nhưng mong hai ngài bình tĩnh, tôi không có ý đồ xấu, chỉ là tiết kiệm thời gian nên mới vào đường tắt thôi.Họ càng cảnh giác hơn. Tôi vô thức nuột nước bọt khi phải đối mặt với ánh mắt như loài thú săn mồi tàn bạo từ ngài Tigris."Ngươi là ai?"Câu hỏi của ông ta có sức ép có thể đè bẹp bất cứ ai, may mà tôi đã chuẩn bị tinh thần trước.Tôi thực hiện nghi lễ chào hỏi cho đúng mực một quý tộc."Hân hạnh được gặp mặt, tôi Hojo Yashihiro, là một trong những đồng đội của tiểu thư Charles""Yashihiro...Là người mà con gái ta nhắc về mãi đấy à? Mà Hojo? Có gia tộc nào như vậy sao?"Khi nghe lời giới thiệu của tôi, những vết nhăn trên trán của ngài Tigris có hơi thả lòng như vẫn giữu thái độ cảnh giác.Mẹ của Anna có thắc mắc về họ của tôi, có vẻ nơi đây chỉ có quý tộc mới có họ."Ngươi có bằng chứng không? Nếu dám lừa ta thì đừng trách""Có, nhưng rất tốn thời gian. Tin hay không thì tùy hai vị. Nhưng tôi đến đây là vì tiểu thư""Con gái ta? Bộ nó gặp chuyện gì sao?"Tigris liền bỏ trạng thái cảnh giác mà lao tới nắm chặt lấy hai vai tôi mà lay liên tục.Đ-Đau lắm đấy lão già. Nhưng có vẻ ông ta rất lo cho con gái.------------------------(Tigris PoV)Đột nhiên từ đâu xuất hiện một tên mặc đồ toàn màu đen đến tự xưng là Yashihiro, tên mà con gái ta hay kể về.Liệu ta có nên tin hắn không?"X-Xin lỗi, liệu ngài có thể bình tĩnh không ạ? Nó...đau"Khi tôi lấy lại nhận thức, tôi vội lùi ra, tất nhiên là vẫn giữ cảnh giác."Thế thì tôi xin kể--"Khi hắn ta chưa kịp nói hết câu, đôi mắt hắn chợt liếc sang một bên. Tất cả diễn ra trong nháy mắt, hắn lôi từ đâu ra một thanh kiếm dài rồi đâm xuyên qua cánh cửa gỗ trong khi sát khỉ tỏa ra nồng nặc.N-Nhanh quá! Một cựu chiến binh như tôi cũng phải đánh giá cao hắn ta.Nếu như vậy thì có thể hắn ta là người thật?"Có chuyện gì?"Khi hắn mở cánh cửa ra thì thấy gia nhân của tôi đã có một vết xướt trên khuôn mặt của cô ấy. Mắt của người hầu rươm rướm nước và chân run bần bật."Tưởng gì, là hầu gái à? Tôi cứ tưởng ai đó nghe lén"Cái gì? Giác quan của hắn có vẻ nhạy đấy"A-Ano, chị gái ơi?""X-xin lỗi! Tiểu nhân không biết bản thân đã làm gì sai như hãy tha mạng cho tiểu nhân!"Cô hầu gái liền quỳ xuống lạy lục.Oi, ta đang bực mình đấy, đừng có đụng vào người hầu của ta."À không, bên đây mới phải xin lỗi...À đúng rồi, tôi sẽ tặng chị một thứ coi như lời xin lỗi được không?""Vâng?"Cô hầu gái của nhà tôi từ từ đứng dậy khi được hắn ta đỡ lên, hắn ta lại lôi từ trong túi áo ra một túi giấy nhỏ và đặt vào tay của cô hầu. Ngoài ra hắn còn dùng được phép chữa trị khi hắn ta đã làm lành vết xướt trên má cô ấy."X-Xin lỗi chị rất nhiều"Hắn ta ôm đầu cuối nhiều lần, cô hầu ngơ ngác không biết gì rồi chỉ cuối chào mà rời đi với vẻ khó hiểu."T-Thế thì ta đến đâu rồi nhỉ?""Đến việc ngươi làm hỏng cửa của căn phòng""Ặc, tôi xin lỗi, tôi sẽ sửa lại sau, nhưng bây giờ chuyện của tiểu thư quan trọng hơn nên..."---------------------------(Yashihiro PoV)Lông mày của ông ta giật mạnh khi nghe tôi nhắc đến từ 'tiểu thư' nhưng cố kiềm chế không lao đến tôi."Nói đi, dám lừa ta là đừng trách""T-tất nhiên rồi. Thế cho tôi mạn phép hỏi hai người một câu.""Hỏi đi""Hai người vẫn nghĩ là con gái của hai người đã kết hôn với Sviney?"Tôi không thèm thêm hậu tố vào sau cái tên Sviney đó. Bởi vì sao? Trong tiếng Nga, tên của hắn là phiên âm của từ "Con lợn".Nghe tên của hắn và khi gặp mặt hắn, tôi đã lăn ra cười như chưa từng được cười. Không biết là ngẫu nhiên hay cố ý nữa."Ý cậu là sao?" - Molie-san nói.Tôi chợt thở dài."Xin hai người hãy bình tĩnh. Con gái của hai người đã bị tên Sviney lợi dụng. Hắn đã gây mê cô ấy và gửi sang lục địa quỷ. Mục đích là gửi cho một tên quỷ tộc, hắn phá trinh tiết của phụ nữ để tăng cường sức mạnh của huyết kế của hắn. Tức là đại công tước Sviney đang cấu kết với quỷ tộc"Tôi có điều tra sâu hơn về vụ này, có vẻ như tình hình của thế giới này đang dần trở nên căng thẳng. Tôi sẽ bàn với mấy đồng nghiệp trên kia sau."C-Cái gì? T-Thông tin của ngươi có dám chắc không?"Dù ông ta đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng tôi có thể nhận ra được tinh thần của ông ta đang lung lay."Thật, tất nhiên. Tôi không xạo với hai người làm gì"Chợt cô Molie quỵ xuống sàn như mất hết sức sống, cô ấy gượng hỏi."T-Thế con gái của chúng tôi...""Tuy hơi tàn nhẫn nhưng hai người nghĩ cô ấy sẽ như thế nào khi bị gửi cho một quỷ tộc nhưng hắn trong trạng thái hôn mê?""K-Không thể nào...C-Charles..."Cô ấy bật khóc nức nở, Tigris lao đến tôi."Tên khốn, mày dám nói sai sự thật thì đừng trách"Sau đó ông ấy đẩy tôi va vào tường rồi quay sang cố trấn an vợ, mặc dù ông ta cũng đang suy sụp.Tôi chỉnh lại cổ áo của mình."Mà, đó chỉ là "thường sẽ vậy" mà thôi""Ý cậu là sao?"Molie-san ngước khuôn mặt yêu kiều của mình lên nhìn tôi, dù cô ấy đã có con hay đang khóc, cô ấy vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp. Trong rất giống với Anna."Xin lỗi vì đã khiến quý cô phải khóc. Cũng may là tôi điều tra kịp, cũng như nhờ cô ấy đã mang theo đôi bông tai tôi tặng nên tôi đã đến kịp thời để cứu cô ấy""C-Có thật không?" - Cô ấy nhìn tôi chằm chằm với một sự hy vọng nhỏ nhoi."Tất nhiên, tôi là người cứu cô ấy mà, mặc dù tôi đã để tên quỷ tộc kia chạy thoát""Cảm ơn cậu! Suốt đời tôi không quên ơn cậu!"Molie-san đột ngột ôm chặt lấy tôi, vì chiều cao khác nhau nên mùi hương từ mái tóc của cô ấy tỏa ra ngào ngạt. Tôi hơi bất ngờ, gia tộc này có hay có thói quen ôm người khác bất ngờ lắm nhỉ?"M-Molie-sama, xin hãy bình tĩnh ạ"Dù cô ấy đã có con, như cô ấy vẫn thật quyến rũ.Cô ấy vội tách ra, dùng tay gạt đi những giọt nước mắt trên mi, nhưng đó là nước mắt của hạnh phúc."Tất nhiên, tên quỷ tộc chưa kịp làm gì cô ấy cả""Thật sao? Ta có lẽ đã nhầm về cậu, ta xin lỗi vì thái độ trước kia"Như thay đổi 180 độ, Tigris-san nắm tay tôi vung lên xuống một cách tích cực dù khớp tay tôi như đang la ó.Có vẻ mọi chuyện đang tốt lên."T-Thế con gái chúng tôi đang ở đâu""Cô ấy đang nghỉ ngơi để tránh bị tâm lý"Tôi bước đến Molie-san và chạm vào người cô ấy, tôi búng tay một cái thì cô ấy biến mất."M-Molie? C-Cậu đã làm gì?""Chỉ là cho cô ấy gặp con gái của hai người thôi. Còn ngài thì mòng ngài đi cùng tôi""Ra vậy. Nhưng đi cùng cậu là sao?""Cò sao nữa? Là đi xử lý tên lợn kia rồi, phải không?"Tôi nở một nụ cười thân thiện."Đúng ý ta. Có vẻ hai ta hợp nhau đấy"Cả hai chúng tôi bắt tay. Đêm này nhà của lão Sviney sẽ sáng nhất vương quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com