TruyenHHH.com

Ho Muon Toi Tro Thanh Mot Vi Than Thay Vi Tro Thanh Anh Hung

(Mio POV)

Hôm nay tôi cố gắng để dậy sớm hơn thường lệ, tôi chuẩn bị đồ đạc đầy đủ để chuẩn bị lên đường.

Tôi ngồi lại trên bàn, mở chiếc hộp nhạc mà người đó đã tặng cho chúng tôi lên, lên dây cót và thường thức những giai điệu du dương ngân lên khiến cho lòng tôi tràng đầy niềm hạnh phúc.

Khi giai điệu kết thúc, tôi nhẹ nhàng đóng họp nhạc lại và cất giữ kỹ càng. Tôi nhanh chóng cầm lên chiếc vòng tay được gắn trên đó hai chiếc chuôn lên và đeo vào tay. Âm thanh những chiếc chuông va vào nhau nghe rất vui tai. 

Tôi vô thức ôm thật chặt những món đồ đó vào lòng với tất cả niềm hạnh phúc nhất đời tôi mà tự nhủ với bản thân.

"Sensei, em sẽ cố gắng hết sức nên hãy chờ em."

Tôi chợt nhớ lại khuôn mặt của Yashihiro-san vào lúc cuối, đó là một gương mặt lạ lẫm mà chúng tôi chưa bao giờ thấy ở một người luôn vui vẻ như anh ấy. Lúc đó, lòng tôi có hơi siết lại.

Nhưng không sao, bản thân tôi cũng sẽ cố gắng hết sức mình để được ở bên cạnh mọi người. Tôi cũng đã luyện tập rất cố gắng, tôi đã ghi nhớ lại tất cả những chiến thuật mà sensei đã chỉ cho tôi nên tôi đang tràn đầy tự tin.

"Mọi người, em đi đây"

Tôi tự nói với bản thân và bắt đầu lên đường. Tôi mở cửa phòng ra với một tâm trạng háo hức.

Nhưng khi vừa mở ra thì...

"Em nói em đi đâu cơ?"

Yashihiro-sensei, người mà tôi vừa nghĩ về lại xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi vô thức đỏ mặt.

"Kyaa, s-sensei. Anh làm gì ở đây vậy ạ?"

"Anh định gọi em dậy. Hôm nay em phải về nhà phải không? Anh cứ tưởng em còn ngủ chứ"

"Không có ạ!"

Tôi khó chịu đáp lại trước lời trêu chọc của anh ấy.

"Hahaha, đùa thôi. Mọi người đang chờ em đấy!"

"Eh?"

Yashihiro-sensei, người vừa quay người về phía cửa chính chợt quay lại phía tôi và nhìn tôi với một ánh mắt nham hiểm.

"Mio... Đừng nói là em nghĩ em sẽ đi một mình nhé? Thật thất vọng mà"

"K-Không, không có ạ... Thật ra là có. Em chỉ là không muốn phiền mọi người ạ..."

"Thế à? Thân là sư phụ của em nên anh có trách nhiệm quan sát sự trưởng thành của em. Thế nên anh cũng có lý do để đi. Còn Anna và Lily thì chắc là đi tham quan nhỉ?"

"E-Em không phải con nít!"

Tôi thể hiện sự tức giận của mình bằng cách bỉu môi và quay mặt đi, anh ấy liền xoa đầu tôi và nở một nụ cười hiền hậu.

"Ta đi thôi"

"Vâng..."

Tôi bèn theo sau Yashihiro-sensei và ra bên ngoài. Đứng đợi ở đó là chị Anna và Lily-chan đang diện những bộ đồ đúng chất tham quan.

Chị Anna thì mặc một bộ váy trắng rất duyên dáng còn Lily mặc một chiếc váy dài tới đầu gối trong rất dễ thương.

"Được rồi, xuất phát thôi!"

"Oh!"

Lily-chan quả không hổ danh luôn bên cạnh Yashihiro-sensei, em ấy luôn hùa theo anh ấy bất cứ lúc nào trong khi chị Anna chỉ đứng cạnh và cười thôi.

"Cơ mà ta đi bằng cách nào đây?"

"Dễ mà? Dùng [Teleport] ý. Em làm được mà đúng không?"

"V-Vâng. Nhưng nó tốn nhiều ma lực lắm ạ."

"Yên tâm, anh bảo kê cho!"

Yashihiro-san vỗ ngực mình ra vẻ tự hào. Ý anh ấy là mấy cái bình hồi ma lực có vị kỳ lạ kia ấy hả?

Mấy bình đó được anh ấy đặc chế lại với vị kì lạ và hơi khó uống, nhưng một khi đã uống rồi thì lại thấy ghiền. Anh ấy quả nhiên là biết nhiều thứ thật kỳ lạ.

Khi anh ấy vỗ ngực mình, tôi để ý trên bàn tay phải của anh ấy.

"Đúng rồi, Yashihiro-sensei, em để ý lâu rồi nhưng sao anh lại chỉ mang mỗi một bên găng tay vậy ạ?"

"Nhắc mới nhớ thì tôi cũng thắc mặc ạ."

Quả nhiên là chị Anna cũng giống tôi trong khi thì Lily không quan tâm mấy mà chỉ tập trung việc trèo lên vai anh ấy.

"À, cái này ấy hả? Trông ngầu không? Giống như anh có cái gì đó bí ẩn ý, phải không?"

Anh ấy vừa giải thích vừa đưa bàn tay phải đó lên tạo dáng, tôi và chị Anna nhìn ảnh với nửa con mắt.

"Ấy, đừng có nhìn anh như thế. Thật ra hồi xưa anh bị bỏng nặng nên nó có để lại dấu trông tởm lắm nên thế. Nhân tiện anh khắc lên nó một ấn ký năng lượng luôn"

"Ấn ký năng lượng? Ý anh là cái dùng để tích tụ năng lượng dần dần ấy ạ?"

"Ừ."

"T-Thế ạ? Quả thật trông nó khá ngầu"

"Đúng không?"

Anh ấy lại tiếp tục tạo dáng.

"Onii-chan ngầu!"

"Đúng thế đấy Lily, quả không hổ danh là em gái của anh. Ahahaha!"

"Anh đừng có được nước lấn tới. Chúng ta cần khởi hành ngay kẻo muộn."

Quả nhiên là chị Anna luôn rất kỹ lưỡng, chị ấy như người mẹ của chúng tôi vậy. Khi ở cùng một căn nhà như vậy thì chị ấy luôn là người chăm sóc chúng tôi. Ngay cả chủ nhà chính thức của căn biệt thự là Yashihiro-sensei cũng rất vâng lời chị Anna.

"V-Vâng, tôi xin lỗi"

Yashihiro-sensei gãi đầu xin lỗi và lôi ra một bình ma lực đặc chế của anh ấy ra.

"Nhờ em đấy Mio"

"Vâng ạ!"

Tôi đứng lại gần bọn họ, sau khi đảm bảo rằng mọi người đã chạm vào người tôi, tôi bắt đầu thi triển [Teleport].

Thật ra cái vụ xài [Teleport] tốn nhiều ma lực chỉ là tôi đùa anh ấy thôi. Anh ấy cũng bày cách để giảm việc tiêu thụ ma lực đi đáng kể bằng cách giới hạn kỹ năng lại cho hiệu suất đạt cao nhất nên nếu chỉ [Teleport] phạm vi ngắn thì cũng chả tốn nhiều ma lực cho lắm.

Chúng tôi hiện đang ở thủ đô, gia tộc Ashford sẽ thực hiện bài kiểm tra ngay trong học viện hoàng gia nên khá là gần.

"Em bắt đầu đây!"

Tôi gõ nhẹ cây quyền trượng của mình xuống đất, một vòng tròn sáng màu trắng xuất hiện và ngay lập tức chúng tôi đã xuất hiện trước cổng học viện.

"Um, em tiến bộ nhiều lắm. Quả nhiên thi triển mà không sử dụng chú thuật rất chi là ngầu!"

"T-Thế ạ?"

Tôi bẽn lẹn cuối đầu xuống vì xấu hổ vì lời khen của anh ấy.

"Thế thì... Ta phải đi đâu nhỉ? Mio, em chỉ đường được không?"

"V-Vâng ạ"

-----------------------------------

Sau khi làm thủ tục xong, tôi bước vào phòng chờ và chờ lượt của mình còn những người còn lại thì sẽ quan sát như một khán giả.

Nguyên tắc thi là sau khi được bên giám khảo xét xem có đủ tiêu chuẩn để vào thì không (ví dụ như có đảm bảo điều kiện của một mạo hiểm giả dựa trên số lượng và chất lượng nhiệm vụ của nó).

Chúng tôi sẽ thi đấu với nhau theo từng vòng, loại dần loại dần cho đến khi còn hai người cuối cùng.

Số lượng người thi mỗi năm chỉ tầm có hơi chục người nên cũng nhanh.

Điều quan trọng là họ cho phép xài bất cứ trang bị nào mà họ có được với nguyên lý là dựa trên những gì họ đạt được trong quãng thời gian họ phiêu lưu.

Bản thân tôi cũng chả có cái trang bị nào đặc biệt hơn cả nên có thể đây là bất lợi của tôi. Nhưng tôi lại có một lợi thế lớn hơn nhiều chính là những chiến thuật và thuyết học giả Mio mà Yashihiro-sensei đã chỉ.

Chúng tôi sẽ thi đấu trong một đấu trường tập luyện của học viện chuyên dùng cho các học sinh tập luyện phép thuật của mình nên khá an toàn.

Hơn nữa, mặc dù là đấu phép thuật với nhau nhưng kiếm pháp và võ thuật không hề bị cấm nên cũng có khá nhiều người sử dụng kiếm thuật đi đôi với pháp thuật. Những người như vậy được gọi là ma kiếm sĩ.

Vì thế trong lúc khẩn cấp, tôi có thể sử dụng nhữ đòn thế mà sensei đã chỉ. Nhưng anh ấy cũng đã khuyên tôi nên kiềm chế sức lại khi sử dụng vì chúng có khả năng kết liễu mục tiêu trong nháy mắt nên tôi cũng hạn chế hết mực có thể.

Ma thuật có thể khiến họ bị thương thì có thể được chữa trị bằng ma pháp như một khi đã chết thì chịu.

Tóm lại là tôi khá tự tin, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để có thể được tiếp tục phiêu lưu cùng mọi người. Bây giờ họ đã trở nên quá quan trọng đối với tôi.

Tôi lắc lắc cái vòng tay mà nở nụ cười khi nghe thấy những tiếng chuông <dinh dinh> vui tay.

Nhắc mới nhớ, hình như nay bố mẹ tôi cũng sẽ đến xem. Thế thì... hi vọng họ không gặp nhau.

"Mio Ashford! Hãy chuẩn bị"

Sau khoản một tiếng chờ đợi cũng đã tới lượt tôi. Đối thủ của tôi sẽ là Nana Ashford, một đối thủ khá mạnh, nhưng tôi cũng không rõ là mạnh tới mức nào nhưng nghe nói là cô ấy rất giỏi ma thuật hệ thủy và băng.

Tôi bức về phía cổng vào, tôi có thể nhìn thấy giọt nước mắt của một chàng trai vừa bước vào trong, có vẻ cậu ấy bị đánh bại thì phải.

Tôi vô thức nuốt nước bọt, xốc lại tinh thần mình cho vững và bức vào.

Bên trong sân đấu là vô vàn khán giả xung quanh đang reo hò. Sàn đấu được nên khá cao so với mặt đất. Bên dưới là nước đang chảy, luật là ai rơi xuống dưới trước hay không thể tiếp tục chiến đấu sẽ thua.

Tôi quang sát xung quanh thì tôi có thể thấy được cha mẹ tôi đang ngồi cạnh nhau và vẫy tay chào tôi. Tôi cũng vẫy tay chào lại.

Cha tôi là Guren Ashford và mẹ tôi là Tia Ashford. Họ rất nổi tiếng trong gia tộc như là một cặp đôi phù thủy tài giỏi và vô địch, cũng như là mỹ nam và mỹ nữ. Nhân dịp lúc này tôi cũng sẽ cho họ thấy được sức mạnh của tôi, tôi sẽ khiến cho họ cảm thấy tự hào về đứa con này. Tôi vốn dĩ rất yêu cha mẹ, mặc dù họ nổi tiếng đến thế nhưng họ không hề kiêu ngạo mà còn rất khiêm tốn và khi xưa họ lúc nào cũng chỉ quan tâm đến tôi thôi.

Có điều... tính tình họ có hơi kì cục nên tôi mới không hi vọng là họ sẽ không gặp nhau...

Tim tôi như dừng đập khi phát hiện mẹ tôi quay qua nói chuyện với ai đó, và người đó không ai lạ mà đó chính là Yashihiro-sensei đang nở một nụ cười nguy hiểm trên môi.

"Ặc. Chết mình rồi"

Cha mẹ tôi vì quá yêu tôi nên họ rất thích chia sẽ về tôi. Đi đâu họ cũng kể cho những người bạn của họ về đứa con của mình với một giọng điệu rất hào hứng. Cũng vì tại họ quá nhiệt tình nên tôi bị lộ khá nhiều những chuyện xấu hổ. Mặc dù tôi đã từng nhắc họ nhiều lần nhưng họ bảo nó dễ thương nên họ vẫn tiếp tục.

"Mà thôi kệ, giờ nên tập trung vào trận chiến"

Yashihiro-sensei sau khi nói chuyện với mẹ một lúc rồi xoay sang tôi và giơ ngón cái lên, mẹ tôi cũng quay về phía tôi với vẻ kỳ vọng. Tôi có thể hiểu được họ đã nói những gì nên tôi cũng đáp lại cũng bằng cách giơ ngón cái lên.

Đối diện trước mặt tôi có vẻ là Nana Ashford diện một bộ đồ khá sặc sỡ với một cây quyền trượng trong khá mạnh.

"Xin chào, tôi là Nana Ashford, xin được chỉ giáo"

Có vẻ cô ấy khá thân thiện khi chào tôi với một nụ cười.

"Tôi cũng vậy. Tôi là Mio Ashford, xin được chỉ giáo"

Chúng tôi bắt thay nhau và lùi lại để chuẩn bị cho trận chiến. Trận chiến sẽ bắt đầu khi trọng tài phát tín hiệu. Mỗi người chỉ cần thắng 2 trận là sẽ vào được chung kết. Nên tôi sẽ cần phải thắng tất cả 3 trận để có thể tiếp tục phiêu lưu như cha mẹ tôi đã từng.

Họ đều được tự do phiêu lưu, vì thế họ mới gặp được nhau trong khi làm nhiệm vụ và kết hôn với nhau. Nhưng sau khi sinh ra tôi, họ lại quyết định phục vụ cho hoàng gia để có thể chăm sóc tôi tốt hơn.

Vì thế tôi sẽ tiếp nối chân của cha mẹ mình.

"Bắt đầu!"

Trọng tài đã ra tín hiệu, trận đấu đã bắt đầu.

Bên kia ngay lập tức đọc chú thuật, dựa trên chú thuật đó thì có vẻ nó sẽ là một thủy ma pháp dạng phạm vi đường thẳng. Đính đẩy tôi ra trước à?

Đây chính là điều cơ bản nhất trong chiến đấu mà Yashihiro-sensei đã chỉ tôi. Đó chính là quan sát và đánh giá tình hình.

Trên người cô gái đó có khoản 3 bình hồi phục ma lực trong khi tôi chỉ có một. Nhưng tôi đã học được cách tiết kiệm ma lực nên không cần nhiều lắm.

Cây quyền trượng đó chuyên về băng và thủy hệ nên có thể cô gái đó sẽ không sử dụng được ma pháp hệ khác nếu không thay đổi quyền trượng.

"Blablablabla..." (Ở đây vì au làm biếng viết chú thuật quá nên để vậy, mong ae thông cảm. Chỉ những trường hợp đặc biệt mới viết rõ ra nhá)

Quả nhiên là khi tôi đã nắm rõ được nguyên tắc của thuyết học giả Mio thì mới nhận ra được niệm pháp thông thường nguy hiểm cỡ nào. Không thể di chuyển hay làm gì cả. Thế nên Yashihiro-sensei đã chỉ tôi là nếu muốn phá vở chú thuật của ai đó thì chỉ cần khiến họ mất tập trung bằng cách tấn công cận chiến họ.

Tôi cũng cắm quyền trượng của mình xuống và bắt đầu đọc chú. Đây cũng là một trong những chiến thuật cơ bản mà Yashihiro-sensei đã dạy cho tôi. Không nên tiết lộ quá sớm những khả năng của mình, nó sẽ khiến đối phương có thời gian phân tích và tìm cách đối phó. Ngược lại, nó sẽ khiến cho đối phương lơ là và mất cảnh giác, những lúc như thế là thời điểm thích hợp để bộc lộ sức mạnh thật sự.

"...[Thủy kích]"

Đối phương đã hoàn thành ma pháp và tung về phía tôi, tôi vội nhảy sang một bên để tránh đòn đó.

----------------------------

(Main's POV)

"Oh, tiếc quá!"

Tia-san, mẹ của Mio ngồi bên cạnh tôi đang kêu lên khi thấy Mio chưa kịp hoàn thành tung phép thì bị đối phương, người đã hoàn thành niệm chú sớm hơn làm gián đoạn.

"Cô nghĩ thế sao?"

"Eh? Ý cậu là sao?"

"Thì ý của cháu là về Mio ý. Cô thấy tiếc vì con bé bị gián đoạn ạ?"

Tia-san nhìn tôi với vẻ khó hiểu, cả chồng cô ấy là Guren cũng vậy.

"Này chàng trai, không phải là con bé đã không kịp hoàn thành niệm chú à?"

"Thì đúng vậy. Nhưng hai người hãy để ý, hai người không thấy em ấy né đòn có hơi dễ dàng sao? Như thể đoán trước được đòn thế của đối phương vậy"

"Quả nhiên là vậy..."

Cả hai bình luận với một giọng ngờ nghệch.

Đó hẳn là vì cái thủ thuật của tôi chỉ cho em ấy. Ta có thể dựa trên chú thuật của đối phương để đoán được hệ thuật và cấu trúc của ma pháp.

"Nhưng mà đoán trước... chẳng phải điều đó là không thể sao?"

"Cháu đoán vậy. Thế thì hai người hãy chú ý tập trung vào Mio nhé. Cháu đảm bảo sẽ rất thú vị"

"Dù cậu có nói vậy... Khoan đã, vòng ma pháp của con bé chưa biến mất!"

Đúng vậy, đấy là một phần trong thuyết học giả Mio, bằng cách thao túng suy nghĩ của mình, ma thuật sư (gồm pháp sư và phù thủy) cũng như các người sử dụng ma thuật khác có thể xóa bỏ sự gián đoạn khi niệm chú.

Quả nhiên là em ấy đã tiến bộ rất nhiều.

"K-Không thể nào. Mio không bị gián đoạn sao?"

"Vâng, như hai bác đã thấy. Em ấy đã tiến bộ rất nhiều"

"N-Nhưng, ngay cả khắp thế giới này, điều này là không thể..."

"Mà, hai bác cứ quan sát tiếp là rõ ngay"

------------------

(Mio POV)

Tôi dễ dàng tránh được đòn tấn công của đối phương. Dựa trên quy mô và uy lực của nó, hẳn là nó tốn cũng kha khá ma lực nhưng cũng không đáng kể.

"Mặc dù không trúng nhưng mà cô đã bị gián đoạn ma pháp đang niệm của mình. Có vẻ tôi đã nhanh hơn"

Đối phương đã đưa ra một lời khẳng định về việc khiến tôi gián đoạn. Theo như sensei đã dạy thì đây chính là lúc đối phương sơ hở.

Tôi đứng lên, nắm chặt cây quyền trượng của mình và lên tiếng.

"Chà, chưa biết được điều gì sẽ xảy ra đâu."

"Cái gì?"

Đối phương đã bị hoản loạn trước lời nói của tôi. Đây cũng là một chiến thuật, dùng ngôn từ để khiến đối phương mất bình tĩnh, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sự tập trung của họ, khiến cho ma pháp của họ kém uy lực và độ chính xác.

"Cô định làm gì"

"Làm gì? Thì tất nhiên là... tiếp tục ma pháp mà tôi đang niệm chú lở dở"

"C-Cái-"

"[Hỏa ngục]!"

Tôi gõ nhẹ quyền trượng của tôi xuống nền, xung quanh lửa bốc lên kinh khủng khiến cho nhiệt độ xung quanh tăng lên rất nhanh.

Đây chính là một chiến thuật mà sensei đã chỉ cho tôi. Đó chính là sự tương khắc. Khi tôi biết được đối phương chuyên dùng thủy hệ và băng hệ thì dùng lửa là phương pháp tốt nhất.

"Ma-Ma thuật gì thế này? Tôi chưa từng thấy trước đây!"

Quả như sensei đã nói, đối phương đang vô cùng hoản loạn vì vừa chứng kiến một ma thuật chưa từng được nghe thấy trong sách vở.

Dựa trên lý thuyết của thuyết học giả Mio, bằng cách kiểm soát được trí tưởng tượng của mình thì việc sáng tạo ra ma pháp mới là chuyện đơn giản. Thật ra theo như những gì sensei nói thì việc có vô vàng kỹ năng khác nhau trên thế giới này thật ra chúng cũng chỉ là một mà thôi.

Chúng chỉ khác nhau về quy mô, cách thức và uy lực.

Quy mô và cách thức sẽ dựa trên những gì ta tưởng tượng và uy lực sẽ dựa trên lực ma lực ta chi ra để thi triển.

Vì thế thật ra bản chất của tất cả các ma pháp cũng chỉ là ma pháp cơ bản mà thôi.

Khi học được ma pháp cơ bản thì tức là học đã học được tất cả các ma pháp trên thế giới này rồi.

Lúc đầu tôi nghĩ nó có hơi điên rồ nhưng khi nghĩ kỹ lại thì tôi thấy rất có lý. Nếu như thế thì ngay cả một phù thủy như tôi thì cũng có thể sử dụng những ma pháp đơn mục tiêu. (Xem lại chương 10 arc zero để biết thêm chi tiết về phù thủy và pháp sư)

Bằng cách lợi dụng lý thuyết loại bỏ bước niệm chú của thuyết học giả Mio, tôi có thể tự sáng tạo ra bất cứ ma thuật nào tôi muốn.

Tuy vậy thì nó cũng không đơn giản như tôi nghĩ. Yashihiro-sensei thì không tính, anh ấy vốn có thể điều khiển linh hoạt chúng như đối với tôi thì tôi thấy rất khó để tưởng tượng ra một ma pháp rồi tính toán tỉ lệ ma lực rót vào cho phù hợp.

[Hỏa ngục] chính là thành quả đầu tiên của tôi. Hiệu ứng nó chính là đốt cháy một khu vực diện rộng liên tục. Phép thuật này tôi đã tạo ra thành công nhờ vào những gợi ý của sensei.

"K-Không thể nào. Việc cô không hề bị gián đoạn là không thể. Hơn nữa, cái phép thuật này... cô là ai?"

"Tôi là Ashford Mio. Đệ tử của một người mà tôi luôn ngưỡng mộ và tôn trọng"

"Đ-Đệ tử? Không lẽ đó là một hiền triết?"

"Xin lỗi nhưng tôi không có nghĩ vụ sẽ nói cho cô biết"

Cô gái bắt đầu cố giữ điềm tĩnh lại, đưa tay lên gạt đi giọt mồ hôi trên trán.

Theo như sensei nói thì khi ở trong môi trường nóng quá lâu thì con người cũng như các sinh vật sống sẽ mất nước dẫn đến ngất đi. Thế nên tôi cũng nên kết thúc sớm.

"Tôi tới đây! Blabla...."

Đối phương đã bắt đầu đọc chú, tôi cũng ngay lập tức hành động.

Vẫn như thế, đối phương vẫn phải đứng im tại chỗ để đọc chú. Tôi ngay lập tức phóng ma pháp cơ bản thủy hệ xuống những ngọn lửa đang cháy xung quanh.

"[Thủy thuật]!

Tôi có thể thấy được sự ngạc nhiên của đối phương lẫn kháng giả khi thấy tôi sử dụng ma pháp cơ bản. Chỉ có là sensei, chị Anna là cười mà thôi. Còn Lily thì... hẳn là cô bé không quan tâm rồi.

Ngay cả cha mẹ tôi cũng rất bất ngờ.

Những dòng nước chảy xuống ngọn lửa và ngay lập tức hóa thành một làn khói màu trắng.

Theo như Yashihiro-sensei nói thì đây là hiện tượng bay hơi do tiếp xúc với nhiệt độ bay hơi của chất lỏng.

Khi nước tiếp xúc với vật nóng như lửa thì nó sẽ lập tức chuyển thành một làn khói trắng vô hại như sương mù hơi nước.

Tôi cũng không hiểu lắm như anh ấy bảo như khi đun nước sôi vậy.

Tác dụng của làn khói này chính là giúp che mắt đối phương.

Tôi lập tức  áp sát đối phương trong làn khói bằng cách ghi nhớ vị trí và lần theo âm thanh của đối phương.

"Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy, không thấy gì hết!"

Đối phương lại trở về với trạng thái hoản loạn, tôi vừa chạy vừa niệm một phong thuật.

Khi màn sương biến mất, tôi đã đứng trước mặt và hướng quyền trượng vào đối phương.

Đột nhiên cô gái lại nở một nụ cười nham hiểm, vì nhận thấy có gì đó không ổn, tôi liền nhảy lùi lại.

Cô gái liền lấy ra một tờ giấy trắng có vài dòng chữ màu lam trên đó.

"Cái gì? Ma thư sao?"

"Tôi thắng rồi"

Cô gái hướng tấm ma thư, thứ được dùng để lưu trữ ma pháp được niệm sẵn vào trong và có thể kích hoạt bất cứ lúc nào nhưng chúng chỉ có thể lưu trữ nhưng ma pháp tầm trung, về phía tôi và kích hoạt.

"[Thủy thức - Thủy đạn]!"

"Chết-"

Một quả bóng nước lớn bắn ra và đẩy tôi rơi xuống sàn đấu. Khi tôi vừa bay ra khỏi sàn đấu, thời gian lúc đó như chậm lại.

Ngay tại thời điểm đó, tôi đã quá lơ là. Tôi không ngờ là cô ấy lại dấu vũ khí bí mật.

Có lẽ tôi đã thua. Tôi vô thức nhìn sang phía mọi người. Cả cha và mẹ đang đột nhiên đứng dậy vì lo lắng.

Cha, mẹ... con đã thua mất rồi. Sensei, em...

Khi tôi nhìn sang sensei, tôi lại thấy một nụ cười trên môi của anh ấy thay vì buồn bã hay thất vọng.

-Ding ding-

Đột nhiên có một âm thanh quen thuộc vang lên, nghe rất giống với cái âm thanh của cái vòng tay mà Yashihiro-sensei tặng tôi.

Tôi vô thức nhìn về phía cánh tay của mình, trên đó là vòng tay mà anh ấy đã tặng đang sáng rực lên.

Đột nhiên xung quanh tôi, một cơn gió lớn nổi lên và khiến tôi trở nên lơ lửng trên không trung.

-Ding ding-

"Cái gì?"

Cô gái đang đứng trên sàn đấu kia cũng bất ngờ không kém. Ngay cả khán giả lẫn cha mẹ tôi, tất cả mọi người trừ Yashihiro-sensei đều câm lặng cả.

Tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ, không lẽ cái này... không chỉ là một món đồ trang sức bình thường?

Tôi nhìn sang hướng của sensei, anh ấy lên đáp trả tôi bằng một nụ cười và dơ ngón cái lên.

Tôi vô thức khóc thầm trong lòng mình. Tôi cũng nở một nụ cười và tự thoại.

"Cảm ơn anh, sensei"

Tôi áp dụng trí tưởng tượng của mình để điều khiển bản thân di chuyển lại về phía sàn đấu, quả nhiên là chúng diễn ra như những gì tôi nghĩ. Có lẽ đây là món trang bị hệ phong có thể giúp tôi bay trong không trung. Có lẽ tôi nên hỏi sensei sau.

"Rất tiếc, cô vẫn chưa thắng. Thật xui quá"

"K-Không thể nào... Làm sao..."

"Thật ra là bản thân tôi cũng không rõ nữa. Nó chỉ đơn thuần là một món đồ rất quý giá với tôi. Tôi cũng không ngờ là nó có khả năng như thế. Tôi cứ tưởng tôi thua rồi chứ"

"Tức thật"

"Nào, tiếp tục thôi. Giờ tôi sẽ đáp trả đòn lúc nãy của cô!"

Do lúc nãy tôi đã bị gián đoạn mạnh nên tôi cần phải niệm chú lại. Thật ra cái phần niệm chú đối với tôi chỉ là làm màu mà thôi. Nhưng tôi vẫn buộc phải làm để đánh lạc hướng đối phương.

[Hỏa ngục] đã bị dập tắt lúc trước nên tôi cần tung đòn hạ gục đối phương ngay lập tức.

"Blabla..."

Tôi bắt đầu niệm phép, đó là một thủy hệ ma pháp diện rộng.

"Tsk, blabla...[Thủy đạn]đỡ này!"

Đối phương đang cố gắng làm gián đoạn tôi bằng cách sử dụng những ma pháp cấp thấp với chú thuật đơn giản nhưng tôi dễ dàng vừa chạy, vừa né vừa niệm chú.

"Không thể nào... không thể nào... không thể như thế được. Đỡ này!"

Đối phương vẫn liên tục tung đòn để cố làm gián đoạn tôi.

"Vô ích thôi. Đến đây là kết thúc"

"Không..."

"Hãy nổi lên! [Cuồng phòng loạn vũ]!"

Một cơn lốc lớn xuất hiện ở tâm sân đấu và cuốn mọi thứ xung quanh vào trong, kể cả cô gái đối thủ kia.

"Aaaaaaa!"

Tôi cứ ngỡ là tôi cũng sẽ bị cuốn vào nhưng không, chiếc vòng tay có lẽ đang bảo vệ tôi.

Quả nhiên là anh ấy, anh ấy luôn bảo vệ tôi bất cứ lúc nào.

Quả thật là tôi rất ngưỡng mộ và biết ơn anh ấy.

"Bằng một cách rất ngoạn mục. Người đầu tiên trong lịch sử không bị gián đoạn việc niệm chú khi di chuyển hay bị tấn công. Người chiến thắng vòng đấu này là Ashford Mio!"

"Oh!!!!!"

Kết quả đã được định đoạt, đối phương đã mất khả năng thi đấu, tôi đã chiến thắng.

Khán giả ồ lên phấn khởi trước màn thi đấu của tôi. Tôi có thể thấy khuôn mặt hạnh phúc của mẹ tôi và khuôn mặt bất ngờ của cha tôi. Tôi thậm chí còn thấy được khuôn mặt mãn nguyện của Yashihiro-sensei... khi đang vuốt ve Lily?

Nãy giờ là anh ấy chỉ đang vuốt ve Lily sao?

Đột nhiên anh ấy quay về phía tôi và giơ ngón cái lên như muốn nói 'làm tốt lắm'.

Tôi cảm thấy rất vui và cuối người chào khán giả rồi đi vào trong.

Và thế là tôi đã thắng được một vòng. Chỉ còn hai vòng nữa thôi.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com