TruyenHHH.com

Ho Muon Toi Tro Thanh Mot Vi Than Thay Vi Tro Thanh Anh Hung

"Osu..."

Khi tôi vừa bước vào phòng của Minerva, tôi lại thấy cái cảnh đó.

"Haha, tôi nên nói gì bây giờ, có lẽ tôi nên ra ngoài."

"Không, đừng bỏ rơi tôi mà, cứu tôi đi, Balor-sannnnnn!!!!"

"A! Balor-nii-chan!!!"

Cô bé liền quay lại phóng về phía tôi trong khi Minerva đang cố chỉnh lại phần quần áo xém bị Diana lột ra.

"Oái, em làm gì thế?"

"Ehehe, em chờ anh mãi~"

"Biết rồi, cảm ơn. Vì thế em hãy tránh ra, đừng có ôm ấp và sờ soạn toi nữa."

Diana sao khi vồ được tôi, con bé liền trườn đi khắp nơi. Tôi cú vào đầu em ấy một cái.

"Au, đau quá"

"Haiz, em thật là một vị thần dâm đãng, chả rõ là em phải vị thần dục vọng không nữa."

"Đó là Aphrodite-chan, em là thần săn bắn hàng hiệu đấy."

"Thiệt tình, tôi cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của cô đấy Minerva, cho toi xin lỗi."

"Thật đấy, anh có biết là em ấy rắc rối lắm không?"

"Thật quá đáng, em chỉ thân thiết với người ta một chút thôi mà."

"Cái gì mà một chút!"x2

Tôi và Minerva đồng thanh hét lớn với Diana, cô bé liền ôm đầu hối lỗi.

"Au, em xin lỗi, em biết lỗi rồi mà, huhu"

"Haiz, thế thì hôm nay em sẽ không có quà, chỉ có Minerva thôi."

"Thật ạ?"

"Không thể nào, em đã trông mong anh lắm rồi mà. Không chịu đâu, waaa"

Con bé bắt đầu ăn vạ, thật là một vị thần rắc rối.

"Anh biết rồi, em sẽ có phần được chưa? Đấy là tại sao mấy đứa trẻ luôn rắc rối."

"Ehehe, mặc dù em không phải trẻ con nhưng không sao."

Con bé ranh mãnh thật, để ý kĩ thì con bé vẫn mang theo cái ruy băng màu đỏ mà tôi tặng lúc trước.

"Đây, quà thăm đây. Của Drematis đấy."

Tôi vẫn đến thăm với hàng loạt các loại bánh ngọt nhưng hôm nay là mua từ Drematis.

"Woa, trông ngon quá"

"Còn đây là quà riêng của từng người"

Quà mà tôi tặng cho Diana là một cái kẹo tóc hình con thỏ rất dễ thương, tất nhiên là tôi tạo ra nó dựa trên ký ức cũ chứ ở thế giới này làm gì có.

Còn quà của tôi tặng cho Minerva là một sợi dây chuyền có đính một viên ngọc trong suốt trên đó.

"Woa dễ thương quá, cái kẹp trông hợp với em lắm."

"Cảm ơn chị, cái dây chuyền cũng hợp với chị lắm."

"Thế hả? Cảm ơn! Cảm ơn anh nhiều lắm Yashihiro-san, lúc nào cũng tặng quà cho chúng tôi."

"Em cũng cảm ơn anh"

"Ahaha, chả phải là hai người đòi quà sao?"

"C-Cái đó..."

Hai người liền trở nên lúng túng.

"Ahaha, tôi đùa tí thôi, đừng có như vậy chứ. Dù gì thì đây cũng tự tôi muốn mà."

"Vâng"

"A, còn một điều nữa. Về món quà của Minerva ý"

"Vâng?"

Cô ấy nghiêng đầu khó hiểu.

"Cô hãy thử lấy hai bàn tay che nó trong bóng tôi một thời gian ngắn thử"

"Thế này ạ?"

Cô ấy nắm lấy viên pha lê và dùng hai tay nắm lại với nhau.

"Rồi, cô thử mở ra xem?"

"Vâng"

Ngay lập tức, không gian xung quanh chúng tôi liền bị một màu đen che phủ.

"Woa, chuyện gì vậy?"

"Cứ bình tĩnh"

Hai cô gái hốt hoảng về hiện tượng vừa xảy ra.

Trong không gian tối mịt ấy, những đóm sáng li ti bắt đầu xuất hiện khắp nơi và tỏa sáng lấp lánh.

"Woa, tuyệt quá, đẹp quá"

"Tuyệt thật"

"Phải không? Tôi phải cất công lắm khi làm ra nó đấy. Nó được gọi là 'Pha lê mô phỏng bầu trời đêm'"

"Anh tự làm ạ? Cảm ơn anh nhiều"

Không gian xung quanh liền lập tức trở lại như bình thường. Viên pha lê này được tôi chế tạo những lúc tôi rảnh, dùng để mô phỏng lại bầu trời đầy sao của nơi tôi đã từng ở trước kia.

"A, bình thường lại rồi, ngắn thế?"

Khi không gian trở lại bình thường, tôi bắt gặp được khuôn mặt đỏ ửng của Minerva.

"Thời gian tồn tại của nó tỉ lệ thuận với thời gian mà cô cho nó chìm trong bóng tối, hoặc là cô có thể tắt nó bằng cách truyền một tí ma lực vào.

"Woa, tuyệt quá, tôi vui lắm ạ"

Cô ấy cười hạnh phúc trong khi hai bàn tay đang nắm chặt lấy phần cuối viên pha lê.

"Cô vui là tốt rồi, tại lúc trước tôi đã hứa nên..."

"Ngài còn nhớ ạ?"

"Um"

"Ano, lần này thì em hơi ghen tị đấy"

Lại nữa à? Sao mấy vị thần hay ghen tị thế nhỉ. Vì biết trước điều đó nên...

"Biết rồi, từ từ đã nào. Cái kẹp tóc của em cũng có chút đặc biệt đấy!"

"Thật ạ? Như thế nào ạ?"

"Thì mỗi khi em có ý định xàm sỡ người khác, nó sẽ khiến em bị nhột nhiều chỗ. Đặc biệt là khi em đã đeo vào rồi thì chỉ có mình anh là có thể gỡ ra hoặc là em cắt trụi tóc."

"Hểhhhh???!!!"

"Anh làm tốt lắm, Balor-san"

Minerva dơ ngón cái lên, tôi cũng đáp lại bằng cách đó.

"Anh quá đáng lắm, sao lại làm thế với em chứ? Em chỉ muốn thân thiết tí thôi mà? Huhu, waaaaaaa"

Và rồi con bé ngồi bệt ra đó mà khóc.

"Aaaa, anh biết rồi, anh xin lỗi mà. Anh chỉ đùa tí thôi."

Tôi vội vàng chạy lại dỗ con bé, một nữ thần mà lại mít ướt kinh khủng.

"Ư..ư.."

"Anh xin lỗi mà. Về cái vụ cái kẹp tóc, đúng là nó không thể gỡ ra được..."

"Uwaaaa!!"

"Ấy, khoan hẵn khóc mà. Đừng khóc nữa mà, ảnh hưởng tới thần kinh...của anh lắm."

Tôi xoa đầu con bé, người ta nói đây là cách tốt nhất khi dỗ một 'đứa trẻ'.

"Cái cài tóc của em sẽ thay đổi mỗi ngày và không hề có quy luật. Tuy không đặc biệt như của Minerva nhưng anh chỉ có thể làm thế đó thôi. Còn cái vụ kia thì anh chỉ đùa thôi, em vẫn có thể thoải mái 'thân thiết' với Minerva. Thế nên em hãy tha lỗi cho anh nha."

"U...u, thật không?"

"Chắc chắn"

"Ếh? Yashihiro-san?"

"Anh hứa nhé, không cản em nữa nha..."

Con bé vẫn còn đẫm lệ. Gì chứ cảnh người khác khóc đối với tôi mà nói thì nó rất hại tim.

"Ừ, anh chỉ ngồi xem thôi"

"Yashihiro-san!"

Minerva hét lên đằng sau tôi.

"Hmm?"

"Anh phản bội tôi sao? Thật thất vọng quá"

"Ấy, đừng có như thế mà..."

Rồi, toi tôi luôn. Giờ tôi phải làm gì bây giờ? Chuồn lẹ?

"Osu, sao ở đây nhộn nhịp thế, Minerva?"

Một giọng nói đàn ông lạ lẫm phát lên từ phía cánh cửa. Tôi như một lẽ tự nhiên quay lại về hướng âm thanh đó.

"Ểh? Minerva, Diana? Sao hai em lại khóc? Còn cậu trai kia là ai? Chã lẽ cậu làm bọn họ khóc à?"

Người đàn ông trẻ với mái tóc và màu mắt giống chúng tôi. Với một mái tóc dài tới thắt lưng hỏi tôi với giọng ngạc nhiên.

"Ấy không, tôi không có làm gì cả. Hơn nữa, làm ơn hãy giúp tôi cái."

"Dù không hiểu gì hết nhưng được rồi."

Sau đó, chúng tôi phải mất rất nhiều thời để dỗ dành cũng như hòa giải mọi việc.

"Phù, phụ nữ thật đáng sợ"x2

Tôi và người đàn ông trẻ đấy ngẫu nhiên đồng thời cất tiếng. Sau đó hai chúng tôi đều ngạc nhiên nhìn nhau một lúc rồi bật ra cười.

"Eto, cậu là ai ấy nhỉ? Tôi chưa gặp cậu trước đây bao giờ cả"

"Vâng, tôi là Balor, là vị thần thứ 13 của thế giới này. Là vị thần văn minh"

"oh, là newbie à? Hân hạnh được làm quen. Tôi là Apollo, thần ánh sáng."

"Vâng? Thần ánh sáng sao?"

"Ừ, có chuyện gì à?"

ĐÂY RỒIIIIII!!!! Ngay đúng người tôi cần gặp.

"À không, chỉ là tôi có chuyện muốn hỏi..."

"Chào buổi tối Apollo-san, xin lỗi vì chuyện lúc nãy"

Minerva bước đến với Diana theo sau.

"Haha, dỗ hai em đúng là mệt thật đấy. Cơ mà sao hai em lại khóc thế?"

"À không, c-cái đó chỉ là..."

Cô ấy liếc sang tôi, tôi chợt giật mình.

"Không có gì đâu ạ"

"Khóc vì không có gì ư? Em lạ thật đấy"

"Không, em không có khóc vì không có gì đâu. Chỉ là vì một số lý do thôi. Chẳng hạn như là việc Balor-san đây phản bội em"

"Ý"

Tôi chợt giật mình lần hai.

"Phản bội? Phản bội cái gì cơ?"

"Lòng tin ạ. Tuy lúc đầu anh ấy đã bảo vệ em khỏi trò sàm sỡ của Diana nhưng sau do Diana làm vạ nên anh ấy đã đổi hướng. Thật tệ phải không ạ?"

"Cái đó bất khả kháng mà. Lần sau tôi sẽ có quà xin lỗi được chưa."

"Anh hứa đấy"

"Haiz"

Tôi vô thức thở dài.

"Sao chị lại gọi nó là sàm sỡ cơ chứ? Em chỉ là đang thân thiết với chị thôi mà."

"Chị chưa hề nghe cái kiểu thần thiết nào như vậy cả!"

Minerva mất bình tĩnh mà hét lớn.

"Ahaha, bình tĩnh nào Minerva"

Với một giọng điềm tĩnh, Apollo-san cất tiếng.

"Vâng, em xin lỗi"

"Không ngờ là hai em vẫn còn tiếp tục cái trò đó. Nhớ vừa phải, kẻo bị sa ngã đấy."

"A! Lúc trước tôi cũng đã từng khuyên hai em ấy y chang vậy luôn đấy!"

Tôi bất ngờ cất tiếng.

"Hmm?Vậy à? Có vẻ hai ta có cùng suy nghĩ nhể?"

"Mmn"

"Hahahahaha"x2

Tôi và Apollo-san khoát vai nhau cười lớn như vừa tìm được một người đồng chí vậy.

"Mou, hai anh sao cứ nói như thể em thích làm việc đó lắm vậy? Chỉ có mỗi Diana là thế thôi."

"Ehehe, sao chị cứ phải ngại thế?"

Diana phóng tới chỗ Minerva và sàm sỡ cô ấy.

"Kyaa! Em dừng lại dùm cái"

Cô ấy cốc đầu Diana một cái thật mạnh.

"Au, em xin lỗi."

"Thiệt tình, thật xấu hổ mà"

"Ahahahahahaha.HÁHÁHÁHÁHÁHÁ!!!"X2

Tỗi với Apollo vẫn tiếp tục cười càng ngày càng lớn.

"Mou, hai người im lặng dùm cái!!!!"

Minerva hét lớn vào mặt chúng tôi. Chúng tôi chợt bình tĩnh lại.

"X-Xin lỗi, Minerva-san"x2

Không hiểu sao chúng tôi đều đột nhiên dùng kính ngữ với Minerva.

"Thiệt tình, hai anh cứ cười như đồ điên ấy. Biết là hai anh gặp được đồng chí của nhau nhưng cũng vừa phải thôi."

"Vâng..."x2

Chúng tôi lại bị Minerva thuyết giáo ngược.

"Tôi xin lỗi mà. Giờ tôi xin được vào chuyện chính, mục đích của tôi khi lên đây."

"Chứ không phải anh lên thăm bọn em sao?"

"Đó cũng là một mục đích của anh nhưng anh vẫn còn một mục đích khác"

"Đó là gì vậy?"

"Trước hết, tôi muốn hỏi. 'Hậu duệ' là gì?"

"Aaa, anh không biết nhỉ?"

"Ừ, thật ra là người bên dưới gọi nó là những cá thể đặc biệt được các vị thần lựa chọn nhưng..."

"Cũng không hẳn ạ. Chuyện này xuất hiện khi chúng tôi bắt đầu trốn xuống dưới chơi. Nguyên nhân là do tiếp xúc của chúng ta với người bên dưới. Khi đó, có một số người mà ta quen biết bên dưới nảy sinh một loại cảm xúc mãnh liệt đối với ta, và khi có một sự kiện đặc biệt xảy đến giữa chúng ta với họ, họ sẽ thức tỉnh trái tim của hậu duệ."

"Ra là thế, thảo nào..."

"Vâng, nhưng thức tỉnh vẫn chưa đủ. Họ chỉ tạm thời sử dụng được một phần quyền năng của chúng ta khi thức tỉnh thôi. Nếu chưa được chúng ta công nhận thì họ cũng chỉ đơn thuần là người bình thường."

"Thế à? Làm thế nào để biết ai đó thức tỉnh trái tim hậu duệ của bản thân?"

"Khi họ thức tỉnh, sẽ có một ấn chú xuất hiện trên trán họ, tóc họ chuyển một phần sang màu trắng, mắt họ chuyển sang màu đỏ. Anh có thể dựa vào cái dấu ấn đó để biết họ là hậu duệ của ai đấy! Ngoài ra thì giữa thần và hậu duệ sẽ có một vật nào đó thể hiện mối liên kết giữa họ."

"Hmm? Chứ không phải ai cũng giống nhau à?"

"Không ạ. Mỗi người mỗi khác. Ví dụ như của tôi là đây"

Cô ấy đưa bàn tay trái của cô ấy ra. Trên đó có hình như một đôi cánh thiên thần bao bọc lấy một thanh kiếm. Một ấn chú rất đẹp.

"Hêhh? Ấn chú của cô ấn tượng nhỉ?"

"Cảm ơn ạ."

"Còn về cái vật liên kết thì sao?"

"Cái đó là vật chứa đựng nhiều kỷ niệm về các vị thần nhất mà hậu duệ có được"

Vậy có lẽ vật liên kết của Lily là đôi bông tai chăng?

"Thế thì, hẳn là mọi người ai cũng có hậu duệ à?"

"Có ạ"

"Vâng"

"Có rồi"

"Cả Diana sao?"

"Nè, sao anh bất ngờ thế vậy? Em cũng là một vị thần đấy."

"Tuy dâm đãng...Hmm?"x2

Tôi và Apollo-san lại đồng thanh, quả thật chúng tôi rất hợp nhau.

"Nè! Sao hai anh cứ nói thế hoài vậy"

"Ahaha, biết rồi, xin lỗi mà."

"Haiz..."

Tôi thở dài.

"Chỉ có tôi là chưa có sao? Cô đơn quá"

"Rồi cậu sẽ có thôi. Nhưng nó cũng chẳng hay ho gì đâu ạ. Khi họ được chúng ta công nhận thì toàn bộ ký ức của họ về ta buộc phải bị xóa đi."

"Tại sao?"

"Vì khi công nhận họ, ta buộc phải tiếc lộ thân phận và truyền ma lực của chúng ta trực tiếp vào ấn chú của họ. Những lúc đó cậu sẽ đau đớn lắm đấy. Bởi lẽ họ là người mà cậu vô cùng thân thiết, cũng như là người mang một loại cảm xúc tích cực mãnh liệt với cậu"

"Lại phải xóa à?"

"Ừ. Thật ra lúc trước khi hậu duệ thứ nhất xuất hiện, chính là hậu duệ của Jupiter-san, thì ngài ấy đã cấm chúng ta xuống dưới đó."

"Tại sao?"

"Bởi vì chúng ta khác với bọn họ. Chúng ta gần như bất tử, còn họ chỉ là một cá thể bình thường, việc chung sống với nhau là không thể. Khi đã trở nên thân thiết rồi thì việc chia tay sẽ khiến chúng ta vô cùng đau đớn. Ngài ấy cũng đã từng trải qua rồi nên..."

"Thế sao bây giờ lại được phép?"

"Thì sau đó chúng tôi đã trở nên buồn chán nên đã khiến Jupiter bỏ lênh cấm với điều kiện là: 'Phải tự mình chịu trách nhiệm với nỗi đau. Bất cứ ai cũng không được biết về chúng ta'."

"Thế à. Quả là khó khăn nhỉ? Tôi chỉ mới làm thần nên không hiểu được cảm giác của mọi người."

Mọi người kể cả Diana luôn tăng động đều trưng ra một vẻ mặt buồn bã như muốn khóc.

Rốt cuộc thì thần cũng chỉ là người. Họ cũng có một trái tim và một cái đầu với đầy đủ các giác quan. Thế nên chả có gì lạ khi họ cũng khao khác cảm xúc.

Tuy cái giá là rất đắt. Việc chứng kiến người mình yêu tương ra đi hoặc việc chia tay với họ mang lại một nỗi đau tột cùng.

Tuy thần là một chủng tộc mạnh mẽ, nhưng trái tim họ vẫn chỉ như của một người bình thường.

"Thế thì liệu tôi có thể biết hậu duệ của mọi người là ai không?"

"C-Cái đó thì không được ạ. Nói ra ngại lắm."

"Thế thôi, thế thì cho tôi xem ấn chú của mọi người được không?"

"Cái đó thì ổn ạ."

"Cũng được"

Mọi người đều cho tôi xem ấn chú của họ. Mỗi ấn chú đều đặc trưng cho mỗi người. Ví dụ như của Diana là hình một mặt trăng khuyết lưỡi liềm bao bọc lấy một mặt trăng tròn, của Apollo-san là hình mặt trời tỏa sáng.

"Hmm? Cái này...tôi từng thấy ở đâu ấy nhỉ?"

"Gì? Ấn chú của tôi có gì à?"

"A, đúng rồi!"

Tôi đã từng thấy nó khi ôm lấy Lily. Vậy ra cô bé là hậu duệ của Apollo-san à.

"Apollo-san, anh có biết một bé cáo dễ thương tên là Lily không?"

Apollo giật mình khi nghe câu hỏi của tôi, rồi sau đó ánh mắt chuyển sang một vẻ buồn bã.

"Tất nhiên là có rồi. Con bé là hậu duệ của tôi. Hơn nữa, nó cũng là con gái của tôi."

"C-Con gái á?!!"

Tôi hét lên ngạc nhiên.

"Vì khi ở dưới kia, chúng ta không mang trong mình dòng máu của thần nên không có ảnh hưởng gì đâu ạ."

Minerva lên tiếng giải thích.

"Ra vậy. Hơi thất lễ nhưng sao cô bé ấy lại là một hậu duệ?"

"Như cậu đã biết, con bé là con gái tôi nên việc nó yêu quí cha mình là chuyện bình thường."

"Vâng, thế nhưng tôi không thấy mẹ cô ấy đâu cả."

"Cái đó...Cô ấy đã mất rồi"

Khuôn mặt của Apollo-san trở nển rũ rượi.

"T-Tôi xin lỗi vì đã tò mò."

"Không sao mà. Với lại nếu cậu muốn thì cậu có thể biết được tất cả mà không phải hỏi là gì mà phải không?"

"Không đời nào tôi làm thế! Chỉ trong một vài trường hợp đặc biệt thôi."

"Haha, cậu tốt tính nhỉ?"

"Vâng, Yashihiro-san là một người tốt ạ"

Minerva cũng đính chính.

"C-Cảm ơn, tôi cũng chả có gì đâu."

"Khiêm tốn rồi. Về việc con bé, có vẻ cậu biết nó nhỉ?"

"Vâng, có lẽ"

"Giờ nó thế nào rồi? Chắc nó chả còn yêu tôi đâu nhỉ? Đằng nào thì nó cũng chả nhớ được gì."

"Cái đó..."

"Nếu vậy thì liệu tôi có thể nhờ cậu chăm sóc nó không?"

"Tùy anh thôi."

"Haha, trả lời thành thật nhỉ? Về chuyện của mẹ con bé...cậu có muốn nghe không?"

"Được sao?"

"Không sao"

"Ano, em cũng muốn nghe, được không ạ?"

"Em cũng muốn..."

Diana trong hiền một cách lạ thường.

"Không sao. Thật ra, tôi đã gặp cô ấy vào 4 năm trước..."

-------------------

-Hết-



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com