TruyenHHH.com

HISTORY 3- Ngày Hôm Ấy (Phiên ngoại)

27. Sau Ngày Hôm Ấy

AnhVo98

01.

Một mùa xuân nữa trôi qua, mọi người trong trường không lấy gì làm lạ khi bảng xếp hạng thành tích có hai vị "thần thông quảng đại" cùng nhau đồng hạng nhất.

Vu Vũ Kỳ qua một đêm đã kè kè bên Hào Đình đi khắp khu trên lớp dưới tự giới thiệu lại tên thật mình là Vu Hy Cố. Thậm chí còn thay đổi ba trăm sáu mươi độ chăm chỉ học hành, đến mức mọi người đều lôi kéo cậu vào phòng y tế để kiểm tra tổng quát xem đầu có bị va ở đâu không. Cậu chỉ nhe răng lém lỉnh. Đám bạn học chưa kịp hiểu gì đã thấy ám khí vây lấy đến lạnh sống lưng, nhìn quanh quất mới nhận ra bóng dáng Hào Đình sát bên từ lúc nào, chân mày tạo thành một nếp nhăn xém tí dọa cho kẻ đối diện chết khiếp, không nói câu nào đã lôi người bị đem đi khám kia ra khỏi phòng. Chỉ để lại một câu vỏn vẹn:

_" Em ấy vẫn khỏe. Sau này muốn đưa Hy Cố đi phải có sự cho phép của tôi."

Nghe được lời từ miệng Hạng Hào Đình phát ra, lập tức có sức ảnh hưởng. Không cần lí do, ai nấy đều tự giác đổi cách xưng hô từ Vũ Kỳ thành Hy Cố, muốn hỏi vấn đề gì với cậu liền kiếm Hào Đình mà thắc mắc trước.
Giáo viên cũng bị sự đổi tính đổi nết của học trò mà ngạc nhiên. Hy Cố học càng ngày càng xuất sắc, nói gì liền nhớ đó, trả lời vanh vách không sót một chữ. Không lâu sau đã có thể soán ngôi của Hào Đình. Kì tích này đến vài thầy cô đứng trên bục giảng lâu năm cũng là lần đầu trông thấy. Cuối cùng ngành giáo dục cũng khiến một người thay đổi suy nghĩ đến như thế. Mừng muốn khóc!
Thế nhưng, có ai lại nghĩ đến cậu thay đổi, là vì tìm ra được bản thân là ai, thay đổi vì cuối cùng cậu cũng có ai đó là lí do để hoàn thiện.
Sau hôm đó, Hy Cố được anh giúp giải quyết đồ đạc, hai người cùng nhau sống chung trong ngôi nhà Hào Đình thuê. Đến nay vẫn là hòa thuận, vì đơn giản, hai người chả có gì để cải vã. Thỉnh thoảng sẽ cùng nhau ôn lại vài ba kỉ niệm, gợi lại kí ức. Hy Cố nhờ vậy có việc đã nhớ ra, có việc lại mơ hồ không rõ ràng, một số lại quên hẳn. Nhưng Hào Đình chưa bao giờ gặp vậy mà bất mãn, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt lấp lánh mà dõng dạc tuyên bố:

_" Những thứ em không nhớ ra cũng không sao, anh sẽ cùng em tạo ra kỉ niệm đó một lần nữa"

02.

Hào Đình vẫn thắc mắc. Đêm hôm đó rõ ràng em vẫn chưa nhớ kí ức cấp 3, cũng như anh là ai. Vì sao lại có thể giao phó cho anh đến thế. Cậu đỏ mặt, nép vào ngực anh thì thầm:

_" Chỉ là em thuận theo cảm xúc thôi"

Không phải là cậu yêu anh đến mức tin tưởng hoàn toàn đó sao. Thậm chí nghe anh gọi một tiếng :"Hy Cố" cũng khiến cậu bũn rũn. Không hiểu lí do gì lại cảm giác thân quen ngọt ngào đến thế. Thế là không cần rõ tình huống, đã mặc kệ cậu rốt cuộc là ai, quan hệ chúng ta lúc trước có như thế nào, cậu vẫn yêu anh đến phát điên.
Hào Đình nghe được câu trả lời, bật cười năm đó chưa chính thức hẹn hò, cũng có cậu bạn nào đó mới được anh hôn một phát cũng "thuận theo cảm xúc" mà mắt tự nhắm, môi tự mở mời gọi. Rốt cuộc, Hy Cố của anh từ khi quen biết đã là người thuần khiết như vậy. Tin vào lí tưởng, tin vào cảm xúc mà bày tỏ, không một chút giả dối.

Hè năm nay, Hào Đình đã sắp xếp để hai đứa có thể về Đài Loan thăm gia đình. Mami nghe tin như trẻ ra mười tuổi, tự giác tìm trong kho chiếc đàn ghita cũ mà lâu rồi không sử dụng đến, nũng nịu đòi baba đánh cho nghe. Baba bĩu môi mắng vợ màu mè, nhưng bản thân lại cầm cây đàn hát hò đặc biệt lớn, đến nỗi con gái nhỏ phải lắc đầu ngao ngán gọi cho anh hai và anh dâu phàn nàn. Rất lâu rồi mới thấy gia đình họ Hạng thật sự vui vẻ, tiết mục ca múa nhạc từ hai vị lục thân cứ thế diễn ra hết đêm...

03.

Lúc đi thi tốt nghiệp cũng chưa run như vầy. Hạ Đắc lo lắng sắp phát bệnh đau tim. Nắm tay vợ nhỏ ra chiều cần được an ủi:

_" Mẹ em sẽ không làm khó dễ chúng ta chứ? Bà ấy có phải rất đáng sợ không?"

_" Thầy yên tâm. Mẹ em bình thường rất thương em. Em thích gì mẹ em cũng liền thích cái đó. Chưa kể nghe giáo viên lại càng thích."

_" Không phải trong phim các bà mẹ cũng thương yêu con cái mà vẫn cấm cản sao?"

Tống Suy chưa kịp trấn an tinh thần ai kia xong thì mẹ yêu đã call video đến:

_" Tống Suy của mama vẫn sống tốt chứ?"

_" Vâng ạ! Con sống cùng thầy Đắc. Thầy ấy thương con chỉ xếp sau mama thôi đó. Để con gọi thầy cho mama gặp mặt"

Hạ Đắc đổ một tầng mồ hôi, tay phát run cách một màn hình điện thoại mà kính cẩn cúi chào:

_" Cũng đẹp trai đấy, công nhận con cô thật có mắt nhìn."

_" Dạ?"

_" Ây ya. Là mẹ tôi không hiểu hai cậu có ý gì hay sao? Còn gặp con trai cô mỗi lần gọi cho mẹ nó đã mặt mày sáng láng khoe khoang cậu đủ kiểu"

_" À... Vâng"

_" Sao lại tỏ ra xa lạ như vậy? Cô buồn đó"

Hạ Đắc đầu ngẩng cao, dựng thẳng lưng, tiếng cũng to thêm mấy phần:

_" Dạ không thưa cô. Con đang vô cùng tự nhiên"

Hai mẹ con ai đó nhìn bộ dáng này của vị thầy mà cười khúc khích:

_" Tống Suy chưa đủ tuổi vị thành niên đâu" - Tống Linh ám chỉ nhắc nhở

_" Thưa cô. Con đã hứa với bản thân sẽ đợi đến khi Tống Suy đủ 18 tuổi"

_" Vậy thì được. Cô hài lòng rồi. Mà Hy Cố Hào Đình cũng mới về nước. Cô cũng cần chút thời gian nghỉ ngơi đi shopping cùng chồng. Tống Suy trông cả vào con "

_" Dạ vâng !"

Vừa nhấn nút cúp máy, Hạ Đắc thở phào, như mới vừa chạy một màn việt dã. Nặng nhọc dựa đầu vào hõm vai nhóc nhỏ:

_" Vậy là chúng ta sống rồi"

_" Thầy xem. Ai thường trêu em lậm phim quá đến ngốc. Không phải thầy cũng ngốc lắm đó sao?"

04.

" Không ăn nữa! Em tăng liền 7 kí rồi!!!"

Hy Cố bụm miệng né tránh, núp hẳn vào tủ đồ cũng bị thân hình cao lớn kia một phát cõng lên vai trực tiếp vác ra ngoài. Hậm hực muốn phạt bảo bối không nghe lời, ấn một dấu hôn vào môi mỏng:

_" 7 kí có là gì. Ý định của anh là muốn nuôi em béo như Đậu Nành"

_" Đậu Nành không phải là thú nuôi nhà vợ chồng Lão Tôn sao?! Em rõ ràng là một nam nhân, nuôi em béo như Đậu Nành để làm gì chứ??!"

_" Em nghĩ xem, anh sẽ làm gì đây?"

Gương mặt gian ác này là ý gì hả? Hy Cố đỏ mặt ngượng ngùng rồi.

_" Làm... làm gì?"

Hào Đình mắt đảo xuống phía dưới, tay luồng vào lớp ảo mỏng manh, xoa xoa chiếc bụng tròn xoe của ai đó, sự tự hào dâng đầy trong lòng. Không nói câu nào đã áp mặt lên đấy cọ cọ:

_" Chính là biến em thành gối ôm để hôm nào học mệt sẽ lôi ra nằm."

_"?? Chỉ..chỉ nằm thôi?"

_" Ừ. Chỉ nằm. Chứ em nghĩ anh làm gì nữa?"

_"....Hào Đình... Anh đi chết đi!!"

05.

Năm này xem như là đại phúc nhà họ Hạng.
Con trai lớn đón Hy Cố ngoan về nhà, con gái liền không thua kém cùng Hạ Ân đem sính lễ qua xin rước dâu. Đây là lần đầu Hạ Ân ra dáng trưởng thành đỉnh đạc, đến cả Vịnh Tình quen người yêu 3 năm phải dụi mắt mấy lần. Bộ dáng đó lập tức được hai vị lớn phê duyệt, miệng đều cười tận mang tai.
Chỉ riêng Hào Đình bên cạnh là bày ra vẻ mặt thối, tay khoanh thành vòng lia hết lượt từ đầu đến xuống chân Hạ Ân. Vì cái gì tôi lại sắp mất em gái vào tay kẻ so với tôi còn trẻ con hơn. Còn mấy thứ này đem vào nhà tôi làm gì? Chọc tức tôi đây hả? Tôi đây chưa có ý định gả em gái cho cậu!
Thế nhưng vừa quay đầu, Hào Đình liền thu lại phần khó chịu, nuốt nước bọt nhìn Hy Cố mắt tỏa hào quang hướng về phía Vịnh Tình Hạ Ân tay trong tay, cùng nhau chọn nơi tổ chức lễ cưới, thiệp mời... Không tự chủ mà luồn tay vào túi áo mình vân vê, tay còn lại kéo Hy Cố vào phòng hôn xuống. Hy Cố bị cả tràng hành xử khó hiểu này của Hào Đình làm choáng váng, gắng sức đẩy đầu tên cuồng hôn kia ra tra hỏi:

_" Anh muốn làm gì?"

Một hộp nhung đỏ đã ở ngay tầm mắt cậu. Hào Đình giúp cậu mở ra, là chiếc nhẫn sáng bóng, sáng đến mức có thể phản chiếu được hết gương mặt mang sự hạnh phúc của cậu.

_" Anh tính khi nào ra trường công việc ổn định mới cầu hôn em. Nhưng Hạ Ân cậu ấy làm anh nóng lòng quá, nên.... em có thể giữ chiếc nhẫn này đợi đến lúc anh tốt nghiệp được không?"

Tên ngốc này, sao cứ phải chạm vào tuyến lệ của tôi như thế? Hy Cố cậu vui mừng đến khóc mất rồi.

_" Được. Chúng ta cùng nhau tốt nghiệp. Cùng nhau chọn nơi làm lễ thành hôn"

Dứt lời, cậu khẽ nhón chân, vòng tay qua vai anh, hướng đến khóe môi ai đó mà đặt nụ hôn lên.

Vu Hy Cố, giờ cũng thành kẻ cuồng hôn rồi.

06.

Đậu Nành vẫy đuôi đã hơn 1 tiếng!

Nay không hiểu ngày đẹp trời gì, baba papa dẫn về chuồng lớn của họ bao nhiêu là khách. Ai cũng có quà cho Đậu Nành hết nên chỉ cần điểm tên Đậu Nành liền nhớ rất nhanh. Người tốt việt tốt phải được ghi nhận!

Thậm chí chú Hy Cố còn dẫn theo nhóc đen tí hon trong chiếc chuồng cũng nhỏ tí. Papa Tôn bảo em ấy là bọ hung tên Đại Bạch. Nhìn vậy thôi chứ Đại Bạch là hàng Mỹ đó. Đậu Nành nghe xong liền thấy em ấy rất soái, không biết Đậu Nành nói tiếng Trung với Đại Bạch thì em ấy có hiểu không?
Đại Bạch khá ít nói, chỉ toàn đứng yên một góc trong chuồng. Vậy mà Đậu Nành đã chăm chú nhìn đặc biệt lâu. Vừa nhìn vừa đổi đủ tư thế, có lúc thì ngồi đầu hơi nghiêng nghiêng quan sát, lúc lại nằm dài ra sàn, mõm kê lên chân trước, mông chổng về phía Papa không thèm đếm xỉa, chỉ cần Đại Bạch nhúc nhích, thì Đậu Nành cũng như lò xo mà bật dậy thích chí vẫy vẫy đuôi. Bộ dạng này của Đậu Nành làm cho ai nấy cũng đều bật cười. Thật giống Lão Tôn thời còn cưa cẩm anh Chí Cương. Lão Tôn nghe thế liền trêu chọc lên án ngược lại hội bạn thân:

_" Các cậu còn dám mặt dày nói tôi? Cậu đó Hào Đình, ai quẫn trí vì bị Hy Cố cho ăn bơ liền nhờ vả tôi hả? Hạ Ân nha, không nhớ tôi đã giúp cậu làm quen Vịnh Tình thế nào hay sao? Đến Hạ Ân đứng đắn giờ yêu vào cũng mất luôn hình tượng rồi a. Chúng ta đều là một hội chồng thê nô đội vợ lên đầu rồi"

Cả đám vì nội dung đó, lại lôi ra cười đùa. Những tiếng cười đó, vẫn như tuổi 17 năm nào mà vang lên.

End thật rồi đó cả nhà :>>


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com