TruyenHHH.com

Hinata Harem Drama Nhung Nguoi Xa La Full

Hinata thức giấc sau khi chợp mắt được một lúc. Nhìn đồng hồ treo tường, 14 giờ 30 phút.

Hinata ngồi dậy cảm thấy buồn chán. Thực sự chán nản khi không có việc gì để làm. Ngồi thừ một lúc, cô quyết định phải ra ngoài cho đỡ bứt rứt. Đến thư viện thành phố cũng không tệ. Nghĩ vậy, cô mặc áo rồi đội mũ bước xuống khỏi cầu thang.

Hinata có chút giật mình khi trông thấy người phụ nữ đang loay hoay trong bếp, bà ta vừa mới về. Thật tình hết gặp chồng giờ tới vợ. Khó xử thật mà!

Hinata định phớt lờ bà ta, rón rén đi ra cửa. Cứ ngỡ là thoát được, ai dè, tiếng người phụ nữ cất lên làm cô giật bắn cả người.

- Hinata? - Bà ta thực sự kinh ngạc khi cô ở nhà.

- Vâng! cô bối rối quay lại nhìn mẹ Gaara. - Cháu không biết cô cũng ở nhà.

- Cô vừa mới về thôi. - Bà ta đáp, rồi gấp gáp hỏi: - Mà sao cháu lại ở đây, trường còn chưa tan cơ mà?

- Cháu thấy trong người không khỏe, nên xin về sớm.

- Thế à, cháu thấy thế nào rồi, có cần cô...

- Cháu khá hơn nhiều rồi. - Hinata cười gượng nói. - Cô đừng quá lo lắng.

- Mà cháu đang định ra ngoài à? - Bà ta nhìn cô từ đầu tới chân.

- Vâng, cháu định đến thư viện, kiếm vài quyển sách. Rồi sẽ về ngay.

- Cô biết rồi.

Bà ta nói quay lưng đi, Hinata thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng còn chưa kịp bước tới của tiếng người phụ nữ lại vang lên:

- Nhớ mang theo thẻ thư viện nhé!

Có lẻ ý định của cô nên thôi, Hinata chợt nhớ ra mình không hề có thẻ thư viện khi được hỏi tới. Hinata quay lên gác thay vì đi về phía cửa.

- Sao thế? - Mẹ Gaara nhìn cô thắc mắc. - Cháu lại thấy khó chịu trong người?

- Không đâu. - Hinata nhún vai chán nản nói: - Chỉ là cháu sực nhớ ra mình không có thẻ thư viện.

Nói rồi cô buồn bã đi lên gác.

- Này, người phụ nữ gọi theo. - Hình như trong phòng làm việc của bác trai, có một cái tủ sách. Cháu có thể kiếm cho mình một quyển vừa ý.

Hinata quay nhìn, nhận được một cái gật đầu cùng nụ cười của người phụ nữ.

- Vâng! Thế cháu xin phép vào phòng hai bác một lúc.

Cô khẽ khàng đáp, đợi cô nói xong, mẹ Gaara mới quay lại với công việc đang dang dở.

Không tệ! Có tới ba cái kệ sách cao chót vót trong phòng hai vợ chồng thanh tra. Để tiện vừa làm việc vừa nghỉ ngơi, thanh tra đã cho thiết kế căn phòng để phù hợp với từng tác dụng một cách triệt để.

Đa số là sách về pháp luật. Tuy nhiên cũng có một số sách thuộc các thể loại khác. Hinata kiếm cho mình một cuốn tiểu thuyết khá tiếng tăm. Nhưng mà cái kệ ước chừng cao hơn cô. Hinata nhón chân lên nhưng không tới. Cuối cùng không chịu từ bỏ, cô lì lợm kéo ghế ngồi của ngài thanh tra, đứng lên đó và dễ dàng lấy quyển sách mình muốn.

Xong xuôi cô trả ghế lại vị trí cũ. Không may trong lúc quay đi, cô vô tình vấp vào chân bàn.

Đau.

Theo phản xạ cô đặt tay lên bàn để tránh việc mình bị ngã xuống. Bàn tay cô vô tình đặt lên tập hồ sơ mà ngài thanh tra vẫn chưa thèm cất đi. Hồ sơ đang mở khiến cho tác động từ cô làm những thứ bên trong đó rơi ra.

Hinata ngồi xuống nhặt lên, cố gắng sắp xếp sao cho đúng thứ tự. Được vài trang đầu cô sững sờ dừng lại.

Vậy là xong. Bây giờ cô đã có thể chắc chắn ngài thanh tra đang nghĩ gì về cô. Không có tâm trạng để xem hết mọi thứ có bên trong hồ sơ. Hinata bỏ nó lại chỗ cũ, đi ra khỏi phòng.

...

7 giờ 30 phút tối.

Sabaku no Shakuka đi tới điểm hẹn. Đó là một ngôi nhà với kiến trúc truyền thống. Trông có vẻ như là một nhà hàng chuyên về trà đạo. Ông ta bước vào trong, nhanh chóng một người đàn ông bước tới chào đón ông, rồi hướng dẫn ông đi tới căn phòng nơi người cần nói chuyện với ông đang đợi.

Cánh cửa vừa mở ra, Sabaku no Shakuka mở to mắt khi thấy người ngồi trong đó.

- Thủ tướng?

- Ngồi đi. - Nhà lãnh đạo ra dấu chỉ tay với Shakuka.

Ngài thanh tra bước tới dè chừng ngồi xuống chỗ trống, đối diện với thủ tướng. Tobirama Senju cho phép người của mình ra ngoài.

Một sự im lặng kéo dài khá lâu. Đôi bên cân nhắc những từ ngữ cần dùng tới trong tình huống này. Cuối cùng với tư cách là người mời Tobirama Senju hắng giọng bắt đầu:

- Lâu rồi không gặp Sabaku no Shakuka.

- Tôi cũng rất vinh hạnh được gặp ngài, thủ tướng. - Không hề quên vai vế lớn bé. Thanh tra kính cẩn đáp.

- Đừng khác sáo. - Tobirama Senju nhạt giọng cho phép: - Không cần câu nể phép tắc làm gì. Chúng ta ở đây như hai người bạn.

Vừa nói ông ta vừa pha tra, rất ra dáng một nghệ nhân.

- Như thế sao được. - Cha Gaara không thể vượt xa. - Tôi nào dám cư xử không phải phép với ngài.

- Ta nói được là được. - Tobirama Senju đanh giọng, một mệnh lệnh thay vì yêu cầu.

Dù không mấy tán thành, thanh tra đành miễn cưỡng trước nét mặt nghiêm nghị của ông ta.

- Vâng, tôi hiểu. - Thanh tra làm theo đúng yêu cầu: - Vậy có thể cho tôi biết, ngài muốn gặp tôi vì chuyện gì? - Không giữ được mối nghi ngờ thêm nữa, cha Gaara vào thẳng vấn đề.

- Madara! - Tobirama Senju đặt tách trà xuống nhìn thẳng thanh tra.

Thêm một khoảng lặng, bốn mắt nhìn nhau. Một cuộc đấu trí căng não. Cuối cùng Tobirama Senju vào thẳng trọng tâm.

- Chắc ông cũng đã điều tra ra việc Madara làm nội gián cho ta rồi đúng chứ?

Shakuka cau mày trước câu hỏi. Rõ ràng thứ mà cha Gaara nhận được không hề đề cập tới chuyện Madara làm nội gián, mà là chính cha Hinata đã sáng lập ra tổ chức Akatasuki. Biểu hiện cân nhắc của thanh tra, một lần nữa buộc Tobirama Senju phải đón đầu ngay.

- Và ông cũng đã nắm được bằng chứng về vụ con trai của Madara bị Akatsuki tấn công rồi nhỉ?

Đôi mắt Shakuka có chút dao động khi không dưng Tobirama Senju nhắc tới Hinata.

- Rốt cuộc ngài muốn nói gì? - Người đàn ông của công lý hỏi người đàn ông quyền lực.

Không có ý định vòng vo, hay quá mãi mê giải thích. Tobirama Senju bày tỏ tâm tư mình cho Shakuka được rõ:

- Chẳng giấu gì ông. - Ông ta bắt đầu bằng giọng trầm trầm: - Ta đã đề nghị Madara làm gián điệp trong tổ chức Akatsuki. Nhiệm vụ của ông ta là thu thập bằng chứng phạm tội của tổ chức. Không ngờ là ông ta đã bị tổ chức phát hiện và tất nhiên bọn chúng quyết định thủ tiêu ông ta. Nhưng Trước khi chết, Madara đã yêu cầu con trai ông ta mang chiếc hộp, bên trong chứa toàn bộ bằng chứng về các hoạt động phạm pháp của Akatsuki. Cậu bé tới Nhật để giao chiếc hộp cho ta. Sau đó cậu bé không may trở thành mục tiêu bị tổ chức chức truy lùng. Bọn chúng nghĩ cậu bé đang giữ chìa khóa. Vậy nên, đó là lí do cho vụ tấn công kinh hoàng trong con hẻm vào tối hôm đó.

- Tại sao ngài lại nói với tôi chuyện này? - Skakuka hỏi khi thủ tướng đột nhiên ngưng lại. Ông ta đang chờ xem phản ứng của thanh tra đây mà.

- Ta biết ông đang phụ trách vụ án đó. - Tobirama Senju thận trọng cho biết: - Đứa trẻ  chẳng hay biết gì về ý định của cha mình. Cậu ta chỉ làm theo di nguyện của cha, không ngờ trước được sự nguy hiểm. Vậy nên, ta muốn ông không gây khó dễ cho thằng bé.

Hinata không biết gì về Madara? Một câu hỏi hiện ra trong đầu Shakuka khi nghe Tobirama Senju trình bày. Sao có thể thế được? Thật khó tin.

- Mục đích ngài can thiệp vào chuyện của cảnh sát? Đứa trẻ đó có quan hệ gì với ngài đâu? - Sau cùng không tìm được lời giải đáp, mặc khác muốn biết vì sao Tobirama Senju, đường đường là thủ tướng lại quan tâm tới Hinata.

- Ta không ngại cho ông biết. - Tobirama Senju buồn giọng thú nhận: - Cái chết của cha nó, một phần cũng do ta đã không đảm bảo được sự an toàn cho Madara.

- Ngài cảm thấy có lỗi và day dứt vì điều đó?

- Có thể nói như vậy. Đó là lí do ta không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với thằng bé. Nó suýt mất mạng chỉ vì mang chiếc hộp giao cho ta.

Suýt mất mạng ư? Shakuka sững sờ trước thông tin. Điều gì đã xảy ra với Hinata chứ? Vậy mà trước khi tới đây, thanh tra còn nghĩ Hinata mới là kẻ phạm tội.

- Nghe này, - Tobirama Senju tiếp tục bài phát biểu, trước sự im lặng của  cha Gaara; - Thằng bé chỉ mới mười bảy tuổi. Nó còn quá trẻ để bị kéo vào những chuyện nguy hiểm cũng như dính dáng tới Akatsuki. Đáng lí ra nó sẽ có được một cuộc sống bình thường như bao đứa bạn cùng trang lứa. Nhưng không, Madara đột ngột chết và chẳng còn sự lựa chọn nào khác, buộc lòng phải cử chính con trai mình thực hiện nhiệm vụ chưa hoàn thành. Ông cũng có con trai, chắc ông hiểu cảm giác của một người cha. Hơn hết ông và Madara là bạn. Ông biết ông ta chắc chắn không muốn con trai mình có chuyện gì. Và ta đang làm tất cả những gì có thể, để bảo vệ thằng bé.

Hiểu, tất nhiên thanh tra hiểu những lời Tobirama Senju nói. Nhưng vấn đề ở đây là điều cha Gaara được biết không đúng với điều thủ tướng đang cho biết.

- Vậy rốt cuộc ngài muốn tôi làm gì? - Không thể tránh được đôi mắt lãnh đạm đang ghim chặt vào mình, Shakuka buộc lòng phải lên tiếng.

Chỉ chờ có thế, Tobirama Senju nói ngay:

- Ta muốn ông để yên cho thằng bé. Dù gì vụ án trong con hẻm cũng không có kết quả đâu.

- Sao ngài dám khẳng định. - Cha Gaara kêu lên, không đồng tình: - Nhiệm vụ của cảnh sát là làm sáng tỏ mọi chuyện. Ngài đang coi thường những người đại diện cho công lý.

- Ta không coi thường. - Thủ tướng đanh giọng trước sự xúc phạm:  Ta đang cho ông biết, tình hình hiện tại còn phụ thuộc xem chuyện có liên can tới ai. - Tobirama Senju bình tĩnh nói: - Akatsuki, ông chắc biết rõ về tổ chức đó. Chúng không bao giờ để lại dấu vết khi hành xử, nhất là những tên được mệnh danh là sát thủ. Và nếu như ta đoán không lầm thì những gì ông đã điều tra được, đều nhắm tới con trai Madara.

Shakuka thêm lần nữa sững người trước lập luận của Tobirama Senju. Phải chính xác là vậy. Các bằng chứng ông  nhận được đều tấn công Hinata.

- Thủ đoạn của tổ chức chắc ông cũng đã rõ. - Tobirama Senju nói lời kết luận: - Bọn chúng đâu đời nào để mình bị tóm.

Suýt nữa thì thanh tra đã làm một điều mà sau này ông chắc chắn sẽ hối hận, đó là tóm lấy Hinata và xem cô như một tội phạm. Thật là đáng xấu hổ khi cha Gaara để những suy nghĩ tiêu cực chi phối mình.

Nhưng mà chuyện đâu thể đơn giản như thế. Chỉ vài câu giải thích của thủ tướng là xong ư? Có đáng tin hay không? Thủ tướng thì đã sao, đôi khi cũng phải lừa lọc người khác. Chính trị là cả một âm mưu. Và những ai làm chính trị đều là những kẻ lừa phỉnh siêu hạng.

Sau phút thinh lặng, uống ngụm trà, thanh tra hắng giọng chất vấn:

- Ngài mời tôi tới đây để yêu cầu một điều đơn giản thế thôi ư?

- Với ta thì nó không hề đơn giản. - Tobirama Senju cho biết chính kiến: - Madara đã lập được công lớn, bảo vệ con trai ông ta là điều mà ta nên làm. Thằng bé xứng đáng với điều đó, sau tất cả những gì nó đã cống hiến.

Shakuka gật đầu tán thành. Đoạn tiếp tục ý định của mình.

- Tôi có thể hỏi ngài một vấn đề?

- Đó là gì?

- Có thật Madara là nội gián của ngài? - Thanh tra bắn đôi mắt tinh anh thẳng lãnh đạo.

- Tất nhiên! -  Không chút nao núng, Tobirama Senju trả lời dứt khoát, như thể đó là một sự thật hiển nhiên.

Shakuka nhướng mày khi nhận được câu trả lời không thèm suy nghĩ, hay cân nhắc từ thủ tướng, như thể ông ta học thuộc lời thoại và nhập vai diễn sâu để đối phó: - Tôi e rằng sự thật không phải như thế.

- Ý ông là gì? - Bên trong rối loạn, bên ngoài vẫn vững như tượng, thủ tướng cho thấy phong thái bình tĩnh trước mọi tình huống.

- Ngài muốn tôi nói thẳng?

- Cứ nói đi.

Được thôi, đã thế thanh tra không cần phải giữ trong lòng nữa.

- Theo nguồn tin tôi biết được, Madara thực ra là người sáng lập ra tổ chức Akatsuki. Vậy nên làm gì có chuyện ông ta làm nội gián cho ngài.

Tobirama Senju không chút bất ngờ hay phản ứng khi cha Gaara đã biết tường tận mọi chuyện. Bằng một giọng thản nhiên, ông ta nói:

- Đó là sự thật. - Thủ tướng khẳng định chắc chắn: - Madara sáng lập ra tổ chức và cũng chính ông ta muốn phá hủy nó, cho nên ta và Madara mới bắt tay hợp tác cùng nhau tiêu điệt tổ chức.

- Làm sao có chuyện đó được. - Thanh tra kêu lên, vẫn không khỏi nghi ngờ. - Nghe thật phi lý.

- Thử nghĩ xem Shakuka. - Tobirama Senju nhẫn nại yêu cầu: - Ông nghĩ ta đường đường là thủ tướng lại gạt ông? Ta còn có rất nhiều vấn đề quan trọng cần giải quyết. Akatsuki từ lâu đã là cái gai trong mắt. Ta dành cả tâm huyết, cả cuộc đời vì mục tiêu hủy diệt tổ chức khủng khiếp đó. Khó khăn lắm mới khuyên giải, thuyết phục được Madara giúp sức, khi ông ta quyết định rửa tay gác kiếm. Với lại, ta chẳng việc gì phải nói tốt hay bao che cho một tên tội phạm như Madara. Nhưng ông ta đã lấy công chuộc tội. Theo lý ông ta đáng nhận được sự khoan hồng.

Thanh tra không cãi được lí nào của thủ tướng hết. Qúa hợp tình hợp lý.

- Nếu ông không tin ta sẽ cho ông thấy bằng chứng.

Để đảm bảo có sự đồng thuận và trợ giúp của thanh tra. Tobirama Senju ra đòn quyết định.

Dứt lời Tobirama Senju lấy chiếc hộp dưới sàn, đặt lên bàn, một tay đặt lên hộp, ông cao giọng tuyên bố: - Bên trong chiếc hộp này là thứ mà Madara đã đánh đổi bằng cả mạng sống của ông ta. Cũng như con trai ông ta đã liều mạng để mang nó tới được tay ta.

Đến nước này thì chẳng còn có thể nghi ngờ được gì nữa. Cha Gaara buộc lòng phải tin.

- Nói vậy thì tổ chức sẽ sớm bị tiêu diệt? - Thanh tra tiếp tục hỏi.

- Vẫn chưa. - Không che giấu bất cứ điều gì Tobirama Senju thành thực cho biết: - Chiếc hộp ở đây, nhưng chìa khóa thì không.

- Ý ngài là gì? - Shakuka sững sờ nhìn lãnh đạo.

- Ta đã nói hiện tại chìa khóa mở chiếc hộp ở đâu không ai rõ. Cả ta lẫn tổ chức đều nghĩ con trai Madara đang giữ nó. Và đích thân tổ chức đã ra tay để xử lí thằng bé. Nhưng đáng tiếc, kết quả không như mong đợi. Thằng bé không biết gì về chìa khóa.

- Nói vậy là... Thanh tra cảm thấy mơ hồ, mông lung với mọi dự kiện có sẵn.

- Thằng bé bị tấn công chỉ vì tổ chức nghĩ nó có dính dáng tới chìa khóa.

- Khoan đã nào. Sao có thể như thế. Thằng bé là con trai Madara.

- Thì sao?

- Lẻ đương nhiên nó phải biết.

- Nó chẳng biết gì cả.

- Ý ngài là gì?

- Kể cả chuyện Madara cha nó là người sáng lập ra Akatsuki.

- Không thể nào. - Shakaku kêu lên, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Tobirama Senju im lặng miễn bàn, nhưng nét mặt ông là lời khẳng định chắc nịch. Thanh tra tự thấy mình quá kích động với một vấn đề nhỏ, nên tự nguôi ngoai.

- Vậy bây giờ chìa khóa ở đâu? - Thanh tra hỏi tiếp khi ngồi lại chỗ của mình.

- Không rõ, nhưng theo nguồn tin ta có được. - Tobirama Senju chia sẻ: - Chìa khóa đang được cất giữ bởi con gái của Madara.

Em gái Hinata. Thanh tra kêu trong tâm thức.

- Ngài có chắc?

- Một vụ tai nạn thảm khốc đã xảy ra ở bên Mỹ. Hai vợ chồng cùng cô con gái, được cho là con gái của Madara đã bị một chiếc công ten nơ tông phải khi trên đường trở về nhà. Hiện tại đứa bé gái nằm yên bất động, chưa rõ sẽ sống tiếp hay chết. May mắn là tổ chức vẫn chưa tìm thấy chìa khóa từ con bé.

Shakuka thương cảm trước thông tin. Hóa ra Hinata không hề nói dối về chuyện em gái của cô. Một lần nữa Shakuka tự thấy trách cứ bản thân khi không tin tưởng Hinata.

Lại một khoảng lặng, nhưng lần này không lâu. Tobirama Senju quyết định cho biết ý định thực sự của ông ta.

- Shakuka, Ta cần sự giúp sức của ông.

- Cụ thể là ngài muốn gì ở tôi? - Cha Gaara ngẩng đầu nhìn thủ tướng.

- Chẳng phải ông đang chịu trách nhiệm trở thành người giám hộ của thằng bé. Con trai Madara.

- Sao ngài biết? - Thanh tra hỏi rồi bỗng thấy mình đã hỏi dư thừa. Với khả năng của thủ tướng, muốn biết gì chả được.

- Đơn giản thôi. - Thay vì giải đáp thắc mắc, thủ tướng vào ngay vấn đề: - Hãy bảo vệ an toàn cho thằng bé.

- Tôi nghĩ đó vốn là trách nhiệm của tôi. - Thanh tra cho biết. - Cho dù ngài không yêu cầu, tôi sẽ vẫn làm thế bởi tôi đã hứa với Madara sẽ chăm sóc thằng bé.

- Vậy được rồi. - Tobirama Senju gật đầu thấu hiểu. - Hãy đảm bảo mọi chuyện thuận lợi, kể cả việc về Madara. Tốt hơn hết đừng để thằng bé biết.

- Chắc chắn rồi.

Hai người đàn ông tiếp tục cuộc trò chuyện. Họ nói về nhiều thứ và Tobirama Senju cũng đề cập tới vụ của Tobi. Sau đó thanh tra cáo từ Tobirama Senju trở về nhà với một tâm trạng phiền muộn.

Hinata!

...

Hết hồi tưởng, quay lại thực tại

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com