Hinata Harem Drama Nhung Nguoi Xa La Full
Người đàn ông ngoài tứ tuần đứng trơ ra đó, hướng mắt trông theo hai bóng đen vừa biến mất phía cuối con hẻm. Thay vì để mắt tới cái xác đang ngồi yên bất động, tựa lưng vào bức tường trong khi đầu hoàn toàn gục xuống. Chúng đã không giết ông ta, chẳng có lí do gì để làm thế. Giết nhân chứng ư? Sự thật là ông ta chẳng trông thấy gì cả, ngoài việc Hinata gục xuống và Kisame chỉ đang cố xem xem cô bị làm sao thôi.Bỗng tiếng rên rỉ khe khẽ của cô kêu gọi sự chú ý của người đàn ông. Tim Hinata vẫn còn đập, và sự thật là thế. Cô chỉ bất tỉnh và hơi thở dường như rất yếu ớt, chốc chốc lại mất hút. Và Kisame đã không có nhiều thời gian để đưa ra kết luận chính xác. Gã nghĩ cô đã chết khi không thấy cô thở nữa.Điều tiếp theo mà ông ta thấy là Hinata chậm chạp cử động nhẹ những ngón tay.''Hít thở thật đều'', cô ra lệnh cho bản thân khi đôi mắt chậm rãi mở ra. Phải khó khăn lắm cô mới chiến thắng được cảm giác muốn nhắm mắt mãi mãi. Đôi mắt cô nặng trĩu và gần như hai mí mắt như dính chặt vào nhau. Điều tiếp đến cô cảm nhận được là những cơn đau, không chỉ một mà rất nhiều, toàn bộ cơ thể cô đau buốt, rả rời, đầu óc thì choáng váng.- Này, có sao không?Người đàn ông lúc bấy giờ mới bước tới, cất tiếng hỏi han. Ông ta đưa tay chạm vào Hinata, cô khó khăn ngẩng khuôn mặt bê bét máu nhìn lên khiến người đàn ông có chút giật mình.- Ôi chúa ơi, - ông ta hốt hoảng kêu lên, - ai đã khiến cậu ra nông nỗi này?- Ông là người sẽ đưa tôi đi à? - Hinata mơ hồ hỏi. Cô nghĩ người đàn ông này là người sẽ đưa cô tới gặp đấng tối cao, trước khi cô nhận được phán xét cuối cùng là lên thiên đường hay xuống địa ngục.- Cậu đang lảm nhảm cái gì vậy? - Ông ta kêu lên, - Trông tình trạng cậu rất tệ.- Ông là thần chết? - Hinata tiếp tục nói nhăng nói cuội.- Không, không phải, - ông ta quả quyết, xua tay, lắc đầu. Ông ta nghĩ cô đang bị mê sảng, cũng phải cô suýt bị giết chết và cảm giác về cái chết vẫn đang đeo bám cô.- Thế ông là ai?- Một người qua đường, - người đàn ông nói, - Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây và trông thấy.- Nói vậy là tôi chưa chết? - Cô hỏi nửa hi vọng nửa không dám xác thực.- Tất nhiên, cậu vẫn sống. Cô có thể nghe thấy giọng nói sáng sủa từ người đàn ông. Như thể vui sướng nói cho cô biết tình hình của cô rất khả quan.- Vậy ông là người đã cứu tôi?- Không hẵn! - Người đàn ông nhún vai.Hinata bất ngờ tóm lấy tay người đàn ông đang chạm vào mặt mình. Có vẻ ông ta muốn giúp cô lau vết máu.- Thật không, - cô reo lên, cảm xúc vỡ òa, - Tôi vẫn sống.Và sau đó cô ho sặc sủa, ho ra cả máu.- Phải, - ông ta nói, cố gạt bàn tay cô ra khỏi mình. - Cậu ở yên đây, tôi sẽ gọi ai đó giúp. Tình trạng cậu nguy cấp lắm rồi.Hinata chẳng thể nói được gì khi người đàn ông đã mau chóng biến mất khỏi con hẻm.''Mình còn sống'', Hinata mệt mỏi kết luận.Đợi ai đó tới giúp à? Hinata nhớ tới lời người đàn ông vừa nói. Không, không thể được. Cô không thể để ai khác dính líu vào chuyện này. Càng không muốn ai khác biết về mình.''Cần phải rời khỏi đây ngay, trước khi...''Qủa quyết là vậy. Buông tiếng thở dài, Hinata xoay sở để đứng lên, và dùng chút sức lực còn sót lại, lết cái thân tàn ma dại, chậm chạp rời khỏi con hẻm. Khi người đàn ông trở lại cùng với bạn của mình. Cô đã biến mất.Tiếng còi cảnh sát náo động khắp khu phố ngay sau đó, người đàn ông đã quyết định báo cảnh sát về vụ tấn công. Rất nhanh xe cứu thương đã có mặt, nhưng không thấy nạn nhân đâu....Ngài thanh tra từ từ tỉnh giấc. Điện thoại reo trong bóng tối - tiếng chuông leng keng nghe lạ lẫm. Ông dò dẫm tìm ngọn đèn cạnh giường và bật lên. Shakuka nhấc ống nghe: - Xin chào, Shakuka nghe.- Ngài thanh tra phải không ạ?, một giọng đàn ông vang lên. - Tôi hy vọng là không đánh thức ông chứ ạ?Ngạc nhiên, Shakuka nhìn đồng hồ cạnh giường. 0 giờ 32' sáng. Ông mới ngủ được một tiếng mà cảm thấy như lâu lắm.- Tôi là Nobita đây. Tôi xin lỗi vì sự đường đột này, nhưng có một vụ trọng án vừa xảy ra gần khu vực ngài sống. Tôi đã cố liên lạc với ngài bằng điện thoại cá nhân, nhưng không được, nên mạn phép gọi thẳng điện thoại gia dình. Mong ngài tha thứ. Chúng tôi đã cử người tới hiện trường và đang chờ lệnh của ngài. Ngài sẽ có mặt ở đó chứ ạ? Mặc dù có chút bực bội khi bị phá giấc ngủ ngon, nhưng là tính chất công việc nên ngài thanh tra mau chóng làm chủ cảm xúc, không việc gì phải tức giận với ai khác vì đây là nhiệm vụ quan trọng của ông.- Tôi sẽ đến đó ngay. - Cha Gaara gác máy, rồi lật đật rời khỏi giường. Tiếng động khiến vợ ông, Kuruna thức giấc.- Có chuyện thế, mới sáng sớm thôi mà? - Người phụ nữ hơi nâng người dậy nhìn chồng, ánh mắt lo lắng.- Tôi vừa nhận được tin có một vụ án mạng xảy ra ngay chỗ con hẻm gần nhà. - Shukaku đáp, xỏ nốt tay vào áo. - Tôi phải tới đó xem sao. Đừng lo lắng gì cả, và tiếp tục ngủ, được chứ?Nói rồi ông bước ra khỏi phòng, đi một mạch ra cổng.Cánh cổng vừa mở ra, thanh tra bị con trai làm cho giật mình. Gaara ngồi đó gục đầu vào cánh cửa, và khi cửa mở ra, người cậu theo đó đổ xuống chân ngài thanh tra.- Gaara! - Shakura kêu lên.Cậu choàng tỉnh, mới đứng bật dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn cha.- Có chuyện gì thế, sao con lại ở bên ngoài vào giờ này.- Con nghĩ mình đã ngủ quên. - Câu vô tư đáp. - Thế đã xảy ra chuyện gì, mới sáng sớm cha định đi đâu?- Ta có việc cần giải quyết. -Thanh tra nói vội rồi lách người qua cậu, bước ra ngoài. - Vào trong nhà kẻo cảm lạnh bây giờ.Chuyện gì thế nhỉ? Thái độ khẩn trương, điệu bộ gấp gáp của cha có vẻ nghiêm trọng. Gaara thoát dòng suy nghĩ thôi nhìn theo bóng cha mình đang dần biến mất. Như nhớ ra Hinata, cậu lập tức chạy vào nhà xem thử cô đã về hay chưa.Căn phòng trống không khi cậu mở cửa ra. Gaara bỗng cảm thấy hụt hẫng như mất một thứ gì đó, chính cậu cũng không rõ....Hinata chậm rãi bước trên đôi chân nặng nề. Cả cơ thể cô đau đớn, nhưng cô tuyệt nhiên không thể dừng lại. Nếu rơi vào tay cảnh sát hay bất cứ ai xem như mọi thứ sẽ chấm dứt. Bây giờ, cô không thể để ai khác biết về mình. Nhưng cô phải sống, nhất định phải sống. Cô không muốn từ bỏ khi mà mình vẫn còn cơ hội.Mình sẽ sống, cô lặp đi lặp lại điều ấy cả ngàn lần để cho ý thức của cô tỉnh táo.Hinata cố gắng đi về phía một phòng khám tư nhân gần nhà, nó nằm trên con đường mà ngày nào cô cũng đi ngang qua để đến trường.Kia rồi, đèn vẫn sáng chứng tỏ phòng khám chưa đóng cửa. Thế nhưng khi cô tới nơi, nữ y tá xinh đẹp đang loay hoay ngay lối vào, vội vàng xua đuổi, rồi đóng cửa lại khi trông thấy cô. Một thanh niên đang nguy kịch, khắp người bê bét máu, với con dao vẫn cắm sâu một bên hông. Hinata cố gắng kêu gào sự giúp đỡ nhưng người bên trong cương quyết từ chối.Họ quẳng cho cô ánh nhìn thương xót cùng cái cúi đầu rất lấy làm tiếc.- Đi đi, phòng khám đã đóng cửa rồi. - giọng cô gái như van nài cô.- Làm ơn, - Hinata thều thào gõ liên tiếp vào cánh cửa, - mở cửa giúp tôi.- Chúng tôi không muốn gặp rắc rối, thế nên làm ơn đi cho. - giọng nữ cất lên qua tấm kính. Ánh mắt cô gái là cả một sự giằng co quyết liệt, nửa muốn nửa không thể giúp cô. Cảm giác như cô đang ép buộc ai đó phải đưa ra lựa chọn khó khăn. - Đứng đó làm gì nữa, vào trong đi. - Bỗng giọng một người đàn ông cất lên từ trong nhà. Ông ta thô bạo kéo tay cô gái vào trong, rồi không nói gì, quẳng cho cô ánh nhìn vô cảm, sau đó kéo chiếc rèm cửa che giấu quang cảnh bên trong.Thế đó, không phải lúc nào Hinata cũng gặp người tốt. Và không phải ai làm bác sĩ cũng sẵn sàng cứu người vô điều kiện.Sau cùng Hinata đành từ bỏ. Cô rời khỏi đó, ôm chặt vết thương trên bụng, cô đã cố gắng hết sức để ngăn không mất máu quá nhiều, nhưng nếu tiếp tục đi không xác định thế này, sớm muộn cô cũng gục xuống vì máu đã cạn. Hinata cứ bước về phía trước. Với hi vọng sẽ còn một cái phòng khám khác mở cửa vào giờ này, và người trong đó sẵn sàng giúp cô. Nhưng không có gì cả, mười, rồi hai mươi phút, cô cứ đi và đi trong vô vọng. Tầm nhìn trở nên mờ mịt, không rõ cái gì ra cái gì, đầu óc cô quay cuồng, mọi thứ dần trở nên tối tăm. Cho tới khi sức cùng lực cạn, chân không thể bước tiếp, cô từ từ ngã xuống. Trước khi cô chạm người vào cái lạnh lẽo tới thấu sương, một bàn tay đã đưa ra đỡ lấy cô.''Hinata'', '' cố lên nào, đừng từ bỏ''.Cô mơ màng nghe thấy ai đó gọi tên cô.Trong cái mờ mờ ảo ảo ấy, cô thấy thấp thoáng một khuôn mặt thân quen.- ... , Hinata mấy máy tên ai đó trước khi hoàn toàn để bóng đêm bao trùm lấy toàn bộ mọi thứ. Từ cơ thể cho tới ý thức....
Bình minh thức giấc trên thành phố Tokyo xinh đẹp.Hôm nay là một ngày đặc biệt, có ý nghĩa rất lớn đối với đội bóng đá trường Konoha. Vậy nên tâm trạng những ai liên quan đều phấn khích, háo hức lạ thường. Lớp 3 - 1, được cho phép nghĩ ba tiếng đầu để ra sân cổ vũ cho đội bóng của trường. Trận đấu được diễn ra ngay trên sân nhà, càng tiếp thêm sự tự tin, cũng như sức mạnh cho những cầu thủ.Tất cả cầu thủ đã tụ tập lại tại phòng họp, ai nấy đều có chút hồi hộp, nhất là những người được giao trọng trách ra sân ngay từ những phút đầu. Thế nhưng xen lẫn trong niềm hân hoan ấy, không ít người đang âm thâm lo âu. Điển hình là Gaara, câu băn khoăn không biết liệu mọi chuyện sẽ ra sao, khi cậu đã không nói được với Hinata về trận đấu ngày hôm nay. Một phần cậu đang có dự cảm không lành, khi vô tình chứng kiến cảnh tưởng xảy ra gần nơi cậu sống. Sáng nay, trên đường đến trường cậu đã đi ngang qua chỗ hiện trường vụ trọng án tối qua. Cậu thấy cha cậu ở đó, tập trung chỉ đạo cấp dưới. Sẽ là một điều bình thường nếu cậu thản nhiên bỏ đi, nhưng không, sự tò mò của cậu trỗi dậy và cậu đã làm một việc mà ngay sau đó cậu đã ân hận. Gaara cất bước tới chỗ cha, và tìm hiểu sâu hơn mọi chuyện.Chợt cậu khựng lại.Cậu nghe lời bàn tán xung quanh, bởi những người đang tụ tập. Họ nói đó là một vụ tấn công man rợ, nạn nhân bị cướp rồi bị đâm. Và rất gần nơi cậu đứng, một cảnh sát đang lấy lời khai của người đàn ông vô gia cư.Ông ta nói nạn nhân là một thanh niên trẻ tuổi, có vẻ như còn đang là học sinh cao trung. Dáng người hao hao giống với người mà cậu biết. Chỉ là ông ta không nhớ rõ khuôn mặt vì lúc ấy trời tối đen, và khuôn mặt chàng trai kia bê bét máu. Càng nghe ruột gan cậu càng đảo lộn. Cảm giác khó chịu không thôi, cậu hi vọng đó không phải là Hinata. Không phải là cô, nếu không cậu chắc sẽ day dứt đến hết đời, đến chết cũng không thanh thản khi đã bỏ mặc Hinata một mình.- Gaara, con làm gì ở đây?Tiếng cha cậu vang lên khiến cậu giật mình, thoát khỏi sự hoang mang.- Con đang trên đường tới trường. - Cậu nói, cố gắng không để lộ sự lo lắng trong giọng nói.- Thế đó là chuyện gì vậy ạ? - Cậu đánh bảo hỏi, ánh mắt mong chờ. Cậu ngàn lần hi vọng cha cậu sẽ không nói với cậu rằng, họ đã tìm ra thông tin về nạn nhân, và người đó đích thị là Hinata.- Có thể là một vụ cướp, hoặc là tư thù. - Thanh tra nhạt giọng nói chung chung, vì chưa rõ được tình hình. Nói chung cần điều tra thêm.- Sếp! chúng tôi phát hiện ra cái này.Bỗng một cảnh sát gọi lớn, hớt ha hớt hải chạy lại chỗ Shakura. Trên tay cầm cái gì đó được đặt trong bọc nilong bịt kín.- Nó có thể là của nạn nhân, không thì là của hung thủ. - Cảnh sát nói, trao nó cho ngài thanh tra.Gaara lập tức đông cứng người khi nhận ra đó là lá bùa mà mẹ cậu đã đưa cho cậu và cả Hinata.Bất giác cậu đưa tay chạm vào túi quần. Chiếc bùa của cậu vẫn ở đó. Vậy có nghĩa là... Gaara kinh hãi với phát hiện. Cậu cố gắng không hét lên.Những có hàng tá lá bùa giống nhau trên khắp đất nước này đúng chứ? Thế điều gì khiến Gaara bất an vô cớ như vậy. Đó là lá bùa của cậu cũng như Hinata tuy giống nhau nhưng có dấu hiệu riêng, chữa cái G tên cậu được thêu khéo léo trên lá bùa của cậu, và tương tự chữ H tên cô có mặt trên lá bùa của cô. Mẹ Gaara đã dành chút tâm huyết vào điều đó. Và cậu biết ơn, rất biết ơn cho sự yêu thương của một người mẹ dành cho mình.Thanh tra nhìn lá bùa rồi nhìn chàng cảnh sát, như hiểu ý anh ta nói ngay.- Chúng tôi tìm thấy nó ngay chỗ nạn nhân ngồi.Hinata đã rời đi và không may đánh rơi lá bùa may mắn.- Đem về phòng pháp chứng, xem có lấy được dấu vân tay hay không.- Vâng! - Anh cảnh sát nhận lệnh rồi nắm vật chứng bước đi.- Khoan đã, - cậu dốc hết can đảm nói. Hành động kì lạ của cậu khiến ngài thanh tra liếc nhìn cậu, và cảnh sát cũng quay lại.- Sao thế Gaara? - Thanh tra hỏi, - Nom sắc mặt con không tốt.- Lá bùa đó là của con. - Cậu nói, nhìn thẳng mắt cha. Cái nhướng mày sâu sắc của ngài thanh tra đủ nói lên tất cả, ông cho phép cậu đưa ra lời giải thích.- Hôm qua trên đường về con đã đánh rơi nó. - Cậu nói, làm chủ giọng tự nhiên. - Cha biết đấy, đó là lá bùa của mẹ cho con, và con nhớ chính xác nó trông như thế nào. Con không cố ý làm ảnh hưởng tới công việc điều tra của cha, nhưng sẽ mất công vô ích khi cha tìm thấy dấu vân tay của con trên đó, thay vì ai khác.- Trùng hợp thế ư? - Shakuka hồ nghi.Gaara đơn giản chỉ nhún vai.- À, - cảnh sát trẻ bấy giờ mới cất tiếng nói. - Vừa này tôi thấy một con mèo lảng vãng quanh hiện trường, có lẻ nó đã tha lá bùa ở đâu đó tới.- Cậu nên xem xét xung quanh và loại bỏ những vật cản, chướng ngại vật trước khi phong tỏa hiện trường chứ?Shakuka cao giọng trách mắng.- Tôi sẽ rút kinh nghiệm cho lần sau, thưa ngài.Chàng cảnh sát mới ra trường ngập ngừng nói, né tránh ánh nhìn tức giận của cha Gaara. Không nói gì, ngài thanh tra bước tới, giật lá bùa trên tay chàng cảnh sát, quay lại với Gaara.- Đây, cầm lấy và đừng có làm mất thêm lần nào nữa. - Ngài thanh tra lên giọng nhắc nhở, - Con biết mẹ sẽ phản ứng thế nào nếu biết chuyện đúng chứ?- Vâng! Gaara gật đầu thấu hiểu.- Giờ thì đến trường đi, trước khi cha được thầy giáo gọi tới để dùng trà.- Vâng!Nói rồi cậu vội vã rời khỏi hiện trường....Sasuke có chút khó chịu khi thấy ánh mắt buồn bã của Naruto. Mặc dù cậu ta cố gắng tỏ ra mình ổn, hòa nhập vào tâm trạng của cả đội, nhưng hắn nhìn ra chàng trai tóc vàng đang thấy bất an khi Hinata không có mặt.Phải cô đã phớt lời lời nhắc nhở của hắn. Cô đã không tới. Cho tới tận giây phút này, khi mà trận đấu chỉ còn chưa đầy vài phút sẽ chính thức bắt đầu. Cô vẫn bạch vô âm tín. Không tham gia thi đấu, kể cả đến trường như những học sinh bình thường phải hoàn thành nghĩa vụ của họ.Và điều sau đó khiến hắn càng tức tối, phẫn nổ với Hinata thêm. Đội bóng đã thua. Và chịu sự chế nhạo của hầu như cả Konoha lẫn Suna. Đối thủ đã dành những lời châm biếm, mỉa mai có cánh khiến lòng tự ái của ai nấy trong đội đều bùng nổ và trào dâng sự tức giận. Sẽ là một trận ẩu đả lớn nếu Gai không kịp can ngăn.Buổi sáng tưởng bình yên là thế, vậy mà mây đen u ám bao phủ cả lớp 3-1.Thua do ai? Lỗi do ai?Hinata bây giờ ở đâu?...Hết tập 6.
Bình minh thức giấc trên thành phố Tokyo xinh đẹp.Hôm nay là một ngày đặc biệt, có ý nghĩa rất lớn đối với đội bóng đá trường Konoha. Vậy nên tâm trạng những ai liên quan đều phấn khích, háo hức lạ thường. Lớp 3 - 1, được cho phép nghĩ ba tiếng đầu để ra sân cổ vũ cho đội bóng của trường. Trận đấu được diễn ra ngay trên sân nhà, càng tiếp thêm sự tự tin, cũng như sức mạnh cho những cầu thủ.Tất cả cầu thủ đã tụ tập lại tại phòng họp, ai nấy đều có chút hồi hộp, nhất là những người được giao trọng trách ra sân ngay từ những phút đầu. Thế nhưng xen lẫn trong niềm hân hoan ấy, không ít người đang âm thâm lo âu. Điển hình là Gaara, câu băn khoăn không biết liệu mọi chuyện sẽ ra sao, khi cậu đã không nói được với Hinata về trận đấu ngày hôm nay. Một phần cậu đang có dự cảm không lành, khi vô tình chứng kiến cảnh tưởng xảy ra gần nơi cậu sống. Sáng nay, trên đường đến trường cậu đã đi ngang qua chỗ hiện trường vụ trọng án tối qua. Cậu thấy cha cậu ở đó, tập trung chỉ đạo cấp dưới. Sẽ là một điều bình thường nếu cậu thản nhiên bỏ đi, nhưng không, sự tò mò của cậu trỗi dậy và cậu đã làm một việc mà ngay sau đó cậu đã ân hận. Gaara cất bước tới chỗ cha, và tìm hiểu sâu hơn mọi chuyện.Chợt cậu khựng lại.Cậu nghe lời bàn tán xung quanh, bởi những người đang tụ tập. Họ nói đó là một vụ tấn công man rợ, nạn nhân bị cướp rồi bị đâm. Và rất gần nơi cậu đứng, một cảnh sát đang lấy lời khai của người đàn ông vô gia cư.Ông ta nói nạn nhân là một thanh niên trẻ tuổi, có vẻ như còn đang là học sinh cao trung. Dáng người hao hao giống với người mà cậu biết. Chỉ là ông ta không nhớ rõ khuôn mặt vì lúc ấy trời tối đen, và khuôn mặt chàng trai kia bê bét máu. Càng nghe ruột gan cậu càng đảo lộn. Cảm giác khó chịu không thôi, cậu hi vọng đó không phải là Hinata. Không phải là cô, nếu không cậu chắc sẽ day dứt đến hết đời, đến chết cũng không thanh thản khi đã bỏ mặc Hinata một mình.- Gaara, con làm gì ở đây?Tiếng cha cậu vang lên khiến cậu giật mình, thoát khỏi sự hoang mang.- Con đang trên đường tới trường. - Cậu nói, cố gắng không để lộ sự lo lắng trong giọng nói.- Thế đó là chuyện gì vậy ạ? - Cậu đánh bảo hỏi, ánh mắt mong chờ. Cậu ngàn lần hi vọng cha cậu sẽ không nói với cậu rằng, họ đã tìm ra thông tin về nạn nhân, và người đó đích thị là Hinata.- Có thể là một vụ cướp, hoặc là tư thù. - Thanh tra nhạt giọng nói chung chung, vì chưa rõ được tình hình. Nói chung cần điều tra thêm.- Sếp! chúng tôi phát hiện ra cái này.Bỗng một cảnh sát gọi lớn, hớt ha hớt hải chạy lại chỗ Shakura. Trên tay cầm cái gì đó được đặt trong bọc nilong bịt kín.- Nó có thể là của nạn nhân, không thì là của hung thủ. - Cảnh sát nói, trao nó cho ngài thanh tra.Gaara lập tức đông cứng người khi nhận ra đó là lá bùa mà mẹ cậu đã đưa cho cậu và cả Hinata.Bất giác cậu đưa tay chạm vào túi quần. Chiếc bùa của cậu vẫn ở đó. Vậy có nghĩa là... Gaara kinh hãi với phát hiện. Cậu cố gắng không hét lên.Những có hàng tá lá bùa giống nhau trên khắp đất nước này đúng chứ? Thế điều gì khiến Gaara bất an vô cớ như vậy. Đó là lá bùa của cậu cũng như Hinata tuy giống nhau nhưng có dấu hiệu riêng, chữa cái G tên cậu được thêu khéo léo trên lá bùa của cậu, và tương tự chữ H tên cô có mặt trên lá bùa của cô. Mẹ Gaara đã dành chút tâm huyết vào điều đó. Và cậu biết ơn, rất biết ơn cho sự yêu thương của một người mẹ dành cho mình.Thanh tra nhìn lá bùa rồi nhìn chàng cảnh sát, như hiểu ý anh ta nói ngay.- Chúng tôi tìm thấy nó ngay chỗ nạn nhân ngồi.Hinata đã rời đi và không may đánh rơi lá bùa may mắn.- Đem về phòng pháp chứng, xem có lấy được dấu vân tay hay không.- Vâng! - Anh cảnh sát nhận lệnh rồi nắm vật chứng bước đi.- Khoan đã, - cậu dốc hết can đảm nói. Hành động kì lạ của cậu khiến ngài thanh tra liếc nhìn cậu, và cảnh sát cũng quay lại.- Sao thế Gaara? - Thanh tra hỏi, - Nom sắc mặt con không tốt.- Lá bùa đó là của con. - Cậu nói, nhìn thẳng mắt cha. Cái nhướng mày sâu sắc của ngài thanh tra đủ nói lên tất cả, ông cho phép cậu đưa ra lời giải thích.- Hôm qua trên đường về con đã đánh rơi nó. - Cậu nói, làm chủ giọng tự nhiên. - Cha biết đấy, đó là lá bùa của mẹ cho con, và con nhớ chính xác nó trông như thế nào. Con không cố ý làm ảnh hưởng tới công việc điều tra của cha, nhưng sẽ mất công vô ích khi cha tìm thấy dấu vân tay của con trên đó, thay vì ai khác.- Trùng hợp thế ư? - Shakuka hồ nghi.Gaara đơn giản chỉ nhún vai.- À, - cảnh sát trẻ bấy giờ mới cất tiếng nói. - Vừa này tôi thấy một con mèo lảng vãng quanh hiện trường, có lẻ nó đã tha lá bùa ở đâu đó tới.- Cậu nên xem xét xung quanh và loại bỏ những vật cản, chướng ngại vật trước khi phong tỏa hiện trường chứ?Shakuka cao giọng trách mắng.- Tôi sẽ rút kinh nghiệm cho lần sau, thưa ngài.Chàng cảnh sát mới ra trường ngập ngừng nói, né tránh ánh nhìn tức giận của cha Gaara. Không nói gì, ngài thanh tra bước tới, giật lá bùa trên tay chàng cảnh sát, quay lại với Gaara.- Đây, cầm lấy và đừng có làm mất thêm lần nào nữa. - Ngài thanh tra lên giọng nhắc nhở, - Con biết mẹ sẽ phản ứng thế nào nếu biết chuyện đúng chứ?- Vâng! Gaara gật đầu thấu hiểu.- Giờ thì đến trường đi, trước khi cha được thầy giáo gọi tới để dùng trà.- Vâng!Nói rồi cậu vội vã rời khỏi hiện trường....Sasuke có chút khó chịu khi thấy ánh mắt buồn bã của Naruto. Mặc dù cậu ta cố gắng tỏ ra mình ổn, hòa nhập vào tâm trạng của cả đội, nhưng hắn nhìn ra chàng trai tóc vàng đang thấy bất an khi Hinata không có mặt.Phải cô đã phớt lời lời nhắc nhở của hắn. Cô đã không tới. Cho tới tận giây phút này, khi mà trận đấu chỉ còn chưa đầy vài phút sẽ chính thức bắt đầu. Cô vẫn bạch vô âm tín. Không tham gia thi đấu, kể cả đến trường như những học sinh bình thường phải hoàn thành nghĩa vụ của họ.Và điều sau đó khiến hắn càng tức tối, phẫn nổ với Hinata thêm. Đội bóng đã thua. Và chịu sự chế nhạo của hầu như cả Konoha lẫn Suna. Đối thủ đã dành những lời châm biếm, mỉa mai có cánh khiến lòng tự ái của ai nấy trong đội đều bùng nổ và trào dâng sự tức giận. Sẽ là một trận ẩu đả lớn nếu Gai không kịp can ngăn.Buổi sáng tưởng bình yên là thế, vậy mà mây đen u ám bao phủ cả lớp 3-1.Thua do ai? Lỗi do ai?Hinata bây giờ ở đâu?...Hết tập 6.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com