Hinata Harem Drama Nhung Nguoi Xa La Full
Hinata đột ngột dừng lại, cảm thấy an tâm khi không ai đuổi theo. Chống một tay lên bức tường, cách xa chỗ Akina một khoảng. Mặt tái mét, cô thấy chóng mặt ù tai, mắt tối sầm. Môi thâm, chân tay không còn sức lực...cô thở gấp, cố gắng lấy lại hơi thở khó nhọc. Vừa được một phen hú vía. Tinh thần còn chưa trở về với cơ thể. Xoay lưng tựa vào tường, cô mở to đôi mắt nhèo nhoẹt. Đồng hồ điểm phút thứ 15 kịp lúc cô chạy thoát.Thế nhưng nó thật sự là thất bại không lường trước, cô thầm cảm tạ thần linh đã ra tay cứu trợ. Nhưng rồi không kìm lại được bật lên một tiếng nguyền rũa.- Chết tiệt Akina! Cô đúng là mối tai họa khôn lường.Thở hắt, cô bực bội gạt đi những giọt mồ hôi lả chả rơi. Vẻ không hài lòng, lảo chảo nhấc chân rời đi. Đến lúc cô nên trở về.oOoĐêm hôm ấy, nàng đã mất ngủ. Cố gắng khép đôi mi, nhưng nỗi lo lắng khiên nàng trằn trọc.Liệu cô có ổn? Ngày mai nàng sẽ đối mặt với cô thế nào đây? Liệu cô có chấp nhận lời xin lỗi của nàng?
Bao nhiêu mối lo nghĩ cứ thế kéo đến giày xéo tâm can nàng. Cho tới khi mệt mỏi không chịu nổi nàng từ từ chìm vào giấc ngủ muộn.
Ánh sáng nhẹ nhàng lẻn vào phòng, vuốt ve khuôn mặt ngây thơ của nàng. Bỗng nàng giật mình, tỉnh thức choàng dậy khi nhớ tới việc quan trọng. Nàng cần tới sớm để trả cô chiếc chuông. Nàng vẫn còn đinh ninh chiếc chuông nằm trong góc tủ ở trường.
Nàng lao nhanh vào phòng tắm, rồi vun vút rời khỏi nhà. Bỏ luôn bữa sáng, làm lơ tiếng chào hỏi của mọi người.
Nàng tới trường, lập tức bước tới mở toang chiếc tủ cả nhân của mình.
Cuống quít lục lọi, mắt mở to tìm kiếm.Bỗng nàng hốt hoảng. Chiếc chuông không có ở đây. Nàng vội đảo lộn đồ vật trong tủ, tìm thật kĩ càng lần nữa.Thất vọng, vẫn không thấy nó đâu. Nàng cực kì hoảng loạn. Một người từ trước tới nay chưa bao giờ lo nghĩ, hoang mang trước điều gì. Nay rơi vào rối loạn chỉ bởi một nguyên nhân tầm thường, không nên có.
Nàng suy diễn lung tung, sợ hại vô cớ với chính những gì nàng nghĩ.
Nàng một mực đổ trách nhiệm về mình.Cảm giác lo sợ kéo đến càng lúc càng lớn, khiến nàng rơi vào tâm lý bất ổn. Nhất định phải tìm thấy nó. Nàng cương quyết như vậy. Thế rồi đóng vội cánh tủ, nàng nháo nhác truy tìm nó khắp nơi.Akina tất bật truy tìm, mọi ngõ ngắt trong trường nàng không bỏ sót. Kể cả lục tung, mò mận trong những chiếc thùng rác phía sau trường.
Quần áo nàng nhăn nhó, đầu tóc lù xù, tay chân lấm lem. Người nàng phảng phất mùi hôi thum thủm.Cho tới khi chiếc thùng rác cuối cùng bị nàng lật đổ. Akina mới dừng lại, cảm thấy vô vọng. Nàng mệt nhoài, ngồi thụp xuống. Vài giọt nước bắt đầu rơi.Nàng miệt mài quên mất lớp học đã bắt đầu. Khuôn mặt bơ phờ nàng ngồi đó bần thần lo nghĩ. Nàng nên làm gì đây? Hinata sẽ cho rằng nàng nói dối, lừa gạt cô. Mắng mỏ hay lạnh nhạt với nàng.Nàng ngồi đó chả để ý trời đất là gì. Cho tới khi cô bước ra khỏi nơi ẩn nấp, tiến về phía nàng.Hinata đã theo dõi hành động của nàng từ khi bắt đầu cho tới lúc này. Nhìn nàng cô cảm thấy bản thân tội lỗi vô cùng.Không chịu đựng được nữa, không chần chừ thêm cô chầm chậm tiến về phía nàng. Cho tới khi đứng trước mặt nàng, nàng vô thức nhìn đôi chân người vừa mới tới. Chợt hốt hoảng ngẩng mặt lên nhìn. - Hinata!- Nàng kinh ngạc, cố giữ giọng điệu bình tĩnh để che giấu. Không thể cho cô biết. - Sao cậu lại tới đây?- Nó mất rồi đúng chứ?- Hinata thẳng thừng hơn bao giờ. Lời khẳng định thay vì nghi vấn.Nàng rùng mình, thấy lạnh sống lưng. Nàng lúng tung hồi lâu, mặc dù không muốn thú nhận nhưng cử chí vàiểu hiện của, nàng đã bị lộ tẩy. Nàng ấp úng lời thoát ra không rõ ràng. - Tớ xin lỗi. Nhất định hôm nay tớ sẽ tìm thấy nó.Nàng nói, đứng dậy đối diện nhìn cô. Akina mong muốn cô cho nàng thêm thời gian nữa. Ánh mắt nàng thật khiến người ta không nở. Nếu là con trai nhất định sẽ phải đầu hàng vô điều kiện. Chả trách Sasuke quan tâm nàng đến thế. Đáng tiếc cô không phải hắn, càng không dễ phân tâm vì kẻ khác. Cô thừa nhận mình không nở, có chút mềm lòng, hơn hết cô vốn chẳng phải loạn tiểu nhân dùng hành vi bị ổi với một cô gái.- Bỏ đi. Tôi không cần nó nữa- Giọng cô nhẹ nhàng như trút đi mối canh cánh trong lòng.Ngạc nhiên nàng suýt reo lên mừng rỡ. Nhưng biếu hiện của cô chẳng thay đổi gì. Nàng rụt rè hỏi: - Vậy cậu không giận tớ nữa đúng không?- Tôi đâu có giận cô- Hinata khẳng định.- Thật không?- Nàng reo lên. Mỉm cười hạnh phúc.- Tôi đâu có lý do gì để giận cô. Chẳng qua chỉ là một cái chuông, mất rồi thì thôi. Dù gì chính tôi đã sai khi tìm cô để lấy lại nó- Hinata hờ hững đáp, khiến nàng cau mày khó hiểu.
- Cậu nói gì thế? cậu có ý gì?- Nàng hoang mang hỏi cô.- Tôi có chuyện cần nói với cô- Cô tiếp lời, dù biết cảm giác nàng ta như thế nào sau khi nghe cô nói. - Cậu muốn nói gì?- Nàng nóng lòng, Cảm giác cô sẽ nói điều gì đó đau lòng, nên nàng nữa muốn nghe nửa không.Hinata vốn không thích dây dưa, nên cô nói ngay tức khắc.- Nghe này Akina. Quên nó đi. Ý tôi là cô hãy quên việc tìm chiếc chuông, cũng như quên hết những gì đã xảy ra.- Cậu muốn nói gì?- Nàng cao giọng hơn, gặng hỏi cô giải thích rõ ràng hơn.Chính nàng ta muốn thế, dù không đành lòng. Cô đành chiều theo, giọng hời hợt cô tiếp tục: - Tôi nói cô quay trở về lớp, quên việc tìm kiếm cái chuông đi. Cô chẳng có lý do gì để tìm nó.- Tớ tìm nó cho cậu- Nàng quả quyết.- Tôi không cần. - Cô quát lên: - Ai mượn cô làm thế? Đừng có hành động ngu ngốc kiểu ấy. Tôi sẽ không cảm kích hay biết ơn cô vì điều cô làm đâu. Vì thế hãy thôi ngay, cô làm tôi phát ngán với cách cư xử ngu ngốc của mình.Nàng không khỏi ngỡ ngàng nhìn cô. Miệng mấp máy không thốt thành lời.- Nếu cô hành xử như thế chỉ để đền đáp ơn cứu mạng thì tôi chân thành khuyên cô dừng ngay đi. Tôi sẽ không nhận bất cứ thành ý nào từ cô. Kể cả hai tiếng 'cảm ơn' . Đừng quên, tôi chẳng có lý do gì nhận thành ý đó và mong cô nhớ một điều. Tôi và cô chẳng có bất kì mối liên hệ nào cả.Cô nhấn mạnh từng từ, từng câu như nghiền nát chúng. Chỉ muốn nàng ta được thông suốt. Nàng vẫn nhìn cô, sâu sắc hơn. Như thể muốn xác nhận thái độ cô vừa trưng bày. Không có bất kì một sự giả vờ nào, hoàn toàn thật lòng và đáng sợ.Nàng đâu cố tình trêu đùa cô đâu. Nàng chỉ muốn có cái cớ để gần gũi cô hơn.Nhưng than ôi! Nàng đâu hiểu hết tâm tư cô. Đáng lí ra nàng nên giữ chừng mực mới phải. Nàng cứ ngỡ cô cũng có ý với nàng.
Sự thay đổi đột ngột cách cư xử của cô khiến nàng rơi vào lúng túng. Rồi tự giam cầm bản thân trong những suy diễn mơ hồ của chính nàng.
Akina ngu ngơ, vẫn chưa tiêu hóa hết nhưng gì cô vừa tuyên bố.- Cô hiểu rồi đúng chứ?- Nói rồi cô xoay người bỏ đi.- Cậu nói chúng ta là bạn- Nàng cất tiếng, lo sợ điều nàng đang nghĩ là đúng. Nếu đúng thế nàng sẽ suy sụp mất.- Bạn? - Cô cười khẩy nhạo báng sự thánh thiện của nàng. - Cô ngây thơ hơn tôi tưởng, hay giả vờ ngờ nghệch. Cô không hiểu những gì tôi nói sao? Tôi chưa từng xem cô là bạn, những gì tôi nói với cô chẳng qua là lời nói dối gạt người thôi. Với tôi chẳng có cái khái niệm bạn bè nào cả. Đừng dùng một từ hoa mĩ như thế với tôi. Tôi không ngại cho cô biết một điều, tôi chắc nó sẽ khiến cô tổn thương ghê gớm. Nhưng chính cô ép tôi nói ra điều đó đấy nhé. Nếu cô muốn nghe, tôi luôn sẵn lòng.Trưng ra bộ mặt đểu cán, giọng điệu nanh nọc cô thỏa mãn lời nguyện cầu cho nàng ta.
- Là gì? cậu muốn nói rằng cậu cố tình tiếp cận tôi?Nàng thốt ra, nhẹ nhành như gió. Chẳng muốn nghe lời thú nhận của cô.Nàng đã tĩnh ngộ hay sao thông minh đột xuất đến thế.- Không sai - cô đáp ngay, nàng không ngờ cô thẳng thừng đến thế. Cô còn chẳng kịp ngạc nhiên. - Ngay từ đâu Tôi đã lên kế hoạch tiếp cận cô. - Tại sao?- Mục đích chỉ có một. Cô nghĩ ngoài gia thế khủng của mình, cô còn có gì nữa?Hinata thành thực tới mức trơ trẽn, dám thừa nhận hành vi ghê tởm đó.Trái tim nàng như vỡ vụn, niềm tin nàng trao gửi mang lại cho nàng muôn vàn thất vọng, đã thế lại càng cay đắng.Hinata đứng đó chỉ để xác nhận rằng, nàng ta đã gục ngã, thực sự gục ngã. Nhận ra mình đã thành công, cô tuyệt tình quay lưng bỏ đi.Những lời nói của cô làm lòng nàng tan nát, cay đắng, tủi hờn. Có chút căm phẫn nhưng nàng vẫn mù quáng không tin.- Nói đối, cậu gạt ai chứ?Bước chân cô ngưng bước khi nàng ta gào lên.Cô gái này cứng đầu hơn cô nghĩ. Nói nãy giờ, tàn nhẫn hết mức cũng chẳng thấm thía được gì. Sao lại ngu muội bất chấp tin tưởng vào người khác cơ chứ? Dù người ta đã làm mình tổn thương nghiêm trọng.Nàng ta quá ngây thơ, quá lương thiện hay quá ngu ngốc đây.Không lẽ nàng ta thật sự đã yêu cô? Hinata ớn lạnh với suy nghĩ đó.Không thể nào, tuyệt đối không thể.Nếu đúng thế thật, thì cô làm sao mới có thể chuộc lại lỗi lầm này đây?Cô đứng đó đấu tranh quyết liệt. Xem ra cô phải tàn nhẫn hơn, đành diễn cho trọn vai phản diện tới cùng.- Cô còn ngu muội tới bao giờ. Đừng tỏ ra đáng thương hại trước mắt kẻ gây oán với cô chứ?- Tôi không tin những gì cậu nói. Cậu nói đối đúng không? Nếu không tại sao cậu lại nói cho tôi biết tất cả.Nghẹn ngào nàng nói, giọng run rẩy. Nàng đưa tay không để tiếng nấc bật thành tiếng.Hinata quay lại, bắt gặp đôi mắt rưng rưng của nàng ta. Lệ chưa rơi chỉ đàng chờ chực, như thể một câu nói đau lòng nữa từ cô nó sẽ tuôn ra mạnh mẽ. Nàng ta đang cố thử thách sự cứng rắn của cô sao?Nàng tự chuốc lấy thất bại cay nghiệt rồi.- Chí ít tôi còn chút tự tế để thú nhận cho cô biết điều đó. Cô không nghĩ thế sao? Nếu không chẳng phải cô sẽ sống mãi với trí hoang tưởng của chính cô. Nhầm lẫn tôi là một người tốt.- Cậu là người tốt- Nàng vẫn khăng khăng nghĩ như thế.- Tôi không nghĩ cô lại bị đả kích lớn thế này. Là lỗi của tôi.Cô vờ lịch thiệp cúi đầu nhận lỗi.- Cậu đã hai lần cứu tớ. Cậu là người tốt- Nàng lặp lại lần nữa, vẫn còn muốn níu kéo tia hi vọng mong manh như bong bóng. Mặc dù nàng biết rõ bong bóng rất dễ vỡ.Hinata cười, một nụ cười xót xa. Tự trách bản thân gây ra tội quá lớn, không thể tha thứ. Nhìn nàng cô không khỏi cắn rứt. Đã làm thì phải làm cho xong. Chính nàng muốn cô đâm đòn chí mạng. Cô chầm chậm rút con dao cô vừa đâm ra khỏi ngực nàng.- Tôi cứu cô. - Hinata thở hắt, chán ngẫm sự cố chấp của nàng ta. - Chỉ vì thế cô cho rằng tôi là người tốt sao? Cô đừng ngây thơ như thế. Chỉ chuốc thiệt thòi vào thân thôi. Đúng thế, tôi đã từng cứu cô. Nhưng không phải dụng tâm để làm thế - Cô bắt đầu ý định tẩy não cho nàng ta khỏi sự u mê. - Lần thứ nhất, là tôi tình cơ đi ngang qua. Tôi vốn chẳng có ý định cứu cô, thậm chí bỏ mặc cô. Mà đáng ra tôi nên làm thế, chẳng qua lúc đó lương tâm tôi còn chút lương tri. Còn lần thứ hai, có lẽ cô không tin, hoặc nghe xong sẽ căm phẫn hay nguyền rũa tôi. Chả sao, nhưng tôi cũng phải nói rõ cho cô nghe, chính cô muốn thế. - Cô cười đểu khi biết chắc nàng ta đang lắng nghe. Tập trung không bỏ sót bất cứ gì, từ giọng điệu, câu chữ cho tới thái độ của cô.- Là tôi cố tình dàn dựng đấy.Tôi nhờ mấy tên lưu manh diễn vở ' anh hùng cứu mĩ nhân'. Mục đích cô đã rõ, tiếp cận cô. Cô đúng ngu ngốc mới nghĩ tôi là người tốt. Nghe mới nực cười làm sao.Giọng cay nghiệt cô nhạo báng nàng. Giờ thì lệ nàng đã rơi, thành từng dòng lăn dài trên đôi gò má bơ phờ vì cú sốc. Được thế, cô nói thêm, kết thúc vỡ diễn.- Giờ thì cô đã rõ mọi chuyển. Oán trách hay tìm cách trả thù tùy cô. - Hinata định đi ngay nhưng vội nán lại nói thêm một chút nữa, càng thận trọng càng tốt cho cô. - Chút nữa quên, chuyện tối qua tôi an toàn rời khỏi biệt thư. Với chuyện tôi từng cứu cô xem như công bằng. Chúng ta không ai nợ ai. Tôi không muốn sau này chúng ta gặp mặt, người tránh né, kẻ bỏ đi. Thế nhé!Dứt lời cô bỏ đi. Cô bỏ mặc nàng ngồi đó ôm lấy cơ thể vẻ ngây dại chưa bao giờ trãi qua.Chắc chắn lần này nàng ta đã bị hạ gục bởi sự tàn nhẫn của mình.Sẽ ổn thôi, đau một lần còn hơn để nàng ta mãi sống trong mộng tưởng.Điều duy nhất cô có thể làm chỉ có thế thôi.
Bao nhiêu mối lo nghĩ cứ thế kéo đến giày xéo tâm can nàng. Cho tới khi mệt mỏi không chịu nổi nàng từ từ chìm vào giấc ngủ muộn.
Ánh sáng nhẹ nhàng lẻn vào phòng, vuốt ve khuôn mặt ngây thơ của nàng. Bỗng nàng giật mình, tỉnh thức choàng dậy khi nhớ tới việc quan trọng. Nàng cần tới sớm để trả cô chiếc chuông. Nàng vẫn còn đinh ninh chiếc chuông nằm trong góc tủ ở trường.
Nàng lao nhanh vào phòng tắm, rồi vun vút rời khỏi nhà. Bỏ luôn bữa sáng, làm lơ tiếng chào hỏi của mọi người.
Nàng tới trường, lập tức bước tới mở toang chiếc tủ cả nhân của mình.
Cuống quít lục lọi, mắt mở to tìm kiếm.Bỗng nàng hốt hoảng. Chiếc chuông không có ở đây. Nàng vội đảo lộn đồ vật trong tủ, tìm thật kĩ càng lần nữa.Thất vọng, vẫn không thấy nó đâu. Nàng cực kì hoảng loạn. Một người từ trước tới nay chưa bao giờ lo nghĩ, hoang mang trước điều gì. Nay rơi vào rối loạn chỉ bởi một nguyên nhân tầm thường, không nên có.
Nàng suy diễn lung tung, sợ hại vô cớ với chính những gì nàng nghĩ.
Nàng một mực đổ trách nhiệm về mình.Cảm giác lo sợ kéo đến càng lúc càng lớn, khiến nàng rơi vào tâm lý bất ổn. Nhất định phải tìm thấy nó. Nàng cương quyết như vậy. Thế rồi đóng vội cánh tủ, nàng nháo nhác truy tìm nó khắp nơi.Akina tất bật truy tìm, mọi ngõ ngắt trong trường nàng không bỏ sót. Kể cả lục tung, mò mận trong những chiếc thùng rác phía sau trường.
Quần áo nàng nhăn nhó, đầu tóc lù xù, tay chân lấm lem. Người nàng phảng phất mùi hôi thum thủm.Cho tới khi chiếc thùng rác cuối cùng bị nàng lật đổ. Akina mới dừng lại, cảm thấy vô vọng. Nàng mệt nhoài, ngồi thụp xuống. Vài giọt nước bắt đầu rơi.Nàng miệt mài quên mất lớp học đã bắt đầu. Khuôn mặt bơ phờ nàng ngồi đó bần thần lo nghĩ. Nàng nên làm gì đây? Hinata sẽ cho rằng nàng nói dối, lừa gạt cô. Mắng mỏ hay lạnh nhạt với nàng.Nàng ngồi đó chả để ý trời đất là gì. Cho tới khi cô bước ra khỏi nơi ẩn nấp, tiến về phía nàng.Hinata đã theo dõi hành động của nàng từ khi bắt đầu cho tới lúc này. Nhìn nàng cô cảm thấy bản thân tội lỗi vô cùng.Không chịu đựng được nữa, không chần chừ thêm cô chầm chậm tiến về phía nàng. Cho tới khi đứng trước mặt nàng, nàng vô thức nhìn đôi chân người vừa mới tới. Chợt hốt hoảng ngẩng mặt lên nhìn. - Hinata!- Nàng kinh ngạc, cố giữ giọng điệu bình tĩnh để che giấu. Không thể cho cô biết. - Sao cậu lại tới đây?- Nó mất rồi đúng chứ?- Hinata thẳng thừng hơn bao giờ. Lời khẳng định thay vì nghi vấn.Nàng rùng mình, thấy lạnh sống lưng. Nàng lúng tung hồi lâu, mặc dù không muốn thú nhận nhưng cử chí vàiểu hiện của, nàng đã bị lộ tẩy. Nàng ấp úng lời thoát ra không rõ ràng. - Tớ xin lỗi. Nhất định hôm nay tớ sẽ tìm thấy nó.Nàng nói, đứng dậy đối diện nhìn cô. Akina mong muốn cô cho nàng thêm thời gian nữa. Ánh mắt nàng thật khiến người ta không nở. Nếu là con trai nhất định sẽ phải đầu hàng vô điều kiện. Chả trách Sasuke quan tâm nàng đến thế. Đáng tiếc cô không phải hắn, càng không dễ phân tâm vì kẻ khác. Cô thừa nhận mình không nở, có chút mềm lòng, hơn hết cô vốn chẳng phải loạn tiểu nhân dùng hành vi bị ổi với một cô gái.- Bỏ đi. Tôi không cần nó nữa- Giọng cô nhẹ nhàng như trút đi mối canh cánh trong lòng.Ngạc nhiên nàng suýt reo lên mừng rỡ. Nhưng biếu hiện của cô chẳng thay đổi gì. Nàng rụt rè hỏi: - Vậy cậu không giận tớ nữa đúng không?- Tôi đâu có giận cô- Hinata khẳng định.- Thật không?- Nàng reo lên. Mỉm cười hạnh phúc.- Tôi đâu có lý do gì để giận cô. Chẳng qua chỉ là một cái chuông, mất rồi thì thôi. Dù gì chính tôi đã sai khi tìm cô để lấy lại nó- Hinata hờ hững đáp, khiến nàng cau mày khó hiểu.
- Cậu nói gì thế? cậu có ý gì?- Nàng hoang mang hỏi cô.- Tôi có chuyện cần nói với cô- Cô tiếp lời, dù biết cảm giác nàng ta như thế nào sau khi nghe cô nói. - Cậu muốn nói gì?- Nàng nóng lòng, Cảm giác cô sẽ nói điều gì đó đau lòng, nên nàng nữa muốn nghe nửa không.Hinata vốn không thích dây dưa, nên cô nói ngay tức khắc.- Nghe này Akina. Quên nó đi. Ý tôi là cô hãy quên việc tìm chiếc chuông, cũng như quên hết những gì đã xảy ra.- Cậu muốn nói gì?- Nàng cao giọng hơn, gặng hỏi cô giải thích rõ ràng hơn.Chính nàng ta muốn thế, dù không đành lòng. Cô đành chiều theo, giọng hời hợt cô tiếp tục: - Tôi nói cô quay trở về lớp, quên việc tìm kiếm cái chuông đi. Cô chẳng có lý do gì để tìm nó.- Tớ tìm nó cho cậu- Nàng quả quyết.- Tôi không cần. - Cô quát lên: - Ai mượn cô làm thế? Đừng có hành động ngu ngốc kiểu ấy. Tôi sẽ không cảm kích hay biết ơn cô vì điều cô làm đâu. Vì thế hãy thôi ngay, cô làm tôi phát ngán với cách cư xử ngu ngốc của mình.Nàng không khỏi ngỡ ngàng nhìn cô. Miệng mấp máy không thốt thành lời.- Nếu cô hành xử như thế chỉ để đền đáp ơn cứu mạng thì tôi chân thành khuyên cô dừng ngay đi. Tôi sẽ không nhận bất cứ thành ý nào từ cô. Kể cả hai tiếng 'cảm ơn' . Đừng quên, tôi chẳng có lý do gì nhận thành ý đó và mong cô nhớ một điều. Tôi và cô chẳng có bất kì mối liên hệ nào cả.Cô nhấn mạnh từng từ, từng câu như nghiền nát chúng. Chỉ muốn nàng ta được thông suốt. Nàng vẫn nhìn cô, sâu sắc hơn. Như thể muốn xác nhận thái độ cô vừa trưng bày. Không có bất kì một sự giả vờ nào, hoàn toàn thật lòng và đáng sợ.Nàng đâu cố tình trêu đùa cô đâu. Nàng chỉ muốn có cái cớ để gần gũi cô hơn.Nhưng than ôi! Nàng đâu hiểu hết tâm tư cô. Đáng lí ra nàng nên giữ chừng mực mới phải. Nàng cứ ngỡ cô cũng có ý với nàng.
Sự thay đổi đột ngột cách cư xử của cô khiến nàng rơi vào lúng túng. Rồi tự giam cầm bản thân trong những suy diễn mơ hồ của chính nàng.
Akina ngu ngơ, vẫn chưa tiêu hóa hết nhưng gì cô vừa tuyên bố.- Cô hiểu rồi đúng chứ?- Nói rồi cô xoay người bỏ đi.- Cậu nói chúng ta là bạn- Nàng cất tiếng, lo sợ điều nàng đang nghĩ là đúng. Nếu đúng thế nàng sẽ suy sụp mất.- Bạn? - Cô cười khẩy nhạo báng sự thánh thiện của nàng. - Cô ngây thơ hơn tôi tưởng, hay giả vờ ngờ nghệch. Cô không hiểu những gì tôi nói sao? Tôi chưa từng xem cô là bạn, những gì tôi nói với cô chẳng qua là lời nói dối gạt người thôi. Với tôi chẳng có cái khái niệm bạn bè nào cả. Đừng dùng một từ hoa mĩ như thế với tôi. Tôi không ngại cho cô biết một điều, tôi chắc nó sẽ khiến cô tổn thương ghê gớm. Nhưng chính cô ép tôi nói ra điều đó đấy nhé. Nếu cô muốn nghe, tôi luôn sẵn lòng.Trưng ra bộ mặt đểu cán, giọng điệu nanh nọc cô thỏa mãn lời nguyện cầu cho nàng ta.
- Là gì? cậu muốn nói rằng cậu cố tình tiếp cận tôi?Nàng thốt ra, nhẹ nhành như gió. Chẳng muốn nghe lời thú nhận của cô.Nàng đã tĩnh ngộ hay sao thông minh đột xuất đến thế.- Không sai - cô đáp ngay, nàng không ngờ cô thẳng thừng đến thế. Cô còn chẳng kịp ngạc nhiên. - Ngay từ đâu Tôi đã lên kế hoạch tiếp cận cô. - Tại sao?- Mục đích chỉ có một. Cô nghĩ ngoài gia thế khủng của mình, cô còn có gì nữa?Hinata thành thực tới mức trơ trẽn, dám thừa nhận hành vi ghê tởm đó.Trái tim nàng như vỡ vụn, niềm tin nàng trao gửi mang lại cho nàng muôn vàn thất vọng, đã thế lại càng cay đắng.Hinata đứng đó chỉ để xác nhận rằng, nàng ta đã gục ngã, thực sự gục ngã. Nhận ra mình đã thành công, cô tuyệt tình quay lưng bỏ đi.Những lời nói của cô làm lòng nàng tan nát, cay đắng, tủi hờn. Có chút căm phẫn nhưng nàng vẫn mù quáng không tin.- Nói đối, cậu gạt ai chứ?Bước chân cô ngưng bước khi nàng ta gào lên.Cô gái này cứng đầu hơn cô nghĩ. Nói nãy giờ, tàn nhẫn hết mức cũng chẳng thấm thía được gì. Sao lại ngu muội bất chấp tin tưởng vào người khác cơ chứ? Dù người ta đã làm mình tổn thương nghiêm trọng.Nàng ta quá ngây thơ, quá lương thiện hay quá ngu ngốc đây.Không lẽ nàng ta thật sự đã yêu cô? Hinata ớn lạnh với suy nghĩ đó.Không thể nào, tuyệt đối không thể.Nếu đúng thế thật, thì cô làm sao mới có thể chuộc lại lỗi lầm này đây?Cô đứng đó đấu tranh quyết liệt. Xem ra cô phải tàn nhẫn hơn, đành diễn cho trọn vai phản diện tới cùng.- Cô còn ngu muội tới bao giờ. Đừng tỏ ra đáng thương hại trước mắt kẻ gây oán với cô chứ?- Tôi không tin những gì cậu nói. Cậu nói đối đúng không? Nếu không tại sao cậu lại nói cho tôi biết tất cả.Nghẹn ngào nàng nói, giọng run rẩy. Nàng đưa tay không để tiếng nấc bật thành tiếng.Hinata quay lại, bắt gặp đôi mắt rưng rưng của nàng ta. Lệ chưa rơi chỉ đàng chờ chực, như thể một câu nói đau lòng nữa từ cô nó sẽ tuôn ra mạnh mẽ. Nàng ta đang cố thử thách sự cứng rắn của cô sao?Nàng tự chuốc lấy thất bại cay nghiệt rồi.- Chí ít tôi còn chút tự tế để thú nhận cho cô biết điều đó. Cô không nghĩ thế sao? Nếu không chẳng phải cô sẽ sống mãi với trí hoang tưởng của chính cô. Nhầm lẫn tôi là một người tốt.- Cậu là người tốt- Nàng vẫn khăng khăng nghĩ như thế.- Tôi không nghĩ cô lại bị đả kích lớn thế này. Là lỗi của tôi.Cô vờ lịch thiệp cúi đầu nhận lỗi.- Cậu đã hai lần cứu tớ. Cậu là người tốt- Nàng lặp lại lần nữa, vẫn còn muốn níu kéo tia hi vọng mong manh như bong bóng. Mặc dù nàng biết rõ bong bóng rất dễ vỡ.Hinata cười, một nụ cười xót xa. Tự trách bản thân gây ra tội quá lớn, không thể tha thứ. Nhìn nàng cô không khỏi cắn rứt. Đã làm thì phải làm cho xong. Chính nàng muốn cô đâm đòn chí mạng. Cô chầm chậm rút con dao cô vừa đâm ra khỏi ngực nàng.- Tôi cứu cô. - Hinata thở hắt, chán ngẫm sự cố chấp của nàng ta. - Chỉ vì thế cô cho rằng tôi là người tốt sao? Cô đừng ngây thơ như thế. Chỉ chuốc thiệt thòi vào thân thôi. Đúng thế, tôi đã từng cứu cô. Nhưng không phải dụng tâm để làm thế - Cô bắt đầu ý định tẩy não cho nàng ta khỏi sự u mê. - Lần thứ nhất, là tôi tình cơ đi ngang qua. Tôi vốn chẳng có ý định cứu cô, thậm chí bỏ mặc cô. Mà đáng ra tôi nên làm thế, chẳng qua lúc đó lương tâm tôi còn chút lương tri. Còn lần thứ hai, có lẽ cô không tin, hoặc nghe xong sẽ căm phẫn hay nguyền rũa tôi. Chả sao, nhưng tôi cũng phải nói rõ cho cô nghe, chính cô muốn thế. - Cô cười đểu khi biết chắc nàng ta đang lắng nghe. Tập trung không bỏ sót bất cứ gì, từ giọng điệu, câu chữ cho tới thái độ của cô.- Là tôi cố tình dàn dựng đấy.Tôi nhờ mấy tên lưu manh diễn vở ' anh hùng cứu mĩ nhân'. Mục đích cô đã rõ, tiếp cận cô. Cô đúng ngu ngốc mới nghĩ tôi là người tốt. Nghe mới nực cười làm sao.Giọng cay nghiệt cô nhạo báng nàng. Giờ thì lệ nàng đã rơi, thành từng dòng lăn dài trên đôi gò má bơ phờ vì cú sốc. Được thế, cô nói thêm, kết thúc vỡ diễn.- Giờ thì cô đã rõ mọi chuyển. Oán trách hay tìm cách trả thù tùy cô. - Hinata định đi ngay nhưng vội nán lại nói thêm một chút nữa, càng thận trọng càng tốt cho cô. - Chút nữa quên, chuyện tối qua tôi an toàn rời khỏi biệt thư. Với chuyện tôi từng cứu cô xem như công bằng. Chúng ta không ai nợ ai. Tôi không muốn sau này chúng ta gặp mặt, người tránh né, kẻ bỏ đi. Thế nhé!Dứt lời cô bỏ đi. Cô bỏ mặc nàng ngồi đó ôm lấy cơ thể vẻ ngây dại chưa bao giờ trãi qua.Chắc chắn lần này nàng ta đã bị hạ gục bởi sự tàn nhẫn của mình.Sẽ ổn thôi, đau một lần còn hơn để nàng ta mãi sống trong mộng tưởng.Điều duy nhất cô có thể làm chỉ có thế thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com