( Hinata Harem) Drama - Những Người Xa Lạ - Full
Tập 2. 18
Ngày hôm sau. Hinata vẫn đến trường. Không như lúc trước, cô trầm lặng, lầm lì hơn. Hàn băng bao quanh khiến người ta trông thấy cô phải e ngại, dè chừng. Tránh xa, không muốn chuốc hỏa vào người.Cô đi tới đâu gieo vào tiềm thức người ta sự phòng bị tới đó.Trước kia, cô luôn hạ mình đáp ứng những câu hỏi từ người khác. Nhưng hôm nay cô lặng thinh, làm ngơ tất cả. Miệng cô câm nín, ngôn ngữ được cô xếp vào tận sâu chiếc hộp, khô khốc, lạnh lẽo. Bất cứ ai, bất cứ điều gì cũng không làm cô bận tâm. Kể cả ánh mặt trời chói sáng. Dù có làm gì đi chăng nữa, Naruto chỉ nhận được từ cô sự thờ ơ mà thôi.Đáng lí ra cô nên lo lắng mới phải. Kế hoạch đang bất lợi.Đáng lí ra cô nên toàn tâm cho kế hoạch.Nhưng...sau khoảng thời gian kiểm nghiệm lại tất cả. Cô quyết định nói không.Suy nghĩ đã thông suốt.Cô sẽ từ bỏ ý định với Akina. Nàng ta xứng đáng những điều tốt đẹp hơn là dính líu tới một kẻ như cô.Nụ hôn ấy không ảnh hưởng tới cô. Cô sẽ cho nó đi vào quên lãng, nhờ gió đưa nó đi xa.Đừng xem thường cô, đừng ra điều kiện với cô. Chỉ chứng tỏ sự ngu ngốc thôi.Đừng thách đố sự bản lĩnh của cô. Chờ xem cô sẽ hoàn thành mục tiêu bằng khả năng không ai ngờ tới.Cô vốn không phải người thích dễ dàng thỏa hiệp.Nàng vẫn chuẩn bị bento trước cho cô. Nàng vẫn có một đêm ngủ ngon, với niềm tin rằng sự khôn ngoan của mình sẽ mang lại chiến thắng cho nàng. Akina đến trường với tâm trạng vui vẻ, sự phấn khích để lộ ra ngoài cho ánh mặt trời ấm áp trông thấy.Giờ nghĩ trưa, nàng đến chỗ cô ngồi. Đặt lên bàn, đối diện cô phần cơm trưa do chính nàng làm.Nàng đặt thành ý của mình vào trong đó, trước mặt bao nhiêu ánh mắt hiếu kì. Nàng Vẫn háo hứng mong đợi.Thế nhưng, lần này cô không do dự. Thay vì nhận nó, cô kiên quyết cự tuyệt. Khi nàng vừa ngồi xuống, mở chiếc hộp ra. Nhẹ nhàng đẩy về phía cô.Cô đứng bật dậy, đẩy lại về phía nàng, thốt ra nhưng lời cay độc nhất. Cô biết nàng sẽ tổn thương.- Nó chẳng hợp với tôi. Mùi vị thật kinh khủng!Không thèm nhìn sắc mặt kinh ngạc đến tủi hờn của nàng, cô lập tức co chân bỏ đi. Để lại nàng ngồi đó, bẽ bàng nhìn theo.Đám đông đang nhìn nàng, lại có thêm chuyện để bàn tán.Nàng tủi thân, nước mắt trào chực rơi trước thái độ lạnh nhạt ấy. Nhưng nàng không khóc, vẫn tỏ ra không có gì. Nàng cố giữ hình tượng của mình, nhẹ nhàng thu dọn tàn cuộc. Rồi lặng lẽ rời đi, bỏ qua những câu hỏi han của bạn bè.Nàng bỏ bữa trưa, trở lại lớp học. Bước chân nặng trĩu, lòng chấn vấn bản thân đã làm sai điều gì khiến cô cư xử như thế.Nàng bước chả nhìn ngó gì, chẳng tập trung bước đi của mình. Không để ý tới mấy cậu con trai tinh nghịch chạy lên chạy xuống cầu thang. Họ va phải nàng, nàng vẫn không hay biết.Bước chân lên bậc thang cuối cùng, nàng rẽ phải tiến về lớp. Hành lang đông đúc, sàn trơn trượt. Thế rồi một cậu học sinh vô ý, chạy nhanh không kịp phanh. Thúc ngay vào vai nàng. Nàng loãng choảng đỗ người về phía trước. Có ai đỡ lấy nàng không?Nàng lảo đảo cố gắng giữ thăng bằng nhưng rồi vẫn thất bại.Vừa lúc cô đi lên, chút hoảng hốt khi trông thấy nàng ngã. Bàn tay nhúc nhích muốn đưa ra đỡ lấy, những rồi cô mặc kệ. Cứ thế coi như không nhìn thấy, Vội vàng cất bước bỏ đi.Nàng nằm sấp dưới sàn, đau đớn xen xấu hổ. Nàng nhăn mặt khi không chịu được nổi đau. Nhưng rồi nàng quên luôn cơn đau khi nhìn thấy cô vừa đi ngang qua chỗ nàng. Cô không ngoảnh mặt nhìn lại, chẳng một lời hỏi han.Nàng thấy lòng mình nhói đau.Tại sao thế? Con người thay đổi nhanh hơn cô tưởng.
Nàng tủi hộ nhìn theo cô, cơn đau bật thành tếng than. Biết bao con người đứng đó cười nhạo nàng.Cả ngày hôm ấy nàng chẳng có cơ hội nói chuyện với cô. Cô luôn tránh xa nàng khi bắt gặp.
Nàng lại suy nghĩ lung tung. Đứng trước gương bơ phờ như người mất hồn. Trông nàng mệt mỏi, mất hết tinh thần. Nàng muốn khóc, nhưng lệ nàng chẳng chịu rơi. Phải chăng oán trách khiến người ta khóa luôn cõi lòng không để tiếng than hóa thành nước mắt?Bỗng tiếng chuông vang lên, nàng thức tĩnh. Lau vội đôi tay vào chiếc khăn treo nơi móc, rồi loay hoay rời khỏi nhà vệ sinh chạy tới lớp.Bất ngờ nàng đầm sầm cô lao công khi vừa bước ra cửa. Chiếc xô trên tay người đó rơi xuống, mấy cái gậy lau rơi ra. Nàng cuống quít xin lỗi, cúi xuống giúp nhặt lên. Nàng đâu hay biết, sợi dây nàng đang treo nơi cô lòi ra khỏi áo, vướng vào móc tay cầm chiếc gậy. Vật gì đó rơi xuống lăn vào trong góc tường.Vậy là nàng đã đánh rơi chiếc chuông rồi!Là ý trời. Nàng không còn cớ gì để với Hinata nữa.
Điều đó hợp với ý cô.
Thời gian còn lại của buổi học, nàng bồn chồn ngồi trong lớp thẩn thờ lén nhìn sang cô.
Hinata vẫn thế, im lặng và lạnh lùng.
Nàng thấy cô thật xa cách. Nàng lại nghĩ vu vơ.
Phải chăng cô đang cố tình gây chiến tranh lạnh để nàng tự động giao trả chiếc chuông? Nếu thế nàng sẽ chờ. Cũng như nóng lòng muốn xem cô dùng cách nào để nài nỉ nàng khi nàng lên mặt.Đến lúc đó nàng sẽ phục thù. Nhưng...hiện thực quá cay nghiệt!Đầu nàng đau, muốn nổ tung với những suy diễn lung tung.
Rốt cuộc tại sao? Cô không cần kỉ vật đó nữa?Nàng cứ ngỡ mình nắm chắc phần thắng. Nào ngờ sự thể lại thành thế này. Cô liệu có thay đổi? Quay lại như lúc đầu.oOoĐêm đến, nàng vẫn nuôi hi vọng. Chờ đợi cô đến tìm nàng, ngồi bứt rứt chực chờ bên chiếc điện thoại. Thỉnh thoảng ra đứng nơi cửa sổ, nhìn xuống cổng xem cô có ai nhấn chuông không?Vô vọng, thời gian cứ thế trôi đi. Tiếng điện thoại reo lên nhiều lần nhưng không phải cô. Không có bất kì vị khách nào tới viếng thăm hay lởn vởn trước nhà nàng.Nàng tức tối vô cớ, muốn đập vỡ thứ gì đó nàng nhìn thấy, nhưng nàng kịp kìm hãm.Sự chịu đựng của nàng đạt giới hạn rồi, nàng thấy tuyệt vọng. Không kiên nhẫn được nữa, nàng nhấc điện thoại lên định gọi cho cô nhưng chợt nhớ ra không có số. Nàng nóng lòng thả điện thoại xuống, nhớ ra điều gì lại nhấc nó lên. Liên tục bấm số gọi những người bạn cùng lớp xem có số của cô không.Nàng thất vọng khi liên tiếp nhận được câu trả lời không. Bực tức nàng đánh mạnh con gấu bông nàng đang ôm trong lòng.Vậy là cô không tới. Nàng thấy ân hận, đáng ra nàng không nên đưa ra những yêu cầu quá đáng đó. Chắc chắn cô giận nàng vì chuyện đó. Cô cho rằng nàng không xứng để cô làm bạn.Nhiều giờ trôi qua nàng ngồi đó chờ đợi bên chiếc điện thoại. Hay trông ngóng ai đó chạy lên phòng báo tin có người tới tìm nàng. Và rồi nàng ngủ quên trên chiếc bàn học của mình.Cánh cửa sổ vẫn mở, gió lùa vào ru giấc ngủ nàng thanh bình.Đúng 9h tối, nhà Akira.
Nhìn bên ngoài trông nó bình dị, đơn thuần với lối kiến trúc truyền thống. Ấy vậy bên trong lại mang xu hướng hiện đại tràn sức sống. Biệt thự của nàng hoa khôi nằm trong khu Nam nội thành Tokyo - nơi dành cho quan chức cấp cao trong bộ máy Nhật, cũng như những gia đình quý tộc. Căn biệt thự mang dáng dấp hoài cổ rất đặc trưng. Từ cánh cổng gỗ vào nhà, lối đi lát đầy sỏi. Khu vườn xanh bao quanh phòng khách, những chiếc bình cổ phun nước dọc theo hàng cây, hồ cá... Đương nhiên, hoài cổ thì hoài cổ, sang trọng vẫn cứ sang trọng. Một sự sang trọng mộc mạc đến mức, ai nhìn thấy cách bài trí cho căn biệt thự vườn này đều ao ước giá mà nó là của mình. Sân phía trước cổng chính được lát đá tảng. Hai bên trồng cây anh đào, loài hoa đặc trưng của đất nước mặt trời mọc.Một cảm giác thiên nhiên và gần gũi kéo từ trong nhà lan tỏa ra bên ngoài nhờ sự kết hợp giữa bức tường đá, sàn nhà và cánh cửa gỗ. Vào ban đêm, ánh sáng phản chiếu từ hồ bơi tạo nên một quang cảnh lãng mạn. Ở cổng trước của dinh thự đều có hệ thống bảo mật cực kì nghiêm ngặt. Rất nhiều cạnh vệ luân phiên tuần tra. Quả xứng danh dinh thử của cựu thủ tướng Nhật.Hinata đứng trên cây anh đào phía bên kia đường, quan sát động tĩnh trong kia. Quả là nhiệm vụ bất khả thi. Cô đã đứng đây gần ba tiếng chỉ để nắm rõ khái quái cảnh quan bên trong, cũng như cách thức hoạt động của đội tuần tra.
Việc đầu tiên, xác định căn phòng của tiểu thư Akina. không khó khăn gì, xét theo vị trí phong thủy cũng như hướng gió, căn phòng của cô nàng ắt hẳn phải mát vào mùa hè, ấm vào mùa đông. Lầu hai, phía bên trái hướng tây nam. Căn phòng sáng rực đèn, rèm cửa màu hồng nhẹ. Với những đặc điểm ấy, không khó để nhận ra đó đích thực là phòng nàng ta, chưa kể nàng đã để lộ vị trí khi tự mình ngó nhìn ra ngoài cửa sổ.Việc thứ hai nắm rõ nhất cự nhất động của đám người cảnh vệ. Tìm cách làm sao tránh được mấy camera giám sát dày đặc đặt tứ phía biệt thự. Sau thời gian quan sát, cô thấy cứ 5 phút mới có một nhóm cảnh vệ di chuyển sang khu vực phía nam, gần chỗ Akina. Góc khuất phía tây nam là hàng cây, cô có thể lợi dụng nó.Cuối cùng cũng xong, sau khi nắm rõ lợi thế nào dành cho mình. Hinata chỉnh lại đồng hồ. Cô có đúng 15 phút để hành động. Kéo cao chiếc áo trùm qua đầu, kéo khẩu trang lên, chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai. Cô nhảy xuống khỏi cây, bước nhẹ nhàng tiến tới gần bức tường. Nhìn ngó xung quanh xem có ai không, rồi từ tốn bật nhảy lên, cô căn đúng thời gian chiếc máy quay hết một lượt từ trái qua phải. Đúng 5 giây. Cô có 5 giây rời khỏi tường trước khi chiếc camera bắt được hình ảnh của cô.Nhẹ nhàng tiếp đất, Hinata hết lộn rồi bò trên đám cỏ, thận trọng tránh các chướng ngại vật. Một đám người đứng gác ngay cửa chính, đường duy nhất để vào ngôi nhà. Cô bò qua bên kia theo hướng phòng Akina. Lại hai tên cảnh vệ đứng nói chuyện ngay chỗ tưởng đá. Phía trên đó là phòng nàng. Không mất bình tĩnh, mọi thứ cô đã chuẩn bị kĩ càng. Hinata cho tay ra sau túi. Lấy ra một hòn đá nhỏ, nắm chính xác về cánh phải hai người kia đứng. Hòn đá lao nhanh bật vào chiếc cửa sổ kính phòng khách. Gây ra một tiếng động nhỏ đủ để hướng sự chú ý của cả hai. Hai người đàn ông áo vest, nhìn nhau rồi hướng tới chỗ tiếng động. Một nụ cười nhếch môi. Cô rời khỏi chỗ nấp, phía sau bụi cây thược dược.Bằng công phu của mình, cô dễ dàng treo lên bức tường đá. Leo lên lầu hai, di chuyển nhẹ nhàng trên mái nhà, hướng tới căn phòng đang mở toang cửa sổ.Tiếng bước chân rón rén, nhảy vào trong phòng. Cô đứng đó nhìn cô gái say sưa ngủ, không nở đánh thức nàng ta dậy, cô định tự mình tìm kiếm. Nhưng rồi khi vừa nhấc chân lên, nàng ta cự quẩy. Như nhận ra điều gì đó, nàng mơ màng mở mắt, bất chợt ngước đôi mắt nâu và sáng nhìn lên. Rồi giật thóp chồm khỏi ghế khi trông thấy một người nam, mặc y phục đen đứng trong phòng ngay cửa số. Nàng suýt hét thét lên, may cô mở khẩu trang kịp thời. - Hinata! Không thể tin vào mắt mình Hinata ở đó đúng như lời thách thức của cô. Không dấu nổi sự ngạc nhiên nàng thốt lên. Thế nhưng cô lập tức đòi lại món đồ của mình.- Tôi đến đúng như lời hẹn. Chiếc chuông đâu?Không mất nhiều thời gian, cô nói ngay đưa tay ra.Có chút hụt hẫng, nhưng nhìn vẻ kiên quyết cùng những giọt mồ hôi lã chã trên trán. Akina nhận ra chiếc chuông này rất quan trọng với cô. Nàng ta đứng dậy, bộ cánh ngủ rộng thùng thình đung đưa trong gió. Cô ngó nhìn nơi khác không muốn trông hình ảnh đó.Như nhận ra, nàng khoác ngay chiếc áo nằm trên thành ghế, rồi từ tốn tiến lại cô. Chợt ngộ ra điều gì. Do dự nhìn cô một lát để sau đó nàng tự đặt vấn đề với sự chính xác đủ tính nghiêm trọng.- Làm thế nào cậu vào được đây? Đột nhập trái phép là phạm tội.Nàng chẳng rõ cảm xúc lúc này của mình như thế nào, nửa vui mừng khi gặp được cô. Nhưng rồi nàng thấy lo lắng, chuyện cô đột nhập vào đây thật nguy hiểm.- Tôi không có nhiều thời gian, đưa nó đây.Giọng cô kiên quyết, ra lệnh thay vì yêu cầu.Giọng nói trong trẻo, hơi vui vẻ nàng ta nói. Nửa đùa nửa nghiêm trọng: - Cậu nên gọi điện cho tớ, hay đàng hoàng bước vào đây. Cậu có biết đây là đâu không? Ông nội tớ là thủ tướng đã về hưu. Việc lẻn vào dinh thự cựu thủ tướng là phạm pháp.- Chắc chắn toà án sẽ nghiêm khắc hơn với tôi, về vấn đề này. Tôi biết họ có sứ mệnh phải bảo vệ công lý và tuân thủ luật pháp. Điều đó buộc họ phải kết án thay vì tha lỗi. Nhưng tôi, không quan tâm tới điều đó. Giờ thì cô đưa nó cho tôi, hoặc tôi sẽ phải làm điều cần làm. Bất chấp hậu quả.Nàng nhìn thẳng vào cô một lát bằng cặp mắt sáng nâu, rồi ngập ngừng. Cô sợ nàng không hiểu rõ cô nói gì. Cô định nhắc lại điều đã nói. Nhưng thay vì làm thế, cô cho thấy vẻ nghiêm nghị đặc biệt của mình.- Cậu bất chấp hậu quả chỉ để lấy lại vật đó, chứ không phải vì tớ?Vẻ bối rối, vẻ xao xuyến cho thấy rằng. Mệng nói, nhưng nàng nghĩ tới một điều gì đã làm nàng bận tâm nhiều. Làm nàng xao lãng trong câu chuyện với cô. - Đừng hiểu lầm Akina! Tôi và cô chẳng có gì cả. Lần cuối cùng tôi nhắc lại điều đó, trả nó lại cho tôi. Hoặc tôi sẽ làm bất cứ điều gì dù làm cậu đau.Nàng nhìn cô lần nữa, chắc chắn rằng cô nói nghiêm túc. Nàng thấy sợ hại trước con người này. Không chần chừ thêm, nàng quay người đi về phía bàn. Mở cánh tủ ra, nàng không nở kết thúc. Nhưng đôi mắt cô như dao đâm vào tim nàng, cô bất chấp tất cả để tìm lại nó. Điều ấy chứng minh vật ấy quan trọng với cô thế nào. Nàng chậm rãi mở chiếc hộp nhỏ trong ngăn tủ, vẫn còn lơ mơ. Bỗng nàng trợn tròn đôi mắt, hoang mang, ôi không chiếc chuông đã biến mất. Chỉ còn mỗi sợi dây bạc nằm trơ trọi trong hộp.Akina kinh sợ, không dám quay lại nhìn cô.
- Sao thế, cậu không muốn đưa?Nom dáng vẻ nàng từ phía sau, cô thấy ngờ vực.Nàng hoảng loạn, cơ thể bỗng rung lên. Biết nói gì với cô đây. Liệu cô có tin lời nàng nói là thật, hay cho rằng cô là loại người thua rồi không phục, dỡ trò tiểu nhân. Rõ ràng lúc chiều nàng để cận thận nó vào hộp. Tại sao nó biến mất? Nàng đứng đó nhìn chằm chằm chiếc hộp, kinh hãi thật sự, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng nàng.Nàng phải làm sao đây?- Akina!Chờ đợi đã đạt dưới hạn, cô cất tiếng gọi. Nàng giật mình, quay lại nhìn cô, mặt tái xanh, mồ hôi đầm đìa khuôn mặt. Hinata cau mày nghi ngờ.- Tớ để quên ở lớp rồi.Nàng cố giữ bình tình, nhưng không thể. Nàng run rẩy, hai bờ môi đánh vào nhau. Trong tiếng nghẹn ngào nàng nói, không được để cô phát hiện, nàng chấn an buộc bản thân ngẩng mặt lên nhìn cô. Ánh mắt cầu xin cô đừng tức giận với nàng.- Sáng mai tớ sẽ đưa nó cho cậu. Được chứ?Nàng đâu biết rằng nàng nói dối rất tệ không. Nàng lại cúi đầu, hai bàn tay run run, nắm chặt mép chiếc váy. Như thể vò nát nó ra.Chết tiệt!- Cô thốt ra tiếng rủa, nàng đã nghe thấy. Hinata biết làm gì hơn, đánh nàng ta chắc. Cô kìm chế cơn giận dự, cất giọng cảnh cáo:- Ngày mai!Dứt lời cô nhảy ra cửa sổ, nhanh như lúc cô tới. Akina ngẩng đầu nhìn lên khi nhận ra cô đã đi, nàng vội chạy đến cửa sổ. Ngó khuôn mặt bất an nhìn xuống. Bóng cô di chuyển nhanh trong màn đêm tĩnh lặng.Nàng thôi nhìn theo khi cô tiếp đất, đành ngậm ngùi vội quay người trở lại giường. Nàng rơi vào trạng thái hoang mang.Rốt cuộc là tại sao?Hinata tiếp đất bằng cú lộn vòng đẹp mắt.Không may cho cô vừa lộn hết vòng, chưa kịp đứng dậy để lao tới bức tường. Cô phải ngưng lại, người đông cứng khi nhận ra đôi mắt đang nhìn mình.Giọt mồ hôi lạnh vừa lăn xuống đám cỏ xanh.Hinata đã bị phát hiện.
Nàng tủi hộ nhìn theo cô, cơn đau bật thành tếng than. Biết bao con người đứng đó cười nhạo nàng.Cả ngày hôm ấy nàng chẳng có cơ hội nói chuyện với cô. Cô luôn tránh xa nàng khi bắt gặp.
Nàng lại suy nghĩ lung tung. Đứng trước gương bơ phờ như người mất hồn. Trông nàng mệt mỏi, mất hết tinh thần. Nàng muốn khóc, nhưng lệ nàng chẳng chịu rơi. Phải chăng oán trách khiến người ta khóa luôn cõi lòng không để tiếng than hóa thành nước mắt?Bỗng tiếng chuông vang lên, nàng thức tĩnh. Lau vội đôi tay vào chiếc khăn treo nơi móc, rồi loay hoay rời khỏi nhà vệ sinh chạy tới lớp.Bất ngờ nàng đầm sầm cô lao công khi vừa bước ra cửa. Chiếc xô trên tay người đó rơi xuống, mấy cái gậy lau rơi ra. Nàng cuống quít xin lỗi, cúi xuống giúp nhặt lên. Nàng đâu hay biết, sợi dây nàng đang treo nơi cô lòi ra khỏi áo, vướng vào móc tay cầm chiếc gậy. Vật gì đó rơi xuống lăn vào trong góc tường.Vậy là nàng đã đánh rơi chiếc chuông rồi!Là ý trời. Nàng không còn cớ gì để với Hinata nữa.
Điều đó hợp với ý cô.
Thời gian còn lại của buổi học, nàng bồn chồn ngồi trong lớp thẩn thờ lén nhìn sang cô.
Hinata vẫn thế, im lặng và lạnh lùng.
Nàng thấy cô thật xa cách. Nàng lại nghĩ vu vơ.
Phải chăng cô đang cố tình gây chiến tranh lạnh để nàng tự động giao trả chiếc chuông? Nếu thế nàng sẽ chờ. Cũng như nóng lòng muốn xem cô dùng cách nào để nài nỉ nàng khi nàng lên mặt.Đến lúc đó nàng sẽ phục thù. Nhưng...hiện thực quá cay nghiệt!Đầu nàng đau, muốn nổ tung với những suy diễn lung tung.
Rốt cuộc tại sao? Cô không cần kỉ vật đó nữa?Nàng cứ ngỡ mình nắm chắc phần thắng. Nào ngờ sự thể lại thành thế này. Cô liệu có thay đổi? Quay lại như lúc đầu.oOoĐêm đến, nàng vẫn nuôi hi vọng. Chờ đợi cô đến tìm nàng, ngồi bứt rứt chực chờ bên chiếc điện thoại. Thỉnh thoảng ra đứng nơi cửa sổ, nhìn xuống cổng xem cô có ai nhấn chuông không?Vô vọng, thời gian cứ thế trôi đi. Tiếng điện thoại reo lên nhiều lần nhưng không phải cô. Không có bất kì vị khách nào tới viếng thăm hay lởn vởn trước nhà nàng.Nàng tức tối vô cớ, muốn đập vỡ thứ gì đó nàng nhìn thấy, nhưng nàng kịp kìm hãm.Sự chịu đựng của nàng đạt giới hạn rồi, nàng thấy tuyệt vọng. Không kiên nhẫn được nữa, nàng nhấc điện thoại lên định gọi cho cô nhưng chợt nhớ ra không có số. Nàng nóng lòng thả điện thoại xuống, nhớ ra điều gì lại nhấc nó lên. Liên tục bấm số gọi những người bạn cùng lớp xem có số của cô không.Nàng thất vọng khi liên tiếp nhận được câu trả lời không. Bực tức nàng đánh mạnh con gấu bông nàng đang ôm trong lòng.Vậy là cô không tới. Nàng thấy ân hận, đáng ra nàng không nên đưa ra những yêu cầu quá đáng đó. Chắc chắn cô giận nàng vì chuyện đó. Cô cho rằng nàng không xứng để cô làm bạn.Nhiều giờ trôi qua nàng ngồi đó chờ đợi bên chiếc điện thoại. Hay trông ngóng ai đó chạy lên phòng báo tin có người tới tìm nàng. Và rồi nàng ngủ quên trên chiếc bàn học của mình.Cánh cửa sổ vẫn mở, gió lùa vào ru giấc ngủ nàng thanh bình.Đúng 9h tối, nhà Akira.
Nhìn bên ngoài trông nó bình dị, đơn thuần với lối kiến trúc truyền thống. Ấy vậy bên trong lại mang xu hướng hiện đại tràn sức sống. Biệt thự của nàng hoa khôi nằm trong khu Nam nội thành Tokyo - nơi dành cho quan chức cấp cao trong bộ máy Nhật, cũng như những gia đình quý tộc. Căn biệt thự mang dáng dấp hoài cổ rất đặc trưng. Từ cánh cổng gỗ vào nhà, lối đi lát đầy sỏi. Khu vườn xanh bao quanh phòng khách, những chiếc bình cổ phun nước dọc theo hàng cây, hồ cá... Đương nhiên, hoài cổ thì hoài cổ, sang trọng vẫn cứ sang trọng. Một sự sang trọng mộc mạc đến mức, ai nhìn thấy cách bài trí cho căn biệt thự vườn này đều ao ước giá mà nó là của mình. Sân phía trước cổng chính được lát đá tảng. Hai bên trồng cây anh đào, loài hoa đặc trưng của đất nước mặt trời mọc.Một cảm giác thiên nhiên và gần gũi kéo từ trong nhà lan tỏa ra bên ngoài nhờ sự kết hợp giữa bức tường đá, sàn nhà và cánh cửa gỗ. Vào ban đêm, ánh sáng phản chiếu từ hồ bơi tạo nên một quang cảnh lãng mạn. Ở cổng trước của dinh thự đều có hệ thống bảo mật cực kì nghiêm ngặt. Rất nhiều cạnh vệ luân phiên tuần tra. Quả xứng danh dinh thử của cựu thủ tướng Nhật.Hinata đứng trên cây anh đào phía bên kia đường, quan sát động tĩnh trong kia. Quả là nhiệm vụ bất khả thi. Cô đã đứng đây gần ba tiếng chỉ để nắm rõ khái quái cảnh quan bên trong, cũng như cách thức hoạt động của đội tuần tra.
Việc đầu tiên, xác định căn phòng của tiểu thư Akina. không khó khăn gì, xét theo vị trí phong thủy cũng như hướng gió, căn phòng của cô nàng ắt hẳn phải mát vào mùa hè, ấm vào mùa đông. Lầu hai, phía bên trái hướng tây nam. Căn phòng sáng rực đèn, rèm cửa màu hồng nhẹ. Với những đặc điểm ấy, không khó để nhận ra đó đích thực là phòng nàng ta, chưa kể nàng đã để lộ vị trí khi tự mình ngó nhìn ra ngoài cửa sổ.Việc thứ hai nắm rõ nhất cự nhất động của đám người cảnh vệ. Tìm cách làm sao tránh được mấy camera giám sát dày đặc đặt tứ phía biệt thự. Sau thời gian quan sát, cô thấy cứ 5 phút mới có một nhóm cảnh vệ di chuyển sang khu vực phía nam, gần chỗ Akina. Góc khuất phía tây nam là hàng cây, cô có thể lợi dụng nó.Cuối cùng cũng xong, sau khi nắm rõ lợi thế nào dành cho mình. Hinata chỉnh lại đồng hồ. Cô có đúng 15 phút để hành động. Kéo cao chiếc áo trùm qua đầu, kéo khẩu trang lên, chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai. Cô nhảy xuống khỏi cây, bước nhẹ nhàng tiến tới gần bức tường. Nhìn ngó xung quanh xem có ai không, rồi từ tốn bật nhảy lên, cô căn đúng thời gian chiếc máy quay hết một lượt từ trái qua phải. Đúng 5 giây. Cô có 5 giây rời khỏi tường trước khi chiếc camera bắt được hình ảnh của cô.Nhẹ nhàng tiếp đất, Hinata hết lộn rồi bò trên đám cỏ, thận trọng tránh các chướng ngại vật. Một đám người đứng gác ngay cửa chính, đường duy nhất để vào ngôi nhà. Cô bò qua bên kia theo hướng phòng Akina. Lại hai tên cảnh vệ đứng nói chuyện ngay chỗ tưởng đá. Phía trên đó là phòng nàng. Không mất bình tĩnh, mọi thứ cô đã chuẩn bị kĩ càng. Hinata cho tay ra sau túi. Lấy ra một hòn đá nhỏ, nắm chính xác về cánh phải hai người kia đứng. Hòn đá lao nhanh bật vào chiếc cửa sổ kính phòng khách. Gây ra một tiếng động nhỏ đủ để hướng sự chú ý của cả hai. Hai người đàn ông áo vest, nhìn nhau rồi hướng tới chỗ tiếng động. Một nụ cười nhếch môi. Cô rời khỏi chỗ nấp, phía sau bụi cây thược dược.Bằng công phu của mình, cô dễ dàng treo lên bức tường đá. Leo lên lầu hai, di chuyển nhẹ nhàng trên mái nhà, hướng tới căn phòng đang mở toang cửa sổ.Tiếng bước chân rón rén, nhảy vào trong phòng. Cô đứng đó nhìn cô gái say sưa ngủ, không nở đánh thức nàng ta dậy, cô định tự mình tìm kiếm. Nhưng rồi khi vừa nhấc chân lên, nàng ta cự quẩy. Như nhận ra điều gì đó, nàng mơ màng mở mắt, bất chợt ngước đôi mắt nâu và sáng nhìn lên. Rồi giật thóp chồm khỏi ghế khi trông thấy một người nam, mặc y phục đen đứng trong phòng ngay cửa số. Nàng suýt hét thét lên, may cô mở khẩu trang kịp thời. - Hinata! Không thể tin vào mắt mình Hinata ở đó đúng như lời thách thức của cô. Không dấu nổi sự ngạc nhiên nàng thốt lên. Thế nhưng cô lập tức đòi lại món đồ của mình.- Tôi đến đúng như lời hẹn. Chiếc chuông đâu?Không mất nhiều thời gian, cô nói ngay đưa tay ra.Có chút hụt hẫng, nhưng nhìn vẻ kiên quyết cùng những giọt mồ hôi lã chã trên trán. Akina nhận ra chiếc chuông này rất quan trọng với cô. Nàng ta đứng dậy, bộ cánh ngủ rộng thùng thình đung đưa trong gió. Cô ngó nhìn nơi khác không muốn trông hình ảnh đó.Như nhận ra, nàng khoác ngay chiếc áo nằm trên thành ghế, rồi từ tốn tiến lại cô. Chợt ngộ ra điều gì. Do dự nhìn cô một lát để sau đó nàng tự đặt vấn đề với sự chính xác đủ tính nghiêm trọng.- Làm thế nào cậu vào được đây? Đột nhập trái phép là phạm tội.Nàng chẳng rõ cảm xúc lúc này của mình như thế nào, nửa vui mừng khi gặp được cô. Nhưng rồi nàng thấy lo lắng, chuyện cô đột nhập vào đây thật nguy hiểm.- Tôi không có nhiều thời gian, đưa nó đây.Giọng cô kiên quyết, ra lệnh thay vì yêu cầu.Giọng nói trong trẻo, hơi vui vẻ nàng ta nói. Nửa đùa nửa nghiêm trọng: - Cậu nên gọi điện cho tớ, hay đàng hoàng bước vào đây. Cậu có biết đây là đâu không? Ông nội tớ là thủ tướng đã về hưu. Việc lẻn vào dinh thự cựu thủ tướng là phạm pháp.- Chắc chắn toà án sẽ nghiêm khắc hơn với tôi, về vấn đề này. Tôi biết họ có sứ mệnh phải bảo vệ công lý và tuân thủ luật pháp. Điều đó buộc họ phải kết án thay vì tha lỗi. Nhưng tôi, không quan tâm tới điều đó. Giờ thì cô đưa nó cho tôi, hoặc tôi sẽ phải làm điều cần làm. Bất chấp hậu quả.Nàng nhìn thẳng vào cô một lát bằng cặp mắt sáng nâu, rồi ngập ngừng. Cô sợ nàng không hiểu rõ cô nói gì. Cô định nhắc lại điều đã nói. Nhưng thay vì làm thế, cô cho thấy vẻ nghiêm nghị đặc biệt của mình.- Cậu bất chấp hậu quả chỉ để lấy lại vật đó, chứ không phải vì tớ?Vẻ bối rối, vẻ xao xuyến cho thấy rằng. Mệng nói, nhưng nàng nghĩ tới một điều gì đã làm nàng bận tâm nhiều. Làm nàng xao lãng trong câu chuyện với cô. - Đừng hiểu lầm Akina! Tôi và cô chẳng có gì cả. Lần cuối cùng tôi nhắc lại điều đó, trả nó lại cho tôi. Hoặc tôi sẽ làm bất cứ điều gì dù làm cậu đau.Nàng nhìn cô lần nữa, chắc chắn rằng cô nói nghiêm túc. Nàng thấy sợ hại trước con người này. Không chần chừ thêm, nàng quay người đi về phía bàn. Mở cánh tủ ra, nàng không nở kết thúc. Nhưng đôi mắt cô như dao đâm vào tim nàng, cô bất chấp tất cả để tìm lại nó. Điều ấy chứng minh vật ấy quan trọng với cô thế nào. Nàng chậm rãi mở chiếc hộp nhỏ trong ngăn tủ, vẫn còn lơ mơ. Bỗng nàng trợn tròn đôi mắt, hoang mang, ôi không chiếc chuông đã biến mất. Chỉ còn mỗi sợi dây bạc nằm trơ trọi trong hộp.Akina kinh sợ, không dám quay lại nhìn cô.
- Sao thế, cậu không muốn đưa?Nom dáng vẻ nàng từ phía sau, cô thấy ngờ vực.Nàng hoảng loạn, cơ thể bỗng rung lên. Biết nói gì với cô đây. Liệu cô có tin lời nàng nói là thật, hay cho rằng cô là loại người thua rồi không phục, dỡ trò tiểu nhân. Rõ ràng lúc chiều nàng để cận thận nó vào hộp. Tại sao nó biến mất? Nàng đứng đó nhìn chằm chằm chiếc hộp, kinh hãi thật sự, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng nàng.Nàng phải làm sao đây?- Akina!Chờ đợi đã đạt dưới hạn, cô cất tiếng gọi. Nàng giật mình, quay lại nhìn cô, mặt tái xanh, mồ hôi đầm đìa khuôn mặt. Hinata cau mày nghi ngờ.- Tớ để quên ở lớp rồi.Nàng cố giữ bình tình, nhưng không thể. Nàng run rẩy, hai bờ môi đánh vào nhau. Trong tiếng nghẹn ngào nàng nói, không được để cô phát hiện, nàng chấn an buộc bản thân ngẩng mặt lên nhìn cô. Ánh mắt cầu xin cô đừng tức giận với nàng.- Sáng mai tớ sẽ đưa nó cho cậu. Được chứ?Nàng đâu biết rằng nàng nói dối rất tệ không. Nàng lại cúi đầu, hai bàn tay run run, nắm chặt mép chiếc váy. Như thể vò nát nó ra.Chết tiệt!- Cô thốt ra tiếng rủa, nàng đã nghe thấy. Hinata biết làm gì hơn, đánh nàng ta chắc. Cô kìm chế cơn giận dự, cất giọng cảnh cáo:- Ngày mai!Dứt lời cô nhảy ra cửa sổ, nhanh như lúc cô tới. Akina ngẩng đầu nhìn lên khi nhận ra cô đã đi, nàng vội chạy đến cửa sổ. Ngó khuôn mặt bất an nhìn xuống. Bóng cô di chuyển nhanh trong màn đêm tĩnh lặng.Nàng thôi nhìn theo khi cô tiếp đất, đành ngậm ngùi vội quay người trở lại giường. Nàng rơi vào trạng thái hoang mang.Rốt cuộc là tại sao?Hinata tiếp đất bằng cú lộn vòng đẹp mắt.Không may cho cô vừa lộn hết vòng, chưa kịp đứng dậy để lao tới bức tường. Cô phải ngưng lại, người đông cứng khi nhận ra đôi mắt đang nhìn mình.Giọt mồ hôi lạnh vừa lăn xuống đám cỏ xanh.Hinata đã bị phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com