Hikaru No Go Ky Thu Co Vay Tro Ve
Thời điểm Shindou Hikaru mở mắt ra, chính mình lại đang nằm trong bệnh viện, nhìn trần nhà trắng tinh, cậu thở dài một hơi, quả nhiên vẫn là như vậy.Mặc kệ chính mình dù chết bao nhiêu lần, đều sẽ trở lại thời điểm này.Cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, aizz, quả nhiên lại về tới thời điểm 12 tuổi.Chỉ tiếc bản thân chết bao nhiêu lần, trở về bao nhiêu lần, hồn ma kia đều sẽ không xuất hiện.Người sống lâu rồi liền sẽ không nhớ rõ rất nhiều việc, nhưng chỉ có ký ức đối với hồn ma kia luôn vẫn sống động. Cẩn thận ngẫm lại....... Bản thân rốt cuộc đã sống bao lâu rồi?Shindou Hikaru ngồi dậy, duỗi ngón tay bắt đầu tính toán."Em đang làm gì vậy?""Tính toán." Hikaru không chút do dự trả lời.Nhưng giây tiếp theo cậu liền ngẩn người, cũng không biết đã tính tới chỗ nào, cậu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một hồn ma đứng dưới những tia nắng mỹ lệ - Sai.Trong nháy mắt, cậu cũng không biết nội tâm của chính mình là tư vị gì, lại chỉ cảm thấy trống rỗng, cẩn thận nhớ lại, cái gì đều không có. Thật giống như cảm giác này, nga...... Nguyên lai là anh ở chỗ này.Không mặn không nhạt.Shindou Hikaru cảm thấy biểu hiện như vậy thật không giống chính mình, liền xấu hổ cúi xuống, đem tầm mắt từ trên hồn ma dời đi.Ha ha.......Cậu thế nhưng thấy được Sai?Đã bao nhiêu lần trọng sinh không thấy được hồn ma, thế nhưng lần này lại thấy được.Bỗng nhiên nhớ tới lần này chính mình vì đuổi theo một con mèo đen mắt màu xanh lục mà bị xe tải đâm chết, bản thân lúc ấy vừa mới lấy được danh hiệu Bản nhân phường, mà một ngày kia, cậu vừa mới đi nói chuyện với Shusaku dù đã không tồn tại.Dù sao cậu cũng đã chết thành thói quen, tự nhiên liền không thèm để ý.Chỉ là lần này trọng sinh, tựa hồ có chỗ nào không đúng.Vì thế Hikaru ngẩng đầu, nhìn hồn ma mờ mịt trước mặt, yên lặng nói: "Anh là ai?""Lần đầu gặp mặt, anh là Fujiwara no Sai." Hồn ma màu trắng thấy thiếu niên biểu hiện bình đạm khi nhìn lại chính mình, không có như vừa rồi nhìn mình như nhìn thấy yêu quái, sợ tới mức khoa trương té ngã, cứ như thay đổi thành một người khác. Hiển nhiên, anh càng thích người ổn trọng hơn."Fujiwara no Sai? Thật là một cái tên kỳ lạ." Hikaru đang tìm hiểu Sai, thử xem anh rốt cuộc đối với cậu có bao nhiêu hiểu biết."A...... anh dạy cờ vây cho Nhật hoàng tại kinh thành ở thời kỳ Heian." Sai lộ ra biểu tình hoài niệm, nhưng không bao lâu lại để lộ một ít ưu sầu, "Anh mỗi ngày đều chơi cờ vây, cảm giác phi thường hạnh phúc.""Nhưng ngoài anh ra, còn có một người cũng dạy cờ cho Nhật hoàng. Có một ngày, hắn hướng Nhật hoàng nói rằng Người chỉ cần một người dạy cờ là đủ, vì thế diễn ra trận đấu giữa anh và hắn ta, người nào thắng sẽ lưu lại dạy cờ." Nói đến chuyện cũ, ánh sáng trên người hồn ma màu trắng đều có chút ảm đạm."Xem ra là anh thua." Hikaru bày ra tư thái thả lỏng. Thế giới của Sai quá thuần túy, ngoại trừ cờ vây cũng không có điều gì khác, yêu cầu đối mặt với ác ý của người khác khi đánh cờ cũng không biết."Cũng không phải! Đó là bởi vì......" Nhắc tới "thua", Sai thân là hồn ma, phản ứng rất kịch liệt, cảm xúc tràn đầy bi phẫn của Sai lập tức hướng đến Hikaru!Nhưng lại không có cách nào ảnh hưởng đến Hikaru."Hikaru!"Thanh âm quen thuộc đánh vỡ oán khí mãnh liệt của hồn ma, Shindou Mitsuko vừa vào cửa liền nhìn đến con trai của mình ngồi yên trên giường bệnh, nguyên bản lo lắng khi nhận được điện thoại nói Hikaru hôn mê bất tỉnh cũng tiêu tan không ít, nhưng vẫn còn lo lắng nói: "Hikaru, con hiện tại cảm thấy còn nơi nào không thoải mái hay không?"Nhìn biểu hiện lo lắng của mẹ mình, lại nhìn Akari phía sau mẹ liền hiểu được mọi chuyện."Con không có việc gì, làm mẹ lo lắng, thật sự xin lỗi." Hikaru vừa định xốc chăn lên, đã bị Mitsuko ngăn lại."Con đứa nhỏ này đột nhiên ngoan ngoãn như vậy thật đúng là làm người ta không có thói quen......" Mitsuko hiện tại mặc kệ thái độ của con trai, chỉ lo lắng thân thể của cậu, "Không phải nơi nào ngã hư rồi đi?""......" Đối mặt với nghi ngờ cực mạnh của mẹ, Hikaru bất đắc dĩ nhìn về phía Sai, chỉ thấy hồn ma thuần túy kia đang dùng quạt xếp trong tay che miệng cười trộm, một chút đều không có bộ dáng oán khí dày đặc như vừa rồi.Aizz......Cuối cùng Hikaru không có chịu đựng yêu cầu của Mitsuko, chính là ở bệnh viện ngây người một buổi tối, ngày hôm sau tại bác sĩ cam đoan bảo đảm khỏe mạnh tuyệt đối, không có bất luận di chứng gì, mới đồng ý làm Hikaru xuất viện đi học.Trở lại lớp 6/1 quen thuộc, Hikaru nghĩ, hôm nay nghênh đón cậu trở về không chừng lại là đề kiểm tra."Lần trước đề kiểm tra xã hội, thành tích mọi người đều không được tốt, cho nên hôm nay lại kiểm tra lần nữa!" Giáo viên môn xã hội là một nữ giáo viên tóc ngắn mang kính mắt, thoạt nhìn giỏi giang, nghiêm túc, ít nói. Cô lắc lắc cuốn sách xã hội trong tay, làm lơ học sinh oán giận, "Nhanh nào, đều đem sách giáo khoa thu hồi hết."Thật đúng là một màn đầy hoài niệm...... Hikaru thuần thục đem sách giáo khoa cất đi, nhận lấy đề kiểm tra, đem phần còn lại truyền cho bàn tiếp theo. Nhìn đề kiểm tra quen thuộc, cảm giác như ngàn năm đã trôi qua, lại như chỉ mấy năm ngắn ngủi.Bỗng nhiên lại nghĩ đến mình đời trước cũng chỉ sống lâu mấy năm, không phải cũng cách một màn này mới có mấy năm thôi sao?"Oa! Là câu hỏi lịch sử nha!"Thanh âm quen thuộc từ trong đầu truyền đến, Hikaru bỗng nhiên nhoẻn miệng, ít nhất một đời này so với những đời trước có bất đồng.Sai lại trở về bên người cậu, không phải sao?Thật cảm tạ thần minh, có thể để cho chính mình, lại một lần nữa gặp lại hồn ma này."Ân, đúng là câu hỏi lịch sử." Hikaru một bên trả lời Sai, một bên điền đáp án tiêu chuẩn vào bài kiểm tra."Nga, Hikaru thật sự rất hiểu biết lịch sử." Sai hơi ngạc nhiên nhìn Hikaru trả lời câu hỏi, nhìn cậu thuần thục tại chỗ trống điền đáp án.Nếu làm anh lặp lại sống qua mấy trăm lần, phỏng chừng anh cũng đối với đáp án hiểu rõ trong lòng bàn tay. Hikaru trong lòng yên lặng mà nghĩ, bút trong tay lại không có tạm dừng, đột nhiên cậu ý thức được Sai đối với chính mình xưng hô, mặt mày không khỏi nhiễm ý cười, chuyển động bút, ở trong đầu nói với Sai: "Hikaru?"Cậu nhưng không có quên chính mình căn bản không có giới thiệu bản thân với Sai, anh sẽ xưng hô như vậy với cậu đại khái bởi vì ngày hôm qua mẹ đối với mình xưng hô."Ân?" Sai hiển nhiên còn không có phản ứng lại đây là việc gì.Sai thật đúng là thuần túy làm người hâm mộ, Hikaru điền xong bài kiểm tra, sau đó đứng lên, ở tầm mắt giáo viên đau đầu đem bài kiểm tra nộp lên rồi đi ra ngoài."Thật là, Hikaru luôn gấp không chờ nổi như vậy mà nộp bài kiểm tra." Giáo viên đẩy kính mắt của mình, tại Hikaru tươi cười lấy lòng, bất đắc dĩ tiếp nhận bài kiểm tra. Vốn dĩ không để ý liếc mắt nhìn bài kiểm tra một cái, nhưng nhìn đến bài kiểm tra điền đầy hết đáp án, cô ngơ ngẩn."Di?"Hikaru vừa ly khai phòng học, liền lưu ý đến Sai theo sát phía sau mình lộ ra thần sắc bất an. Ý thức được Sai bất an là vì vừa rồi giáo viên bất mãn đối với chính mình nộp bài đầu tiên mà sinh ra lo lắng, Hikaru chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, giờ phút này cậu cũng không thể nói với Sai những việc phát sinh trên người bản thân đi? Nói vậy, sẽ đem người...... hồn ma, dọa cho xem, vì thế Hikaru chọn một đề tài mở miệng, dời đi lực chú ý của Sai."Phía trước chỉ lo hỏi tin tức của anh, đều đã quên tự giới thiệu." Hikaru chậm rãi dạo bước tới sân thượng, nhìn học sinh yêu thích bóng đá rơi mồ hôi phía dưới, thanh âm thanh thúy nói: "Em là Shindou Hikaru, học sinh lớp 6 trường tiểu học Hase...... Em là một học sinh bình thường."Đối thoại lâm vào trầm mặc, Hikaru xoay người nhìn Sai, thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của anh, không khỏi cười nói: "Vừa rồi giáo viên chỉ là oán giận một chút, sẽ không đem em đuổi học, anh không cần lo lắng cho em như vậy.""A...... Hikaru thật biết suy đoán nội tâm người khác." Sai có chút kinh ngạc, liền cảm khái nói: "Điểm này nhưng thật ra cùng Shusaku không giống nhau.""Shusaku cũng là giống em bị anh bám vào người sao?" Hikaru sẽ không buông tha cơ hội cùng Sai chưa quen thuộc với mình nói chuyện."Ân......" Sai lâm vào trầm tư, trên mặt lộ biểu tình hoài niệm, "Đó là đứa nhỏ đối với cờ vây rất có thiên phú.""Bởi vì Shusaku khi còn nhỏ liền có mục tiêu trở thành một cao thủ cờ vây, mà anh cũng được như ước nguyện, tận tình chơi cờ.""Sau đó em ấy trở thành một cao thủ cờ vây đệ nhất, đáng tiếc năm 34 tuổi bất hạnh nhiễm bệnh, như vậy......""Lúc ấy cách chữa bệnh còn chưa được nâng cao như hiện tại, tiểu bệnh tiểu đau đều sẽ lấy mạng người." Hikaru sống nhiều năm như vậy, cũng đối với thời đại lịch sử của Shusaku có chút hiểu biết, cũng là....... vì tìm kiếm dấu vết Sai tồn tại. Dừng một chút, Hikaru tiếp tục hỏi: "Sau đó anh liền không gặp được người thứ hai có thể nhìn thấy anh sao?""Đúng vậy." Sai bất đắc dĩ thở dài, ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ trước mặt, "Cho tới bây giờ, anh đã gặp được em.""Anh liền thích chơi cờ vây đến như vậy?" Hikaru gãi gãi mặt."Đúng vậy!" Nhắc tới cờ vây, toàn bộ khí thế của Sai đều thay đổi, lúc này anh tựa như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, "Bởi vì anh còn không có lĩnh hội được 'Nước đi thần thánh'!""Như vậy a......" Hikaru cười cười, "Em nhưng thật ra biết một số chỗ có thể chơi cờ vây, hôm nay tan học liền mang anh đi."Quả nhiên nghe được chuyện này, Sai liền hoan hô lên, Hikaru cũng bị vui sướng của anh cảm nhiễm, gợi lên khóe môi, nhưng mà liền ở thời điểm Sai cao hứng ôm lấy đầu cậu, tươi cười liền trở thành xấu hổ, "Đã quên một chuyện...""Chuyện gì?" Sai như cũ duy trì tư thế ôm lấy Hikaru, chỉ là thần sắc trở nên nghiêm túc."A...... Không có gì." Nhìn đến Sai như vậy, Hikaru đành đem sự tình để trong lòng.Cậu đã quên bài kiểm tra 8 điểm mấy ngày trước, mẹ cậu dưới sự tức giận cúp hết tiền tiêu vặt của cậu. Mà hội quán cờ vây chính là muốn thu phí, thật là không xong...... Xem ra chỉ có thể hỏi mượn Akari.Chớp mắt liền đến lúc tan học, Akari đi đến chỗ Hikaru ngồi, "Hikaru, chúng ta cùng nhau về đi.""Hôm nay sợ là không được, mình đã hẹn bạn cùng đi chơi cờ vây." Hikaru bất đắc dĩ thu thập sách vở của mình, cuối cùng da mặt dày hỏi mượn Akari 500 yên."Cờ vây?" Akari lấy tiền ra để vào trong tay Hikaru, không khỏi cảm thấy kỳ quái, "Như thế nào chưa bao giờ nghe Hikaru cậu đề cập đến cờ vây a? Bạn cùng chơi cờ vây? Chơi cờ vây?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com