Hikaru No Go Fanfic Akihika Thap Dang
Đây là cảm giác của tui ở chương này (✧∀✧) – (o'∀`o) – (っ˘ω˘ς ) Tui sẽ không nói gì cả, không nói gì đâu, không nói gì về việc cái chương này hơi nóng đâu khụ khụ
Akira nghiễm nhiên chỉ quấn khăn tắm ở nửa người dưới, tựa như ngày đó trước chỗ rửa mặt hai người nhìn nhau. Cậu nghe được Hikaru la lên thì xoay người hỏi: "Cậu sao vậy, Shindo?" Hikaru nhẹ nhàng nuốt nước bọt, "Tớ đã trở thành Bản Nhân Phường rồi!" Akira cười to lên, đi tới trước mặt Hikaru, vươn cánh tay ôm lấy vai Hikaru, "Chúc mừng cậu!" Akira càng tiến lại gần, mùi hương trên người ngày càng rõ. Hikaru từng bước lui về phía sau, Akira được đà xô tới, gương mặt của Hikaru thậm chí cảm nhận rõ hô hấp của đối phương, tim cậu đập càng lúc càng nhanh, hét to một tiếng: "Toya!"
Ạch! Tay Hikaru quơ trúng bàn cờ đặt trên giường, đầu đập xuống đất, nhất thời làm cho tỉnh mộng. Cậu mở mắt ra, vẫn đúng là ở căn phòng nhà Akira. Còn Akira đang cầm quân cờ trên tay, có chút kinh ngạc nhìn một Hikaru đang mơ màng.
"Hả, sao tớ lại đang ngủ vậy?" cảnh sắc trong mộng quá chân thật đến nỗi bây giờ đối diện với Akira ở ngoài đời, Hikaru bỗng nhiên có chút xấu hổ. Akira tròn mắt nhìn Hikaru, "Cậu định đêm nay thức bày kỳ phổ, hơn nữa cậu cũng mệt nên đã ngủ trước. Nhưng mà tại sao trong mơ lại la lớn tên tớ? Tớ là sắp chết? Hay nợ tiền cậu?" "Nói bậy bạ, tớ mơ thấy mình giành được danh hiệu Bản Nhân Phường, muốn tìm cậu để báo tin đó mà." Hikaru dời ánh mắt đi chỗ khác, không muốn đối diện với Akira.
"Nhật hữu sở tư dạ hữu sở mộng (*) đó, xem ra khát khao của cậu thật sự rất lớn." Akira mỉm cười, một cách mệt mỏi vươn người. Cậu cúi người, giang hai tay ôm lấy bàn cờ trước mặt, hít sâu một hơi, "Thật tốt quá, cảm giác đánh cờ hình như đã trở lại."(*) Ban ngày nghĩ gì trong lòng, ban đêm sẽ mơ thấy vậy
Hikaru bên tai vẫn còn vọng lại câu nói của Akira vừa nãy — khát khao của cậu, khát khao rất lớn. Đạt được Bản Nhân Phường, muốn cùng Akira chia sẻ thành tựu ấy của mình, muốn đem kỳ phổ ván đấu cho cậu ấy xem, muốn nghe lời khen được phát ra từ miệng của cậu ấy, coi như đúng là mình mong vậy đi, vì cho tới nay đó vẫn là thói quen của cậu ấy. Nhưng vì cái gì mà gặp phải cái loại hình ảnh như ban nãy...còn muốn cậu ấy gần hơn một chút, muốn vươn tay chạm vào cơ thể ấy, muốn cảm thụ nhiệt độ của người ta...
"Aaaaa!" Hikaru ôm đầu, quát to một tiếng.
Akira hoảng sợ, nhưng vẫn buông lời châm chọc, "Việc tớ lấy lại được cảm giác chơi cờ khiến cậu phấn khích vậy sao?"
"Toya, vì sao cậu yêu cờ vây đến vậy? Ngoại trừ cờ vây, trong đầu cậu còn nghĩ đến...cái gì khác không?" Hikaru gục đầu xuống mấy quân cờ trên bàn, đột nhiên hỏi.
Akira chống cằm, bắt đầu nhớ lại, "Từ khi tớ có thể nhớ mọi chuyện đến giờ thì đã thấy hình ảnh ngồi bên bố nghe giảng cờ rồi. Ông ấy sẽ cho tớ giải cờ thế, bắt tớ phải tự mình suy nghĩ đáp án. Hình cờ sống chết, đen trắng nên đi như thế nào, việc nước cờ sẽ thiên biến vạn hóa, thú vị ra sao e rằng tớ không thể dùng lời nói mà diễn tả được. Tớ thậm chí có thể ngồi một mình bên bàn cờ một ngày đêm. Cứ như vậy, dần dần đam mê ấy đưa tớ đến giới này. Tớ muốn xem kết quả của những nước đi khác nhau, muốn tìm được nước đi tốt nhất cho các tình huống, muốn được đấu cùng những kỳ thủ giỏi khác,... tớ đã ôm cảm giác ấy cho tới tận bây giờ."
"Nước đi tốt nhất, ý cậu là nước đi thần thánh sao?" Hikaru mở to hai mắt, trong đầu cậu hiện lên cái từ đã vô số lần nghe qua — nước đi thần thánh.
Akira đáp: "Đấy không phải là mong ước của mỗi kỳ thủ sao? Thường thì mỗi một nước đi chỉ ứng đối tốt ở một vị trí nào đó thôi. Chỉ là hiện tại không còn người có thể làm được, mọi người mỏi mệt, rồi dần không quan tâm tới điều ấy nữa. Trong những trận mà tớ đã xem qua, nước đi thần thánh chỉ có thể là..." Cậu đột nhiên dừng lại, giữ cái từ ngữ kia nhẹ nhàng nói ra, "...nước đi của Sai..."
Hikaru cười cười đánh trống lảng, tiếp tục hỏi: "Vậy ngoại trừ cờ vây, còn nghĩ qua cái gì khác nữa không?" Cậu thật sự muốn biết Akira thích gì, ghét gì, trong lòng không thể kiềm chế được cảm giác muốn hiểu rõ người đang ngồi đối diện.
"Dĩ nhiên, kỳ thủ đâu phải là Ninja khổ luyện tu hành, đương nhiên sẽ có những cảm xúc thông thường như người khác thôi." Akira hạ giọng nói, "Đói bụng muốn ăn, mệt mỏi muốn ngủ, thấy chán nản thì muốn làm gì đó, chẳng qua là cách giải sầu thì ngoài đọc sách hay đi chơi ra còn có việc đến hội quán chơi cờ."
Hikaru ngẩng mặt lên, "Được rồi được rồi, cậu cũng chỉ có như vậy thôi."
"Kỳ thực tớ còn nghĩ đến cái khác nữa." Hikaru quay sang nhìn Akira, chỉ thấy cậu mỉm cười, mắt hướng về mấy quân cờ, tiếp tục nói, "Bây giờ tớ đi tắm, trở về sẽ nói cho cậu biết."
Nghe tiếng chân Akira đã đi xa, Hikaru thở dài một hơi, "Tớ cũng từng như vậy, thầm nghĩ chỉ cần cờ vây là đủ." Mình đúng là thế, lúc Sai dạy cờ cho mình, từ việc nghĩ cờ vây thú vị đến bắt đầu đam mê nó cho tới bây giờ. Hiện tại đã vào vòng dự tuyển thứ hai của vòng đấu Bản Nhân Phường, chỉ chờ danh sách thi đấu được công bố thì lại có thể tiếp tục bước vào hành trình, giấc mộng kia lại gần hơn một chút. Toya lần này vì trạng thái không tốt, ở vòng đấu loại vòng tròn đã thua bốn trận, thật là đáng tiếc... Hình như đã là vòng thứ 6. Quyền khiêu chiến đã bị anh Ogata nắm giữ, không biết sau thời gian nữa kết quả sẽ như thế nào, liệu người được đấu với ngài Kuwabara có phải là anh Ogata không, và nếu phải thì liệu anh Ogata có thể hạ bệ được ngài Kuwabara không?
Đột nhiên, trong lòng Hikaru chợt chấn động. Top 8 kỳ thủ năm ngoái nếu không vào được top 4 người của vòng đấu chính thứ hai, thì có thể trực tiếp tham gia vào vòng dự tuyển thứ hai hoặc vòng đấu chính thứ nhất tùy theo thành tích. Đó là lý do vì sao đến vòng này Hikaru lại phấn khích đến như vậy, rất có thể cậu sẽ đối đầu với Akira. "Toya hẳn là cũng biết chuyện này..." Hikaru nắm chặt hai tay lại. Nếu như hai người gặp nhau, cậu rất muốn dồn hết sức mình để đấu một trận ra trò, như vậy Akira sẽ càng coi trọng cậu hơn. Nhưng ở trên bàn đấu thực sự có thể thắng Akira sao? Nghĩ tới đây, thậm chí cả người Hikaru bất giác run lên bần bật.
"Cậu đang nghĩ gì mà thất thần vậy?" Akira mặc áo choàng tắm, ngồi xuống bên cạnh Hikaru. Hikaru bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn xuống lồng ngực Akira, mùi hương từ mái tóc làm cậu thấy choáng váng.
Hikaru ngẩng lên nói: "Tớ đang suy nghĩ đến vòng thứ hai, không biết liệu có gặp cậu ở đó không."
"Thì ra là vậy. Tuy rằng tớ có chút thất bại nhưng lời hứa gặp cậu ở vòng đấu chính nhất định tớ sẽ giữ." Akira nhíu mày, "Nhưng dù lúc thi đấu có gặp tớ hay không thì cậu cũng không được làm ảnh hưởng đến kết quả của mình."
Nói cũng đúng, vòng dự tuyển thứ hai sẽ lấy 8 người vào vòng đấu chính, rồi 4 người và sau đó chỉ còn một người. Hikaru nghĩ tới đây, thở phào nhẹ nhõm, nhưng phát hiện Akira từ lúc nào đã ngồi sát bên mình.
"Cậu làm gì thế?" Hikaru không né tránh, kì lạ là lại muốn tiến đến gần hơn chút nữa.
"Vấn đề của cậu, tớ đã trả lời xong đâu." Akira tiến đến càng ngày càng gần. Hikaru đột nhiên nhớ tới hình ảnh trong mơ, thân thể không khỏi dâng lên một cảm xúc quái lạ. Akira lại không ngừng đi lên phía trước, ngày một gần hơn nữa, "Không phải cậu muốn biết sao... Tớ còn thích cái gì nữa." Hikaru theo quán tỉnh ngửa người ra phía sau, tim đập càng lúc càng mạnh, khuỷu tay từ lúc nào đã chống xuống tấm chiếu trải trên sàn. Akira chống hai tay bên người Hikaru, sợi tóc còn ẩm mang giọt nước chảy vào cổ Hikaru, rồi nhanh chóng di chuyển xuống ngực, gần như là kích thích tới những giác quan nhỏ nhất.
Akira cúi xuống gần Hikaru, giọng trầm nhẹ vang lên, "Ngoại trừ cờ vây, trong suy nghĩ của tớ còn có phía đối diện bàn cờ, và người ngồi ở đó là cậu."
Tay Hikaru bỗng nhiên bị nắm chặt lại, không nói gì. Thanh âm mỏng nhẹ nhưng rõ ràng của Akira phát ra, "Năm năm trước, không biết từ lúc nào, thành tích thi đấu của cậu ra sao, cậu nỗ lực như thế nào, tớ luôn luôn chú ý đến. Dần dần, khi cùng cậu chơi cờ tớ đều thấy rất thỏa mãn, cậu biến mất thì tớ vô cùng hoảng sợ; khi cậu không chơi cờ thì tớ đã vô cùng tức tối. Mỗi khi nghĩ đến việc, trong những kỳ thủ mà tớ đấu không có cậu, tớ đều vô thức cảm thấy hụt hẫng. Tớ từng không muốn thừa nhận loại cảm giác này, nhưng không biết bắt đầu khi nào, lúc mệt mỏi chỉ muốn nghe lời động viên của cậu, trong đám đông sẽ luôn hướng mắt tìm cậu, nếu không, tớ không thể yên tâm."
Akira vươn tay, xoa nhẹ lên cổ Hikaru, tay cậu vẫn còn chút hơi nước ẩm ướt từ ban nãy, lại có vết chai ở đầu ngón tay do thói quen cầm cờ, dừng lại trên chiếc cổ nhạy cảm của Hikaru mà trêu đùa. Cảm giác mang đến thật khó tả. "Khi cậu chạy đến trận đấu của tớ ngày trước, tớ muốn cùng cậu chơi cờ, muốn cậu sẽ luôn tiếp tục đuổi theo tớ, nhưng lại không muốn cậu vượt qua. Cho nên, tớ càng phải liều mạng đi về phía trước. Ý nghĩ như vậy ngày càng mãnh liệt, nên tớ muốn mình sẽ luôn giữ cậu ở cạnh mình."
Hikaru cố kìm nén hô hấp đang tăng cao của mình, "Cậu là biến thái sao? Sao có thể tồn tại cái suy nghĩ trong đầu về việc tớ đuổi theo cậu là để cậu cảm thấy vậy chứ..."
Akira nhẹ nhàng cười, mắt cậu nhìn thật sâu vào Hikaru, "Thế cậu sẽ rút lui sao? Không đuổi theo tớ nữa, không muốn vượt qua tớ nữa?"
"Không đời nào có chuyện đó." Tim Hikaru đập nhanh không thể kiểm soát, toàn thân cũng không thể ngừng phát nhiệt.
"Vậy là tốt rồi." Akira nhẹ nhàng ma sát phần da trên cổ Hikaru, "Mỗi lần tớ đến gần như thế này, cậu đều đặc biệt căng thẳng, đúng không? Shindo..."
Mắt Hikaru bỗng dưng rụt lại, "Cậu..."
Khóe miệng Akira hiện lên nụ cười rõ nét, "Chắc cậu cũng mệt rồi, đi ngủ sớm đi. Tớ sẽ cố gắng khắc chế mình, sẽ không để cậu bận lòng như thế này nữa đâu. Ở vòng loại thứ hai này, cậu nhất định không được sơ suất. Đối thủ của tớ nếu không phải là cậu thì sẽ không còn gì thú vị nữa." Đầu ngón tay của Akira đột ngột xẹt qua xương quai xanh của Hikaru, sau đó rời đi. Cậu đứng lên chỉnh lại trang phục, cười trêu ngươi, mắt hướng về phòng khác, "Mấy ngày nay tớ xin nghỉ nên cậu phải cùng tớ luyện cờ. Ngủ ngon, Shindo."
Chương 9: NGOÀI CỜ VÂY, CẬU CÒN ĐỂ TÂM ĐẾN CÁI GÌ KHÁC KHÔNG?
------------------------------------
Akira nghiễm nhiên chỉ quấn khăn tắm ở nửa người dưới, tựa như ngày đó trước chỗ rửa mặt hai người nhìn nhau. Cậu nghe được Hikaru la lên thì xoay người hỏi: "Cậu sao vậy, Shindo?" Hikaru nhẹ nhàng nuốt nước bọt, "Tớ đã trở thành Bản Nhân Phường rồi!" Akira cười to lên, đi tới trước mặt Hikaru, vươn cánh tay ôm lấy vai Hikaru, "Chúc mừng cậu!" Akira càng tiến lại gần, mùi hương trên người ngày càng rõ. Hikaru từng bước lui về phía sau, Akira được đà xô tới, gương mặt của Hikaru thậm chí cảm nhận rõ hô hấp của đối phương, tim cậu đập càng lúc càng nhanh, hét to một tiếng: "Toya!"
Ạch! Tay Hikaru quơ trúng bàn cờ đặt trên giường, đầu đập xuống đất, nhất thời làm cho tỉnh mộng. Cậu mở mắt ra, vẫn đúng là ở căn phòng nhà Akira. Còn Akira đang cầm quân cờ trên tay, có chút kinh ngạc nhìn một Hikaru đang mơ màng.
"Hả, sao tớ lại đang ngủ vậy?" cảnh sắc trong mộng quá chân thật đến nỗi bây giờ đối diện với Akira ở ngoài đời, Hikaru bỗng nhiên có chút xấu hổ. Akira tròn mắt nhìn Hikaru, "Cậu định đêm nay thức bày kỳ phổ, hơn nữa cậu cũng mệt nên đã ngủ trước. Nhưng mà tại sao trong mơ lại la lớn tên tớ? Tớ là sắp chết? Hay nợ tiền cậu?" "Nói bậy bạ, tớ mơ thấy mình giành được danh hiệu Bản Nhân Phường, muốn tìm cậu để báo tin đó mà." Hikaru dời ánh mắt đi chỗ khác, không muốn đối diện với Akira.
"Nhật hữu sở tư dạ hữu sở mộng (*) đó, xem ra khát khao của cậu thật sự rất lớn." Akira mỉm cười, một cách mệt mỏi vươn người. Cậu cúi người, giang hai tay ôm lấy bàn cờ trước mặt, hít sâu một hơi, "Thật tốt quá, cảm giác đánh cờ hình như đã trở lại."(*) Ban ngày nghĩ gì trong lòng, ban đêm sẽ mơ thấy vậy
Hikaru bên tai vẫn còn vọng lại câu nói của Akira vừa nãy — khát khao của cậu, khát khao rất lớn. Đạt được Bản Nhân Phường, muốn cùng Akira chia sẻ thành tựu ấy của mình, muốn đem kỳ phổ ván đấu cho cậu ấy xem, muốn nghe lời khen được phát ra từ miệng của cậu ấy, coi như đúng là mình mong vậy đi, vì cho tới nay đó vẫn là thói quen của cậu ấy. Nhưng vì cái gì mà gặp phải cái loại hình ảnh như ban nãy...còn muốn cậu ấy gần hơn một chút, muốn vươn tay chạm vào cơ thể ấy, muốn cảm thụ nhiệt độ của người ta...
"Aaaaa!" Hikaru ôm đầu, quát to một tiếng.
Akira hoảng sợ, nhưng vẫn buông lời châm chọc, "Việc tớ lấy lại được cảm giác chơi cờ khiến cậu phấn khích vậy sao?"
"Toya, vì sao cậu yêu cờ vây đến vậy? Ngoại trừ cờ vây, trong đầu cậu còn nghĩ đến...cái gì khác không?" Hikaru gục đầu xuống mấy quân cờ trên bàn, đột nhiên hỏi.
Akira chống cằm, bắt đầu nhớ lại, "Từ khi tớ có thể nhớ mọi chuyện đến giờ thì đã thấy hình ảnh ngồi bên bố nghe giảng cờ rồi. Ông ấy sẽ cho tớ giải cờ thế, bắt tớ phải tự mình suy nghĩ đáp án. Hình cờ sống chết, đen trắng nên đi như thế nào, việc nước cờ sẽ thiên biến vạn hóa, thú vị ra sao e rằng tớ không thể dùng lời nói mà diễn tả được. Tớ thậm chí có thể ngồi một mình bên bàn cờ một ngày đêm. Cứ như vậy, dần dần đam mê ấy đưa tớ đến giới này. Tớ muốn xem kết quả của những nước đi khác nhau, muốn tìm được nước đi tốt nhất cho các tình huống, muốn được đấu cùng những kỳ thủ giỏi khác,... tớ đã ôm cảm giác ấy cho tới tận bây giờ."
"Nước đi tốt nhất, ý cậu là nước đi thần thánh sao?" Hikaru mở to hai mắt, trong đầu cậu hiện lên cái từ đã vô số lần nghe qua — nước đi thần thánh.
Akira đáp: "Đấy không phải là mong ước của mỗi kỳ thủ sao? Thường thì mỗi một nước đi chỉ ứng đối tốt ở một vị trí nào đó thôi. Chỉ là hiện tại không còn người có thể làm được, mọi người mỏi mệt, rồi dần không quan tâm tới điều ấy nữa. Trong những trận mà tớ đã xem qua, nước đi thần thánh chỉ có thể là..." Cậu đột nhiên dừng lại, giữ cái từ ngữ kia nhẹ nhàng nói ra, "...nước đi của Sai..."
Hikaru cười cười đánh trống lảng, tiếp tục hỏi: "Vậy ngoại trừ cờ vây, còn nghĩ qua cái gì khác nữa không?" Cậu thật sự muốn biết Akira thích gì, ghét gì, trong lòng không thể kiềm chế được cảm giác muốn hiểu rõ người đang ngồi đối diện.
"Dĩ nhiên, kỳ thủ đâu phải là Ninja khổ luyện tu hành, đương nhiên sẽ có những cảm xúc thông thường như người khác thôi." Akira hạ giọng nói, "Đói bụng muốn ăn, mệt mỏi muốn ngủ, thấy chán nản thì muốn làm gì đó, chẳng qua là cách giải sầu thì ngoài đọc sách hay đi chơi ra còn có việc đến hội quán chơi cờ."
Hikaru ngẩng mặt lên, "Được rồi được rồi, cậu cũng chỉ có như vậy thôi."
"Kỳ thực tớ còn nghĩ đến cái khác nữa." Hikaru quay sang nhìn Akira, chỉ thấy cậu mỉm cười, mắt hướng về mấy quân cờ, tiếp tục nói, "Bây giờ tớ đi tắm, trở về sẽ nói cho cậu biết."
Nghe tiếng chân Akira đã đi xa, Hikaru thở dài một hơi, "Tớ cũng từng như vậy, thầm nghĩ chỉ cần cờ vây là đủ." Mình đúng là thế, lúc Sai dạy cờ cho mình, từ việc nghĩ cờ vây thú vị đến bắt đầu đam mê nó cho tới bây giờ. Hiện tại đã vào vòng dự tuyển thứ hai của vòng đấu Bản Nhân Phường, chỉ chờ danh sách thi đấu được công bố thì lại có thể tiếp tục bước vào hành trình, giấc mộng kia lại gần hơn một chút. Toya lần này vì trạng thái không tốt, ở vòng đấu loại vòng tròn đã thua bốn trận, thật là đáng tiếc... Hình như đã là vòng thứ 6. Quyền khiêu chiến đã bị anh Ogata nắm giữ, không biết sau thời gian nữa kết quả sẽ như thế nào, liệu người được đấu với ngài Kuwabara có phải là anh Ogata không, và nếu phải thì liệu anh Ogata có thể hạ bệ được ngài Kuwabara không?
Đột nhiên, trong lòng Hikaru chợt chấn động. Top 8 kỳ thủ năm ngoái nếu không vào được top 4 người của vòng đấu chính thứ hai, thì có thể trực tiếp tham gia vào vòng dự tuyển thứ hai hoặc vòng đấu chính thứ nhất tùy theo thành tích. Đó là lý do vì sao đến vòng này Hikaru lại phấn khích đến như vậy, rất có thể cậu sẽ đối đầu với Akira. "Toya hẳn là cũng biết chuyện này..." Hikaru nắm chặt hai tay lại. Nếu như hai người gặp nhau, cậu rất muốn dồn hết sức mình để đấu một trận ra trò, như vậy Akira sẽ càng coi trọng cậu hơn. Nhưng ở trên bàn đấu thực sự có thể thắng Akira sao? Nghĩ tới đây, thậm chí cả người Hikaru bất giác run lên bần bật.
"Cậu đang nghĩ gì mà thất thần vậy?" Akira mặc áo choàng tắm, ngồi xuống bên cạnh Hikaru. Hikaru bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn xuống lồng ngực Akira, mùi hương từ mái tóc làm cậu thấy choáng váng.
Hikaru ngẩng lên nói: "Tớ đang suy nghĩ đến vòng thứ hai, không biết liệu có gặp cậu ở đó không."
"Thì ra là vậy. Tuy rằng tớ có chút thất bại nhưng lời hứa gặp cậu ở vòng đấu chính nhất định tớ sẽ giữ." Akira nhíu mày, "Nhưng dù lúc thi đấu có gặp tớ hay không thì cậu cũng không được làm ảnh hưởng đến kết quả của mình."
Nói cũng đúng, vòng dự tuyển thứ hai sẽ lấy 8 người vào vòng đấu chính, rồi 4 người và sau đó chỉ còn một người. Hikaru nghĩ tới đây, thở phào nhẹ nhõm, nhưng phát hiện Akira từ lúc nào đã ngồi sát bên mình.
"Cậu làm gì thế?" Hikaru không né tránh, kì lạ là lại muốn tiến đến gần hơn chút nữa.
"Vấn đề của cậu, tớ đã trả lời xong đâu." Akira tiến đến càng ngày càng gần. Hikaru đột nhiên nhớ tới hình ảnh trong mơ, thân thể không khỏi dâng lên một cảm xúc quái lạ. Akira lại không ngừng đi lên phía trước, ngày một gần hơn nữa, "Không phải cậu muốn biết sao... Tớ còn thích cái gì nữa." Hikaru theo quán tỉnh ngửa người ra phía sau, tim đập càng lúc càng mạnh, khuỷu tay từ lúc nào đã chống xuống tấm chiếu trải trên sàn. Akira chống hai tay bên người Hikaru, sợi tóc còn ẩm mang giọt nước chảy vào cổ Hikaru, rồi nhanh chóng di chuyển xuống ngực, gần như là kích thích tới những giác quan nhỏ nhất.
Akira cúi xuống gần Hikaru, giọng trầm nhẹ vang lên, "Ngoại trừ cờ vây, trong suy nghĩ của tớ còn có phía đối diện bàn cờ, và người ngồi ở đó là cậu."
Tay Hikaru bỗng nhiên bị nắm chặt lại, không nói gì. Thanh âm mỏng nhẹ nhưng rõ ràng của Akira phát ra, "Năm năm trước, không biết từ lúc nào, thành tích thi đấu của cậu ra sao, cậu nỗ lực như thế nào, tớ luôn luôn chú ý đến. Dần dần, khi cùng cậu chơi cờ tớ đều thấy rất thỏa mãn, cậu biến mất thì tớ vô cùng hoảng sợ; khi cậu không chơi cờ thì tớ đã vô cùng tức tối. Mỗi khi nghĩ đến việc, trong những kỳ thủ mà tớ đấu không có cậu, tớ đều vô thức cảm thấy hụt hẫng. Tớ từng không muốn thừa nhận loại cảm giác này, nhưng không biết bắt đầu khi nào, lúc mệt mỏi chỉ muốn nghe lời động viên của cậu, trong đám đông sẽ luôn hướng mắt tìm cậu, nếu không, tớ không thể yên tâm."
Akira vươn tay, xoa nhẹ lên cổ Hikaru, tay cậu vẫn còn chút hơi nước ẩm ướt từ ban nãy, lại có vết chai ở đầu ngón tay do thói quen cầm cờ, dừng lại trên chiếc cổ nhạy cảm của Hikaru mà trêu đùa. Cảm giác mang đến thật khó tả. "Khi cậu chạy đến trận đấu của tớ ngày trước, tớ muốn cùng cậu chơi cờ, muốn cậu sẽ luôn tiếp tục đuổi theo tớ, nhưng lại không muốn cậu vượt qua. Cho nên, tớ càng phải liều mạng đi về phía trước. Ý nghĩ như vậy ngày càng mãnh liệt, nên tớ muốn mình sẽ luôn giữ cậu ở cạnh mình."
Hikaru cố kìm nén hô hấp đang tăng cao của mình, "Cậu là biến thái sao? Sao có thể tồn tại cái suy nghĩ trong đầu về việc tớ đuổi theo cậu là để cậu cảm thấy vậy chứ..."
Akira nhẹ nhàng cười, mắt cậu nhìn thật sâu vào Hikaru, "Thế cậu sẽ rút lui sao? Không đuổi theo tớ nữa, không muốn vượt qua tớ nữa?"
"Không đời nào có chuyện đó." Tim Hikaru đập nhanh không thể kiểm soát, toàn thân cũng không thể ngừng phát nhiệt.
"Vậy là tốt rồi." Akira nhẹ nhàng ma sát phần da trên cổ Hikaru, "Mỗi lần tớ đến gần như thế này, cậu đều đặc biệt căng thẳng, đúng không? Shindo..."
Mắt Hikaru bỗng dưng rụt lại, "Cậu..."
Khóe miệng Akira hiện lên nụ cười rõ nét, "Chắc cậu cũng mệt rồi, đi ngủ sớm đi. Tớ sẽ cố gắng khắc chế mình, sẽ không để cậu bận lòng như thế này nữa đâu. Ở vòng loại thứ hai này, cậu nhất định không được sơ suất. Đối thủ của tớ nếu không phải là cậu thì sẽ không còn gì thú vị nữa." Đầu ngón tay của Akira đột ngột xẹt qua xương quai xanh của Hikaru, sau đó rời đi. Cậu đứng lên chỉnh lại trang phục, cười trêu ngươi, mắt hướng về phòng khác, "Mấy ngày nay tớ xin nghỉ nên cậu phải cùng tớ luyện cờ. Ngủ ngon, Shindo."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com