TruyenHHH.com

Hikaru No Go Fanfic Akihika Thap Dang

Chương này khá dài, có hơi buồn cho bạn A một xíu (-‿‿-) được cái lượng đường vẫn không hề giảm╰(*'︶'*)╯Hai bạn nhà chương này nói được vài lời nghe khá đã tai \( ̄▽ ̄)/

À chương 9 rất chi là hứa hẹn luôn =))))

Chương 8: CẬU LÀ KỲ THỦ, CỨ TẬP TRUNG CHƠI CỜ LÀ ĐỦ RỒI

----------------------------------


Ở buổi lễ năm mới này diễn ra hai nghi thức, một là trao thưởng khen ngợi kì thủ, hai là chính thức thực hiện cách lên đẳng mới. Năm ngoái Akira chỉ vừa được tuyên dương là người có khả năng đạt được danh hiệu vậy mà năm nay đã đứng cùng Kurata nhận phần thưởng kỳ thủ ưu tú nhất. Ngoài ra còn có sự hiện diện của Ogata vì đã giành được ba danh hiệu là Thập Đẳng, Kỳ Sinh và Thiên Nguyên. Dù vậy, ngay cả Ogata cũng không ngăn được việc Akira trở thành tâm điểm chú ý của ngày hôm nay.


Hikaru, Isumi và Waya cùng ngồi ở phía góc hội trường. Waya nay đã Tứ đẳng, Isumi chính thức lên Nhị đẳng còn Hikaru thì vẫn giữ nguyên như vậy. Cả bọn đang theo dõi khoảnh khắc Akira được trao giấy chứng nhận Thất Đẳng, đồng thời cùng phó Giám Đốc của Viện Cờ tiếp nhận phỏng vấn của báo đài.


Hiện tại Akira đã bước vào tuổi 17, vóc dáng cao hơn gần 10 cm so với năm ngoái. Trong bộ vest chỉn chu và tươm tất là vóc người cao gầy. Phía dưới ánh đèn đang rọi vào là khuôn mặt điển trai cùng một nụ cười nhẹ nhàng; dù đứng trong đám đông nhưng hào quang vẫn làm người ta chói mắt.


"Đứng được ở đỉnh Kim Tự Tháp vĩnh viễn cũng chỉ có vài người..." Hikaru ngồi ở phía sau, chẳng hiểu sao bỗng dưng thốt lên, "Vậy mà cậu ta lại có thể đứng trên lưng chúng ta rồi đi lên như vậy."

"Nhưng chúng ta cũng đang liều mạng hướng về phía trước mà. Đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp phải luôn chú ý để không bị người dưới kéo xuống, chưa kể còn phải luôn sống trong trạng thái áp lực..." - Waya nghiêng đầu đáp lại.


Isumi cũng lắc đầu, "Gần đây Toya Akira thu hút được nhiều sự quan tâm lắm, nhưng chưa biết đây có phải là chuyện tốt hay không."

"Vị trí này tất nhiên là tốt rồi, cậu ta chỉ cần luôn luôn chơi cờ tiếp là đủ."


Hikaru chăm chú nhìn Akira đang được khen ngợi trên kia mà nói. Giờ khắc này, ánh mắt Akira bỗng dưng lại hướng về, cậu và người ấy đang cùng nhìn nhau.

"Toya, chúc mừng cậu."

"Tớ sẽ đứng chỗ này đợi cậu, Shindo."


________________________________

Cả ngày ở buổi lễ cơ bản không cho Akira và Hikaru cơ hội nói chuyện. Sau khi phỏng vấn kết thúc, Akira bị phó Giám Đốc bảo là có chuyện muốn cậu đến phòng làm việc để bàn bạc.

- Ta nghe nói cậu đã từ chối buổi xuất hiện trên chương trình về cờ vây vào tuần sau. Mặc dù đây là quyền lựa chọn của cậu nhưng thật lòng mong cậu có thể đến. Bởi vì, nói thẳng ra, cậu là người có thể thu hút giới trẻ.


Phó Giám Đốc bảo trợ lý mang cà phê tới mời Akira.

- Cháu thực sự ngạc nhiên vì không nghĩ chuyện này lại làm ngài bận lòng đến vậy.

Akira giữ ngữ khí lễ phép nhưng vẫn duy trì một khoảng cách với người đối diện.

- Chắc ngài cũng biết, hiện tại lịch đấu của cháu vô cùng bận rộn, còn có một vài việc ở Viện Cờ cháu cũng đã đồng ý tham gia, vậy nên cháu thực sự không muốn ảnh hưởng thêm nữa đến thời gian luyện cờ của mình.


"Toya", phó Giám Đốc đột nhiên cúi người, thanh âm lời nói hạ thấp xuống.

- Cháu biết vì sao Viện Cờ cải cách chế độ không? Ngoại trừ lý do để thuận theo thời đại mới, cũng bởi vì mấy năm này Viện Cờ bận rộn cùng với thiếu sót rất nhiều, bỏ đi các trận đấu lên đẳng, đối với Viện Cờ hay kỳ thủ mà nói cũng coi như gỡ bỏ được nhiều gánh nặng.

Akira khẽ nheo hai mắt,

- Ngài Phó Giám Đốc đột nhiên nói với cháu như vậy là có ý gì mà cháu chưa thông suốt sao?

Trong lời nói của ngài cũng vô cùng ngập ngừng,

- Cờ vây không phải là cái gì đó được mọi người chú ý nhiều như bây giờ. Nếu không nể tình lời mời của phía nhà tài trợ thì Viện Cờ sẽ không tránh khỏi mang tiếng thất lễ; cũng như sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện khác. Mà Toya như cậu đây lại đặc biệt được giới trẻ quan tâm, vì vậy không thể trách sao Viện Cờ lại kỳ vọng vào cậu nhiều như vậy.

- Ngài Phó Giám Đốc...

- Viện Cờ và các kỳ thủ không phải là có mối quan hệ tương quan với nhau sao? Toya à, Viện Cờ hiện tại đang cần cháu. Chương trình TV này là một cơ hội tốt để mở rộng cho giới cờ vây, tuy rằng với ngày giờ thi đấu thì có chút sát nhau, nhưng ta nghĩ nếu cùng bên kia thương lượng, chắc chắn sẽ có được khoảng thời gian hợp lý.


Akira thở dài một hơi,

- Thôi được rồi, thưa ngài phó Giám Đốc.


__________________________

Sau đó vài ngày, trong giải đấu Bản Nhân Phường thi đấu vòng tròn trận thứ 6, Akira cầm quân trắng đã bại dưới tay Ogata Thập Đẳng từ giữa ván cờ. Ogata Thập đẳng lại một lần nữa nâng cao cơ hội là người thách đấu.

Kết thúc ván đấu, Ogata đốt một điếu thuốc, nói:

- Toya, cảm giác cờ của cậu hình như có chút do dự. Cậu không nên để mình mệt mỏi như vậy chứ.

- Anh Ogata, hình như bây giờ em có thể hiểu được chút gì đó cảm giác của bố... - Akira cúi mắt xuống.

Ogata khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, thản nhiên phun ra một vòng khói lên trời,

- Thế giới kỳ thủ chuyên nghiệp là một thế giới tàn khốc, cậu thì bây giờ chỉ mới bắt đầu tiến đến mà thôi.

Ba ngày sau đó, trận đấu vòng tròn thứ 7 của giải Bản Nhân Phường, Akira lại bại dưới tay Kurata Thất đẳng, quân đen thua nửa mục.

- Toya, cậu là bị làm sao vậy? - Bàn tay mập mạp của Kurata gõ gõ lên bàn cờ - Tôi thấy tinh thần cậu có gì đó không phấn chấn lắm.


Akira chưa kịp trả lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Từ phía bên kia truyền đến âm thanh ngọt ngào của cô trợ lý phó Giám Đốc.


- Xin chào ngài Toya Thất đẳng. Đài truyền hình Tokyo đã xác nhận thời gian là hai giờ chiều ngày mai. Sẽ có một buổi phỏng vấn nhỏ về một vài vấn đề cá nhân với người hâm mộ. Tôi sẽ fax chi tiết chương trình đến nhà cậu sau ạ.

- Tôi biết rồi.

- Trưa mai đúng 12 giờ, đài truyền hình sẽ đến trước cổng nhà cậu để đưa cậu đến bến tàu.

- Vâng, cứ làm như vậy đi.

Để điện thoại xuống, thấy biểu cảm khó hiểu của Kurata, Akira tự cười cười nói, "Anh Kurata không cần lo lắng cho em đâu."


_________________________________

Ngày thứ hai khi « Tuần báo cờ vây » ra số mới, tin tức Akira đã thua bốn trận liên tiếp ở các trận tranh danh hiệu nhanh chóng truyền tới đông đảo dư luận. Akira thua! Không phải là ai khác thua mà là Toya Akira! Ngay cả trong câu văn, ngữ khí cũng mang đầy sự hoài nghi -- vừa bộc lộ các điều kiện thể hiện là người trẻ tài năng nhất, chẳng lẽ từ nay về sau lại đang dần mất đi phong độ?


Hikaru cầm tờ báo đập mạnh xuống bàn, cắn răng tức giận nói: "Hắn ta đang làm trò gì vậy?? Bình thường không thấy đâu, khi thấy mặt thì lại như này! Vì sao ngay cả tâm trạng chơi cờ mà cũng không có?? Còn mấy tên nhà báo này nữa, trước kia nói người ta là thiên tài, hiện tại mới thua có bốn trận mà đã bắt đầu mỉa mai nói tài năng người ta đang đi xuống? Tài năng cậu ta như thế nào là do mấy người định đoạt à?? Toya, cậu rốt cuộc làm sao vậy hả???"


Hikaru lấy điện thoại mở danh bạ ra, do dự chỉ trong chốc lát, cậu quyết định nhấn số, sau đó thì một giọng nữ lạnh lùng vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện..."

Đây là lúc đài truyền hình Tokyo phát trực tiếp, Akira đang được một nữ MC xinh đẹp phỏng vấn.

- Sau đây xin mời một vị khán giả lên để gặp gỡ và tương tác cùng cậu Akira của chúng ta. - Nữ MC vừa nói vừa cười ẩn ý.


Phía dưới khán giả truyền đến một trận thét chói tai, Aida Mayu nhanh chóng đứng lên, đi tới Toya Akira cúi đầu thật sâu, đỏ mặt nói, "Anh Akira hình như tóc càng dài càng đẹp trai nhỉ..."

Akira cười lên một cách phong độ, cậu khẽ khom người, hướng về phía cô bé mà bắt tay. Hai tay Aida Mayu được Akira nắm chặt, khán giả ngồi sau lại một lần nữa ầm ĩ.

- Thế thì, cậu Akira, đối với những cô gái đang thích cậu, cậu có lời gì muốn nói không ạ? - MC đưa micro cho Akira.

Akira thu tay lại, đón nhận micro. Một tay cậu để trong túi quần, bộ dạng trong chốc lát hơi trầm tư, sau đó bắt đầu nói: "Thật lòng cảm ơn các bạn đã dành tình cảm cho tôi." Một trận náo nhiệt ở dưới lại vang lên. Akira chờ khán giả dịu xuống mới nói tiếp: "Nếu có thể xin hãy thích tôi vì cờ của tôi." Khán giả bỗng dưng im lặng, "Hiện tại tôi đang có mục tiêu cần đạt được. Từ nay chắc tôi sẽ không đứng trước công chúng như thế này nữa. Nếu như muốn tìm hiểu tôi, hãy tìm đến thế giới của những quân cờ trắng đen. Hi vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ tôi, tiếp tục đem tình cảm của mình để yêu quý cờ vây."

Akira đưa micro trả lại cho MC, mặt vẫn đang mỉm cười. Khán giả cũng không còn tiếng thét nào nữa, trên mặt Aida Mayu có chút thất vọng, nhưng vẫn nghĩ trong lòng, "Dù cho anh Akira có quyết định như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng sẽ không từ bỏ!"


Cùng ngồi ở đó là phó Giám Đốc của Viện Cờ, sắc mặt đang trầm xuống, rồi trong nháy mắt ở trước màn ảnh lại hồi phục dáng vẻ tươi cười có pha chút gượng gạo. Nữ MC rất nhanh phản ứng: "Không bằng bây giờ cậu Akira bày một vài tình huống cờ cho mọi người cùng giải nào! Ai có thể giải được nhanh nhất sẽ nhận một phần thưởng xứng đáng. Xin mời bắt đầu!" Khán giả phía dưới bây giờ cuối cùng cũng vang lên tiếng vỗ tay.

Sau khi kết thúc hoạt động, thấy phó Giám Đốc ngồi trầm ngâm, Akira đi tới trước mặt ông.

- Ta biết cậu từ bé cho đến giờ, Toya, cậu vẫn còn trẻ con lắm - phó Giám Đốc gằng giọng - cậu còn chưa học được cách tươi cười trước mặt mọi người.

- Thưa ngài Phó Giám Đốc, không phải cháu tới là được rồi sao? Cũng không làm khó ngài với nhà tài trợ... - Akira lễ phép cười - Nếu như mọi người quan tâm cháu là vì cháu đứng ở vị trí cao trong giới cờ vây thì dù cháu có làm hài lòng mọi người hay không họ vẫn sẽ tiếp tục quan tâm cháu. Còn nếu như sức mạnh của cháu đang dần chìm xuống dưới đáy, dẫu cho có làm gì đi nữa, mọi người tất nhiên sẽ không thích cháu nữa. Vậy nên gương mặt cháu có tươi cười hay không đều không quan trọng. Huống chi, cháu vẫn chưa có làm gì sai quấy.

Akira hướng về ngài phó Giám Đốc cúi đầu, xoay người rời đi.

Ông nhìn bóng lưng Akira đi xa, bật cười, "Cha con nhà Toya đúng là đều giống như nhau."


_________________________________

Akira cả người đang uể oải, lúc bước ra khỏi xe của nhà đài, mặt trời chiều đã sắp xuống núi. Sau khi mấy người nhân viên vẫy tay tạm biệt, cậu xoay người lại thì bất ngờ nhìn thấy Hikaru đang dựa lưng đứng trước cửa nhà mình. Cậu đi đến trước mặt, tuy rằng Hikaru của tuổi mười bảy cũng đã cao hơn nhiều, nhưng vẫn là thấp hơn Akira một chút. Ánh nắng chiếu tới phải dừng lại trên người Akira.

- Điện thoại di động thì tắt, gọi như thế nào cũng không được. Tớ có nhiều cái muốn nói với cậu đây. - Hikaru ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Akira.

Akira kéo Hikaru vào trong cổng,

- Tớ đang xin nghỉ, ít nhất năm ngày sau sẽ không mở điện thoại.

- Touya, cậu không có lời giải thích nào sao? - Hikaru tiếp tục - Kỳ phổ các trận của cậu tớ đều xem qua rồi, cậu thực sự có thể phạm mấy lỗi đó?

- Cậu lo lắng cho tớ sao? - Akira đang đi bỗng dừng lại, xoay người đến trước mặt Hikaru.


Hikaru theo quán tính lùi lại vài bước, phát hiện phía sau là bức tường, cậu nói:

- Đường đường là kỳ thủ thì chỉ cần cậu luôn chơi cờ là được rồi! Cậu phỏng vấn, tham gia chương trình hay gì không cần biết, đừng có ngu ngốc để chúng ảnh hưởng đến mình. Toya mà tớ biết từ đó đến nay đâu phải là loại người vì mấy chuyện như vậy mà ảnh hưởng tâm trạng chứ.

- Chờ tớ một chút để tớ giải quyết.

Akira đặt hai tay lên vai Hikaru, cúi đầu thở dài, "Đã giải quyết xong." Hikaru khó hiểu nhíu mày, đã thấy đầu Akira từ lúc nào đặt lên vai mình.

- Tớ mệt quá, Shindo.

- Hả? Cái gì vậy, có gì khiến cậu bận tâm thì nói chứ đừng có mà... - Bỗng Hikaru đứng im không nói nữa, đặt tay lên tóc Akira - Chúng ta cùng chơi cờ đi.

- Ừ.

- Lát nữa tớ lấy tuần báo cờ vây cho cậu xem.

- Tại sao?
- Bọn họ nói, nếu như thành tích chiến thắng của cậu cứ như thế này, sớm hay muộn cậu cũng sẽ từ tinh tú biến thành sao xẹt. Như vậy Toya Akira quý giá mà bọn họ trông đợi sẽ không còn nữa. Quá đáng thật! Toya, chứng minh cho bọn họ thấy đi!

- Phụt.

- Toya, nụ cười của cậu chưa bao giờ là bình thường.

- Ừ ừ, vậy thì chứng minh cho họ thấy.

- Này, nói thì phải làm đó!


Shindo, cho dù cả thế giới này có trông đợi ở tớ hay không thì không phải vẫn còn cậu luôn tin tưởng tớ đó sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com