TruyenHHH.com

Hieuthuhai X Phap Kieu Psycho Batch

Phòng chờ, nhốn nháo biết bao nhiêu người bên trong. Mỗi nghệ sĩ sẽ có ba chuyên viên làm tóc, trang điểm, thêm cả quản lý cùng trợ lý, đếm sơ sơ thôi cũng ra được con số mấy chục. Căn phòng diện tích chẳng quá một trăm, nhưng chen đầu tận mấy chục người, không cần phải giải thích, ồn ào hệt như chợ ban sáng. Vậy mà Minh Hiếu vẫn lì lợm ở trong đấy chợp mắt, ngồi trên chiếc ghế xiêu xiêu vẹo vẹo chắp nối từ mấy ốc vít lỏng. Nhộn nhịp là thế, ấy vậy mà vẫn có người không thức thời đi vào, chẳng khiến không khí im lặng đi chút nào, ngược lại mỗi lúc một chật chội.

Điều gì đến cũng phải đến, cái người không thức thời kia vấp chân, trùng hợp làm sao, vừa vặn ngã ngồi lên đùi Minh Hiếu đang nghỉ mắt.

Thanh Pháp luống cuống xoay trái xoay phải cố gắng đứng dậy, nhưng một lực đạo mạnh mẽ áp chế bắt ngồi xuống, buộc em dính chặt mông vào vị trí khó nói.

Vị trí khó nói ấy, dần dần sưng to lên thành một đùm, cách bốn lớp vải vẫn cảm nhận được rõ ràng. Một thứ gì đó di chuyển, dường như là ngón tay, kín đáo miết dần từ hậu huyệt lên cạp quần em, ranh mãnh khều nhẹ.

---

- Ch-Chậm thôi ha ...

Không lời đáp, Minh Hiếu bận bịu thưởng thức thanh chocolate ngọ nguậy trong lòng mình, "thanh kẹo" ấy nức nở bật ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, khiến cho hắn ta càng lúc càng rạo rực hơn.

- Đ-Đừng cắn chỗ đó Hiếu ..
- Em không cho cắn chỗ này, nhưng tại sao nó lại cứng lên ?

Minh Hiếu ranh ma búng hai đầu vú hồng hào của người yêu, thành công nặn được vài lần thở trật nhịp. Hắn đưa mũi ngửi thử lấy, không cam tâm lại liếm láp chỗ quầng vú, sau cùng là ngậm tất cả vào miệng và bắt đầu đánh lưỡi. Thanh Pháp yêu chết cái kiểu chơi vú này của hắn, chúng không bao giờ chán, và luôn luôn là luật bất thành văn của họ khi làm tình.

Em ưỡn ngực, dâng lên cho kẻ bề trên một bàn trà chiều bắt mắt, tự nguyện làm kẻ tôi tớ hầu hạ cho hắn. Và lớn mật làm sao, khi em dám ôm lấy khuôn mặt hắn ta, kéo hắn ra khỏi bữa trà thịnh soạn và đặt câu chất vấn.

Minh Hiếu không trả lời, tâm trí bắt đầu tua lại ký ức của cả ngày hôm nay. Mặc quần ngắn quá gối, chu mông, ưỡn ngực, thân thiết quá mức với các anh trai. Này, hắn không ghen với Thành An nhưng không đồng nghĩa với việc có thể dễ dãi với người khác. Đấy là còn chưa kể đến việc gần gũi với hai tên tình địch cũ của hắn, ừ thì hắn không lo lắng nữa, nhưng Minh Hiếu là quỷ ghen tuông mà, cũng nên cho hắn một chút thể diện đi.

Thanh Pháp nhìn hắn, cố nặn ra một chút thông tin gì đó từ biểu cảm, nhưng tất cả đều công cốc. Mà hắn cũng thình lình ấn đầu em đến trước hạ bộ, bóp má em thay cho câu khẩu lệnh.

Em thức thời hiểu đối phương muốn gì, giương mắt nhìn hắn nhằm tranh thủ sự thương hại, nhe răng kéo khoá quần xuống, lập tức mùi tanh nồng nam tính xộc thẳng lên mũi em.

Một đùm to, có vẻ như mỗi lúc một to hơn, phập phồng lên xuống theo từng nhịp hắn thở.

Em nhìn hắn, hắn nâng mày nhìn em, rõ ràng muốn hỏi em còn chờ cái gì mà chưa kéo quần xuống. Và em nghe lời hắn.

Đây rồi.

Sao hạng A của riêng em, to lớn, dài, thô, nồng mùi tinh dịch, và cực kỳ hung tợn hệt như chủ nhân của nó. Thanh Pháp nhìn vật ấy đập vào má mình, ánh mắt lập tức ứa nước. Không phải vì đau, cũng chẳng phai do sợ, đấy là những giọt nước mắt phấn khích. Con quái vật ấy sẽ sớm ở trong em, mạnh mẽ thao lược từng tấc thịt, để lại mùi hương của nó, để lại cả chất lỏng của nó, lấp đầy em, bạo lực đánh dấu em là của nó.

Thanh Pháp là một kẻ điên, nhưng về khía cạnh tình dục, em chỉ là con phò cho hắn chơi, và em hạnh phúc vì điều đó. Giá trị bản thân chẳng thấp kém đi bớt, ngược lại càng được đề cao, vì em biết, Trần Minh Hiếu là tên khốn ưa sạch sẽ, hắn còn chán ghét bar club thì đừng mong mấy con đĩ kia chạm được vào lông tơ của hắn.

Càng nghĩ càng hào hứng, dâm thuỷ từ hậu huyệt cũng theo đó mà chảy ra, thấp ướt mảng loang lổ ở quần lót, gây vướng víu cho em. Thanh Pháp đứng dậy, cởi hẳn áo, nũng nịu đưa bộ ngực trần cạ với đầu vú tên kia, đóng vai yếu ớt kêu khẽ.

- Ngài .. Giúp em với.

Minh Hiếu nhìn thân ảnh mình mê đắm đang uốn éo, im lặng ngồi xuống tuột quần em ra, luồn tay vào quần lót bóp mạnh hai cánh mông, nắn bóp để quần theo đó mà tự chạy đi mất. Hắn đứng dậy, trầm khàn cắn nhẹ mũi em.

- Em biết không cần trịnh trọng như vậy mà.
- Vậy em nên gọi là gì ?
- Em biết gu của anh mà, gần gũi thôi, "ngài" thì hơi xa cách rồi.

Thanh Pháp cầm dương vật của Minh Hiếu, xoa xoa đầu khấc trong lòng bàn tay mình, kiều mị mỉm cười trong khi ai kia bắt đầu có dấu hiệu mất bình tĩnh.

- Thầy.
- Thầy ?
- Chẳng phải anh là một trong những người đưa em đến với rap sao, không gọi là "thầy" thì gọi là gì ?
- Be my guest.

Minh Hiếu cười khẩy, đỡ em ngồi xổm xuống, tặng em màn deepthroat kinh điển. Nước mắt chảy ra lẫn với nước bọt, thêm gia vị mằn mặn của tinh dịch, trộn thành một hỗn hợp thuốc kích dục mà chỉ cả hai được nếm qua. Hắn bắn sớm, nâng em dậy, để em ngồi vào lòng, mặt đối mặt. Em đê mê nhìn hắn, để mặc hai cánh tay hữu lực đang sờ soạng khắp cơ thể mình, tựa một kẻ biến thái đang tận hưởng con mồi trước khi hiếp dâm họ.

- Người ta sẽ nghĩ thế nào nhỉ ? Học sinh gương mẫu, nổi tiếng như em, lại khoả thân để mặc thầy giáo mân mê cơ thể, sẵn sàng quỳ gối bú liếm cho thầy. Damn, Nguyễn Thanh Pháp, em đúng là biết cách để có được điểm cao đấy.

Thanh Pháp muốn tựa cằm lên vai hắn, chợt nhìn thấy hình xăm GERDNANG, không suy nghĩ thêm, ấn môi lên đó liếm mút. Bàn tay em di dần từ ngực hắn xuống hình xăm ở mạn sườn, xoa nhẹ, tiếp tục di chuyển đến mớ lông mao ở hạ bộ, làm chúng rối lên, cuối cùng dừng lại ở dương vật, bắt đầu tuốt.

Minh Hiếu thở hắt một hơi, một tay bấu mông một tay nâng cằm em lên, ấn mạnh môi xuống. Hắn là lữ khách lạc ngoài hoang mạc, em là vũng nước mát khó khăn lắm mới tìm thấy, không chần chừ, hắn mút mạnh môi em. Luồn lưỡi vào bên trong, khuấy đảo biết bao nhiêu nước bọt, để chúng nhỏ giọt khắp nơi, hắn cuốn lấy lưỡi em mời gọi, chiêu dụ em đến với màn giao phối cuồng loạn. Hắn cắn mạnh môi em, khiến cho nó bật máu, và rồi nắm lấy cổ em, xoa lên yết hầu và bắt em nuốt xuống tất cả của hắn.

Thanh Pháp vụn vỡ khóc lên. Em trông yếu đuối đến lạ. Tuy nhiên, điều đó chẳng động được tâm Minh Hiếu. Hắn là kẻ săn mồi, là tên trên cơ, hắn không dễ dàng khuất phục trước mấy thứ ngọt ngào này. Hắn nắm lấy cổ em hung bạo hôn xuống lần nữa, đâm mạnh dương vật vào hậu huyệt, nuốt tất cả thanh âm em ré lên xuống bụng.

Dương vật tiến vào bên trong, dẫu đã có dâm thuỷ thì không thể phủ nhận của em chật chội đến mức hắn bực mình. Hắn là kẻ như vậy, bảo thủ và gia trưởng, hắn trách của em hẹp, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng của hắn rất to so với người bình thường. Vậy mà Tạo Hoá đúng thật công bằng, chẳng để cho ai phải cô đơn, tên vô lý như hắn vậy mà gặp được một người sẵn sàng nhận lấy những bất công về phía mình, đón nhận những câu chê trách của hắn như dân hèn nhận bổng lộc từ vua chúa.

Hắn chê của em hẹp, được, vậy hắn mau nong rộng nó ra bằng cây côn thịt của hắn đi.

Thanh Pháp chẳng lấy phiền lòng, em biết cách yêu của hắn dị hợm y hệt như hắn vậy, và em cũng chẳng khác là bao.

Em đem những giác mút từ bên trong mút từng tấc da thịt của hắn, yêu chiều từng đường gân nổi cộm trên cán, để tuyến tiền liệt hôn hít lỗ tiểu, tất cả đều chiều chuộng dương vật của hắn, giống y cách em luôn chiều ý tên chủ nhân vô lại.

Minh Hiếu bắt đầu di chuyển, đẩy nhanh tốc độ ra vào trong khi chính mình vẫn luôn nuốt tiếng rên của em vào. Hắn là như thế, một tên chiếm hữu bệnh hoạn. Hắn không muốn ai thấy được em, chạm vào em, tương tác với em, kể cả tiếng em rên rỉ cũng chỉ được mình hắn sở hữu.

- Th-Thầy ..
- Em dâm quá, Thanh Pháp.
- Thầy ~
- Học sinh ngoan đây sao ?
- Thầy ơi ~
- Em cần gì ?

Thanh Pháp dùng chút hơi tàn còn lại thở vào tai Minh Hiếu, trực tiếp biến thành bò đực ra vào không ngừng bên trong em, hai bàn tay bấu hằn vết đỏ lên mông, hai túi trứng của hắn đập vào người em đỏ hỏn. Hắn mất kiểm soát, khiến em cũng khổ sở không kém. Em lớn mật cắn vào vai hắn để ngăn tiếng rên thoát ra, hắn không cảm thấy đau, vì giờ sung sướng là duy nhất thứ hắn cảm nhận được.

"Bắn cho em nữa đi."

Minh Hiếu nhớ lại những từ cuối em thì thào vào tai, tổng tấn công chặng cuối trước khi đẩy đầu khấc vào sâu nhất của huyệt, phóng ra dòng chất nhầy đục ngầu, nóng hổi tựa dung nham xối bỏng bên trong. Nhưng em chẳng động tĩnh gì, chỉ co quắp ngón chân lại, lấy những sức lực cuối nắm lấy tay hắn.

Minh Hiếu ngồi phịch xuống bồn cầu, nhìn người trong ngực đã ngất, mỉm cười dịu dàng, hôn khẽ lên thái dương em, ngồi im như vậy một lúc để dương vật bắn ra đợt cuối. Hắn dành thêm gần một tiếng để thu dọn mớ hổ lốn cả hai bày ra, tìm cách nhắn với quản lý hai bên để em và hắn về sớm, canh chừng không có ai ở gần khu vực nhà vệ sinh liền một tay nhấc bổng em đi ra xe, lái về nhà.

May mắn cho cả hai vì phần của họ đã duyệt xong từ trước, ở lại cũng không cần thiết nên không cần nhiều lời, ekip liền thả người đi. Mà không thả cũng không xong, vì khi họ gửi tin nhắn chấp thuận thì hắn đã đang giúp người kia lấy tinh dịch ra rồi.

Minh Hiếu nhẹ nhàng bế em đặt lên giường như công chúa, định rời đi thì cổ tay bị nắm lại, là em yếu ớt tỉnh dậy.

- Đi .. đâu ?
- Anh đi tắm, chút anh vào.
- Nh-Nhanh .. Chờ ...

Hắn mỉm cười vọt vào nhà tắm, chẳng mất mấy khi đã trở ra, chui tọt vào chăn ôm em cứng trong ngực.

- Sao tỉnh rồi ?
- Mệt ..
- Ngoan, ngủ đi.
- Fuck .. you ...

Minh Hiếu bật cười, hôn trán em.

- Ai là người fuck, cho em nói lại ?
- Hmmm ... F-Fu .. Fuck you.
- Ừm, anh cũng yêu em.

Hai kẻ điên yêu nhau, ngay cả nói lời yêu cũng kỳ quặc khác người.

28|09|2024|Lluvia
Sinh nhật vui vẻ, Trần Minh Hiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com