Hieugav Hom Nay May Tao Duoc Chua
Hiếu ngờ khuôn mặt khó hiểu " cái gì? "
" mày bắt đầu hùa theo mấy trò của thằng tró con này rồi đó " Khang giả vẻ hậm hực chỉ tay về hướng đối diện, Thành An.
Trần Minh Hiếu hướng mắt theo cánh tay người bạn của mình mà nhìn, xa lạ gì đâu khi người nó chỉ là thằng nhóc đang gặm chân gà nướng than chẳng thèm quan tâm anh em đang buôn chuyện gì.
" thì sao? bình thường không có nó tao cũng chọc mày thế mà? "
" khác nhau "
" khác chỗ đéo nào? "
" quay clip lại đồ, bình thường toàn múa mồm với tao "
" sao mày nghĩ tao quay mày ? "
" ? "
Hiếu ngớ người, thâm tâm có chút chột dạ khi bị hớ lời, vội vàng đánh ánh mắt sang hướng khác song đó nói thêm " tao chỉ thêm tư liệu cho fan của mày thôi ".
Bảo Khang nghe chẳng thể lọt tai, nhìn thái độ như bị hớ nó rõ mồn một, anh biết Minh Hiếu có vấn đề, thằng bạn chơi bao nhiêu năm nay sao có thể không biết nó nghĩ thế nào được. Trong lòng trôi nổi nhiều khúc mắc nhưng anh biết chưa phải lúc để nó thành thật nói ra, Bảo Khang cũng ậm ừ cho qua chuyện nhưng chưa kịp lên tiếng thì thằng Hậu, người nãy giờ chỉ chăm chăm vào điện thoại la toáng lên " Ê bây, tao về trước nha, có việc tí, anh em ngồi nhá! Sau tao bù "
" Gì thế, sao lại về ? Mới có nửa tiếng, lần nào cũng vậy hết đm " Đặng Thành An ném miếng xương gà cuối cùng vào sọt rác dưới chân bàn, bất mãn phàn nàn
" Mày á, lần nào đi nửa tiếng là một hai đòi về "
" Lần này gấp thật, thôi té trước nhá " Không để ba người còn lại có giây phút níu kéo, nó thoắt cái liền biến mất khỏi tầm mắt
" Má! Thằng này "
" Thôi nó có việc thôi để nó về đi " Hiếu quay sang thằng em đang hầm hực, vừa nói vừa tự giác bật cười. Nhìn miệng mém thì lắm lem sốt chân gà nướng, bạn về sớm thì bày ra vẻ mặt hờn dỗi, Hiếu công nhận thằng nhóc này dù nó làm gì cũng khiến người khác bật cười, nồng độ hormone dopamine cũng tăng cao theo đó.
Nó chẳng màn nhìn theo người đã bỏ cả bọn ở lại mà chuồn về trước, quay vào dĩa mồi nhậu dự tiếp tục chén thì tâm trạng lại hụt thêm lần nữa, không do dự, vô tư quay sang Hiếu " Bực quá, hết chân gà luôn rồi, anh kêu thêm đi "
" Ừ "
Trần Minh Hiếu như hiển nhiên đứng dậy lại gần xe đẩy của chủ quán, nơi hung hút khói của vỉ nướng than cách năm sáu bước chân kể từ bàn của anh em tổ đội. Quán nhỏ lại nằm ngay trong con hẻm xéo ngoằn ngoèo quận 1 bởi thế nơi để khách ngồi nhậu cùng nơi chuẩn bị cũng dàn trải theo hàng dọc để phần làn đường cho xe cộ qua lại trong hẻm. Không gian nhỏ hẹp, từng đám đông tụ tập trong cùng một khu vực cũng có thể khiến người ta khó mà muốn vào quán, anh em Gerdnang cũng chẳng ngoại lệ là bao nhưng quán này cũng là do Minh Hiếu tự đề xuất dẫn anh em tới nên chẳng ai đắn đo gì mà phàn nàn.
Bởi Trần Minh Hiếu đính thị là một người rất giỏi trong việc tìm kiếm những quán ăn ngon, theo anh em gọi là thiên tài khẩu vị.
Rất nhiều lần chính vì lý do đó khiến cho Bảo Khang không nhận ra cái khúc mắc, lần này uống rượu say thành ra lại tỉnh, tỉnh nhưng chẳng biết có phải mình suy nghĩ đến hoá rồ hay không.
Ngờ ngợ, loé lên trên đầu một hình ảnh khó mà tin được.
Nó có tình ý với thằng An.
Chát.
Tự tát mình một cái thật mạnh, Bảo Khang lắc lắc đầu, nốc thẳng cả chai rượu nếp thứ hai chưa khui trên bàn, đầu óc lân lân gục thẳng xuống bàn.
Đặng Thành An hoang mang trước một màn khó hiểu của ông anh mình, vội vàng buông điện thoại xuống, lay lay " Ê, nốc gì nốc dữ vậy? Khùng hả mày? "
" Khang, gục luôn rồi hả? "
" Khang, Khang, Khang "
Lay lắc người đối diện một hồi, chẳng có động tĩnh gì cho thấy người kia sẽ nhấc ra khỏi mặt bàn, Thành An có chút bối rối không biết phải giải quyết thế nào. Nó để ý Khang hôm nay rất lạ, tuy bình thường nhậu cùng nhau Khang cũng là đứa hốc rượu vào nhiều nhất nhưng cũng chẳng đến mức này. Một đứa overthinking như Thành An đương nhiên không thể nào suy nghĩ
Nó gặp chuyện gì à?
Nó giận mình chuyện hôm chiều mình chọc nó? Đâu thể nào, bình thường mình cũng thế mà
Nó đang giận người yêu ? Cũng không đúng. Người yêu nó không giận nó thôi chứ thằng simp như nó mà giận được gì.
Hay nó giận mình hôm trước khoá cửa ngoài nhốt nó trong nhà vệ sinh 3 tiếng đồng hồ?
Hay nó còn tiếc hộp xôi mặn nó mua buổi sáng mình lỡ lén chôm ăn?
Đủ thứ lý do nó nghĩ ra trong đầu khi lần đầu thấy thằng anh nó xỉn quắc cần câu nhưng lại không quấy, ồn ào với Thành An như mọi hôm mà gục thẳng xuống bàn thở phì phèo lấy hơi.
Minh Hiếu từ đằng xa đi lại, trên tay là dĩa chân gà nướng còn nóng hâm hấp, trông thấy bóng dáng một đứa thì say xỉn đứa còn lại thì thẩn thờ lay lắc người say.
" Gì đấy? Nó xỉn rồi, lay nó cũng không dậy đâu. "
" Hong, bình thường nó say nó đâu có ngủ, nó nói nhiều lắm mà hay nói với em "
" Sao biết? "
" Thì em nhậu với nó hoài mà, em biết chớ sao? "
" Thế hả? Đánh lẻ không rủ anh luôn "
" Do anh chạy show quá trời còn gì, hong có thời gian nữa là..."
" Với em.. anh em thì phải có chứ "
" Có bao giờ anh đi đâu mà không rủ mày đâu, đúng không? "
" Cũng đúng, vậy lúc rủ là không được kêu bận này bận kia đâu đấy "
" Biết rồi, chỉ cần mày rủ thôi "
Rầm.
Trong cơn mê sản, Phạm Bảo Khang thật sự không chịu nổi, ngồi bật dậy nhìn hai con người trước mặt trò chuyện, tưởng chừng cuộc đối thoại bình thường trong mắt người khác nhưng với người vừa nhạy bén phát hiện ra bất thường bên trong thì lại khác. Mấp môi còn đang toả mùi men rượu, Khang trôi tuột câu nói theo dòng suy nghĩ trong đầu
" Ê thằng Hiếu, ai cho mày thích thằng An "
Nói xong cũng là lúc cơn buồn ngủ ập tới, Bảo Khang gục thẳng một bên má xuống bàn đánh một giấc để lại hai người sững sờ, khó hiểu nhìn theo một màn tấn công đột ngột của nó.
" Gì vậy? Thằng này nay xỉn cái lạ, uống nhiều quá nó bị khùng rồi Hiếu " Thành An bật cười, nó có sượng chút nhưng chốc thoáng bởi nó vô tư, chẳng nghĩ nhiều về lời người say, quay sang Hiếu đánh một câu đùa nhưng trông thấy là một khuôn mặt đơ ra như tượng của Minh Hiếu
" Ê sao đấy? " Nó bắt đầu hoài nghi, đánh một cái vào bả vai đối phương
" Hả? À ừ... nó xỉn rồi, chắc trả đũa mình chuyện hồi chiều "
" Hay ghê, chắc giờ mới nhớ ra cách ra để chụp miếng "
Nhìn thằng nhóc cười ha hả vô tư vô lo trước mặt, Minh Hiếu có chút nhẹ người khi nó không nghĩ quá sâu xa về câu nói của người kia nhưng hắn hiểu quá rõ Khang đến nỗi chỉ cần nhìn khuôn mặt nó là có thể biết điều nó nói có ý nghĩa gì, là đùa hay thật. Trong thâm tâm đâu đấu một suy nghĩ
Tại sao thằng Khang lại nói như vậy?
Hắn thích thằng nhóc An?
Chẳng qua là thích trêu nó cả thôi? Rốt cuộc mày nghĩ cái gì mà nói câu đó trong lúc say vậy, Khang?
______
• lệch plot truyện rồi chị em nên toi suy nghĩ bữa giờ tưởng đâu drop mà dô thấy chị em ủng hộ quá nên ráng cày cuốc em nó tiếp z 🫰🏻
• iu chị em đã ủng hộ sốp nhe, có lẽ truyện nó xàm xí đú lắm nhưng tui sẽ ráng ✊🏻
• cuối cùng là đừng bế đi đâu khỏi w, đặc biệt là trước mặt chánh quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com