Hieugav Cuong No Sau Anh Den
" an an mập rồi "Buổi sáng trong nhà, ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua những ô cửa sổ lớn, bao phủ khắp gian phòng. An ngồi trên sofa, tay cầm miếng bánh, đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, nơi fan vừa gửi những lời chúc mừng và hình ảnh cậu trên sân khấu tối qua.Cậu khẽ thở dài, cảm nhận sự căng tức ở vùng bụng khi ngồi xuống. "Sao dạo này mình thấy mập lên nhỉ?" Cậu tự lẩm bẩm, tay khẽ xoa xoa bụng như để kiểm chứng.Hiếu từ trong phòng bước ra, trên tay là ly cà phê còn bốc khói nghi ngút. Thấy An ngồi đó, gương mặt nhăn nhó, hắn bật cười khẽ, đặt ly cà phê xuống bàn rồi tiến lại gần."Em nói gì thế?" Hiếu vừa ngồi xuống cạnh An vừa hỏi, ánh mắt hắn đầy sự thích thú."Em thấy mình mập lên." An ngước lên nhìn Hiếu, vẻ mặt nghiêm túc đến buồn cười. "Anh xem đi, bụng em này... rõ ràng là mập hơn lúc trước."Hiếu nhìn theo hướng tay cậu chỉ, ánh mắt thoáng chút trêu chọc. Hắn tựa người vào sofa, tay gác lên thành ghế, nụ cười mỉm đầy ẩn ý:
"Chắc tại em ăn hết chân gà mà fan gửi nên mới vậy. Lần sau phải kiềm chế chút, không thì mập hơn nữa đấy."An quay phắt sang, đôi mắt mở to, biểu cảm vừa ngỡ ngàng vừa tức cười:
"Anh đang nói em là... em ăn nhiều đến mức phát tướng hả? Em có ăn nhiều đâu, tại mấy bạn cho em nhiều thôi!""Anh không nói thế." Hiếu nhướng mày, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng khóe môi cứ cong lên mãi. "Anh chỉ nói sự thật thôi. Fan tặng chân gà, em ăn hết, giờ kết quả hiện rõ ra đấy."Câu nói của Hiếu khiến An ngại ngùng. Má phồng lớn, cậu ném miếng bánh đang ăn dở xuống bàn, đứng bật dậy, hai tay chống hông:
"Em không mập! Chỉ là do góc nhìn thôi!"Hiếu bật cười lớn, tiếng cười trầm ấm của hắn vang lên khắp phòng. Hắn vươn tay kéo An lại gần, khiến cậu mất thăng bằng và ngồi thụp xuống bên cạnh."Đừng tức giận, anh đùa thôi mà." Hiếu nhìn An, ánh mắt dịu dàng hơn. "Em có mập thì cũng rất đáng yêu, không ai chê trách đâu. Quan trọng là em thấy thoải mái với bản thân mình, hiểu không?"An cúi đầu, đôi má vẫn còn đỏ ửng vì ngượng. Cậu lẩm bẩm:
"Thật chứ?""Thật." Hiếu gật đầu chắc nịch, rồi lấy tay khẽ véo má An. "Em vẫn là em bé của anh, dù có thế nào đi nữa trong mắt anh em vẫn rất dễ thương."Hiếu ngồi tựa lưng vào sofa, tay khoanh trước ngực, ánh mắt đầy trêu chọc nhìn An đang ngồi thu mình ở góc ghế, tay vẫn ôm cái gối. Hắn nhướn mày, giọng kéo dài:
"Fan tặng em hơn 500 cái chân gà, em ăn hết mà không chịu chia cho ai. Bảo sao không mập! Nhìn cái bụng mỡ của em đi, sắp giống anh Thành rồi đấy! Em thấy anh thành bị fan cà khịa chưa cái bụng của ảnh chưa, em sắp thay thế vị trí của ảnh rồi hahhah!"Câu nói của Hiếu làm An bật dậy ngay, hai tay che bụng theo phản xạ. Cậu trừng mắt nhìn hắn, đôi má đỏ ửng:
"Em không mập! Chỉ là… chỉ là hơi đầy đặn chút thôi!""Đầy đặn á?" Hiếu cười lớn nhìn thẳng vào cái bụng mỡ của an, ngồi thẳng dậy, giả bộ ngắm nhìn An từ đầu đến chân. "Để xem… cái eo này, cái bụng này… có khi phá kỷ lục của anh Thành thật rồi! Trong em lúc trên sân khấu nhặt chân gà chẳng thấy cái cổ em đâu, trong hài chết lại còn đeo kính như đại ca..."An lườm hắn một cái sắc lẹm, vớ lấy chiếc gối bên cạnh ném thẳng vào mặt Hiếu:
"Anh quá đáng! Em không nói chuyện với anh nữa!"Hiếu nhanh tay đỡ được chiếc gối, cười đến nỗi phải nghiêng người ra sau, tay còn lại vỗ vỗ vào chân mình. Sau một lúc, hắn mới ngừng cười, ngồi lại gần An:
"Thôi mà, đừng giận. Đùa chút thôi. Nhưng mà thật đấy, em ăn ít lại chút, không thì hôm nào lên sân khấu, đừng trách fan không nhận ra em!"An bĩu môi, quay mặt đi, nhưng đôi mắt lại lén nhìn xuống bụng mình.
"Không lẽ….em mập thật sao?"Hiếu nhìn biểu cảm đó, lại cười thêm lần nữa. Hắn giơ tay lên làm bộ đầu hàng:
"Được rồi, được rồi! Anh sai! Anh không nói nữa. Em hoàn hảo lắm, không ai thay thế được, được chưa?"Lời trêu đùa của Hiếu, cộng thêm giọng điệu cố làm nghiêm túc, khiến An không thể không bật cười. Bầu không khí nhẹ nhàng, thoải mái tràn ngập căn phòng, như xóa tan hết những áp lực của một ngày dài.Đêm đã buông xuống, ánh đèn vàng dịu nhẹ trong căn hộ nhỏ mang lại cảm giác ấm cúng. An ngồi trước bàn ăn, ánh mắt cậu nghiêm túc nhìn vào tờ giấy ghi chú đầy những dòng chữ như “Không ăn sau 7 giờ”, “Giảm đường, giảm mỡ”, “Tập thể dục mỗi sáng, ăn nhiều rau xanh”.Hiếu từ bếp bước ra, tay cầm một ly sữa nóng, nhìn thấy cảnh tượng ấy thì bật cười: "Em đang làm gì đấy?""Em quyết tâm rồi!" An hùng hồn tuyên bố, giơ tờ giấy lên cho hắn xem. "Từ ngày mai, em sẽ ăn kiêng. Không thể để anh chê em mập mãi được."Hiếu đặt ly sữa xuống bàn, khoanh tay nhìn cậu với vẻ mặt vừa buồn cười vừa bất lực. "Ăn kiêng? Em chắc không? Nhìn lại em đi, có mập chỗ nào đâu mà lo.""Hiếu, đừng xoa dịu em! Sáng nay anh còn bảo em giống anh Thành phiên bản nhỏ gọn mà." An bĩu môi, cúi xuống nhìn bụng mình. "Em không thể để thế này được. Em phải giảm cân."Hiếu bật cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu, chống cằm nhìn cậu với ánh mắt đầy trêu chọc. "Fan thích em tròn tròn thế này, em không biết à? Họ nói em dễ thương lắm. Mà anh cũng thấy thế."An đỏ mặt, khẽ lườm hắn: "Anh đừng có nói lung tung. Không phải ai cũng thích mập đâu."Hiếu cười khẽ, vươn tay nhéo má cậu một cái: "Em không mập, chỉ là tròn tròn dễ thương thôi. Anh nói thật đấy. Mỗi lần nhìn em, anh đều muốn cắn một miếng."An ngượng ngùng gạt tay hắn ra, mặt đỏ bừng như trái cà chua. "Hiếu! Anh nói chuyện kiểu gì thế?""Kiểu thật lòng." Hiếu nhún vai, vẻ mặt đầy thản nhiên. "Nếu em giảm cân, anh sẽ giận thật đấy. Không chỉ anh, mà fan cũng vậy. Họ thích một Negav dễ thương, không phải một Negav gầy gò đâu."An cúi đầu, nhìn tờ giấy ghi chú của mình, đôi mắt dao động. "Nhưng... em sợ mọi người sẽ chê em."Hiếu thở dài, vòng tay qua vai cậu, kéo cậu sát lại. "Em không cần lo lắng mấy chuyện đó. Em đã đủ hoàn hảo rồi, cả trong mắt anh lẫn người hâm mộ. Thế nên đừng nghĩ tới chuyện ăn kiêng nữa, được không?"An ngước lên, ánh mắt như muốn tìm kiếm sự xác nhận từ Hiếu. Nhưng hắn đã nhìn cậu đầy kiên định, đôi mắt sáng lên nét chân thành mà cậu không thể từ chối."Nhưng nếu em không ăn kiêng thì... sáng mai anh lại trêu em nữa đúng không?" An mím môi, cố che đi sự dao động trong lòng.Hiếu bật cười lớn, vỗ nhẹ vào vai cậu. "Đương nhiên là anh sẽ trêu, vì nhìn em đỏ mặt thế này thú vị lắm mà. Nhưng trêu chỉ là đùa vui thôi. Anh chẳng bao giờ chê bai gì em thật sự đâu. Ngược lại..." Hắn dừng lại một chút, nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng hơn. "Anh thích nhìn em tròn tròn thế này. Mỗi lần ôm, cảm giác vừa đủ ấm, vừa dễ chịu. Em chẳng cần thay đổi gì cả, chỉ cần là chính em thôi."An im lặng một lúc lâu, những lời nói ấy như lan tỏa sự ấm áp trong lòng cậu. Cuối cùng, cậu khẽ gật đầu, cất tờ giấy ghi chú sang một bên. "Được rồi, em sẽ không ăn kiêng nữa. Nhưng anh đừng có sáng mai trêu em nữa đấy.""Chuyện đó thì anh không hứa đâu." Hiếu cười lớn, kéo cậu lại gần hơn và ôm trọn lấy cậu trong vòng tay. "Nhưng dù có trêu hay không, em mãi mãi là Negav trong lòng anh và mọi người. Chỉ cần em vui, anh cũng vui."An tựa đầu lên vai Hiếu, mỉm cười nhẹ nhàng. Bên ngoài, ánh đèn thành phố lấp lánh như tô điểm thêm cho không khí ấm áp giữa hai người. Trong lòng An, cậu thầm cảm ơn vì luôn có Hiếu ở bên cạnh, một người hiểu và yêu thương cậu theo cách giản dị nhất.---Đêm đó, họ cùng nhau ngồi lại trên sofa, xem một chương trình hài hước trên tivi, chia sẻ với nhau từng miếng trái cây ngọt ngào. Dường như chẳng cần phải thay đổi gì, chỉ cần được ở bên nhau như thế này, mọi thứ đã đủ hoàn hảo.----Mấy bạn bình luận bình chọn nhiệt tình cho bé với, viết cực lắm luôn á trời🥰.bình luận đi bé tặng ảnh chíp bông cho nè🐣Tặng mọi người ảnh chíp bông nè🐣🐣
"Chắc tại em ăn hết chân gà mà fan gửi nên mới vậy. Lần sau phải kiềm chế chút, không thì mập hơn nữa đấy."An quay phắt sang, đôi mắt mở to, biểu cảm vừa ngỡ ngàng vừa tức cười:
"Anh đang nói em là... em ăn nhiều đến mức phát tướng hả? Em có ăn nhiều đâu, tại mấy bạn cho em nhiều thôi!""Anh không nói thế." Hiếu nhướng mày, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng khóe môi cứ cong lên mãi. "Anh chỉ nói sự thật thôi. Fan tặng chân gà, em ăn hết, giờ kết quả hiện rõ ra đấy."Câu nói của Hiếu khiến An ngại ngùng. Má phồng lớn, cậu ném miếng bánh đang ăn dở xuống bàn, đứng bật dậy, hai tay chống hông:
"Em không mập! Chỉ là do góc nhìn thôi!"Hiếu bật cười lớn, tiếng cười trầm ấm của hắn vang lên khắp phòng. Hắn vươn tay kéo An lại gần, khiến cậu mất thăng bằng và ngồi thụp xuống bên cạnh."Đừng tức giận, anh đùa thôi mà." Hiếu nhìn An, ánh mắt dịu dàng hơn. "Em có mập thì cũng rất đáng yêu, không ai chê trách đâu. Quan trọng là em thấy thoải mái với bản thân mình, hiểu không?"An cúi đầu, đôi má vẫn còn đỏ ửng vì ngượng. Cậu lẩm bẩm:
"Thật chứ?""Thật." Hiếu gật đầu chắc nịch, rồi lấy tay khẽ véo má An. "Em vẫn là em bé của anh, dù có thế nào đi nữa trong mắt anh em vẫn rất dễ thương."Hiếu ngồi tựa lưng vào sofa, tay khoanh trước ngực, ánh mắt đầy trêu chọc nhìn An đang ngồi thu mình ở góc ghế, tay vẫn ôm cái gối. Hắn nhướn mày, giọng kéo dài:
"Fan tặng em hơn 500 cái chân gà, em ăn hết mà không chịu chia cho ai. Bảo sao không mập! Nhìn cái bụng mỡ của em đi, sắp giống anh Thành rồi đấy! Em thấy anh thành bị fan cà khịa chưa cái bụng của ảnh chưa, em sắp thay thế vị trí của ảnh rồi hahhah!"Câu nói của Hiếu làm An bật dậy ngay, hai tay che bụng theo phản xạ. Cậu trừng mắt nhìn hắn, đôi má đỏ ửng:
"Em không mập! Chỉ là… chỉ là hơi đầy đặn chút thôi!""Đầy đặn á?" Hiếu cười lớn nhìn thẳng vào cái bụng mỡ của an, ngồi thẳng dậy, giả bộ ngắm nhìn An từ đầu đến chân. "Để xem… cái eo này, cái bụng này… có khi phá kỷ lục của anh Thành thật rồi! Trong em lúc trên sân khấu nhặt chân gà chẳng thấy cái cổ em đâu, trong hài chết lại còn đeo kính như đại ca..."An lườm hắn một cái sắc lẹm, vớ lấy chiếc gối bên cạnh ném thẳng vào mặt Hiếu:
"Anh quá đáng! Em không nói chuyện với anh nữa!"Hiếu nhanh tay đỡ được chiếc gối, cười đến nỗi phải nghiêng người ra sau, tay còn lại vỗ vỗ vào chân mình. Sau một lúc, hắn mới ngừng cười, ngồi lại gần An:
"Thôi mà, đừng giận. Đùa chút thôi. Nhưng mà thật đấy, em ăn ít lại chút, không thì hôm nào lên sân khấu, đừng trách fan không nhận ra em!"An bĩu môi, quay mặt đi, nhưng đôi mắt lại lén nhìn xuống bụng mình.
"Không lẽ….em mập thật sao?"Hiếu nhìn biểu cảm đó, lại cười thêm lần nữa. Hắn giơ tay lên làm bộ đầu hàng:
"Được rồi, được rồi! Anh sai! Anh không nói nữa. Em hoàn hảo lắm, không ai thay thế được, được chưa?"Lời trêu đùa của Hiếu, cộng thêm giọng điệu cố làm nghiêm túc, khiến An không thể không bật cười. Bầu không khí nhẹ nhàng, thoải mái tràn ngập căn phòng, như xóa tan hết những áp lực của một ngày dài.Đêm đã buông xuống, ánh đèn vàng dịu nhẹ trong căn hộ nhỏ mang lại cảm giác ấm cúng. An ngồi trước bàn ăn, ánh mắt cậu nghiêm túc nhìn vào tờ giấy ghi chú đầy những dòng chữ như “Không ăn sau 7 giờ”, “Giảm đường, giảm mỡ”, “Tập thể dục mỗi sáng, ăn nhiều rau xanh”.Hiếu từ bếp bước ra, tay cầm một ly sữa nóng, nhìn thấy cảnh tượng ấy thì bật cười: "Em đang làm gì đấy?""Em quyết tâm rồi!" An hùng hồn tuyên bố, giơ tờ giấy lên cho hắn xem. "Từ ngày mai, em sẽ ăn kiêng. Không thể để anh chê em mập mãi được."Hiếu đặt ly sữa xuống bàn, khoanh tay nhìn cậu với vẻ mặt vừa buồn cười vừa bất lực. "Ăn kiêng? Em chắc không? Nhìn lại em đi, có mập chỗ nào đâu mà lo.""Hiếu, đừng xoa dịu em! Sáng nay anh còn bảo em giống anh Thành phiên bản nhỏ gọn mà." An bĩu môi, cúi xuống nhìn bụng mình. "Em không thể để thế này được. Em phải giảm cân."Hiếu bật cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu, chống cằm nhìn cậu với ánh mắt đầy trêu chọc. "Fan thích em tròn tròn thế này, em không biết à? Họ nói em dễ thương lắm. Mà anh cũng thấy thế."An đỏ mặt, khẽ lườm hắn: "Anh đừng có nói lung tung. Không phải ai cũng thích mập đâu."Hiếu cười khẽ, vươn tay nhéo má cậu một cái: "Em không mập, chỉ là tròn tròn dễ thương thôi. Anh nói thật đấy. Mỗi lần nhìn em, anh đều muốn cắn một miếng."An ngượng ngùng gạt tay hắn ra, mặt đỏ bừng như trái cà chua. "Hiếu! Anh nói chuyện kiểu gì thế?""Kiểu thật lòng." Hiếu nhún vai, vẻ mặt đầy thản nhiên. "Nếu em giảm cân, anh sẽ giận thật đấy. Không chỉ anh, mà fan cũng vậy. Họ thích một Negav dễ thương, không phải một Negav gầy gò đâu."An cúi đầu, nhìn tờ giấy ghi chú của mình, đôi mắt dao động. "Nhưng... em sợ mọi người sẽ chê em."Hiếu thở dài, vòng tay qua vai cậu, kéo cậu sát lại. "Em không cần lo lắng mấy chuyện đó. Em đã đủ hoàn hảo rồi, cả trong mắt anh lẫn người hâm mộ. Thế nên đừng nghĩ tới chuyện ăn kiêng nữa, được không?"An ngước lên, ánh mắt như muốn tìm kiếm sự xác nhận từ Hiếu. Nhưng hắn đã nhìn cậu đầy kiên định, đôi mắt sáng lên nét chân thành mà cậu không thể từ chối."Nhưng nếu em không ăn kiêng thì... sáng mai anh lại trêu em nữa đúng không?" An mím môi, cố che đi sự dao động trong lòng.Hiếu bật cười lớn, vỗ nhẹ vào vai cậu. "Đương nhiên là anh sẽ trêu, vì nhìn em đỏ mặt thế này thú vị lắm mà. Nhưng trêu chỉ là đùa vui thôi. Anh chẳng bao giờ chê bai gì em thật sự đâu. Ngược lại..." Hắn dừng lại một chút, nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng hơn. "Anh thích nhìn em tròn tròn thế này. Mỗi lần ôm, cảm giác vừa đủ ấm, vừa dễ chịu. Em chẳng cần thay đổi gì cả, chỉ cần là chính em thôi."An im lặng một lúc lâu, những lời nói ấy như lan tỏa sự ấm áp trong lòng cậu. Cuối cùng, cậu khẽ gật đầu, cất tờ giấy ghi chú sang một bên. "Được rồi, em sẽ không ăn kiêng nữa. Nhưng anh đừng có sáng mai trêu em nữa đấy.""Chuyện đó thì anh không hứa đâu." Hiếu cười lớn, kéo cậu lại gần hơn và ôm trọn lấy cậu trong vòng tay. "Nhưng dù có trêu hay không, em mãi mãi là Negav trong lòng anh và mọi người. Chỉ cần em vui, anh cũng vui."An tựa đầu lên vai Hiếu, mỉm cười nhẹ nhàng. Bên ngoài, ánh đèn thành phố lấp lánh như tô điểm thêm cho không khí ấm áp giữa hai người. Trong lòng An, cậu thầm cảm ơn vì luôn có Hiếu ở bên cạnh, một người hiểu và yêu thương cậu theo cách giản dị nhất.---Đêm đó, họ cùng nhau ngồi lại trên sofa, xem một chương trình hài hước trên tivi, chia sẻ với nhau từng miếng trái cây ngọt ngào. Dường như chẳng cần phải thay đổi gì, chỉ cần được ở bên nhau như thế này, mọi thứ đã đủ hoàn hảo.----Mấy bạn bình luận bình chọn nhiệt tình cho bé với, viết cực lắm luôn á trời🥰.bình luận đi bé tặng ảnh chíp bông cho nè🐣Tặng mọi người ảnh chíp bông nè🐣🐣
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com