Hieugav Chua Tung
Sắp đến giờ diễn ra buổi tiệc, Minh Hiếu nhanh kéo em đi sang khu A2 - khu nhà họ Đặng. Khu A1 và A2 không cách xa nhau là mấy. Vừa đến khu A2, mẹ của em - bà Emy Phạm thấy hai người liền chạy ra cười nói. "Ơ hai đứa, tới rồi à? Mẹ cứ sợ hai con tới trễ cơ." Nở nụ cười trên môi, bà ta niềm nở đón tiếp hắn, sự đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt. Minh Hiếu theo phép lịch sự cúi chào bà, tuy nhiên, ánh mắt hướng về người bên cạnh. Thành An có chút rụt rè cúi đầu, căng thẳng đến mức hai tay bấu chặt vào nhau. Hắn nhíu mày, chuyển ánh nhìn sang người phụ nữ trước mặt, bà ta gượng gạo chuyển chủ đề.
"À...sắp đến giờ buổi tiệc diễn ra rồi. Hai con mau tranh thủ đi chào hỏi đối tác nhé."
Bà ta cố ý gằng giọng rồi liếc nhìn sang em. Thành An cúi đầu né tránh, chỉ dám nhỏ giọng vâng dạ.
Thấy em không được thoải mái, Minh Hiếu gật đầu rồi nhanh chóng kéo tay em đi. Bỗng hắn dừng lại, nhìn cái người thấp hơn hắn một cái đầu, đang bĩu môi, mặt thì lại buồn hiu. Hắn lại muốn trêu chọc em một chút.
"Có muốn qua khu nhà tôi ngồi không? Hay là tôi dẫn cậu về khu nhà cậu ngồi nhé?"
Giọng điệu nghiêm túc của hắn làm Thành An hoảng sợ, ngước khuôn mặt đỏ hồng lên nhìn hắn, lắc đầu xua tay loạn cả lên. "Em...em không...em không muốn...em..." Em không muốn phải đối mặt với họ nữa đâu mà...Em nhỏ ấp a ấp úng không biết phải nói làm sao với người trước mặt. Thấy em bối rối như vậy, hắn nhịn cười không trêu nữa, không nói lời nào mà bước đi về khu A1.
Thành An thấy vậy nhanh chóng chạy theo, rồi lại phanh gấp khi nhớ lại lời hắn nói ban nãy. Mà lạ thật, tự nhiên bây giờ em thấy hắn đi chậm rì luôn, em đuổi kịp hắn lúc nào không hay.
Hai người ngồi ở bàn đầu, cùng với ba mẹ. Buổi tiệc tối cũng chính thức khai mạc. Rất nhiều tiết mục biểu diễn của những cô gái gợi cảm, làm cho người khác 'bỏng mắt'. Minh Hiếu chả thèm nhìn lấy, bởi vì cái người bên cạnh chiếm hết sự chú ý của hắn rồi.
Vì thời gian gấp rút, em nhỏ chưa kịp ăn tối nên có chút mệt mỏi. Thức ăn đã được dọn lên từ lúc buổi tiệc bắt đầu, nhưng mà... món nào cũng có hải sản. Và xui xẻo thay, em là đứa nhỏ dị ứng hải sản. Minh Hiếu nhìn sắc mặt không tốt của em, lại nhớ đến lời của thư ký hắn.
"À, nếu muốn điều tra kĩ hơn, thì tôi biết được, cậu ấy dị ứng hải sản."
Rồi lại nhìn thức ăn trên bàn, hắn lắc đầu, tiệc tùng gì mà toàn chuẩn bị hải sản vậy?
Không nói không rằng, Minh Hiếu nhờ phục vụ bàn mang đến cho hắn một hộp sữa dâu. May thay, vẫn có sữa dâu, phòng hờ trường hợp có em bé đến buổi tiệc.
Hắn nhanh chóng đưa hộp sữa dâu ra trước mặt em, vẫn là không nói gì. Trong đầu Thành An bây giờ hiện ra một ngàn câu hỏi vì sao. Nhưng chẳng dám hỏi hắn câu nào, em cầm lấy hộp sữa, nhỏ giọng cảm ơn. Còn cái người kia thì giả vờ bấm điện thoại, không trả lời em.
Phần khai mạc đã kết thúc, thời gian còn lại dành để các tập đoàn cùng giao lưu. Là một giám đốc, Minh Hiếu đương nhiên không thể đến đây để ngồi không, nhưng lại không yên tâm để em một mình ở đây, hắn đứng dậy, cầm cổ tay Thành An rồi một mạch bước đi.
Em ngơ ngác chỉ biết đi theo phía sau hắn. Thấy em cứ mãi cúi đầu, Minh Hiếu hắng giọng nhắc nhở.
"Ngẩng đầu lên."
Thành An giật mình lập tức nghe lời. Hắn không để tâm cho lắm, lơ đễnh cầm ly rượu vang trên tay nhấp một ngụm.
Đúng lúc này, một cô gái đi đến. Khí chất không tệ, gương mặt khả ái, xinh đẹp, trên cổ là chiếc dây chuyền Rose Dior Bagatelle cùng với đó là chiếc váy lấp lánh cúp ngực, tôn lên vóc dáng nuột nà cùng nước da trắng ngần của mỹ nhân. Không sai, cô nàng đó là Hoàng Khả Linh, chính là trưởng nữ của Kuel Group, tập đoàn đang hợp tác với Nerd Group - tập đoàn nhà họ Trần.
"Chào anh, lâu rồi không gặp nhau, nhớ em chứ?" Cô nàng mang vẻ đẹp quyến rũ nở nụ cười, thân mật đứng gần Minh Hiếu, tay cầm ly rượu ngỏ ý mời hắn.
"Ừm, anh nhớ."
Minh Hiếu gật đầu, xã giao cụng ly với Khả Linh.
"Vậy mà em cứ tưởng, anh quên em rồi chứ. Suốt ba tháng em đi Sing, không thèm nhắn em câu nào, người ta buồn lắm đó!"
Khả Linh nũng nịu trách móc hắn. Minh Hiếu bật cười, đưa tay búng nhẹ trán cô nàng.
"Anh thì làm sao quên em được, do gần đây công ty hơi nhiều việc thôi."
"Xìiii, anh chỉ có thế là hay." Mắt cô nàng chuyển sang người đang đứng phía sau hắn, liền thắc mắc "Ơ này, cái cậu kia là ai vậy anh?"
Thành An lắng nghe cuộc trò chuyện của họ từ nãy giờ. Đến bây giờ, em mới thấm được câu nói xứng đôi vừa lứa, nhìn xem, trông hai người họ có phải rất xứng đôi không? Trai tài, gái sắc. Đáng lẽ, người Minh Hiếu kết hôn phải là những người như cô ấy, chứ không phải là em, một kẻ không có gì đặc biệt.
Minh Hiếu đẩy em lên ngang hắn, một tay đặt phía sau lưng em. "Thành An, là hôn thê của anh. Một lát nữa, anh sẽ lên thông báo với mọi người." Đoạn, hắn quay sang nhìn em, "Đây là Khả Linh, giám đốc của Kuel, đối tác của chúng ta."
Nụ cười trên môi Khả Linh dập tắt, ánh mắt nhìn Thành An cũng bớt đi sự hiền lành. Nhưng nhanh chóng, cô nàng lại nở nụ cười."Wow, anh có người yêu lúc nào không báo cho em biết." Dừng một lúc, Khả Linh quay sang em "Chào An, không biết là nên xưng hô thế nào...?"
"Chào... tôi hai mươi bảy tuổi." Thành An rụt rè trả lời. Em cảm thấy mình như người thừa trong cuộc trò chuyện sôi nổi của hai người họ vậy. Nhưng mà... cái tay của người nào đó đặt lên lưng em mới chính là vấn đề đó..."Chỉ là gấp quá, anh không kịp báo thôi. Linh đừng giận anh nhé."
"Tạm tha cho anh đó." Khả Linh tinh nghịch đẩy vai hắn, xong lại tiếp lời "À anh này, mình nên qua sảnh trung tâm để chào hỏi với giám đốc của Ciln. Em nghe bố bảo, anh ấy liên tiếp có được những dự án đầu tư rất tốt."
Nghe đến tập đoàn Ciln, Minh Hiếu cau mày. Nhưng dù gì cũng không thể né tránh, hắn gật đầu với Khả Linh, rồi cùng với em đi đến khu B1. Khả Linh nhìn cảnh tượng trước mắt, cô tắt hẳn nụ cười. Nực cười thật đấy, cái người mà cô đã dùng biết bao thủ đoạn để tiếp cận. Vậy mà, chỉ có ba tháng thôi, hắn đã kết hôn. Mà còn là với một thằng nhóc ngốc nghếch. Tay siết chặt ly rượu, ngậm ngùi đi theo phía sau.
Đến sảnh trung tâm, Khả Linh cũng cùng lúc đi đến. Minh Hiếu liếc nhìn xung quanh. Mắt dừng lại ở người đàn ông mặc vest đen, tóc nâu vuốt ngược. Và có lẽ người đàn ông đó cũng cảm nhận được ánh nhìn của hắn, anh ta nhìn lại Minh Hiếu, rồi mỉm cười tiến tới.
"Xin chào, đã lâu không gặp, giám đốc Trần." Anh ta đưa tay ra, ngỏ ý bắt tay hắn.
"Chào, đã lâu không gặp."
Lúc này, Thành An mới ngước lên nhìn người trước mặt, em bất ngờ mở to hai mắt. Đây là... bác sĩ Hùng cơ mà?
"Ơ, anh là..." "Wow, cậu An, thật bất ngờ khi được gặp cậu ở đây đó." Quang Hùng nhanh chóng nhận ra em.
"Hai người...quen biết nhau từ trước rồi à?" Minh Hiếu ngờ vực hỏi lại, hắn không nghĩ cả cái bệnh viện to vậy mà hai người họ lại biết nhau.
"Tôi là bác sĩ điều trị tâm lý cho cậu An đây."
Thật sự không ngoài suy đoán của hắn. Gần đây, Minh Hiếu phải chuẩn bị cho đợt công tác sắp tới, không có thời gian để theo dõi bệnh tình của em. Xem ra, lần này phải để ý hơn.
"Ơ, An bị gì mà phải điều trị tâm lý thế?" Khả Linh chen vào cuộc trò chuyện, không để mình bị bỏ lại, nhưng lại đặt một câu hỏi khó cho Thành An.
"...chỉ...chỉ là bệnh thường...thôi. Không đáng để...quan tâm." Em chỉ biết ấp úng trả lời Khả Linh, làm sao có thể khoe là mình đang bị trầm cảm chứ.
Khả Linh nghe vậy thì ồ lên một cái, lại quay sang chào hỏi Quang Hùng.
Mọi chuyện rất êm đềm, đến khi chuông điện thoại Minh Hiếu reo lên, là Bảo Khang. Không thể nghe máy ở nơi đông người như vậy được. Hắn chỉ đành để em lại ở sảnh, dặn dò em kĩ càng. Khả Linh thấy vậy, liền mở lời giúp đỡ."Anh cứ nghe điện thoại đi, để em ở đây với An cho."
Nghe vậy, hắn mới yên tâm rời đi.
Khả Linh vẫn tươi cười với em, nói rằng sẽ dẫn em đi gặp em trai của cô ấy, còn nói cậu ấy và Minh Hiếu là bạn thân.
Thành An không biết cách từ chối người khác, chỉ biết gật đầu đi theo cô nàng.
"A, Huy." Khả Linh tìm thấy người đàn ông mà cô ấy nói, Hoàng Quốc Huy, con trai út của Kuel Group.
Quốc Huy gật đầu chào chị mình, rồi lại hướng ánh nhìn sang em. "Đây là ai vậy?" "À, là hôn phu của anh Hiếu đó. Thiếu gia nhà họ Đặng."
Nghe vậy, cậu ta ồ lên một cái.
"Xin chào, tôi là Quốc Huy, phó giám đốc của Kuel."
Thành An nhìn người trước mặt, có vẻ cậu ấy là người hiền lành. Em rũ bỏ cảnh giác, lịch sự giới thiệu.
"...chào, tôi là Thành An."
Thấy hai người đã làm quen xong, Khả Linh đẩy em về phía Quốc Huy. "Chết mất, Linh có việc đột xuất ở B1. An ở đây với Huy nhé. Linh đi một chút rồi về ngay."
Nói rồi cô ấy tỏ vẻ mình đang gấp rút. Nhanh chóng quay đi, không đợi em trả lời.
Quốc Huy nhìn người bên cạnh. Lòng thầm mắng chửi Minh Hiếu.Con mẹ mày Trần Minh Hiếu, cái gì tao thích cũng đều thuộc về mày. Đến bây giờ, mày cũng có được một người vừa xinh vừa ngoan ngoãn như vậy, số hưởng vậy nhỉ?
"À...sắp đến giờ buổi tiệc diễn ra rồi. Hai con mau tranh thủ đi chào hỏi đối tác nhé."
Bà ta cố ý gằng giọng rồi liếc nhìn sang em. Thành An cúi đầu né tránh, chỉ dám nhỏ giọng vâng dạ.
Thấy em không được thoải mái, Minh Hiếu gật đầu rồi nhanh chóng kéo tay em đi. Bỗng hắn dừng lại, nhìn cái người thấp hơn hắn một cái đầu, đang bĩu môi, mặt thì lại buồn hiu. Hắn lại muốn trêu chọc em một chút.
"Có muốn qua khu nhà tôi ngồi không? Hay là tôi dẫn cậu về khu nhà cậu ngồi nhé?"
Giọng điệu nghiêm túc của hắn làm Thành An hoảng sợ, ngước khuôn mặt đỏ hồng lên nhìn hắn, lắc đầu xua tay loạn cả lên. "Em...em không...em không muốn...em..." Em không muốn phải đối mặt với họ nữa đâu mà...Em nhỏ ấp a ấp úng không biết phải nói làm sao với người trước mặt. Thấy em bối rối như vậy, hắn nhịn cười không trêu nữa, không nói lời nào mà bước đi về khu A1.
Thành An thấy vậy nhanh chóng chạy theo, rồi lại phanh gấp khi nhớ lại lời hắn nói ban nãy. Mà lạ thật, tự nhiên bây giờ em thấy hắn đi chậm rì luôn, em đuổi kịp hắn lúc nào không hay.
Hai người ngồi ở bàn đầu, cùng với ba mẹ. Buổi tiệc tối cũng chính thức khai mạc. Rất nhiều tiết mục biểu diễn của những cô gái gợi cảm, làm cho người khác 'bỏng mắt'. Minh Hiếu chả thèm nhìn lấy, bởi vì cái người bên cạnh chiếm hết sự chú ý của hắn rồi.
Vì thời gian gấp rút, em nhỏ chưa kịp ăn tối nên có chút mệt mỏi. Thức ăn đã được dọn lên từ lúc buổi tiệc bắt đầu, nhưng mà... món nào cũng có hải sản. Và xui xẻo thay, em là đứa nhỏ dị ứng hải sản. Minh Hiếu nhìn sắc mặt không tốt của em, lại nhớ đến lời của thư ký hắn.
"À, nếu muốn điều tra kĩ hơn, thì tôi biết được, cậu ấy dị ứng hải sản."
Rồi lại nhìn thức ăn trên bàn, hắn lắc đầu, tiệc tùng gì mà toàn chuẩn bị hải sản vậy?
Không nói không rằng, Minh Hiếu nhờ phục vụ bàn mang đến cho hắn một hộp sữa dâu. May thay, vẫn có sữa dâu, phòng hờ trường hợp có em bé đến buổi tiệc.
Hắn nhanh chóng đưa hộp sữa dâu ra trước mặt em, vẫn là không nói gì. Trong đầu Thành An bây giờ hiện ra một ngàn câu hỏi vì sao. Nhưng chẳng dám hỏi hắn câu nào, em cầm lấy hộp sữa, nhỏ giọng cảm ơn. Còn cái người kia thì giả vờ bấm điện thoại, không trả lời em.
Phần khai mạc đã kết thúc, thời gian còn lại dành để các tập đoàn cùng giao lưu. Là một giám đốc, Minh Hiếu đương nhiên không thể đến đây để ngồi không, nhưng lại không yên tâm để em một mình ở đây, hắn đứng dậy, cầm cổ tay Thành An rồi một mạch bước đi.
Em ngơ ngác chỉ biết đi theo phía sau hắn. Thấy em cứ mãi cúi đầu, Minh Hiếu hắng giọng nhắc nhở.
"Ngẩng đầu lên."
Thành An giật mình lập tức nghe lời. Hắn không để tâm cho lắm, lơ đễnh cầm ly rượu vang trên tay nhấp một ngụm.
Đúng lúc này, một cô gái đi đến. Khí chất không tệ, gương mặt khả ái, xinh đẹp, trên cổ là chiếc dây chuyền Rose Dior Bagatelle cùng với đó là chiếc váy lấp lánh cúp ngực, tôn lên vóc dáng nuột nà cùng nước da trắng ngần của mỹ nhân. Không sai, cô nàng đó là Hoàng Khả Linh, chính là trưởng nữ của Kuel Group, tập đoàn đang hợp tác với Nerd Group - tập đoàn nhà họ Trần.
"Chào anh, lâu rồi không gặp nhau, nhớ em chứ?" Cô nàng mang vẻ đẹp quyến rũ nở nụ cười, thân mật đứng gần Minh Hiếu, tay cầm ly rượu ngỏ ý mời hắn.
"Ừm, anh nhớ."
Minh Hiếu gật đầu, xã giao cụng ly với Khả Linh.
"Vậy mà em cứ tưởng, anh quên em rồi chứ. Suốt ba tháng em đi Sing, không thèm nhắn em câu nào, người ta buồn lắm đó!"
Khả Linh nũng nịu trách móc hắn. Minh Hiếu bật cười, đưa tay búng nhẹ trán cô nàng.
"Anh thì làm sao quên em được, do gần đây công ty hơi nhiều việc thôi."
"Xìiii, anh chỉ có thế là hay." Mắt cô nàng chuyển sang người đang đứng phía sau hắn, liền thắc mắc "Ơ này, cái cậu kia là ai vậy anh?"
Thành An lắng nghe cuộc trò chuyện của họ từ nãy giờ. Đến bây giờ, em mới thấm được câu nói xứng đôi vừa lứa, nhìn xem, trông hai người họ có phải rất xứng đôi không? Trai tài, gái sắc. Đáng lẽ, người Minh Hiếu kết hôn phải là những người như cô ấy, chứ không phải là em, một kẻ không có gì đặc biệt.
Minh Hiếu đẩy em lên ngang hắn, một tay đặt phía sau lưng em. "Thành An, là hôn thê của anh. Một lát nữa, anh sẽ lên thông báo với mọi người." Đoạn, hắn quay sang nhìn em, "Đây là Khả Linh, giám đốc của Kuel, đối tác của chúng ta."
Nụ cười trên môi Khả Linh dập tắt, ánh mắt nhìn Thành An cũng bớt đi sự hiền lành. Nhưng nhanh chóng, cô nàng lại nở nụ cười."Wow, anh có người yêu lúc nào không báo cho em biết." Dừng một lúc, Khả Linh quay sang em "Chào An, không biết là nên xưng hô thế nào...?"
"Chào... tôi hai mươi bảy tuổi." Thành An rụt rè trả lời. Em cảm thấy mình như người thừa trong cuộc trò chuyện sôi nổi của hai người họ vậy. Nhưng mà... cái tay của người nào đó đặt lên lưng em mới chính là vấn đề đó..."Chỉ là gấp quá, anh không kịp báo thôi. Linh đừng giận anh nhé."
"Tạm tha cho anh đó." Khả Linh tinh nghịch đẩy vai hắn, xong lại tiếp lời "À anh này, mình nên qua sảnh trung tâm để chào hỏi với giám đốc của Ciln. Em nghe bố bảo, anh ấy liên tiếp có được những dự án đầu tư rất tốt."
Nghe đến tập đoàn Ciln, Minh Hiếu cau mày. Nhưng dù gì cũng không thể né tránh, hắn gật đầu với Khả Linh, rồi cùng với em đi đến khu B1. Khả Linh nhìn cảnh tượng trước mắt, cô tắt hẳn nụ cười. Nực cười thật đấy, cái người mà cô đã dùng biết bao thủ đoạn để tiếp cận. Vậy mà, chỉ có ba tháng thôi, hắn đã kết hôn. Mà còn là với một thằng nhóc ngốc nghếch. Tay siết chặt ly rượu, ngậm ngùi đi theo phía sau.
Đến sảnh trung tâm, Khả Linh cũng cùng lúc đi đến. Minh Hiếu liếc nhìn xung quanh. Mắt dừng lại ở người đàn ông mặc vest đen, tóc nâu vuốt ngược. Và có lẽ người đàn ông đó cũng cảm nhận được ánh nhìn của hắn, anh ta nhìn lại Minh Hiếu, rồi mỉm cười tiến tới.
"Xin chào, đã lâu không gặp, giám đốc Trần." Anh ta đưa tay ra, ngỏ ý bắt tay hắn.
"Chào, đã lâu không gặp."
Lúc này, Thành An mới ngước lên nhìn người trước mặt, em bất ngờ mở to hai mắt. Đây là... bác sĩ Hùng cơ mà?
"Ơ, anh là..." "Wow, cậu An, thật bất ngờ khi được gặp cậu ở đây đó." Quang Hùng nhanh chóng nhận ra em.
"Hai người...quen biết nhau từ trước rồi à?" Minh Hiếu ngờ vực hỏi lại, hắn không nghĩ cả cái bệnh viện to vậy mà hai người họ lại biết nhau.
"Tôi là bác sĩ điều trị tâm lý cho cậu An đây."
Thật sự không ngoài suy đoán của hắn. Gần đây, Minh Hiếu phải chuẩn bị cho đợt công tác sắp tới, không có thời gian để theo dõi bệnh tình của em. Xem ra, lần này phải để ý hơn.
"Ơ, An bị gì mà phải điều trị tâm lý thế?" Khả Linh chen vào cuộc trò chuyện, không để mình bị bỏ lại, nhưng lại đặt một câu hỏi khó cho Thành An.
"...chỉ...chỉ là bệnh thường...thôi. Không đáng để...quan tâm." Em chỉ biết ấp úng trả lời Khả Linh, làm sao có thể khoe là mình đang bị trầm cảm chứ.
Khả Linh nghe vậy thì ồ lên một cái, lại quay sang chào hỏi Quang Hùng.
Mọi chuyện rất êm đềm, đến khi chuông điện thoại Minh Hiếu reo lên, là Bảo Khang. Không thể nghe máy ở nơi đông người như vậy được. Hắn chỉ đành để em lại ở sảnh, dặn dò em kĩ càng. Khả Linh thấy vậy, liền mở lời giúp đỡ."Anh cứ nghe điện thoại đi, để em ở đây với An cho."
Nghe vậy, hắn mới yên tâm rời đi.
Khả Linh vẫn tươi cười với em, nói rằng sẽ dẫn em đi gặp em trai của cô ấy, còn nói cậu ấy và Minh Hiếu là bạn thân.
Thành An không biết cách từ chối người khác, chỉ biết gật đầu đi theo cô nàng.
"A, Huy." Khả Linh tìm thấy người đàn ông mà cô ấy nói, Hoàng Quốc Huy, con trai út của Kuel Group.
Quốc Huy gật đầu chào chị mình, rồi lại hướng ánh nhìn sang em. "Đây là ai vậy?" "À, là hôn phu của anh Hiếu đó. Thiếu gia nhà họ Đặng."
Nghe vậy, cậu ta ồ lên một cái.
"Xin chào, tôi là Quốc Huy, phó giám đốc của Kuel."
Thành An nhìn người trước mặt, có vẻ cậu ấy là người hiền lành. Em rũ bỏ cảnh giác, lịch sự giới thiệu.
"...chào, tôi là Thành An."
Thấy hai người đã làm quen xong, Khả Linh đẩy em về phía Quốc Huy. "Chết mất, Linh có việc đột xuất ở B1. An ở đây với Huy nhé. Linh đi một chút rồi về ngay."
Nói rồi cô ấy tỏ vẻ mình đang gấp rút. Nhanh chóng quay đi, không đợi em trả lời.
Quốc Huy nhìn người bên cạnh. Lòng thầm mắng chửi Minh Hiếu.Con mẹ mày Trần Minh Hiếu, cái gì tao thích cũng đều thuộc về mày. Đến bây giờ, mày cũng có được một người vừa xinh vừa ngoan ngoãn như vậy, số hưởng vậy nhỉ?
Thành An bối rối không biết phải làm sao. Không có hắn bên cạnh, em chẳng làm được gì cả.
Có tin nhắn đến, Quốc Huy kiểm tra điện thoại, là Khả Linh.
Hoàng Khả Linh
Cho mày đấy, ăn ngon nhá!
Cậu ta bật cười. Không biết nếu cậu ta cướp người của Trần Minh Hiếu, thì hắn sẽ tức chết ấy nhỉ?
—————-
định cho sóng gió chap này nhưng mà hơi dài roài, chap sau nhá ^^
à mà, mọi người đọc fic vui vẻ ở đây thui nha, không bê em này đi đâu hết nha. nếu mình thấy được, mình sẽ ẩn fic. iu cả nhà
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com