TruyenHHH.com

Hieugav Chi Co Doi Ta

Cơn đau mà An tưởng chừng sẽ ập đến không xảy ra. Khi mở mắt ra, cậu chỉ thấy Hiếu đang đứng chắn trước mình, cánh tay giơ lên hứng trọn cú đánh của chiếc ghế mà Minh giáng xuống. Máu đỏ loang ra từ cánh tay Hiếu, nhuộm cả một mảng áo. Thế nhưng, anh không hề lộ ra chút biểu hiện đau đớn nào, ánh mắt lạnh băng, sắc nhọn như dao găm quét qua từng khuôn mặt của đám "bạn bè" trước mặt. Không ai dám cử động hay nói một lời nào. Sự im lặng căng thẳng bao trùm căn phòng, đến nỗi chỉ còn nghe rõ từng tiếng mưa đập lên mái hiên.

Không nói một lời, Hiếu kéo An rời khỏi đó, bước ra ngoài màn mưa nặng hạt. Anh không nhìn lại, nhưng trong lòng anh đang cuộn trào vô vàn cảm xúc. Anh vui vì An đã đứng ra bảo vệ mình, điều mà anh chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng niềm vui ấy xen lẫn với nỗi lo lắng - sợ rằng nếu An biết rõ mọi thứ, biết sự thật về cuộc sống của anh, cậu có chán ghét anh không? Cảm giác sợ hãi này nhấn chìm mọi nỗi đau thể xác. Vết thương rỉ máu trên tay cũng chẳng khiến anh bận tâm.

Trong làn mưa, An liếc mắt sang nhìn anh, bất ngờ nhận thấy ánh mắt Hiếu dường như đang giấu đi nỗi đau thầm kín nào đó, khoé mắt hơi đỏ lên. An hốt hoảng, định đưa tay lau nhưng chợt dừng lại khi thấy cánh tay Hiếu bê bết máu.

"Anh có sao không?" An hỏi, giọng đầy lo lắng.

Hiếu mỉm cười nhạt, nhẹ giọng đáp, "Anh không sao. Em không bị gì là tốt rồi."

An vẫn chưa hết bàng hoàng, khẽ thút thít nói, "Em... em không sao hết. Còn anh? Có đau lắm không?" Cậu nhẹ nhàng nâng cánh tay của Hiếu lên, gương mặt đầy vẻ áy náy.

"Em không coi thường anh hả?" Hiếu hỏi, ánh mắt phảng phất một nỗi lo.

An bĩu môi, đáp ngay, "Khùng quá, coi thường gì chứ? Em thương anh còn không hết nữa. Tại em mà anh mới bị thương thế này..." Nói rồi, An cúi xuống thổi nhẹ vào vết thương của Hiếu, vừa thổi vừa nói: "Không đau, không đau nữa"
Hiếu nhíu mày khó hiểu: "Em làm gì vậy,An?"
An: "Mẹ em bảo khi bị thương làm như vậy sẽ đỡ đau hơn á"
Hiếu cười bất lực trước sự ngây thơ của An.

"Đưa chìa khóa xe đây đi. Để em đưa anh đến bệnh viện," An khăng khăng, giọng cương quyết.

Hiếu khẽ gật đầu, trao chìa khóa cho An. Cả hai vội vàng lái xe đến bệnh viện, nơi bác sĩ kiểm tra vết thương và xác nhận rằng may mắn chỉ là tổn thương ngoài da, không nghiêm trọng. An thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ ngồi bên cạnh khi y tá sơ cứu cho Hiếu.

Nhìn cậu bạn nhỏ nhắn ngồi chăm chú, lòng Hiếu bất chợt thấy bình yên lạ thường. Đã lâu rồi, anh mới cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ một người khác ngoài gia đình. Nhớ đến ông nội - người duy nhất trong nhà thật lòng thương anh, vài ngày trước ông đã phải nhập viện vì hạ đường huyết, vẫn đang nằm ở bệnh viện này. Hiếu nghĩ đây có lẽ là cơ hội để dẫn An vào thăm ông.

Khi cả hai bước vào phòng bệnh của ông, ánh mắt ông nội Hiếu sáng lên dưới lớp kính lão. Ông nở nụ cười hiền từ khi thấy cháu trai, nhưng đến khi nhìn sang An, ông có chút ngạc nhiên xen lẫn tò mò. Hiếu giới thiệu An bằng một giọng dịu dàng hiếm thấy. "Đây là An, bạn của con. Em ấy lo cho con lắm nên cùng con vào thăm ông."
Ông cụ thấy vết thương trên tay Hiếu thì vẻ mặt không giấu được sự lo lắng.Hiếu nhận thấy điều đó bèn chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc và cả chẩn đoán của bác sĩ để trấn an ông.
An lễ phép cúi chào ông, vẻ mặt rụt rè nhưng chân thành, khác hẳn vẻ bướng bỉnh thường ngày. Cậu lặng lẽ kéo ghế đến ngồi gần ông, bắt đầu hỏi han tình hình sức khỏe của ông một cách rất quan tâm.

Ông cười hiền, kể cho An nghe vài chuyện vui về Hiếu lúc còn nhỏ, khiến cả hai bật cười, còn Hiếu thì ngượng ngùng gãi đầu. Đoạn, ông quay sang nhìn An, đôi mắt ấm áp hơn, như thấy điều gì đó khiến ông nhẹ lòng.

"Cháu là bạn tốt của Hiếu nhà ông hả? Thằng nhóc này nó ít nói nhưng hay lo lắng cho người khác, chắc có làm phiền cháu không ít," ông nói, nửa đùa nửa thật, khiến An bật cười.

"Không đâu ạ. Hiếu tốt lắm, còn thương con hơn là con nghĩ nữa. Con quý anh ấy lắm." An nói, giọng nghiêm túc, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định khiến ông nội Hiếu có chút ngỡ ngàng.

Ông cụ gật gù, ánh mắt không rời An. Rồi ông nhẹ nhàng vỗ lên tay Hiếu, như muốn nói điều gì nhưng lại giữ cho riêng mình. Cuối cùng, ông chỉ mỉm cười, gật đầu, rồi quay sang An nói với giọng trầm ấm: "Cảm ơn cháu đã ở bên Hiếu. Ông già này mong cháu giữ mãi tình bạn ấy với nó nhé. Một người bạn chân thành, thật sự quý giá."

An nhất quyết ở lại cùng Hiếu và ông nội, mặc dù Hiếu đã khuyên cậu về nghỉ với lí do anh tự lo được không muốn làm phiền An.
An: "Anh khùng quá,bạn bè mà phiền gì.Anh không xem em là bạn hỏ?"
Hiếu lúng túng: "Không có,anh chỉ sợ em mệt thôi"
An: "Em lớn rồi mà khoẻ như trâu đó.Ai lại để bệnh nhân ở lại một mình chớ.Lỡ tối nay anh tủi thân anh khóc thì seo"
Trước thái độ kiên quyết của An, Hiếu đành cho An ở lại.

Mang tiếng là ở lại chăm bệnh nhân mà bệnh nhan chưa ngủ mà nhỏ An đã ngả lưng và thiếp đi từ lúc nào, hơi thở nhẹ và đều trong giấc ngủ say. Nhìn An ngủ, Hiếu không nén nổi lo lắng, bầu không khí se lạnh của bệnh viện khiến anh sợ cậu sẽ cảm lạnh. Nhẹ nhàng, anh cởi áo khoác, cẩn thận đắp lên người An rồi lặng lẽ ngồi đó ngắm cậu ngủ, ánh mắt hiền từ và dịu dàng như chứa đựng bao điều muốn nói. Nhìn An yên bình như thế, Hiếu bỗng thấy trong lòng mình cũng dịu lại.

Một lát sau, ông nội ngồi dậy, tay nhẹ gõ lên vai Hiếu. "Dắt ông ra ngoài đi dạo chút nào, ngồi cả buổi rồi ông mỏi chân quá."

Hiếu gật đầu, lặng lẽ dìu ông ra hành lang vắng lặng của bệnh viện. Không gian khuya khoắt chỉ còn tiếng bước chân khe khẽ của hai ông cháu vang vọng. Bất ngờ, ông nội dừng bước, quay sang nhìn Hiếu, ánh mắt hiền từ và thấu hiểu.

"Hiếu à, ông không phải là không thấy. Ánh mắt cháu nhìn An... Chưa bao giờ ông thấy cháu nhìn ai dịu dàng đến thế. Ánh mắt, nó không biết nói dối, và qua đó, ông biết tình cảm cháu dành cho cậu ấy rất đặc biệt."

Hiếu chững lại, đôi mắt lóe lên một thoáng bất ngờ, nhưng rồi anh cũng chỉ im lặng, không có ý phủ nhận, cũng không cần che giấu điều gì. Anh biết ông hiểu, và đó là điều duy nhất Hiếu cần lúc này.

Ông nội nhìn xa xăm, rồi thở dài, giọng trầm buồn như ôm trọn bao năm tháng chất chứa. "Ông đã gặp qua nhiều người, thấy đủ chuyện đời, và ông có thể nhận ra An là một người tốt. Ông ủng hộ cháu, Hiếu à. Ông mừng vì cuối cùng cháu đã có một người bạn thật lòng. Ông xin lỗi vì đã từng sai lầm khi ngăn cản cha cháu đến với người ông ấy yêu, ép buộc ông ấy phải kết hôn chỉ vì danh dự gia đình. Nhưng tất cả những điều ông từng cố gắng gìn giữ rốt cuộc lại biến thành bi kịch cho cha mẹ cháu."

Hiếu đứng lặng người, nghe từng lời của ông mà cảm thấy như cả một đời ông nội đang thổ lộ trong khoảnh khắc này. Những lời nói giản dị nhưng nặng trĩu khiến lòng anh trào dâng nỗi xót xa.

Ông nhìn anh, ánh mắt chậm rãi dần lấp lánh, ""Chỉ khi gần đất xa trời, con người mới thấm thía rằng những thứ ta cố bảo vệ suốt đời – danh dự, địa vị, cái vỏ bọc hào nhoáng – rốt cuộc cũng chỉ là hư không. Điều còn lại, điều quý giá nhất, là con cháu được sống hạnh phúc và chân thành với chính mình. Hiếu à, ông mong cháu sẽ không lặp lại những sai lầm của ông. Hạnh phúc thật sự không nằm ở những gì ta khoác lên, mà ở sự an yên trong lòng khi ta dám sống đúng với trái tim mình."

Một thoáng im lặng trôi qua, rồi ông tiếp tục, giọng càng lúc càng trầm lắng, "Ba mẹ cháu... đã quyết định ly hôn. Ông nghĩ đó là điều tốt nhất cho cả hai, và ông hy vọng cháu có thể hiểu và tha thứ cho họ. Cả đời ông tạo ra bao nhiêu áp lực cho cha mẹ cháu, đó là lỗi của ông. Hãy để ông gánh tất cả."

Nghe đến đây, Hiếu không thể giữ nổi nước mắt. Tất cả những khổ đau, những băn khoăn, mâu thuẫn trong lòng anh như được vỡ òa trong vòng tay ông. Anh nhào đến ôm chầm lấy ông, siết chặt như một đứa trẻ. Lòng anh đầy ắp nỗi buồn, nhưng trong cái ôm ấy, anh tìm thấy sự tha thứ, tìm thấy bình yên và sự cảm thông chân thành. Đó là câu trả lời duy nhất Hiếu muốn nói, một câu trả lời không cần thêm bất kỳ lời nào khác, chỉ là cái ôm đầy tình yêu và biết ơn.

Ngay khoảnh khắc nhận ra tình yêu chân thật trong lòng mình, Hiếu như chạm đến một tầng sâu của sự thấu cảm – một góc nhìn khác về cảm xúc của cha anh, về những mâu thuẫn mà trước đây anh chưa bao giờ hiểu. Anh biết rằng, lời xin lỗi có thể xoa dịu những tổn thương, nhưng việc tha thứ hay không là quyền của anh, một quyền anh đã đấu tranh rất lâu trong lòng mình.

Anh chấp nhận rằng có những điều không dễ gì bỏ qua, và có lẽ vết thương cũ sẽ chẳng bao giờ lành hẳn. Nhưng Hiếu cũng nhận ra rằng cứ mãi ôm lấy quá khứ chỉ làm giam hãm trái tim mình, không cho nó tự do tìm đến những cảm xúc tích cực hơn, không cho nó cơ hội để yêu thương và sống vì hiện tại. Anh quyết định không phải là quên đi, nhưng là buông bỏ. Anh tự cho phép mình được hạnh phúc, tự trao cho bản thân quyền theo đuổi những điều quý giá đang hiện hữu.

Bởi anh hiểu rằng, ai cũng xứng đáng với hạnh phúc – không phải vì quá khứ của họ, mà vì chính nỗ lực tìm kiếm và trân trọng từng khoảnh khắc bình yên giữa cuộc đời phức tạp này. Tha thứ không phải là yếu đuối, mà là cách anh chọn để giải phóng chính mình khỏi những ràng buộc vô hình, để sống trọn vẹn cho hiện tại và tương lai.

Hiếu cũng không muốn ba mẹ anh, hay ông nội, tiếp tục mang trong lòng những vết thương tội lỗi hay cứ mãi bị giày vò trong vòng lặp vô tận của sự hối hận. Anh biết, nếu cứ mãi khép mình trong sự nuối tiếc về quá khứ, họ sẽ không bao giờ tìm được sự bình an thực sự. Họ xứng đáng được giải thoát khỏi những nỗi đau đã kéo dài quá lâu, để có thể nhìn về tương lai với một trái tim nhẹ nhàng, để có thể sống trọn vẹn hơn mà không bị cắn rứt bởi những lỗi lầm đã qua.

Sau sự kiện đó, mối quan hệ giữa Hiếu và An trở nên gắn kết hơn bao giờ hết. Cả hai bắt đầu hiểu nhau hơn, không chỉ là sự chia sẻ về những niềm vui, nỗi buồn mà còn là sự thấu cảm sâu sắc giữa những con người đã từng trải qua nhiều sóng gió trong đời. Hiếu, sau bao năm giấu kín vỏ bọc mạnh mẽ và lạnh lùng của mình, giờ đây đã mở lòng, dần dần để lộ ra những phần mềm yếu của bản thân mà trước đây anh chưa từng cho phép ai thấy. Đặc biệt là với An – người luôn bên cạnh anh, không chỉ trong những lúc vui vẻ mà còn trong những thời khắc khó khăn nhất.

Anh không chỉ cảm nhận được sự quan trọng của An trong cuộc sống của mình mà còn bắt đầu thân thiết hơn với những người anh em trong tổ đội Gerdnang. Ban đầu, Hiếu vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng dần dần, qua những buổi trò chuyện, những lần làm việc chung, anh cảm thấy như mình đang tìm thấy một nơi để thuộc về, một gia đình mà không phải là máu mủ ruột thịt, nhưng lại gần gũi và tràn đầy tình thân.

Tổ đội Gerdnang cũng không phải là một nhóm bạn bình thường, mà họ thật sự coi nhau như gia đình. Dù mỗi người có những cá tính, nhưng tất cả đều có một điểm chung: tình yêu dành cho âm nhạc. Họ chia sẻ những khoảnh khắc vui buồn, hỗ trợ lẫn nhau trong công việc, và nhất là, luôn sẵn lòng bên nhau khi cần. Sự hiện diện của mọi người đặc biệt là An đã dần làm mềm đi những góc khuất trong tâm hồn anh, và Gerdnang chính là nơi anh có thể là chính mình, nơi không còn phải giả vờ, nơi có thể tìm thấy sự an ủi và yên bình.

Cảm giác đó – cảm giác như được quay về nhà, không phải từ những mối quan hệ thù hận hay đau đớn, mà từ những người bạn thật sự hiểu và trân trọng lẫn nhau. Hiếu giờ đây không còn cảm thấy cô đơn giữa đám đông, mà ngược lại, anh cảm nhận được sự ấm áp từ những con người luôn đứng bên cạnh mình. Tổ đội Gerdnang, với tình yêu thương vô điều kiện và sự chân thành, đã trở thành một gia đình thực thụ trong mắt anh – và An, cũng như mọi người, là một phần không thể thiếu trong ngôi nhà ấy.

Có một thời gian dài, Hiếu cứ chắc mẩm rằng An thích mình, đặc biệt là khi cậu ấy ra MV "Em khiến anh muốn trở thành Hà Nội boy." Lúc đó, Hiếu càng tin chắc hơn vào cảm giác của mình. Anh nghĩ, chỉ có An mới có thể hiểu được những ẩn ý trong những ca từ ấy, và anh cho rằng tình cảm giữa hai người chắc chắn có gì đó đặc biệt. Nhưng cuối cùng, anh nhận ra tất cả chỉ là hiểu lầm, một sản phẩm của trí tưởng tượng và sự tự lừa dối bản thân. Mọi thứ chỉ là một ảo tưởng mà anh tự dệt lên.

Chính sự tương tác giữa An và Trần Minh Hiếu bắt đầu khơi dậy trong Hiếu một cảm giác lạ lẫm và khó chịu. Cảm giác đó cứ quẩn quanh trong lòng anh, như một cơn sóng ngầm không thể nào dập tắt. Anh tự trách bản thân vì đã quá kiêu ngạo, cứ nghĩ rằng An sẽ tự tìm đến mình, tự tỏ tình với anh như những câu chuyện cổ tích. Anh đã để lỡ những thời khắc quan trọng nhất, những cơ hội mà lẽ ra anh phải nắm bắt. Anh nhận ra rằng mình đã đứng quá xa, chỉ đứng nhìn mà không dám tiến tới.

Biết rõ mình cần thay đổi, nhưng mỗi lần anh muốn tiếp cận An, miệng anh lại thốt ra những lời không đâu vào đâu, đầy chướng khí và khó hiểu. Hành động của anh cũng chẳng khá hơn, cứ như một đứa trẻ tiểu học lần đầu thích bạn gái, bày trò giật tóc, làm đủ mọi chuyện ngốc nghếch chỉ để thu hút sự chú ý. Anh cứ nghĩ mình còn thời gian, còn cơ hội, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của An dành cho Trần Minh Hiếu, khi cậu ấy đỏ mặt ngại ngùng vào buổi sáng hôm đó, Hiếu biết, anh đã thua.

Mấy ngày qua, anh cứ suy nghĩ mãi không biết phải làm sao. Gerdnang chính là gia đình của anh.Anh không muốn vì anh mà mọi thứ trở nên khó xử.Điều quan trọng hơn nữa,là anh không muốn An phải buồn và tự trách chính bản thân mình là nguồn cơn của mọi chuyện. Anh chọn buông tay, không phải vì tình yêu dành cho em không đủ lớn, mà vì hiểu rằng hạnh phúc thực sự của em không trong vòng tay anh. Anh không muốn trói buộc trái tim vốn không thuộc về mình. Em là người đã cho anh niềm hạnh phúc, và anh cũng mong em được trọn vẹn trong hạnh phúc mà em xứng đáng, dù không phải bên anh.

Tình yêu đích thực là khi trái tim ta an nhiên với hạnh phúc của người ấy, dù nụ cười họ không còn vì ta mà tỏa sáng

🌸🥹🙏 tử tế đến đau lòng. Anh Hiếu coi An là cả thế giới luôn đó An ơi🌸🌸🌸

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com