Hieu Tiet Mot Kiep
Nghĩa Thành mù mịt chướng khí,không một bóng người. Tiết Dương nằm trong vũng máu, hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong đầu hắn là cánh tay trái đứt lìa của mình nằm trên mặt đất , với một viên kẹo đường hỏng nắm chặt trong bàn tay.
Hiểu Tinh Trần, nếu như có kiếp sau, ta quyết không bao giờ buông tay ngươi....
____________________________Tiết Dương khó khăn mở mắt dậy. Hình ảnh khuôn mặt phóng đại của ai đó đang cách hắn gần trong gang tấc. Tiết Dương bật dậy, lùi trở về sau,cảnh giác cao độ. Nhưng con ngươi của hắn lập tức co lại, ngạc nhiên đến tột độ, miệng chỉ lắp bắp được vài chữ :- "Ngươi.."Người kia ngồi xuống cạnh giường, trấn an hắn :"Ngươi đừng nên cử động, khéo vết thương lại nứt. Yên tâm, ta cứu ngươi về, đương nhiên sẽ không hại ngươi."Giọng nói này, khuôn mặt này, dáng vẻ này, có đánh chết Tiết Dương hắn cũng sẽ không bao giờ quên.Là Hiểu Tinh Trần!?Tại sao???Tiết Dương ngơ người. Đầu óc hắn như bị úng nước, không thể suy nghĩ được gì cả.Trước mắt hắn là Hiểu Tinh Trần hắn ngày nhớ đêm mong, là Hiểu Tinh Trần bằng xương bằng thịt, đang cử động, đang nói chuyện với hắn. Cảm giác quá đỗi chân thật, làm hắn không thể không tin đây là sự thực.Nhưng mà, không phải y đã chết rồi sao?? Không chỉ Hiểu Tinh Trần, cả Tiết Dương hắn không phải cũng đã chết rồi sao? Rõ ràng hắn đã bị Lam Vong Cơ chém đứt tay trái, còn đoạt lấy Sương Hoa cùng Tỏa Linh Nang của hắn rồi sao? Rõ ràng hắn đã chết.Vậy tại sao bây giờ hắn lại ngồi đây, trước mặt là đạo trưởng, còn có..tiểu người mù A Thiến.Tiết Dương kín đáo nhéo vào chân mình một cái.Cmn, đauu!!!Tiết Dương chăm chú nhìn hai con người đang ở trước mặt mình, kĩ càng suy nghĩ. Chẳng lẽ hắn được trọng sinh? Còn vào thời gian lúc được Hiểu Tinh Trần cứu.Nghĩ đi nghĩ lại, vô lí đến mấy cũng phải tin. Chẳng phải đây là cơ hội, để hắn có thể được ở cạnh Hiểu Tinh Trần thêm lần nữa sao? Được, nếu thiên ý đã mang hắn đến đây, thì hắn nguyện dùng kiếp này, cả đời bù đắp cho Hiểu Tinh Trần, quyết không phụ y.Cảm xúc trào dâng, Tiết Dương nhịn không được nhào tới ôm Hiểu Tinh Trần một cái, trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ ' Đạo trưởng, ngươi về rồi.'-" A, tiểu bằng hữu?" Hiểu Tinh Trần bị ôm đột ngột, có hơi bất ngờ thốt lên.Tiết Dương không buông tay, nói giọng khàn khàn bằng cái cổ họng trọng thương:- " Có chút đau. Mẫu thân ta bảo, nếu đau liền ôm ôm một cái sẽ hết."Hiểu Tinh Trần bật cười, không khỏi cảm khái tiểu bằng hữu này thật đáng yêu.Tiểu người mù A Thiến thì trợn mắt nhe răng : " Ngươi lớn bằng từng này tuổi, còn tin dăm ba cái trò dỗ tiểu hài tử của mẫu thân ngươi."- " Thôi nào, A Thiến. Ngươi, vết thương trên đùi còn chưa băng bó xong, đừng đè vào. Lại đây, ta băng nốt cho ngươi."Tiết Dương lòng tràn đầy mật ngọt, nuối tiếc buông người ra mà ngoan ngoãn ngồi thẳng để đạo trưởng băng bó giúp.Băng bó xong, Hiểu Tinh Trần còn cố ý nhắc nhở hắn đừng cử động, tránh động tới vết thương.Tiết Dương nở nụ cười ngọt như gió xuân đáp : " Đa tạ, đạo trưởng ca ca."( Ối dồi ôi nghe hai cái chữ ca ca này mà nó ngọt ngào gì đâu ấy :>>)A Thiến đứng một bên đơ người ra. Tên này, cười lên trông cũng khá đấy.Tiết Dương còn muốn xác định thêm chút nữa, liền mở miệng hỏi:- "Sao đạo trưởng không hỏi ta là ai? Tại sao lại bị thương nặng như thế?"Tiết Dương muốn kiểm tra xem, Hiểu Tinh Trần sẽ trả lời như thế nào, liệu có giống với kiếp trước. Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi không nói, ta cần gì phải hỏi? Bèo nước gặp nhau, thả tay giúp đỡ mà thôi. Đợi ngươi lành thương, thì ai đi đường nấy. Đổi lại là ta, có rất nhiều chuyện, cũng không hi vọng người khác hỏi tới."
Đúng rồi, vậy là đúng thật rồi. Hắn không thể ngờ, một ngày nào đó, hắn có cơ hội sửa chữa lỗi lầm mà hắn gây ra.Nhưng, phải đối mặt với đạo trưởng thế nào đây. Vẫn như kiếp trước, rồi lại rơi vào kết cục khó tránh khỏi, hay là sẽ rời đi, chấm dứt tình thế này.Tiết Dương cảm thấy thật khó nghĩ. Hay thôi, chuyện đấy tính sau, hắn cứ phải hưởng thụ một chút cái cảm giác được ở bên đạo trưởng này đã.Hiểu Tinh Trần đi ra ngoài, rải chút rơm rạ lên quan tài cho A Thiến nằm đỡ lạnh. Thành ra trong phòng chỉ còn Tiết Dương và A Thiến.Tiết Dương thấy tiểu người mù ngồi trong góc phòng mà vẽ vòng tròn, không khỏi buồn cười, đành gọi:-" Này, tiểu người mù, lại đây."A Thiến như bị chọc phải vảy ngược, nhảy dựng lên. Vốn dĩ vì cái tên thoi thóp sắp chết này mà nàng không được đạo trưởng cõng, giờ còn gọi câu một tiểu người mù, câu hai tiểu người mù, nghe mà bực bội trong người.- " Người mù đã làm sao, không phải là người mù cứu ngươi về hay sao. Không thì ngươi chết thúi hoắc bên vệ đường cũng chẳng ai quan tâm đâu. Không cảm ơn thì thôi."Tiết Dương bật cười. Trong thâm tâm, hắn không biết từ lúc nào đã coi A Thiến là người một nhà. Do vậy,kiếp trước khi giết A Thiến, hắn cũng hơi cảm thấy hụt hẫng. Thôi, để tạ tội, kiếp này ta cho ngươi một người ca ca vậy.-" Nào có nào có, ta chỉ định hỏi, ngươi có muốn ăn kẹo không thôi. Trên người ta chẳng có gì để tạ ơn, chỉ có chút kẹo cảm tạ tấm lòng cứu người của ngươi, không biết ngươi có muốn nhận không?"Nghe đến kẹo, hai mắt A Thiến sáng lên, nhưng vẫn phải tém tém lại đã. " Hừ, ngươi sắp chết, máu me đầy người mà còn mang kẹo. Định cầm xuống địa phủ ăn hay gì.Kì quái thật."- " Hồi bé ta thích ăn kẹo, nhưng vẫn chẳng được ăn, nhìn người khác ăn mà thấy thèm. Bởi vậy ta cứ nghĩ, nếu có một ngày ta phát đạt, nhất định mỗi ngày trên người đều sẽ mang theo kẹo ăn mãi không hết."A Thiến cũng chẳng khách khí nữa, lò dò đi đến cầm kẹo trong tay Tiết Dương, bỏ vào mồm nhai rôm rốp đến vui vẻ, còn hỏi xin thêm nữa chứ.Tiết Dương thầm nghĩ, kiếp này sống lại quả không uổng, hắn sẽ cố gắng bảo vệ nó, không thể để nó tan vỡ như kiếp trước.( Nếu thấy hay các cô nhớ vote cho Meo nhé, đọc hay mà không vote Meo buồn lắm ấy)
_MEO_
Hiểu Tinh Trần, nếu như có kiếp sau, ta quyết không bao giờ buông tay ngươi....
____________________________Tiết Dương khó khăn mở mắt dậy. Hình ảnh khuôn mặt phóng đại của ai đó đang cách hắn gần trong gang tấc. Tiết Dương bật dậy, lùi trở về sau,cảnh giác cao độ. Nhưng con ngươi của hắn lập tức co lại, ngạc nhiên đến tột độ, miệng chỉ lắp bắp được vài chữ :- "Ngươi.."Người kia ngồi xuống cạnh giường, trấn an hắn :"Ngươi đừng nên cử động, khéo vết thương lại nứt. Yên tâm, ta cứu ngươi về, đương nhiên sẽ không hại ngươi."Giọng nói này, khuôn mặt này, dáng vẻ này, có đánh chết Tiết Dương hắn cũng sẽ không bao giờ quên.Là Hiểu Tinh Trần!?Tại sao???Tiết Dương ngơ người. Đầu óc hắn như bị úng nước, không thể suy nghĩ được gì cả.Trước mắt hắn là Hiểu Tinh Trần hắn ngày nhớ đêm mong, là Hiểu Tinh Trần bằng xương bằng thịt, đang cử động, đang nói chuyện với hắn. Cảm giác quá đỗi chân thật, làm hắn không thể không tin đây là sự thực.Nhưng mà, không phải y đã chết rồi sao?? Không chỉ Hiểu Tinh Trần, cả Tiết Dương hắn không phải cũng đã chết rồi sao? Rõ ràng hắn đã bị Lam Vong Cơ chém đứt tay trái, còn đoạt lấy Sương Hoa cùng Tỏa Linh Nang của hắn rồi sao? Rõ ràng hắn đã chết.Vậy tại sao bây giờ hắn lại ngồi đây, trước mặt là đạo trưởng, còn có..tiểu người mù A Thiến.Tiết Dương kín đáo nhéo vào chân mình một cái.Cmn, đauu!!!Tiết Dương chăm chú nhìn hai con người đang ở trước mặt mình, kĩ càng suy nghĩ. Chẳng lẽ hắn được trọng sinh? Còn vào thời gian lúc được Hiểu Tinh Trần cứu.Nghĩ đi nghĩ lại, vô lí đến mấy cũng phải tin. Chẳng phải đây là cơ hội, để hắn có thể được ở cạnh Hiểu Tinh Trần thêm lần nữa sao? Được, nếu thiên ý đã mang hắn đến đây, thì hắn nguyện dùng kiếp này, cả đời bù đắp cho Hiểu Tinh Trần, quyết không phụ y.Cảm xúc trào dâng, Tiết Dương nhịn không được nhào tới ôm Hiểu Tinh Trần một cái, trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ ' Đạo trưởng, ngươi về rồi.'-" A, tiểu bằng hữu?" Hiểu Tinh Trần bị ôm đột ngột, có hơi bất ngờ thốt lên.Tiết Dương không buông tay, nói giọng khàn khàn bằng cái cổ họng trọng thương:- " Có chút đau. Mẫu thân ta bảo, nếu đau liền ôm ôm một cái sẽ hết."Hiểu Tinh Trần bật cười, không khỏi cảm khái tiểu bằng hữu này thật đáng yêu.Tiểu người mù A Thiến thì trợn mắt nhe răng : " Ngươi lớn bằng từng này tuổi, còn tin dăm ba cái trò dỗ tiểu hài tử của mẫu thân ngươi."- " Thôi nào, A Thiến. Ngươi, vết thương trên đùi còn chưa băng bó xong, đừng đè vào. Lại đây, ta băng nốt cho ngươi."Tiết Dương lòng tràn đầy mật ngọt, nuối tiếc buông người ra mà ngoan ngoãn ngồi thẳng để đạo trưởng băng bó giúp.Băng bó xong, Hiểu Tinh Trần còn cố ý nhắc nhở hắn đừng cử động, tránh động tới vết thương.Tiết Dương nở nụ cười ngọt như gió xuân đáp : " Đa tạ, đạo trưởng ca ca."( Ối dồi ôi nghe hai cái chữ ca ca này mà nó ngọt ngào gì đâu ấy :>>)A Thiến đứng một bên đơ người ra. Tên này, cười lên trông cũng khá đấy.Tiết Dương còn muốn xác định thêm chút nữa, liền mở miệng hỏi:- "Sao đạo trưởng không hỏi ta là ai? Tại sao lại bị thương nặng như thế?"Tiết Dương muốn kiểm tra xem, Hiểu Tinh Trần sẽ trả lời như thế nào, liệu có giống với kiếp trước. Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi không nói, ta cần gì phải hỏi? Bèo nước gặp nhau, thả tay giúp đỡ mà thôi. Đợi ngươi lành thương, thì ai đi đường nấy. Đổi lại là ta, có rất nhiều chuyện, cũng không hi vọng người khác hỏi tới."
Đúng rồi, vậy là đúng thật rồi. Hắn không thể ngờ, một ngày nào đó, hắn có cơ hội sửa chữa lỗi lầm mà hắn gây ra.Nhưng, phải đối mặt với đạo trưởng thế nào đây. Vẫn như kiếp trước, rồi lại rơi vào kết cục khó tránh khỏi, hay là sẽ rời đi, chấm dứt tình thế này.Tiết Dương cảm thấy thật khó nghĩ. Hay thôi, chuyện đấy tính sau, hắn cứ phải hưởng thụ một chút cái cảm giác được ở bên đạo trưởng này đã.Hiểu Tinh Trần đi ra ngoài, rải chút rơm rạ lên quan tài cho A Thiến nằm đỡ lạnh. Thành ra trong phòng chỉ còn Tiết Dương và A Thiến.Tiết Dương thấy tiểu người mù ngồi trong góc phòng mà vẽ vòng tròn, không khỏi buồn cười, đành gọi:-" Này, tiểu người mù, lại đây."A Thiến như bị chọc phải vảy ngược, nhảy dựng lên. Vốn dĩ vì cái tên thoi thóp sắp chết này mà nàng không được đạo trưởng cõng, giờ còn gọi câu một tiểu người mù, câu hai tiểu người mù, nghe mà bực bội trong người.- " Người mù đã làm sao, không phải là người mù cứu ngươi về hay sao. Không thì ngươi chết thúi hoắc bên vệ đường cũng chẳng ai quan tâm đâu. Không cảm ơn thì thôi."Tiết Dương bật cười. Trong thâm tâm, hắn không biết từ lúc nào đã coi A Thiến là người một nhà. Do vậy,kiếp trước khi giết A Thiến, hắn cũng hơi cảm thấy hụt hẫng. Thôi, để tạ tội, kiếp này ta cho ngươi một người ca ca vậy.-" Nào có nào có, ta chỉ định hỏi, ngươi có muốn ăn kẹo không thôi. Trên người ta chẳng có gì để tạ ơn, chỉ có chút kẹo cảm tạ tấm lòng cứu người của ngươi, không biết ngươi có muốn nhận không?"Nghe đến kẹo, hai mắt A Thiến sáng lên, nhưng vẫn phải tém tém lại đã. " Hừ, ngươi sắp chết, máu me đầy người mà còn mang kẹo. Định cầm xuống địa phủ ăn hay gì.Kì quái thật."- " Hồi bé ta thích ăn kẹo, nhưng vẫn chẳng được ăn, nhìn người khác ăn mà thấy thèm. Bởi vậy ta cứ nghĩ, nếu có một ngày ta phát đạt, nhất định mỗi ngày trên người đều sẽ mang theo kẹo ăn mãi không hết."A Thiến cũng chẳng khách khí nữa, lò dò đi đến cầm kẹo trong tay Tiết Dương, bỏ vào mồm nhai rôm rốp đến vui vẻ, còn hỏi xin thêm nữa chứ.Tiết Dương thầm nghĩ, kiếp này sống lại quả không uổng, hắn sẽ cố gắng bảo vệ nó, không thể để nó tan vỡ như kiếp trước.( Nếu thấy hay các cô nhớ vote cho Meo nhé, đọc hay mà không vote Meo buồn lắm ấy)
_MEO_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com